Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 282: Chuyến đi Trường Sa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 282: Chuyến đi Trường Sa


Ban đêm, Lưu Cảnh đi qua đi lại trong trướng, tâm tình rất lâu cũng khó bình tĩnh lại, Hoàng Trung nguyện trung thành quả thật làm tâm tình hắn hết sức kích động, cũng giúp bố trí tại Kinh Châu của hắn đi đến bước cuối cùng.

Lúc này Lưu Cảnh đã không thèm lưu tâm đến Vương Uy nữa, nếu như Vương Uy nguyện nương tựa hắn, hắn đương nhiên là vui mừng, còn nếu như Vương Uy nương tựa Lưu Bị, hắn cũng không tiếc rẻ, có được Văn Sính và Hoàng Trung, hắn đã như hổ thêm cánh không thể nghi ngờ, nhất là Hoàng Trung, hoàn toàn có thể độc chắn một phương ở quận Trường Sa, ngăn chặn quân Lưu Bị ở Nam Quận đông tiến.

Lúc này, một tên binh sỹ ở ngoài trướng lớn tiếng thông báo:

– Hổ Tướng quân đã trở về!

Lưu Cảnh tinh thần phấn khởi, vội vàng nói:

– Cho y vào!

Phút chốc, Lưu Hổ đã sải bước đi vào doanh trướng, lần này Lưu Hổ cùng Lưu Cảnh cùng nhau xuôi nam về Trường Sa, nhiệm của y chủ yếu là khuyên bảo huynh trưởng Lưu Bàn ủng hộ Giang Hạ.

– Thế nào, huynh trưởng của huynh đã đáp ứng rồi sao?

Lưu Cảnh cười tủm tỉm hỏi.

Lưu Hổ lắc lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói:

– Ta khuyên huynh ấy quy hàng Giang Hạ, ngược lại còn bị huynh ấy khuyên bảo, theo huynh ấy cùng đi về Nam Quận, ta đã lớn tiếng cãi với huynh ấy một trận, kết quả là không vui mà bỏ đi.

– Huynh trưởng huynh tính đi Nam Quận sao?

– Nghe khẩu khí của huynh ấy hẳn là như thế đấy! Giống như là đi khẩn cấp lắm vậy.

Trên thực tế, Lưu Cảnh cũng không ôm hy vọng gì với Lưu Bàn, y biết rằng Lưu Bàn là người kiên định ủng hộ Lưu Kỳ, sai Lưu Hổ đi khuyên huynh trưởng, thật sự là muốn cho Lưu Hổ một công đạo.

Trong lòng Lưu Cảnh hiểu được, hẳn là Hoàng Trung đã cho Lưu Bàn một câu trả lời rõ ràng, Lưu Bàn biết mình đang ở huyện Lâm Tương, y tự biết đã không còn hy vọng, nên mới vội vã rời đi.

Trong lòng Lưu Hổ rất lo lắng cho sự an toàn của huynh trưởng, lại nói:

– Chẳng bằng ta mang theo vài huynh đệ chặn huynh ấy lại giữa đường, cưỡng ép huynh ấy đi Giang Hạ có được không?

Lưu Cảnh lắc lắc đầu.

– Chuyện này không cần thiết, dưa hái khi còn xanh thì không ngọt, không cần miễn cưỡng huynh ấy nữa, ảnh hưởng của huynh ấy đối với ta không lớn, hãy để huynh ấy đi đi!

Lưu Cảnh thấy Lưu Hổ cúi đầu không nói, đã biết rằng người này ngoài mặt thật thà chất phác, nhưng trong lòng y sáng như gương, y sợ mình sẽ ám toán Lưu Bàn.

Lưu Cảnh tiến lên vỗ vỗ bờ vai của Lưu Hổ, cười cười nói:

– Thôi nào! Huynh trưởng của huynh kỳ thực cũng là huynh trưởng của ta, ta tin rằng sẽ có một ngày huynh ấy từ bỏ Lưu Kỳ trở về Giang Hạ, chúng ta hãy cùng chờ đến ngày đó.

Lưu Hổ im lặng gật đầu, thi lễ xoay người đi xuống, Lưu Cảnh lúc này mới hỏi thân binh ngoài cửa trướng:

– Có chuyện gì?

– Khởi bẩm Thái thú, Trường Sa Trương Thái thú cầu kiến!

Lưu Cảnh ngẩn người, vội vàng nói:

– Mau mau cho mời!

Hắn không đợi chờ, tự mình chạy ra ngoài nghênh đón, không ngờ Trương Cơ lại đến đây, điều này thật đi quá xa so với dự liệu của hắn.

Trương Cơ chính là người được đời sau gọi là Y thánh Trương Trọng Cảnh, hôm nay y xuống phố thị sát, lại vô tình nghe nói Lưu Cảnh đã đến, vội vàng chạy tới, tuy Trương Cơ và Lưu Cảnh đều là Thái thú, nhưng Thái thú này khác với Thái thú kia, không thể đem hai người ra so được.

Nếu dựa theo phe phái mà phân chia, Trương Cơ thuộc phái trung lập, y không có liên quan đến bất cứ một phe phái nào, căn bản là y không có ý định lăn lộn vào quan trường, chỉ muốn tế thế cứu người, lại làm Thái thú được sáu năm.

Nhưng nếu nhất định phải đem y móc nối vào các phe phái hiện tại, thì Trương Cơ kia có xu hướng theo Lưu Bị, đây là bởi vì y có quan hệ thắm thiết với Nam Dương Hoàng thị, mà ở dưới bóng Hoàng Thừa Ngạn, Trương Cơ đương nhiên cũng có giao tình với Lưu Bị.

Nhưng Trương Cơ không có ý định làm quan, những cuộc đấu tranh quyền lực giữa các phe phái đương nhiên không không liên quan đến y, Trương Cơ lúc này càng quan tâm đến vận mệnh của quận Trường Sa, y không y hy vọng nơi y đã cai quản sáu năm lại bùng nổ chiến tranh.

Ngay lúc Trương Cơ đang chờ đợi đến sốt ruột, Lưu Cảnh lại ra đón mang vẻ mặt tươi cười.

– Để Trương công đợi lâu!

Trương Cơ chắp tay cười nói:

– Danh tiếng của công tử Trọng Cảnh đã nghe nói từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt lần đầu.

– Ta cũng đã nghe qua đại danh của Trương công, nói thật, ta cũng muốn mời Trương công đến chữa bệnh đấy!

Trương Cơ cười ha hả.

– Có thể chữa bệnh cho công tử, cũng là vinh dự của ta.

– Trương công, mời!

Lưu Cảnh mời Trương Trọng Cảnh vào lều lớn, hai người phân chủ khách ngồi xuống, có thân binh dâng trà lên, Trương Cơ cười cười nói:

– Hôm nay ta xuống phố, nghe nói ngoài huyện Lâm Tương có một đội quân đến, vội vàng chạy về, lại trên đường gặp được Bàn công tử, nên mới biết là Cảnh công tử đã đến đây.

– Thế nào, Trương công không hoan nghênh ta đến sao?

Lưu Cảnh hỏi đùa một câu.

– Đương nhiên là không, Cảnh công tử là vì Hoàng lão Tướng quân mà đến!

Lưu Cảnh gật gật đầu, y không muốn phủ nhận sự tình mà ai ai cũng biết, nhưng quận Trường Sa đối với y cũng rất trọng yếu, nếu không y cũng sẽ không nửa đường mà ám toán Hàn Huyền.

– Kỳ thực cũng không hoàn toàn là vì Hoàng lão Tướng quân, ta hy vọng quận Trường Sa có thể vững vàng vượt qua, không phải bùng nổ chiến tranh.

Trong lòng Trương Cơ tán đồng, điều y không hy vọng nhất đó là quận Trường Sa bùng nổ chiến tranh, kỳ thực đối với y mà nói, bất kể là Lưu Cảnh hay Lưu Kỳ, ai chiếm lĩnh quận Trường Sa đều không thành vấn đề, mấu chốt là không phải bùng nổ chiến tranh, gây tai họa cho dân chúng vô tội.

Trầm ngâm một chút, Trương Cơ hỏi:

– Không biết công tử chuẩn bị như thế nào mà cam đoan quận Trường Sa sẽ không phát sinh chiến tranh?

– Ta tính để Hoàng lão Tướng quân tiếp tục đóng quân ở Trường Sa, lấy uy danh của Hoàng lão Tướng quân ở Kinh Châu, không người nào dám dễ dàng tiến công Trường Sa, Trương công đảm nhiệm Thái thú Trường Sa nhiều năm, được dân chúng yêu quý, Lưu Cảnh khẩn thỉnh Trương công vẫn tiếp tục giữ chức Thái thú.

Tuy Trương Cơ không thích quan trường, nhưng y hiểu việc quan trường, Lưu Cảnh mời y tiếp tục đảm nhiệm chức Thái thú chẳng qua là muốn mượn uy vọng của y, để y làm Thái thú trên danh nghĩa, Lưu Cảnh sẽ chân chính phái người đến quản lý quận Trường Sa, đảm nhiệm chức Quận thừa.
Trong lòng Trương Cơ cũng rõ ràng, nếu y trở về Tương Dương, cũng sẽ bị Thái Mạo bắt ép nhậm chức như thế, còn không bằng ở quận Trường Sa làm Thái thú trên danh nghĩa, đồng thời cũng được tự do, nhưng mấu chốt là ai sẽ làm Quận thừa, nếu có thể chung sống hòa hợp thì cũng không sao, chỉ sợ phái một người khó có thể ở chung, thì những ngày về sau sẽ khổ sở rồi.

Trương chưa trực tiếp trả lời Lưu Cảnh, y lại hỏi:

– Bàn công tử đã rời khỏi, không biết công tử chuẩn bị phái ai tới tiếp nhận chức Quận thừa?

Lưu Cảnh đương nhiên hiểu được thâm ý trong câu hỏi này của Trương Cơ, y suy nghĩ một chút rồi cười nói:

– Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta sẽ để cho Bàng Sơn Dân đảm nhiệm chức Quận thừa quận Trường Sa.

Trong lòng Trương Cơ bỗng nhẹ nhõm, quan hệ của y và Bàng Đức công vô cùng tốt, từ lúc Bàng Sơn Dân còn thiếu niên thì đã quen biết cậu, người này khiêm tốn trầm ổn, nhân phẩm hay tài văn chương đều tốt, làm việc cũng rất giỏi giang, duy chỉ thiếu có kinh nghiệm, chỉ giao chính vụ cho y, hai ba năm sau sẽ trở thành một năng thần lương lại (ý nói là một vị quan tốt).

Nghĩ đến đây, Trương Cơ mỉm cười.

– Có thể làm cộng sự với Sơn Dân, chính là may mắn của Trọng Cảnh!

Giải quyết xong việc an bài quận Trường Sa, trong lòng Lưu Cảnh cũng thư thái hơn, y cười nói:

– Công vụ đã bàn xong, chúng ta lại nói chuyện tư, ta lập gia đình đã ba năm, nhưng vẫn chưa có con nối dõi, đã thành một vấn đề lớn làm ta đau đầu, nội tử (vợ) cũng có áp lực rất lớn, cho nên muốn cầu Trương công chữa bệnh.

Trương Cơ vuốt râu mỉm cười.

– Ba năm trước Lưu Hoàng thúc đến tìm ta, cũng là vì không có con nối dõi mà cầu y, hai năm qua ta luôn dốc lòng nghiên cứu, cũng có chút tâm đắc, Lưu Hoàng thúc cũng đã có một đứa con, nếu Cảnh công tử có thể nán lại thêm mấy ngày, có lẽ ta có thể tìm ra phương pháp trị bệnh cho công tử.

Lưu Cảnh mừng rỡ, đứng dậy thi lễ thật sâu.

– Hết thảy đều làm phiền Trương công!

….

Từ lúc xuất chinh vào trung tuần tháng tư, đại quân Tào Tháo một mạch tiến về phía bắc, sau khi nghỉ ngơi tại huyện Dịch gần nửa tháng, y nghe theo đề nghị của Quách Gia, vứt bỏ xe quân nhu, dùng mấy vạn con ngựa đem đi vận chuyển lương thảo, dẫn hơn hai mươi vạn đại quân khinh trang thẳng tiến đến Liêu Đông, đi thẳng một mạch.

Không lâu, đại quân đã tới huyện Vô Chung, cũng chính là huyện Kế thuộc Hà Bắc ngày nay, lúc bấy giờ là đầu mùa hạ, một trận mưa to tầm tã liên tiếp mấy ngày, khiến quân đội không thể tiếp túc hành quân, đành phải tạm trú ở huyện Vô Chung.

Trong đại trướng, Tào Tháo khoanh tay đi qua đi lại, có vẻ lo lắng, một mặt y vì xuất chinh bất lợi mà lo lắng, y suất khinh binh hành quân, chỉ mang theo mười mấy ngày lương khô, bây giờ y ở huyện Vô Chung đã trễ mất năm ngày, lương thảo trong quân đã hết, cứ như vậy mà đánh tới Liêu Đông, quân đội của y cũng chết đói gần hết.

Đồng thời, Tào Tháo cũng cực kỳ lo lắng tình hình chiến sự ở Kinh Châu, tình báo mới nhất mà y nhận được là, kỵ binh Giang Hạ chỉ chạy một vòng Trung Nguyên, liền chuyển sang đường Nam Dương mà đi, điều này tất nhiên khiến y hơi yên tâm, nhưng đồng thời lại lo lắng cho Tào Nhân, y lo Tào Nhân sẽ nhịn không nổi trúng kế dụ dỗ của Kinh Châu mà vội vàng xuất kích.

Cũng may trong quân có Giả Hủ, chỉ mong Tào Nhân có thể nghe theo kiến nghị của Giả Hủ, lấy ổn định làm chủ, vừa phải bảo vệ Nam Dương, đồng thời cũng có thể uy hiếp Kinh Châu, vì mình mà đặt cơ sở cho bước nam chinh tiếp theo.

Lúc này Trình Dục tất tả chạy vào đại trướng nói:

– Khởi bẩm Thừa tướng, thuộc hạ vừa quan sát hậu doanh, lương thảo gần cạn, e rằng chỉ có thể duy trì được ba ngày.

Tào Tháo giật mình kinh hãi.

– Không phải đã nói là có thể kiên trì được năm ngày sao?

Trình Dục lắc lắc đầu.

– Là sổ sách của quan lương thảo ghi sai, lương thảo ghi trong sổ sách và thực thế không khớp với nhau, thuộc hạ tự mình đi kiểm kê, phát hiện nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày.

Tào Tháo giận dữ.

– Bọn quan chết tiệt lại dám gạt ta, người đâu!

Vài tên thân binh chạy tới, Tào Tháo ra lệnh:

– Giải mười tên quan lương thảo toàn bộ đi trảm thủ!

Thân binh chạy như bay, Tào Tháo nén giận, lo lắng nói với Trình Dục:

– Trọng Đức, lương thảo không đủ, nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ muốn ta rút quân hay sao?

Trình Dục thở dài:

– Hiện tại chỉ có thể giết ngựa lấy thịt mà thôi, vừa có thể giảm bớt lượng cỏ khô tiêu hao, vừa có thể lấy thịt ngựa làm lương thực, có lẽ là sẽ chống đỡ thêm được vài ngày, nếu mưa còn không ngừng, vậy thì chỉ có thể chuẩn bị rút quân mà thôi.

Tào Tháo chậm rãi đi đến trước đại trướng, nhìn ra ngoài trướng thấy cơn mưa tầm tã vẫn không dứt, chân mày chau lại thành một đường thẳng, đúng lúc này, trong mưa có người theo binh sỹ vội vàng đi tới.

– Thừa tướng, Điền Tư không đến rồi!

Tào Tháo tinh thần chấn động, vội vàng nói:

– Mau mời y vào!

Trong nháy mắt, một người đàn ông trung niên mặc áo tơi, đầu đội mũ đi mưa bước nhanh vào đại trướng, người này tên là Điền Trù, ban đầu làm Tòng sự cho Lưu Ngu ở U Châu, sau lại làm quan dưới tay Viên Thiệu, sau khi Viên Thiệu bại vong, y liền ẩn cư.

Quách Gia biết rằng y rất tinh tường địa hình U Châu, liền đề cử y với Tào Tháo để làm quan dẫn đường, Tào Tháo cũng nghe nói y tài học xuất chúng, liền phong y làm Tư không hộ tào duyện, chuyên dẫn đường.

Điền Trù vừa đi ra ngoài xem xét địa hình trở về, y tiến vào trướng liền thi lễ thật sâu:

– Ty chức tham kiến Thừa tướng!

Tào Tháo vội vàng hỏi:

– Có tin tức gì không?

– Tin tức thì có, xin cho thuộc hạ bẩm báo từng cái một.

Tào Tháo cũng không giục y, sai người dẫn y đi thay quần áo khô, uống một bát canh gừng chống lạnh, rồi mới đưa y vào trướng.

Tào Tháo thở dài một tiếng, nói:

– Hàng năm huyện Vô Chung đều có trời mưa như thế này sao? Mưa một trận thì mấy ngày không dừng.

Điền Trù thi lễ, mỉm cười, nói:

– Khi xưa Trần Thắng, Ngô Quảng gặp mưa cầm chân tại nơi này, đến hơn hai mươi ngày, tuy rằng không phải hàng năm đều như thế, nhưng cách hai ba năm sẽ có một trận mưa to liên tục như vầy, lần này vừa lúc Thừa tướng lại bắt gặp, nhưng trên Yến Sơn đã có sương trắng, ở đây có câu tục ngữ là “Núi phủ sương, mưa to ngừng”, ngày mốt mưa to sẽ ngừng.

Tào Tháo mừng rỡ.

– Như thế, quả là may mắn của quân ta!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN