Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 337: Mối nguy của Giang Lăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 337: Mối nguy của Giang Lăng


Rốt cuộc thời khắc Tương Dương rút quân đã đến. Dân chúng đã rút lui khỏi thành Tương Dương, lúc này Trương Dương đã trở thành một tòa thành trống không. Cuối cùng một đội tàu chiến của quân Giang Hạ cũng từ từ dời khỏi bến tàu Tương Dương.

Trên chiếc thuyền lớn sau cùng, Lưu Cảnh và hơn 10 quan viên nhìn bờ bắc Hán Thủy phía xa xa. Tâm trạng của rất nhiều người đang phức tạp, họ buồn bã, không ngừng nghe thấy có người lầu bầu nói:

– Nhất định sẽ lại trở về!

Thái Diễm là Thái thú Tương Dương, trong lòng cũng vô cùng thương cảm. Tương Dương không chỉ là nơi y làm quan mà còn là quê hương của y. Chuyến đi này biết đến lúc nào mới trở về.

Quận thừa Hướng Lãng bên cạnh thấp giọng an ủi y:

– Sứ quân không cần phải lo lắng, một khi đánh bại quân Tào thì chắc chắn sẽ quay về thành Tương Dương. Châu mục đã định Tương Dương là nơi trị vì của Kinh Châu, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu.

– Ta cũng biết Châu mục sẽ không từ bỏ, nhưng ba mươi vạn đại quân Tào đấy, làm sao có thể khiến người ta yên tâm đây?

Thái Diễm thở dài nói.

Lúc này Lưu Cảnh chậm rãi đi lên tươi cười nói:

– Thái thú quá lo lắng rồi, tuy quân Tào có ba mươi vạn đại quân nhưng chúng ta đã có rãnh trời Trường Giang. Hơn nữa liên quân Tôn Lưu tổng binh lực đã hơn mười vạn rồi, nếu cần ta còn có thể khẩn cấp trưng binh thêm 100 ngàn. Thực ra binh lực cũng không lớn lắm, điểm quan trọng là khả năng tác chiến. Với mặt sông sóng gió Trường Giang. Thái thú cảm thấy thủy quân phương bắc quân Tào có thể chống lại được thủy quân Tôn Lưu sao?

Thái Diễm trầm tư một lát rồi hỏi:

– Mục đích Châu Mục vứt bỏ Tương Dương là muốn dẫn quân Tào đến Trường Giang quyết đấu sao?

– Coi như đó là một trong những mục đích đi.

Lưu Cảnh giải thích nói:

– Cuộc chiến của chúng ta và quân Tào mấu chốt là trận chiến chủ lực, một khi chủ lực của quân Tào thất bại, như vậy mặc kệ lúc trước lão ta chiếm được bao nhiêu thành trì cũng phải nôn ra hết. Tương Dương cũng chỉ là một toà thành trống rỗng chẳng có ý nghĩa gì với chiến lược của quân Tào. Cùng với việc bảo vệ Tương Dương chi bằng đi bảo vệ Phàn Thành còn hơn.

Nói đến đây, Lưu Cảnh chỉ ra một kho hàng đang được xây dựng ở phía đông Phàn Thành, nói với mọi người:

– Mọi người nhìn thấy chưa, đó là Phàn Thành đang xây dựng kho hàng, diện thích là 400 mẫu đất. Có những nhà kho lớn bắt đầu khởi công cây dựng từ tháng trước. Tào Tháo biết là sẽ chiếm được Tương Dương mà vẫn xây kho hành ở Phàn Thành, điều này nói nên cái gì? Nói lên Phàn Thành mới là nơi hậu cần quan trọng của quân Tào chứ bọn chúng cũng không coi trọng Tương Dương.

Mọi người đều bàn luận, Thái Diễm thở dài nói:

– Chỉ một kho hàng nhỏ nhoi mà Châu mục đã nhìn ra được ý đồ chiến lược của quân Tào, như vậy thì còn phải lo lắng gì nữa chứ?

Lưu Cảnh thấy cảm xúc đê mê của mọi người dần được phấn chấn trở lại. Hắn liền cao giọng nói với đám quan viên:

– Xin mọi người hãy yên tâm, trong vòng mấy năm chúng ta nhất định sẽ quay về Tương Dương. Lúc đó, Tương Dương đã thuộc Kinh Châu trị vì rồi.

Lời hứa của Lưu Cảnh làm mất hết sự hậm hực của đám quan viên. Hi vọng lại quay về trong lòng mỗi người, vẻ mặt họ cũng tràn đầy ánh hào quang. Tiếng cười lại vang vọng trên boong thuyền. Lưu Cảnh hít một hơi sâu nhìn Phàn Thành bên bờ sông bên kia, hắn cũng bắt đầu phấn chấn hơn.

– Nhất định sẽ quay về!

……….

Giang Lăng, tin quân Tào sắp giết tới làm cho cả thành lâm vào khủng hoảng. Nơi này đã lâu lắm rồi không có chiến tranh, vì thế mọi người rất sợ. Đó là một loại sợ hãi âm thầm, đó là miền quê hoang dã giết người hàng loạt, dân trong thành bị tàn sát rất thảm thiết.

Các lời đồn đại trong thành Giang Lăng bay ra ngoài, nói thành Tương Dương hoàn toàn bị tàn sát, nói quân Tào đã hết lương thực lấy thịt người làm thức ăn. Mà quan phủ Giang Lăng thì không kịp bác bỏ lời đồn đại, cứ để nó tấn công tâm lý của nhân dân, khiến trong thành Giang Lăng tràn ngập nỗi sợ hãi.

Thành Giang Lăng gần như bị sụp đổ hoàn toàn. Các hộ thu dọn của cải, già trẻ dắt díu nhau ra bến thuyền. Người trên bến thuyền Giang Lăng đi lại tấp nập. Trời đổ mưa, mọi người đi lại lảo đảo trong trời mưa, tiếng khóc vang trời, thảm cảnh đó khiến cho Trường Giang cũng bị biến sắc.

Lưu Bị khoanh tay đứng đón khách trong đình thấy một chiếc thuyền chở đầy dân chúng Giang Lăng ở bờ bên kia đang đi tới. Cảnh tượng thảm thiết ở bến thuyền cũng khiến ông ta phải thở dài, nhưng vừa nghĩ đến quận Võ Lăng vắng người, lòng ông ta không khỏi trở nên cứng rắn.

Trải qua thế sự, Lưu bị biết rõ tầm quan trọng của nhân khẩu. Không có nhân khẩu cũng chẳng khác nào không có quân đội. Nếu không mang một lượng lớn nhân khẩu ở quận Võ Lăng dời đi thì tương lai ông ta sao có thể sống yên ổn được?

Lúc này Biệt giá Bàng Qúy thấp giọng nói với Lưu Bị:

– Mới có mười sáu vạn nhân khẩu đi đến Võ Lăng, hình như còn hơi ít.

Lưu Bị gật gật đầu, ông ta cũng biết nhân khẩu ít:

– Vậy theo Công Chi thì phải làm thế nào?

– Ty chức cảm thấy tất yếu phải mang toàn bộ nhân khẩu của Nam Quận dời đi. Căn cơ của chủ công sao có thể chắp tay tặng cho kẻ khác được?

Đương nhiên là Lưu Bị cũng hi vọng dời hết nhân khẩu của Nam Quận đi, chỉ có điều ông ta trầm ngâm một chút rồi nói:

– Không biết hiện giờ tình hình Tương Dương thế nào rồi?

Ông ta vừa dứt lời thì có lính đến bẩm báo:

– Vương tòng quân và Trần chủ bạc đến rồi.

Chỉ thấy Vương Kiệt và Trần Chấn cố gắng bước nhanh tới. Vương Kiệt đi lên trước cười nói:

– Chủ công, vừa rồi mới nhận được tin của Tương Dương, đúng là có trời giúp rồi!

– Vào ngồi đi!

Vương Kiệt và Trần Chấn đưa ô cho thị vệ đi vào trong đình ngồi xuống, Vương Kiệt nói:

– Tin tình báo từ Tương Dương, quân Giang Hạ đã rút lui, nhưng nằm ngoài sự kiến của mọi người là quân Tào không vượt sông trên quy mô lớn mà chỉ phái một ngàn người đóng ở Tương Dương. Tin tức mà chúng ta có được, quân Tào chủ lực đang điều động hướng về quận An Lục.

Lưu Bị sửng sốt, tin tình báo này nằm ngoài ý muốn của ông ta, lẽ nào quân Tào không muốn tấn công vào Nam Quận sao?

– Tin tình báo này là thật chứ?

Lưu Bị hỏi, tin này khiến ông ta hoang mang khó hiểu.

Vương Kiệt đưa một tập tin tình báo cho Lưu Bị. Ông ta mở ra đọc, là Phàn Thành gửi gấp tới. Trong tin tình báo cho nói hơn một ngàn quân vượt qua Hán Thủy vào chiếm thành Tương Dương. Còn hơn mười vạn đại quân xuất phát suốt đêm hướng về quận An Lục, rõ ràng là vô cùng khẩn cấp.

– Lẽ nào quân Giang Hạ và quân Tào sắp có đại chiến ở quận An Lục sao?
Lưu Bị lầu bầu.

Lúc này ánh mắt của Bàng Qúy hiện lên sự giảo hoạt khó có thể phát hiện, y nói với Lưu Bị:

– Lần trước năm vạn quân Tào chiếm được quận An Lục. Ty chức cho rằng chắc là quân chủ lực Giang Hạ muốn cướp lại quận An Lục. Chiến tranh ở huyện An Lục bắt đầu kịch liệt, hẳn là vì Tào Tháo diệt quân Giang Hạ, cho nên mới khẩn cấp chạy đến quận An Lục như vậy.

Lưu Bị cúi đầu trầm tư. Ông ta thấy Lưu Cảnh không nên nóng lòng muốn thu phục quận An Lục, nhưng ngoài đó ra thì cũng không còn cách giải thích khác. Nhưng Tào Tháo thay đổi kế hoạch dường như đó cũng là một cơ hội cho Nam Quận.

– Bây giờ ta phải làm thế nào cho phải đây?

Lưu Bị hỏi ba người đang ngồi.

Trần Chấn tiếp lời:

– Chủ công, chúng ta có thể nhân cơ hội này cướp lấy Tương Dương?

– Không thể!

Bàng Qúy lập tức phản đối nói:

– Quân của Tào Nhân rất nhanh sẽ đánh dến quận Phòng Lăng. Nếu chúng ta chiếm Tương Dương sẽ không có bất kì một ý nghĩa gì, mà ngược lại mất còn nhiều hơn là được.

Vương Kiệt cũng đồng ý với ý kiến của Bàng Qúy:

– Hiện tại chúng ta nên lợi dụng kế hoạch thay đổi thời cơ của quân Tào, cố gắng di dân Nam Quận đi Võ Lăng. Một khi chiến sự quận An Lục được ổn định, quân chủ lực Tào Tháo sẽ một lần nữa quay lại Tương Dương. Chủ công, đây là cơ hội trời cho nhất định cũng ta phải nắm lấy nó.

Bàng Qúy kinh ngạc trong lòng, ý tưởng của Vương Kiệt giống y trang mình, lẽ nào y…

Y liếc nhìn Vương Kiệt, chỉ thấy trong vẻ tươi cười của Vương Kiệt có kèm theo sự dối trá, trong lòng y càng thêm nghi ngờ.

Lưu Bị suy nghĩ, trầm tư một lúc lâu sau lại hỏi Bàng Qúy:

– Bàng công nghĩ sao?

Bàng Qúy gật đầu:

– Không có ba mươi vạn nhân khẩu trở lên tương lai chủ công dùng cái gì mà nuôi sống quân đội đây?

Những lời này đã đánh trúng điểm yếu của Lưu Bị, ông ta gật đầu:

– Các vị nói không sai, lần này quân Tào thay đổi kế họach chính là trời giúp chúng ta. Sao ta lại không nắm lấy nó chứ?

Lưu Bị lập tức hạ lệnh triệu tập hai vạn quân đội chia làm mười đội nhỏ đi đến các nơi ở Nam Quận. Cần phải di dân của toàn bộ Nam Quận đến bờ nam Trường Giang. Ông ta lại lệnh cho Bàng Qúy và Vương Kiệt trấn thủ thành Giang Lăng. Còn mình thì đích thân dẫn quân đến huyện Đương Dương.

…….

Trời tối mưa càng rơi càng lớn. Mưa bao phủ màn đêm mịt mù, trên đường lầy lội, một đội kỵ binh năm ngàn người đang hăng say hành quân về phái nam.

Đây là năm ngàn Hổ báo thiết kị hùng mạnh nhất của Tào Tháo do đại tướng Hạ Hầu Uyên suất lĩnh. Hổ báo thiết kị vốn sĩ do Tào Thuần làm chủ soái. Nhưng Tào Thuần huấn luyện mười ngàn kỵ binh Ô Hoàn ở phía bắc cho nên đã giao lại Hổ báo thiết kỵ cho Hạ Hầu Uyên.

Hạ Hầu Uyên suất lĩnh năm ngàn kỵ binh vượt qua sông Dung Độ xuyên qua quận Phòng Lăng, dọc theo sông Chương Thủy hướng về Nam Quận. Trong ba ngày nhất định họ phải đuổi tới Giang Lăng.

Đường nhỏ lại lầy lội, kỵ binh hành quân rất gian nan. Hạ Hầu Uyên thì không ngừng thúc giục:

– Nhanh, tăng tốc lên, không được dừng lại!

Áp lực của y cũng rất lớn, cách Giang Lăng có 300 dặm nhưng thời gian y chỉ còn có một ngày.

– Tướng quân!

Một gã quân hầu chạy tới bẩm báo:

– Phía trước 10 dặm có nước che mất lòng chảo, không thể đi được nữa, phía trước đó là Lộ Khẩu, chỉ có thể đi vòng lại đường lớn.

Hạ Hầu Uyên cũng không nói gì lấy một con chiến mã dắt theo mấy người đuổi về phía trước. Chạy được khoảng 10 dặm đã thấy có mười mấy tên binh lính trú ở đường nhỏ bên cạnh. Họ thấy Hạ Hầu Uyên đến đếu rẽ ra một con đường.

Phía trước là lòng chảo, nước sông chảy rất mạnh, nước sông tăng mạnh làm che khuất cả lòng chảo. Hơn mười binh lính không kịp tránh đã bị nước lũ cuốn trôi không rõ tung tích. Quân đội không có cách nào đi tiếp lên trước được nữa.

– Chết tiệt!

Hạ Hầu Uyên cúi đầu mắng một câu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời, mây đen mù mịt. Có lẽ một canh giờ nữa, nếu như đi quan đạo sẽ bị quân đội của Lưu Bị phát hiện ra khiến y vô cùng khó xử.

– Tướng quân, trời sáng mưa sẽ nhỏ đi, nước sông cũng xuống.

Một gã quan quân đề nghị nói.

Làm sao Hạ Hầu Uyên còn có thời gian đợi trời sáng, hiện tại y đã không còn sự lựa chọn nào khác, y lại hỏi:

– Chỗ này là địa giới nào?

– Khởi bẩm là Giang Hạ, đây là địa giới huyện Đương Dương, thị trấn cách đây khoảng 30 dặm.

Hạ Hầu Uyên lập tức hạ lệnh:

– Truyền lệnh của ta, đại quân chuyển đường.

Hơn năm ngàn binh lính lập tức quay đầu theo đường nhỏ khác mà đi về phía đông nam. Sau nửa canh giờ kỵ binh quân Tào đã đến được quan đạo bằng phẳng, đại quân tăng tốc hơn hướng về phía Giang Lăng mà đi.

..

Cùng lúc đó, vốn dĩ quân Tào chủ lực ở quận An Lục quay về Phàn Thành nhưng họ lại không về Phàn Thành mà hơn mười vạn đại quân tập kết bên bờ Bỉ Thủy, bắt đầu đi lên thuyền lớn. Một chiếc thuyền lớn chở đầy binh lính quân Tào chạy hướng về phía thành Tương Dương.

Tào Tháo ngồi trên chiến mã nhìn về phương nam mỉm cười đắc ý:

– Đại Nhĩ tặc, không phải ngươi muốn thanh danh đó sao? Lần này ngươi có chạy đằng trời!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN