Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 315: Nguy cơ nằm phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 315: Nguy cơ nằm phục


Qua lời kể lại của Quan Vũ, Lưu Bị đã biết được tỉ mỉ quá trình chiến đấu ở Tương Dương. Tổn thất mấy nghìn người, bại lui mà về. Tổn thất binh sĩ khiến cho Lưu Bị rất đau lòng. Về phương diện khác, ông ta cũng rất tiếc nuối. Mất đi cơ hội quý báu để chiếm được thành Tương Dương. Phải biết rằng, cướp được Tương Dương từ trong tay của quân Tào và cướp được Tương Dương từ trong tay Lưu Tông, là hai việc có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Nhưng điều mà Lưu Bị lo lắng hơn cả, chính sau khi quân Giang Hạ chiếm được Tương Dương, thế cục của cả Kinh Châu sẽ thay đổi như thế nào? Lưu Cảnh có thể hay không thuận thế xuôi nam, tấn công Nam Quận?

Lưu Bị xuống xe ngựa, một người trông cửa vội vàng đi tới đón chào:

– Tham kiến Hoàng thúc!

– Gia Cát tiên sinh có ở nhà không?

– Khởi bẩm Hoàng thúc, tiên sinh ở nhà. Để tiểu nhân đi thông báo cho tiên sinh.

Người trông cửa trong lúc bối rối chạy vào trong nhà, lại quên mời Lưu Bị vào phủ. Trương Phi ở bên nhướn mày nói:

– Tay trông cửa này thật vô lễ, dám để đại ca ta ở bên ngoài. Không bằng chúng ta đi vào trước.

– Không được!

Lưu Bị trừng mắt nhìn Trương Phi. Chúng ta là tới nhà người ta thăm hỏi, chưa cho phép sao có thể tùy ý đi vào phủ? Hơn nữa, chúng ta không thông báo trước mà tới, sao có thể trách người khác?

Lưu Bị chắp tay sau lưng, đi đi đi lại ở bậc thang, kiên nhẫn chờ Gia Cát Lượng hồi đáp. Mà đang ở trong thư phòng đọc sách, Gia Cát Lượng nghe thấy người trông cửa bẩm báo, Lưu hoàng thúc tới thăm.

Gia Cát Lượng không thể nghi ngờ là một người có tâm kế. Y không tới bến tàu nghênh đón Lưu Bị, lấy cớ là bị bệnh. Y biết rõ Lưu Bị sẽ tới thăm mình. Nhưng y muốn biết, Lưu Bị tới thăm mình là khi nào? Điều này có quan hệ tới địa vị của y ở Giang Lăng.

Kết quả khiến Gia Cát Lượng rất hài lòng. Lưu Bị vừa xuống thuyền mới nửa canh giờ đã tới đây. Phỏng chừng y còn chưa kịp về nhà.

Điều này đủ để chứng minh, Lưu Bị vẫn rất tín nhiệm mình, cho dù mình mới trải qua một trận thất bại. Cũng làm cho Gia Cát Lượng vừa cảm động, vừa cảm thấy xấu hổ.

Gia Cát Lượng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa lớn. Vừa tới cửa, liền thấy Lưu Bị chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Y vội vàng chắp tay, áy náy nói:

– Khổng Minh vô lễ, khiến cho Hoàng thúc phải đợi lâu ở ngoài cửa.

Lưu Bị thấy Gia Cát Lượng mặc cao quan nho bào, có vài phần tiên phong đạo cốt. Cũng không nhìn thấy vẻ bệnh tật trên mặt của y, liền biết mình phán đoán chính xác. Gia Cát Lượng bị chính là tâm bệnh.

Ông ta cười ha hả, đáp lễ nói:

– Nghe nói quân sư bị cảm nhẹ, Bị liền tới thăm.

– Hổ thẹn!

Gia Cát Lượng cười khổ một tiếng, vươn tay nói

– Mời Hoàng thúc vào nhà nói chuyện!

Rồi y hướng Trương Phi, chắp tay nói:

– Mời Tam tướng quân vào!

Trương Phi không chút biểu tình đi theo Lưu Bị vào cửa chính, tới nội viện của tòa nhà. Trương Phi khác với Quan Vũ, Quan Vũ tham gia chiếu đấu với Gia Cát Lượng, hiểu rõ tình huống lúc đó. Cho nên Quan Vũ có thể thông cảm với thất bại của Gia Cát Lượng, tìm mọi cách để nói tốt cho Gia Cát Lượng.

Nhưng Trương Phi lại cực kỳ bất mãn. Lần đó y tự thân giao năm nghìn thuộc hạ cho Gia Cát Lượng. Cuối cùng chỉ trở lại hai nghìn người, tổn thất hơn một nửa là thuộc hạ của y. Khiến cho trong lòng y rất căm tức.

Hơn nữa, Gia Cát Lượng còn làm dáng không tới nghênh đón đại ca. Mà giả vờ bệnh để khiến đại ca vốn đã vất vả đi đường xa rồi còn phải tới thăm.

Điều này càng như lửa đổ thêm dầu vào trong lòng Trương Phi. Nếu không phải đại ca không cho phép y giương oai, thì hôm nay y đã hung hăng đánh Gia Cát Lượng một trận rồi, tiêu trừ đi lửa giận trong lòng.

Trong thư phòng, Lưu Bị và Gia Cát Lượng ngồi xuống. Trương Phi thì không ngồi, lạnh lùng khoanh tay đứng một bên. Giống hệt một tòa tháp, tạo áp lực vô hình cho người khác.

Lưu Bị liếc nhìn Trương Phi một cái, thấy y đang hung hăng nhìn chằm chằm vào Gia Cát Lượng, không khỏi cả giận nói:

– Tam đệ, đệ ra ngoài chờ đi!

Gia Cát Lượng cười nói:

– Tam tướng quân không ngại thì cũng ngồi xuống đi!

Trương Phi mặt không biểu tình đi ra ngoài, dường như không nghe thấy lời của Gia Cát Lượng vậy, một chút cũng không nể mặt, khiến cho Gia Cát Lượng có chút xấu hổ, cười cười ngồi xuống.

– Tay kia có cái tính bướng bỉnh mãi mà không thể sửa được, ta cũng không có biện pháp nào, mong quân sư chớ để ở trong lòng.

Lưu Bị minh bạch sự bất mãn trong lòng Trương Phi. Nhưng ông ta cũng vô kế khả thi. Chỉ phải cười khổ, an ủi Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng yên lặng gật đầu. Y bỗng quỳ xuống, cúi đầu lạy Lưu Bị:

– Khổng Minh dụng binh không đúng cách, khiến cho Tương Dương thảm bại, mong Chủ Công trị tội.

Lưu Bị cuống quít nâng y dậy

– Quân sư vạn lần đừng làm vậy. Bị chinh chiến nhiều năm, biết thắng bại là chuyện thường của binh gia. Nếu chỉ vì một trận thất bại nho nhỏ mà trị tội, thì Bị đã kiệt sức rồi, cũng đã sớm tự vẫn tạ ơn thiên hạ rồi.

Lời an ủi của Lưu Bị đã khiến Gia Cát Lượng yên tâm. Y ngồi thẳng dậy, lắc đầu nói:

– Mấu chốt của lần thất bại này, chính là xuất binh quá muộn, muốn dùng nhanh để chiến thắng, tiếc rằng không nắm được lòng người, quên mất Hoắc Tuấn. Thái Trung và Trương Khúc bị y giết chết, khiến cho mưu kế của Lượng thất bại. Đến tận giờ nhớ lại, trong lòng vẫn cực kỳ hối hận.

Lưu Bị khoát tay nói:

– Việc đã qua, không cần phải nhắc lại. Hôm nay ta tới tìm quân sư, một là muốn thăm quân sư, hai là muốn tìm hiểu thế cục về sau của Kinh Châu. Lưu Cảnh chiếm lĩnh Tương Dương, ta muốn biết bước tiếp theo của Lưu Cảnh, có phải là sẽ tấn công Giang Lăng không?

Nói xong, ông ta đầy kỳ vọng nhìn Gia Cát Lượng. Y biết rằng, hiện tại thực lực của Lưu Cảnh đã vượt qua mình. Nếu Lưu Cảnh có ý đồ tấn công Giang Lăng, thì ông ta sẽ không còn một chốn cư trú nào. Cho nên việc này rất quan trọng với ông ta.

Gia Cát Lượng lắc đầu:

– Về điểm này, Chủ Công không cần phải lo lắng. Tào Tháo còn đang chiếm đóng Phàn Thành, do Trình Dục chủ quản. Với tài trí của Trình Dục, y tuyệt sẽ không để cho Lưu Cảnh một cơ hội. Mặt khác, Lượng suy đoán, Tào Tháo sắp xuất binh đánh quận An Lục rồi!

Lưu Bị cả inh, xuất binh đánh quận An Lục?- Vì sao?

Ông ta vội vàng hỏi.

– Nguyên nhân rất đơn giản, Tào Tháo muốn giảm sức ép cho Phàn Thành. Nghe nói quân Tào chuẩn bị đóng thuyền trên sông Bỉ Thủy. Nếu đại quân Giang Hạ tụ tập ở Tương Dương, sẽ tạo thành bất lợi cho việc đóng thuyền. Tào Tháo tất nhiên sẽ phái đại tướng tấn công quận An Lục. Cho nên Lưu Cảnh thủy chung sẽ chịu áp lực từ phương bắc. Tạm thời không rảnh để tấn công Giang Lăng. Tuy nhiên…

– Tuy nhiên làm sao?

Lưu Bị sốt ruột hỏi. Ông ta cũng ý thức được mình có chút thất thố, không khỏ mỉm cười:

– Quan tâm sẽ bị loạn. Mời quân sư chậm rãi nói. Bị cẩn thận lắng nghe.

Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười:

– Tuy nhiên, chúng ta vẫn nên phòng ngừa chu đáo, không nên phân tán binh lực ở các quận. Ngoại trừ quận Kiến Bình và Ba Thục ra, còn lại đều rút về Giang Lăng, bảo vệ những nơi hiểm yếu của Nam Quận.

Lưu Bị gật đầu. Lời của Gia Cát Lượng đã khiến ông ta tỉnh ngộ, cảm giác lo lắng trong lòng cũng vơi đi. Ông ta trầm tư một lại, lại hỏi:

– Nếu không rút quân khỏi quận Kiến Bình, liệu Lưu Cảnh có phát hiện ra đại kế của chúng ta, rồi biết rằng chúng ta muốn tiến quân tới Ba Thục hay không?

Gia Cát Lượng cười khổ một tiếng:

– Với vị trí địa lý gần ngay cạnh của Nam Quận, cho dù không đóng quân ở quận Kiến Bình, Lưu Cảnh sớm muộn cũng nhìn ra chúng ta muốn đánh Ba Thục. Cho nên không cần phải che che lấp lấp. Ít nhất, hiện tại Lưu Cảnh không có tinh lực bận tâm tới quận Kiến Bình. Nếu tương lai đánh bại quân Tào, quận Kiến Bình tất sẽ có một trận đại chiến. Không bằng chuẩn bị ngay từ bây giờ. Thuộc hạ đề nghị không chỉ không triệt binh khỏi quận Kiến Bình, còn phải đẩy nhanh tốc độ xây dựng thành Khoái Trúc.

Lưu Bị bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm khâm phục tính toán cao siêu của Gia Cát Lượng. Ông ta đứng dậy, cười nói:

– Đa tạ lời vàng ngọc của quân sư. Sẽ không quấy rầy quân sư nghỉ ngơi nữa, Bị cáo từ!

Gia Cát Lượng tiễn Lưu Bị tới tận cửa, mới quay về thư phòng. Lưu Bị lên xe ngựa, lại gọi Trương Phi lên xe. Thấy y vẫn mặt đen như trước, trong lòng càng thêm bất mãn, liền răn dạy:

– Bảo đệ đi theo ta tới gặp quân sư. Nếu đệ không muốn thì sao không nói sớm. Đệ muốn ta thấy sắc mặt này của đệ sao?

Trương Phi quay mặt sang một bên, sau một lúc lâu mới căm giận nói:

– Y rõ ràng không bị cảm, cũng không để ý tới huynh trưởng đường xa mệt nhọc. Khiến cho huynh trưởng tới thăm y. Đây là việc nên làm của một thuộc hạ sao?

– Đệ biết cái gì?

Lưu Bị hung hăng trừng mắt:

– Đây là do y hổ thẹn trong lòng, xấu hồ gặp ta. Không liên quan gì tới điều thuộc hạ nên làm hay không. Chớ có nói hươu nói vượn!

Rất ít khi Trương Phi nhìn thấy huynh trưởng tức giận như vậy Trong lòng y khẽ run, không dám nhiều lời nữa, cúi đầu không nói. Lưu Bị thấy y trở nên thành thật, mới dịu giọng nói:

– Việc này, trong lòng ta hiểu là được rồi, không cần nhắc lại. Tam đệ, đệ nhớ chưa?

– Vâng, tiểu đệ đã nhớ!

Trương Phi thi lễ, liền cáo từ. Lưu Bị nhìn bóng lưng cô đơn của y, trong lòng có một sự nôn nóng khó hiểu. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho ông ta tâm phiền ý loạn. Ông ta có một cảm giác bất lực.

Phủ đệ của Lưu Bị cách phủ đệ của Gia Cát Lượng không xa. Chỉ trong chốc lát, hơn trăm thân vệ đã hộ tống Lưu Bị quay về phủ đệ.

Lúc này, trời đã gần tối đen, đúng là lúc đêm tối mông lung. Lưu Bị bỗng nhiên thấy có một người đứng ở trước phủ, bên canh là một con chiến mã. Bóng dáng hết sức quen thuộc. Chỉ hơi chần chừ một lúc, liền nhận ra đó là Triệu Vân.

Trong bóng đêm mờ ảo, Triệu Vân dắt ngựa, cô linh đứng trước phủ. Bên cạnh thậm chí không có một tùy tùng nào. Cảnh tượng này khiến cho Lưu Bị không khỏi có chút khổ sở. Triệu Vân theo mình nhiều năm như vậy, đã hơn ba mươi tuổi rồi. Ngay cả một người thân cũng không có.

Ông ta lập tức ra lênh:

– Dừng xe!

Xe ngựa dừng lại, Lưu Bị mở rèm xe, lằng lặng nhìn Triệu Vân cách đó vài chục bước. Ông ta không đi xuống tiếp đón, chỉ nhìn biểu hiện của Triệu Vân.

Triệu Vân cũng là vừa vặn tới Giang Lăng. Y đưa một đám tân binh tới. Vừa lúc nghe nói Chủ Công đã trở về. Y tìm xung quanh không thấy Lưu Bị, liền tới trước cửa phủ chờ.

Triệu Vân bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ:

– Thần Triệu Vân tham kiến Chủ Công!

– Tử Long, sao ngươi lại ở đây?

Lưu Bị mỉm cười hỏi.

– Tỵ chức đưa một ngàn binh lính tới Giang Lăng. Nghe nói Chủ Công trở về, tỵ chức liền tới bái kiến.

– Thì ra là thế, Tử Long khổ cực.

Lưu Bị cười ha hả, trấn an Triệu Vân hai câu, liền sai người dẫn Triệu Vân vào phủ chờ một lát.

Trong thư phòng, Lưu Bị thay đổi một bộ áo bào rộng, chậm rãi thưởng thức chén trà nóng, khôi phục lại sự bình tĩnh, tâm tư lại hướng trên người Triệu Vân.

Không thể phủ nhận, Triệu Vân là mãnh tướng trong thiên hạ, từng rất trung thành và tận tâm với ông ta. Nhưng từ cuộc chiến Nhữ Nam cách đây sáu năm, quan hệ giữa Triệu Vân và Lưu Cảnh đã khiến sự trung thành này xuất hiện vết rách. Theo thời gian trôi qua, hoặc là nói theo địa vị của Lưu Cảnh ngày càng được đề cao, vết rách này cũng theo đó mà mở rộng.

Thế cho nên, ba năm trước đây, Lưu Bị đã trục xuất Triệu Vân ra khỏi trung tâm quyền lực. Dùng một phương pháp gần như lưu đầy, để cho Triệu Vân tới quận Võ Lăng hẻo lánh nhất để luyện binh.

Hiện tại, Lưu Cảnh đã trở thành Kinh Châu Mục, vết rách giữa Lưu Bị và Triệu Vân ngày càng rộng. Ít nhất trong lòng Lưu Bị, sự trung thành của Triệu Vân đã không còn tồn tại.

– Hoàng thúc, Triệu tướng quân tới!

Một gã thị vệ bẩm báo đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Bị:

– Bảo y vào đi!

Lưu Bị đặt chén trà xuống, vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi Triệu Vân vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN