Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
Chương 27: Bất cứ lúc nào ta cũng phụng bồi
Ngày hôm sau, trước tiênTần Mục Ca đi hoàng cung chăm sóc những cây thuốc này, dự tính đợi hạ triều, sẽ đi cùng Hiên Viên Triệt, tổng quản thái giám nói đối phương đi Ngự thư phòng, vì vậy Tần Mục Ca lại vội vàng đuổi tới Ngự thư phòng.
Bởi vì nàng thường xuyên đi lại Ngự thư phòng, nên thị vệ và thái giám đều không ngăn cản nàng,nhưng mà lại nói cho nàng biết điện hạ đang nghị sự với đại tướng quân, Tần Mục Ca tỏ vẻ đã biết, ai dè, nàng vừa tới mái hiên, cửa Ngự thư phòng liền mở ra, Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt một trước một sau đi ra.
“Tần tư thư * tới làm việc sao?” Mộ Dung Huyên thấy Tần Mục Ca, con ngươi đen xinh đẹp không khỏi sáng lên một cái, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên.
*Tư thư: công việc làm văn thư.
Hiên Viên Triệt mặt lạnh vẫn giữ nguyên tư thái cao cao tại thượng như cũ, khí chất thanh lãnh*, khiến người ta không khỏi nhượng bộ lui binh.
*Thanh lãnh: trong veo nhưng lạnh lùng.
Tần Mục Ca vội vàng phúc thân thật sâu nói: “Hồi điện hạ, nô tỳ vừa mới đi chăm sóc những cây thảo dược này, ba ngày sau lúc đo tưới nước cho mẫu đơn. Nghe nói đại tướng quân ở Ngự thư phòng, thuận tiện qua chờ hắn hồi phủ.”
“Chờ hắn?” Mộ Dung Huyên rõ ràng khựng lại, ánh mắt quét về phía Hiên Viên Triệt.
“Nàng đi lấy đồ cưới.” Hiên Viên Triệt lập tức giải thích.
Mộ Dung Huyên giật mình gật đầu, lại đến gần Tần Mục Ca hỏi: “Ngươi từ đâu có được phương thuốc kỳ quái như vậy? Thật sự có thể khiến Mẫu Đơn ra hoa sao?”
“Là trước đó tính cờ nhìn thấy, cũng không có thử nghiệm qua.” Tần Mục Ca giải thích hết sức mơ hồ.
Vốn mình nói là chờ hắn chỉ là lời nói khách sáo, nếu nói thẳng lấy đồ cưới chuyện không quan trọng tại trước mặt điện hạ sẽ bất tiện, ai ngờ hắn lại nói trắng ra như vậy, xem là không muốn có một chút liên hệ nào với mình, bất quá mình cũng không hề muốn có nửa điểm quan hệ với hắn?
“Các ngươi đã có việc, thì đi giải quyết trước đi, ta đi thăm phụ hoàng.” Mộ Dung Huyên hết sức điềm đạm, cười nhạt.
Ba người lập tức tách ra từ đấy, Tần Mục Ca trở lại tướng quân phủ với Hiên Viên Triệt.
Hai người một người ngồi kiệu, một người cưỡi ngựa, một trước một sau trở về phủ tướng quân.
Phủ Cầm và Ngênh Xuân mang theo vài người đã đứng chờ ở đấy, đi theo Tần Mục Ca vào phủ.
Mặc dù lúc trước đã sống qua ở đây, nhưng Tần Mục Ca lại không có trí nhớ gì, trước mặt một bức tường mẫu đơn với biên bức ( con dơi) , quẹo phải, bước lên bậc thang tiến vào cửa thùy hoa*, tùy Phủ Cầm dẫn đường dọc theo hành lang, tiến vào cửa hông, trải qua một cái ngõ nhỏ thật dài, lại đến một cái viện khác, viện cũng chỉnh tề sạch sẽ.
*Cửa thùy hoa:cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
Xem hình ở đây :http://www.nipic.com/show/2/73/415117418a087128.html
Rương hòm lớn nhỏ đã đặt ở trong viện.
Tần Mục Ca lệnh Phủ Cầm bắt đầu chuyển rương hòm ra khỏi phủ tướng quân, mà chính mình vì khách khí và lễ phép, đến viện trước đi gặp Hiên Viên Triệt, bởi vì chỉ có một quản sự cô cô ở đây, cũng không có chủ nhân khác có cấp bậc, cho nên nhất định gặp mặt hắn, bàn giao.
Nàng bước vào một gian viện, Hiên Viên Triệt đang vén rèm bước ra ngoài, đứng ở dưới mái hiên nhìn sang.
Ánh nắng ban mai chiếu trên người hắn, tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, dung nhan tuấn mỹ khó tả không có một chút biểu tình, lạnh lùng kiêu căng, từ trên cao nhìn xuống. namyên – d d l q d
Tần Mục Ca nhịn xuống khinh thường của đối phương, đi đến bên cạnh, không đợi đối phương nói chuyện, hơi ngửa mặt chậm rãi nói: “Hôm nay ta tới lấy đồ của ta, về sau chúng ta coi như thanh toán xong, ta biết ngươi thống hận ta không chỉ một hai điều, nhưng ta muốn nói, việc này ngươi cũng quá đáng, chẳng hạn như chuyện quan hệ của ngươi và Trần tiểu thư ta cũng không biết, nếu như các ngươi sớm biểu hiện ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không đoạt nhân sở ái*! Thiên hạ rộng lớn, nam tử ưu tú vô số, ta cũng sẽ không treo cổ trên một thân cây! Lại có, vốn bằng vào trí tuệ nổi tiếng thiên hạ của ngươi có khả năng tra rõ chuyện này, nhưng ngươi không có, ngươi khăng khăng đuổi ta ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến danh dự của một nữ nhân, cũng không bận tâm đến danh dự của ngươi, đến mức đẩy ta đến cảnh giới gian nan như vậy! Cái đả kích này tương đương khiến cho ta chết đi một lần, từ điều này mà nói, coi như ta trả giá nặng nề, cho nên, ta cũng không cảm thấy nợ ngươi cái gì, ngươi cũng không cần cảm thấy ngươi nợ ta cái gì – được rồi, đại tướng quân bảo trọng!”
*Đoạt nhân sở ái: cướp đoạt những thứ yêu thích của người khác.
Nói xong, Tần Mục Ca phúc thân, xoay người trầm ổn bước chân đi ra.
“Ngươi cho là như vậy có thể được tha thứ sao?” Đôi mắt Hiên Viên Triệt thâm thúy giống như biển khơi, nhìn không thấy tận cùng, khóe môi nhấp nhẹ, gằn từng tiếng phun ra những lời này.
Tần Mục Ca dừng lại một hồi, lập tức quay đầu cười: “Tùy tiện, đại tướng quân, nếu như ngươi không cam lòng, hoặc lòng mang oán hận nghĩ muốn trả thù, thì phóng ngựa tới, ta Tần Mục Ca bất cứ lúc nào cũng phụng bồi!’
Nụ cười tuyệt mỹ kia không chút nào sợ hãi đáy mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Triệt, sau đó sống lưng thẳng tắp xoay người rời khỏi tầm mắt của Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt không khỏi siết chặt bàn tay, nữ nhân này làm như chuyện đương nhiên bộ dáng thật sự đáng giận! Một câu không biết chuyện liền nhẹ nhàng hời hợt bỏ qua một bên toàn bộ liên quan sao? !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!