Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao
Chương 5:
“Tiểu thư, người thật sự không thương tâm sao? Nếu như người muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần cứng rắn chống đỡ.” Hồng Ngọc nhìn thấy nàng ngốc lăng không nói lời nào, ngưng động tác tay, cẩn thận nói. Nàng ở bên cạnnh tiểu thư đã được tám năm rồi, đối với tiểu thư hết thảy, nàng đều biết rất rõ, tiểu thư bình thường rất thích khóc, sự tình này đã xảy ra, nàng nhất định là sợ lão gia cùng phu nhân lo lắng, nên cố miễn cưỡng chống đỡ.
Tiểu thư của nàng thật đáng thương mà, aiz.
Đường Nhược Ảnh hoàn hồn, nhìn thấy Hồng Ngọc đang đau lòng nhìn mình, bộ dạng sắp khóc đến nơi.
Nàng biết nha đầu này lại đang hiểu lầm rồi, chỉ là, nha đầu này đối với tiểu thư kia của nàng thật sự rất quan tâm.
“Ta vĩnh viễn sẽ không vì người tổn thương mình mà rơi nước mắt.” Từng chữ từng chữ phun ra mang theo vài phần kiên định lạnh lùng, phàm là người tổn thương người của ngươi, thì sẽ không đáng giá ngươi làm như vậy.
“Tiểu thư…” Hồng Ngọc có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không quả hiểu được ý tứ của nàng.
“Tiểu thư nhà ngươi thật sự không có việc gì, một chút cũng không thương tâm, hơn nữa còn rất vui vẻ.” Đường Nhược Ảnh khẽ lắc đầu, tiểu nha đầu đơn thuần này chỉ sợ sẽ không hiểu được đạo lý này, bị tổn thương, người bình thường, bản thân đều đã thương tâm, khóc rống.
“Nhưng mà, nhưng mà, người rõ ràng thương Mộ Dung thiếu gia như vậy, bây giờ làm sao có thể không thương tâm nha.” Tiểu nha đầu vẫn không tin:”Hay là tiểu thư người không phải thương hắn như vậy, bằg không làm sao còn có thể đi quyến rũ nam nhân khác chứ?” Đường Nhược Ảnh sửng sốt một chút, thản nhiên không dấu vết tìm tòi nghiên cứu ý tứ trong câu nói của nàng ta.
Hôm nay nàng không chỉ nghe chuyện “Nàng” ở trên đường phi lễ nam nhân từ trong miệng một người, nàng cũng hoàn toàn có thể xác định trước kia “Nàng” thật sự thương tên Mộ Dung Lăng Thiên kia, bằng không sẽ không thương tâm đến chết, hơn nữa “Nàng” trước kia lá gan nhỏ như vậy, làm sao có thể ở trên đường cái phi lễ nam nhân?
Đây không phải là rất mâu thuẫn sao?
Cho nên, nàng cảm giác chuyện nàym có chút kỳ quái. Chỉ sợ…
“Tiểu thư, người làm sao có thể như thế chứ, người bình thường thấy nam nhân khác rõ ràng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn cũng không dám nhìn, ngày đó cũng không biết vì sao, lại trên đường cái vừa ôm vừa thân với Phong công tử. Làm cho Phong công tử sợ hãi, cho nên dưới tình thế cấp bách dùng một quyền đánh ngất tiểu thư.” Hồng Ngọc nói đến chuyện này, đều có chút nghi hoặc, không thể tin được, ngày đó tiểu thư thật sự rất giống bị quỷ nhập, sự tình phát sinh rất kỳ quái, hơn nữa lại rất thái quá, đây chỉ sợ là âm mưu của người có tâm cố ý an bài.
Nếu như thật sự là do Mộ Dung Lăng Thiên giở trò quỷ, nàng nhất định sẽ vì “Nàng” đòi lại một cái công đạo.
Mộ Dung Lăng Thiên….
“Nhưng mà tiểu thư thật đúng là có mắt nhìn người, thế nhưng lựa chọn Phong công tử, Phong công tử là người nổi tiếng nhất kinh thành, không chỉ có danh là đệ nhất mỹ nam trong kinh thành, hơn nữa tài hoa hơn người, tiểu thư khắp kinh thành không ai không muốn được gả cho Phong công tử nha, ngay cả hai vị công chúa đều tranh nhau gả cho hắn, nhưng Phong công tử này lại cố tình một người cũng không cần.” Nói đến Phong công tử, trên mặt tiểu nha đầu cũng nhanh chóng đỏ ửng, có thể thấy được vị Phong công tử này có bao nhiêu hoan nghênh a.
Tiểu nha đầu giống như tư xuân thẹn thùng, mà nàng trên đường cái phi lễ nam nhân như vậy, không bị đám nữ nhân kia đánh chết cũng còn rất may a.
Người thiết kế nàng, đúng là đủ ngoan. Khoé môi của nàng xuất khẽ ra nụ cười lạnh như băng.
Cũng chính vào buổi chiều hôm đó, toàn bộ kinh thành liền truyền “Sự tích” vĩ đại của nàng đi khắp nơi, nói cái gì là nàng lả lơi ong bướm, chỉ biết quyến rũ nam nhân, ngày đại hôn bị từ hôn, thành bị chồng ruồng bỏ… tóm lại là truyền đi muốn khó nghe đến cỡ nào thì sẽ khó nghe cỡ đó.
Nàng tất nhiên sẽ không để ý đến những tin đồn kia, ngược lại còn có chút cao hứng, bởi vì, sẽ không có người nào dám cưới nàng, nàng có thể tự do muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Ngày hôm sau, Đường Nhược Ảnh sáng sớm liền rời giường, nàng là loại người làm việc rất cẩn trọng, rất có trách nhiệm, nếu hôm qua đã cùng Đường Hứa thống nhất quyết định, nàng tất nhiên sẽ không trì hoãn thời gian.
Không ngờ, Đường Hứa so với nàng còn thức sớm hơn, đã ngồi ở trong đại sảnh chờ nàng, trong lòng Đường Hứa so với nàng còn mong chờ hơn. Dùng qua cơm sớm, không có mang theo gia đinh, hai người liền ra cửa.
Nhắc tới sản nghiệp của Đường gia đúng thật là không ít, có xưởng in hán, xưởng đồ góm, xưởng dệt vải, còn có mấy tiểu xưởng linh tinh khác.
Có thể thấy được Đường gia năm đó có bao nhiêu uy phong, có bao nhiêu khí phách a.
Chỉ là người đến trung niên, dưới gối lại không con trai, cũng không có ý chí chiến đấu của năm đó, hơn nữa nhân tài mới xuất hiện đánh sâu vào, liền từ từ suy tàn.
Đường Hứa đem nàng đi đến xưởng in ấn, quy mô cũng không quá lớn, chỉ có hai gian phòng được sắp xếp, cũng không nhiều ra thêm mấy gian phòng, chỉ có cái cửa chính giữa hai gian phòng được mở ra.
Bên trong phòng có bốn người, trong đó có một lão nhân khoản năm mươi tuổi đang cầm một khối bản tử khắc từ, ba người khác xử lý một ít chuyện lặc vặt.
“Lão gia, tiểu thư.” Lão nhân gia nhìn thấy bọn họ tiến vào liền cung kính đứng lên.
“Phúc bá, gần đây thế nào rồi.” Đường Hứa nhìn tình hình trước mắt, hai tròng mắt lập tức ảm đạm, hiện tại xưởng in ấn này mỗi ngày đều lỗ lã, chỉ sợ thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu sống, hắn làm sao có thể đem trọng trách không có khả năng này đặt lên trên người nữ nhi đây.
Đường Nhược Ảnh đi vào phòng liền cẩn thận nhìn một lần, không khó nhìn ra, đây là bản khắc in ấn sớm nhất.
Bản khắc in ấn này chứa rất nhiều khuyết điểm: bản khắc tốn thời gian phí công sức, tác phẩm thư lớn thường thường cũng phải phí vài năm thời gian, bản phiến cũng chiếm dụng chỗ rất lớn, hơn nữa in ấn lại rất lạc hậu, hơn nữa còn quá nhiều trùng mối, ăn mòn dẫn đến hư hao. Ấn lượng sử dụng thêm vài lần nữa, bản phiến liền thành thứ bỏ đi. Ngoài ra khắc bản còn có rất nhiều lỗi chính tả, nếu thật sửa thì cũng rất khó khăn, muốn thay đổi thì phải khắc lại toàn bộ khối bản một lần nữa.
Nhưng mà chữ Phúc bá khắc, thật ra rất công chính, xinh đẹp, thợ điêu khắc tài năng như hắn chỉ sợ không có mấy người.
“Khụ khụ…. Dạ… Dạ…. Lão gia… Chuyện gần đây không nhiều lắm, bản trong tay ta…. Cũng đã hoàn thành.” Phúc bá ho rất lợi hại, trên mặt cũng có vài phần ảm đạm. Sinh ý không tốt, bọn họ không có gì làm, lão gia cũng vẫn phát tiền công điều đặn cho bọn họ, trong lòng bọn họ có chút băn khoăn…
“Phong công tử không có đưa thư đến in sao? Hắn chuyên quản thư viện mà, hẳn là sẽ có…” Sắc mặt Đường Hứa càng thêm trầm vài phần.
“Không… khụ khụ… Phong công tử nói chúng ta…. Làm việc chậm, đều đã đưa đến bên Mộ Dung công tử.” Phúc bá vừa nói vừa ho, giống như đang cố hết sức nói xong câu nói, Đường Nhược Ảnh âm thầm cười lạnh, xem ra Đường gia sở dĩ suy tàn nhanh như vậy, Mộ Dung Lăng Thiên cũng có “Công lao” rất lớn nha. Ngại bọn họ chậm, tốt, tốt lắm, nàng liền cho bọn họ nhìn thấy thế nào mới là mau, a triều đại này hẳn còn chưa có máy in đi, nàng sẽ làm ra tiền lệ đi. Coi như là vì sự nghiệp in ấn của triều đại này mà công hiến đi. Kỹ thuậ quá cao, ở cổ đại cũng không quá dễ dàng thực hiện.
“Phúc bá, ngươi đi trướng phòng lĩnh mười lượng bạc, về nhà xem bệnh đi.” Thấy Phúc bá ho lợi hại vậy, Đường Nhược Ảnh quan tâm nói.
“Tiểu thư, người… Người đây là không cần Phúc bá sao?” Phúc bá lại hiểu lầm ý tứ của nàng, vội vàng nói.
Đường Hứa cũng ngây ngốc, chẳng lẽ Ảnh nhi nhìn ra xưởng in này lỗ lã, muốn trực tiếp đóng cửa nó?
“Phúc bá, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ nhìn thấy ngươi thân thể không khoẻ, cho ngươi trở về nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai khi thân thể khoẻ hơn, thì hả đến làm việc, đến lúc đó chúng ta đổi một loại phương thức in ấn khác.” Đường Nhược Ảnh mỉm cười, kiên nhẫn cùng hắn giải thích.
“Tiểu thư nói là thật?” Phúc bá vừa nghe mình có thể tiếp tục ở lại, trong lòng liền buông lỏng, câu nói phía sau cũng không quá chú ý.
“Đổi phương thức khác, Ảnh nhi, chẳng lẽ con có biện pháp?” Đường Hứa bán tính bán nghi nhìn nàng, có chút chờ mong, lại không dám hy vọng xa vời quá nhiều.
“Dạ, phụ thân ngày mai sẽ biết.” Đường Nhược Ảnh tạm thời giấu diếm, đến lúc đó, nhất định sẽ làm cho bọn họ chấn động.
“Đúng rồi, phụ thân vừa mới nói vị Phong công tử kia có phải là vị Phong công tử mấy ngày trước nữ nhi phi lễ hay không?” Đường Nhược Ảnh đột nhiên mở miệng hỏi, vẻ mặt bình thản, không có nửa điểm mất tự nhiên, giống như nàng cùng chuyện này không có chút liên quan nào.
Nghĩ đến những lời Hồng Ngọc nói, lúc trước nàng đem Phong công làm cho sợ hãi, khoé môi khẽ tràn ra ý cười.
Ách… Đường Hứa ngạc nhiên, nữ nhi này của hắn đúng là trở nên rất kỳ quái, rõ ràng là chuyện kinh thế tục hãi như vậy, làm sao có thể từ trong miệng nàng nói ra, lại giống như ăn cơm, uống nước tự nhiên như vậy.
“Đúng là hắn, con nói vị Phong công tử này có quái hay không, Hoàng Thượng phong hắn làm Tể tướng hắn không thèm làm, lại cố ý muốn đi quản lý thư viện.” Đường Hứa thấy nàng không thèm để ý, nên cũng chậm chậm giải thích. “Ân” Đường Nhược Ảnh khẽ gật đầu, trong lòng liền có chủ ý.
Tiếp theo, bọn họ đi đến xưởng làm gốm sứ, cùng xưởng vải, xưởng gốm sứ này cũng chỉ làm ra loại gốm sứ sớm nhất, tất cả đều không phải là đồ sứ. Một cũng không tốt, nhưng số lượng lại rất nhiều, mà xưởng vải cũng lạc hậu giống như vậy.
Chỉ là, mấy vấn đề này đối với nàng mà nói không đáng kể chút nào, nàng chỉ cần dùng kỷ thuật mình biết cải biến một chút là được rồi.
Nhưng mà, kỹ thuật sau khi cải tạo, nhất định phải cam đoan lượng tiêu thụ phải cố định, muốn cải cách hoàn toàn tất nhiên phải cần số tiềng rất lớn, Đường gia tạm thời chỉ sợ không còn dư bao nhiêi tài chính để làm cửa hàng tiêu thụ.
Mộ Dung Lăng Thiên bởi vì biết Đường gia sắp suy tàn, cho nên cũng sẽ không quá chú ý chuyện bên này, nàng muốn trong thời gian ngắn nhất cải tạo hết thảy cho thật tốt, còn phải nghĩ biện pháp làm cho thương gia chỉ mua bán cùng nàng.
Nàng muốn đánh úp hắn, làm cho hắn trở tay không kịp, cũng muốn hắn vô lực cứu giãn.
Ngày hôm sau, Đường Nhược Ảnh liền dạy cho công nhân một ít kỹ thuật, không chỉ làm cho một đám công nhân tròn mắt nhìn chăm chú, ngay cả Đường Hứa cũng liên tục sợ hãi than, thậm chí không thể tin được vào những thứ mình đang thấy, suốt vài ngày sau đều cảm thấy chính mình giống như đang lơ lửng trên mây, như lọt vào trong sương mù….
Đường Nhược Ảnh nhìn bộ dáng giật mình của bọn họ, chỉ cười nhẹ, nàng biết, kinh ngạc vẫn còn phía sau, đợi khi nàng sản xuất ra được vài thứ kia, đến lúc đó không chỉ có bọn họ giật mình, chỉ sợ toàn bộ kinh thành, toàn bộ Vân quốc, thậm chí toàn bộ thiên hạ, đều sẽ lâm vào rung động.
Nàng nghĩ, nếu như để cho Mục Diễm cùng Tiểu Vũ cũng xuyên qua nơi này, khi nhìn thấy những thứ mà ở triệu đại này không có khả năng làm được, liền sẽ tìm đến nàng.
Mấy ngày nay nàng tất nhiên muốn đích thân đến dạy nhóm công nhân, còn làm ra một ít hợp đồng, từng bước làm theo kế hoạch.
Nàng tận lực bảo trì im lặng, nàng không muốn trước khi chuyện thành công lại để cho Mộ Dung lăng thiên phát hiện gì khác thường.
Một ngày giữa trưa, bỡi vì Đường Hứa đến xưởng khác, không có cùng đường với Đường Nhược Ảnh, Đường Nhược Ảnh liền không trở về ăn cơm, mà là tự mình đi đến một tửu lâu, tửu lâu này là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chỉ là nàng đến tử lâu này, không vì độ nổi tiếng cùng sự xa hoa của nóm mà kà vì nó tửu lâu gần cửa hàng in ấn nổi tiếng nhất.
Đi vào tử lâu Khước Hoặc, Đường Nhược Ảnh buông ánh mắt xuống, vừa đi vừa nghĩ một ít vấn đề chi tiết…
Vào lúc này, một nam tử từ trên lầu đi xuống, cũng cúi đầu đi, gặp thoáng qua Đường Nhược Ảnh, Đường Nhược Ảnh một lòng nghĩ đến chuyện của mình, cho nên cũng không chú ý tới. Tuy rằng nam nhân kia không giống người thường, còn xuất sắc như vậy… sau khi nhìn thoáng qua, nam tử cụng hơi hơi dừng bước chân.
“Thái… Chủ nhân?” Tuỳ tùng Vi Lăng, có chút nghi hoặc nhìn hắn, trong giọng nói, cũng rất khó hiểum chủ nhân vì sao đột nhiên lại dưng bước?
Nam tử hơi hơi sửng sốt một chút, mi sắc khẽ nhíu, trong con ngươi, giống như rất nhanh ẩn qua mộ tia trầm tư, nhưng mà, lại giống có vài phần mê hoặc, hay là, ngay cả chính hắn cũng không biết, chính mình vì sao đột nhiên ngừng lại.
Chỉ là, động tác hơi hơi nhíu mi kia, lại sinh động ngưng tụ một loại khí phác câu nhân mê hoặc.
Vốn chỉ là thân y phục lục sắc bình thường, mặc ở trên người hắn, so với quần áo hoa lệ càng thêm hoa mắt.
“Đi thôi.” Áp chế khác thường trong lòng, hắn nhẹ giọng nói, tiếng nói rất thấp, lại giống như có một loại lực hập dẫn vô hình, làm cho người khác không tự chủ mà tin phục.
Đường Nhược Ảnh một mực nghiêm túc vấn đề đang suy nghĩ trong lòng, chậm rãi đi lên lầu, nàng quá mức chuyên chú, căn bản không có tâm tư lưu ý đến sự khác thường này.
Lên lầu, nàng cũng không có chú ý tới, cửa sổ đối diện có hai nam tử đang ngồi, vẻ ngoài xuất chúng, quần áo hoa lệ, khí chất khinh quần.
Cũng không có phát hiện, trong đó có một nam tử nhìn về phía nàng, trong con ngươi, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!