Đào Hôn Tám Trăm Năm - Chương 2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Đào Hôn Tám Trăm Năm


Chương 2:


Một tuần lễ sau —

Sau khi Tống Ẩn Nhi mặc áo khoác lông lớn màu vàng nhạt chuyển máy bay, rốt cục đi ra sân bay phía đông Trữ Hạ Hà, cô đối với khung cảnh lạ lẫm trước mắt, sắc mặt rất khó nhìn.

Cô sở dĩ đứng ở chỗ này, chủ yếu là bởi vì đại thiếu gia nhà cô “Hảo tâm” “Đề nghị” cô, chỉ cần cô có thể thuyết phục Thác Bạt Tư Công sửa cái gọi là “Tiền cưới” biến thành mượn tiền, cô có thể không cần gả.

Cho nên, cô mới có thể sau khi thông qua điện thoại với thư ký của Thác Bạt Tư Công, tự trả tiền vé máy bay, khách sạn còn có hành trình đưa đón của khách sạn, tự mình đi một chuyến.

“Gặp quỷ, Tống Lập đời này không có kiếm qua một khối tiền, sau khi mượn mấy ngàn vạn, còn trông cậy vào việc cô sẽ thay anh ta trả!” Tống Ẩn Nhi buông lỏng va ly, nhịn không được căm giận lẩm bẩm một tiếng.

Hai người kia có nghĩ tới hay không, Thác Bạt Tư Công và bọn họ không thân chẳng quen, làm gì vay tiền cho bọn họ? Anh ta làm là có quan hệ chuyện nghiệp cùng ăn uống, trọng điểm anh ta là vì bí phương bánh bao trắng tổ truyền a!

Nhưng, bí phương thật sự có đáng giá như vậy sao? Hay là trong túi thơm tổ truyền có bảo tàng gì… Gì đó? Tống Ẩn Nhi vừa đi vừa nghĩ, thẳng đến một hồi gió lạnh rét thấu xương đánh thức cô.

Muốn chết, trong lúc này nhiệt độ ít nhất so với Đài Loan thấp hơn mười độ! Hàm răng cô run lên lôi ra khăn quàng cổ, quấn quanh cổ vài vòng, bước đi về phía chỗ đón máy bay, sau đó rất nhanh đi đến bên cạnh người đàn ông cao lớn giơ lên bảng tên cô chờ cô.

“Tôi là Tống Ẩn Nhi.” Tống Ẩn Nhi cười với tài xế cường tráng có thể làm tuyển thủ quyền anh này.

“Ngài khỏe chứ, tôi là La Luân tài xế mấy ngày nay cho ngài. Ngài có thể gọi tôi Tiểu La.” La Luân lễ phép gật đầu, dẫn cô đi ra sân bay.

“Ha, anh lớn lên cao như vậy, bảo anh Tiểu La thật đúng là làm cho người ta có áp lực a!” Tống Ẩn Nhi ngửa đầu nhìn xem người gần như gấp đôi thể trọng của cô, vừa cười nói ra.

“Ngài có thể sửa gọi tôi thành Đại La.”

“Không sao, tôi khó được làm lão đại lần thứ nhất, kêu anh Nhóc La tốt lắm.” Tống Ẩn Nhi thấy La Luân đứng ở trước một cỗ xe Mer¬cedes-Benz. “Không thể nào?! Cao cấp như vậy, phục vụ chu đáo như vậy?! Tôi đặt ‘Khách sạn Đại chúng’, không phải là ‘Khách sạn Hans’ cao cấp của các ngươi, các ngươi không có tính sai xe đưa đón chứ?”

Tống Ẩn Nhi đánh giá trước sau cỗ xe đỏ sáng bóng loáng này một lần, giảm thanh âm xuống hỏi: “Không phải là sơn trại bản[2] a?”

“Xe nhập khẩu vừa ráp xong, xin Tống tiểu thư yên tâm. Sau đó, bởi vì khách sạn Tống tiểu thư đặt và khách sạn của chúng tôi là cùng một tập đoàn, ngài là người khách một trăm vạn của chúng tôi, cho nên chúng tôi đã đổi khách sạn mà lúc trước ngài đặt thành‘Khách sạn Hans’.” La Luân nói.

Tống Ẩn Nhi nhìn La Luân, lông mi thật dài nháy hai cái, đôi môi tô son đỏ mỏng bắt đầu nhếch.

“Chuyện tốt chưa bao giờ từng rơi vào trên đầu tôi.” Hai tay cô chống eo, ngữ khí bắt đầu có chút gây sự.

La Luân đứng ở tại chỗ, không biết phản ứng như thế nào, thân hình cao lớn có vẻ có chút chân tay luống cuống.

“Nếu như anh là người của tập đoàn lừa dối, tôi khuyên anh ngay bây giờ có thể rời đi. Tôi hai tay không, lớn lên coi như có nhân duyên, nhưng khẳng định không phải là mỹ nữ tuyệt thế, hơn nữa rất ầm ỹ, cận kề cái chết cũng muốn đòi công đạo, tuyệt đối sẽ không gi¬ao nhiều thêm một khối tiền!” Đôi mắt cô sáng lên như phóng hỏa, một bộ dáng tính sổ muốn nắm cổ áo của anh.

“Tống tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ không thu bất cứ phí tổn gì của ngài. Ngài đến khách sạn, sẽ phát hiện tất cả thật là đặc biệt chuẩn bị cho vị khách quý như ngài.” La Luân nghiêm túc nói ra.

“Mẹ nó, thật sự trúng giải thưởng lớn rồi! Vạn tuế!” Tống Ẩn Nhi đầu tiên là giơ hai tay lên cao, tiện đà dùng sức bật lên trên mặt đất. “Bản thân đời này tính đến hôm nay là may mắn nhất! Nhanh lên xe, nhanh lên xe, tôi đây còn chưa có ngồi qua Mer¬cedes!”

La Luân giúp cô mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, cô lắc đầu, nhảy lên ghế lái phụ.

“Ngồi phía trước tầm mắt tinh tường hơn.” Cô tự thắt dây an toàn lên, nhìn qua phong cảnh hoàn toàn khác phía trước.

“Tống tiểu thư có đặc biệt muốn đi nơi nào một chút hay không?” La Luân hỏi.

“Nếu có nói, phải là đi xem hoàng lăng được xưng là Đông Phương Kim Tự Tháp ở dưới núi Hạ Lan, còn có Thanh Đồng một trăm lẻ tám tháp gì a! Đúng rồi, nghe nói chỗ này lúc trước là Tây Hạ, có phong tục đặc thù gì của dị quốc hay không?” Cô tò mò hỏi, giống như cô tính ở trong này mười tám ngày.

Trước khi cô đặt vé máy bay tới nơi này, đã xác nhận hành trình mấy ngày nay của anh ta với thư ký Thác Bạt Tư Công, nhưng cô lại không có tiến một bước xác định thời gi¬an; bởi vì cô còn chưa có nghĩ đến có thể dùng biện pháp gì thuyết phục Thác Bạt Tư Công vô duyên vô cớ cho nhà bọn họ mượn tiền, cho nên cô tính toán ra khỏi nhà du lịch trước.

“Nữ Sách.” La Luân nói ra.

“Nữ Sách?” Tống Ẩn Nhi vừa nói ra từ này, cảm giác toàn thân nổi da gà. “Đó là cái gì?”

“Nếu như nam nữ Tây Hạ rất yêu nhau, sẽ hẹn nhau đến trên núi tự sát. Sau, người nhà của bọn họ sử dụng vải màu sắc rực rỡ bao tốt thi thể của bọn họ, sau đó lại dùng cỏ khô quấn ở trên giá gỗ, dùng lửa đốt. Tập tục như vậy tục xưng là ‘Nữ Sách’.” La Luân lái xe bên cạnh nói.

Tống Ẩn Nhi mãnh liệt xoa da gà nổi trên cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn linh lung vo thành một nắm.

“Bọn họ làm cái quỷ gì a! Bởi vì rất yêu nhau cho nên muốn cùng chết? Thời gi¬an trôi qua quá tốt, không có bị khổ, hay là độ ngăn trở khoan dung thấp?” Cô không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, ước gì vươn tay đi gõ đầu những người kia. “Nếu như rất yêu nhau nên đem tình yêu chia xẻ ra ngoài sao! Trên thế giới có nhiều người cần trợ giúp như vậy.”

Thanh âm Tống Ẩn Nhi xuyên thấu qua Mi¬cro¬phone thu âm gắn trên cổ La Luân, rơi vào trong thư phòng ‘phòng cho tổng thống’ trong “Khách sạn Hans” —

Thác Bạt Tư Công đang ngồi ở trước bàn, nghe tiếng nói nhẹ nhàng bay lên của cô nhìn cô.

Anh từ từ nhắm hai mắt, tưởng tượng Tống Ẩn Nhi an vị ở bên cạnh anh, tưởng tượng bộ dáng mi phi sắc vũ, hai tay bay múa của cô, hình dáng nghiêm nghị của anh nổi lên một tầng vui vẻ nhàn nhạt.

Muốn gặp mặt a — Tống Ẩn Nhi người con gái trong mộng của anh!

Nếu như Tống Ẩn Nhi có hoài nghi gì với lời nói của La Luân, trước khi cô bước vào khách sạn, những hoài nghi kia tất cả đều tan thành mây khói.

Nhân viên phục vụ mặc tây trang màu đen, vừa thấy được cô liền tất cung tất kính xưng hô cô là “Tống tiểu thư”, còn an bài cô đến một tầng lầu chỉ có hai hộ ‘phòng cho tổng thống’, hơn nữa phái Tiểu La làm tài xế riêng cho cô.

Tống Ẩn Nhi bởi vậy miệng cười đến mỏi nhừ, hơn nữa sau khi vào gi¬an phòng, chân cũng trở nên rất mỏi nhừ.

Bởi vì gi¬an phòng này không khí rất thơm mát, bài trí đa số là gia cụ cách thức tiêu chuẩn cho ‘phòng cho tổng thống’ chí ít cũng phải sáu mươi mét vuông, lớn đến cô nếu như muốn từ bên này chạy đến bên kia, có thể mất đến mấy phút — bởi vì từng góc sô pha bài trí thoải mái, mỗi một cái từ đó có thể thưởng thức được phong cảnh bên dưới khách sạn thông qua cửa sổ, mỗi một gi¬an đá cẩm thạch lại trang bị một phòng tắm, tất cả đều khiến cô vui sướng đến kêu to.

May mắn trong phòng chỉ có một mình cô, cô có thể không để ý hình tượng thét lên, có thể nhảy múa ba-lê xoay quanh xoay vòng trở lại phòng ngủ chính lớn đến mức cô có thể dùng để đóng quân dã ngoại.

Tống Ẩn Nhi cởi áo khoác, hưởng thụ hệ thống sưởi ấm áp như trong tiệm cơm. Cô từ trong tủ lạnh lấy ra Coca món cô yêu nhất, ôm bó hoa hồng tím nhạt đặt trên giường lớn màu trắng, đem mặt chôn cả vào.

Hả?

Tống Ẩn Nhi phát hiện trong bó hoa ly có tấm thiệp, cô kéo lên xem —

Tám giờ đêm nay tại sảnh lầu một có tổ chức tiệc, ca kịch từ thiện, có đầu bếp Lâm Tam Tinh phục vụ tại chỗ. Ngài là khách quý của chúng tôi, làm ơn đến tham gia. Trong tủ treo quần áo đã chuẩn bị lễ phục tiệc tối cho ngài, nếu không vừa người, xin đến quầy phục vụ liền có chuyên gia lập tức sửa chữa cho ngài.

“Oa! Lâm Tam Tinh đầu bếp chính ăn một bữa phải trả giá rất nhiều tiền a…” Tống Ẩn Nhi nuốt ngụm nước miếng, đã nhớ không nổi mình ăn vào mỹ thực cao cấp là chuyện năm nào tháng nào.

Huống hồ, thân là sư phụ bánh ngọt, nhấm nháp mỹ thực các nơi, đem hương vị ghi tạc trong đầu là chuyện rất quan trọng, cho nên tiệc như vậy, cô sao có thể vắng?

Tống Ẩn Nhi đi vào phòng thay quần áo, trong một loạt lễ phục, lấy ra một bộ lễ phục màu vàng.

Cô đứng ở trước gương to, có loại muốn tại trong phòng tìm kiếm xúc động thần tiên giáo mẫu.

Có thể là trên trời thương cảm cô phải hứng lấy trăm ngàn nợ nần của mẹ cùng anh trai, cho nên mới cho cô may mắn như vậy a!

Trên thực tế, cửa hàng bánh kẹo Thiên Hương làm ăn không tồi, một năm thu vào năm, sáu trăm vạn không phải việc khó, nếu không phải mẹ cùng anh trai cô phá sản, cô cũng không cần vừa nghĩ tới tương lai liền ủ rũ…

Có phải là cô khiêng quá nhiều trách nhiệm, cho nên mới tạo thành kết quả như vậy? Người ta nói “Mẹ nuông chiều thì con hư”, mẹ của cô cưng chiều khiến anh trai trở lên hoang phí, nhưng hết lần này tới lần khác người gánh chịu trách nhiệm luôn là cô.

Cô cũng muốn có một bả vai có thể dựa vào.

Tống Ẩn Nhi sụt vai, ôm bó hoa ngồi ở trên sàn nhà, đột nhiên cảm thấy thật cô đơn; nếu như người đàn ông trong mộng của cô xuất hiện, anh sẽ gánh tất cả trách nhiệm cho cô!

Trời, cô bụm lấy cái trán, đoán rằng mình thật là gánh trách nhiệm gánh đến quá mệt mỏi, cho nên mới phải liên tiếp chấp nhất cặp ánh mắt kiên định ở trong mộng!

Dù sao, đời này cô chưa từng gặp qua một người đàn ông nào làm cho cô cảm thấy có chỗ nương tựa —

Ba của cô mất sớm, anh trai không ra gì, nhiều lần quen bạn trai cũng không một ai tài cán phân ưu giải lao cho cô… Ai!

“Tính, nằm mơ đều tốt đẹp hơn; làm không tốt nếu như tên kia tại trong hiện thực, sẽ là Tống Lập khác, cô đây chẳng phải hỏng bét?” Cô lớn tiếng tự nói với mình, lại nhịn không được cúi đầu nhìn xem túi thơm.

Cô muốn bán đi bí phương tổ truyền, từ nay về sau lưu lạc chân trời, được tự do tự tại.

Nhưng, nếu như cô bán đi bí phương tổ truyền, sau khi cô chết làm sao nói chuyện với bà ngoài ở thế giới bên kia? Không được, cô Tống Ẩn Nhi chính là tuyệt không chịu thua!

Tống Ẩn Nhi buông bó hoa, quyết định đêm nay trang điểm cho mình thành đại mỹ nữ vô địch vũ trụ, sau đó ăn đủ no, ngủ một giấc, như vậy kế tiếp cô mới có ý chí chiến đấu cùng Thác Bạt Tư Công trùm ăn uống thần bí ở trên in¬ter¬net truyền thông đều tìm không được ảnh chụp —

FIGHT!

Tống Ẩn Nhi cầm thiệp mời, tiến vào phòng ca kịch thiết lập ở hội trường tiệc tối từ thiện trong khách sạn, vừa nhìn thấy khách cả phòng ăn mặc giống như là muốn đi tham gia vũ hội hoàng gia, tròng mắt của cô không ngừng chuyển động qua lại.

Oa! Kim cương châu báu tròn tròn loè loè toả sáng trên người những phụ nữ kia, dĩ nhiên cũng là thật a! Làm không tốt cô còn có thể nhặt được mảnh vỡ trên mặt đất!

Tống Ẩn Nhi rất không chịu thua kém nhìn trên mặt đất, lại chỉ thấy một đôi giày cao gót làm cho cô nhìn chân đau. Cô le lưỡi, hồn nhiên chưa phát giác ra bộ dáng mình mặc lễ phục đã hấp dẫn một ít ánh mắt.

“Tống tiểu thư.” La Luân đứng ở trước mặt cô.

“La Luân, anh khoẻ a!” Cô xem đến người quen, nhẹ nhàng thở ra.

“Tống tiểu thư dùng cơm chưa? Tôi đi lấy một ít món ăn và điểm tâm được ưa thích thay ngài — hương thảo hoa quả tháp, con hào nấu cam quýt tương ớt, cùng với cá hồi hun khoai chiên, được không?” La Luân hỏi.

“Nghe toàn bộ đều ăn ngon đó!” Cô nuốt ngụm nước miếng. “Ăn không hết có thể đóng gói mang đi sao?”

“Tôi bảo người đưa đến trong phòng ngài.” La Luân hạ giọng nói ra.

“Tiểu La, ngươi thật sự là thiên sứ!” Cô trợn mắt suy nghĩ, chắp tay ở trước ngực, vẻ mặt chứng kiến Thiên Sứ.

La Luân không có ý tứ cười cười, dẫn cô đi đến ghế lô ở trong. “Tống tiểu thư mời bên này, chúng tôi chuẩn bị một cái chỗ ngồi ở trong rạp cho ngài.”

Tống Ẩn Nhi đi theo La Luân, hoàn toàn không có chú ý tới đám phu nhân danh gia sau lưng nhìn cô đi hướng đến ghế lô thì trong nháy mắt tập trung tầm mắt hỏa lực.

“Tôi cảm thấy được mình hình như là công chúa.” Tống Ẩn Nhi đi vào cánh cửa dùng màn nhung che đậy, vừa cười vừa nói.

Trần rạp nửa mở, bài trí cực kỳ đơn giản, trên mặt thảm êm dày màu đen bày biện sô pha nhung, trên tường thì treo vài tấm hình.

Cô xoay người đánh giá ảnh chụp trên tường, ánh mắt liếc định trên tấm ảnh hộp cơm vàng tám tầng.

Trong đầu của cô oanh địa một tiếng hiện lên trăm ngàn hình ảnh, hình ảnh nhiều đến cô không cách nào phân biệt rõ, chẳng qua là cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Tống Ẩn Nhi lắc đầu, toàn thân nổi da gà, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cô bối rối đi nhanh lui về phía sau, bước chân lảo đảo xuống.

Một đôi bàn tay ôm eo của cô, ổn định thân thể của cô, giọng nam hùng hậu tại bên tai cô nói ra: “Đó là hộp bạc tám tầng hoa văn vàng đồ cổ thời Tống, khi anh chứng kiến ở hội đấu giá thì phản ứng cũng giống em bây giờ.”

Tống Ẩn Nhi quay đầu lại, chống lại —

Đôi con ngươi cô thấy trong mộng!

Cô bụm lấy môi, không thể tin trừng lớn mắt.

Cô liền rùng mình mấy cái, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, nhưng bị bàn tay của anh đặt ở bên hông ngăn trở.

Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm giác nhiệt độ cơ thể của anh cùng với một cỗ hương lạnh bạc hà chiếm lĩnh hô hấp của cô, làm cho cô không thể động đậy.

Rốt cục, cô biết rõ “anh” trong mộng có được gương mặt dạng gì.

Diện mạo anh giống con lai, có hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, mà cặp con ngươi ngăm đen kia đang yên lặng nhìn cô —

Như là chấp nhất đã đợi cô mấy trăm năm.

Một hồi lòng chua xót phun lên cổ họng Tống Ẩn Nhi, cô đầu váng mắt hoa, cả người lâm vào trong kinh hoảng, xoay người muốn chạy trốn —

“Không cho phép đi.” Anh cầm cằm của cô, bắt buộc cô nhìn anh.

Tống Ẩn Nhi nắm chặt nắm tay, đau lòng giống như có nắm lửa đang đốt cháy.

Cô cúi đầu xuống, căn bản không cách nào nhìn nhau, chỉ có thể liều mình hít sâu, để cho mình không cần phải run rẩy giống như gặp quỷ.

Không có việc gì rồi, tất cả chỉ là trùng hợp! Tâm tình của cô thật sự quá buồn cười.

Tống Ẩn Nhi tự nói với mình, bắt đầu tìm việc để phân tán chú ý, cô giương con mắt ngắm lấy người đàn ông trước người —

Anh mặc một bộ tây trang màu đen xem ra mắc đến hù chết người, mang theo một cỗ khí phách cách ăn mặc mới cũng vô pháp che dấu, xem ra cũng không phải là nhân vật tốt; càng đừng nói đôi bàn tay ở tại bên hông cô thủy chung không buông ra —

Bọn họ mới “Lần đầu” gặp mặt a, dạng này tính “Quấy nhiễu tình dục” a?

Nhưng trái tim của cô đang thình thịch đập loạn là sức lực gì a! Bên hông bị bàn tay anh ôm, giống như lửa đang thiêu đốt lên…

“Vì cái gì không nói lời nào?” Anh khàn giọng hỏi, cả con mắt đều không nỡ nháy.

“Bởi vì suy nghĩ phải thế nào mới có thể giật ra đôi tay của anh, buông ra!” Tống Ẩn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hung ác trừng mắt anh, nhưng nhìn một đôi con ngươi đen của anh, trái tim lại bị nhéo xuống.

Nhìn xem cô cố lấy dạng quai hàm bốc hỏa, bộ ngực anh cứng lại, ánh mắt lại càng không nguyện rời đi mặt của cô.

Chỉ là, bởi vì không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho cô, cho nên anh bắt buộc mình buông tay ra.

Bàn tay của anh mới rời đi, Tống Ẩn Nhi liền cắn môi dưới, cảm thấy có chút hối hận.

Mẹ nó, cô chẳng lẽ là thời kỳ đang động dục, bằng không làm sao lại muốn kéo tay anh trở về? Trong nội tâm Tống Ẩn Nhi rất khủng hoảng, tinh tường phát giác được người này đối với cô có lực ảnh hưởng cực kỳ kỳ quái.

Cô liếc một cái mở miệng, liều mình cầu nguyện Tiểu La nhanh trở về.

“Trước kia em gặp qua hộp bạc vàng tám tầng này?” Anh di động thân thể, hoàn toàn ngăn trở lối ra.

“Không có.” Cô đi nhanh lên phía trước một bước, đơn giản chỉ muốn anh nhường một con đường.

Gặp quỷ, anh ta không có việc gì lớn cao như vậy làm gì vậy? Cô mang giày cao gót, độ cao rõ ràng chỉ đến bờ vai của anh.

“Nhưng, vừa rồi biểu lộ khi em chứng kiến ảnh chụp rất kích động.” Anh cũng đứng không nhúc nhích, có chủ tâm không cho cô rời đi.

Khóe miệng của anh giương lên, ánh mắt nhìn biểu lộ sinh động trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Ánh mắt anh mỉm cười làm cho lỗ tai cô ửng hồng, thực sự làm cho cô ý thức được cái gì.

“Chết tiệt, mình không nên nói ‘cái rắm ’.” Cô áo não dậm chân, túi thơm đeo ở cổ cũng tùy theo nhảy lên xuống.

Anh nhìn túi thơm kia, đầu óc choáng váng một lát.

“Đây là cái gì?” Anh bỗng dưng ra tay cầm túi thơm kia.

Bàn tay anh lạnh lùng khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, Tống Ẩn Nhi dồn sức đánh vài cái run rẩy, lại không làm rõ được mình là bởi vì lạnh, hay là rất có cảm giác đối với anh.

“Đây là đồ gia truyền bà ngoại tôi để lại cho tôi.” Tống Ẩn Nhi cố giữ vững trấn định mở to một đôi mắt hung ác trừng mắt anh. “Còn có, nếu ngươi còn dám tùy tiện đụng người như vậy…, tôi liền mời người của khách sạn đi tới xử lý.”

“Anh đối với em không phải tùy tiện, mà là kìm lòng không được.” Anh vuốt gương mặt của cô, cúi thấp người càng thêm tới gần khuôn mặt của cô.

“Tất cả ma cô biến thái giết người đều nói như vậy.”

Tống Ẩn Nhi hừ lạnh một tiếng, lấy xuống tay của anh; nhưng đầu ngón tay của anh lại trượt theo lòng bàn tay của cô, đơn giản đem tay hai người biến thành tình huống mười ngón gi¬ao nhau.

Anh một mực nắm chặt, cả người cô bỗng dưng chấn động.

“Em không biết là cái túi thơm này và hộp bạc vàng tám tầng trên tường, nhất định cùng một chỗ đấy sao?” Anh nói nhỏ, nếu như lửa trong mắt có thể đả thương người, sớm đem cô đốt thành tro bụi, nuốt vào trong thân thể hợp lại làm một.

Tay Tống Ẩn Nhi cầm túi thơm, ánh mắt dừng ở trên tấm hình lần nữa.

Bộ não cô nóng hừng hực phát nhiệt, một cái hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu của cô —

“Cô” trong miệng nôn máu, trong tay cầm chặt lấy túi thơm, đứt hơi…

“Không!” Tống Ẩn Nhi không có cách nào khác khống chế tâm tình của mình, hai tay cô đẩy, thừa dịp anh không chú ý thì cực kỳ nhanh chạy ra khỏi ghế lô.

Cô lao xuống cầu thang, xông qua phục vụ sinh mặc áo bành tô[3] , xuyên qua một đám người ghé mắt nhìn cô, cô đẩy ra cái cửa sân thượng ở gần cô nhất, chạy ra ngoài phòng.

Cô nắm lấy lan can sân thượng, toàn thân càng không ngừng phát run, nước mắt như trân châu bị cắt đứt liều mình rơi xuống.

Cô mở to mắt, dùng sức hít sâu, không cho phép mình quá kích động.

“Mày khóc cái gì khóc, bất quá chỉ là trong đầu hiện lên một cái hình ảnh mà thôi, có thể là một cảnh trong bộ phim đột nhiên chạy đến mà thôi!” Cô nói đâu đâu khiến mình nhớ kỹ, cố gắng muốn làm cho mình trấn định, chỉ là —

“Cô” chết đi một mực nấn ná trong đầu của cô, ngực cô chính là lỗ máu kia…

“Không cho phép nghĩ nữa rồi! Giả dối, giả dối, tất cả đều là giả dối!” Tống Ẩn Nhi ôm đầu đau nhức kêu ra tiếng.

Cửa sân thượng sau lưng bị đẩy ra, cô bỗng dưng quay đầu lại.

La Luân cầm một chiếc áo gió màu đen đi tới.

“Tống tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, xin mặc áo khoác.” La Luân nói ra.

Tống Ẩn Nhi vừa nhìn thấy áo khoác, lúc này mới phát giác mình đã lạnh đến gò má cứng ngắc, cô tiếp nhận áo khoác khoác lên người, liền nghe đến một cỗ vị bạc hà nhàn nhạt — đây là mùi thơm của người đàn ông kia.

“Michael.”

“Michael là ai?” Cô cầm lấy áo khoác, không tự chủ ngừng thở.

“Anh ấy là chủ tịch cố vấn của khách sạn chúng tôi.”

Tống Ẩn Nhi cúi đầu dùng áo khoác che kín mình, cảm giác hàng len ấm áp một mực bắt lấy cô, làm cho cô không tự chủ rút vào ở giữa, hơn nữa hít sâu hương vị của chủ nhân chiếc áo —

Sau khi hít mùi hương lạnh nhàn nhạt này vào mũi, đầu tiên là hơi lạnh, tiện đà ở trong cổ họng nổi lên mùi bạc hà cay thơm ngát, cuối cùng cảm giác mát này liền không kiêng nể gì cả chui vào trong nội tâm cô.

Thân thể cô chấn động, không phải không thừa nhận cô sợ người đàn ông tên là Michael kia, càng sợ chính mình phản ứng đối với anh!

“Tống tiểu thư muốn trở lại bên trong ăn một chút gì hay không? Đầu bếp giúp ngài đặc chế tôm hùm tá tùng lộ song vị[4] .”

Tống Ẩn Nhi mở to mắt, đã không biết ngày hôm nay còn có chuyện gì có thể làm cho cô cảm thấy kinh ngạc nữa hay không. “Các ngươi làm sao biết tôi thích ăn tôm hùm?”

La Luân chỉ là cười, liền thay cô đẩy cửa sân thượng ra.

Tống Ẩn Nhi ôm lấy áo khoác, đi vào trong phòng ấm áp, mới ngồi xuống ăn một miếng tôm hùm, cô liền không có cách nào khác nghĩ nhiều hơn nữa, tất cả tinh thần đều đặt ở trước cái bàn này, có thể đây là những món mĩ vị ngon nhất mà cô được ăn trong đời.

“… Cảm tạ các vị khách quý đã đến hội trường, hôm nay mục đích tụ hội lớn nhất là vì quyên góp tiền xây dựng trường học cho những trẻ em vùng xa…” Người điều khiển chương trình hơn 40 tuổi mặc áo bành tô, thắt cái nơ màu đen, mang theo khuôn mặt cười sáng lạn nói.

Ăn ngon, ăn ngon! Tống Ẩn Nhi thỏa mãn để mắt, hoàn toàn không có chú ý tới tất cả phụ nữ giàu có bên cạnh đều bắt đầu sửa sang lại dung nhan, cô chỉ vội vàng ăn tôm hùm nướng đến bắn ra răng, tống từng ngụm vào miệng.

“Bởi vậy, mời các vị phu nhân, tiểu thư ở đây theo những người phục vụ dẫn đường, từng người đi đến trên đài.”

Một miếng tôm hùm còn đang nghẹn trong cổ họng Tống Ẩn Nhi, cô trừng lớn mắt, hai tròng mắt trợn lên như cá vàng nhìn chằm chằm người phục vụ đứng ở trước mặt cô.

Cô đang nghĩ lung tung cắn hai cái liền nuốt thức ăn vào bụng, hết lần này tới lần khác thức ăn quá mỹ vị, đầu lưỡi của cô không muốn cho nó rời đó. Vì vậy, liền như vậy phồng má cùng người bán hàng nhìn nhau 30 giây.

“Làm gì vậy?” Cô thật vất vả nuốt vào thức ăn rồi hỏi.

“Xin tiểu thư đến trên đài tham dự từ thiện đấu giá đêm nay.” Người bán hàng giơ lên khuôn mặt tươi cười cừng ngắc, cười lại cười.

“Tôi bỏ lỡ cái gì sao?” Tống Ẩn Nhi quay đầu nhìn về phía La Luân thủy chung đứng ở một bên.

“Đêm nay có một từ thiện đấu giá, hiện trường đấu giá hẹn hò một ngày với con gái chưa lập gia đình, thời gi¬an buổi trưa, bữa tối. Đấu giá từ một nghìn đô la trở lên, đoạt được sẽ khởi công xây dựng một trường học cho trẻ em vùng xa.”

“Quyên thì quyên, làm gì chơi trò này? Kẻ có tiền thật sự là nhàm chán!” Cô không cho là đúng nói, thành công đánh rớt vẻ tươi cười cuối cùng của người phục vụ. “Tôi không đi.”

“Tống tiểu thư có chỗ không biết, ở trong trường hợp thế này, đàn ông vì mặt mũi, phụ nữ vì để cho đàn ông ấn tượng mình, hàng năm bán hàng từ thiện như vậy cũng có thể quyên tiền đến hơn một ngàn vạn đài tệ.” La Luân vô cùng có kiên nhẫn giải thích.

“Nguyên lai sĩ diện còn có chỗ tốt nha, bất quá…” Tống Ẩn Nhi nhún vai, giơ lên dĩa ăn chuẩn bị tiếp tục tiến công thức ăn. “Vậy cũng không thiếu mình tôi.”

“Khách Tống Ẩn Nhi, xin tiểu thư nhanh chóng lên đài.” Người điều khiển chương trình trên đài nhìn quanh, hưng phấn mà quơ tờ giấy trong tay. “Có vị khách thần bí nói muốn đấu thầu ngài một ngày, thời gi¬an buổi trưa, bữa tối, trước mắt nâng giá mười vạn Đô-La.”

Mười vạn Đô-La?! Nói đùa gì vậy a! Tống Ẩn Nhi thở hốc vì kinh ngạc, trực giác cái giá này chính là Michael ra. Anh ta cho rằng mười vạn Đô-La thì có thể làm cho cô thay đổi cách nhìn sao?

Tống Ẩn Nhi nuốt ngụm nước miếng, không phải không thừa nhận, mình quả thật lại một lần bị anh làm cho rung động.

Cô cực kỳ nhanh liếc La Luân, cô hạ giọng nói ra: “Không cho phép đi mật báo, nói tôi trong này.” Cô quyết định giả chết đến cùng.

“Tống Ẩn Nhi? Xin tiểu thư nhanh lên đài.” Người điều khiển chương trình còn nói.

Cô tiếp tục ăn thức ăn ngon của cô.

“Khách thần bí ra giá hai mươi vạn Đô-La!” Người điều khiển chương trình tuôn ra một tiếng hô to.

Tống Ẩn Nhi thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Hai mươi vạn Đô-La — đài tệ sáu trăm vạn — mua cô một ngày?!

Cô thật sự không biết nên cảm thấy may mắn thay cho vị chủ sự bữa tiệc, hay là bởi vì người đàn ông kia chấp nhất đối với cô mà đổ mồ hôi lạnh.

“Khách thần bí ra giá 30 vạn Đô-La! Nếu trong vòng một phút Tống tiểu thư không lên đài, khoản tiền này sẽ hủy bỏ. Bọn nhỏ vùng xa thiếu một số tiền lớn như vậy, thiếu nóc nhà che gió che mưa, Tống tiểu thư, ngài nhẫn tâm a?” Thanh âm người điều khiển chương trình như khóc như kể khuyên bảo.

Tất cả mọi người ở hiện trường đang tìm kiếm bóng dáng người Tống tiểu thư này.

“Đếm ngược 30 giây…”

Tống Ẩn Nhi căm giận cắn hạch đào[5] trong miệng, ước gì mình cắn xuống chính là đầu của khách thần bí kia.

“Đến hơn mười giây…”

“Chờ một chút!” Tống Ẩn Nhi đứng dậy, hướng người điều khiển chương trình quát to một tiếng. “Gọi khách thần bí kia đi ra đi ra.”

“Ngài là Tống tiểu thư sao?” Ánh mắt người điều khiển chương trình sáng lên.

“Đúng vậy.”

“Khách thần bí tiên sinh nói, nếu ngài tiếp nhận giá này, mười giờ sáng ngày mai anh ta sẽ mang theo chi phiếu hiện thân tại trước của phòng ngài.”

“Tôi có thể không tiếp thụ sao?” Tống Ẩn Nhi phụng phịu, hai tay bất đắc dĩ đưa ra, bởi vì cô tuyệt không muốn trở thành hung thủ ảnh hưởng việc xây dựng trường học vùng xa.

“Như vậy chúng ta liền chúc mừng vị khách thần bí tiên sinh này dùng giá 30 vạn đô la thắng thầu.” Người điều khiển chương trình lớn tiếng tuyên bố.

Hiện trường ầm ầm, mỗi người đều nhìn đông nhìn tây muốn nhìn đến khách thần bí kia, chỉ có Tống Ẩn Nhi không muốn.

Cô bước ra hội trường, phát giác được sau lưng có một đạo tầm mắt đang như hình bóng theo sát cô, nhưng cô không muốn quay đầu lại.

Dù sao, thời gi¬an gi¬ao dịch là từ sáng sớm ngày mai mới bắt đầu, mà cô có thể trốn một đêm chính là một đêm.

Có lẽ qua đêm nay, cô lại sẽ là Tống Ẩn Nhi trời không sợ, đất không sợ rồi!

Tống Ẩn Nhi cầm túi thơm ở cổ, bước chân nhanh hơn xông ào vào trong thang máy…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN