Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Chương 127: ban hôn xấu nữ?
Lưu Trọng Thiên buồn chán khôn xiết, nhớ lại những tháng ngày kề vai sát cánh bên Uy Thất Thất trên chiến trường Đại Hán, quân nhà Hán anh dũng thiện chiến trong biển cát vàng sa mạc, kỵ binh Hung Nô đại bại, rũ rượi tháo chạy thoát thân về phương Bắc.
Bọn họ dẫn binh lính hỏa thiêu doanh trại Hung Nô, đuổi tới hơn hai ngàn dặm, giết hơn bảy vạn quân giặc, gần như toàn bộ cánh quân chủ lực của Hữu Hiền Vương bị diệt sạch.
Triều đình Đại Hán toàn thắng, đăng đàn cúng tế trời đất, chúc mừng chiến tích huy hoàng, từ nay về sau “Hung Nô tan tác, sa mạc phía nam không còn là vương triều của chúng nữa.”
Lưu Trọng Thiên lúc này lại hy vọng trận chiến trên sa mạc kia chưa hề kết thúc, chàng và Thất Thất cũng chưa hề trở lại Trường An, có lẽ ở trong sa mạc, trải qua khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc, loại chân tình hoạn nạn này, suốt đời không sao vứt bỏ được, dù cho Uy Thất Thất thuộc về người khác, nàng cũng là nữ nhân của chàng, vĩnh viễn chôn chặt trong tim chàng.
Đương lúc Lưu Trọng Thiên hoài niệm, thì cánh cửa khe khẽ đẩy ra, Ninh Vân Nhi mặc bộ y phục bằng lụa mỏng màu xanh, bưng điểm tâm chậm rãi tiến vào, nàng đặt điểm tâm trên thư án, lẳng lặng đi tới sau lưng Lưu Trọng Thiên, nhẹ nhàng đấm lưng giúp chàng.
“Vương gia, vừa rồi suy nghĩ gì thế?” Vân Nhi nhẹ giọng hỏi.
“Đâu có chuyện gì? Không còn sớm nữa, bổn vương cần nghỉ ngơi!” Lưu Trọng Thiên cảm thấy toàn thân bải hoải, giãn gân cốt cho đỡ mỏi.
“Vân Nhi trải giường chiếu giúp Vương gia!”
Ninh Vân Nhi đi tới trước giường, trải chăn đệm, y như một thê tử hiền thục, có vẻ như lời hứa hẹn của Vương gia trong hoa viên đã trấn an tinh thần nàng, hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi là việc nàng nên làm.
Lưu Trọng Thiên bỗng cười khổ, thực ra, nữ nhân phải là mẫu người hiền lương thục đức, biết tề gia nội trợ và hầu hạ nam nhân thế nào. Ninh Vân Nhi am hiểu tam tòng tứ đức hơn Uy Thất Thất rất nhiều, lại dịu dàng thùy mị, song, đáng tiếc, trong lòng Lưu Trọng Thiên chỉ có một mình Uy Thất Thất, nữ nhân vô lễ bốc đồng ấy, mới chính là tình yêu vận mệnh trong cuộc đời chàng.
Lưu Trọng Thiên đi tới trước giường, đương định cởi bỏ y phục, nhất thời ngạc nhiên, Ninh Vân Nhi nằm trên giường không một mảnh vải che thân, cơ thể trần như nhộng, bộ ngực sữa phập phồng, gò má ửng hồng, ánh mắt long lanh…
“Vương gia, đêm nay Vân Nhi sẽ hầu hạ Vương gia, làm nữ nhân của Vương gia, không để Vương gia chăn đơn gối chiếc…” Dứt lời liền ngồi dậy, quỳ trên giường, vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, đặt trên vạt áo Lưu Trọng Thiên “Vân Nhi, cởi áo giúp Vương gia!”
“Chờ đã… Vân Nhi…” Ánh mắt Lưu Trọng Thiên nhanh chóng rời khỏi người nàng, cầm lấy bộ y phục cạnh mép giường, ném lên người nàng “Mặc vào, mau mặc vào, rõ thật làm càn!”
“Vương gia…” Thân thể yêu kiều trần trụi của Ninh Vân Nhi ôm chặt lấy Lưu Trọng Thiên “Hiện giờ Vương phi đã đi rồi, Vân Nhi sợ Vương gia cô đơn, cho nên mới đến hầu hạ Vương gia, Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ nạp Vân Nhi, tối nay cứ để Vân Nhi ở lại đây đi!”
Ninh Vân Nhi vòng một tay qua cổ Lưu Trọng Thiên, tay kia nắm lấy bàn tay chàng, đặt lên trước ngực mình. Thông qua bàn tay, Lưu Trọng Thiên cảm nhận được vẻ mềm mại của bộ ngực xen lẫn nhịp tim đập dồn dập của Vân Nhi.
“Vương gia…” Vân Nhi rất nhanh đã áp môi lên trên.
Lưu Trọng Thiên thở dài, bất đắc dĩ né tránh nụ hôn của Vân Nhi, khiến đôi môi nàng lưu lại trên má chàng, tiếp đó, bàn tay chàng cũng nhấc khỏi ngực nàng, chàng hoàn toàn không có hứng thú, bực tức nhắm mắt lại, túm lấy chiếc chăn, nhanh chóng phủ lên người Vân Nhi, sau đó mới mở mắt ra, cuộn chăn sít chặt quanh người nàng.
Tay chân Ninh Vân Nhi bị trói, không thể động đậy, ủ rũ ngồi một chỗ, rưng rưng đôi mắt ngấn lệ nhìn Lưu Trọng Thiên “Vương gia? Vân Nhi không hiểu, Vân Nhi làm như vậy khiến Vương gia cảm thấy chán ghét sao?”
“Bổn vương thật có lỗi, đến nước này, đành phải nuốt lời, bổn vương đã đồng ý với Vương phi rồi, chỉ cần nàng ấy còn là Vương phi, bổn vương sẽ vĩnh viễn không nạp thiếp tuyển phi!” Lưu Trọng Thiên rất đỗi áy náy, đây cũng là lần đầu tiên, Tam vương gia vì tình yêu đích thực phải nuốt lời.
“Uy Thất Thất đã rời khỏi đây rồi, lẽ nào nàng ta còn quản được chuyện của Vương gia sao?” Ninh Vân Nhi nổi nóng nói.
Lưu Trọng Thiên thở dài “Không phải Thất Thất muốn quản bổn vương, là do trong lòng bổn vương chỉ có một mình nàng ấy, không dung nạp được nữ nhân nào khác.”
“Vương gia…” Ninh Vân Nhi đau lòng khóc nấc lên “Vân Nhi không màng đến danh phận, chỉ mong có thể làm nữ nhân thị tẩm của Vương gia, Vương gia có thể muốn Vân Nhi, Vân Nhi tuyệt đối sẽ không đề cập tới việc nạp thiếp nữa, Vương phi cũng không thể nào biết được chuyện giữa chúng ta!”
“Nói bậy, muội coi bổn vương là hạng người nào? Bổn vương nếu muốn, kể cả muội không cho, bổn vương cũng sẽ chiếm bằng được, thế nhưng hiện giờ bổn vương không muốn, nên muội hãy mau chóng mặc y phục vào rồi ra ngoài đi, đừng ép bổn vương sai người khiêng muội ra ngoài!”
Lưu Trọng Thiên buông tay ra, xoay người bước nhanh ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng, bỏ lại một câu.
“Trong vòng nửa canh giờ nữa hãy rời khỏi đây.”
Ninh Vân Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng Vương gia rời đi, nắm chặt hai tay, đau xót khóc rống lên, Uy Thất Thất rốt cuộc đã cho Vương gia uống loại thuốc mê gì, ả đúng là một yêu nữ, mê hoặc tâm trí Vương gia, khiến Vương gia không màng tới chuyện nạp thiếp, đây vẫn là vị Vương gia oai phong của Đại Hán ư? Hiện giờ, ngoại trừ nữ nhân kia, chẳng một ai có thể lọt vào trong mắt Tam Vương gia, uổng phí bao năm qua Ninh Vân Nhi một lòng một dạ với chàng ta.
Ninh Vân Nhi có phần không tình nguyện, nàng vừa khóc vừa mặc y phục vào, cô đơn rời khỏi căn phòng của Vương gia, thất hồn lạc phách chạy về phòng mình, trái tim nàng tan nát thê lương vô hạn, nàng cầm cây kéo sắc nhọn, nhắm mắt lại, đương định đâm trúng cổ họng, đột nhiên ngừng lại, Vân Nhi mở choàng mắt ra, ném cây kéo xuống đất.
Tại sao phải chết? Vương phi đã bỏ đi rồi, Hoàng thượng muốn sủng hạnh nữ nhân kia, chỉ cần Hoàng thượng chiếm được, thân thể Uy Thất Thất sẽ mất đi sự trong trắng, ả ta còn cao quý được nữa không? Tam vương gia liệu có còn yêu thích một nữ nhân đã qua lại với nam nhân khác không? Nam nhân cực kỳ để ý tới những chuyện thế này, đặc biệt là nam nhân có lòng tự tôn cao như Vương gia.
Một khi Uy Thất Thất thuộc về Hoàng thượng, Tam vương gia sẽ trở lại như xưa, chàng sớm muộn gì cũng sẽ cưới Vương phi, tam thê tứ thiếp, chỉ cần có nữ nhân mới trong lòng, chẳng thể nào nhớ tới ả Uy Thất Thất lẳng lơ kia nữa.
Ninh Vân Nhi mỉm cười, nàng chết như vậy quả là thiệt thòi, cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi Tam vương gia muốn nàng, tới lúc đó, Tam vương gia sẽ biết rằng, một Ninh Vân Nhi thuần khiết nếu so với Uy Thất Thất nhơ nhớp thì tốt hơn gấp bội lần.
Những ngày qua Đại Hán thiên tử sống trong nỗi bồn chồn thấp thỏm, y cũng không sủng hạnh bất kỳ vị phi tần nào, hàng ngày đều bận bịu việc triều chính, ngồi ngây người trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng cũng đâu phải dạng người tự do, dù có thích tới chỗ nào cũng không thể chạy tới chỗ đó được.
Phủ tướng quân thành Trường An khiến Hoàng thượng ngứa ngáy trong lòng, bất luận thế nào, Hoàng thượng cũng muốn tìm một cơ hội trốn khỏi hoàng cung, đến thăm Uy Thất Thất.
Ngày hôm nay, phê duyệt tấu chương xong, Đại Hán thiên tử thực sự không kiềm chế nổi nữa, buông cây bút trong tay xuống, thay bộ long bào ra, mặc thường phục vào, mang theo vài cao thủ đại nội, trốn Thái hậu rời khỏi cung.
Đến cửa phủ tướng quân, Hoàng thượng vô cùng nôn nóng, không biết Uy Thất Thất lúc này đương làm gì nhỉ? Có phải cũng sốt sắng giống như y hay không, Hoàng thượng vừa bước vào phủ tướng quân, Tiểu Vu Tử liền ra nghênh đón, mặt mũi lấm lem bùn đất.
“Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng hãy tha cho Tiểu Vu Tử, để Tiểu Vu Tử quay về hầu hạ người đi, Thất tướng quân sắp hành hạ tiểu nô tài tới chết rồi!” Nhìn khuôn mặt nhếch nhác của Tiểu Vu Tử, liền biết hắn nhất định là bị Uy Thất Thất trêu chọc đủ trò rồi.
Hoàng thượng đâu có tâm tư để ý đến hắn, càng không quan tâm hắn phải chịu đày đọa những gì, gấp gáp hỏi “Uy Thất Thất đâu?”
“Hoàng thượng, người nên cẩn thận một chút, khắp phủ tướng quân này chỗ nào cũng nguy hiểm do bị Uy Thất Thất giày xéo khủng bố, khuôn mặt này của tiểu nô tài vừa bị dính chưởng xong!”
“Ha ha…” Hoàng thượng phá lên cười “Xem ra, mỹ nhân của trẫm rất xảo quyệt đáng yêu.”
Tiểu Vu Tử cay đắng ngậm ngùi, xảo quyệt đáng yêu? Dù sao người bị hành hạ cũng không phải Hoàng thượng, đương nhiên nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, còn ở trong mắt Tiểu Vu Tử, đó chẳng khác nào một tiểu ác ma.
Đập vào mắt là quang cảnh sân huấn luyện rộng lớn nằm chính giữa đại viện phủ tướng quân, Uy Thất Thất mặc bộ y phục màu đen của nam nhân, ngồi nghỉ trên ghế, điệu bộ nhàn nhã, chống một chân lên, đôi mắt khép hờ, bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên, làm động tác ra hiệu cho một hộ vệ trong sân tập.
“Tiếp đi, tiếp đi, sao cậu không chống tiếp hả, mau lên nào!”
Trên sân huấn luyện một hộ vệ đương ra sức chống đẩy “Thất Tướng quân, thần đã làm hơn một trăm cái rồi, sắp không cầm cự nổi nữa! Xin tha mạng!”
“Tiếp đi, không cho phép ngừng lại.” Uy Thất Thất bực tức đứng lên, đi tới đó, túm lấy cổ áo hộ vệ “Phải làm một trăm năm mươi cái, vừa nhìn đã biết quen thói lười nhác trong cung, tên Hoàng thượng ngốc kia, chắc cũng cùng một giuộc với các cậu.”
“Ối trời, Thất tướng quân, nói vậy mất đầu như chơi đó!” Hộ vệ nhắc nhở.
“Chém đầu tôi, các cậu nên vui mừng chứ, khỏi phải ở đây trông chừng tôi!”
“Không, không có ý đó!”
“Không có ý đó thì mau tiếp tục làm đi!” Uy Thất Thất dùng tay ra dấu OK, nhìn đám người nhàm chán các cậu bực muốn chết.
Hộ vệ kia gian nan tiếp tục công cuộc chống đẩy, Thất Thất quay đầu ra sau nhìn mấy tên hộ vệ đương vừa xem náo nhiệt vừa cười khúc khích “Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả làm hết cho tôi, mỗi người làm một trăm năm mươi cái, để xem các cậu còn đủ sức ngày ngày dạo qua dạo lại không biết mệt trước cửa phòng tôi nữa không?”
Uy Thất Thất nói xong, trở về chỗ ngồi, khoanh chân lại, tựa lưng vào ghế, biếng nhác sai tỳ nữ bên cạnh “Đấm vai cho tôi, hầu hạ chu đáo một chút, bằng không cũng cho các cô đi ra chống đẩy!”
“Dạ, tướng quân!” Hai tỳ nữ cuống quýt tiến lên, mỗi người đứng một bên hầu hạ, không dám sơ suất.
Đằng xa Tiểu Vu Tử mặt như đưa đám, nhỏ giọng nói với Hoàng thượng “Hoàng thượng, người thấy không, rõ thật là một… Chủ nhân quái gở khó chiều, Tiểu Vu Tử hầu hạ không nổi.”
Hoàng thượng lạnh lùng quét mắt nhìn Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử lập tức ngậm miệng lại, Hoàng thượng hoàn toàn không có ý định để hắn quay về, xem ra việc hầu hạ Uy Thất Thất, vẫn phải để hắn làm, nghĩ đến Thất tướng quân, Tiểu Vu Tử chỉ biết cảm thán, không có tí xúc cảm nào. “Hoàng thượng giá lâm!” Tiểu Vu Tử lớn tiếng hô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!