Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Quyển 2 - Chương 9: Thiên nhân sư!!!
Ngay sau cái hôm lụm được cái hộp Bắt êuuu gì gì ấy thì tôi mới càng đề phòng mọi thứ xung quanh hơn, từ lúc ăn cơm cho đến khi đi ngủ tôi đều cúng vái đủ thứ…
– Nam mô a di đà phât! Con lại trời đất tứ phương phù hộ độ trì cho tên tiểu tử như con được bình an vô con mợ nó viện… (thầm nghĩ một hồi lâu… ~_~)
– Ủa!… mình có khấn nhầm không ta? Hình như khấn sai chữ nào rồi phải? ~_~ Ối thôi kệ bà nó đi, vô đâu cũng được,… miễn sao giữ được cái mạng là được rồi! Muahahaha…
Trở lại chuyên môn, tôi và bác Dương bình thường cũng chả có việc gì làm đâu, lâu lâu em cứ ngồi coi ông bác Dương vẽ vẽ, tô tô ba cái bùa chú của ổng, ờ quên… làm sao thiếu được mấy món bảo bối với cái tên bá đạo như Liệt Dương Kiếm được chứ nhễ?… loay hoay cũng xế chiều.
Đang ngồi tròn mắt dòm bác Dương luyện công thì “tin tin”,…
– Này Long! Chú mày ra coi coi ai ngoài cửa dùm tao, có ai bấm chuông cửa kìa.
– Dạ! Tuân lệnh Dương Công Công
– Tổ Cha mi chứ mà công công ~_~
Tôi tung tăng chạy ra cổng, khi nhìn qua khe cổng tôi thấy một bà dì chắc cũng ngoài bốn mươi thôi. Cũng còn bén lắm mấy thím êi…
Tôi mới hỏi vọng qua cổng.
– Cô tìm ai vậy ạ?
– Cho cô gặp tên tiểu tử nhà họ Phạm trong ngôi nhà này được không? Cô có chuyện cần gặp hắn.
– à, ý cô là ông bác Dương đó phải không ạ, cô đứng đây chờ con vô kêu ổng ra nha…
(Ơ ơ… thằng nhóc này không định mở cổng ra cho khách vào nhà à?)
– Bác Dương ơi! Có gái tìm nè bác…
– a đu đủ xanh, thiệt không mậy, đang ế tự nhiên nghe nói có gái kiếm cái tinh thần phấn chấn lên hẵn hà:))
Lọ mọ chạy ra mở cổng, vừa gặp bà cô này thì ông bác Dương giật bắn mình thụt lùi lại ra sau lưng em ~_~
– Có, có chuyện gì vậy bác?
– Bã chính là người của phái Thiên Nhân Sư đó!
(À thì ra người của phái Thiên Nhân Sư cũng có nữ)
Bác Dương vội kéo tay tôi vào nhà, bà cô ấy cũng đi theo. Khi cả 3 đều ngồi vào bàn, tôi rót ít trà ô long mời bà cô ấy. Bác Dương mới từ từ hỏi…
– Bà, Bà… đến đây để làm gì? Tui với bà có còn liên can gì đến chuyện giữa hai sư môn nữa đâu.
– Khoang, cậu chớ hãy nói những lời đó, trước tiên, khi ta qua đây là để lấy lại bảo bối của ta mà thôi.
– Hứ cái hộp nào?
– Đúng rồi đó, bà là ai sao tự nhiên vô nhà người ta còn đòi quà là sao?
Bác Dương nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi im lặng… cùng lúc bà cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi nói tiếp
– Cậu đừng vội quên bén đi chuyện hôm qua như vậy chứ, chiếc hộp Bắt êuuu mà cậu lấy của ta hôm qua trong đó có chứa một vong hồn chết ngay tại con đường đó và được ta bắt được nên bị ta nhốt vào đó suốt mấy năm nay để luyện Cấm Thuật, ấy mà giờ lại bị ngươi đào lên.
– À, thì ra cái hộp đó là do bà à, há hà… tui cũng đoán biết từ đầu rồi, nhưng quả thật không ngờ là bà lại dùng một linh hồn vô tội như thế để luyện cấm thuật của Thiên Nhân sư, đúng là tà đạo.
– Hừ! Một tên vô danh như cậu thì biết cái gì! Cấm Thuật của bổn môn có thể làm cho người luyện đạt cảnh giới phi thân thoát xác để du ngoạn khắp nơi trong thời gian nhất định,… và đặc biệt hơn nữa là có thể đi xuống địa phủ nếu thực hiện thuật này vào đúng ngày giờ chí âm. Bởi vì ta muốn cứu một người.
(Rồi… khỏi nói tôi cũng biết chắc ăn là chuyện tềnh nam nữ rồi ~_~)
– Đừng nói là bà tính cứu sư huynh năm xưa đã bị sư phụ ta đánh trọng thương do đã cố tình phá phong ấn của một mảnh đất bị nguyền rủa có phải không?
Bà cô im lặng một hồi lâu rồi nói tiếp
– Đúng dậy, nếu cậu đã biết rồi thì hãy mau trả lại bảo bối cho ta, coi như hôm nay ta và cậu không có ân oán gì cả
(Trời trời! Bã nghĩ ông bác Dương mình là ai chứ! Kiểu gì ổng cũng kéo chú Lâm qua tiếp một tay cho mà xem)
– Được! Tui hứa tui sẽ trả cho bà chiếc hộp nhưng với một điều kiện.
– Là điều kiện gì?
– Đó là… bà phải trả lại cho tui tiền bà thiếu bốn trăm ngàn mượn mua mana để luyện bùa đó, à quên còn mười ngàn mua hai bịch bim bim cúng tổ nữa ~_~
(Á đu! Ổng còn lầy hơn cả chú Lâm nhà em nữa cơ đấy ~_~)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!