Côn Luân
Chương 11: Huyết tiễn phần thiên
Nhân lúc mọi người còn mải đau thương, Văn Tĩnh dắt vợ con lặng lẽ bỏ đi, ngẫm chuyện vừa rồi, lòng vô cùng buồn bã. Nhìn ra xa nước trời mờ mịt, núi non hiểm trở chẳng biết đâu là cùng, lại nghĩ con đường phía trước còn dài dằng dặc, y rầu rầu bảo vợ con:
– Nếu không đi nhanh, chỉ e không tìm được chỗ nghỉ.
Ngọc Linh cau mày, ngập ngừng nói:
– Ngốc này, chúng mình đừng lên bắc nữa, được không?
Văn Tĩnh chưa đáp, Lương Tiêu đã cuống cuồng kêu:
– Mẹ, mẹ điên rồi à?
Trừng mắt nhìn con trai, Ngọc Linh mắng:
– Con mới là điên đấy! Ban nãy la hét cái quái gì hở?
Lương Tiêu nhõng nhẽo ôm mẹ làm nũng. Ngọc Linh không địch nổi ngón nghề ranh mãnh của nó, đành bảo:
– Thôi được, theo ý con, chúng ta lên phương bắc vậy.
Lương Tiêu mừng rỡ, sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi:
– Mẹ, vì sao ông già ấy cũng biết Như Ý Ảo Ma thủ nhà mình?
Ngọc Linh nhìn chồng, thẫn thờ im lặng. Văn Tĩnh thương hại ôm nàng an ủi:
– Đừng lo, anh còn sống thì nhất định không để ai động đến mẹ con em.
Ngọc Linh rớm lệ, run rẩy nói:
– Em không lo cho bản thân, mà lo ông ấy sẽ làm hại mình…
Văn Tĩnh thở dài, lòng đan xen bao cảm xúc. Lương Tiêu nhìn thái độ khác lạ của cha mẹ, không hiểu nguyên do, cứ gãi đầu gãi tai sốt ruột.
Đúng lúc ấy, một giọng ẽo ợt vang lên:
– Cái cặp mèo mả gà đồng kia hay nhở, quấn lấy nhau giữa đường giữa sá, thực không biết xấu hổ là gì hết!
Lương Tiêu ngoảnh đầu nhìn. Đằng xa có năm đạo sĩ, trong số đó có hai kẻ họ đã nhẵn mặt, người vừa lên tiếng chính là đạo sĩ mặt đen. Đạo sĩ mặt trắng cười hềnh hệch:
– Sư đệ đừng nói thế, cũng chỉ tại cô em xinh xắn quá cơ! Đổi là ta, ngại gì giữa đường giữa sá, kể cả giữa chợ đông người cũng phải quấn riết ấy chứ! Ha ha, thậm chí ngày ôm đêm ấp, chẳng lúc nào rời nữa kia.
Bọn đạo sĩ đều cười hô hố, nghe dâm dật vô cùng.
Ngọc Linh tức giận xám xanh mặt mày, nghĩ bụng: “Đã thế hôm nay cho các ngươi ôm đùi Diêm vương!” đoạn nghiến răng tiến lên. Văn Tĩnh nhìn sắc mặt vợ, chỉ e xảy ra án mạng bèn kéo nàng lại, nghiêm giọng nói với mấy đạo sĩ:
– Các vị là người tu hành, nên gìn giữ chút âm đức!
Ngọc Linh mắng:
– Đồ ngốc, đôi co với bọn chúng làm gì, cho mỗi đứa một đao là xong chuyện!
Lương Tiêu không hiểu lời nói của đám đàn ông kia, nhưng thấy mẹ giận cũng biết chẳng phải ý tốt đẹp gì, bèn hùa theo:
– Đúng, giết hết ném cho chó ăn!
Đạo sĩ mặt đen gặp lại cừu nhân thì hơi ngượng, nhưng ỷ đông người, hắn quát to:
– Tiên sư thằng tạp chủng! Hôm nay tao phải lột da mày… – đang nói thì một bóng người nháng lên trước mắt, tóm luôn vào thắt lưng hắn. Văn Tĩnh chỉ cốt thị uy nên nắm hắn giơ lên quá đỉnh đầu, thét một tiếng rồi ném xuống thật mạnh, khiến đạo sĩ mặt đen ê ẩm cột sống, mông cũng muốn nứt ra làm mấy mảnh.
Thấy Văn Tĩnh thoắt một cái là đến, thân pháp thần tốc lạ thường, các đạo sĩ kia đều kinh hãi, bèn soàn soạt rút kiếm. Bốn dòng hàn quang nhắm đâm vào bốn chỗ yếu hại trên mình Văn Tĩnh. Văn Tĩnh lập tức thi triển Tam tam bộ, tránh khỏi bốn mũi kiếm, rồi vỗ mỗi tên một chưởng.
Trước luồng chưởng phong ùn ùn, bốn đạo sĩ đều bay vụt về phía sau, song vừa lùi xuống lại hợp lực xông lên, tiến thoái công thủ rất nhịp nhàng, như thể thi triển một trận pháp, phối kết mỗi lúc một ăn ý. Văn Tĩnh vốn nhân hậu, không muốn làm họ bị thương quá nặng nên xuất thủ có phần gượng nhẹ, thành ra lại bị bốn người kiềm hãm.
Đạo sĩ mặt đen ưỡn lưng bò dậy, tuốt kiếm tham chiến, trận pháp của các đạo sĩ càng thêm uy mãnh. Trong bọn có một đạo sĩ râu ria bờm xờm, người này võ công khá nhất, còn sử một thanh kiếm quý hiếm thấy, kiếm quang tới đâu, hàn khí lâm thâm chảy theo tới đó. Văn Tĩnh sởn da gà, giật mình lướt tránh.
Những tưởng Văn Tĩnh đánh vớ vẩn một lúc là sẽ đập tan tác bọn đạo sĩ trơ trẽn, bỗng dưng lại thấy y vận chưởng pháp rất nhanh, Ngọc Linh lấy làm kinh ngạc, định thần nhìn kỹ, nhận ra ngụ ý của y, liền thét to:
– Gã ngốc chết tiệt, thịt luôn hai đứa kia đi, xem chúng giở trò gì được nữa!
Văn Tĩnh vẫn không chịu ra sát chiêu. Ngọc Linh sốt ruột trách:
– Ngốc vẫn hoàn ngốc, lúc này mà còn làm người tốt với ai!
Đoạn nàng giậm chân băng lên, tả chưởng tát đạo sĩ mặt trắng, hữu chưởng nện đạo sĩ mặt đen. Nàng ghét nhất là hai tên này, nên xuất chưởng là tấn công chúng ngay, cũng không thèm bận tâm xem có thuận tay hay không.
Đạo sĩ mặt trắng ở phía đối diện với Ngọc Linh, trông thấy nàng phóng đến lập tức huơ kiếm ngăn cản. Đạo sĩ mặt đen thì quay lưng lại nên trúng ngay một chưởng lộn phộc ra xa, hộc máu mồm, đến lúc trụ vững được thì lục phủ ngũ tạng sôi ùng ục như bị đun trong vạc dầu, chưa nguôi cơn khó chịu, phần hông lại bị thúc một cái kêu lục cục. Tưởng Ngọc Linh đuổi theo, hắn định co cẳng chạy, bỗng nghe phía sau có tiếng cười giòn giã, biết ngay là Lương Tiêu thừa nước đục thả câu, hắn tức giận vô cùng, xoay người lại trừng mắt nhìn.
Thằng bé vẫy tay, cười hì hì bảo:
– Có bản lĩnh thì tới đây bắt ta!
Đạo sĩ mặt đen khoa chân bước, cảm thấy ổ bụng ngâm ngẩm đau, hiểu rằng vết thương khá nặng, nhưng bị đứa oắt miệng còn hơi sữa kia khiêu khích thực không chịu nổi, hắn nuốt ực một ngụm máu, nhăn mặt lao bổ vào Lương Tiêu. Thằng bé cười khanh khách, khom mình luồn qua bên cạnh hắn.
Ngọc Linh vừa tới, tình thế lập tức thay đổi, nàng múa đôi tay ràn rạt như bướm bay, khiến người ta không kịp đề phòng. Một đạo nhân có nốt ruồi bên trên lông mày hơi mất bình tĩnh, bị nàng quét đầu ngón tay qua trán, máu chảy đầy mặt. Ngọc Linh xuất thủ không mảy may nương nhẹ, nhân lúc đối phương mờ mắt, nàng khít các ngón lại như kiếm, đâm thẳng vào tim hắn. Văn Tĩnh ngó thấy cau mày, trở tay chặn lên cổ tay nàng. Ngọc Linh thét:
– Khốn kiếp, máu mủ chẳng thương, thương thiên hạ hàng xứ!
Văn Tĩnh nói:
– Không được giết người!
Ngọc Linh tức giận:
– Nó chết mới hết tội!
Dứt lời, hai người quay về ứng phó đối thủ, nhưng vẫn tiếp tục đấu khẩu, mỗi lần Ngọc Linh ra tay tàn độc, Văn Tĩnh lại phân tâm ngăn cản, thành thử tấn công được chăng hay chớ, tạo cơ hội cho bốn đạo nhân củng cố trận pháp.
Đạo sĩ mặt đen nghiến răng nhịn đau, vừa lăn vừa bò, cố sống cố chết đuổi theo Lương Tiêu. Lăn bốn vòng đã mệt bở hơi tai, hắn thở hồng hộc, đành tạm dừng nghỉ, nào ngờ thằng bé thình lình ngoặt trở lại, thoi một quyền vào bụng dưới hắn. Nó nhỏ người nhưng ra quyền rất nặng, đạo sĩ mặt đen đau gập cả bụng, Lương Tiêu liền bồi thêm một cước vào mang tai địch thủ, làm hắn suýt nữa bay mất cằm.
Hứng một loạt tấn công liên tiếp, đạo sĩ mặt đen chưa kịp định thần, bỗng tay lại hẫng đi, thì ra thanh trường kiếm tùy thân cũng đã bị Lương Tiêu đoạt mất. Thằng bé vung kiếm chặt xuống mặt trước ống chân hắn. Tên đạo sĩ rú lên thất thanh, lăn lông lốc ra ngoài mấy trượng, toan giãy giụa bò dậy thì thấy nơi cổ lạnh ngắt, trường kiếm đã kề cổ họng. Lương Tiêu cười rinh rích bên tai hắn:
– Đầu hàng đi chứ?
Đạo sĩ mặt đen nghĩ bụng mình đường đường là cao thủ, nhất thời sa cơ núng thế bị một đứa ranh con làm nhục, càng ngẫm càng giận, bỗng tức ngực, ộc ra một vòi máu. Lương Tiêu không kịp tránh, quần áo vấy nhoe nhoét cả. Bộ quần áo này do mẹ mua vải may cho hôm kia, mới mặc được hai buổi, thằng bé uất quá suýt khóc, bật chửi:
– Đồ khốn bôi bẩn hết quần áo ta, đáng ăn quật. – đoạn nó trở đầu kiếm làm roi, quất mấy phát vào mông đạo sĩ.
Ai ngờ đạo sĩ mặt đen cứ trợn tròn hai mắt, chẳng mảy may nhúc nhích. Lương Tiêu rất ngạc nhiên, đá nhẹ vào chân hắn:
– Ê! Mũi trâu, không ho he gì nữa à?
Đạo sĩ mặt đen bị đá ngã khuỵu xuống, hai mắt vẫn trợn trừng. Lương Tiêu rợn người, cau mày bảo:
– Lão mặt đen, đừng giả vờ mà dọa ta, ta không mắc lừa đâu, nói mau!
Bỗng dưng, sau lưng có tiếng cười gằn:
– Vớ vẩn, người chết còn nói năng sao được?
Lương Tiêu nghe giọng rất quen, ngoái cổ lại nhìn, trông thấy Tiêu Thiên Tuyệt đang đứng giữa đường, con hổ đen ngồi bên cạnh. Thằng bé vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: Truyện “Côn Luân ”
– Lão đấy à! Lão chưa đi ư?
Tiêu Thiên Tuyệt không đáp, đưa mắt theo dõi cuộc đả đấu phía trước, lông mày cau rúm. Lương Tiêu không còn gì để nghịch nữa, ngẫm nghĩ một tí rồi hỏi:
– Lão già, sao lão biết hắn chết rồi?
Tiêu Thiên Tuyệt nghe nó gọi mình là “lão già”, rất không bằng lòng, bèn lạnh lùng bảo:
– Nếu chưa chết sao hắn không đáp lời ngươi?
Lương Tiêu ồ lên, bật cười:
– Lão chưa đáp lời ta!
Tiêu Thiên Tuyệt nghe nó nói năng kỳ quặc, thoạt tiên không để ý, lát sau sực nghĩ ra, bừng bừng nổi giận: “Thằng oắt này vòng vo tam quốc cốt để chửi lão phu là người chết, có nhẽ đâu thế?” Lão quắc mắt nhìn Lương Tiêu chằm chặp.
Lúc trước Lương Tiêu đã được chứng kiến thần uy của lão già, nay bị nhìn trừng trừng như vậy cũng sờ sợ, nhưng cố tỏ ra điềm nhiên. Cứ thế mãi, Tiêu Thiên Tuyệt càng tức, nhúc nhích ngón tay, song lại nghĩ: “Ta là nhân vật danh giá, không nên xử sự như hạng tiểu nhân.” Hậm hực mà không trút giận được, lão đành hừ một tiếng rõ to.
Lương Tiêu nhìn con hổ đen. Nó đang lim dim như ngủ gật. Thằng bé thích lắm, cười bảo:
– Con mèo đen này ngoan thế, lão cho ta mượn cưỡi một chốc được không? – Trẻ con tâm tính non dại, chưa biết mùi nguy hiểm, thấy con hổ có vẻ hiền lành, Lương Tiêu bèn đến gần xoa đầu nó. Con hổ là chúa sơn lâm, thị uy với khắp muông thú, từ nhỏ tới lớn chỉ biết mỗi mình Tiêu Thiên Tuyệt, nào đã bị ai khinh mạn thế bao giờ. Lương Tiêu chưa kịp chạm tay vào, nó đã mở trừng cặp mắt to tướng, xòe móng, gầm lên một tiếng kinh khiếp. Có câu: “Mây theo rồng, gió theo hổ”. Tiếng gầm ấy phụt ra bao gió tanh, thốc vào mặt Lương Tiêu.
Vua của muôn loài vừa đại triển thần oai, mặt Lương Tiêu đã cắt không còn hột máu, nó nhìn trân trân vào cái mồm to đỏ lòm, hàm răng trắng nhởn, cảm thấy lông tóc mình dựng đứng hết cả lên, chân mềm nhũn đi, suýt nữa ngã nhào ra đất. Tiêu Thiên Tuyệt ngắm bộ dạng khiếp vía của nó, đắc ý vô cùng: “Thằng oắt dám chửi lão phu là người chết, hừ, giờ biết lợi hại chưa?” Nghĩ xong, lão cười khẩy hỏi:
– Ranh con, không cưỡi nữa à? Có giỏi thì lại đây cưỡi đi!
Lương Tiêu đã sợ đến cùng cực, nhưng bị nói khích, tính ương ngạnh trỗi dậy, nó bèn đáp:
– Cưỡi… thì cưỡi… ai ngán đây? – Miệng nói cứng, nhưng thân hình vẫn run lên cầm cập, thằng bé ngạc nhiên tự nhủ: “Chỉ là một con mèo đen to thôi mà, mình sợ cái gì kia chứ?” Nghĩ vậy như được tiếp thêm can đảm, nó siết nắm tay, trừng trừng nhìn lại con hổ, quát lớn. – Mèo đen, mày dám ra vẻ hung dữ với tao, liệu hồn tao bứt hết râu bây giờ. – Nói là nói vậy, nhưng hai chân như nhồi toàn bông, vừa tê vừa nhũn, không bước nổi bước nào.
Mãnh thú thường kỵ nhất là đấu mắt với người, con hổ đen bị khiêu khích bởi cặp mắt Lương Tiêu, dã tính trỗi dậy, nó gừ khẽ, hai chân trước cào cào xuống đất. Con hổ này thuộc dòng dị chủng, sức mạnh bẩm sinh vô cùng to lớn, lại được Tiêu Thiên Tuyệt rèn giũa, bản lĩnh chẳng kém gì các nhất lưu cao thủ, chỉ vồ một cái thì chắc mười Lương Tiêu cũng không đủ mạng mà dùng, chỉ hiềm chủ nhân chưa ra lệnh nên nó chưa dám khinh suất nhảy tới. Trước bộ dạng hung ác ấy, Lương Tiêu tự nhiên lùi lại một bước, không khỏi lộ vẻ khiếp nhược, nghĩ bụng: “Con mèo này dữ quá, đừng nên hùng hổ, phải mềm mỏng một chút.” Đoạn nó chu môi vỗ về:
– Mèo ngoan, đừng giận nào! Mèo ngoan, đừng giận… – đoạn vực lại dũng khí, lẩy bẩy tiến tới một bước. Con hổ vụt cong mình, sẵn sàng lấy đà.
Lương Tiêu nhất quyết thuần phục “con mèo”, định thần bước tiếp, chợt nghe sau lưng có tiếng Văn Tĩnh run run gọi:
– Tiêu nhi, đừng… đừng động đậy.
Lương Tiêu ngoái cổ nhìn. Chẳng biết tự khi nào, Văn Tĩnh đã ở cách sau nó ba trượng, mặt mày nhợt nhạt, hai mắt mở lớn, nó gượng cười bảo:
– Cha ơi, lão già đây đánh cuộc là con không dám cưỡi con mèo to này. Con phải cưỡi cho lão ấy xem. Dẫu nó dữ tợn bằng mấy, con… con cũng không sợ.
Cổ họng khô ran, Văn Tĩnh cố nuốt nước bọt, run giọng bảo:
– Con… đừng động đậy. Nghe cha đi, đừng động… – Mới nói được thế, giọng y đã yếu hẳn.
Nguyên là ban nãy y cùng Ngọc Linh liên thủ đối địch, hai vợ chồng đều phân tâm để bao quát đến Lương Tiêu, thấy nó vờn đạo sĩ mặt đen, còn đạo sĩ thì đã bị thương nặng, không đuổi kịp thằng bé, nên họ cũng hơi yên lòng. Việc bất ngờ xảy ra, đạo sĩ mặt đen tức uất mà chết, Ngọc Linh mừng rỡ, Văn Tĩnh thì nhăn mặt, đúng lúc đó Tiêu Thiên Tuyệt bước ra khỏi lề đường. Hai vợ chồng kinh hồn táng đởm. Văn Tĩnh bỏ mặc bọn đạo sĩ, nhảy vọt khỏi vòng chiến, sau thấy Lương Tiêu chẳng hiểu biết gì, cứ tưởng hổ đen là một con mèo ốm rồi mặc tình chọc ghẹo, y mất hồn mất vía, đứng đực ra ngó, không dám tiến lên.
Lương Tiêu nghe cha nói, nhướng đôi mày nhỏ, cong môi hỏi:
– Vì sao?
Văn Tĩnh hồn xiêu phách lạc, nói không ra hơi, chỉ nuốt nước bọt, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Lương Tiêu hỏi:
– Cha ơi, vì sao ạ? – Nó đang nói, con hổ đen lại gầm tiếng nữa. Ngọc Linh vốn đã đuối thế trước mấy đạo sĩ, nghe tiếng hổ gầm càng thêm hốt hoảng, chiêu pháp trở nên rối loạn, bị trường kiếm của đạo sĩ mặt trắng chém sượt qua bắp tay tóe máu.
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn thấy, rủ cặp mày lưỡi mác, nghiêm khắc hỏi:
– Thằng dở kia, ngươi không giúp Linh nhi, đứng ngẩn ra đó làm gì hở?
Văn Tĩnh đương ngỡ ngàng, Tiêu Thiên Tuyệt đã lướt tới gần, vả vào mồm y một cái khô khốc. Lão còn muốn đánh tiếp, nhưng Văn Tĩnh đã khom mình, trườn ra xa một trượng. Tiêu Thiên Tuyệt đánh hụt, hơi lấy làm lạ, cười nhạt bảo:
– Trơn nhỉ! – Nhìn ra thấy Ngọc Linh hoang mang, bị bọn đạo sĩ vây đánh đến quýnh quíu chân tay, lão nổi nóng, phất áo nhảy vào vòng đấu. Lão già tâm địa hung ác thủ đoạn tàn độc, chỉ lắc mình mấy cái là bốn tên đạo sĩ rú lên rách phổi, rồi “keng keng”, bốn cánh tay cầm kiếm đều bị Tiêu Thiên Tuyệt xé đứt cả. Đau đớn không lời nào tả xiết, ba đạo sĩ lập tức ngã ngất, chỉ còn tên râu ria bờm xờm công lực tương đối tinh thâm là vẫn lăn lộn kêu gào được.
Văn Tĩnh hãi hùng. Ngọc Linh đứng chết sững, không biết mình đang ở đâu nữa. Cặp mày lưỡi mác của Tiêu Thiên Tuyệt rủ xuống rất thấp. Đạo sĩ râu ria nhận ra lão, nhịn đau van vỉ:
– Tiêu… lão tiền bối, vãn bối… vãn bối là đệ tử của Hỏa chân nhân.
Tiêu Thiên Tuyệt trợn trắng mắt, cười khẩy:
– Hỏa chân nhân cái gì, chân nhân cái cục…
Đạo sĩ sợ hãi khóc lóc, dập đầu như tế sao:
– Hỏa… Hỏa chân nhân là tâm phúc của Tứ hoàng tử.
Tiêu Thiên Tuyệt cười khẩy:
– Hoàng đế chúng nó chọc vào lão phu còn bị bay đầu, sá gì hoàng tử hoàng tôn.
Tên kia cứng họng, vụt quay mình bỏ chạy. Tiêu Thiên Tuyệt phất tay áo, chẳng thấy thứ binh khí nào bay ra cả, chỉ thấy đầu tên đạo sĩ thình lình nhảy cao ba thước, máu trong cổ phụt thẳng lên trời, song thân mình vẫn tiếp tục chạy thêm chừng năm bước mới ngã nhào xuống đất.
Tiêu Thiên Tuyệt liếc sang ba đạo nhân nằm dưới đất, tay áo lại lay động. Văn Tĩnh vụt cướp đường vượt lên trước, nhanh như chớp vỗ ra hai chưởng. Trong không trung vang lên một tiếng tạch, nghe như tiếng sấm. Văn Tĩnh lướt ra sau hơn một trượng, mặt xám ngoét. Tiêu Thiên Tuyệt trừng mắt quát:
– Tiểu tử gớm thực! Tiếp lão phu chiêu nữa! – rồi phóng vù đến trước mặt Văn Tĩnh, tả thủ thò ra khỏi tay áo, xoay trong không khí. Năm ngón hoặc duỗi hoặc cong, chọc hướng xuống dưới.
Văn Tĩnh vạch chân theo một vòng tròn, đẩy kình chạy suốt hai cánh tay, chuẩn bị ứng phó. Ngọc Linh vụt lao vào chặn trước mặt y. Tay trái Tiêu Thiên Tuyệt dừng sững lại lưng chừng. Hai thầy trò nhìn nhau hồi lâu, lão già đột nhiên bật cười sằng sặc, vừa cười vừa quay phắt đi, nhấc chân đá một cú kết liễu hết bọn đạo sĩ đang mê man bất tỉnh.
Văn Tĩnh trông thấy, râu tóc dựng ngược, dướn người xông lên, nhưng bị vợ kéo giật lại. Tiêu Thiên Tuyệt ngoảnh mặt ra cười ha hả:
– Lão phu muốn giết người, ngươi ngăn nổi ư?
Văn Tĩnh nghiến răng không đáp. Ngọc Linh mềm nhũn cả chân, quỳ xuống sa lệ gọi: Truyện “Côn Luân ”
– Sư phụ!
Tiêu Thiên Tuyệt ngước mắt lên trời, lạnh lùng bảo:
– Khóc cái gì? Hừ, sư phụ, sư phụ! Quý hóa quá nhỉ, còn nhận ta kia đấy! Tiêu mỗ vinh dự biết để đâu cho hết bây giờ.
Ngọc Linh rùng mình, dập đầu binh binh. Tiêu Thiên Tuyệt thấy nàng dập đầu rõ to, mà dập đến nhợt cả trán, bỗng mềm lòng, phất tay áo quát:
– Thôi, diễn trò nhiều thế làm gì!
Ngọc Linh ngửng đầu, nước mắt vòng quanh:
– Sư phụ… mọi sai lầm, đều ở Ngọc Linh. Mong sư phụ đừng gây khó dễ cho cha con anh ấy!
Tiêu Thiên Tuyệt cau mày cười nhạt, giọng thoáng vẻ ghen tuông:
– Cha con? Nghe thân mật quá nhỉ!
Ngọc Linh đỏ bừng mặt, sẽ sàng:
– Sư phụ! Linh nhi xuất giá đã nhiều năm, vẫn chưa bẩm với người, thực có lỗi.
Tiêu Thiên Tuyệt chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt vô cảm, hồi lâu lão mới lên tiếng:
– Ngươi câu trước câu sau đều nhắc nhỏm đến bố con nó. Sao không hề hỏi han sư huynh ngươi?
Ngọc Linh sững người. Lương Tiêu kêu lên:
– Mẹ, mẹ quen lão ấy à?
Ngọc Linh giật thót:
– Đúng là sợ quá hóa lẫn, chăm chăm lo cho Tĩnh lang, quên bẵng cả con trai. – đoạn đưa mắt nhìn, thấy Lương Tiêu đang đứng đuồn đuỗn trước mặt con hổ, thầm lấy làm mừng là thằng bé vẫn chưa vọng động, nàng vội kêu van:
– Sư phụ, con trai con…
Tiêu Thiên Tuyệt khẽ thở dài, nhướng mắt bảo:
– Đồ súc sinh lông đen kia, cút ra xa nữa đi!
Con hổ ngoan ngoãn lùi sang một bên. Ngọc Linh vội gọi:
– Tiêu nhi lại đây!
Lương Tiêu lon ton chạy về, liếc Tiêu Thiên Tuyệt một cái rồi hỏi:
– Mẹ, sao mẹ quỳ vậy? – xong giơ tay kéo Ngọc Linh, nhưng lại bị mẹ dúi ngã, nó liền la oai oái. Ngọc Linh bảo:
– Tiêu nhi, mau bái kiến sư công!
Lương Tiêu đương uất ức, buột miệng:
– Sư công là cái quái gì chứ?
Tiêu Thiên Tuyệt biến sắc mặt, Ngọc Linh cuống quýt, ấn vào gáy con, nói vẻ nghiêm khắc:
– Sư công là sư phụ của mẹ!
Lương Tiêu bĩu môi:
– Đấy không bảo thì làm sao con biết được.
Ngọc Linh dở khóc dở cười, đành thưa:
– Sư phụ bớt giận! Ngọc Linh quản giáo không nghiêm, thằng bé này… rất ương ngạnh.
Lương Tiêu tươi cười nhìn Tiêu Thiên Tuyệt:
– Thì ra ông là thầy của mẹ cháu, cháu còn ngỡ ông học trộm công phu của mẹ cháu cơ đấy!
Ngọc Linh ngạt thở, lại vả cho nó hai cái bạt tai, nhưng chỉ là giơ cao đánh khẽ, kiểu gãi ngứa mà thôi.
Tiêu Thiên Tuyệt quan sát hai mẹ con đấu khẩu, nhớ lại dáng điệu nhõng nhẽo của Ngọc Linh thuở nhỏ, bỗng thấy ấm lòng: “Nếu Linh nhi và Lãnh nhi thành đôi thì tốt biết bao… Ôi! Lãnh nhi luôn ậm ờ lảng tránh, chưa bao giờ nói rõ việc gì đã xảy ra năm ấy… Đến giờ nội tình thế nào, ta vẫn còn bị bưng bít…” Nghĩ đoạn lão trừng mắt hung tợn nhìn Văn Tĩnh, tự nhủ: “Sau chiến dịch Hợp Châu, Lãnh nhi tổn hại kinh mạch nặng nề, không thể luyện được công phu thượng thừa của ta nữa. Tuy nó giấu giếm, song nhìn thương tích đủ biết là do Tam tài Quy nguyên chưởng gây ra. Tên này đỡ được chiêu Thiên vật nhận2 của lão phu, hung thủ đích thị là hắn! Nhưng căn cứ vào hỏa hầu hiện nay thì mười năm trước hắn chưa thể là đối thủ của Lãnh nhi…” Nghĩ tới đây, lão chột dạ: “Hay là con ranh Linh nhi phải lòng người ngoài, câu kết với tên này hãm hại Lãnh nhi, nếu không lúc ở Bách Trượng Bình, việc gì nó phải lánh mặt ta…” Dạo đó xem xét vết thương và thái độ của Tiêu Lãnh, lão đã đoán được bảy tám phần, lúc này đối chiếu tất cả mọi chi tiết, trái tim tự nhiên trĩu nặng. Truyện “Côn Luân ”
Ngọc Linh hiểu rõ tính khí sư phụ, vốn muốn lôi Lương Tiêu vào cho không khí dịu đi, rồi tìm cách nói ngọt để xí xóa cho qua, ai dè mặt mày Tiêu Thiên Tuyệt mỗi lúc một khó đăm đăm, tim nàng bỗng dưng đập nhanh hẳn lên. Tiêu Thiên Tuyệt lãnh đạm hỏi:
– Tiểu Linh nhi, ngươi biết tội chưa?
Ngọc Linh run bần bật, khóc nói:
– Linh nhi phản bội sư môn, tội đáng muôn chết!
Tiêu Thiên Tuyệt tuy đã đoán được phần nào, nhưng nghe nàng chính miệng thừa nhận vẫn không nén nổi cơn giận dâng tràn, lão siết chặt song quyền, cười bảo:
– Giỏi! Ngươi giỏi lắm! – Tiếng cười ghê rợn, khiến chim chóc hai bên cây rừng hoảng sợ nháo nhào bay lên.
Tiêu Thiên Tuyệt cả đời cô độc tàn nhẫn, song rất yêu thương che chở học trò, riêng nữ đệ tử này thì càng chiều chuộng nâng niu. Từ dạo nàng mất tích, ruột lão nóng như lửa đốt, ba năm ròng rã lặn lội lùng kiếm khắp Thần châu, đi nát không biết bao nhiêu đôi giày. Hiềm nỗi trời đất mênh mang, người đông nghìn nghịt, biết ở đâu mà tìm. Tiêu Lãnh lại bệnh nặng, Tiêu Thiên Tuyệt đành trở về núi, lòng vẫn chưa nguôi hi vọng, về sau còn vượt núi mấy lần nữa đi tìm. Trời cũng động lòng, cuối cùng đã để lão gặp Ngọc Linh ở Bách Trượng Bình. Tiêu Thiên Tuyệt mừng rỡ vô cùng, nào ngờ Ngọc Linh lại tránh mặt, lão già chua xót, đành phẩy tay áo bỏ đi, được một thôi đường vẫn bịn rịn không dứt, bèn lộn trở lại cốt hỏi cho ra nhẽ, khổ nỗi hỏi đến đâu lòng đau đến đấy. Lúc này máu nóng ngùn ngụt, lão vung tay nện xuống đỉnh đầu Ngọc Linh.
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Tiêu Thiên Tuyệt, Văn Tĩnh đoán chừng có chuyện chẳng lành, vừa thấy lão nhấc tay, y bèn bước ào lên toan phát chưởng, song Tiêu Thiên Tuyệt lại dừng tay nửa chừng, run run, lâu lắm cũng không hạ xuống. Văn Tĩnh căng thẳng quá, tim đập thình thịch, da đầu tê dại hết cả đi.
Tiêu Thiên Tuyệt hồi tưởng bao nhiêu chuyện, trước sau vẫn không hạ thủ được, lão đưa mắt sang Văn Tĩnh, cơn giận lại bừng bừng: “Dạo xưa Linh nhi vui vầy dưới gối3 ta ngoan ngoãn biết nhường nào. Hừ, tất cả là do cái thằng khốn nạn này đổ bùa mê thuốc lú. Ta không nỡ hạ sát con bé, nhưng cái đứa vừa mê hoặc Linh nhi vừa đánh Lãnh nhi bị thương thì dẫu băm vằm thành muôn mảnh cũng không đủ để ta rửa hận!” Nghĩ tới đây, mắt tóe lửa, lão chực tiến lên xé xác Văn Tĩnh, nhưng vừa nhích chân thì Văn Tĩnh cũng đã di chuyển rồi.
Tiêu Thiên Tuyệt nghĩ bụng: “Hắn luyện được đến mức thu phát tùy cơ, hừ, lạ nhỉ?” đoạn quát hỏi:
– Thằng thối tha, mày đã làm Tiêu Lãnh bị thương phải không?
Văn Tĩnh chưa kịp đáp, Ngọc Linh đã cướp lời:
– Không can hệ gì đến anh ấy, tại con ngu muội khiến sư huynh bị thương. Sư phụ muốn giết, cứ giết con là được rồi!
Văn Tĩnh lắc đầu:
– Ngọc Linh, đại trượng phu dám làm dám chịu! Tiêu Lãnh là do Lương Văn Tĩnh ta gia hại. Không liên quan gì đến em.
Ngọc Linh tái mặt, tức giận nói:
– Tầm bậy, là em…
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi dợm bước. Ngọc Linh vội vã bổ nhào tới, ôm chặt lấy bắp chân lão. Tiêu Thiên Tuyệt tức điên, vùng lên thật mạnh, Ngọc Linh bèn dùng công phu chây ì, cứ trượt xềnh xệch theo chân sư phụ. Lão già giận dữ xám xanh mặt mày, đã quen ngạo thị võ lâm mà vấp phải những việc lặt vặt thế này, lão cũng bó tay bất lực.
Lương Tiêu theo dõi câu chuyện một lúc, hơi hơi đoán ra là lão già này đang bắt nạt cha mẹ mình, lập tức nhặt một thanh trong số trường kiếm của bọn đạo sĩ, lẳng lặng đâm một nhát vào đùi Tiêu Thiên Tuyệt, nghĩ bụng:
– Cho ngươi què đi, xem còn lộng hành nữa thôi?
Nào ngờ vừa nhấc bảo kiếm đã thấy hổ khẩu đau nhói, thì ra thân kiếm bị Tiêu Thiên Tuyệt giẫm chân lên. Lương Tiêu ngẩng đầu, gặp ngay đôi mắt sáng quắc giá băng của lão già, nó vội cười mơn:
– Tử công, giày ông bẩn quá, cháu gột cho ông ấy mà… – Thằng bé căm lão ức hiếp cha mẹ mình, cố ý nói trại “sư công” thành “tử công4”. Tiêu Thiên Tuyệt vốn muốn đá chết cái thứ nghiệt chủng, nhưng nghe gọi “tử công”, bỗng dưng mềm lòng hẳn: “Suy cho cùng nó vẫn là cốt nhục của Ngọc Linh. Ôi, thôi vậy!” Trầm ngâm một lúc, lão quay sang Văn Tĩnh, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là đồ đệ của Công Dương Vũ?
Thấy lão già đương tức giận lại thình lình hỏi ngang sang chuyện khác, Văn Tĩnh ngỡ ngàng một thoáng rồi đáp:
– Người có dạy tôi một đêm, nhưng tôi chưa bái sư!
Tiêu Thiên Tuyệt cười khẩy:
– Tính khí Cùng nho dở dở ương ương, ngươi không tự nguyện gọi thầy thì hắn ta cũng chẳng đời nào gợi ý đâu. Song hắn truyền công phu cho ngươi, tức thị đã ngầm coi ngươi là đệ tử rồi. – Lão thoáng cười nhạt, ngước mắt lên trời, thong thả tiếp. – Công Dương Vũ xấu tốt gì cũng là tông sư một phái, nếu biết tọa hạ đệ tử núp gấu váy vợ, chẳng rõ hắn sẽ mất mặt tới cỡ nào?
Văn Tĩnh chưa bái sư nhưng rất kính trọng Công Dương Vũ, nghe vậy rùng mình quát to:
– Ngọc Linh, em buông tay ra!
Ngọc Linh trừng mắt nhìn y, vẫn ôm khư khư bắp chân Tiêu Thiên Tuyệt:
– Ngốc, mình chán sống rồi hay sao?
Tiêu Thiên Tuyệt cười mỉa: “Linh nhi thực sáng suốt, gã kia chẳng qua chỉ có cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.” Sực nghĩ ra điều gì, lão bảo:
– Thằng dở, nếu ta toàn lực xuất thủ, mi chết là cái chắc, nhưng lão Cùng nho tất không phục, kết tội ta cậy lớn hiếp nhỏ. Tiểu Linh nhi cũng sẽ cố sống cố chết bảo vệ mi. – Lão gẩy mũi chân, cầm thanh kiếm ban nãy của Lương Tiêu lên, tiện tay vạch xuống đất một vòng tròn trơn mịn. – Lão phu và ngươi đánh cuộc một trận vậy?
Văn Tĩnh kinh ngạc hỏi:
– Cuộc thế nào?
Tiêu Thiên Tuyệt đáp:
– Tam tài Quy nguyên chưởng gắn liền với ba con số, bây giờ lão phu vẽ một vòng tròn, đứng vào đó. Cho ngươi mặc sức công kích, nội ba chiêu lão phu nhất định không hoàn thủ. Nếu ngươi ép được ta phải ra khỏi vòng, – lão cười nham hiểm, – ta sẽ bỏ đi, để ngươi và Tiểu Linh nhi chim trời cá nước, đến đâu ở đâu thì tùy.
Văn Tĩnh ngẩn người. Ngọc Linh cũng nín thở, nhìn vòng tròn nghĩ bụng: “Vòng tròn này đường kính không quá hai thước, mấy năm nay võ công của Ngốc tinh tiến thần tốc, nội công cũng khá lên rất nhiều, so với mình còn có phần hơn…”
Tiêu Thiên Tuyệt liếc Văn Tĩnh, mắt lộ vẻ châm biếm:
– Ngươi không dám ư?
Văn Tĩnh lắc đầu:
– Không phải không dám, mà chỉ e tiền bối quá đỗi thiệt thòi. Truyện “Côn Luân ”
– Ngốc nghếch! – Ngọc Linh thầm mắng, những muốn cắn cho y một phát. Tiêu Thiên Tuyệt hơi lấy làm lạ, ngắm Văn Tĩnh kỹ hơn, cười khẩy bảo:
– Điều đó ngươi khỏi lo.
Văn Tĩnh nhìn sang vợ. Ngọc Linh tim đập thình thịch, hồi hộp tới mức gần như nghẹn thở, mãi mới nhỏ nhẹ hỏi:
– Sư phụ! Người giữ lời chứ?
Tiêu Thiên Tuyệt tức đến nỗi đau nhói cả ngực, gằn giọng nói:
– Lão phu dọc ngang khắp giang hồ, lời nặng tợ núi, chưa từng đơn sai.
Ngọc Linh nóng bừng mặt, ngượng nghịu buông tay. Tiêu Thiên Tuyệt càng chua xót, nghiến răng bảo:
– Linh nhi, đã giao ước rồi đấy! Nếu y không động được vào lão phu, ngươi sẽ phải theo lão phu về núi, cấm dềnh dàng, viện cớ chống đối nhớ.
Ngọc Linh tự nhủ, chẳng ngờ đơn giản như vậy, chỉ cần Tĩnh lang và Tiêu nhi bình an vô sự, ta dẫu thịt nát xương tan cũng cam lòng, sá gì việc theo người về núi? Tính toán xong xuôi, lại cảm thấy Tiêu Thiên Tuyệt đối xử với mình quá tốt, còn mình thì toàn mắc lỗi với thầy, nàng xót xa kêu:
– Sư phụ… – nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, tuôn ròng ròng xuống hai gò má.
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi, bước vào vòng, gọi to:
– Tiểu tử! Lại đây!
Văn Tĩnh chăm chú nhìn Ngọc Linh, đoạn ôm quyền thi lễ với Tiêu Thiên Tuyệt, chuẩn bị xuất chưởng. Bỗng Lương Tiêu gọi:
– Cha ơi! Khoan đã!
Mặt thằng bé lộ vẻ ám muội kỳ lạ, nó giật tay áo cha thật mạnh. Văn Tĩnh không kìm được bèn cúi thấp xuống. Lương Tiêu bắt đầu thì thào:
– Lão già ấy võ công rất tà dị, mình đấu không nổi lão ấy đâu, giờ chạy là hơn.
Văn Tĩnh ngạc nhiên:
– Làm thế sao được?
Lương Tiêu bảo:
– Sao lại không? Bây giờ lão vào vòng tròn, chúng ta cứ vắt chân lên cổ chạy, lão nhao ra ngoài vòng là thua, còn không ra thì làm quái gì được chúng ta! – Nó thì thào bằng giọng rõ to. Tiêu Thiên Tuyệt nghe thấy trố mắt, bực tức nghĩ: “Thằng lỏi gian trá! Lão phu bàn soạn trăm phương ngàn kế mà sao bỏ sót mất nước ấy.” nhất thời hối hận vô cùng, “Cứ theo chủ ý của nó thì ta sẽ bị hãm trong cái vòng này, mất mặt biết chừng nào!” Càng nghĩ càng giận, lão trợn trạo nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé.
Văn Tĩnh xem chừng cũng xuôi xuôi, song liếc sang Ngọc Linh, nhận thấy nàng có vẻ bồn chồn, ánh mắt hoang mang, y thở dài nghĩ: “Cho dù ta đồng ý dùng ngụy kế, Ngọc Linh cũng không dám lừa sư phụ nàng. Huống hồ mầm ác khó gây được quả lành, ác giả tất có ác báo.” đoạn vỗ vỗ lên đầu Lương Tiêu, cười bảo:
– Trẻ con đừng nói năng lung tung!
Lương Tiêu giãy nảy:
– Lung tung là lung tung thế nào?
Văn Tĩnh mỉm cười, kéo nó sang một bên:
– Ngoan đợi ở đây! Cha không thua đâu.
Thấy Văn Tĩnh giữ đúng giao hẹn, Tiêu Thiên Tuyệt cũng nhẹ cả người. Lương Tiêu bán tín bán nghi, bĩu môi lùi lại. Văn Tĩnh nhìn ra xa, ánh chiều đương nhạt dần, cảnh tượng rất quen thuộc, y sực nhớ: “Hôm đánh trận ấy, bầu trời cũng như hôm nay, trận chiến cũng tương tự cuộc đả đấu này. Thế sự mang mang, nhiều chuyện thực không tài nào né tránh nổi.” nghĩ đến đây, lòng bỗng thấy vô cùng sầu não. Một cơn gió lùa tới, thốc vào mặt, cỏ lá bay lào xào, Văn Tĩnh thở một hơi dài, nói lớn:
– Đắc tội! – Đoạn xòe song chưởng, ung dung quạt ra. Đưa chưởng đi nửa chừng, y bỗng lảo đảo, chân giơ lên như múa, kình khí dào dạt chảy. Chiêu Nhân tâm hoàng hoàng, tư thế thì loạng choạng nhưng thực chất lại có trình tự riêng, bởi khoảnh khắc ngả nghiêng đó cũng chính là thời cơ quyết thắng, ngã quá sớm sẽ khiến đối thủ đề phòng, ngã quá muộn lại bị đối thủ công phá. Trình độ cao hạ được phân định chính ở khả năng nắm bắt thời cơ này đây. Truyện “Côn Luân ”
Đúng lúc song chưởng Văn Tĩnh tưởng tới mà chưa tới, Tiêu Thiên Tuyệt hụp lưng, khòm người xuống. Chưởng đánh hụt thành mất đà, Văn Tĩnh toan dồn thêm kình khí, bỗng Tiêu Thiên Tuyệt uốn người bay vụt lên, tấm áo đen lất phất, mềm dẻo vô cùng. Lương Tiêu thất thanh la:
– Lăng hư tam biến, Cửu tiêu thừa long5.
Thằng bé chưa luyện được lộ khinh công ấy, song đã từng xem mẹ biểu diễn rồi. Có điều tư thái của Tiêu Thiên Tuyệt thực chẳng khác nào rồng thần bay khỏi bể, vảy vàng sáng ngời ngời, so với cảnh giới của Ngọc Linh thì thật một trời một vực.
Tiêu Thiên Tuyệt quay tròn trên không, phiêu diêu bất định, tiếp tục thi triển biến thứ hai Bạch vân thương cẩu6. Lão già vận tấm áo đen như mực, khi xuất chiêu này, trông cả người chẳng khác nào một vầng mây mù. Nhìn đối thủ vút lên cao, Văn Tĩnh sực nảy ra một ý bèn bước ào vào chiếm luôn vòng tròn, cốt để Tiêu Thiên Tuyệt không có chỗ đáp chân phải rơi ra ngoài vạch, nhưng chính lúc ấy lão già cũng hạ xuống. Hai bên cùng gắng giành lấy tiên cơ. Văn Tĩnh vốn đã giữ được một phần nhỉnh hơn, song Tiêu Thiên Tuyệt tiếp đất với tư thế chẳng giống ai, hệt như một cơn lốc xoáy táp mặt y đau rát. Văn Tĩnh chưa trụ vững chân, thân hình đã bị cuốn vòng theo Tiêu Thiên Tuyệt. Tư thế xoay vòng này, tình cờ sao, vừa khéo giúp y nhân cơ vận dụng Thiên toàn địa chuyển, một chiêu thức phá địch bằng lực quay.
Tiêu Thiên Tuyệt chẳng mảy may xê dịch, vẫn giữ đúng hình dạng lạc đà xoay vù vù tại chỗ, chưởng phong của Văn Tĩnh hễ tới nơi là bị đẩy chếch đi, lần nào cũng còn cách một li, không sao trúng được. Mẹ con Ngọc Linh đứng ngoài, chỉ thấy hai bóng người một xanh một đen càng xoay càng nhanh, dần dần nhòe nhoẹt đi không rõ ràng nữa. Cây cỏ bốn bề bị cuồng phong của họ xoắn lấy, bật gốc rào rào, quây quanh hai đấu thủ, múa may quay cuồng như ảo ảnh yêu ma, trông rất quái dị. Truyện “Côn Luân ”
Văn Tĩnh bị cuốn theo động tác xoay của Tiêu Thiên Tuyệt, liền vận dụng Thiên toàn địa chuyển, nhưng càng chuyển càng mất khả năng kiềm chế. Mỗi vòng xoay của Tiêu Thiên Tuyệt lại kéo y xoay nhanh gấp đôi, chẳng khác gì một con ma gió, không thể nào ngừng được. Hệt như cái quy xích7 mà Tiêu Thiên Tuyệt là trụ quay còn mũi chân y là cái chạc, rạch xuống đất đến lúc này đã được một rãnh sâu bốn tấc. Khí huyết nhộn nhạo trong ngực chỉ chực phun ra, Văn Tĩnh hoảng sợ than thầm: “Chết thôi, cứ thế này mãi thì cũng mệt đến kiệt sức mất!” Y muốn trụ vững thân mình, song vô kế khả thi.
Sau khoảng thời gian chừng tàn ba cây nhang, Tiêu Thiên Tuyệt giảm tốc độ. Văn Tĩnh gân cốt rã rời, không đứng được, lảo đảo húc vào lòng lão, khép song chưởng thuận thế thi triển Tam tài Quy nguyên. Tiêu Thiên Tuyệt lại uốn mình. Văn Tĩnh cảm thấy đan điền trống không, kinh mạch mềm nhũn, chưởng áp tới ngực đối phương chỉ còn non nửa khí lực. Y chưa kịp thu thế, một tia hàn khí đã theo kinh mạch luồn vào tim, người bỗng sởn gai ốc. Giọng Tiêu Thiên Tuyệt vang lên trầm thấp bên tai y:
– Hết ba chiêu, cút này! – Lão già vặn mình. Lực đạo ùn ùn đổ sang, Văn Tĩnh bắn văng ra ngoài một trượng, ngã bệt xuống.
Ngọc Linh thảng thốt chạy đến đỡ chồng dậy, thấy sắc mặt y kiệt quệ, rối rít hỏi:
– Ngốc, mình không sao chứ?
Văn Tĩnh hít mạnh mấy hơi, ngầm soát xét trong mình hồi lâu rồi lắc đầu nói:
– Ta không sao, nhưng… – Y đưa mắt sang Tiêu Thiên Tuyệt, ủ rũ nói. – Ta… ta thua rồi, ta… – Mắt cay xè, y nghẹn ngào không nói được nữa.
Ngọc Linh giơ tay bịt miệng y, cười buồn:
– Thôi… Chỉ cần mình bình an là… em vui mà.
Văn Tĩnh giữ chặt cánh tay nàng, mắt ầng ậng nước. Ngọc Linh mím môi, vuốt ve khuôn mặt chồng, gượng cười:
– Ngốc… ngốc ơi! Đừng khóc…
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn phát nhức mắt, túm nàng dậy bảo:
– Lại đây! – đoạn vận kình kéo đi. Văn Tĩnh chưa hồi phục khí lực, cũng bị lôi theo đến ba thước, đôi tay rã rời, nắm không vững, ngã vập mặt mồm nhoe nhoét máu. Lương Tiêu lao bổ đến vực y dậy, căm tức nhìn Tiêu Thiên Tuyệt, nhổ một cái. Nước bọt bắn tung lên theo một đường cong, vừa nhanh vừa rít, rơi thẳng đến trước ngực Tiêu Thiên Tuyệt. Lão già ngẩn người, nghĩ mình là nhất đại tông sư, đâu thể động thủ ngăn đỡ một bãi nước bọt, còn nếu tránh thì khác nào giết gà mà dùng đến dao mổ trâu, nhưng nếu không tránh… chưa kịp cân nhắc xong các khả năng, bãi nước bọt đã đáp xuống ngực áo lão.
Chùi cũng dở, không chùi cũng dở, lão đành để cục nước bọt đu đưa ở ngực áo, trừng mắt nhìn Lương Tiêu, mặt nổi khí xanh. Ngọc Linh biến sắc, lạc giọng kêu:
– Tiêu nhi! Không được vô lễ với sư công!
Lương Tiêu đã tích thêm một bãi nước bọt, nghe vậy bèn nuốt ngược trở vào:
– Mẹ đừng đi thì con không nhổ lão ấy nữa!
Ngọc Linh run rẩy, nước mắt ngập tròng.
Tiêu Thiên Tuyệt giành được toàn thắng nên rất vui vẻ, tạm gác chuyện Lương Tiêu sang một bên, nhìn Văn Tĩnh cười nhạt:
– Tiểu tử, ngươi biết vì sao ngươi phải thua không?
Văn Tĩnh nín lặng. Tiêu Thiên Tuyệt nhìn mặt y thấy ngơ ngác quá, càng thêm đắc ý, cứ cười ha hả. Lương Tiêu phỉ nhổ:
– Ta biết, lão già trơ trẽn! Ngươi nói nhượng cha ta, thực ra là chiếm lấy phần lợi về mình.
Tiêu Thiên Tuyệt ồ lên:
– Đâu nói thử nghe.
Lương Tiêu nói:
– Cha ta có dạy: Tam tài Quy nguyên chưởng chế ngự địch nhân bằng cách ra tay sau, ngươi lại để cha ta xuất thủ trước, vì vậy… – Thằng bé chỉ hiểu lõm bõm nên dẫn giải đến đây thì tắc. Văn Tĩnh sực hiểu: “Uổng cho ta mười năm luyện chưởng pháp, không ngờ lĩnh hội chưa bằng Tiêu nhi. Tam tài Quy nguyên chưởng vốn là công phu hậu phát chế nhân, ta lại động thủ trước cho đối phương tấn công sau. Văn Tĩnh ơi Văn Tĩnh, thực ngươi ngu không để đâu cho hết.” Lương Tiêu nhảy cẫng lên, điểm mũi Tiêu Thiên Tuyệt chửi om sòm. – Lão già khốn kiếp! Đồ lừa đảo…
Ngọc Linh nghe thấy, tim đập chân run, luôn miệng ngăn con:
– Tiêu nhi, Tiêu nhi…
Tiêu Thiên Tuyệt cười sằng sặc:
– Nhóc con mắng đúng lắm! Lão phu chính là dân lừa đảo hạng nhất thiên hạ, sở trường gạt người trộ người. Đừng nói thằng bố mày, mà kể cả Công Dương Cùng Nho tự phụ thông minh kia cũng khó thoát khỏi bàn tay Như Lai của ta! – Lão quay phắt đi, lôi Ngọc Linh theo. Lương Tiêu thét lên, nhặt lấy thanh bảo kiếm bên cạnh, cắm cổ chạy lại. Tiêu Thiên Tuyệt chẳng hơi đâu giằng co với trẻ ranh, liền dẫn con hổ đen guồng gió lao đi, chỉ thoáng chốc đã bỏ xa Lương Tiêu. Thằng bé chạy quáng chạy quàng, ngã phệt xuống, lúc ngẩng nhìn thì thấy mẹ mình và lão già kia đã ở xa đến mười mấy trượng rồi.
Ngọc Linh lòng đau như cắt, ngoảnh đầu gọi:
– Tiêu nhi! Trong đãy vẫn còn quần sạch đấy. Ở gói giấy dầu bên cạnh có món đùi gà con vẫn thích ăn, còn nữa, buổi tối đừng hất chăn ra, ăn cơm đừng gẩy từng hột, còn… còn… còn… – Nước mắt như mưa, đầu óc rối loạn, nàng không biết phải nhắn nhủ thêm những gì. Lương Tiêu nhìn theo, bóng mẹ mỗi lúc một bé xíu rồi dần dần nhòa hẳn. Cuối cùng không nín được nó bật khóc, vừa khóc vừa đuổi theo:
– Mẹ ơi! Con không cần quần… không cần đùi gà… Mẹ ơi… – Bỗng thấy người nhẹ hẫng đi, thì ra Văn Tĩnh vừa ôm nó vào lòng, Lương Tiêu mừng húm. – Cha! Đuổi theo mau! Đuổi theo!
Văn Tĩnh nín lặng, đề khí đuổi theo. Chỉ hiềm Tiêu Thiên Tuyệt là nhân vật siêu quần, Văn Tĩnh mỗi đuổi mỗi xa, trông theo hai cái bóng tan dần trong trời chiều mênh mang, y tuyệt vọng vô cùng. Bỗng nhiên, một luồng hàn khí lan ra khỏi tim y, chạy khắp toàn thân, Văn Tĩnh rùng mình tự hỏi: “Sao thế này?” bèn dừng lại toan soát xét cho kỹ. Lương Tiêu gào to:
– Cha! Đi gì mà chậm hơn rùa bò thế? Chẳng thấy mẹ đâu nữa rồi…
Nghe con giục, Văn Tĩnh lại định dốc sức đuổi theo, song khí lạnh càng lúc càng dày, đầu óc y cũng dần dần mê man: “Ờ, không được dừng lại, ta… nhất định phải đuổi…” song chạy thêm mấy bước, đầu óc chỉ còn nghĩ được mỗi chữ “đuổi”, y loạng choạng đến bên một cái mả hoang, không trụ nổi nữa liền ngã sấp xuống đất, đè lên cả con trai. Thằng bé đau quá la oai oái.
Lương Tiêu chật vật mãi mới chui ra được, lay Văn Tĩnh thật mạnh, giục giã:
– Dậy mau, đuổi.. đuổi… – Chạm đến da Văn Tĩnh, nó bỗng dưng la hoảng. – Ối giời, cha, cha, người cha lạnh quá!
Cơn lạnh như sóng táp từng đợt vào mình Văn Tĩnh, toàn bộ kinh mạch co rút khiến y nhức nhối vô cùng, không hiểu nguyên cớ vì đâu. Thực ra Tiêu Thiên Tuyệt bụng dạ hẹp hòi, nhất quyết muốn lấy mạng y nên đã rắp tâm tính kế, trước tiên nhân lúc xoay vòng thì tranh thủ làm suy giảm nội lực Văn Tĩnh, sau đó nhằm lúc kinh mạch y rỗng thì đẩy Thái âm chân khí vào tim. Thái Âm chân khí là luồng khí chí âm được lão luyện hóa từ Huyền Âm Li Hợp thần công, không gây thương tích ngay, nhưng như một con trùng độc, nó từ từ gặm nhấm dương khí trong tâm mạch người ta, chưa đầy hai canh giờ, Văn Tĩnh nhất định sẽ mất mạng. Lão chỉ ngại hai vợ chồng nghĩa nặng tình sâu, Ngọc Linh thấy Văn Tĩnh chết không chừng cũng tuyệt mệnh theo, vì vậy xong việc lão dắt nàng đi ngay.
Hồi lâu, dòng hàn khí trong người hơi dịu đi, Văn Tĩnh hé mắt, mê man nhìn Lương Tiêu. Y cố rặn ra một nụ cười, giơ tay lau nước mắt và đất cát cho con, ai ngờ ngón tay chẳng còn một chút khí lực nào, y thở dài:
– Tiêu nhi, cha… không xong rồi! – Giọng y rất yếu, Lương Tiêu nghe tiếng được tiếng mất, bèn mở mắt thật to, nghi hoặc gọi:
– Cha, cha! Cha bảo gì cơ?
Văn Tĩnh nhói tim, mình ra đi thế này, con nhỏ thành côi cút, chẳng biết mai này no hay đói, ấm hay lạnh, tốt hay xấu… Y cầm lòng không đậu, lệ tuôn đầm đìa như mưa, ướt đẫm cả khoảng đất vàng đang tì mặt.
Lương Tiêu cố sức lay gọi Văn Tĩnh, gào lên:
– Cha, cha khóc cái gì? Cha nói đi!
Văn Tĩnh nuốt một cái khó nhọc:
– Tiêu… nhi…
Lương Tiêu luống cuống ghé sát tai vào. Văn Tĩnh khò khè bằng những tiếng rời rạc:
– Đừng… ức hiếp người… tốt… – và vài ba câu nữa, nhưng chỉ vo ve như muỗi kêu, thằng bé không nghe rõ, nức nở hỏi:
– Cha nói gì chứ…
Văn Tĩnh nghe con trai khóc gọi, lòng đau như cắt, những muốn dặn dò thêm chút ít, hiềm nỗi hết cả hơi sức, thình lình một luồng sáng trắng lóa lên trước mắt, rồi một bóng trắng mĩ miều cứ tuột đi xa mãi, chẳng thể với tới được. Y mấp máy môi song không thành tiếng, bỗng đâu trước mắt lại thấy đỏ dần lên, như mặt trời, như nước sông, rồi thấp thoáng hiện ra một bến đò ngang nho nhỏ ngoài thành Hợp Châu, nắng ban mai rực lửa, dòng sông loang loáng vàng, tiếng tù và lảnh lót xuyên mây. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng y thở ra một hơi nhẹ nhàng, từ từ nhắm mắt.
Gió đêm thốc vào mặt, Lương Tiêu ôm thân hình cứng đờ của cha, lòng dạ ngơ ngẩn. Chỉ trong một ngày, bao nhiêu chuyện bi thảm đã theo nhau xảy đến, thằng bé không tài nào sắp xếp được ngọn ngành, thậm chí quên cả khóc, nó chỉ cắn chặt môi. Máu rỉ qua kẽ răng, chảy xuống, nhỏ lên má Văn Tĩnh. Quỷ dị. Thê lương.
Gió rít mạnh hơn, ánh trăng dường ảm đạm. Lương Tiêu rùng mình ớn lạnh, chợt nhận ra nỗi đau. Nó kêu “ái” một tiếng, nôn nao trong ngực, ngã ngất đi.
Giữa cơn mê man, thằng bé cảm thấy thân mình đau lắm. Nó trợn to mắt nhìn, bốn bề đêm đen điểm vô vàn những đốm lửa xanh lè nhấp nháy, thì ra là một bầy chó hoang. Chắc hiếm khi gặp một thi thể ngay sát mõm lại thốt nhiên sống dậy, chúng kinh ngạc giật lui, rồi tiếp tục gầm gừ. Lương Tiêu sờ nắn cánh tay, thấy toàn máu là máu, lại ngoảnh nhìn xác cha, thấy đã bị banh xé tơi tả rồi. Nó nổi điên nhỏm phắt dậy. Một con chó đen to tướng mắt rực hung quang, lông cổ dựng đứng liền gừ một tiếng, đàn chó sủa ông ổng, xô trước đẩy sau ùn ùn lao vào. Lương Tiêu tung chân đá bật ngửa một con lông đen, song lại bị một con khoang xám đẩy ngã sấp từ phía sau, rồi hai con khác từ hai bên trái phải xông vào, đè nghiến thằng bé xuống mà ghè những bộ răng nhọn hoắt xuống gáy nó. Lương Tiêu cuống quýt khua chân tay loạn xạ, thình lình nắm ngay được một vật cứng. Nó chẳng nghĩ ngợi nhiều liền nhặt lấy trở tay móc một cái, con chó khoang xám hộc lên, thân mình đứt thành hai mảnh, phần đầu và mõm vẫn nằm vắt trên đùi Lương Tiêu, phần thân và đuôi thì văng tít lên cao, sau rơi bịch ra ngoài một trượng. Bầy chó giật mình, hực một tiếng rồi tản ra. Lương Tiêu thấy nóng ran ở gáy, như thể có chất lỏng gì đang chảy. Nó lại nhìn kỹ, nhận ra trong tay mình là một thanh bảo kiếm lóng lánh, chính là kiếm của tên đạo sĩ râu ria mà nó cầm theo để liều mạng với Tiêu Thiên Tuyệt, sau đó đánh rơi lúc Văn Tĩnh ngã.
Có kiếm bên cạnh, thằng bé tự dưng bạo dạn hơn, liền nhảy nhổm dậy vung kiếm quét ngang. Lại một con chó hoang đầu một nơi thân một nẻo. Kiếm quang lấp loáng. Tiếng rú gào náo loạn. Người và vật quần nhau. Người xuất thủ thần tốc, kiếm sắc bén vô cùng, vật ngã dúi ngã dụi, lớp chết lớp bị thương. Dần dần, bị ngộp bởi mùi máu đồng loại, bầy chó ủ rũ cụp tai, bỏ chạy tan tác, song Lương Tiêu đương say máu, lại thi triển khinh công truy sát. Tiếng gầm thét, tiếng rú thảm vang thấu trời khuya.
Rất lâu sau, mây đen tan hết, trăng đã lên giữa trời, rọi sáng trưng cả khoảng núi. Lương Tiêu chống kiếm đứng trên cao. Gò hoang tịch mịch nổi rõ tiếng thở dồn dập của thằng bé. Bỗng đâu, sau lưng nó vẳng lại tiếng oăng oăng khe khẽ. Lương Tiêu ngoái nhìn. Một con cún bù xù đang lôi xác một con chó lớn. Lương Tiêu nghiến răng nghiến lợi thét:
– Đồ lông lá! – đoạn bước tới, vung trường kiếm toan chém xuống. Con chó nhỏ ngẩng đầu, mắt long lanh như ngấn lệ. Lương Tiêu nghẹn thở dừng tay, bất giác đưa mắt ngó quanh, khắp nơi máu thịt la liệt vương vãi, mùi tanh xộc mũi rất buồn nôn, nó bỗng bải hoải chân tay, không còn chút sức lực nào nữa, buông rơi trường kiếm rồi ôm con cún lên òa khóc. Vì sao khóc, nó không hiểu rõ, chỉ biết mình đang phải chịu một nỗi uất hận nặng nhất thế gian, huyết khí ứ trong ngực, không khóc không sao thông được.
Đương khóc thì thấy một vật mềm mềm lướt trên mặt, Lương Tiêu trố mắt nhìn, té ra con cún đang thè lưỡi liếm. Thằng bé đưa tay vuốt phẳng bộ lông rối tinh bù xù của con chó rồi thả xuống, đoạn cầm bảo kiếm, bắt chước phong tục của Bạch Thủy Loan đào một cái huyệt, đặt thi hài Văn Tĩnh vào đó, sau chặt một tấm gỗ dựng làm bia, nguệch ngoạc khắc tên cha. Nó thuộc tên mình, vì vậy viết chữ Lương không thể sai được, chữ Văn cố gắng lắm cũng viết xong, duy chữ Tĩnh thì hoàn toàn không biết viết, nó vò đầu bứt tai, cuối cùng đành để trống. Lương Tiêu trồng tấm gỗ xuống trước mộ, nghĩ ngợi chốc lát lại đào thêm một cái hố lớn, vùi tất cả bọn chó xuống, rồi cũng dựng một tấm gỗ, nhưng không biết nên khắc gì, lại đành bỏ trống.
Thằng bé thẫn thờ đứng nhìn ngôi mộ hồi lâu, tự nhiên tức ngực, chỉ muốn bới tung mộ ôm cha lên, lại muốn xé cả lồng ngực mình mà moi tim ra. Nó đứng nhìn mãi, nước mắt lã chã, cuối cùng xé một mảnh áo ngoài bọc thanh trường kiếm, đeo vào vai đi xuống khỏi gò. Được mấy chục bước, nó ngoái cổ trông tấm bia gỗ, chợt nghe thấy có tiếng oăng oăng bèn liếc mắt trông. Con chó nhỏ đang lẽo đẽo đi theo gần đấy, thấy Lương Tiêu ngoái lại thì vội vàng chạy lộn ngược, nấp vào một tảng đá lớn màu xám, giương cặp mắt long lanh lén ngó ra. Lương Tiêu ngoắt đầu đi mười mấy bước nữa, đột ngột ngoảnh phắt lại nhìn, thấy nó vẫn túc tắc theo sau, nhưng lúc này bốn bề đồng không mông quạnh, con cún xoay ngang xoay dọc tìm chỗ núp.
Lương Tiêu đến gần, ôm nó lên bảo:
– Nhóc con, cứ theo tao làm gì?
Cún con thấy thằng bé không có ác ý, bèn loay hoay rúc mãi vào lòng nó. Lương Tiêu tâm tính non thơ, bị rúc buồn buồn, không kìm được bật cười bảo:
– Thôi nào thôi nào! Tao mang mày theo là được chứ gì! Nói rồi nhìn lại mộ cha lần cuối, nó quỳ xuống, bắt chước cách người ta vẫn làm trong tiết thanh minh, cung kính dập đầu ba cái, sau đó ôm con chó nhỏ, đi về hướng mặt trời mọc.
Đó là năm Hàm Thuần thứ ba đời Tống Độ Tông, Lương Văn Tĩnh chết ở Tương Phàn, thọ ba mươi mốt tuổi.
Hết chương 11
Chú thích:
15921593 Nước sôi lửa bỏng (tạm dịch lấy ý).
15961597 Lưỡi dao (đao) của trời.
16001601 Gối đây là đầu gối, thường có câu “Dưới gối có một/nhiều con trai/gái…”, gợi hình ảnh con cái còn nhỏ vui đùa bên mẹ cha, dùng chỉ thời ấu thơ với nghĩa thân thiết.
16041605 Trong phiên âm tiếng Trung, “sư công (thầy của mẹ mình, bằng vai với sư tổ)” là shigong, “tử công (ông chết tiệt)” là sigong, phát âm không chuẩn hoặc nghe không rõ thì có vẻ từa tựa nhau.
16081609 Ba biến chiêu thực hiện trong không trung. Biến chiêu thứ nhất là Cửu tiêu thừa long (cưỡi rồng lên chín tầng mây).
16121613 Đám mây trắng thoắt cái biến hình giống con chó xanh. Xuất xứ từ thơ Đỗ Phủ, về sau được dùng như thành ngữ, với nghĩa tương tự Thương hải tang điền hoặc Vật đổi sao dời.
16161617 Quy xích tức là cái compa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!