Cùng Múa Với Sói - Chương 1: Thật lòng, vô tâm?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Cùng Múa Với Sói


Chương 1: Thật lòng, vô tâm?


Tháng tám, chính là mặt trời mãnh liệt cao chiếu, tháng khí
trời sôi trào.

Mặt trời chói chan nhô lên cao, mặt trời rực rỡ cao chiếu,
trong không khí, hiện đầy nóng bỏng đập vào mặt. Nghe nói hôm nay là tháng bảy,
là một niên đại vô cùng nóng bức, người bình thường cũng tình nguyện sống ở
trong tiểu viện nhà mình thừa lạnh, phe phẩy cây quạt giải nóng.

Chung độc không hề phát tác nữa, Sở Liên Nhi có thể xuống
giường đi lại chung quanh, nhưng, bên ngoài nóng kỳ cục, trong phòng hoàn hảo,
lành lạnh sung sướng, chẳng qua là, vừa ra cánh cửa này, khí nóng liền đập vào
mặt, nhất là nàng chịu không nổi nóng chỉ phải lộn trở lại phòng. Ở tại trong
phòng lại buồn bực, nàng lại muốn ra ngoài dạo dạo, nhưng mỗi lần nhẹ nhàng mà
sung sướng đi ra, rồi lại một thân mồ hôi ướt trở lại, cả người cực kỳ khó chịu,
sau đó Xuân Hồng suy nghĩ biện pháp, khi nàng đi ra ngoài đi dạo thì vừa đi vừa
lệnh những nha hoàn khác ở bên cạnh quạt cho nàng. Cây quạt làm từ lông khổng
trước, nhẹ nhàng quạt ở trên người, thật đúng là thoải mái. Sở Liên Nhi rất có
hảo cảm đối với nha hoàn quạt, liền chủ động nói chuyện với nàng: “Ngươi cũng rất
nóng, không cần phải quạt.”

Nha hoàn kia mặt không chút thay đổi, vẫn máy mọc quạt,
nhưng trong miệng lại khạc ra lời nói quái gở: “Thân thể tiểu thư ngàn vàng, nô
tỳ sao dám chậm trễ?”

Sở Liên Nhi nghe được bất mãn trong giọng nói của nàng, có
chút ngạc nhiên: “Ta lại không bảo ngươi quạt, ngươi có thể không quạt.” Nàng
cũng không phải là chủ nhân ăn thịt người, cũng không làm khó người làm .

Tiểu nha hoàn lại phát cáu tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm
nàng: “Ngươi mà tốt bụng, nếu như ngươi thật tốt bụng, vì sao không để cho chủ
tử tốt hơn, chủ tử đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại là nữ nhân lòng
lang dạ thú, không có tim không có phổi, đáng đời bị ốm đau hành hạ, ông trời
cũng đang trừng phạt ngươi.”

Sở Liên Nhi mở to mắt, nha đầu này là đang bất bình thay
Đông Ly Thuần sao? Không khỏi quá buồn cười.

Đông Ly Thuần lợi dụng nàng, coi nàng như con cờ để lợi dụng,
vì đạt tới mục đích, ngay cả tình cảm của mình cũng có thể bán, ở trong mắt những
nha hoàn này, mình lại là người không biết cảm ơn, ỷ vào sủng ái của chủ tử mặc
sức làm xằng làm bậy.

“Tú Liên, ngươi thật to gan. Sao có thể nói những lời đại bất
kính này với tiểu thư?” Xuân Hồng bên cạnh cáu kỉnh quở trách, nhưng trên mặt lại
không có lửa giận, nói vậy trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.

Sở Liên Nhi đã hiểu, bất kể chân tướng sự tình như thế nào,
dù sao Đông Ly Thuần đều là đúng, coi như Đông Ly Thuần chẳng qua là đang lợi dụng
nàng, lợi dụng tình cảm của nàng, nhưng ở trong mắt những nha hoàn này, chủ tử
của các nàng vĩnh viễn là đúng.

Để cho thủ hạ mến yêu như thế, Đông Ly Thuần thật lợi hại,
lên ngôi làm hoàng đế, hắn quả thật đúng quy cách, có thể đem lòng người đùa bỡn
trong bàn tay, chính là làm hoàng đế.

Lại một lần nữa thấy được đáng sợ của Đông Ly Thuần, là địch
với khác, không khác gì lấy trứng chọi đá.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có mấy thị vệ nha hoàn đi
qua, có vài người cách nàng gần, hành lễ vấn an với nàng, nhưng không chấp nhận
trên mặt bọn họ, vẫn không có tránh được cặp mắt của Sở Liên Nhi. Có mấy người
cách xa, liền làm bộ như không nhìn thấy, vội vã mà qua.

Chợt rất là mệt mỏi, cảm giác như Tôn Ngộ Không vĩnh viễn
cũng chạy không thoát lòng bàn tay của Phật Như Lai, thật là tệ hết biết rồi.

Mất hứng vô cùng trở lại trong phòng, lại cái gì cũng không
thể làm, Xuân Hồng thấy nàng sau khi trở lại từ bên ngoài, vẫn buồn buồn không
vui, liền cẩn thận nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư, Tú Liên luôn luôn ruột để ngoài da,
thật ra thì, nàng cũng không có ác ý gì .”

Sở Liên Nhi nhìn nàng, miễn cưỡng di động ánh mắt, lúc này mới
phát hiện, y phục trên người Xuân Hồng thay đổi.”Xuân Hồng, lúc nào thì thăng
làm đại nha hoàn rồi?”

Xuân Hồng có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý: “Là chủ tử
phân phó “

Sở Liên Nhi không nói thêm gì nữa, nhìn chung quanh một
chút, lại hỏi: “Tú liên đâu? Sao không thấy nàng?” Ngày hôm qua đều ở trong
phòng làm việc vặt .

Thần sắc Xuân Hồng không được tự nhiên, mãnh liệt cúi đầu:
“Tú Liên phạm vào phủ quy, bị chủ tử đuổi đi.”

Tú Liên phạm phủ quy? Sở Liên Nhi thật tò mò, nhưng không
nghĩ hỏi nhiều, nàng cũng không quên ngày hôm qua Xuân Hồng đối với mình cũng
là một loại vẻ mặt xem thường.

“Tiểu thư, hiện tại mát mẻ chút, sao không ra ngoài dạo?”
Xuân Hồng nhiệt tâm đề nghị.

Sở Liên Nhi cười nhạt: “Thôi, đi ra ngoài cũng là chọc người
ngại,” vẫn là sống ở trong phòng tốt lắm.

Xuân Hồng ngốc trệ, lại nói: “Vậy tiểu thư có muốn thêu hay
không?”

Thêu, đây cũng là chủ ý tốt để giết thời gian.

Đáng tiếc, chưa có thêu ra đoá hoa trên cái khăn, đã làm cho
tay của mình bị đâm chảy máu nhiều lỗ, hôm sau, chỉ thấy Xuân Hồng thu lại toàn
bộ đồ may vá.

Sở Liên Nhi kháng nghị với nàng, Xuân Hồng lại nói: “Châm
kia luôn đâm vào tay tiểu thư, nô tỳ nghĩ, ngài vẫn đừng nên đụng đồ chơi kia.”
Một câu nói khiến Sở Liên Nhi buồn bực, nàng nhìn Xuân Hồng, chẳng biết tại
sao, hôm nay nàng chợt cung kính đối với mình.

Nàng lại bảo Xuân Hồng tìm đến văn phòng tứ bảo chuẩn bị luyện
tập thư pháp, thù lần trước bị Lăng Bân cười nhạo là quỷ vẽ bùa nàng còn chưa
báo nữa.

Nhắc tới Lăng Bân, Sở Liên Nhi cũng nhớ tới một chuyện:
“Xuân Hồng, thời gian này Lăng Bân đi đâu? Tại sao ta không thấy hắn?”

Xuân Hồng trả lời: “Lăng thị vệ trưởng bị chủ tử phái đi làm
việc.”

Thì ra là như vậy, Sở Liên Nhi lại nhấc bút, suy nghĩ một
chút, lại ngừng lại: “Lăng Bân đi làm chuyện gì, Đông. . . Hắn cũng đi ra
ngoài?”

“Đúng vậy. Thời gian này chủ tử bận rồi nhiều việc, mỗi lần
ta đều là rất khuya mới nhìn đến hắn từ bên ngoài trở lại.”

Nguyên lai là như vậy.

Trước kia Xuân Hồng không nói nhiều, là nữ tử rất trầm mặc,
cũng không biết khi nào, nàng cũng dính vào tật xấu nói nhiều, cả ngày lẫn đêm
luôn om sòm không ngừng ở bên tai.

Sở Liên Nhi không chịu nổi, liền nói: “Xuân Hồng, cả ngày
ngươi vây quanh ta, không mệt mỏi sao? Đi đi đi, một mình ta trong phòng, ngươi
đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Xuân Hồng nháy mắt mấy cái: “Tiểu thư, nô tỳ thích sống ở chỗ
này, vừa truyền là đến, không tốt sao?”

“Tốt thì tốt, nhưng ngươi nói nhiều quá.”

“Vậy, ta không nói nhiều, tiểu thư không nên đuổi ta đi.” Lời
này của Xuân Hồng thật kỳ quái, Sở Liên Nhi nhìn nàng, con ngươi có cảnh giới:
“Ta phát hiện, cả ngày ngươi đều ở chỗ này, ngay cả buổi tối ngủ, tình nguyện
ngả ra đất nghỉ, đều không nguyện trở về phòng của mình, tại sao?” Không phải
là Đông Ly Thuần phái nàng giám thị nàng chứ? A, hắn cũng quá cẩn thận, nàng đã
là người dùng xong, còn giám thị làm gì?

Xuân Hồng lắc đầu: “Tiểu thư, bây giờ khí trời nóng quá,
phòng hạ nhân của chúng ta, nóng giống như lồng sưởi, gian phòng của tiểu thư
thật mát, nô tỳ dính vẻ vang của tiểu thư, mới có thể không cần trở về phòng hạ
nhân.”

Sở Liên Nhi nháy mắt mấy cái, phòng của nàng thật lạnh thoải
mái sao? Suy nghĩ một chút, quả thật, phòng này luôn là lành lạnh sung sướng, tạo
thành đối nghịch với không khí nóng bỏng bên ngoài. Không trách được Xuân Hồng
thật thích sống ở bên người nàng.

“Phòng này là ai thiết kế, rất có bản lãnh nha, bên ngoài
nóng như vậy, nhưng trong phòng lại tuyệt không nóng.” Chẳng qua là không biết
mùa đông thì có thể thay đổi ấm áp hay không.

Xuân Hồng trợn to mắt nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ ngài không có
phát hiện, trong phòng này thả rất nhiều đá sao?”

“Đá?”

Xuân Hồng chỉ vào tất cả tượng đá lớn nhỏ trong nhà, nói:
“Đúng vậy, khí trời rất nóng, cho nên chủ tử liền sai người rút đá ra từ trong
hầm ngầm đặt trong phòng tiểu thư, cho nên mới mát mẻ.”

Sở Liên Nhi nhìn trên vách tường, trên khay trà, đặt đá đủ
hình dáng, có chút ngạc nhiên, “Đây là Đông Ly Thuần để?” Chuyện khi nào?

“Trời ạ, tiểu thư, sức quan sát của ngài cũng quá chậm chạp.”
Giọng nói của Xuân Hồng oán trách, “Ngay từ tháng trước, chủ tử đã phái người
đem đá thả vào, trong thời gian này cũng đổi rất nhiều đá rồi, không nghĩ tới,
ngươi đến bây giờ cũng còn chưa có phát hiện. Ngươi. . . .” Nàng chợt ngừng miệng.

“Ta thế nào?” Sở Liên Nhi kỳ quái nhìn nàng, phát hiện ánh mắt
nàng nhìn mình mang theo khiển trách, giống như nàng làm chuyện gì không thể
tha thứ. Thứ ánh mắt này nàng gặp qua rất nhiều lần, trên người Lăng Bân có, chỗ
Tú Liên cũng có, còn có đám người Thành Kiều. Thế nào, mỗi người đều cho rằng,
là nàng phụ Đông Ly Thuần sao?

“Không có gì, tiểu thư, sắp đến giờ ăn tối, ngài muốn ăn
chưa?”

Nhìn sắc trời, không còn sớm, mặt trời cũng xuống núi, “Cũng
tốt, chúng ta dùng bữa trước, sau đó đi ra ngoài dạo một vòng, cả ngày sống ở
trong phòng, cũng sắp buồn chết.”

Dùng qua bữa tối, Sở Liên Nhi thừa dịp Xuân Hồng đi tắm, một
mình chạy ra khỏi phòng, đi dạo, lúc này chung quanh, người làm trong phủ cũng
đi dùng bữa, dọc theo đường đi, không có đụng phải người. Bất tri bất giác, đi
tới thư phòng Đông Ly Thuần.

Cửa thư phòng không đóng, từ bên trong loáng thoáng nghe được
một chút tiếng vang, nghe thanh âm kia, phải là thanh âm những món vàng bạc đụng
nhau phát ra, không khỏi tò mò, thế nào, Đông Ly Thuần đánh thắng trận, còn chiếm
được vàng bạc châu báu hay sao?

Nàng thả chậm bước chân, nhẹ lặng lẽ đi về phía trước mấy bước,
đi tới phía trước cửa sổ, muốn tìm tòi đến tột cùng, lại nghe được bên trong có
người đang nói chuyện.

“Này, Thanh Lam, khối ngọc Hòa Điền này thật là trắng, không
có chút tạp chất nào, dùng chỉ tơ vàng xuyên thành, hình dáng như trái tim, nên
cho danh hiệu gì đây?”

Thanh âm than thở của nam tử gọi Thanh Lam vang lên: “Ai,
người ta nói, sách đến thời gian sử dụng chỉ hận ít, mặc dù ta so ra kém Mã
tiên sinh tài trí hơn người, nhưng coi như là học thức uyên bác, không nghĩ tới,
lại thua ở trên việc đặt tên nho nhỏ này.”

Thành Kiều cười nói: “Đây còn phải nói, có thời điểm ta cũng
nhức đầu.”

Thanh âm Thanh Lam mang theo bất mãn: “Những châu báu này,
rõ ràng kêu ngọc Hòa Điền, trân châu, ngọc lục bảo thạch, ngọc Lam Điền, yêu nữ
họ Sở kia làm gì lại thay đổi tên? Luôn nghĩ mấy thứ ngổn ngang đến dằn vặt.”

Sở Liên Nhi giật mình trong lòng, tại sao lại kéo đến trên đầu
nàng?

Thành Kiều cười nói: “Sở Liên Nhi mặc dù ghê tởm, nhưng
không thể phủ nhận, chủ ý này của nàng tốt vô cùng.”

“Tốt, có gì tốt, ta ngươi ở chỗ này muốn phá da đầu không
nói, còn làm liên lụy tới chủ tử. Chủ tử cả ngày bận việc công, trên người lại
có chứa thương, còn mỗi ngày đều phải rút ra đi xem yêu nữ kia, sau đó còn phải
đến trong thư phòng viết tên cho mỗi món châu báu, chủ tử cần gì khổ cực như vậy.”

Sở Liên Nhi kinh ngạc há to mồm, mỗi ngày Đông Ly Thuần đều
đến xem qua nàng? Sao nàng không có cảm giác?

Thanh âm của Thành Kiều lại vang lên: “Ai, ai kêu người ta
là thịt trái tim của chủ tử, sợ ngậm trong miệng tan, lại sợ đặt ở lòng bàn tay
nắm .”

“Thật không biết chủ tử nghĩ thế nào, trước kia giữ nàng một
cái mạng, rõ ràng nói xong, chẳng qua là lấy ra lợi dụng, nhưng sao chủ tử ngược
lại làm thật, cung nàng thành như thiên kim.”

“Được, Thanh Lam, những lời này ngàn vạn không để cho nàng
nghe được, hiện tại cũng là bởi vì hình như Sở Liên Nhi nhớ lại chút chuyện trước
kia, hờ hững đối với chủ tử, hiện tại chủ tử khó chịu, ngươi còn muốn thêm dầu
vào lửa, coi chừng chủ tử muốn mạng của ngươi.” Thành Kiều lại tăng thêm câu,
ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Lúc trước có một nha hoàn oán trách nàng quá
ác tâm đối với chủ tử, chọc cho nàng mất hứng, sau khi chủ tử biết, liền đuổi
nha hoàn kia ra phủ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN