Đại Sói Hoang Ôn Nhu
Chương 3:
– Người xấu, người xấu, người xấu!!!
Nguyên Sơ Chân hô to, hai tay hai chân không ngừng phản kháng.
– Ta không phải là người xấu.
Ngồi chung trên chiếc xe ngựa, Hạng Duật dùng hai tay kiềm chế động tác của nàng, sợ nàng nhất thời xúc động nhảy nhào ra khỏi xe.
– Là ngươi?! – Giờ nàng mới để ý bên trong xe ngựa còn có một người nữa ngoài Kim Đan Đan, nàng lớn giọng – Ta còn nghĩ rằng tuy diện mạo ngươi có chút hung tợn nhưng không phải là người xấu. không ngờ ngươi lại là người muốn đạt mục đích, không từ thủ đoạn…
Hạng Duật có trăm cái miệng cũng không thể biện minh được.
Cướp tân nương không phải là chủ ý của hắn. hắn cũng muốn danh chính ngôn thuận đón nàng từ cửa trước vào, nhưng chỉ vì cái giá sính kim trên trời mà bất đắc dĩ đành phải làm vậy.
Hơn nữa, hắn đã cố gắng suốt 17 năm bán mạng kiếm tiền, nhưng vẫn không đủ để lấy nương tử, lại không thể mượn đâu số tiền lớn như thế, cuối cùng đành phải cướp tân nương. Tất cả là do Kim Đan Đan cứ ở bên cạnh kích động hắn. Nàng ta nói ‘đón dâu’ kiểu này sẽ không hao tài tốn của.
Lại thêm việc đồng phạm với hắn là mấy bằng hữu xưng huynh gọi đệ, mọi người kết nghĩa huynh đệ mười mấy năm, bằng hữu gặp nạn ra tay tương trợ cũng là chuyện đương nhiên.
Dù sao kim hiệu cũng nuôi nhiều người như vậy, nuôi quân ba năm dụng binh một giờ, có thể dùng cứ dùng, dại gì lãng phí.
– Ta không phải là người xấu – Nam nhân thanh minh – Ta chỉ là muốn cưới nàng làm nương tử, nhưng Nguyên lão gia cự tuyệt ta mười lần, tìm đủ mọi cách làm khó dễ, ta lại không thể mượn đủ số sính kim, dành phải ra tay…
hắn thật sự không phải là người xấu!
Nguyên Sơ Chân mím môi, đôi mắt to trừng hắn.
– Vì sao ngươi lại muốn lấy ta?
Nàng giấu trong lòng vấn đề này rất lâu. Nàng nhớ là chỉ gặp hắn vài lần, ấn tượng của nàng về hắn chỉ là cái nghị lực bám riết không tha kia.
hắn bị cha cự tuyệt nhiều lần mà vẫn đến cửa cầu thân như cũ. Tuy rằng thất bại, hắn cũng chỉ cười khổ rồi lần sau lại nhe răng cười cười tiếp tục mò đến cửa cầu thân. Vì thế nàng cho rằng hắn chẳng biết hai chữ thất bại viết thế nào, nghị lực phi phàm.
“Bởi vì ta thích nàng”. hắn trực tiếp trả lời, mắt nhìn nàng cương nghị, vẻ mặt tràn đầy ý cười.
Dù lời nói của hắn không hoa mỹ nhưng cũng khiến cho nàng nóng cả mặt. Nàng không rõ tại sao lại vì lời hắn nói mà mặt đỏ tim đập, quật cường cãi lại:
– Ngươi thích ta, không có nghĩa là ta thích ngươi nha!
– Lúc trước nàng có thích ta – Nhớ tới bộ dáng đáng yêu kia của nàng, bàn tay bé nhỏ nắm ngón trỏ hắn không buông, ấn tượng khắc sâu hoàn toàn vào tâm trí – Từ hôm này trở đi nàng cũng sẽ bắt đầu thích ta.
Nàng nhíu chặt hai chân mày. Nam nhân này tự tin thái quá rồi, nàng hiếu kì không biết hắn có thiếu sợi dây thần kinh nào không?
– Ta… ta sẽ không thích ngươi – Cái miệng nhỏ của nàng chu cao, khuôn mặt nhỏ vì ngượng ngùng mà đỏ lên như một đóa hoa diễm lệ.
hắn nhìn cái miệng nhỏ của nàng, môi chu lên thành một khối hồng nhạt nhô cao, làm cổ họng hắn thèm thuồng nuốt nước miếng.
– Vì sao nàng không thích ta?
hắn ra vẻ trấn tỉnh, nếu không phải ngại trong xe còn có Kim Đan Đan, chỉ sợ là hắn đã sớm thưởng thức hương vị của nàng.
– Bởi vì… – Nàng ngẩng đầu, đảo mắt vài vòng, sau đó thốt ra lời nói có sức đả thương người – Hừ, các ngươi đúng như cha ta đã nói, đều là một đám thổ phỉ. không thể đạt được cái gì đó liền dùng cách cướp đoạt.
– Ta không phải thổ phỉ – hắn nhẫn nại giải thích, cũng muốn chứng minh mình trong sạch.
– Ngươi chính là thổ phỉ – Nàng mất hứng liếc hắn, lại quay sang Kim Đan Đan trước mặt – Nàng ta cũng thế! Các ngươi đều là một đám thổ phỉ.
– Ta không phải – ‘Nhà trai’ vẫn rất nhẫn nại, rất phong độ thanh minh thêm một lần.
– Thổ phỉ, thổ phỉ, thổ phỉ… – Nàng giở tính trẻ con tranh cãi ầm ĩ, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ thổ phỉ. Kim Đan Đan yên lặng cầm bàn tính bạch ngọc trên tay, mắt lóe lên tia hung ác, cái tay nhanh hơn cái đầu, muốn nhắm vào đầu Nguyên Sơ Chân mà đập vài cái.
– Tiểu thư – Hạng Duật nhanh tay ngăn cản hành vi hung hãn của Kim Đan Đan.
– Ầm ĩ chết được!! – Tay trái Kim Đan Đan cầm bàn tính bị Hạng Duật giữ lại, nàng đổi bàn tính sang tay phải, đang định xoay ra ngoài…
– Ngươi xem, ngươi xem! Nếu không phải là thổ phỉ mắc gì nàng ta phải giận dữ như vậy.
Nguyên Sơ Chân ỷ có Hạng Duật chống đỡ, ở trước mặt ‘cọp mẹ’ thở phì phì la hét…
– Hạng Duật, buông tay cho ta!! – Hai tay Kim Đan Đan đều bị Hạng Duật dùng sức chế ngự – Ta muốn cho nàng ta biết thổ phỉ là như thế nào!!
Mẹ nó! Kim Đan Đan nàng chính là người làm ăn chân chính, hai chữ thổ phỉ sớm đã rời khỏi sinh mệnh nàng từ lâu. Nhưng Nguyên Sơ Chân tuổi còn nhỏ, không biết quan sát sắc mặt, còn dám đổ thêm dầu vào con ‘cọp mẹ’ đang cháy phừng phừng.
– Bà thổ phỉ! Thổ phỉ, thổ phỉ, một nhà các ngươi đều là thổ phỉ…
Hạng Duật tuy rằng vì phải bảo vệ nữ nhân yêu quý của mình mà kiềm chế hai tay Kim Đan Đan, nhưng vẫn e dè nàng là nữ nhi, lại là lão bản (ông chủ, bà chủ) nên không quá mạnh tay, không dám làm tổn thương đến da thịt của Kim Đan Đan. Ba người đang giằng co, chợt xe ngựa xóc nảy lên một trận, thân thể Kim Đan Đan nhất thời nghiêng ngã. Vì hai tay bị Hạng Duật giữ chặt, nàng không thể tự mình giữ thăng bằng, nhất thời ngã về bên phải, bàn tay phải cầm bàn tính bạch ngọc cứ như vậy chuẩn xác bay tới cái trán của Nguyên Sơ Chân.
– A!!
Nguyên Sơ Chân ôm cái trán của mình, cũng bởi xe ngựa đột nhiên xóc nảy chuyển hướng khiến nàng càng đau đớn hơn, thân thể nghiêng trái ngã phải, cuối cùng đập gáy vào tấm ván gỗ phía sau.
âm thanh ‘Bịch’ một tiếng phát ra thật lớn. Nháy mắt, trước mặt nàng là một mảng tối đen, không kịp kêu đau thân thể liền xụi lơ như con búp bê vải.
Nghe Nguyên Sơ Chân hét chói tai, Hạng Duật vội vàng buông tay Kim Đan Đan ra, ôm lấy thân thể mềm nhũn đã mất đi ý thức của nàng.
– Tiểu Sơ Chân?! – hắn lo lắng kêu tên nàng, cánh tay gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại.
Kim Đan Đan ổn định chính mình, thấy con nhóc ầm ĩ chết người kia ngất đi, cười lạnh một tiếng. Ngất đi càng tốt!!
Kim Đan Đan đưa mắt nhìn Hạng Duật chằm chằm, làm cho hắn thực sự rất bất mãn.
Kế tiếp nàng nói:
– Liêm Thiên Hạo, lái xe ngựa đi!
Sau đó, nàng khoác thêm lớp áo gấm lên người, lỗ tai nay đã tạm thời yên tĩnh.
—-
Giường lớn nghe mùi gỗ lim. Đặc biệt là cái giường này nằm ngay giữa gian phòng, bốn cột giường được phủ lớp màn sa liêm trong suốt rũ xuống. Trong phòng lượn lờ sương trắng mang một mùi hương thơm ngát. Nàng sờ sờ cái gáy đau nhức, phát hiện có một cục u nhỏ sưng lên, ấn xuống hơi đau nhưng không có trở ngại gì lớn.
Vì thế nàng xuống giường, mang hài, muốn xem xem mình đang ở nơi nào.
Nơi này bài trí không giống nhà của người thường. Trang hoàng hoa lệ như vậy khiến nàng tò mò nhìn đông sờ tây.
Quái!! Nàng nhớ chính xác là mình bị đám thổ phỉ bắt cóc, sau đó bởi vì xe ngựa xóc mạnh mà đập đầu ngất đi… Vậy giờ nàng đang ở đâu??
Nguyên Sơ Chân nhíu mày nhìn bốn phía, không thấy mấy kẻ thổ phỉ kia đâu.
– A – Nàng kêu lên một tiếng – Sao ta không thừa dịp này chạy trốn khỏi đây.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn cười tươi, nàng nhấc váy đi nhanh ra cửa. Cửa vừa mở, nàng đã bị cảnh tượng xung quanh làm cho giật mình.
Đập vào mắt nàng là một hòn non bộ hình vuông, nước trong chảy róc rách từ trên cao xuống tạo thành bọt nước, trong ao còn có mấy con cá chép an nhàn bơi lội.
Nàng nuốt nước miếng. Cảm thấy giống như mình đang lạc vào tiên cảnh, chẳng những có giả bộ sơn (núi giả), lưu thủy (hồ nước), chung quanh còn có đủ các loại cây anh đào, những đóa hoa kia rơi xuống hồ nước xuân, tạo thành một bức tranh Thủy mặc!
Nhưng nàng không có tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnh đẹp này, trước hết rời khỏi đây đã rồi tính sau. Nàng không ngờ mình tránh vỏ dưa “bức hôn” lại gặp vỏ dừa “thổ phỉ”.
Nguyên Sơ Chân hạ quyết tâm muốn được tự do tự tại, hai chân vội vàng đi qua hồ nước chảy, muốn thừa dịp không ai phát hiện rời khỏi hiện trường.
Nhưng vừa đi không được vài bước, vai nàng bị ai đó vỗ vỗ. Nàng bị kinh sợ nhảy xa vài bước như con thỏ nhỏ. Quay đầu nhìn lại thấy một gương mặt trắng nõn xinh đẹp hiện ra:
– Á! Thổ phỉ bà! – Theo bản năng, Nguyên Sơ Chân hô lên.
Kim Đan Đan nhíu mày, tiểu cô nương này đúng là không hiểu chuyện, ăn nói quá đáng như vậy!
Nàng không phải thổ phỉ, nàng ta lại cứ mở miệng ra là thổ phỉ, ngậm miệng lại là thổ phỉ.
– Nếu như ngươi muốn mặt của ngươi nhiều lỗ như cái bao thì cứ tiếp tục nói như thế đi.
Khóe miệng Kim Đan Đan nhô cao, hai mắt lóe lên tia hung ác, tay nhỏ không ngừng vẫy vẫy ‘hung khí’, ý nói nàng không hề nói đùa.
Hổ ra khỏi rừng sẽ bị “thổ phỉ” khi dễ! Nguyên Sơ Chân biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Kim Đan Đan này không phải là kẻ chỉ biết đe dọa ngoài miệng.
– Ngươi…. Ngươi mau thả ta ra – Tuy rằng nàng sợ Kim Đan Đan nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí phản kháng – Bằng không cha ta nếu tìm đến quan phủ báo án, các ngươi hết thảy đều lãnh án tử.
Nguyên Sơ Chân hừ hừ thở, chuyển sang hù dọa nàng.
– Chậc! – Kim Đan Đan khinh thường – Kim Sa thành không phải do Hoàng đế Trung Nguyên quản, ngay cả Bắc Man Đại vương cũng nể mặt cha ta ba phần, ngươi cho rằng Thượng Quan phủ có thể hù được ta sao?
Ngữ khí của nàng ngập tràn kinh thường, xem ra chẳng đem bất cứ kẻ nào bỏ vào trong mắt.
– Nơi này là Kim Sa thành?
Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Sơ Chân phút chốc xanh méc. Tuy rằng Ngọc Châu thành cách Kim Sa thành không xa nhưng nàng nghe nói bốn phía trăm dặm của Kim Sa thành đều là sa mạc đá sỏi, nàng mà muốn chạy trốn khỏi Kim Sa thành này nhất định phải băng qua hoang mạc đầy cát vàng kia. Chỉ sợ mình còn chưa kịp đến Ngọc Châu thành đã bị lạc mất trong hoang mạc rồi.
– Đúng vậy! Ngươi đang ở Kim Bảo trang thuộc Kim Sa thành, cũng chính là địa bàn của ta – Kim Đan Đan cười xinh đẹp – Từ nay trở đi, ngươi phải ở đây, mọi việc ăn uống lớn nhỏ ta đều có thể tiếp đãi ngươi.
Chỉ cần Nguyên Sơ Chân phát huy công năng “chiêu tài” như lời đồn, nàng hẳn sẽ đối đãi tiểu cô nương này như công chúa, thậm chí như nương nương trong cung.
– Ta không cần!! Ta không muốn ở lại với những kẻ trộm cướp! Ta muốn về nhà!
– Hừ! – Kim Đan Đan hừ lạnh một tiếng – nói nghe hay vậy, không phải ngươi vì không muốn gả cho Trần đại thiếu mà đào hôn sao?! Lần này ngươi đi về cũng không thoát khỏi vận mệnh gả vào Trần gia, chi bằng ở đây gả cho Hạng Duật.
– Ta… ta cũng không muốn gả cho hắn…
Nhắc tới Hạng Duật, gương mặt của nàng hơi đỏ lên, nhưng không có cách nào phân cao thấp với Kim Đan Đan nhanh mồm lẹ miệng này.
– Chuyện này không phải do ngươi quyết định! – Kim Đan Đan cười càn rỡ, giống như hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng – đã bước chân vào địa bàn của ta, ngươi đừng hòng rời khỏi. Tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời ta.
Tuy nói tính tiền là việc nàng làm giỏi nhất, nhưng chỉnh người cũng là việc nàng hứng thú nhất. Trong lời nói vừa rồi khẳng định nàng không hề đùa giỡn.
– Ngươi… ngươi – Nguyên Sơ Chân bị ép đến đường cùng – Ta chết cũng không gả cho Hạng Duật.
– Haha – Kim Đan Đan cười lạnh, giống như lời nói của Nguyên Sơ Chân trước mặt chỉ là lời của một đứa trẻ không đáng tin – Nếu ta để ngươi được toại nguyện, ba chữ Kim Đan Đan ta đây sẽ viết ngược lại.
Bà thổ phỉ gằng giọng hung ác, khiến Nguyên Sơ Chân không khỏi rùng mình. Nàng lại chọc giận bà thổ phỉ này sao?!
Kim Đan Đan quyết định không tiếp tục nói lời vô nghĩa với tiểu cô nương này nữa, ra lệnh cho nô bộc tiến lên bắt nàng. Nháy mắt, Nguyên Sơ Chân trái phải bị bao vây, không thể trốn thoát, càng không thể rời khỏi Kim Bảo trang nửa bước, chỉ có thể giống như con gà con chờ bị làm thịt, con heo con chờ chủ xử lý…
Huhu, rốt cuộc nàng đã làm gì sai mà phải rước lấy đám hung thần gian ác này vào người thế này!!
– Ưm… ưm…
Nguyên Sơ Chân không ngờ Kim Đan Đan lại bỉ ổi như vậy, trói nàng lại, buộc nàng bất đắc dĩ phải tuân theo. Kim Đan Đan sai nô tì cởi quần áo nàng, bắt nàng mặc y phục tân nương, đội mũ phượng. Trong một ngày nàng lại bị gả đến hai lần… Thực là vô nhân đạo mà!! không những trói nàng, còn nhét khăn lụa vào miệng nàng, đưa nàng đến Kim Bảo trang hoàn thành nghi thức bái đường.
Quá trình nàng và Hạng Duật bái đường đơn giản mà trang trọng, tân khách toàn là người của Kim Bảo trang. Mọi người đều đến góp vui, thật có không ít người đến chúc mừng Hạng Duật.
Người hưng phấn nhất tất nhiên là Hạng Duật, gương mặt cương nghị của hắn và đôi môi mỏng cười đến không khép lại được. Nguyên Sơ Chân bái đường xong thì bị quăng vào tân phòng. Hai tay hai chân vẫn bị trói như cũ, không thể chạy trốn. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ đợi thời gian từng khắc từng khắc trôi qua.
không biết qua bao lâu, cửa tân phòng chậm rãi mở ra. một thân hình mảnh khảnh bước vào trong tân phòng, nụ cười gian xảo trên mặt nàng dường như không hề có chút ý tốt nào.
– Ưm…. Ưm!!! – Sơ Chân nhìn thấy Kim Đan Đan liền kháng nghị, thân thể không ngừng vặn vẹo.
– Nhóc con, đừng kích động – Kim Đan Đan cười đến gian ác – Ta là quý nhân của ngươi, ngươi đừng làm như nhìn thấy kẻ thù vậy chứ!
– Ưm…. Ưm… – Sơ Chân tức giận dậm chân, đôi mắt trừng lớn.
– Chậc! thật không biết phải trái mà! – Kim Đan Đan cười lạnh bước đến chỗ nàng kéo khăn lụa trong miệng nàng ra.
“Bà thổ phỉ! Mau thả ta ra… Vừa nói được, Nguyên Sơ Chân lại nhanh chóng ồn ào.
– Mẹ nó! Ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Ta có danh có họ. Họ Kim tên Đan Đan!!
Tiểu nữ nhân này đúng là không đáng yêu chút nào, cứ phải sửa lại nhiều lần. Chẳng lẽ nàng ta không hiểu tiếng người sao? Được rồi! Nghe không hiểu tiếng người, không biết phân biệt phải trái đều bỏ đi. Giờ nàng phải làm người tốt, thay Hạng Duật xử lý phiền toái nhỏ này, để sau này hắn không nói lão bản này keo kiệt, một phần đại lễ cũng không đưa.
– Mau thả ta ra… – Nguyên Sơ Chân toàn thân cao thấp giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ quật cường.
– Câm miệng.
Ầm ĩ chết đi được. Kim Đan Đan tiến lên, tay nhỏ bé kiềm chặt Nguyên Sơ Chân xuống dưới, tay kia từ bên hông lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ sậm.
– Ưm… ưm.. Ngươi tính độc chết ta? – Huhu cái bà thổ phỉ dã man này muốn đầu độc chết nàng.
– không, là ta đang giúp ngươi.
Kim Đan Đan khinh thường trả lời. Nàng thật không hiểu cái đầu của tiểu cô nương này nghĩ gì nữa. Nàng đã cầu xin mẫu thân rất nhiều lần, mới xin được tình dược chuẩn bị cho đêm tân hôn này.
Đây là tình dược mà nữ nhân Bắc Man tộc dùng trong đêm tân hôn, nghe nói có thể giảm bớt sự đau đớn của lần đầu tiên động phòng. Còn có khả năng khiến cho một tiểu cô nương ngây ngô trở thành một nữ nhân biết chủ động theo bản năng, thăng hoa trong lạc thú khuê phòng.
Ngay lúc Nguyên Sơ Chân má miệng, vừa vặn khiến Kim Đan Đan quăng viên thuốc vào trong miệng nàng.
– Ưm ưm… – Nguyên Sơ Chân muốn phun viên thuốc ra nhưng không được, nàng bị tay của Kim Đan Đan vỗ vỗ, đem viên thuốc kia theo nước bọt nuốt xuống.
– Người xấu, người xấu…. Ngươi nhất định là muốn thuốc chết ta!! – Nguyên Sơ Chân oa oa kêu to, gương mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ.
Kim Đan Đan lười nói chuyện với kẻ ngu ngốc này. Vẫy vẫy tay chuẩn bị rời khỏi tân phòng.
– Ta lười phân bua với đứa con nít nghe không hiểu tiếng người này, đợi qua ngày mai đi, ngươi sẽ cảm tạ ta!
Tiểu ma nữ lành lạnh bỏ lại một câu, sau đó phất tay áo tiêu sái rời đi, làm cho người ở trong phòng không ngừng gào rống, hét chói tai.
Đáng chết! Đáng chết!! Nguyên Sơ Chân chưa từng tức giận như thế này bao giờ, chưa từng có người nào đối xử với nàng vô lễ như vậy. Bà thổ phỉ này rốt cuộc muốn ép nàng đến mức nào mới bằng lòng thả nàng về nhà đây? Hơn nữa, căn bản nàng không biết bà thổ phỉ kia đã cho nàng ăn cái gì?! Có phải là loại thuốc “thất nhật đoạn trường” mà giang hồ đồn đãi hay không? Sau khi ăn vào, nàng sẽ ngoan ngoãn trở thành con rối của bà thổ phỉ, sau đó bảy ngày sẽ thổ huyết mà chết?!
Nàng khóc lóc thảm thiết, đứng ngồi không yên. Nàng mơ hồ cảm thấy cơ thể mình có một dòng khí ấm chạy tán loạn. Càng lúc nàng càng cảm thấy trong cơ thể như có lửa, chậm rãi thiêu đốt từ bên trong.
Bà thổ phỉ kia rốt cuộc là đã cho nàng ăn cái quái gì thế này?! Bây giờ dược hiệu đã phát tác rồi sao?! Sao lại nhanh như vậy…?
Huhu… Có chết nàng cũng muốn chết một cách xinh đẹp nha.
Tuy rằng nàng bốc đồng đào hôn, nhưng nàng rất muốn gặp lại cha mẹ! Huhu nàng không muốn đi gặp Diêm Vương đâu… Ai cứu nàng với…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!