Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Quyển 2 - Chương 12: Ám ảnh giữa thực tại
Về đến nhà em vẫn còn rung, tuy là thường ngày hổ báo cáo chồn cho vui vậy chớ sợ ma dữ lắm, lần này lại gặp ma thật thì có mà muốn bón ra quần luôn chứ chẳng chơi đâu ~_~
Mệt mỏi sau một chuyến đi dài, em ngồi nghĩ trên ghế dựa ở phòng khách, uống tí sữa lấy sức rồi gọi cho bà cô trên Quảng Bình (má của chú Lâm) báo cáo là đã về tới nhà, nói với chú Lâm cho ổng yên tâm.
Đến sáng ngày hôm sau, đang ngủ trưa giữa nhà thì nằm mơ thấy thằng bé cứ đứng bên đường nhìn mình, giậc mình em tỉnh giấc vì lại có tiếng động lạ, lần này là trên trần nhà. Những tiếng lộp bộp cứ vang lên từng hồi như có ai đó đang bước đi trên nóc nhà em vậy, mẹ em cũng nghe thấy nhưng không để ý vì thường ngày mẹ không tin vào mấy câu chuyện ma mà mọi người xung quanh thường hay kể. Riêng bản thân em thì linh tính của em tuy không hoàn toàn chính xăc nhưng lần này em đoán chắc chắn là chuyện chẳng lành rồi, nếu nhà của bác nào lâu năm còn lợp ngói thì chắc có thể tưởng tượng được ra ngay cái thứ tiếng động kì lạ trên nóc nhà em ngay lúc này. Cứ cách vài ba phút là tiếng lộp bộp lạ lùng ấy lại vang lên giữa trưa hè nóng bức, nó khiến cho em không thể nào ngủ yên giấc được. Mơ màng nằm lăn qua lăn lại, mở mắt nhìn lên trần nhà, em choáng ngợp với cảnh tượng chính cái thằng bé chết oan ở đường nhà chú Lâm giờ đây nó đang đứng ngược trên trần nhà nhìn thẳng xuống chỗ em, những giọt máu chảy ngược từ miệng nó rơi vãi cả nền nhà em, lúc bấy giờ mẹ của em đang làm nấu đồ ăn bên dưới nhà bếp nhưng kì thực là nhà bếp cũng nằm gần phòng khách, lí nào lại không hay biết gì, trong khoảng thời gian nó đứng vắt ngược trên trần nhà nhìn xuống chỗ em đang nằm thì em cũng chả dám nhút nhít, người cứ đơ đơ nhìn nó mà da gà gì nỗi hết lên các bác ạ. Bốn mắt nhìn nhau như thế được 10 giây thôi thì em mới hoàn hồn nhắm mắt lại lầm bầm trong miệng
(Mô phật! Thường ngày mình làm việc thiện cũng nhiều, cầu cho những cái mình không muốn thấy sẽ biến mất)
Rồi em từ từ hé đôi mắt ra nhìn lại chỗ nó đứng.
-… Đâu mất tiu rồi?
Giây phút tim đập mạnh đến nỗi muốn nỗ tung ra ngoài vậy, đến khi mở hẵn đôi mắt sợ sệt của em ra thì em mới thở phù… (ôi làm giật cả mình)
Vừa tính quay người qua để ngồi dậy thì cái đầu còn nhớt nhát máu đã ghé sát vào mặt em, xác nó vẫn đang nằm kế em từ bao giờ rồi. Phần thân và đầu đứt lìa đến rõ nét, nó nhìn em rồi nhoẽn miệng cười lên như những đứa bé thích làm nũng với người lớn. Trong quán tính em la thất thanh.
“Aaaaaa… ma”
Tức tốc mẹ em từ dưới bếp phi lên nhanh như có Lăng ba vi bộ phút chốc đã chạy đến bên em rồi. Thấy em nằm ngủ mà mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà, thân người thì cứng đờ là mẹ em mới nhanh chóng lay người em dậy.
– Nè nè! Có chuyện gì thế? Sao con la làm mẹ hết hồn luôn này!
Nghe tiếng nói của mẹ mà em mới có thể lắp bắp trong khi đang thở vấp vì vừa gặp ngay cái thứ mà khiến cho ai nhìn cũng sẽ bị trụy tim cả.
– hic hic dạ, dạ con mơ thấy ác mộng thôi à, con… hỗng có sao!
– Trời! Tổ cha mi, nãy giờ tưởng ai vô ăn trộm không đấy ông tướng, thôi! Đi rữa mặt rồi dọn chén ăn cơm, trưa trời trưa trật rồi còn ngủ… mà làm gì mồ hôi mồ kê chảy ra như tắm dữ vậy?
Vội lấy tay lau nhanh những giọt mồ hồi hôi đã thấm đầy mặt, em lê từng bước chân nặng trĩu ra nhà sau rữa mặt cho tỉnh rồi ăn cơm. Nhưng điều lạ lùng ở chỗ là nếu có thật sự đó là một giấc mơ đi chăng nữa thì đối với em… nó quá thật, thật đến mức hơn cả chơi game trên kính thực tế ảo nữa đó các bác. ~_~
Tối hôm đó em cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được, vì trong đầu cứ luôn nghĩ về thằng bé mà lòng vẫn còn rất lo sợ không biết nó tính làm gì?. Những đồ vật hay lá bùa mà chú Lâm đưa cho em dù có giúp em phòng thân nhưng nó vẫn không thể làm cho em không còn nhìn thấy những thứ ghê gớm kia nữa, cái nỗi khỗ của những thằng mang vận mệnh của con mắt trời phú có thể nhìn thấy ma thường xuyên. Mà quả thật là kể từ khi gặp ông chú Lâm là em bắt đầu nhìn thấy ma thường xuyên hơn, mất ngủ nhiều hơn, mệt mỏi nhiều hơn… cái gì cũng nhiều hơn mà chỉ có mỗi tiền nong là không nhiều hơn thôi ~_~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!