Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 310: Biến cố thành Tương Dương
Trận tiễn chiến ở Long Trung vẫn diễn ra kịch liệt như cũ, hai bên tên bắn như mưa, dường như đã đan xen thành một đám mây, che trời phủ đất bắn về phía đối phương.
Đã đến gần giữa trưa, nhưng quân Giang Hạ từ đầu đến cuối đều không có ý muốn tiến công, mấy ngàn quân đao thuẫn cũng vẫn yên lặng đứng thẳng phía sau, chưa một lần tiến công.
Thời gian trôi qua, ý đồ của quân Giang Hạ cũng dần dần bộc lộ ra, Chu Linh một mạch chạy đến trước mặt Từ Hoảng, có chút khẩn trương nói:
– Từ Tướng quân nhìn ra ý đồ của quân Giang Hạ sao?
Từ Hoảng đã nhìn ra, y gật gật đầu:
– Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng, không phải thật sự muốn công phá quân doanh, chỉ là đang phô trương thanh thế, nếu ta không đoán sai, mục đích của Lưu Cảnh là dẫn dụ quân chủ lực từ Tương Dương đến.
– Ý của Từ Tướng quân là nói, Lưu Cảnh cũng không muốn quyết chiến cùng chúng ta, mà chỉ muốn đoạt lấy thành Tương Dương thôi sao?
– Hẳn là như vậy!
Từ Hoảng thở dài:
– Giết địch ba ngàn, hao tổn tám trăm, huống chi binh lực của y cũng không chiếm ưu thế, y không muốn trả giá trầm trọng, mà là muốn dùng cái giá thấp nhất đổi lấy thành Tương Dương, nếu ta đoán không sai, đây chính là ý đồ của Lưu Cảnh.
– Vậy thì Chúng ta có phải báo cho Tào đại tướng quân biết không?
Từ Hoảng ngẩng đầu nhìn về hướng đông, sau một lúc lâu, y cười khổ một tiếng:
– Đã không kịp nữa rồi.
Chu Linh bỗng quay đầu lại, chỉ thấy phía đông bụi đất tung bay, tinh kỳ phấp phới, một đạo đại quân đang trùng trùng điệp điệp đánh về phía bên này, cách nhau không đầy ba dặm, đây là đại quân đến từ Tương Dương.
Lưu Cảnh đứng trên nóc một nhà dân ngoài ba trăm bước, nhìn đại chiến cung tiễn của hai bên ở phía xa, y từ đầu đến cuối cũng không có hạ lệnh tiến công quân Tào Tháo quy mô lớn, bây giờ vẫn còn lâu mới đến lúc tiêu diệt toàn bộ lực lượng quân Tào.
Lần này y tây tiến với mục đích tạo thanh thế, cỗ vũ quyết tâm chống lại quân Tào của quân dân Kinh Châu, mà lợi dụng ưu thế tuyệt đối của thủy quân Giang Hạ bức bách quân Tào lui binh, đoạt lại thành Tương Dương chính là biện pháp tốt nhất.
– Châu Mục, chủ lực quân Tào đã giết tới!
Một tên binh sỹ đứng sau lưng nói to.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn, y đang đứng ở chỗ cao, nhìn thấy vô cùng rõ ràng, chỉ thấy ở phía xa có một đạo quân đang hăng hái tiến về phía này, trên chiến kỳ rất rõ ràng, chính là quân Tào mà y đã chờ từ lâu.
Lưu Cảnh quyết định thật nhanh, hạ lệnh:
– Toàn quân rút lui!
Quân Giang Hạ dùng một trận mưa tên mạnh mẽ mà nhanh chóng lui về phía sau, một vạn quân Giang Hạ rất nhanh liền rút ra khỏi trấn Long Trung, vượt qua Long Bắc Nguyên, lui về bến tàu Long Trung.
Ngay lúc đội quân vượt qua Long Bắc Nguyên, một đội kỵ binh thám báo hắng hái chạy đến, tìm đến Lưu Cảnh.
– Khởi bẩm Châu Mục, có việc quan trọng cần bẩm báo!
– Chuyện gì?
Lưu Cảnh ghìm chặt chiến mã hỏi.
– Một đạo quân Nam Quận đã xuất hiện tại cầu Đàn Khê, cầm đầu là Đại tướng Quan Vũ, Tướng quân Tô Trị không địch lại, bị ép phải rút lui, quân Nam Quận đang đi về hướng thành Tương Dương.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh chấn động, Lưu Bị còn chưa trở về, quân Nam Quận sao có thể xuất hiện? Chẳng lẽ Gia Cát Lượng muốn đục nước béo cò?
Không đợi Lưu Cảnh nghĩ tiếp, thám báo lại tiếp tục bẩm báo:
– Ngoài ra còn có một người từ thành Tương Dương đến, nói có đại sự cầu kiến Châu Mục, chúng thuộc hạ đã mang y đến.
Chỉ thấy phía sau thám báo có một người xoay mình xuống ngựa, bước nhanh về phía trước chắp tay nói:
– Tại hạ Hướng Lãng ở Nghi Thành, thay Hoắc Tuấn Tướng quân liên hệ với Châu Mục, nguyện hiến thành Tương Dương.
Lưu Cảnh mừng rỡ, hóa ra y chính là Hướng Lãng, hai tháng trước mình còn phái người đến huyện Lâm Thư tìm y, lại biết được y đã từ quan, khiến Lưu Cảnh có chút tiếc nuối, không ngờ y bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, nói với thân binh:
– Mau mời Giả tiên sinh đến!
Thân binh chạy như bay, y lại chỉ vào bãi cỏ ven đường mà nói:
– Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Vài tên thân binh nhanh chóng trải một chiếc chiếu, Hướng Lãng liền thuật lại một lượt quyết định tận hiến cho tân Châu Mục của Hoắc Tuấn, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
– Hiện tại tình thế trong thành không ổn, Thái Trung và Trương Khúc ở Nam Quận đang ngã giá, bán đứng Tương Dương, Hoắc Tướng quân chỉ có thể qua loa với bọn họ, tỏ vẻ đáp ứng, tính huống rất khẩn cấp, mong Châu Mục lập tức phái quân đội tiếp ứng.
Trong lòng Lưu Cảnh thầm giận, quả nhiên không ngoài dự liệu của Giả Hủ, tám chín phần là Gia Cát Lượng nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của, mình há có thể để y thực hiện được mưu đồ!
Lúc này Giả Hủ cũng cưỡi ngựa đến, đang nghỉ ngơi phía sau, nghe binh sỹ nói Châu Mục mời y đi thảo luận quân tình, Giả Hủ liền gấp gáp đến chỗ Lưu Cảnh.
Mười mấy năm trước, Hướng Lãng từng làm Huyện thừa ở Tân Dã, thường đi Nam Dương, có quen biết qua Giả Hủ, y không biết Giả Hủ đã đầu hàng Lưu Cảnh, lập tức chấn động, vội vàng đứng dậy thi lễ:
– Giả công sao lại ở nơi này?
Giả Hủ cười cười, chắp tay trả lễ.
– Mười mấy năm không gặp, phong thái của Cự Đạt vẫn như trước, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Lưu Cảnh cũng cười nói:
– Nếu hai vị đã là người quen, thì ta cũng không cần giới thiệu nữa, mời ngồi!
Ba người lại ngồi xuống, Lưu Cảnh liền thuật lại sự tình cấp bách theo lời Hướng Lãng cho Giả Hủ nghe, cuối cùng giận dữ nói:
– Quan Vũ chỉ là Đại tướng, Lưu Bị chưa trở về, thế thì chỉ có thể là Gia Cát Lượng tự mình lãnh binh, quả thật là đã thừa nước đục thả câu rồi, không biết nên đối phó người này như thế nào?
Giả Hủ vuốt râu cười:
– Có Hướng sứ quân ở đây, không phải là có biện pháp rồi sao?
Lưu Cảnh cũng cười phá lên, Thái Trung và Trương Khúc đều không đáng lo, mấu chốt là sắp đặt sao cho đẹp, y suy tư một hồi, liền có kế sách ứng đối, y muốn đối phó quân Tào ở Long Trung, không rảnh để phân thân, hiện tại Ngụy Diên hẳn là đã suất quân đuổi đến Tương Dương rồi, có thể để y làm việc này.
Nhưng ai đến làm nội ứng đây? Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giả Hủ, Giả Hủ vuốt râu cười mà không nói, hai người ánh mắt chạm nhau, tâm ý tương thông, còn ai có thể thích hợp hơn Giả Hủ đây?
Lưu Cảnh cầm bút viết cho Hoắc Tuấn một phong thư, giao cho Hướng Lãng, lại lập tức viết một đạo thủ lệnh, y ngoắc tay gọi Lý Thanh lại, mang thủ lệnh và kim bài của mình giao cho y, căn dặn:
– Ngươi mang theo mười mấy huynh đệ hộ tống Giả tiên sinh đi Tương Dương, sau đó ngươi lại đi tìm Ngụy Tướng quân, y đã đến rồi, mang thủ lệnh và kim bài của ta giao cho y.
– Ty chức tuân mệnh!
Lý Thanh tiếp nhận thủ lệnh và kim bài, xoay người lên ngựa.
Lưu Cảnh lại thi lễ với Giả Hủ:
– Tất cả đều nhờ tiên sinh, cũng mong tiên sinh hết sức cẩn thận, không được mạo hiểm.
Giả Hủ cười:
– Sự việc mạo hiểm tại hạ sẽ không làm, nếu đã làm, thì phải là mười phần chắc chín.
– Tiên sinh bảo trọng!
Lúc này, Hướng Lãng cũng chắp tay cáo từ, Lưu Cảnh lại nghĩ đến một chuyện, cười hỏi y:
– Không biết lệnh diệt Hướng Sủng đang ở nơi nào?
Hướng Sủng cũng là một viên Đại tướng văn võ song toàn, có thể độc chắn một phương, Lưu Cảnh đối với y đã muốn từ lâu, lại không biết tung tích của y.
Hướng Lãng cười:
– Y luôn hành tung bất định, đi đây đi đó, bây giờ hẳn là đang ở phương bắc, nhưng Châu Mục xin yên tâm, gia tộc Hướng thị đã đời đi Hạ Khẩu, phụ mẫu của y đều ở Hạ Khẩu, tin rằng nhất định y sẽ trở về.
– Đa tạ Hướng tiên sinh, mong hai vị tiên sinh lên đường bình an!
Giả Hủ và Hướng Lãng chắp tay đáp lễ, hai người xoay mình lên ngựa, đi theo Lý Thanh cùng mười mấy thân binh chạy về hướng đông, theo đường nhỏ trở về thành Tương Dương, Lưu Cảnh nhìn bọn họ đi xa, trong lòng cũng có một chút lo lắng, quân đội Nam Quận đã gia nhập, nhất là khi Gia Cát Lượng tham dự vào, tình thế liền trở nên khó có thể phân định rồi.
..
Trấn Bình An, Gia Cát Lượng và sứ giả của Thái Trung phái đến đã nhất trí với nhau, Gia Cát Lượng hứa sẽ bảo hộ an toàn tài sản và tính mạng của Thái Trung, Trương Khúc cùng với Hoắc Tuấn, thêm một điều kiện trao đổi, Gia Cát Lượng đáp ứng kiến nghị phong Thái Trung làm Thái thú quận Vũ Lăng, cũng giữ lại bộ hạ của y.
Những thứ này đều là yêu cầu mấu chốt của Thái Trung, nếu Thái Trung có thể tiếp nhận, thế thì canh tư sẽ mang thành Tương Dương giao cho quân Nam Quận.
Nhìn sứ giả của Thái Trung thúc ngựa rời khỏi trấn Bình An, Đại tướng Vương Uy có chút khó hiểu, hỏi:
– Vì sao lại kéo dài đến canh tư, không thể giao thành cho chúng ta sớm hơn một chút sao?
Gia Cát Lượng lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
– Rất rõ ràng, hắn là muốn cướp sạch tiền tài ở Tương Dương, chúng ta muốn ngăn cản cũng không có cách nào, đành mong hắn thủ hạ lưu tình, không để lại cho chúng ta một cục diện rối rắm.
Nói đến đây, Gia Cát Lượng nhìn sắc trời, giờ đã là lúc hoàng hôn, trời sắp tối, y lập tức lệnh cho thủ hạ:
– Mau đi thông tri cho Quan Tướng quân, chuẩn bị canh tư vào thành!
Gia Cát Lượng lại tiến hành một loạt sắp đặt, lúc này mới suất lĩnh quân đội trùng trùng điệp điệp hướng về thành Tương Dương mà đi.
..
Trời đã sắp tối đen, một lão nhân mang bộ dáng quản gia vẻ mặt lo lắng đi tìm Hoắc Tuấn, lão giả này là lão quản gia của Lư gia ở phía nam thành Tương Dương, gia chủ Lư Nguyên là cửu phụ của thê tử y, là phú hào có tiếng ở nội thành Tương Dương.
Lão quản gia tiến vào trướng liền quỳ xuống, lên tiếng khóc to:
– Tướng quân, hãy cứu lấy Lư gia được không? Lư gia sắp bị diệt môn rồi.
Hoắc Tuấn chấn động, liền vội vàng hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Tướng quân, vừa rồi, một đội quân trăm người xông vào Lư gia, gặp người thì giết, Đại Lang và Nhị Lang đều bị giết, lão chủ nhân bị bọn họ bắt lấy, buộc ngài giao ra tất cả tiền tài, các nữ chủ nhân trẻ tuổi và Lư tam cô nương cũng bị bọn họ chà đạp.
Hoắc Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu “Oong!” một tiếng, máu tuôn lên não, con mắt như sắp nổ ra, Lư tam nương là vị hôn thê của huynh đệ y, lại bị chà đạp, làm y quả thật giận điên lên.
Y rút đao bước nhanh ra khỏi trướng, vừa mới đi ra ngoài, lại gặp Hướng Lãng và một lão giả đi đến hướng này, Hoắc Tuấn lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nghênh đón:
– Cự Đạt huynh trở về lúc nào thế?
Hướng Lãng cười nói:
– Vừa mới vào thành! May mà có kim bài của đệ, không thì vẫn chưa vào thành được.
Hoắc Tuấn muốn hỏi việc của Lưu Cảnh, ánh mắt của y dừng lại trên người của lão giả.
– Vị này là
Hướng Lãng nói nhỏ vào tai Hoắc Tuấn:
– Ngài chính là Giả Hủ, hiện là mưu sỹ của Cảnh công tử.
Trong lòng Hoắc Tuấn kinh ngạc, liền vội vàng thi lễ:
– Nghe đại danh của tiên sinh đã lâu, vãn bối vạn phần kính ngưỡng!
Giả Hủ cũng chắp tay cười nói:
– Hoắc Tướng quân không cần phải khách khí, chỉ có điều nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta vào trướng trước rồi nói tiếp!
Hoắc Tuấn lập tức nhớ tới việc của Lư gia, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, Hướng Lãng sửng sốt:
– Hiền đệ có chuyện gì sao?
Trong lòng Hoắc Tuấn tuy gấp gáp, nhưng Giả Hủ đã đến, lại mang đến cho y một hy vọng, y có thể thay mình bày mưu tính kế.
– Hay là vào trướng trước rồi nói!
Ba người tiến vào trướng ngồi xuống, Hoắc Tuấn liền mang việt Lư gia bị cướp nói qua một lượt, không đợi y nói xong, chỉ thấy một tên binh sỹ vội vàng hấp tấp báo cáo:
– Khởi bẩm Tướng quân, quân của Thái Trung và Trương Khúc bắt đầu cướp sạch những nhà giàu trong thành rồi!
Hoắc Tuấn có gắng bình tĩnh lại, hỏi:
– Cướp trên quy mô lớn sao?
Binh sỹ lắc đầu:
– Hình như chỉ có hai mươi ba mươi hộ nhà giàu, người thực hiện đều là thuộc hạ của bọn họ.
Hoắc Tuấn hiểu, đây là đợt cướp bóc thứ nhất, nhằm vào hai mươi hộ nhà giàu quyền quý ở thành Tương Dương, sau khi đợt cướp thứ nhất kết thúc, thì sẽ xua binh đánh cướp cả thành Tương Dương, tình hình vạn phần khẩn cấp, y nhìn về phía Giả Hủ tỏ ý cầu viện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!