Bối Lạc Gia Tác Tình - Chương 7:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Bối Lạc Gia Tác Tình


Chương 7:


Nguyệt Hà cẩn thận từng bước dò dẫm trên con đường mòn đọng nước lầy lội, lòng không ngờ đêm qua dòng suối đã đóng băng tích một lớp dày trơn trượt phả hơi lạnh lẽo buốt lên tận óc. Sinh trưởng ở phương nam nắng vàng oi ả, chưa bao giờ Nguyệt Hà trông thấy cảnh bông tuyết bay tán loạn khắp nơi như thế này. Cái lạnh giá phương bắc kinh hoàng mà trong thời gian ngắn nàng không thể kịp thích ứng.

Chiếc áo bông nặng như chì cũng không ngăn được cái lạnh tàn khốc ngấm vào da thịt, nàng phải dừng lại bước đi lập cập, rũ rũ bàn tay mềm mại đã bị tàn phá, ngón tay loang lổ vết chai sần sau bao ngày làm lụng vất vả.

Giờ phút này nàng chỉ mơ ước có một chén trà thật to thật nóng, làm ấm nhanh thân thể, xua đi cái lạnh lẽo của toàn thân. Nói thế như trong hoàn cảnh hiện tại chỉ là ảo tưởng, bàn chân run run từ từ di động, đôi tay nhỏ bé cố sức nhắc thùng nước to cồng kềnh lầm lũi bước tiếp. Sau khi nàngbị phúc tấn phát hiện ra bí mật, thời gian sau đó hàng loạt việc nặng nhẹ đổ lên đầu. Nàng làm chân sai vặt đủ mọi việc lớn bé, từ múc nước, giặt quần áo, đến đun lửa nhóm bếp, rửa chén, tẩy đồ, cơ hồ không thứ gì không đến tay nàng.

Nàng nhìn thấu được phúc tấn rắp tâm dùng lượng công việc khổng lồ này hành hạ nàng, làm cho thai nhi trong bụng không chịu nổi cơ thể mẹ quá mệt nhọc rồi tử lưu đi.

Nguyệt Hà không có lòng dạ nào đem tâm oán hận thủ đoạn hèn hạ của phúc tấn. Nàng chỉ thầm cầu xin trời xanh rủ lòng thương, phù hộ hai mẹ con vượt qua kiếp nạn, để nàng có thể bình yên sanh hạ tiểu hài tử.

May mắn thay, hình như trời xanh nghe được tâm nguyện của nàng, hiểu được khổ nạn của nàng, đứa con trong bụng hình như thừa kế sức tinh tráng của phụ thân hắn, không bị chút ảnh hưởng vất vả mệt nhọc của mẫu thân, từ từ vững vàng lớn lên trong bụng nàng ngày đêm ấp ủ. Mỗi ngày quần quật từ sáng đến tối, thân thể nhận lãnh lượng công việc nặng nhọc, vẫn không thể xóa nhòa được hết nỗi tương tư mong nhớ khắc khoải của nàng với Tuyên Dịch. Hằng đêm, về lại căn phòng nhỏ ở Tiên Thủy lâu, nàng vẫn không lập tức lên giường mà trút phần sức lực còn lại căm cụi ngồi may vá, đem chiếc áo cũ nát duy nhất còn lại cắt ra, ghép thêm một mảnh vải dệt còn lành lặn, may thành chiếc áo mới cho đứa con sắp sửa chào đời.

Mặc dù khổ cực không đếm hết, nhưng khi cầm trên tay chiếc áo bé nhỏ xinh xắn vừa hoàn thành, niềm vui sướng thỏa mãn như ngàn vạn mũi tên tỏa ra, đong đầy tâm trí, tiếp thêm cho nàng niềm vui vẻ lạc quan và nghị lực để tiếp tục phấn đấu.

Đối với chuyện tuyển triệu hàng đêm, Nguyệt Hà không còn giống lúc trước thương tâm muốn chết đi sống lại nữa. Nàng dần trở nên hờ hững vô cảm để việc đó phơn phơn diễu qua trước mắt. Nàng cũng đã chấp nhận thực tế nên không còn vọng tưởng mong đợi, chỉ làm mình thêm đau khổ mà thôi.

Trong lòng không than thở, Nguyệt Hà nhanh nhẹn đi xuyên qua cổng vòm Tĩnh Hiền viện chạm trổ bán cung màu đỏ, xa xa nhìn thấy Ngụy ma ma đi cùng một thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng trong sân, hai người vui vẻ nói chuyện với nhau.

Nguyệt Hà giương mắt ngắm nhìn nữ tử dung mạo xinh đẹp kia, một phút thất thần, nàng sơ ý không chú ý nền đất trơn ướt, trượt chân , cả người chao đảo té nhào, xô nước cồng kềnh chao nghiêng, khối nước lạnh như băng khổ cực đem về đổ ào ra tung tóe khắp nơi.

-Nha đầu chết tiệt, ngươi xem ngươi làm được chuyện gì ra hồn! – Ngụy ma ma lập tức đến bên cạnh Nguyệt Hà, chửi bới ầm lên.

Toàn thân ngã ra sauđau đớn vô cùng, Nguyệt Hà cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt chống tay bức tường phía sau cố sức đứng lên. Nàng bị trượt chân, toàn thân gân cốt như bị đảo lộn, đau không chịu nổi.

-Vị tỷ tỷ này, chị không sao chứ?-Nữ tử đi đến bên cạnh Nguyệt Hà, đỡ nàng đứng dậy.

-Nô tỳ không sao, đa tạ cô nương.-Nguyệt Hà từ thắt lưng mông truyền đến từng cơn nóng cháy, kềm nén cơn đau cố gắng trả lời.

– Cẩn thận một chút tỷ tỷ, thấy không thoải mái thì cứ nói ra đi!-Thấy Nguyệt Hà tư lự mặt hoa trắng như sáp, cô gái bất an nên nhắc nhở.

-Mẫn La cách cách, cô ta đã nói không việc gì thì sẽ chắc không có sao đâu, nha hoàn này tự đi tự té nên đâu thể trách ai được.-Ngụy ma ma nói móc, làm cho sự hào phóng hảo tâm của Mẫn La chỉ là thừa thãi.

Nữ tử xưng là Mẫn La mày khẽ nheo lại, không hài lòng:

-Ngụy ma ma, vị tỷ tỷ này ngã khá nặng đấy, ngươi không an ủi chị ấy câu nào còn chế nhạo được sao? Mẫn La chỉ mới lên phương bắc một thời gian, Ngụy ma ma đã thay đổi không giống trước rồi.-Nói rồi mặt có vẻ buồn, cô ta nghĩ Ngụy ma ma trước đây hiền lành ư ?

-Ai da, lão nô tài không có ý như vậy đâu, Mẫn La cách cách, người không biết chứ… Ngụy ma ma đến gần bên Mẫn La giải thích, cố gắng lấy lòng nàng, sợ nảy sinh hiểu lầm. Bà ta liếc Nguyệt Hà một cái oán ghét, vờ không để ý sự tồn tại của nàng, phăm phăm kéo Mẫn La lại một góc xa cùng cô ta thì thầm to nhỏ nửa ngày chưa dứt.

Cả người Nguỵệt Hà đau đến tê dại, đứng sững ở đó thấy hai người bọn họ châu đầu thì thào với nhau không biết chuyện gì, thỉnh thoảng ánh mắt Mẫn La lại quay sang nàng tỏ vẻ thương hại làm nàng càng thêm xấu hổ.

-Ta hiểu rồi, Ngụy ma ma, ngươi đi trước đi, ta muốn trò chuyện với vị tỷ tỷ này một chút.Mẫn La đột nhiên phân phó.

-Mẫn La cách cách!-Ngụy ma ma kinh ngạc thốt lên, sau khi nghe nguyên tràng chê bai Nguyệt Hà , Mẫn La cách cách vẫn muốn tiếp cận nàng ta ư ?

-Dạ, Mẫn La cách cách.

Ngụy ma ma bất đắc dĩ rời đi , trước khi bỏ đi còn không cam lòng nhìn trừng Nguyệt Hà một cái.

-Cách cách , nô tỳ còn nhiều việc chưa hoàn thành, xin cho nô tỳ lui xuống trước!

Nguyệt Hà thực cảm kích Mẫn La nhưng hiện giờ nàng chỉ mong được bình yên, nghĩ tới gương mặt hừng hực lửa giận của Ngụy ma ma nàng lo sợ ngày tháng sau này lại không được yên thân. Như không để ý lời Nguyệt Hà, Mẫn La cẩn thận vòng tay ôm lấy thắt lưng đang phồng ra của nàng đi về vườn cây phía sau, ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.

Nhẹ đặt người xuống mấy viên đá, ngay lập tức một cơn đau đớn kịch liệt ráng đè nén nãy giờ phát ra từ sau lưng, làm mặt hoa trắng bệch, không dám hé môi sợ rên lên tiếng.

-Tỷ tỷ , chị có sao không ?

Mẫn La lo lắng hỏi.

-Không có gì, không sao đâu thưa cách cách!-Nguyệt Hà toát mồ hôi lạnh , cố sức trả lời. Nàng té ngã về phía sau, đập lưng xuống, đứa bé không nằm ở đó nên không lo bào thai bị nguy hiểm, nhưng cái lưng vẫn tránh không được cơn đau xé ruột.

-Ừ, tỷ tỷ, chúng ta nên xưng hô thế nào đây nhỉ ?-Mẫn La nở nụ cười tươi tắn với Nguyệt Hà lộ lúm đồng tiền rạng rỡ.

-Nô tỳ tên gọi Hoa Nguyệt Hà, cách cách đừng gọi nô tỳ là tỷ tỷ, nô tỳ không dám nhận đâu. Nguyệt Hà đợi cái đau dần dịu bớt mới mở miệng trả lời.

Mẫn La không để ý lời khuyên Nguyệt Hà, thân mật ngồi sát cạnh nàng, như thể thân thiết đã lâu.

-Thì ra là Hoa tỷ tỷ! Mẫn La thấy chị thật là xinh đẹp !Mẫn La reo lên như đứa trẻ hâm mộ nói. Nguyệt Hà tuy ăn mặc sơ sài, thần sắc nhợt nhạt nhưng vẫn không giảm nét thanh nhã , đôi mắt xinh đẹp như nước hồ thu trong vắt chứa trọn nhu tình.

-Nô tỳ không dám, cách cách mới là trang mỹ nhân thanh tú diễm lệ.-Nguyệt Hà thẳng thắn nói.

-Phải vậy sao? Hoa tỷ tỷ ? – Mẫn La dường như rất vui trước lời khen của nàng.

Nguyệt Hà khen Mẫn La không phải là nịnh nọt, nói quá sự thực. Nàng cách cách như hoa như ngọc, khoác bên ngoài áo lông chồn sắc đỏ tươi, mười phần cao sang phú quý, da thịt trắng mềm mại, đôi mắt phân đen trắng rõ ràng, trong suốt như trời thu, làm người nhìn vào muốn trầm luân mê muội, cùng hai gò má hồng đào xinh đẹp ửng hồng dưới trời tuyết lạnh.

Rõ ràng là một nhan sắc hiếm có trong nhân gian, Nguyệt Hà thầm nghĩ.

-Cách cách tư chất thanh cao, chắc chắn không chỉ một mình nô tỳ nói như thế ?Nguyệt Hà hỏi.

-Đúng vậy. Nhưng biểu ca hắn…Mà thôi quên đi !

Gương mặt tươi tắn của Mẫn La xẹt chút ảm đạm.

Mẫn La nhanh chóng nở nụ cười tươi tắn, giống như một «thương hiệu » giá trị ấy.

-Hoa tỷ tỷ à, chi em ta đừng khen nhau đẹp nữa mà.-Cô ta vội chuyển đề tài Hoa tỷ tỷ, chị cảm thấy khỏe hơn chưa? Đứa trẻ trong bụng không việc gì chứ? Ta nghĩ chị đang còn e ngại nên bị đau cũng không dám nói ra-Nàng tự nói tiếp , không phát hiện gương mặt Nguyệt Hà đã đỏ bừng lên.

Trong phủ hiện rất ít người biết Nguyệt Hà có thai. Hằng ngày nàng mặc áo lạnh rất dày nên nô bộc và những thị thiếp trong Tiên Thủy lâu không nhận ra. Có lẽ tin này do Ngụy ma ma phun ra rồi.

-Cách cách, người biết nô tỳ mang thai sao?-Nguyệt Hà ngượng ngùng hỏi.

-Đúng vậy, Hoa tỷ tỷ, Ngụy ma ma nói cho ta biết, đứa trẻ là của biểu ca sao ?Mẫn La nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nguyệt Hà, cười giải thích-Phúc tấn là di nương (dì) của ta, còn bối lạc gia Tuyên Dịch là biểu ca (anh họ ngoại) của ta.

Mẫn La từ nhỏ đã thường vào ra Lễ Vương phủ vấn an di nương là Lễ Vương phủ phúc tấn, nửa năm trước theo ngạch nương (mẹ đẻ) về việc gả tỷ tỷ nàng ra tái ngoại ở Mông Cổ. Gần đây mới hồi kinh , vừa về đến nơi đã mang theo quà từ tái ngoại mang đến biếu cho di nương. Nguyệt Hà kinh ngạc không ngờ người cùng bắt chuyện với nàng là biểu muội (em họ) của Tuyên Dịch. Nguyệt Hà có chút nghi ngại, nàng nên nhớ thân phận của mình , không nên mặt dày mà thấy sang bắt quàng làm họ với cô ta.

-Cách cách, nô tỳ có việc phải làm xin cho nô tỳ cáo lui !Nguyệt Hà e ngại nói.

– Khôngđược, những việc chị đang làm quá nặng nhọc, ta sẽ bảo Ngụy ma ma tìm người khác làm việc này, Ngụy ma ma không nghe ta gọi di nương ra.

-Không được, việc nhỏ này nô tỳ có thể hoàn thành được mà, nô tỳ đi trước đây !

-Không được! Không cho chị đi!

Mẫn La ngang ngược nói, đôi tay trắng ngần nắm chặt bàn tay bị thương của Nguyệt Hà

-Á! Đau !

Mẫn La bất ngờ thấy bàn tay nàng đầy những vết bỏng loang lổ chưa khép miệng lại rách ra.

-Thật xin lỗi, Hoa tỷ tỷ!

Mẫn La kinh ngạc hô lên, vội buông tay.

-Thật đáng giận, sao lại đối đãi chị như vậy chứ ? Tốt xấu gì chị cũng đang mang giọt máu kế thừa của Lễ Vương phủ, dù không sủng hạnh chị cũng không nên bắt làm việc nặng nhọc như vậy chứ , để ta đi hỏi xem biểu ca xử trí thế nào ?-Xem vết thương trên bàn tay Nguyệt Hà không nhẹ, cô ta tức giận chỉ trích.

-Cách cách, trăm ngàn lần không được.

-Ta làm sao có thể xem như không thấy đây , biết sao còn không nói ra chứ ?

-Cách cách thương nô tỳ nên muốn đòi lại công bằng cho nô tỳ, nô tỳ rất cảm động.Nhưng nô tỳ thực sự không cần… Hy vọng cách cách có thể hiểu cho nỗi khổ sở của nô tỳ, đừng khiến nô tỳ mắc thêm tội nữa.

Thân phận Nguyệt Hà có nhiều điều ràng buộc phải nhìn trước lo sau, người cao quý như cách cách làm sao hiểu được.

-Được rồi. Nhưng chị về sau có oan ức gì muốn nói cứ nói cho ta biết nhé, Hoa tỷ tỷ !Mẫn La lo lắng nhắc nhở nàng.

– Vâng! Lòng tốt của cách cách, nô tỳ không biết lấy gì báo đáp.

-Nhưng…

Vẻ mặt tức giận của Mẫn La dần dần thay đổi thành u sầu , Nguyệt Hà thấy rõ cô ấy không vui bèn hỏi :

-Cách cách có chuyện gì vậy?

-Ta không biết có nên hay không cho chị biết điều này.-Mẫn La ấp úng nói

-Ý kiến của cách cách, nô tỳ nguyện chăm chú lắng nghe.

-Được rồi! Ta hỏi chị, biểu ca đối với chị như thế nào ?

Nguyệt Hà ngạc nhiên trong chốc lát, ánh mắt trong suốt dần chất chứa đầy phiền muộn.

– Hững hờ!

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, dòng lệ nuốt vào trong lại đong đầy nơi khóe mắt.

-Thật vậy à ?

Mẫn La biểu lộ sự đồng cảm, hai tay ôm lấy bả vai gầy của Nguyệt Hà, ấp mặt vào bờ vai kiên định của nàng nghe rất khổ sở nói :

-Vậy biểu ca thật bất công với chị.

Sự chân thành nhiệt tình của Mẫn La làm nước mắt Nguyệt Hà kềm không được rơi nhạt nhòa trên mặt.

Buông Nguyệt Hà ra, đợi nàng nguôi cơn xúc động Mẫn La mới bắt đầu nói :

-Chị biết không, cho dù chị có sinh đứa con ra, tình cảnh của chị bây giờ cũng không thể thay đổi.

-Cách cách , nô tỳ không ngại chuyện đó đâu.

-Chị không cần, nhưng còn đứa trẻ thì sao? Cho dù biểu ca có thừa nhận đứa trẻ như con của một người vợ thứ, nhưng mẹ ruột không có danh phận , ngay cả danh phận trắc phúc tấn cũng không cóthì sẽ liên lụy đến tương lai của đứa trẻ sau này.

-Ta chưa hiểu lắm.

-Luật pháp Đại Thanh chỉ thừa nhận đứa con của nữ nhân được danh chính ngôn thuận cưới về, vợ chính thức là đích phúc tấn còn vợ thứ là trắc phúc tấn. Tất cả những người vợ chính thức hay vợ thứ của vương tôn đại thần đều có tên trong danh sách tôn thất hoàng gia, và nhận chiếu chỉ sắc phong của hoàng thượng. Sau này chỉ những đứa trẻ từ người mẹ có danh phận ấy mới được thừa nhận là thành viên của hoàng tộc, và được phong tước vị .

-Vậy, con của ta…hắn…

-Nếu chị không có danh phận, tên không được đăng nhập tôn thất, thì sẽ không ai thừa nhận thân phận hoàng thất của đứa bé đâu.

Người Mãn mang tư tưởng « tử bằng mẫu quí ». Họ căn cứ vào thân phận của người mẹ mà đánh giá và cất nhắc người con. Danh phận , thân thế xuất thân của người mẹ ảnh hưởng rất lớn đến sự đánh giá , chức danh và hậu vận của đứa trẻ sau này.

Quan niệm này bắt nguồn từ cách nuôi và chọn ngựa. Người Mãn vốn là dân ngoại tộc, sinh sống trên thảo nguyên, lớn lên trên lưng ngựa, ngựa trở thành một người bạn vô cùng thân thiết và quen thuộc trong cuộc sống. Sự ảnh hưởng của con vật này không chỉ trong đời sống thường nhật, trong chinh chiến mà thậm chí cả cách đánh giá sự vật. Trong một bầy ngựa, do cùng lấy giống từ một ngựa đực giống, nên ngựa cái sinh ra ngựa con rất quan trọng và thể hiện sự khác biệt. Vì bản chất nòi ngựa đua đòi hỏi huyết thống thuần chủng, nếu không có tố chất « ngựa đua » sẽ không thể tham gia đấu trường đua hay thành chiến mã thực sự.

Trong triều đại Mãn Thanh , triều đình rất coi trọng việc thuần huyết thống. Quá trình lựa chọn tú nữ phi tần rất khắt khe, đặc biệt về nguồn gốc xuất thân, phi tần người Hán hầu như không có cơ hội tranh giành sủng ái hay tiến cử vào vị trí cao. Và sự thành bại của những cuộc đấu đá trong triều đình nhà Mãn giữa các hoàng tử, vương tôn đại thần đều ít nhiều liên quan đến yếu tố này. Tất cả thái tử kế vị đều do hoàng hậu hay phi tử người Mãn sinh ra. Những hoàng tử có người mẹ xuất thân thấp kém, danh phận tầm thường dù tài giỏi thao lược, lập nhiều chiến công hạng mã, được nhiều đại thần trong triều ủng hộ , rồi cũng vì gièm pha ghen ghét, tạo cớ này nọ vu tội danh , cuối cùng không có kết cuộc tốt đẹp.

Và vì nguyên nhân đó, họ khắt khe đến tàn nhẫn trong việc sinh ra người thừa kế. Việc để một đứa trẻ thành hình và ra đời được suy xét rất cẩn thận. Sau một đêm ân ái giao hoan, nếu vương tử không đồng ý cho thị thiếp hoài thai, một thái giám hay ma ma có kinh nghiệm sẽ đến bấm một huyệt trên thân thể, và tinh dịch từ người phi tử ấy sẽ trào ra. Cũng có trường hợp dùng thuốc chống đậu thai. Nếu thai đã thành hình, thị thiếp có thể bị yêu cầu uống thuốc trục xuất bào thai ra.Lịch sử còn để lại nhiều truyền kỳ về những cuộc phá thai thần bí, tẩm vào dược liệu thức ăn được sử dụng trong những cuộc đấu đá, tranh đoạt hậu cung giữa các hoàng hậu và phi tần. Nguyệt Hà đã hiểu vì sao những nữ tử Tiên Thủy lây dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để hoài thai con nối dõi cho Tuyên Dịch, ngoài chuyện người mẹ hưởng phúc từ con, đứa trẻ cũng có thân phận hiển đạt hơn.

Nàng cũng từng thấy người thị thiếp mới từ Kình Phong lâu hầu hạ Tuyên Dịch trở về, bị Tống ma ma lập tức đưa cho chén thuốc. Theo lời Tống ma ma nếu Tuyên Dịch không cho phép mang thai thì phải uống chén thuốc ngăn chặn không đậu thai , không có ngoại lệ. Dù được hắn sủng ái, nếu dám vụng trộm mang thai, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh cái thai bị loại bỏ. Nàngchưa từng bị uy hiếp phải nạo thai, hay bị buộc uống chén thuốc tuyệt cảnh ấy. Nàng không chút manh mối đoán biết mình ở trong lòng hắn có chút địa vị hay ý nghĩa như thế nào. Ai!Thôi thì bản thân cái gì cũng không có.Nghe như những gì cách cách đã nói , nàng thực sự không nên vọng tưởng xa vời.

-Nô tỳ hiểu ý của người rồi, cách cách.

Thực ra Nguyệt Hà vẫn chưa thấy hết thâm ý thật sự của Mẫn La.

* * *

Nhờ nô bộc của hắn trong Vương phủ chỉ đường, Nguyệt Hà băng sương lạnh trong đêm, dò dẫm từng bước tìm tới Kình Phong lâu, nhờ ánh trăng vằng vặc treo lơ lửng trên cao đến tẩm cung của Tuyên Dịch.

– Ai da!

Nguyệt Hà than nhẹ một tiếng, tâm tư hỗn loạn không chỉ trong lòng sợ hãi mà ngay cả bước chân khi tới gần cũng bắt dầu do dự.

Kình Phong lâu hiện lên đèn đuốc sáng choang trên nền màn đêm thăm thẳm, đáy lòng Nguyệt Hà cuộn lên những nỗi niềm không thể lý giải.

Đã bao lâu chưa nhìn thấy đôi mắt nhỏ dài sáng quắc đó, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng thâm thúy như nhìn thấu lòng người ấy có chỗ nào dành cho nàng không ?

Có lẽ đêm khuya thanh vắng, sự tĩnh mịch u lạnh của hậu cung làm nhanh chóng nhận ra có người đột nhập, cửa chính Kình Phong lâu bình thường đóng chặt, bỗng kẽo kẹt mở ra, hé lộ khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú cao ngạo ngồi giữa gian nhà rộng.

-Vào đi !

Tuyên Dịch nhìn thấy nàng, đôi mắt sáng ấy lóe lên tia kinh ngạc lẫn vui mừng trong thoáng chốc rồi nhanh chóng tắt ngấm, khôi phục sự bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhìn đôi mắt cao ngạo luôn xa cách ấy, tâm tư Nguyệt Hà hơi hốt hoảng, nhẹ bước vào nơi Tuyên Dịch nghỉ ngơi, không gian riêng tư của hắn.

Trong hậu viện Kình Phong lâu, Tuyên Dịch nhàn nhã ngồi ở ghế thái sư, Nguyệt Hà đi đến trước hắn, cách còn chừng bốn năm bước liền dừng lại , không dám tiến lại gần hơn.

Đôi mắt to đen của nàng thẫn thờ quan sát hắn. Gặp mặt hắn nàng mới nhận ra mình đã nhớ hắn đến nhường nào. Khối tình chưa thỏa bị dìm xuống, nỗi tương tư khắc khoải lâu nay cố gắng ngủ yên bỗng chốc bùng lên, thành cơn xúc động đến nghẹn ngào, nhất thời không nói được lời nào.

– Tìm ta có chuyện gì ?

Tuyên Dịch hờ hững nhìn nữ tử bước vào đang co rúm người lại.

Sau khi đưa nàng vào Lễ Vương phủ, Tuyên Dịch chưa từng gặp lại nàng.Tâm trí hắn cẩn thận lục tìm nhân dáng trong trí nhớ để so sánh với nữ tử yếu đuối trước mắt. Có cái gì đó không giống, nàng tiều tụy đi nhiều, gương mặt xương xương và thần sắc nhợt nhạt hơn trước. Hắn không cần thấy có lỗi với nàng, nàng không nên phạm thượng hắn, càng không nên dùng thủ đoạn ăn cắp nòi giống của hắn, cả gan mang thai đứa con của hắn, sở hữu áp đặt trước là nàng, đều do nàng gieo gió gặt bão.

Hắn quyết tâm không để lương tâm cắn rứt, trăm ngàn lần không được mềm lòng thương hại nàng, là nàng tự làm tự chịu, việc hắn làm người biết ta biết, hắn không sai, hết thảy đều không sai!

Việc hắn trả thù là hợp lý, không có gì phải bàn cãi cả. Chỉ là tâm tư đột nhiên nhói lên sự khó chịu kì lạ. Lồng ngực tưng tức như bị ai đó đấm vào..

-Ta…

Nguyệt Hà không biết phải mở mệng bắt đầu như thế nào đây.

-Ta cái gì mà ta? Ngươi ở trong này thân phận là gì? Đến đây lâu như vậy còn không hiểu à? Là Tống ma ma hay Ngụy Ma ma không dạy dỗ ngươi hả ?

Lời Tuyên Dịch xẵng giọng khiển trách, vô tình nhắc nhở lại thân phận hèn mọn của nàng.

-Không phải, là nô tỳ quá ngu ngốc.

Mắt hạnh mở to lên, tiếng nói mềm mại hấp tấp phát ra. Đúng vậy, hắn một lần nữa nhắc nàng nhớ thân phận thấp kém của mình , nàng còn đần độn thế nào mà còn tự giác không biết đây ?

– Nóiđi! Bằng không thì ra ngoài !Không kiên nhẫn đợi nàng kéo dài, Tuyên Dịch cao giọng quát lên.

Bỗng nhiên, Nguyệt Hà trút bỏ hết rụt rè chần chờ, nàng quỳ sụp gối trước mặt Tuyên Dịch bật khóc nói : -Nô tỳ cầu xin bối lạc gia, cho phép nô tỳ mang đứa con trong bụng hồi cố hương. Thanh âm sùi sụt vừa phát ra, thân thể lập tức nằm ẹp xuống chạm sàn nhà, lệ rơi lã chã. Sau khi cùng Mẫn La cách cách nói lời từ biệt, Nguyệt Hà lập tức quyết định đến đây, một mặt gặp Tuyên Dịch, và khẩn cầu hắn buông tha cho hai mẹ con nàng, nàng không muốn đứa nhỏ giống nàng, sống trong Lễ Vương phủ bị người khác bạc đãi, xem thường cả đời. Khóe miệng Tuyên Dịch khẽ nhếch lên :

-Dựa vào cái gì? Ngươi nằm trong bàn tay ta, có tư cách gì yêu cầu ta ?Hắn cười mỉa mai. Nguyệt Hà ngẩng mặt , hai tay giơ lên, nước mắt rưng rưng nói :

-Bối lạc gia, nô tỳ không muốn đứa con trong bụng lại giống như nô tỳ chịu người đời khinh miệt, nô tỳ nguyện tan hết gia sản, chỉ xin bối lạc gia cho nô tỳ mang con hồi hương.

– Ha ha! Không có lý gì ta để hậu nhân của Lễ Vương phủ lưu lạc trong nhân gian cả.

-Bối lạc gia, thân phận nô tỳ không rõ ràng, con của nô tỳ trong Vương phủ cũng không thể được mọi người tôn trọng.

-Nói tới nói lui, chính là ngươi muốn một danh phận phải không ?

Chân mày Tuyên Dịch cong lên, mỉa mai hỏi.

Nguyệt Hà sững sờ một chút, đôi mắt hạnh mở to, nàng chưa từng nghĩ đến điều này, không ngờ hắn lại suy diễn ý nàng theo chiều hướng đó. Nàng bi phẫn lắc đầu, trong lòng khó chịu nói :

-Nô tỳ chưa bao giờ có tư tâm muốn trèo cao cả.

Từ đầu cho tới giờ nàng chỉ muốn đứa trẻ trong bụng mà thôi.

Nếu hắn không thể đáp lại tình yêu của nàng bằng tình cảm chân thành, không có tình cảm phụ tử thật sự với đứa con trong bụng nàng, thì cái danh phận kia chỉ như cái vỏ bình phong mục ruỗng bên trong, nàng cần chi cái đó? Huống chi cá tính thẳng thắn của nàng cũng không thể thích ứng những chuyện lục đục thường xuyên như đám thị thiếp của hắn.

-Phải vậy không? Ngươi đừng quên, đứa con trong bụng ngươi là của ta, ta có thể cho ngươi sinh hạ con sau đó để đứa nhỏ lại, đuổi ngươi về nhà !

Tuyên Dịch rời khỏi màn trướng, từng bước tiến lại gần nàng, nham hiểm nói.

-Không , tuyệt đối không được !

Nguyệt Hà không nghĩ tới hắn còn chiêu này, hắn thực sự ác tâm nỡ chia cách mẫu tử nàng sao? Ngẩng mạnh đầu hướng nhìn đôi mắt lạnh buốt của hắn, đáy lòng nàng cư nhiên không khỏi sợ hãi cuống cuồng, lập tức cúi sấp mặt, thầm nghĩ mình không thể ngu ngốc đến thử đo lường độ nhẫn tâm của hắn.

Tuyên Dịch mắt sáng quắc, quan sát kĩ lưỡng nữ nhân đang khóc trước mặt mình. Sự xuất hiện của Nguyệt Hà, dù mang vẻ mặt u buồn phảng phất cô đơn ngơ ngẩn , hay khi gương mặt hoa nhạt nhòa lệ sầu, cũng đều khuấy động tâm can hắn.

Dung nhan nàng không mỹ lệ xuất chúng nhất, khả năng giường chiếu hầu hạ cũng không yêu mị bậc nhất, nhưng vẻ đẹp dịu dàng thanh khiết ấy có ma lực kì lạ, cứ bám chặt lấy tâm trí hắn không buông, nhiễu loạn lòng hắn. Dù cố tình xa lánh thế nào cũng khắc khoải nhớ về, nay người ngọc đứng ngay trước mặt càng bùng lên mạnh mẽ.

Hắn đột nhiên mím môi cười thầm tự chế giễu mình, nàng ví như củ khoai lang nóng, bỏ đi thì tiếc, cầm thì phỏng tay.

Sau một lúc lâu trầm ngâm, thuận theo ý muốn của lòng mình Tuyên Dịch không muốn suy nghĩ gì nữa, hắn bay nhanh xuống bắt lấy nữ nhân đang quỳ sụp trên mặt đất, bế nàng đi đến bên ghế thái sư.

Nguyệt Hà chưa hiểu chuyện gì, không kịp phản ứng, còn không kịp lui về sau né tránh bàn tay hắn, trong nháy máy, cả người nàng đã ngồi gọn trên đùi hắn.

Mắt hạnh mở to, hai gò má còn vương nước mắt, ngỡ ngàng nhìn đôi mắt sắc sảo của hắn

– Không !

Không muốn khuất phục sự khống chế mạnh bạo của hắn, nàng cố ra sức giãy giụa nhưng môi hắn đã nhanh chóng dán chặt lấy môi nàng.

Hai người dán sát vào nhau, đôi môi không nghe theo lý trí chủ động hé ra hoan nghênh đầu lưỡi hắn, đầu lưỡi thơm mùi đàn hương của nàng rụt rè hé ra chạm lưỡi hắn, giao hòa, chọc ghẹo xoắn xuýt lấy nhau.

Đôi bàn tay to lớn rảnh rỗi, táo bạo luồn qua lớp áo lạnh dày, kéo chúng xuống, lộ ra bộ ngực sữa tròn trĩnh không còn bị che lấp, tự do đùa bỡn.

Nguyệt Hà từ lúc đặt chân đến đây, chống chịu với mùa đông nơi này chưa bao giờ hưởng qua ấm áp. Bây giờ ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, bị cơ thể cường tráng ấm nóng của hắn bao phủ lấy, cả người hắn như lò sưởi hữu hiệu, xua tan lạnh giá trong nàng, đem đến sức nóng hừng hực mà nàng không thể cưỡng lại, cả người mềm nhũn dựa vào lòng hắn., để đầu lưỡi ấm nóng nhọn hoắt tự do càn rỡ trong miệng mình.

Sự lay động nhẹ nhàng của nàng càng đốt nóng bầu dục hỏa, hắn không thể có đủ nàng, vội điều chỉnh tư thế để hai chân nàng quàng qua cặp đùi rắn rỏi, hắn đẩy mạnh nửa thân dưới,và phần tư mật của hai người cọ sát lấy nhau, cứng rắn và mềm mại, chỉ còn cách lớp quần áo mỏng manh.

– A..

Bị hắn trêu chọc không dứt, làm nàng không nhịn được yêu kiều rên lên.

Hắn khẽ xấu xa bật cười, bắt đầu cởi bỏ xiêm y của nàng, háo hức trông đợi thân hình mỹ miều này nằm trọn dưới thân hắn.

Nguyệt Hà như mê như tỉnh dưới bàn tay dày dạn kinh nghiệm của hắn, trên người chỉ còn lại làn yếm và tiết khố trắng mong manh, từng cơn sung sướng tê dại tràn qua người, thân thể sữa trắng nuột nà lộ ra dưới ánh nhìn thèm khát của người đối diện.

Nhất là khi bàn tay to lớn cuồng dã trong cơn tác tình không cẩn thận kìm chặt lấy lưng nàng, làm nàng không nhịn nổi đau đớn, mày liễu nhíu lại bật lên tiếng rên khó nhịn.

-Á ..đau..đau quá !

-Sao vậy ?

Hắn nhanh chóng lật thân thể nàng lại, đập vào mặt hắn nguyên tấm lưng thon đầy vết trầy trụa.

-Vì sao trên người nàng nhiều thương tích thế này? Đã bôi thuốc chưa ?

Hắn phát hiện trên cánh tay nàng cũng có nhiều vết thương rướm máu còn chưa kéo da non.

– Là ta sơ ý trượt chân, đã bôi thuốc, cũng đỡ hơn nhiều, thuốc Mẫn La cách cách cho người đưa tới dùng tốt lắm.

Nàng thuận miệng nói, bàn tay hắn e ngại không chạm vào vết thương, thân thể của hắn bỗng trỗi lênnỗi đau đớn lạ kì.

-Thật vậy à ?Hắn đăm chiêu hỏi lại.

Cánh tay hữu lực của hắn đi xuống làn bụng của nàng bị hở ra giữa hai mép áo, khẽ nhè nhẹ xoa phần vun lên ấy.

-Con có bị sao không ?

-Không sao cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, chân tay trở nên luống cuống, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về bào thai trong bụng, nàng không thể cưỡng lại xúc động.

-Ừhm.

Hắn hôn lên bờ vai nhẵn mịn như tuyết của nàng, cảm nhận cơ thể nàng gầy yếu hơn trước, như có chút buồn phiền, vòng tay ấm áp càng thít chặt hơn.

-A… !

Tiếng nàng như xuân yến nỉ non, ngón tay thon dài của hắn chui vào trong làn yếm, hướng về phần da thịt tròn đầy, đôi nhũ hoa như biết có người chú ý, phồng lên săn cứng lại dưới đôi tay hắn xoa bóp không thôi.

Dục vọng dần dần xóa tan đi nỗi đau đớn trên lưng, nàng tê mê để đầu lưỡi hắn dần hạ thấp xuống, kết hợp cùng đôi tay hưởng thụ bầu ngực tròn đầy mang đến cho nàng nhiều lạc thú.

-A…

Toàn thân bị lửa tình bao phủ, nàng không ngừng rên rỉ , mái đầu dần ngã ngửa ra sau. Hắn liếm nhẹ làn cổ ba ngấn trắng ngần, đầu ngón tay khéo léo luồn trong làn yếm vuốt ve hưởng thụ đôi vú no tròn rắn chắc.

Hai người bắt đầu chìm vào hỗn loạn mơ hồ thì đột nhiên âm thanh hỗn độn bên ngoài lại trở nên rõ ràng. Tiếng nam tử bên ngoài vọng vào phá tan cơn kích tình huyễn hoặc.

-Bối lạc gia, Phương Ngọc cô nương của Tiên Thủy lâu đến.

Thìra nô bộc bên ngoài lo chuyện hậu viên của Tuyên Dịch trình báo, hắn đã quy định giờ này đưa cô nương của Tiên Thủy lâu đến thị tẩm.

Nguyệt Hà trong thoáng chốc vùng dậy, đôi mắt xinh đẹp mở to bừng tỉnh.

Tuyên Dịch quay đầu hướng ra cửa đại môn quát lên :

-Đáng chết! Đi ra ngoài, đem người đi đi !

Bên ngoài phòng không biết chuyện gì, hai người một nam một nữ sợ hãi nhìn nhau, bối lạc gia tự dưng ầm ầm nổi giận, sợ tới mức suýt té lộn nhào vội vã nối chân nhau rời đi. Sau màn ồn ào náo loạn, căn phòng lại yên tĩnh như trước.

-Nàng định làm cái gì vậy ?Tuyên Dịch lạnh lùng hỏi.

Nguyệt Hà bắt đầu ra sức giãy ra khỏi vòng tay hắn đang gắt gao giữ lấy. Nhớ lại khi nãy thiếu chút nữa bản thân để hắn tự do ôm ấp, ánh mắt toát ra vẻ hối hận lẫn hổ thẹn.

-Không thể như vậy được..ta không phải cô nương của Tiên Thủy lâu…

Nàng ngại ngùng lắc đầu. Hành động nãy giờ của nàng cùng hành vi phóng đãng của các cô nương Tiên Thủy lâu có gì khác biệt chứ ? Nếu không có bọn họ đột nhiên xuất hiện, ắt giờ phút này nàng đã nằm dưới thân hắn rên rỉ không dứt rồi.

Hắn giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh không chịu buông ra :

-Thật tức cười! Nàng không phải sống ở Tiên Thủy lâu sao ?

-Sao giống nhau được, ta là nô tỳ trong Vương phủ mà !

Nàng từng ghen tỵ đến chết đi sống lại với những thị thiếp được triệu kiến hắn hằng đêm, nhưng giờ đây ngồi trên người hắn nàng lại thấy mình thật may mắn khi chưa bị sủng hạnh qua.

-Haha. Thì bắt đầu từ ngày mai, nàng không cần đến Tĩnh Hiền viện nữa làm gì, ngoan ngoãn làm thị thiếp của Tuyên Dịch ta là được rồi.

-Vô lý! Từ đầu là ngươi cho ta làm tỳ nữ, ta cũng đã chấp nhận thân phận này rồi.

-Hừ ! Vậy nàng nói ta đêm nay làm sao bây giờ ? Thị thiếp của ta chạy mất tiêu rồi còn gì ? Thuyết phục bằng lẽ không xong, hắn bắt đầu giở thói lưu manh ép buộc chơi xấu.

-Là ngươi đuổi cô ta đó chứ. Ngươi cứ triệu cô ta về lại đi !

Nàng xấu hổ đáp. Bình thường Tuyên Dịch tỏ ra nghiêm khắc thì nàng đã quen đối phó, còn vẻ mặt dây dưa cớt nhả trên giường thế này nàng thật yếu ớt vô lực chống đỡ.

-Mặc kệ đi, nàng ở lại với ta đêm nay vậy.

– A! Ta…

Nhìn mắt hạnh của nàng mở trừng trừng, tiếng nói mềm mại như tắc trong cổ họng, Tuyên Dịch cười xảo trá:

-Đúng vậy, nàng phải ở lại với ta đêm nay !

Tuyên Dịch không thèm để ý tới gương mặt như thuỗn ra của Nguyệt Hà. Hắn nhanh chóng kéo nàng vào lòng, gương mặt đẹp không nhịn được lần nữa cúi xuống cái khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn , tinh tế cắn nhẹ.

-Ưhm…

Nụ hôn của hắn đoạt mất tâm tư đang hỗn loạn, làm nàng bị cuốn theo nụ hôn cuồng nhiệt của hai người, đầu lưỡi hắn nhọn hoắt chọc vào, và nàng nhanh chóng hé ra, đầu lưỡi đinh hương cuộn lên tiếp đón.

Hai người gắt gao triền miên, thân thể cuộn chặt, cùng ngã ra lưng ghế đung đưa cho khúc dạo đầu một đêm nóng bỏng.

Hắn khiêu khích chưa xong vội xé bỏ áo lót bó chặt nàng cùng cái tiết khố , sợ lại bị gián đoạn cơn mây mưa hai người như hồi nãy.

Thân thể nõn nà mềm mại của Hoa Nguyệt Hà trong phút chốc phô bày trọn vẹn cho đôi mắt hắn no nê thưởng thức, bắn ra những tia thoả mãn thèm muốn, ma trảo hắn nhanh chóng hướng đến đôi nhũ căng tròn ta cần ta cứ lấy, phóng túng đùa bỡn. Đôi môi hắn tham lam cúi xuống liếm láp, mút lấy nụ hoa như đứa trẻ khát sữa tham lam. Thân thể Nguyệt Hà do thai nghén có nhiều thay đổi, đôi vú trắng trước đây càng phồng lên tròn trĩnh khiến hắn bất ngờ và tăng thêm niềm say mê trước những đường cong mới của nàng.

-A..không được..

Ngón tay hắn tự do làm càn chèn vào giữa cặp đùi thon dài, làm nàng không tự chủ khẽ ưỡn người, bị ngón tay ấy nhất lui chi phối, phát ra âm thanh kiều mỵ ngâm nga không ngớt. Không chịu nổi lửa tình ngùn ngụt trong cơ thể, nàng rướn người ngửa ra sau, đôi mắt mịt mờ hy vọng hắn chú ý, thân thể tuyết trắng cũng gấp gáp mở ra đón lấy hắn.

-Nàng muốn gì nào ? Nói ta biết đi !

Hắn cố gắng khống chế cơn kích tình dục hỏa, ghé bên tai nàng tà ý hỏi nhỏ, khẽ hít vào hương thơm thân thể nàng trong cơn say tình thoát ra nồng đượm.

– Ta..a..

Nguyệt Hà không thể trả lời câu hỏi của hắn, bởi vì đầu ngón tay thon dài liên tục ngọ nguậy trong huyệt động, gẩy gẩy viên hoa hạch nhỏ bé nấp mình trong hốc sâu thầm kín, làm cho nàng càng thêm kích thích vặn vẹo thân mình.

-Nói đi nào !

Hắn cười nhẹ, hoa phùng càng tràn ra nhiều mật huyệt, trong suốt rót xuống ướt đẫm bàn tay hắn. Trước cảnh nàng bị trêu chọc thân thể nhanh chóng đáp ứng mạnh mẽ, mắt Tuyên Dịch sáng lên trìu mến tán thưởng. Cũng đã từng trải qua vài đêm ân ái chi hoan, nàng không hề giống một xử nữ ngu ngốc chỉ biết nằm ườn như cá chết. Tuy vẫn còn chút ngây ngô, nhưng hắn tin rằng chỉ cần thêm thời gian, nàng chắc chắn sẽ thành thục cùng hắn tận tình hưởng thụ cá nước thân mật đến quên trời đất.

Nghĩ đến đấy, Tuyên Dịch không giữ được xúc động, đôi đại chưởng nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn nhụi mịn màng.

– Xin chàng, ta..muốn chàng…a…

Nàng đỏ bừng mặt, đôi bầu ngực trắng sữa khẽ rung động, không chịu nổi dục hỏa dây dưa đành buông tay xin hàng.

Nghe tiếng nàng khẩn thiết cầu xin, hắn không còn chần chờ nữa, liền cởi bỏ áo và quần lót, để lộ thiết bổng nóng cháy hùng dũng ngẩng cao đầu.

-Ừ! Ta đến đây!

Hắn hít một hơi gầm lên, dùng tay nâng nhẹ đôi mông trắng nõn khẽ bẹt ra, thân mình nhấc lên, đặt nam long nóng bỏng từ từ đâm vào hoa huyệt e ấp cánh hoa hồng của nàng, điền lút cán. Tuy rằng cảm giác được hoa huyệt bao vây thật dễ chịu nhưng bị khao khát chiếm đoạt giục giã liên hồi, hắn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ vào trong nàng.

-Đau , đau quá..

Đôi mi nhíu lại, kinh nghiệm ít ỏi của nàng phải chất chứa nam long quá khổ khiến nàng nhất thời chưa đáp ứng nổi, đau đớn rên lên.

-Từ từ, sẽ không đau nữa…

Tuyên Dịch cố ghìm tốc độ, miệng trấn an nàng nhưng dục vọng dưới thân cương dương không thể giảm bớt, cứ theo đà tăng sức thẳng tiến.

-A..Chậm một chút !

Bị cuốn theo cơn kích tình của hắn, Nguyệt Hà rời bỏ bản tính nhu hòa thường ngày, chìm vào bể trầm luân thốt lên tiếng kêu dâm đãng.

Hắn đột ngột hạ thấp hôn lên đôi môi đỏ mọng, bàn tay to cũng không bỏ qua tiến lên chớp lấy đôi vú nàng, nắn bóp, chà xát.

Nàng ngồi trên tấm đùi tráng kiện của hắn, thần trí hôn mê cùng hắn trầm trong bể dục hỏa ngốt người, hắn càng điên cuồng chiếm đoạt, nàng càng dập dình va chạm mãnh liệt. Đột nhiên, cơn đỉnh điểm choáng qua như điện chớp, bén nhọn tấn công những mút dây thần kinh khoái cảm tê dại, cơ hồ cắt đứt luôn thân thể mảnh mai, làm nàng không nhịn được vong tình hét lên sung sướng.

Ngã người nằm trên người Tuyên Dịch, Nguyệt Hà xấu hổ che kín thân thể đỏ ửng lấp loáng mồ hôi, nhận ra chính mình đang ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, bất giác thẹn thùng. Hô hấp dần dần ổn định, nàng vội từ trên người hắn xoay người bước xuống dưới, còn không kịp vặn vẹo người, một đôi tay to lớn cố chấp nhanh chóng nắm lấy nàng, ôm chặt lấy bụng nàng. Âm thanh trầm vang đoán không ra cảm xúc truyền từ mái tóc bên trên nàng vọng xuống.

– Nàng muốn đi đâu đây ?

– Ta..ta..

Gương mặt Nguyệt Hà hồng ửng như hai trái đào chín tới, nhìn đôi tay hắn trên ngực mình ngập ngừng không nói trọn lời.

-Nàng thấy như thế nào ?

Âm thanh hắn trầm thấp khàn khàn ẩn chứa niềm dục vọng chưa thỏa mãn.

-A…

Nàng thở hổn hển, xoay đầu lại, bờ lưng thon thả cùng đôi mông trắng vổng lên đang áp sát vào thiết bổng của hắn.

-Ta nói rồi, nàng phải hầu hạ ta, ở cùng với ta đêm nay mà.

Hắn giảo hoạt bồng lấy nàng đem vào buồng trong, lại điên cuồng yêu nàng…

Bóng trăng rọi vào cửa sổ, ngại ngùng giấu mặt sau làn mây mỏng, che lấp trong phòng một cảnh xuân quang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN