Không Khóc Ở Kuala Lumpur
Chương 6
Chỉ khổ thân những chàng trai quá si tình. Có anh chàng tối nào cũng đến trước khu tập thể tôi sống, đứng đó, hai, ba tiếng đồng hồ, chỉ để nhìn lên căn hộ của tôi và chờ đợi tôi xuống. Có chàng thì tuần nào cũng mang đến một bó hồng cho tôi. Có chàng thì lúc nào cũng mua đồ ăn đến. Bây giờ nhớ lại, tự dưng tôi lại mỉm cười một mình, những chàng trai ngày ấy, giờ còn nhớ hay đã lãng quên tôi? Như tôi đã quên mất họ trong cuộc sống đời thường của mình. Tất cả cũng chỉ còn là phù du.
Thi xong đại học, trong lúc chờ kết quả, tôi xin vào làm nhân viên bán hàng cho quầy trang sức, vàng bạc đá quí cho một trung tâm thương mại. Có một ngày đang làm viêc, Kiên gọi điện hẹn gặp tôi. Cũng hơn một năm rồi, bỗng dưng thấy số điện thoại của anh ta, và nghe lại giọng nói rất trầm, rất ấm, lòng tôi chợt dâng trào một nỗi xót xa lớn. Tôi hẹn anh ở trước cửa trung tâm. Hôm ấy rất mát trời, gió mạnh nhưng lại không mưa nổi một giọt nào. Giữa tháng bẩy, trời rất hay có mưa. Tôi bước ra ngoài, Kiên đã đứng đấy tự lúc nào. Chúng tôi đứng nhìn nhau một lúc như thế, Kiên có vẻ béo lên, tóc dài hơn, ngày xưa yêu nhau, mỗi lần tóc anh dài ra tôi lại giục anh đi cắt tóc. Anh nhìn tôi với ánh mắt có vẻ buồn:
– Em khỏe không?
– Tốt lắm!
– Em vừa thi xong đúng không? Em làm bài có được không?
– Cũng bình thường!
– Lâu lắm rồi mới gặp lại em…
– Anh Kiên này, anh đến gặp em có việc gì muốn nói không? Nếu không có gì thì em vào làm việc tiếp đây
– Chắc em vẫn còn hận anh lắm
– Đó không phải là vấn đề của anh. Em và anh đã chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa. Em không hiểu anh đến tìm em để làm gì. Em thực sự không muốn dính dáng gì đến anh nữa
– Anh thật sự…cũng chẳng vui vẻ gì như em nghĩ
– Thế à? Hay nhỉ. Em chẳng mất thời gian nghĩ gì về anh đâu. Sau những gì anh gây ra, em ngộ ra rất nhiều điều, và sống một cuộc sống rất thoải mái. Nên tốt nhất là anh đừng tìm đến, đừng làm cuộc sống của em phải xáo trộn vì anh thêm một lần nào nữa
Tôi lanh lung và gay gắt
– Sự hận thù trong em vẫn còn lớn thế sao?- Kiên hỏi
Tôi không trả lời, ngoảnh đầu bước vào trong. Kiên chạy theo giữ lấy tay tôi, tôi thấy mắt anh ướt ướt:
– An! Anh thật sự rất nhớ em. Rất nhiều đêm anh ngủ và mơ thấy em, có thể anh đã sai vì rời bỏ em như thế. Nhưng một điều anh biết chắc chắn rằng anh đã rất yêu em, và anh nhớ em vô cùng. Anh tìm gặp em thế nàu cũng chỉ được trông thấy em và nghe lại giọng nói của em thôi
– Anh nói những điều này bây giờ có nghĩa lí gì nữa. Nếu anh là người biết suy nghĩ thì hãy tự thay đổi bản thân và sống cho tốt vào. Đừng để thêm một cô gái nào phải giống như tôi ngày đó nữa
– Anh…thật ra đã có nhiều lúc, như lúc này, anh nghĩ, chỉ cần chúng ta còn yêu nhau, anh thật sự…muốn…làm lại từ đầu với em, và quên đi tất cả.
– Anh có thể quên, nhưng tôi thì không bao giờ. Đã có những lúc, tôi ao ước rằng giá mà anh biết, anh hiểu được những gì đau đớn tôi đã phải gồng mình chịu đựng do anh gây ra. Nhưng thật sự bây giờ, tất cả chẳng còn ý nghĩa gì, tôi cảm thấy may mắn vi sớm nhận ra bộ mặt thật của anh. Giờ đây, cuộc sống của tôi rất bình yên, tôi xin anh đừng làm phiền tôi nữa. Đối với tôi, anh thật sự đã chết rồi.
– Anh…xin lỗi!
– Chắc là anh cũng đã có người yêu mới rồi?
– Ừ!
– Anh đã ngủ với cô ta rồi chứ?
– Ừ!
– Chắc là cô ta…có ra máu?
– Ừ!
Tôi không nói thêm gì nữa. Tôi bước chân quay vào một cách dứt khoát, hai hang nước mắt chảy dài, nhưng Kiên sẽ không thấy được những giọt nước mắt của tôi. Tôi mơ hồ nhận ra rằng, hình như Kiên chỉ một lần duy nhất nhìn thấy tôi khóc vì hạnh phúc và vùi mặt vào chiếc áo ấm của anh, còn lại, những giọt nước mắt từ những nỗi đau khổ mà anh gây ra cho tôi, dường như chưa bao giờ anh biết đến. Nghe thật xót xa. Tôi chẳng thể nào tha thứ dc cho anh. Đã quá muộn và quá xa rồi.
Kiên vẫn đứng đấy, giữa một chiều tháng Bẩy lộng gió, bầu trời màu xám đen, và không thể mưa nổi một giọt nào. Tôi có cảm giác anh cứ đứng như thế nhìn tôi bước đi. Tôi không biết liệu Kiên có khóc không? Đã bao giờ anh rơi một giọt nước mắt nào khi nghĩ đến tôi chưa, như có những đêm dài, đêm trắng tôi nằm khóc vì nhớ đến anh, và cả những nỗi đau đớn của tôi nữa.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp lại Kiên.
Mối tình đầu của tôi. Dẫu rằng nó đã không diễn ra như tôi mong đợi.
Giờ đây tôi nhận ra mình ko hối tiêc một điều gì.
…dù con người đã thay đổi thế nào…
…dù cuộc sống đang thay đổi ra sao…
…ký ức đã tồn tại, và ký ức là sự thật…
…tôi chỉ muốn giữ lại những ký ức đẹp, dẫu ngọt ngào mà man trá…
…chẳng muốn giữ lại gì nữa cả, những nỗi buồn của tôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!