Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân
Chương 12
Ed: Jang Bò
Ánh trăng chiếu vào trong động chiếu rõ khuôn mặt của Thủy Hành Ca, đưa tay ôm lấy hông của ta, bàn chân nhẹ nhún một cái, cả người ta đã theo thân hình của hắn bay ra bên ngoài, cưỡi gió đêm, nhảy xuống vách đá, cúi xuống nhìn bên dưới là một màu đen không thấy đáy. Ta kinh hãi ta ba hồn bảy vía đã tiêu tán một nửa, nắm chặt lấy vạt áo của hắn không dám lên tiếng.
Chuyện này. . . . . . trong thoại bản rõ ràng là một tình tiết phong nhã tuyệt đẹp rơi vào trên người ta tại sao lại biến thành kinh hãi như vậy, rất muốn đánh hắn a! Ngửi thấy trên người hắn nồng đậm mùi thảo dược, ta không dám giãy giụa, nếu đụng trúng vết thương của hắn, hắn trực tiếp bỏ ta lại vách đá thì làm thế nào.
Thật vất vả cầm cự được đến lúc rơi xuống đất, ta nhẫn nhịn sự hoảng sợ dạ dày bắt đầu nôn nao, đứng cách hắn xa ba trượng, ta khoát tay nói: “Coi như bỏ trốn cũng không cần vội vã như vậy.”
Thủy Hành Ca cau mày, cuối cùng bừng tỉnh, nói: “Cô lại nghĩ quá nhiều.”
. . . . . . Con mẹ nó, hơn nửa đêm chịu đựng trọng thương chạy lên thạch bích nhai cứu ta xuống, rốt cuộc lại là ta tự luyến!
Thủy Hành Ca nói: “Không phải cô muốn diện bích một tháng sao? Nếu thật sự ở nơi gió thổi lạnh thấu xương này ba mươi ngày, mặt của cô sẽ bị hủy. Thừa dịp trời tối, xuống núi tìm Vạn thần y.”
Ta nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy đống băng gạc sắp rụng xuống, nói: “Ưm, cám ơn, sư phụ là muốn ta tránh khỏi chuyện Long Diệu Âm, chứ không phải thật sự muốn nhốt ta ở chỗ này, đại khái rất nhanh người sẽ thả ta ra ngoài.”
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe cách đó không xa có tiếng vang. Bên cạnh đáy vực này chính là sơn môn, vào lúc nửa đêm thế này không phải là thay ca canh gác, đêm khuya lặng lẽ, chẳng lẽ còn có người tới đây ngắm cảnh hay sao? Lát sau bên kia truyền đến giọng hỏi của sư huynh, sau đó một giọng nói rất quen thuộc vang lên, nhất thời không nghĩ ra cho đến khi người nọ báo danh, ta mới nhớ tới, là Đường Bảo Điền, sư đệ của Mộc Thanh.
“Đệ tử Thiên Cơ môn cầu kiến Lâm chưởng môn, kính xin vị sư huynh này thông báo một tiếng.”
Giọng nói của sư huynh hết sức không kiên nhẫn: “Sư phụ đã ngủ, ngày mai các người hãy trở lại.”
Một giọng nói trầm ổn mà thâm hậu, vừa mở miệng đã khiến ta chấn động: “Tại hạ Lý Thương, có việc gấp muốn gặp Lâm chưởng môn.”
Danh tiếng của Lý Thương tại trung nguyên tuyệt đối là vang dội, ở trên đại hội võ lâm quần chiến ba ngày ba đêm, người khác sớm đã thể lực cạn kiệt miệng sùi bọt mép, hắn vẫn một đường so tài đến cuối cùng, giành được vị trí minh chủ sau trận chiến đó. Cũng kể từ đó danh tiếng vang xa, đệ tử ra nhập Thiên Cơ môn chỉ sau một đêm đã tăng lên gấp bội.
“. . . . . . Lý. . . . . . Minh Chủ? Thì ra là Minh Chủ đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho núi ngũ độc. Xin ngài chờ một chút, ta lập tức đi lên thông báo, xin hỏi ngài muốn uống trà gì? Long Tĩnh hay là Bích Loa Xuân?”
Sư huynh khí thế của ngươi đâu hết rồi vậy!
Nghe tiếng sư huynh chạy thật nhanh lên núi, ta vô cùng đau đớn, sa ngã, sa ngã a, quả nhiên sư phụ ra sao đồ đệ cũng sẽ như vậy. . . . . . Không đúng, ta âm thầm xì một tiếng khinh miệt, không cẩn thận lại kéo cả mình vào.
Đường Bảo Điền khẽ cười một tiếng: “Con thấy Ngũ độc giáo này chẳng qua cũng chỉ như thế, vừa nghe đến đại danh của sư phụ lập tức chân chó rồi.”
Lý Thương trầm giọng: “Ngươi lại quên ta đã nói với ngươi, không thể khinh thường bất kỳ môn phái nào. Có thể tồn tại trên võ lâm, lại phát triển được môn phái lớn mạnh như vậy, chắc chắn sẽ có điểm đặc thù. Ở điểm này, ngươi thủy chung không bằng Mộc Thanh.”
Giọng của Điền Bảo Điền lập tức hạ xuống: “Sư phụ dạy phải, đồ đệ sẽ ghi nhớ trong lòng.” Chốc lát lại nói: “Ban ngày sư huynh có nói nữ nhân goi là Liễu Tiểu Phiến kia đang ở trên núi, lại còn là Thánh Cô của Ma giáo, nhưng đồ đệ tin chắc, đó chính là Long Diệu Âm. Thân phận của nữ nhân đó kỳ quái cực kì, liệu có phải cũng là người của Ngũ độc hay không? Mới vừa rồi người kia nói đi thông báo, đã lâu không trở lại, giống như là muốn đi báo tin.”
Giọng nói của Lý Thương nhàn nhạt: “Cho dù Long Diệu Âm thật sự là người của Ngũ độc giáo, Lâm Hạo Nam muốn tiếp tục chứa chấp cô ta, cũng không dễ dàng. Ta ở đây đánh rắn động cỏ, Long Diệu Âm tất nhiên sẽ trốn khỏi nơi nguy hiểm này, đến lúc đó ta tìm nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cứ coi như ngươi nhận lầm người, còn ta là tới bái phỏng Lão bằng hữu, hai bên đều vô hại.”
“Sư phụ anh minh. Chỉ là nếu để cho Mộc sư huynh biết. . . . . . Có thể sẽ không tốt.”
Nghe được tiếng Lý Thương thở dài, nhưng lại không nói cái gì. Ta suy nghĩ nếu ta là Long Diệu Âm mà Mộc Thanh cũng nghĩ như vậy, vậy quan hệ của chúng ta sẽ trở thành dạng gì đây? Nghĩ không ra. Ngược lại còn giật mình, nhớ lại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nếu Lý Thương thật sự lên núi chất vấn sư phụ việc Long Diệu Âm ở tại môn phái của người, lấy thân phận Minh Chủ của hắn, sư phụ muốn giấu ta cũng không giấu được, ngộ nhỡ để người ta biết Diệu Thủ Quan Âm trộm hết bảo vậy trong thiên hạ đang ở núi ngũ độc, vậy chẳng phải sẽ dẫn tới hắc bạch hai bên quần đấu. Nhưng nếu như ta thật sự không ở trên núi, ra bên ngoài vậy thì chính là một mình ta sẽ bị quần ẩu rồi.
Ta hận đến nghiến răng, Long Diệu Âm đừng để cho ta tìm được ngươi, tìm được lập tức đánh cho ngươi thành đầu heo! Thân là đệ nhất thánh thủ trong thiên hạ thế mà lại để người ta nhìn thấy bộ mặt that, ngươi là đang cố ý sao? Cõi lòng ta đầy bi phẫn nghe sư huynh chạy xuống núi mời sư đồ Lý Thương đi lên, cho đến khi không nghe được nữa, mới nắm chặt quyền: “Thủy Hành Ca, không cần đưa ta trở về, ta muốn đi tìm người, muốn hung hăng đánh nàng một trận.”
“Long Diệu Âm?”
“Ừ.”
“Cô biết nàng ta ở đâu sao?”
“Không biết. . . . . .” Ta khẽ ngẩng đầu, dùng vẻ mặt ôn nhu nhất nhìn hắn, khiến bản thân dịu dàng nhất có thể nói: “Giáo chủ đại nhân có thể giúp ta một chút hay không?”
Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nếu là đưa cô tới chỗ Vạn thần y, ngày giờ có thể dự tính, ta không ngại. Nhưng tìm một thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết phải phí bao nhiêu thời gian, không được.”
“Ngài tới Trung Nguyên không phải còn có nguyên nhân nữa là tìm ân nhân cô nương sao? Ta có thể giúp ngài nha, ở đây căn bản năm dặm sẽ có một nhà tắm, mấy ngày nữa trời chuyển lạnh, người lớn trẻ nhỏ đều đến đó tắm rửa, một buổi tối ta có thể giúp ngài kiểm tra hơn trăm người nha.”
Con ngươi của hắn híp lại rõ ràng đang giật giật, ta tiến lại gần, mềm giọng nói: “Nếu là ân nhân cô nương, cho dù thủ hạ của ngài lợi hại hơn nữa, cũng không thể đi tới đó kiểm tra từng người được. Nữ nhân trong giáo phái của ngài đều là người Tây Vực đúng không? Họ có chịu cởi hết quần áo giữa một đám nữ nhân Trung Nguyên giúp ngài tìm người không? Không thể đi.”
Lúc này rốt cuộc ánh mắt của Thủy Hành Ca cũng nhìn thẳng ta, cười nhạt nói: “Được, ta đồng ý. Trong ba tháng này ta giúp cô tìm người, nhưng cô phải tới nhà tắm ngồi chờ ba tháng. Nếu chỉ mất thời gian ba ngày, vậy cô cũng chỉ cần ngồi ở đó ba ngày. Nếu cô tìm được nàng trước, vậy coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Giao dịch này rất là công bằng, hắn không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Ta đưa tay trái ra vỗ tay với hắn, nói: “Một lời đã định.”
Hắn nhìn ta, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Chúng ta thừa dịp lúc sư huynh dẫn Lý Thương lên núi, rời đi. Đi cũng đã xa, sắc trời dần sáng, vào đến trong trấn, tìm một tiên sinh viết thư, lại thuê một con chim bồ câu, gửi tin đi cho sư phụ, tránh để ông lo lắng.
Thủy Hành Ca ghét bỏ nhìn con chim bồ câu có màu lông không đồng nhất trong tay ta, nói: “Ta rõ ràng có huyết cáp bồ câu, tại sao cô không mượn? Lại dùng con chim bồ câu ngu si này?”
Hắn không nhắc tới còn may, nhắc tới ta liền xù lông: “Nếu nó lại cho ta thêm một trảo nữa thì sao? Ta còn có thể lập gia đình nữa hay không hả?”
Thủy Hành Ca thu liễm tầm mắt, quả nhiên đuối lý: “Huyết cáp trời sinh tính tình hung mãnh, quanh năm uống máu, cô lại tới gần nó như vậy, nhất định là nó tưởng cô là miếng thịt tươi ngon.”
Tươi ngon. . . . . . Thật sự không thể tìm được lời nào phản bác lại lời “khen ngợi” này, ta buồn bực nhấn nhấn lớp băng gạc, quấn cũng thật quán dầy đi che kín cả nửa bên mặt, cho dù ta đứng trước bảng dán đầy bức họa kia, cũng không có người nào nhận ra: “Ai nói huyết cáp hung mãnh, có một con khác rất ngoan ngoãn.” Ta cảm khái: “Hơn nữa ngài biết không, nó còn biết ngồi giống như người, ánh mắt khinh bỉ, bày ra bộ dáng duy ngã độc tôn nghịch ta thì chết vẻ mặt rất đáng ăn đòn, lần sau gặp nó không bằng bắt đi hầm cách, nhất định đại bổ. . . . . . Thủy Hành Ca ngài sao vậy? Uây?”
Không biết tại sao lại đắc tội Thủy Hành Ca, một đường xa cách, ta suy nghĩ chẳng lẽ con kia huyết cáp kia là hắn lén nuôi, với khí độ của hắn cần gì vì một con chim bồ câu mà cùng ta trở mặt. Ta một bên gặm bánh nướng một bên ghét bỏ nhìn hắn, đường đường là Giáo chủ Ma giáo, vì một con chim bồ câu mà hờn dỗi với ta, ngài thì tốt rồi, hừ.
Ngẫm nghĩ lại, ta chợt hiểu, nuốt xuống bánh nướng, nghiêm túc nói: “Chim bồ câu hầm cách thủy rất bổ, sau khi ta hầm sẽ chia cho ngài một nửa.”
Mặt Thủy Hành Ca cứng đờ, sau đó nở nụ cười, cười như được tẩm gió xuân: “Đem cô đi hầm nhất định cũng rất ngon.”
“. . . . . . Ta…ta tiếp tục ăn bánh nướng, chim bồ câu cái gì chứ đều là phù vân.”
Hiện tại cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ, Thủy Hành Ca là một kẻ biến thái, hơn nữa lại còn không thích cười, tục xưng là mặt than. Một khi hắn cười, chứng tỏ đang báo hiệu hai việc: một là hắn muốn lật bàn, hai là hắn muốn giết người.
Không cười thì thôi, cười một tiếng sẽ có người gặp nạn.
Ta thấy mình ngộ ra được chân lý yên lặng khen ngợi bản thân, thuần thục gặm hết bánh nướng, nói: “Được rồi, nói cho ta biết trên tay phải của vị ân nhân cô nương này có điểm gì đặc biệt.”
Thủy Hành Ca chần chừ hồi lâu, mới nói: “Bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt, nên không thể để cho người khác biết.”
“Ừ.” Ta gật đầu một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của hắn, lúc mới bắt đầu không chịu nói cho ta biết, là sợ ta tiết lộ ra ngoài. Hôm nay lại nói cho ta biết, là bởi vì tin tưởng ta sao? Thế lực của Ma giáo khổng lồ như vậy, nếu như hắn sai giáo chúng đi tìm, cũng không phải là việc khó. Nhưng hắn không làm vậy, ít nhất ta có thể khẳng định chuyện này rất ít người biết, nhưng hôm nay ta trở thành một trong số người trong đó, đây là hắn đã coi ta như bằng hữu có thể tin tưởng sao?
Phát hiện ra điều này khiến ta có một chút mừng rỡ, càng thêm nghiêm túc nghe hắn nói.
“Ở cổ tay phải của nàng, có một vòng ấn ký màu đỏ nhỏ như sợi bông. Hai đầu nối nhau, là vết bớt bẩm sinh.”
Ta đáp một tiếng, theo bản năng nhìn xuống cổ tay mình, trắng nõn, đừng nói một vòng đỏ, ngay cả nốt ruồi đỏ cũng không có, chỉ có một ấn ký màu đỏ đặc trưng của đệ tử Ngũ độc giáo, hết sức bắt mắt. Ta vỗ vỗ tim: “Ta nhớ kỹ rồi, từ bây giờ ta sẽ giúp ngài nhìn chằm chằm.”
“Ừ.”
“Còn có. . . . . .” Ta ho nhẹ một tiếng, “Sau khi tìm được ân nhân cô nương đó, ngài sẽ lập tức trở về Tây Vực sao?”
“Nếu như ở Trung Nguyên không có người nào có thể giải được độc trên người ta, tìm được nàng sau đó ta sẽ trở về.”
“A.” Khó có được có thể đi theo người có võ công cao cường hành tẩu giang hồ, rất có cảm giác an toàn, kể từ sau khi gặp hắn, tất cả mọi chuyện đều hữu kinh vô hiểm, chơi cũng thật vui. Hắn nói muốn trở về, ta lại có cảm giác không nỡ.
Ân nhân cô nương, hay là cô muộn một chút hãy xuất hiện đi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!