Chú Thiền Ký
Chương 18:
Đợi hắn về tới Nhan phủ, đã là buổi tối ngày thứ bảy Tiểu Thiền bị Lý thị giam giữ.
Ngay cả Lan Tuấn, người biết hắn đi nơi nào cũng không dự đoán được hắn sẽ trở về nhanh như vậy, không nói đến những người khác nghĩ rằng hắn đi Thục Trung làm việc.
“Tam thúc, Lan Tuấn tự nguyện xử phạt, đều là Lan Tuấn hại tam thẩm…” Liễu Lan Tuấn vừa gặp liền quỳ xuống, lệ chảy ra.
“Hừ, giờ phút này giết ngươi cũng không được tích sự gì, đứng lên đi!”
Liễu Lan Tuấn lau nước mắt đứng lên: “Tam thúc, hiện nay chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ngươi có biết tiện phụ kia xử trí nàng như thế nào hay không?”
Lan Tuấn ngượng ngùng: “Lý Ngọc Kha mệnh lệnh chúng ta không thể tới gần Khai Loan cư trong vòng hai mươi trượng, nếu không sẽ giết tam phu nhân, chúng ta…”
Nhan Chú nhíu mi, là do hắn đã quyết đoán sai lầm, Liễu Lan Tuấn không phải là đối thủ của độc phụ Lý Ngọc Kha kia!
“Trầm mama đâu?”
“Bảy ngày trước đây Trầm mama đột nhiên mất tích.”
Mi hắn nhăn càng sâu…
Chính lúc này, Nhan Tín tiến vào: “Gia, thập ngũ thiếu gia muốn gặp ngài.”
Nhan Chú kinh ngạc, Úc Cẩn?
“Tam thúc, ngày đó khi công thẩm, Úc Cẩn đã nói giúp tam thẩm thẩm nhiều!”
“Nga? Cho hắn tiến vào.”
Chín tuổi Úc Cẩn bị mang tiến vào, cũng không gọi Nhan Chú là “Phụ thân”, nói thẳng: “Ta biết Thập tứ tẩu ở đâu, bất quá lâu như vậy chỉ sợ đã sớm chết!”
Nhan Chú cắn chặt hàm răng, gân xanh bạo lên: “Ngươi dẫn đường!”
Cậu bé nhìn mọi người trong phòng, cũng không lên tiếng, dẫn đoàn người ra phía sau núi.
Nhan Chú nhịn không được hỏi hắn: “Ngươi sớm biết vì sao không sớm nói cho tam tẩu ngươi, để đến nhiều ngày như vậy?”
Úc Cẩn trừng hắn, trong ánh mắt đều là khinh thường: “Người của Tam tẩu có gian tế, nói cho nàng?” Liễu Lan Tuấn ở một bên mặt lúc xanh lúc trắng.
“Lại nói, Thập Tứ tẩu khi bị mang tới đó đã như người chết rồi.”
Thân thể Nhan Chú một trận kinh hoảng, quay đầu túm lấy cổ áo Úc Cẩn: “Ngươi nói bậy!”
Bị nắm không thể thở được, mắt Úc Cẩn rơm rớm nước mắt, từng chữ từng chữ nói: “mẹ ruột ta cũng chết ở nơi này, vì sao ngươi không cứu?”
Tay đang túm lấy vạt áo con vô lực buông ra…
Úc Cẩn hét lớn: “Thập Tứ tẩu là người tốt, bằng không ta mới mặc kệ! Đều là ngươi cái tên xấu xa này làm hại…”
Thật không? Là chính mình làm bậy báo ứng lên người nàng?
Hắn vẫn đi theo con hướng về phía trước, trong lòng hai cha con đều mong có kỳ tích phát sinh!
Trong sơn động âm trầm, cửa động được che đậy giữa những bụi cỏ, vừa đẩy cỏ ra, một cỗ mùi hôi xông vào mũi.
Nhan Chú lắc mình một cái nhanh chóng đi vào.
Cây đuốc trong tay thị vệ soi sáng sơn động âm trầm khủng bố rõ như ban ngày, thấy rõ ràng tình hình trong động, nhất mọi người đều muốn điên cuồng mà nôn.
Tóc dài khô lâu lăn lóc, sợ rằng phải có mười mấy cái, có vài cái quần áo cùng cơ bắp đã sớm hóa đi, là thi thể cũ hơn mười năm trước; còn lại vài cái còn đang dính lớp da hư thối, là thi thể mới mấy năm gần đây.
Đều là nữ nhân của tam lão gia sao? Chính là những nha đầu nghe đồn mất tích không thấy?
Trong số thi thể này có rất nhiều người là những nữ tử xinh đẹp mà bọn thị vệ nhận thức, nhưng lại đều rơi vào kết cục thê thảm phơi thây nơi hoang động! Ngẫm lại đều có chút cảm giác cực kỳ kinh hãi. Tam lão gia xem như quá mức làm bậy!
Tay Nhan Chú phát run xốc lên tấm chiếu đang đậy trên một khối thi thể còn mới…
Bàn tay nhẹ nhàng khẽ vuốt lên tấm thân trần trụi huyết nhục mơ hồ…
“A –” một tiếng gầm tê tâm liệt phế điên cuồng vang lên, dư chấn làm cho trong động tiếng vang ù ù, lỗ tai bọn thị vệ phát đau.
Không — chẳng lẽ thật sự là báo ứng? Hắn một phen ôm lấy nữ thi không thành hình người nằm trong chiếu, đầu thiếp lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết máu, hai mắt nóng lên, nước mắt tuôn rơi mà ra: “Bảo bối, bảo bối, khi ta đi ngươi còn tại cửa vẫy tay, ngươi còn hoài cục cưng của chúng ta…”
Cục cưng…
Hắn đột nhiên tỉnh táo tinh thần, nữ thể nằm trong lòng bụng bằng phẳng… Ánh mắt đảo bốn phía, bên cạnh chiếu có một đoàn máu me nhầy nhụa hình người… Trời ạ, hài tử của ta – cuồng nộ nổ tung ra bốn phía lan tràn khắp toàn thân hắn…
Vật nhỏ trong lòng dường như giật mình, ảo giác? Nhan Chú vươn tay sờ hướng ngực, tiếng tim đập cực kỳ bé nhỏ…
Còn sống! Còn sống!
Điên cuồng bi thương cùng phẫn nộ lại mừng như điên, đánh sâu vào trong lòng hắn, hắn hô to: “Mau gọi đại phu, nàng còn sống, nàng còn sống!”
Nhan Chú ôm chí bảo của hắn bay nhanh rời sơn động, là ai cứu Tiểu Thiền? Đem thai chết lấy ra?
Thịnh Đức…
Tam ca xin lỗi ngươi…
Tiếng gầm thê lương của Nhan Chú truyền khắp Nhan phủ, Khai Loan Cư, Lý thị điên cuồng mà cười.
“Ha ha ha — Tiểu Tam Nhi, ngươi thương tâm nhưu vậy sao? Chậc chậc… Lại không thấy được nàng, đã chết, đã chết! Ha ha ha —”
Lão đại phu đầu bạc già cả bị lôi đến trước mặt Nhan Chú.
“tình hình nàng thế nào?”
Đại phu nhăn lại đôi lông mi trắng, tràn ngập nghi hoặc: “Phu nhân đẻ non mất máu, lại chịu khổ hình, theo lý mà nói thời tiết nóng bức, sớm nên bị uốn ván, vốn là Đại La Thần Tiên cũng không cứu được, nhưng thương thế này lại được xử lý cao minh như thế, người cứu trị là…”
Nhan Chú rít gào: “Nói trọng điểm!”
“Vâng, vâng!” Lão đại phu sợ tới mức râu đều run lên. “Toàn thân phu nhân đều là vẩy, hơn nữa trên mặt… Sau này mặc dù bóc ra, nhưng khôi phục dung nhan như dĩ vãng chỉ sợ không có khả năng…”
“Nói trọng điểm!”
“A?” Lão đại phu trợn trắng mắt, cái gì là trọng điểm? “Phu, phu nhân ngày sau rất khó có thể mang thai…”
Nhan Chú thiếu chút nữa giết người, cắn răng nói: “Ta là nói, nàng có phải sẽ thật sự sống lại hay không, còn có thể…”
“Nga nga, này thỉnh tam gia yên tâm, phu nhân nhìn huyết nhục mơ hồ, đều là do người trị thương cố ý, kỳ thật nội thương không nặng, đã không lo mất tính mạng!”
Không lo mất tính mạng! Nhan Chú thế này mới thở ra một hơi, chỉ cần còn sống, còn sống là tốt rồi, con mèo nhỏ, sống lại là tốt rồi!
“Tại sao nàng đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh?”
“Phu nhân bị kinh hách, mùi của thi thể trong sơn động lại nặng, nên phu nhân bị sốt nhẹ, qua mấy ngày nữa sẽ tỉnh dậy.” Đại phu nuốt nuốt nước miếng, “Ngoại thương nặng nhất cần điều dưỡng, người bị thương phần lớn phải nằm triền miên trên giường bệnh, chậm thì ba tháng lâu thì một năm.”
“Được rồi!” Nhan Chú vẫy vẫy tay làm cho đại phu đầu đầy mồ hôi lạnh lui ra, lại trở vào trong phòng.
Tiểu Thiền bị bao lại như cái bánh chưng nằm trên tháp, tiện nhân kia ngay cả mặt cũng không buông tha, một đạo vết máu từ thái dương thẳng quét đến khóe miệng bên phải.
“A –” người trên tháp thống khổ thở dốc rên rỉ, nha hoàn hầu hạ lấy khăn ướt thay nàng lau môi, nàng vẫn quay cuồng hai bên. “Đau —”
Trong con ngươi tối tăm lạnh lẽo của nam nhân phiếm nét tức giận ngập trời, hắn cuốn đi ra ngoài như gió, hét lớn: “Lan Tuấn, triệu tập tất cả hộ vệ bên người đến trong hiên!”
Bình tĩnh làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, Nhan Chú đối với mấy trăm hộ vệ đứng đầy viện đã hai canh giờ nhưng một lời cũng chưa nói.
Trời gần sáng, mặt trời hơi lộ ra, vài người chịu không nổi đã bị tha ra ngoài.
Nhan Chú mới chậm rãi nói: “Trong số các ngươi có người là Nhan gia thế phó, có người là nhiều năm qua tìm Nhan Chú ta nương tựa. Nhan tam ta đối với nữ nhân bạc tình bội nghĩa, nhưng đối với thủ hạ lại hướng đến nói là làm, thưởng phạt phân minh, không có nửa phần bạc đãi.”
Hắn hít vào một hơi thật dài: “Trong số các ngươi nếu có người giống như Nhan Lễ bị Lý Ngọc Kha hiếp bức, đã làm chuyện phản chủ, từ đây trở đi, chuyện cũ Nhan mỗ sẽ bỏ qua.”
Âm u tĩnh mịch con ngươi quét ngang mọi người: “Các ngươi nhớ kỹ! Lý Ngọc Kha có khả năng làm ra sự việc ngoan ác, Nhan Chú ta làm được so với nàng ngoan ác hơn một trăm lần; Lý Ngọc Kha có thể hứa hẹn những gì, Nhan Chú ta hứa so với nàng nhiều một ngàn lần. Ta hôm nay sẽ trảm thảo trừ căn, các ngươi nếu còn muốn đi theo tiện nhân kia, cứ việc đi mật báo, có thể đánh cuộc xem, là ta thắng hay là nàng thắng.”
Trong số thị vệ quả nhiên có người thần sắc bất an, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được Nhan Chú làm người tàn nhẫn, huống đều rất tin tưởng chỉ cần hắn muốn đối phó với ai, không người nào có thể đào thoát, những người từng có ý phản bội, giờ phút này cũng vạn lần không dám đi đầu quân cho Lý Ngọc Kha.
Mọi người ầm vang hô: “Thề cùng chủ nhân tiêu diệt tiện phụ Lý Ngọc Kha!”
Ngày thu mùng năm tháng tám, giữa trưa, Nhan Chú mệnh lệnh thị vệ đem Khai Loan Cư phía tây nam Nhan phủ bao vây.
Lý thị Lý Ngọc Kha mặt mang mỉm cười, ngồi ngay ngắn tại chính đường.
“Tiểu Tam Nhi, ngươi tới?”
Nhan Chú thật sâu nhìn chăm chú trước mắt phụ nhân đã qua tuổi bốn mươi, hơn mười năm trước hai người cũng từng có thời gian ngọt ngào.
“Ngươi còn dẫn theo nhiều người như vậy, làm cái gì? Ngươi cũng không phải không biết, ta là người nhu nhược tay trói gà không chặt, cần phải làm ầm ĩ như vậy sao?”
Nhan Chú híp mắt, ôn nhu nói: “Ngọc Kha, ngươi là huyết mạch của hoàng tộc tiền Đường lưu lại, chỉ vì bộ tộc Nhan thị chúng ta chịu hoàng ân, lão gia tử mới mạo hiểm đem ngươi thú vào phủ. Vì dàn xếp cho ngươi, Nhan gia đã di chuyển về phía Nam. Khi ngươi tuổi trẻ, liền ngại nhị ca yếu đuối, độc hắn nửa chết nửa sống, còn cùng nghĩa tử của Từ Ôn là Từ Hiểu Cáo xã giao ngầm. Mười năm nay, ngươi gạt đại tẩu, gây ra rất nhiều sát nghiệt, vô số oan quỷ trong sơn động phía sau núi, ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Thịnh Đức còn nói với ta, bệnh của Úc Sâm sợ là cùng ngươi thoát không được quan hệ. Ngươi dàn xếp thủ hạ vào trong phủ, nuôi trồng thế lực, khắp nơi cản trở, lấy mười vạn Đường quân hiếp bức ta, ngươi là vì cái gì? Thực chỉ là vì yêu ta Nhan Chú Nhan Quý Lăng sao?”
Lý thị nghe giọng nói ôn nhu đã mười năm không nghe thấy, hai hàng lệ lặng yên chảy xuống.
“Quý Lăng, Quý Lăng, ngươi không tin Ngọc Kha yêu ngươi sao? Lúc trước cùng Thăng ca, là vì Nhan gia cơ nghiệp; nay cùng hắn, là vì bảo mệnh. Không có mệnh sao có thể nhìn thấy ngươi?”
“Ngươi cùng ta hoan hảo mấy tháng, liền bỏ rơi ta, hôm nay cùng nương của Úc Cẩn hảo, ngày mai cùng nương của Úc Hoàn hảo, ta một người nằm trên tháp, răng nanh đều phải cắn đứt, ngươi cũng không quay đầu, ta hận, ta thật hận. Ta giết các nàng, đó là tiện nghi các nàng!”
“Quý Lăng, ta thật sự yêu ngươi!”
“Hảo, vậy là tốt rồi!” Trong mắt Nhan Chú tinh quang hiện lên.”Hôm nay, ta sẽ thành toàn ngươi, cho ngươi yêu ta cả đời, ta sẽ không quên ngươi!”
Thanh âm chưa dứt, hắn vận khí trầm quát một tiếng, cửa Khai Loan cư bị mạnh mẽ phá ra, thị vệ như sói như hổ vọt vào, trong đó hai người dùng một tay lôi Lý thị từ trên ghế ấn quỳ rạp xuống đất.
Mặt Lý thị bị ấn trên sàn, vẫn cười khanh khách: “Quý Lăng, ngươi thực muốn giết ta sao? Ngươi đừng quên, ngươi ở Giang Ninh không thể giết Thăng ca của ta. Ta chết, đại quân tức khắc tiếp cận, có ngươi đi theo, ta chết cũng đáng giá! Khanh khách — “
Nhan Chú nghễ mắt đối với Lý thị: “Hừ, ngươi đem tin tức đưa cho Lý Thăng, kế sách chính là: hợp với ngươi cùng nhau đem Nhan phủ vây chật như nêm cối, sau đó đói chết, như vậy ai cũng không chiếm được thứ tốt! Ngươi chết hay không chết đại quân đều tiếp cận!”
“Hắc hắc, ta cũng không trông cậy Lý thăng sẽ giữ lại mạng của ta! Bất quá, Tiểu Tam Nhi, ta không chết, ngươi còn có thể kéo dài ba tháng, ngươi thực không cần cơ nghiệp nơi này sao?”
“chuyện ta muốn làm nhất chính là cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong!”
“Khanh khách –” Lý thị điên cuồng cười, “Ta hiểu được, ta giết bảo bối của ngươi, a ha ha ha — ngươi đối với thứ thối tha đó động chân tình, Quý Lăng ngươi —”
Nhan Chú ánh mắt thâm trầm, thị vệ một bàn tay tát vào mặt Lý thị.
“Ngươi nghĩ sai lầm rồi, nàng không chết.” Nhan Chú tiến đến bên tai nàng, “Ngươi đã quên, Thịnh Đức còn tại Đại Biệt sơn!”
Ánh mắt Lý thị đỏ bừng, ngã trên mặt đất: “Không, tiểu tiện nhân kia, ta tận mắt thấy nàng chỉ còn một nửa khẩu khí — không — Nhan Thịnh Đức, ngươi lại làm hỏng đại sự của ta…”
Nhan Chú cười lạnh, phân phó thủ hạ: “Dùng roi đánh chết nàng, không lưu một hơi, cắt đầu nàng, ném vào trong sơn động!” Nói xong, xoay người bước đi.
Lý thị hấp khẩu khí lạnh, ở sau lưng hắn cuồng tiếu hô to: “Tiểu Tam Nhi, ngươi cùng ta mới là một loại người, ngươi cùng nha đầu kia tuyệt không có kết cục tốt, không có kết cục tốt, a ha ha ha —”
Cơ bắp trên mặt Nhan Chú run rẩy, đi ra khỏi Khai Loan cư.
Trong lúc nhất thời, tất cả thị vệ đều xuất động tiêu diệt dư đảng của Lý thị, người của Lý thị gần chết giãy dụa, từ trên xuống dưới trong Nhan phủ là một mảnh chém giết, tình trạng khủng bố.
Đến khi mặt trời xuống núi, Liễu Lan Tuấn kiểm kê số tử thi, cũng là một trăm hai mươi ba thi thể.
Một đảng của Lý thị từ đó diệt hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!