Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 11: Khẩu chiến Thái Mạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 11: Khẩu chiến Thái Mạo


Có câu nói “biết vua không ai bằng thần”, Thái Mạo cộng sự với Lưu Biểu nhiều năm, rất biết tâm tính Lưu Biểu, mặc dù Lưu Biểu luôn miệng nói văn võ cân bằng, nhưng trong xương tủy hắn lại trọng văn khinh võ.

Thái Mạo chẳng cần nói xấu gì Lưu Cảnh, chỉ cần một câu ‘Công tử là người luyện võ’ thì đã gieo một hạt giống thất vọng trong lòng đối phương rồi.

Lưu Biểu cực kỳ yêu thích người em út Lưu Bệnh, Lưu Bệnh từ nhỏ đã nhiều bệnh, năm năm lấy vợ mà không có con, mãi sau này mới sinh được Lưu Cảnh, Lưu Bị ở xa thấy em mình sinh được con trai, cũng mừng rỡ vạn phần, đặc biệt đặc biệt đặt tên cho cháu là Lưu Cảnh.

Thái Mạo nói cháu là người luyện võ, mặc dù không thể thay đổi sự yêu thích của hắn, nhưng trong lòng Lưu Biểu đã lưu một dấu ấn không tốt.

“Cứ tới gặp rồi hãy nói!”
Lưu Biểu phẩy nhẹ ống tay, đi theo hành lang tới phòng khách.

Kiến trúc thời Tần – Hán chủ yếu là đất rộng và gỗ chắc, có không gian rộng rãi thoáng mát, không chỉ hoàng cung mà ngay cả quan nha của châu mục cũng có khí thế khoáng đạt.

Trên quảng trường có xây hai tòa lầu, đây là một loại vọng lâu hình vuông dùng để bày tỏ cấp bậc tôn quý, rất hay gặp trong kiến trúc thời Tần – Hán.

Phòng khách cực kỳ rộng rãi, bốn phía có trụ to, hai bên treo màn che bằng vải gấm, Tôn Càn và Lưu Cảnh đợi ở phòng khách khá lâu, hai người ngồi trên giường gỗ, trên đường có mấy cái đệm, ngoài ra còn một cái bàn nhỏ, trên bàn có một đĩa hoa quả và hai ly trà mới pha.

Thời Tần – Hán – Tam Quốc, uống trà chủ yếu lưu hành ở thượng tầng phương nam, người phương bắc không uống trà. Người phương bắc lúc này dùng “sữa” làm đồ uống đãi khách, sữa gạo hoặc là sữa trái cây.

Khu vực Kinh – Tương trồng rất nhiều trà, việc pha trà cũng thịnh hành, rất nhiều nhân sĩ phương bắc trốn xuống phương nam cũng chậm rãi thích ứng với lối sống uống trà này.

Tôn Càn không động tới một chút trà, không phải hắn không uống trà, mà là tâm trạng không yên, lúc nãy họ mới gặp, tán gẫu với Thái Mạo mấy câu. Mặc dù nói không nhiều nhưng đã cảm thấy Thái Mạo có địch ý.

“Công tử Cảnh lúc nãy có chú ý tới Thái Mạo không.”

Tôn Càn nhỏ giọng nhìn Lưu Cảnh nói:
“Lúc nãy cách nói của Thái Mạo xem ra rất mâu thuẫn, hình như môn phiệt Kinh châu không hoan nghênh Hoàng thúc đến.”

Lưu Cảnh cũng mang tâm trạng bất an, sự bất an của hắn không phải là việc Thái Mạo căm thù Lưu Bị, hắn lúc này cũng chẳng thèm để ý tới Lưu Bị nữa, hắn đang suy tính vận mạng của mình.

Thái độ vừa rồi của Thái Mạo đối với hắn có chút kỳ quái, hắn quan tâm tới thái độ của mình với Lưu Bị, thậm chí trong ánh mắt của Thái Mạo còn mang sự kinh ngạc, nghi ngờ, thậm chí còn có sự thất vọng khó che giấu. Hắn thất vọng về mình cái gì?

Lưu Cảnh hàm hồ trả lời một câu:
“Nghe nói Thái Mạo là phải thân Tào, hắn có địch ý là đương nhiên, quan trọng là xem ý kiến của bá phụ tôi thế nào.”

Tôn Càn gật đầu một cái, thật ra hắn cũng hiểu về thế cục Kinh châu, Lưu Biểu có địa vị chí cao vô thượng, quyết định toàn bộ mọi chuyện, nhưng thái độ của hắn cũng bị ảnh hưởng bởi tứ đại thế gia.

Thái thị và Khoái thị là phái thân Tào, gia tộc Bàng thị tương đối trung lập, mà gia tộc Hoàng thị lấy thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ cầm đầu, là phái kiên định chống Tào. Trong tứ đại thế gia, Thái thị là gia tộc cường đại nhất, có ảnh hưởng nhiều nhất đối với Lưu Biểu.

Mặc dù địch ý của Thái gia khiến Tôn Càn bất an, nhưng câu nói của Lưu Cảnh mang tới cho hắn hy vọng, mấu chốt là thái độ của Lưu Biểu.

Lúc này, thị vệ ở cửa hô lớn:
“Kinh châu mục, Thành Võ hầu, Trấn Nam tướng quân giá lâm!”

Lưu Biểu tới rồi. Tôn Càn và Lưu Cảnh vội vàng đứng lên, hai người thấy một trung niên cao lớn đi vào phòng khách, Thái Mạo đi theo sau, ngoài ra cũng có một trung niên dáng dấp oai hùng, khí độ nho nhã, mặc dù tướng mạo bất phàm, nhưng người này lại có vẻ rất biết điều, cố gắng đi sau lưng Lưu Biểu, không khiến người khác quá chú ý.

Tôn Càn đã từng gặp Lưu Biểu, chỉ nhìn một cái đã nhận ra, người đi đầu chính là Kinh châu Lưu Cảnh Thăng.

Hắn vội vàng tiến lên thi lễ thật sâu:
“Phụ tá của Hán hoàng thúc Tả tướng quân Tôn Càn tham kiến Trấn Nam tướng quân!”

“Hóa ra là Công Hữu, chúng ta đã bao năm không gặp rồi.”

Lưu Biểu cười khách khí, ánh mắt của hắn chuyển một cái rơi vào Lưu Cảnh, trong ánh mắt lại thêm mấy phần thân tình.

Hắn chỉ gặp Lưu Cảnh một lần lúc ba tuổi, mười mấy năm trôi qua, Lưu Cảnh từ một đứa trẻ đã thành một thiếu niên.

Hắn lúc này thấy Lưu Cảnh thân cao chừng tám thước, hai vai rộng, mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đường đường, chỉ nhìn thôi Lưu Biểu đã thích, trong lòng thầm khen: ‘Đúng là cháu ta!’

Lưu Cảnh vội vàng tiến lên hai bước, hai đầu gối quỳ xuống, mông ngồi trên gót chân, thắt lưng thẳng tắp, hai tay tách theo hai hướng rộng bằng vai, người hơi nghiêng về trước, khom người thi lễ:
“Cháu bái kiến bá phụ!”

Lễ này được gọi là lạy, hoặc là thủ bái (dùng tay bái), được áp dụng khi vãn bối bái kiến trưởng bối, hoặc là hạ cấp bái kiến thượng cấp.

Nếu là con gái thì được gọi là túc bái (quỳ bái), hai tay không cần làm như Lưu Cảnh vừa rồi, chỉ cần khẽ khom người cúi đầu là được.

Mà đối với người chí thân, như đối với cha mẹ hoặc là sư tôn, không những chỉ cần thủ bái mà còn cần túc bái, cũng chính là dập đầu.

Còn trường ấp (vái chào) chẳng qua chỉ áp dụng ở đồng bối với nhau, hoặc là những người không quá quen, hạ cấp áp dụng cách này với thượng cấp thì có nghĩa là miệt thị, tỷ như Viên Thiệu từng hoành đao vái chào Đổng Trác mà đi, điều này đã khiến mọi người thất sắc.

Lúc nãy Tôn Càn vái chào Lưu Biểu cũng là một loại lễ phép, nguyên nhân là bởi vì Tôn Càn không phải thuộc hạ của Lưu Biểu, hơn nữa hắn còn do Lưu Bị phái tới, ở một khía cạnh nào đó cũng có địa vị ngang hàng với Lưu Biểu.

Trong khi đó Lưu Cảnh nhất định phải hành bái lễ, nguyên nhân bởi Lưu Biểu là trưởng bối của hắn, nhưng hắn cũng không cần dập đầu, điều này chứng tỏ địa vị của Lưu Biểu khác với cha mẹ hoặc là sư phụ hắn.

Thời gian Lưu Cảnh tới thời đại này chưa được mấy ngày, cũng không hiểu lễ nghi gì, may nhờ có Ngũ Tu dạy hắn nên mới biết cách ứng đối, mặc dù người này hèn hạ thiếu nhân tình, nhưng không thể phủ nhận hắn có công rất lớn đối với Lưu Cảnh. Chỉ vào điểm này Lưu Cảnh cũng quyết định chiếu cố vợ con cho hắn.

Lưu Biểu cười một tiếng tiến lên đỡ Lưu Cảnh dậy, lại cẩn thận đánh giá một lần, mặc dù hắn rất thích anh tư hùng vĩ của Lưu Cảnh, nhưng do trên người Lưu Cảnh không có mấy phần khí độ văn nhã nên có phần tiếc nuối.

Hắn khẽ mỉm cười, lại hỏi:
“Cảnh nhi đi đường cực khổ, Ngũ thư tá đâu rồi?”

Lưu Cảnh chán nản nói:”Chúng cháu gặp kị binh quân Tào ở Nhữ Nam, người nhà và Ngũ thư tá bất hạnh qua đời, chỉ có mình cháu chạy thoát được, sau đó may nhờ Lưu hoàng thúc cứu giúp.”

Tôn Càn ở bên cạnh ngẩn ra, sao chủ công lại cứu hắn? Nhưng rõ ràng Lưu Cảnh công khai ở đây chính là vì nói tốt cho chủ công mình, hắn mỉm cười chấp nhận cách nói này.

Lưu Biểu ngầm thở dài, đây chính là điều hắn lo lắng, không ngờ lại thành sự thật, cũng vì điều này mà thái độ của hắn đối với Tôn Càn cũng thay đổi.

“Công Hữu đi đường khổ cực, mời ngồi!”

Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, người hầu dâng trà, Lưu Cảnh cầm thư, đồng giản và ấn phù trình cho Lưu Biểu, đây là thứ đồ nhất định phải đưa, hơn nữa càng sớm càng tốt

Lưu Biểu nhìn qua những thứ này một chút, cũng không nghi ngờ gì, hắn nhìn Thái Mạo cười nói:
“Quân sư cảm thấy cháu ta thế nào?”

Thái Mạo cười một tiếng, nói:
“Công tử Cảnh anh tư bừng bừng, tuấn tú lịch sự, không hổ là cháu của chủ công.”

Hắn đột nhiên nhìn Lưu Cảnh cười hỏi:
“Sao khẩu âm của công tử Cảnh có chút không giống với chủ công?”

Đây là vấn đề khó nhằn nhất với Lưu Cảnh, ngay cả Lưu Biểu cũng nghi ngờ nhìn Lưu Cảnh một cái, vừa rồi hắn cũng không nghe thấy Lưu Cảnh nói khẩu âm quê mình.

Thông thường mà nói, thời niên thiếu chính là thời kỳ trưởng thành, tướng mạo, tính cách thậm chí khẩu âm cũng dần cố định, nếu đã hình thành rồi sẽ rất khó sửa.

Đối với vấn đề này, Lưu Cảnh và Ngũ Tu đã thương lượng cẩn thận, Lưu Cảnh liền cười nói:
“Cháu đi học ở Thái Sơn, sau đó theo sư phụ dạo chơi tứ phương, đi ngàn dặm đường, đọc vạn quyển sách.”

Thái Mạo vẫn không chịu buông tha, cố làm kinh ngạc hỏi:
“Không biết lệnh sư là ai?”

Lưu Cảnh vốn định nói là một văn sĩ không có danh vọng, không đáng nhắc đến, nhưng điều này vẫn còn sơ hở, vạn nhất Lưu Biểu có hứng thú tra khảo học vấn của hắn, vậy là bại lộ liền. Nghĩ tới đây, Lưu Cảnh không khỏi có chút khẩn trương.

Không đợi Lưu Cảnh mở miệng, Tôn Càn liền cười nói:
“Điều này thì tôi cũng biết, công tử Cảnh bái danh sĩ Thái Sơn Ngô Tương làm thầy, Ngô Tương là bạn cố giao của tôi, nhưng đúng là tiếc cho một anh tài, năm ngoái nhiễm bênh mà chết, thật đáng tiếc!”

Tôn Càn và Lưu Cảnh cùng nhau tới đây, biết trong bụng Lưu Cảnh chẳng có chút học vấn Khổng – Mạnh nào, hắn chủ động giải thích thay cho Lưu Cảnh, rõ ràng là báo đáp ân nghĩa nói tốt cho Lưu Bị vừa rồi.

Lưu Biểu cũng nghe thấy danh sĩ Thái Sơn Ngô Tương, người này là một người nổi tiếng không thích đọc sách thánh hiền, được xưng là Thái Sơn quỷ tài, đặc biệt nghiên cứu thổ mộc công khí.

Lưu Biểu nghe nói cháu lạy Ngô tương thầy, trong lòng quả thực có chút mất hứng, nhưng cũng vì vậy mà vấn đề khẩu âm của Lưu Cảnh được bỏ qua.

Lưu Cảnh là chuyện nhà, Tôn Càn cũng là quốc sự, sau khi hỏi thăm xong, Lưu Biểu quan tâm tới Lưu Bị hơn, hắn thoáng nghiêng người hỏi:
“Không biết hiền đệ Huyền Đức của ta hiện giờ ở đâu?”

Trong mắt Thái Mạo cũng hiện lên sự khẩn trương, chăm chú nhìn Tôn Càn, chuyện Lưu Bị liên quan tới tiền đồ của Kinh châu, hắn không thể khoogn quan tâm.

Lưu Cảnh ngồi cạnh thầm kêu may mắn, may mà Tôn Càn đi theo, nói mấy câu đã phân tán sự chú ý của Thái Mạo, vấn đề khẩu âm mà Lưu Cảnh lo lắng điên cuồng bị bỏ qua một cách hòi hợt, đúng là may mắn.

Nhưng trong lòng hắn lại có một sự bất an khác, chẳng lẽ Tôn Càn đoán được điều gì?

Tôn Càn khẽ khom người nói:
“Hoàng thúc binh bại ở Nhữ Nam, bây giờ đang ở bờ sông Bỉ Thủy, Lưu hoàng thúc muốn nương tựa vào châu mục, không biết châu mục có thể dung nạp hay không?”

Tôn Càn nói rất thản nhiên, cũng rất thẳng thắn. Chuyện quan trọng nhất định phải nói rõ ràng, không thể mập mờ trong những chuyện như thế này.

Không đợi Lưu Biểu mở miệng, sắc mặt Thái Mạo đã đại biến, vội la lên:
“Chủ công không thể, Lưu Bị trước đầu hàng Đào Khiêm, Đào Khiêm bệnh mất, lại theo Lữ Bố, Lữ Bố mất mạng ở Bạch Môn lâu, lại theo Tào Tháo dẫn tới họa Y Đái chiếu thư, Đổng thừa tướng và các đại thần bị tru diệt, cuối cùng đầu hàng Viên Thiệu, Viên Thiệu binh bại ở Quan Độ, đủ thấy hắn là người khắc chủ, nếu chúng ta thu nạp, Tào Tháo sẽ hưng binh tấn công Kinh Tương, đại họa Kinh – Tương không còn xa, mong chủ công minh xét.”

Lúc này, Lưu Cảnh cũng nói một câu:
“Bá phụ có thể nghe cháu một lời không ạ?”

Lưu Biểu cười gật đầu một cái:
“Ta cũng rất muốn nghe lời nhận xét của Cảnh nhi.”

Lưu Cảnh vốn định dùng phương châm “im lặng là vàng”, nhưng giờ cũng nên bộc lộ kiến thức của mình một chút, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Lưu Biểu. Kiếp trước hắn là một luật sư cho nên biết rõ tầm quan trọng của vấn đề này.

Cũng giống như cầm một tờ giấy trắng, chỉ cần hắn vẽ một bức tranh tuyệt đẹp lên đó, dù sau này hắn có viết đề từ không tốt cũng sẽ không ảnh hưởng tới ấn tượng của Lưu Biểu, như vậy có thể coi là viên mãn rồi.

Đây thực ra cũng là một loại sách lược, muốn được ông chủ thích thì quan trọng phải gây cho ông chủ ấn tượng ban đầu thật tốt?

Đồng thời, hắn cũng phải báo đáp sự trợ giúp của Tôn Càn đối với mình vừa rồi.

Lưu Cảnh đứng lên thi lễ một cái với Lưu Biểu, lại gật đầu với Thái Mạo rồi nói:
“Tào Tháo mặc dù binh phát Nhữ Nam, nhưng điều đó cũng không chứng minh hắn sẽ xuôi nam tấn công Kinh châu, quân Tào mặc dù đánh bại Viên Thiệu, nhưng Viên Thiệu vẫn còn bốn châu, thực lực vẫn còn, ánh mắt Tào Tháo lúc này chỉ tập trung vào Viên Thiệu, rết chăm chân nếu không đập chết sẽ mọc lại. Tào Tháo muốn hoàn toàn tiêu diệt Viên Thiệu ít nhất cũng cần năm sáu năm, bắc phương không bình sao có thể xuôi nam, trong thời gian này quân Tào sẽ không tấn công Kinh Tương, cho nên Thái công không cần lo lắng quân Tào mà làm khó dễ Lưu hoàng thúc. Hon nữa, nếu thật sự Tào Tháo muốn lấy Kinh châu, vì sao hắn không nhân cơ hội này đuổi giết luôn?”

Thái Mạo định phản bác thì Lưu Cảnh đã tiếp tục nói:
“Dù tương lai Tào Tháo muốn Kinh – Tương, Lưu hoàng thúc chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, nếu đem Lưu hoàng thúc giao cho Tào Tháo, Tào Tháo sẽ ngừng công kích, mãi mãi là láng giếng thân thiện với ta hay sao? Thái công quá khinh thường Tào Tháo rồi, hổ có ý cắn người sẽ không vì người lấy lòng nó mà dừng lại. Ta thu nạp Lưu hoàng thúc, vừa có thể tôn thêm danh vọng của bá phụ, vừa có thể tăng cường thực lực phòng ngự quân Tào, cớ sao mà không làm, khẩn cầu bá phụ nghĩ lại!”

Thái Mạo giận đến sắc mặt tái xanh, nhưng cũng không có cách nào phản bác, hắn phản đối thu nạp Lưu Bị cũng là vì lo lắng Lưu Bị sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc hắn ở Kinh – Tương. Lòng mang tâm tư nhưng không thể nói rõ nên nhất thời cũng không biết phản bác thế nào cho phải.

Tôn Càn cũng âm thầm khen ngợi, vốn hắn định nói Lưu Bị một lòng muốn giúp Hán thất, là anh hùng thiên hạ kính ngưỡng, dùng nghĩa làm Lưu Biểu cảm động, bây giờ thấy Lưu Cảnh phân tích lợi hại rõ ràng, mới cảm thấy lý luận của mình còn chưa đủ thuyết phục, khó trách chủ công nhất định bảo mình đi cùng với Lưu Cảnh, chủ công quả thật tinh mắt!

Lúc này, ba người đồng thời nhìn Lưu Biểu, đợi Lưu Biểu định đoạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN