Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 41: Đầu sóng ngọn gió
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Đạo Phi Thiên Hạ


Chương 41: Đầu sóng ngọn gió


Lúc này, yến tiệc ở Thanh Tâm Điện tại tiền viện đang đến lúc cao trào. Cứ tưởng rằng Triệt Nhi sẽ ở ngoài chờ nàng, nhưng cậu bé lại cùng Y Lương vào nội đình xem múa hát. Mấy ngày nay Triệt Nhi ở trong Lan Phường, xem múa hát cũng nhiều, sao lại vẫn hứng thú như thế nhỉ, rốt cuộc thằng bé vẫn chỉ là đứa trẻ.

Nhưng Sắt Sắt không muốn ở trong Tuyền Vương Phủ thêm một giờ khắc nào nữa, nhỡ ra lát nữa Y Lãnh Tuyết phát hiện thấy thuốc bị trộm, mọi việc sẽ phiền phức vô cùng, nàng đành xông vào nội điện tìm Triệt Nhi.

Vừa vào nội điện, Sắt Sắt liền thấy Triệt Nhi đang ngồi cạnh Thái tử Dạ Vô Trần, cậu bé không ăn gì, thần sắc trên khuôn mắt rất chăm chú, nhìn chằm chằm vào các vũ cơ đang không ngừng nhảy múa.

Sắt Sắt cầm đóa thụy liên, lặng lẽ đi tới bên Triệt Nhi.

“Tà công tử, hoa đây, tặng cậu!” Sắt Sắt đưa hoa tới trước mặt Triệt Nhi, khẽ nói bên tai cậu.

Triệt Nhi quay đầu lại nhìn Sắt Sắt, chớp nhẹ hàng mi dài, cười nói: “Ngươi cầm lấy đi, ta đang xem múa!”

Sắt Sắt cười, cố nén giọng, giọng điệu ngấm ngầm ra lệnh: “Tà công tử, muộn rồi, cậu nói một tiếng với Điện hạ, thuộc hạ sẽ đưa cậu về trước.”

Không biết vì sao lần này Triệt Nhi không chịu nghe lời Sắt Sắt, cậu bé quay đầu lại nói: “Ta muốn xem múa, trong số mấy vũ cơ này có một người đẹp lắm, ta muốn xem cô ta.”

Sắt Sắt ngẩn người, phát cáu lên. Nàng rất ngạc nhiên trước phản ứng bất thường của Triệt Nhi. Tuy Triệt Nhi bướng bỉnh, nhưng vốn vô cùng hiểu chuyện, hơn nữa trước mặt nàng, lúc nào cũng đặc biệt ngoan ngoãn. Lẽ nào vũ cơ đó có gì đặc biệt thật ư? Sắt Sắt tuy trong lòng lo lắng, chỉ muốn kéo Triệt Nhi đi, nhưng nếu làm vậy, ắt hẳn sẽ khiến mọi người hoài nghi. Nàng chỉ còn cách nhẫn nại chờ đợi, yên lặng đứng đằng sau Triệt Nhi, trong lòng mong rằng sau khi Triệt Nhi thấy vũ cơ đó múa rồi, sẽ theo nàng rời khỏi nơi này.

Dạ Vô Trần ngồi bên Triệt Nhi, trên mặt nở nụ cười rất hiền hòa, thỉnh thoảng lại đứa ánh mắt yêu chiều nhìn sang Triệt Nhi, dường như bằng lòng hết với bất kỳ hành động nào của Triệt Nhi. Nhưng Sắt Sắt thấy thần thái yêu chiều đó của hắn mà trong lòng không khỏi ngấm ngầm ớn lạnh từng cơn.

Sắt Sắt không nhìn Dạ Vô Yên, nàng cố gắng tránh cho ánh mắt mình không nhìn về phía đó. Có điều dù đứng nghiêm trang sau lưng Triệt Nhi, khóe mắt nàng vẫn cảm nhận được, chàng đang ngồi nguyên đó, không biết từ lúc nào ánh mắt đã rời khỏi người Triệt Nhi nhìn về phía nàng. Trước tiên chăm chú nhìn vào đóa thụy liên trên tay nàng, rồi nhìn vào khuôn mặt nàng.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén, thâm trầm của chàng. Chỉ trong khoảnh khắc, Sắt Sắt có cảm giác như mình đang bị nhìn thấu tim gan. Bộ dạng thế này hẳn chàng không thể nhận ra được chứ? Sắt Sắt còn đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Dạ Vô Yên ngưng thần, đôi mắt đột nhiên nheo lại.

Trong lòng Sắt Sắt bỗng chùng xuống, ngón tay ngọc ngà trong tay áo siết chặt lại. Nếu thế này mà còn bị chàng nhận ra thì thuật dịch dung đúng là quá tệ. Nàng vốn định học thuật dịch dung, nhưng thế này có lẽ khỏi cần học nữa.

Đúng lúc đó, đột nhiên tiếng nhạc phía trước thay đổi, tiếng đàn thanh thoát như nước chảy vang lên trong điện. Dạ Vô Yên và Sắt Sắt đều bị tiếng đàn trong trẻo đó hút hồn, quay đầu nhìn lên đài múa.

Sắt Sắt thở phào, không biết nếu Dạ Vô Yên cứ tiếp tục nhìn nàng như vậy, liệu có nhận ra nàng hay không.

Trên đài múa, một cô gái áo trắng trên mặt che khăn sa đột nhiên xuất hiện giữa đám vũ cơ. Vì trên mặt che khăn nên không nhìn rõ bộ dạng ra sao, nhưng những động tác của cô ta vô cùng uyển chuyển, điệu múa bay bổng nhẹ nhàng. Điệu múa hòa cùng tiếng nhạc dịu dàng, êm ái, như thể chỉ e khiến mọi người tỉnh mộng.

Mọi người ngồi trên bàn tiệc lúc này cứ ngỡ bản thân mình đang mơ, trong giấc mơ đó họ thấy có tiên nữ giáng phàm, và đang không ngừng nhảy múa. Khuôn mặt Triệt Nhi vô cùng chăm chú, mắt không rời khỏi điệu nhảy của cô gái này.

“Đây là cô gái con muốn xem sao?” Sắt Sắt cúi người, khẽ nói bên tai Triệt Nhi.

Triệt Nhi gật đầu nhẹ đáp: “Vừa rồi ở ngoài điện con đã thấy cô ta, cô ta rất…” Còn chưa kịp nói hết, bỗng nghe tiếng đàn chuyển sang mạnh mẽ, cô gái nhón chân, nhẹ nhàng bay lên tay các vũ cơ khác, những chiếc chuông bạc ở mắt cá chân cũng theo đó vang lên những âm thanh giòn giã, trong nội điện phút chốc đã chìm trong yên lặng.

Tiếng đàn dần lặng đi, chậm rãi êm ái đến độ không thể nghe thấy nữa, trong gian phòng tĩnh mịch, chỉ còn nghe tiếng chuông reo trên cổ chân cô gái áo trắng, trước mắt chỉ còn điệu múa đẹp đẽ, và ống tay áo phấp phới nhẹ bay của nàng ta…

Sắt Sắt nhớ lại mình từng có khoảng thời gian múa trên lòng bàn tay Dạ Vô Yên, lúc đó, nàng cho rằng mình đã tìm được bàn tay có thể nâng đỡ cho điệu múa của mình. Nhưng nào ngờ, ý nghĩ ngây ngô đó của nàng cuối cùng cũng tan thành mây khói. Nhìn cô gái đang múa trước mặt, trái tim Sắt Sắt bỗng dâng lên dự cảm không lành.

Nàng liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên, chỉ thấy chàng vẫn ngồi đó, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có biểu hiện gì, ánh mắt thâm trầm dán chặt vào cô gái đang nhảy múa trước mặt, hiển nhiên chàng đã bị điệu múa của cô ta mê hoặc. Có điều, lông mày chàng khẽ chau lại, ánh mắt tuy chuyên tâm nhưng đôi môi mỏng nhếch lên có đôi phần hoảng hốt. Dường như chàng nhìn cô gái đó để nhớ về một người con gái khác.

Những ngón tay dài của chàng đưa ra khỏi tay áo rộng, cầm chiếc chén đầy rượu ngon trên tay, chiếc chén bằng bạch ngọc, đẹp đẽ lung linh, thấp thoáng thấy rượu trong chén rung rung, như những đợt sóng trên mặt hồ tĩnh lặng vậy.

Cùng với điệu múa của cô gái đó, thứ hiện lên trước mắt Dạ Vô Yên giống như chiếc đèn kéo quân. Tất cả chỉ là dáng vẻ của Sắt Sắt.

Trong rừng hoa, gió thổi nhẹ, mưa lâm thâm, những cánh hoa đỏ và trắng rơi đầy dưới đất, cùng tiếng gió mưa, nàng dẫm lên những cánh hoa, cuồng say múa. Dáng điệu mê hoặc như muốn trút hết những đau khổ trong lòng. Nàng múa suốt hai canh giờ, cuối cùng, nàng như hồ điệp sức cùng lực kiệt, rơi xuống đất bùn. Lúc đó, chàng liền nghĩ, nỗi đau nào có thể khiến nàng dùng điệu múa như điên cuồng đó để giải tỏa nỗi sầu đây?!

Đột ngột.

Bên hồ bán nguyệt, nàng mặc tấm áo trắng, ngón tay cầm chiếc đĩa sứ, khẽ rung lên trong không trung, lấy thanh âm giòn tan làm nhạc điệu, nàng như đóa sen trắng nở trong thứ âm nhạc lạnh trong đó, không ngừng đung đưa trước gió.

Trong biển hoa phía sau Xuân Thủy Lầu, nàng múa trong tiếng tiêu của chàng, ngón chân đạp trên cánh hoa, điệu múa phiêu bồng. Chàng không ngừng được bay về phía nàng, vốn định ôm chặt lấy tấm thân yêu kiều ấm áp ấy, không ngờ, nàng lại đáp xuống bàn tay chàng, xoay người nhẹ nhàng nhảy múa.

Khoảnh khắc chàng nhìn góc váy tung bay của nàng, trái tim có cảm giác vĩnh hằng. Chàng nguyện đưa bàn tay mình ra, để gót ngọc của nàng cứ thế múa suốt cả cuộc đời này trên bàn tay mình. Nhưng khoảnh khắc hạnh phúc đó sao quá ngắn ngủi, là chàng sai, chàng đã sai, hết lần này đến lần khác, đến nỗi đẩy nàng xuống vực sâu thăm thẳm.

Dạ Vô Yên khép hàng mi dài đen nhánh, che đi nỗi bi ai vừa dâng lên trong khóe mắt.

Tiếng vỗ tay rộ lên, Dạ Vô Yên ngước nhìn lên, chỉ thấy cô gái đó đã nhảy xuống khỏi tay của những cô gái khác, tiếng đàn cũng đã dừng hẳn. Cô gái đó yểu điệu đi lên phía trước, dịu dàng thi lễ, tấm mạng che mặt lúc này vừa hay rơi xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ mê người.

Trái tim Dạ Vô Yên đột nhiên như bị móng mèo cào phải, trái tim không đừng được thắt lại đau đớn.

Cô gái này, lông mày nàng ta, mắt nàng ta đều giống hệt người mà chàng vẫn ngày đêm mong nhớ.

Tay Dạ Vô Yên run lên, rượu trong chén lập tức đổ xuống bàn. Nhưng chàng vẫn không hề hay biết, chỉ yên lặng ngắm nhìn cô gái đó không chớp mắt.

Là nàng sao?

Đúng là nàng thật sao?

Cô gái đó rời gót sen dịu dàng đi tới, quỳ trên sàn đá lạnh, thanh âm êm ái, khe khẽ nói: “Dân nữ khấu kiến Thái tử Điện hạ, khấu kiến Tuyền Vương, Dật Vương và các vị đại nhân!” Ngay cả thanh âm cũng có ba phần giống nàng.

Dạ Vô Yên bỏ ly rượu trong tay xuống, vẫn chưa tỉnh lại sau cơn chấn động vừa rồi. Đúng là nàng, lẽ nào ông trời hậu ái, cuối cùng cũng cho chàng cơ hội được bù đắp? Chàng gần như đứng bật dậy, bước thật nhanh tới bên cô gái, chỉ nghe tiếng Dạ Vô Trần cười lớn: “Bình thân! Mỹ nhân này từ đâu tới vậy, lại tuyệt sắc đến thế này, không biết phương danh là gì?”

Cô gái uyển chuyển đứng dậy, ngọt ngào đáp: “Dân nữ là vũ công của Yên Chi Lầu, hoa danh Mặc Nhiễm. Dân nữ được Diệp đại nhân gọi tới chúc thọ Tuyền Vương.”

“Ồ? Mặc Nhiễm, tên hay quá. Không biết tên thật của cô là gì?” Dạ Vô Trần tiếp tục cười hỏi.

Mặc Nhiễm cười khẽ nói: “Tiểu nữ bốn năm trước không biết vì sao mất trí, đến giờ vẫn không nhớ ra tên họ mình là gì. Vì thế, Điện hạ cứ gọi tiểu nữ là Mặc Nhiễm thôi ạ.”

Dạ Vô Yên nghe vậy, trong lòng càng thêm chấn động. Bốn năm trước bị mất trí nhớ? Bàn tay lớn của chàng run lên, ly rượu trong tay đã bị bóp vỡ từ lúc nào không biết.

Vào khoảnh khắc khi tấm khăn che mặt của cô gái đó rơi xuống, Sắt Sắt ngạc nhiên không kém gì Dạ Vô Yên. Nàng không ngờ trên đời lại có cô gái giống mình như thế. Không chỉ dung mạo giống, ngảy cả điệu múa cũng nhẹ nhàng phiêu dật không thua gì nàng.

Sao lại như thế được? Điều này thật khiến người khác khó tin. Chẳng trách Triệt Nhi nhìn thấy cô gái này, nhất định đòi ở lại.

Cô gái đó nói bốn năm trước bị mất trí nhớ, trong lòng Sắt Sắt nghe vậy liền chùng xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Có vẻ đây là một âm mưu!

Có điều Sắt Sắt không hiểu, có kẻ tìm cô gái giống nàng như vậy để làm gì, muốn Dạ Vô Yên bị kích động ư?

Sắt Sắt quay đầu lại nhìn Dạ Vô Yên, chỉ thấy thần sắc trên mặt chàng thay đổi, trong đôi mắt thâm sâu trào dâng nỗi kinh ngạc vô ngần. Chàng nhìn chằm chằm vào Mặc Nhiễm, thần tình vô cùng phức tạp.

Dạ Vô Yên vẫn còn tình cảm với nàng ư? Nếu không sao chàng lại quan tâm đến một cô gái giống nàng như thế? Đúng lúc đó, cô gái liền ngẩng mặt lên. Tóc trên má phải tung bay, lộ ra một vết sẹo dài đáng sợ. Vừa rồi bị tóc mai che lại nên chưa nhìn rõ.

Thấy vết sẹo đó, trái tim Dạ Vô Yên như bị sét đánh, trong lòng đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn khuôn mặt trắng như tuyết và vết sẹo đáng sợ đó đan vào nhau, lướt qua trước mặt.

Chàng không phải chưa từng nghĩ tới việc rơi từ trên vách núi cao như vậy xuống, cho dù may mắt thoát chết, cũng sẽ phải chịu khổ nạn thế nào. Chàng không dám nghĩ, vì chàng không thể nào chịu đựng nổi việc nàng ở một nơi mà chàng không biết là đâu, âm thầm chịu đựng nỗi đau mà chính chàng là thủ phạm gây ra. Thế nên khi nhìn thấy vét sẹo trên mặt Mặc Nhiễm, trái tim chàng đau đớn như bị dùi đâm.

Năm xưa, hẳn là nàng đau đớn lắm!

Sắt Sắt nhìn vết sẹo trên mặt Mặc Nhiễm, nàng không đừng được hít sâu một hơi lạnh lẽo. Nói ra, khuôn mặt Mặc Nhiễm không hoàn toàn giống nàng, chỉ là thêm vết sẹo này vào, sẽ khiến người khác nhìn vào không nhận ra mặt cô ta to nhỏ thế nào, thế nên nhìn lại càng giống nàng thêm vài phần mà thôi.

Trong lòng Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, cô gái này rốt cuộc là do ai phái tới mà phải ngụy tạo thêm vết sẹo này?

Năm xưa khi nàng rơi từ trên vách núi xuống, thân hình sượt qua vách đá, nên vết thương chằng chịt khắp người. Tuy dùng thuốc, nhưng vẫn để lại rất nhiều sẹo, trên thân thể chỗ nào cũng có cả. Hơn nữa, sau lưng, vì thương thế khá nặng nên sẹo cũng khá lớn. Nhưng may mắn trên mặt Sắt Sắt không hề để lại sẹo, còn cô gái này, vì muốn để Dạ Vô Yên thương tâm mà vạch lên mặt một vết sẹo đáng sợ như vậy sao.

Sắt Sắt yên lặng đứng một bên quan sát. Mặc Nhiễm tuy thần thái dịu dàng điềm đạm, nhìn có vẻ lạnh lùng bình thản, nhưng Sắt Sắt lại nhìn thấy những ngón tay cô ta thò ra ngoài, đang nắm chặt lấy ống tay áo trong vô thức, kéo hình bông sen thêu ở đó đến mức biến dạng.

Sắt Sắt nhếch môi cười lạnh, nàng đâu có động tác như thế bao giờ. Hiển nhiên cô nàng Mặc Nhiễm này trong lòng đang cực kỳ lo lắng. Có lẽ nàng ta sợ Dạ Vô Yên phát hiện ra mình là đồ giả.

Cả Thanh Tâm Điện đều chìm trong tĩnh lặng, Dạ Vô Yên từ chỗ ngồi đứng bật dậy, chầm chậm bước tới gần Mặc Nhiễm.

Sắt Sắt chăm chú nhìn Dạ Vô Yên bước qua mình, đi thẳng tới trước mặt cô gái kia rồi đứng ngây ra đó!

Dạ Vô Yên không nói gì, đôi mắt phượng sâu thẳm dò xét một lượt trên mặt cô gái kia, chàng cầm đôi tay ngọc ngà của cô gái đó lên, động tác cực kỳ dịu dàng, giống như đang cầm thứ bảo bối mong manh dể vỡ, đã mất đi rồi nay mới tìm lại được. Cực kỳ cẩn thận, cực kỳ chăm chút. Khuôn mặt vốn dĩ lạnh đạm lúc này mang đầy sự dịu dàng không hề che giấu, dịu dàng đến mức dường như có thể nhấn chìm người khác. Đôi mắt đen sâu, đáy mắt mơ hồ dường như có một tầng hơi nước khiến người ta nhìn vào bất giác phải hoài nghi, người đàn ông này có thể khóc bất cứ lúc nào.

Mặc Nhiễm mở to hai mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng cao quý đang đứng trước mặt, cô ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, người có thể vì một người con gái mà gạt bỏ đi lớp sương giá lạnh lùng. Lúc ấy trái tim cô ta đột nhiên chùng xuống. Khi ánh mắt sâu thẳm sắc bén của chàng nhìn vết sẹo trên khuôn mặt cô ta toát lên vẻ dịu dàng có sức mạnh nhấn chìm người khác, nhất thời, cô ta gần như quên mất mình là ai, và mình đang đóng giả ai.

“Vương gia, người đang làm gì vậy?” Hồi lâu, cô ta mới hết ngẩn người, định thần lại, liền thì thầm khẽ hỏi.

“Cuối cùng ta cũng chờ được nàng quay về rồi!” Chàng nắm bàn tay cô ta, nhìn cô ta dịu dàng. Ngữ khí trong lời nói của chàng cực kỳ êm ái, giống như sợ nếu mình nói to, cô ta sẽ lại biến mất như một giấc mộng.

“Trước đây chúng ta biết nhau ư?” Mặc Nhiễm ngước mắt, lông mi cong dài khẽ chớp, trong đôi mắt long lanh như nước chất chứa đầy nỗi hoài nghi.

“Suỵt…” Dạ Vô Yên khẽ đặt ngón tay lên môi, khe khẽ nói: “Để Bản vương nhìn ngắm nàng thật cẩn thận nào.” Chàng đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô ta, từ lông mày tới khóe mắt, từ sống mũi tới làn môi, rồi vuốt qua cả vết sẹo dài của cô ta nữa.

“Tuyền Vương, xin ngài tự trọng!” Mặc Nhiễm khẽ đẩy chàng ra, rồi lại ngồi xuống trước án để đàn, lạnh lùng nói.

Dạ Vô Yên nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười, thân hình cao lớn cúi xuống trước mặt cô ta, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, mang theo một chút mê hoặc, nhìn ngắm đến mức khiến cô ta lo sợ. Cô ta bị chàng nhìn đến đỏ mặt, suýt quên cả việc mình phải làm ra bộ mặt lạnh nhạt lạnh lùng.

Ánh mắt của mọi người trên nội điện đều mở to chăm chú nhìn về phía Dạ Vô Yên và cô gái đó đang không ngừng dịu dàng quyến luyến. Văn võ bá quan dường như không thể tin vào mắt mình nữa, Tuyền Vương lại có thể say mê một cô gái đến như thế sao? Đúng là không thể tưởng tượng được.

Có phải là thật không?

Dạ Vô Yên quay người, khuôn mặt tuấn tú giống như đông qua xuân tới, nở một nụ cười nhẹ như gió xuân, đẹp đến mê người.

“Khiến các vị phải chê cười rồi, cô gái mà Bản vương đã mất đi nay tìm lại được chính là…”

“Ôi chao, ta thích tỷ tỷ này quá! Tỷ tỷ ơi, tỷ xinh đẹp quá! Tỷ có thể cho ta ôm một cái được không?” Dạ Vô Yên còn chưa kịp nói hết câu, một bóng người nhỏ bé đã đứng dậy từ trên bàn tiệc, chạy mau tới trước mặt Mặc Nhiễm, vùi đầu vào lòng cô ta.

“Tỷ tỷ, ta thích điệu múa của tỷ tỷ lắm!” Triệt Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hào hứng nói.

Dạ Vô Yên bị Triệt Nhi ngắt lời, chàng cau mày, hờ hững nhìn Triệt Nhi đang nũng nịu trong lòng Mặc Nhiễm.

“Mặc Nhiễm tỷ tỷ, tỷ có thích ta không?” Triệt Nhi mở to đôi mắt đen long lanh như thủy tinh, hàng mi cong vút như cánh bướm, trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc là thần thái mong mỏi vô cùng.

“Đương nhiên là ta thích đệ rồi.” Mặc Nhiễm cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Triệt Nhi.

“Vậy tỷ có đồng ý lấy ta không? Ta bảo đảm sẽ chỉ lấy một mình tỷ tỷ làm phu nhân thôi, cho dù cô nương khác có khóc lóc cầu xin, ta cũng không lấy họ đâu.” Triệt Nhi từ trong lòng Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, nói một cách vô cùng nghiêm chỉnh.

Câu này vừa nói ra khiến mọi người không khỏi xôn xao, đứa bé này liệu được mấy tuổi rồi mà đòi lấy thê tử? Thái tử Dạ Vô Trần có phần ngượng ngập liền hắng giọng một tiếng, hắn hối hận khi đêm nay trót nhận là cha đứa bé này.

Mặc Nhiễm nghe vậy cười nói với Triệt Nhi: “Đệ năm nay mấy tuổi rồi? Chờ khi đệ lấy ta, ta đã thành bà già rồi.”

Triệt Nhi chu miệng, đáp: “Ta không chê tỷ già đâu.”

“Nhưng ta chê đệ còn nhỏ đấy!” Mặc Nhiễm nói. Cậu nhóc này đúng là lắm chuyện, có điều nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tà đó, đúng là không thể tức giận được.

Triệt Nhi chu miệng, trong khi Dạ Vô Yên tiến lại nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Mặc Nhiễm, cười nhạt nói: “Bản vương tuyên bố, đây là thê tử mất tích mới tìm lại được của ta!”

Chữ “thê tử” vừa nói ra, trái tim Sắt Sắt liền cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhìn chàng gọi cô gái khác là “thê tử” có phải rất buồn cười không? Còn cô gái kia rõ ràng chỉ có bộ dạng bên ngoài hơi giống nàng thôi. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chính tay chàng đẩy nàng xuống vực, vậy mà chàng vẫn coi nàng là thê tử sao? Còn nữa, lẽ nào chàng không nhận ra cô gái này là giả mạo sao?

Lời nói của Dạ Vô Yên lập tức khiến đại sảnh trở nên xôn xao, tất cả đều không ngừng suy đoán về thân phận của cô gái kia. Những cô gái ở nơi khuê các rất ít để người ngoài biết mặt, thế nên cho dù các đại thần tham gia yến tiệc đều đã từng gặp mặt Sắt Sắt, nhưng cực kỳ ít người có thể nhận ra nàng.

“Tuyền Vương, không biết Vương phi của ngài có thân phận thế nào?” Một vị đại thần đứng dậy hỏi, dẫu sao bốn năm nay Dạ Vô Yên cũng không hề lấy thê nạp thiếp, bọn họ còn cho rằng chàng sẽ sống cô độc đến già, đột nhiên ở đâu ra một thê tử thế này. Thế nên không có ai là không khỏi kinh ngạc.

Dạ Vô Yên khẽ cười, ngoảnh đầu nhìn Mặc Nhiễm, chậm rãi nói: “Nếu nàng đã mất ký ức, Bản vương tạm thời không thể nói ra thân phận của nàng được.”

Mọi người đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng trên yến tiệc, những lời chúc mừng không ngớt vang lên.

“Dân nữ là Vương phi của Vương gia thật ư?” Mặc Nhiễm nghi ngờ hỏi, đôi mắt ngập tràn ý nghi hoặc.

Dạ Vô Yên cười đáp: “Đương nhiên rồi, tuy mất trí, nhưng nàng vẫn là thê tử của ta.” Dạ Vô Yên khẽ nói, khuôn mặt sángi bóng, bên khóe môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ, có điều, trong nụ cười đó lại ẩn giấu sự lạnh lùng khó mà phát hiện.

Bất ngờ một bóng áo màu lam chầm chậm tiến tới, đó là Dật vương Dạ Vô Nhai. Cả tối nay Dạ Vô Nhai chỉ ngồi đó, không hề nói gì, chỉ chìm trong yên lặng uống rượu, hắn chính là đại diện cho sự yên lặng trong đám đông ồn ã và náo nhiệt này. Chỉ khi cô gái áo trắng Mặc Nhiễm xuất hiện, ánh mắt hắn mới như dậy sóng.

Lúc hắn chầm chậm bước ra, đi tới bên Dạ Vô Yên, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn vào Mặc Nhiễm, cái nhìn sâu thẳm phức tạp, vừa vui mừng lại vừa pha vài phần đau đớn. Hồi lâu, ánh mắt hắn mới nhìn về phía Dạ Vô Yên, nói một cách chắc chắn: “Chúc mừng lục đệ, viên ngọc lưu lạc ở biển xanh nay đã lại quay về, ngũ ca còn có việc, xin cáo từ trước đây!”

Bước chân rời đi của Dạ Vô Nhai có phần loạng choạng, Kim Tổng quản vội vã tiễn ra ngoài.

Đêm đã về khuya, yến tiệc cũng vào hồi tàn, theo Dạ Vô Nhai cáo biệt, khách khứa cũng lục tục cáo từ. Dạ Vô Trần cười nhạt rồi đứng dậy, gọi Triệt Nhi muốn đưa cậu bé đi.

Sắt Sắt liếc mắt về phía Triệt Nhi, vừa rồi nàng đã khẽ nói với Triệt Nhi, nhất định không được đi theo Dạ Vô Trần. Nàng vốn định mang Triệt Nhi đi từ giữa bữa tiệc, nhưng không ngờ lại kéo dài tới tận lúc này. Nếu giờ lại về cùng Dạ Vô Trần, chắc chắn hành tung của nàng và Triệt Nhi sẽ sớm bị Dạ Vô Trần điều tra được.

Triệt Nhi ngồi lì trên ghế, nói: “Con không đi, con muốn đi theo Mặc Nhiễm tỷ tỷ, tỷ ấy ở đâu, con sẽ ở đó!” Dường như đang tức giận về việc vừa rồi Dạ Vô Trần nhường lại Mặc Nhiễm cho Dạ Vô Yên.

Dạ Vô Trần chau mày, lạnh lùng nói: “Không được! Con chỉ là đứa trẻ, sao lại không nghe lời thế hả?”

“Con không đi đâu! Con muốn ở đây, con muốn ở cùng Mặc Nhiễm tỷ tỷ!” Triệt Nhi đứng dậy khỏi ghế, chạy tới sau lưng Dạ Vô Yên, bàn tay nhỏ bé kéo áo Dạ Vô Yên, nói một cách đau khổ: “Vương gia, ngài cho ta ở đây đi mà! Ta muốn ở với Mặc Nhiễm tỷ tỷ, ta còn muốn chơi với Lương công tử!”

Dạ Vô Yên quay lại nhìn Triệt Nhi, cúi xuống mỉm cười nói: “Vương phủ của ta không tốt bằng ở phủ Thái tử đâu. Cháu có muốn ở lại thật không?” Không hiểu vì sao Dạ Vô Yên cực kỳ yêu thích đứa trẻ này. Nhưng nó là con của Dạ Vô Trần, nếu giữ lại trong phủ, nhỡ có chuyện gì, chàng không thể gánh vác nổi.

Triệt Nhi nhận ra sự do dự của Dạ Vô Yên, đôi mắt phượng đột nhiên bị phủ lên một lớp sương mờ, lớp sương đó nhanh chóng đọng thành nước mắt tuôn rơi lã chã. Không có tiếng khóc, nhưng cực kỳ đáng thương, cực kỳ đáng mủi lòng.

Trái tim Dạ Vô Yên đột nhiên mềm yếu, có điều bất luận thế nào cũng không thể để đứa bé này trong phủ chàng được. Chàng đứng dậy cười nói: “Hoàng huynh, Tà Nhi đúng là đáng yêu, có điều e là ở trong phủ của Bản vương sẽ phải chịu tiệt thòi.”

Dạ Vô Trần nhìn khuôn mặt bé nhỏ đầm đìa nước mắt của Triệt Nhi, nét mặt hắn rất khó đoán là đang nghĩ gì. Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn đột nhiên cười nói: “Không sao, nếu nó thích thì đêm nay phiền Hoàng đệ vậy.” Nói rồi, hắn xoa đầu Triệt Nhi đưa lời căn dặn: “Không được nghịch ngợm đâu đấy.”

“Vâng!” Triệt Nhi vui vẻ nở nụ cười.

“Ngươi và Trương Hữu nữa, các người ở lại Tuyền Vương Phủ trông nom tiểu công tử!” Dạ Vô Trần liếc nhìn Sắt Sắt và một tên thị vệ, lạnh lùng dặn dò, “Còn những vú em a hoàn khác, ta nghĩ chắc trong phủ của Hoàng đệ cũng không thiếu đâu.”

Dạ Vô Yên khẽ chau mày, lúc này mới phát hiện ra việc Triệt Nhi ở lại đúng là một chuyện cực kỳ rắc rối.

Dạ Vô Trần cười nhạt cáo từ, rồi được đám thị vệ tiền hô hậu ủng đưa đi. Dạ Vô Yên nhìn bọn họ đi rồi, chau mày nói: “Kim Tổng quản, đưa Tà công tử vào nơi ở của Bản vương.”

Tuy Tuyền Vương Phủ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng chàng vẫn không yên tâm, đành để nhóc con rắc rối này ở cùng chàng vậy. Như thế chàng mới có thể ngủ yên.

“Vương gia, vậy còn Mặc Nhiễm cô nương, à không, Vương phi, nàng ấy ở đâu? Có phải ở Đào Yêu Viện như trước kia không?” Kim Tổng quản khom người hỏi.

“Không cần, cũng ở Khuynh Dạ Cư cùng ta luôn.” Dạ Vô Yên cười nhạt nói, trong đôi mắt sâu thẳm toát lên một nỗi bi thương không dễ gì nhận ra.

Khuynh Dạ Cư là nơi ở của Dạ Vô Yên, khi còn làm Thứ phi của chàng, Sắt Sắt đã từng tới đây ba lần.

Lần đầu tới đây là trong buổi yến tiệc sinh nhật Y Doanh Hương, nàng bị Y Doanh Hương đẩy xuống hồ, Dạ Vô Yên cứu nàng từ dưới hồ lên, ôm nàng tới đây. Lần thứ hai nàng tới là để cầu xin Dạ Vô Yên cho mình rời khỏi Vương phủ, đúng lúc chàng đang vẽ tuyết liên. Kết quả là hai người đánh cược, rồi nàng vì vụ cá cược đó mà xông vào rừng trúc. Lần cuối cùng cũng là lần nàng ở đây lâu nhất, chính là sau khi xông vào rừng trúc thất bại, được Dạ Vô Yên bế về, rồi ở đây dưỡng thương.

Ba lần thì hai lần nàng được chàng bế về đây.

Nhớ lại những chuyện đó, Sắt Sắt vẫn có cảm giác như ở một kiếp khác vậy. Đến giờ Sắt Sắt vẫn không hiểu, vì sao lúc đó Dạ Vô Yên lại ôm nàng về Khuynh Dạ Cư. Nàng còn nhớ khi đó rõ ràng chàng rất ghét nàng.

Khuynh Dạ Cư là nơi ở có diện tích lớn nhất trong Vương phủ, ngoài chính điện ra, diện tích còn lại chính là phòng ngủ của Dạ Vô Yên. Bên phải là một gian phòng khá lớn để không, Dạ Vô Yên liền đưa Triệt Nhi tới đó. Còn Mặc Nhiễm, đương nhiên là được Dạ Vô Yên đưa vào phòng ngủ cùng chàng.

Dạ Vô Yên sẽ không ngủ cùng cô nàng Mặc Nhiễm đó chứ? Nàng không tin, với sự tinh tường của mình, Dạ Vô Yên lại không nhận ra cô gái đó là giả? Dù sao, bọn họ cũng đã từng sống cùng nhau một khoảng thời gian, hai người cũng coi như đặc biệt thân thiết! Tuy nàng rất ngu ngốc, không nhận ra Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên, nhưng chỉ vì chàng hóa trang quá giỏi, ngay đến giọng nói và mùi cơ thể cũng thay đổi được. Còn cô nàng Mặc Nhiễm này tuy có phần giống nàng, nhưng nhất cử nhất động, nụ cười, ánh mắt vẫn có những điểm không hề giống nàng.

Triệt Nhi ở căn phòng lớn bên phải, trước cửa có tấm bình phong bằng lưu li, sau bình phong là một chiếc giường rất đẹp. Trong phòng, dù là bàn ghế hay tủ áo đều vô cùng tinh xảo.

“Căn phòng này cũng tạm được!” Đôi mắt đen của Triệt Nhi đưa qua đưa lại, nhìn khắp phòng một lượt, rồi cảm thán một cách thờ ơ. Giọng nói còn non nớt mà giọng điệu rất nghiêm túc, ra bộ người lớn như ai.

Mấy thị nữ mà Dạ Vô Yên phái tới hầu hạ Triệt Nhi nghe vậy đều không khỏi mỉm cười, ánh mắt ngấm ngầm đánh giá Triệt Nhi. Khi thấy dáng vẻ Triệt Nhi đáng yêu, trong lòng họ ai cũng không khỏi tiếc nuối, đứa nhỏ đáng yêu này sao lại là con Thái tử chứ, nếu là con của Vương gia thì tốt biết bao!

“Đứa bé đáng yêu quá, có điều Vương phi về phủ, không chừng chẳng bao lâu nữa Vương phủ chúng ta sẽ có thêm tiểu công tử cũng nên.” Một thị nữ áo xanh cười hi hi nói.

“Đúng đấy!” Cả đám thị nữ vừa thu dọn trong phòng, vừa khe khẽ nói chuyện. Đương nhiên họ chỉ coi Triệt Nhi như đứa trẻ bình thường khác, vì thế mới nói những chuyện này mà không e dè chút gì.

“Vương phi về phủ là sẽ có thêm tiểu công tử sao?” Triệt Nhi nghe vậy, tò mò hỏi.

“Đúng rồi, đêm nay Vương gia và Vương phi ở bên nhau, đương nhiên là sẽ có tiểu công tử rồi!” Thị nữ đó khẽ mỉm cười nói.

“Ồ…” Triệt Nhi khẽ “ồ” lên một tiếng, cố kéo dài giọng. Rõ ràng là không hiểu gì, nhưng làm ra bộ như hiểu rõ lắm. Hàng lông mi dài khẽ chớp, mắt thoáng nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Phòng dọn dẹp xong xuôi, các thị nữ ra ngoài hết, lúc này thị nữ Sính Đình của Dạ Vô Yên liền bước vào.

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên lại phái Sính Đình tới hầu hạ, Sính Đình là thị nữ thân cận của Dạ Vô Yên, hơn nữa cô ta cũng biết võ công. Quả thực Dạ Vô Yên hết sức coi trọng Triệt Nhi.

Trong lòng Sắt Sắt có chút thấp thỏm, dẫu sao Sính Đình cũng có biết nàng. Có điều ánh mắt Sính Đình lúc này dường như đã bị Triệt Nhi thu hút. “Tà công tử, muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi.” Sính Đình mang chậu rửa mặt tới, dịu dàng cười nói.

Triệt Nhi nhìn Sính Đình, thật hiếm có khi nào cậu lại chịu nghe lời mà rửa mặt chải đầu nhanh như vậy.

Sính Đình cười khẽ nói: “Tà công tử, cậu nghỉ đi nhé, nô tỳ đứng ngoài cửa, nếu có chuyện gì, lúc nào cũng có thể gọi nô tì.” Triệt Nhi chớp mắt cười đáp: “Ta không ngủ được, muốn ra ngoài đi lại.”

“Khuya lắm rồi, Tà công tử tốt nhất đừng ra ngoài nữa.” Sính Đình hờ hững nói.

“Ta chỉ ra ngoài một vòng thôi, không đi xa đâu. Nếu không ngươi đi theo ta nhé.” Dứt lời, cậu đã trượt từ trên ghế xuống, chầm chậm bước ra ngoài.

Sính Đình cũng không dám ngăn cản Triệt Nhi, chỉ đành đi sát theo sau cậu bé. Sắt Sắt đang đóng giả làm hộ vệ tùy thân của Triệt Nhi đương nhiên cũng không dám ngăn cản hành động bừa bãi của “chủ nhân”. Thị vệ Trương Hữu mà Dạ Vô Trần phái ở lại thấy vậy cũng đi ngay theo phía sau họ.

Trong đêm tối, mấy người họ ai nấy đều có tâm sự riêng, không ngừng đi lại loanh quanh trong hành lang Khuynh Dạ Cư.

Những bông hoa nở về đêm tỏa ra mùi hương nồng nàn, gió đêm khẽ thổi, đưa mùi hương tới bên cánh mũi. Triệt Nhi hít sâu một hơi, thần sắc đột ngột vô cùng vui sướng. Cậu bé khoanh bàn tay nhỏ nhắn, đi đi lại lại ở hành lang, cứ lòng vòng mãi trước cửa phòng ngủ của Dạ Vô Yên.

Tim Sắt Sắt không ngừng đập mạnh, đột nhiên hiểu ra nhóc con này đang định giở trò gì. Chưa kịp nghĩ thêm gì, đã nghe tiếng người hô hoán trong phòng Dạ Vô Yên, giọng nói không cao không thấp.

Nghe giọng nói, xem ra đó là tiếng của cô nàng giả mạo Mặc Nhiễm.

Ánh mắt Triệt Nhi sáng lên, quay người xông tới trước cửa phòng ngủ Dạ Vô Yên. Cánh cửa không khóa, chỉ đóng hờ, thân hình bé nhỏ đẩy một cái đã xông vào được bên trong rồi.

Sính Đình đứng ở cửa, sắc mặt có phần bối rối, không biết có nên đi theo Triệt Nhi vào không. Sắt Sắt ngẩn ra một lát, liền lập tức xông vào theo. Bất luận thế nào, nàng cũng phải mang Triệt Nhi đi đã rồi hẵng hay.

Sắt Sắt vội vã xông vào phòng, vòng qua tấm bình phong, chạy sâu vào bên trong, đôi mắt sáng rực lên, vừa hay nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vô cùng ướt át.

Đây không phải là lần đầu tiên Sắt Sắt thấy cảnh này. Bốn năm trước khi còn ở Bắc Lỗ Quốc, lúc nàng bị Vân Khinh Cuồng lừa tới trướng của Dạ Vô Yên đã gặp phải cảnh như thế này rồi. Không ngờ tình cảnh hôm nay so với năm xưa còn ướt át hơn rất nhiều.

Trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến mờ, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng. Trên mặt đất là một chiếc thùng tắm lớn, trong thùng sóng nước dập dờn, trên mặt đất nổi lên từng cánh hoa đỏ rực. Trong thùng tắm không có ai, người lúc này đang ở trên giường.

Trên giường, màn trướng còn chưa buông, Mặc Nhiễm cô nương như vừa tắm xong, chỉ khoác một tấm áo sa mỏng, lộ nửa bờ vai, tóc mây buông xõa, khuôn mặt ửng hồng, có phần hờn mát ra chiều giận dỗi nhìn Dạ Vô Yên đang đè trên người mình. Bộ dạng Dạ Vô Yên cũng chẳng hay ho gì, áo quần xộc xệch, tà áo trước ngực mở phanh, lộ ra bộ ngực rắn chắc. Đôi mắt phượng nheo lại, biểu cảm rất lạnh nhạt không rõ là tình cảm gì, dường như đang chìm đắm vào sự mê hoặc trước mặt. Ngón tay dài của chàng nhẹ trượt theo thân hình nuột nà của Mặc Nhiễm, dường như không thể dứt ra được.

Thấy cảnh đó, trước ngực Sắt Sắt cực kỳ bối rối, sắc mặt hơi sa sầm, tình cảm trong lòng càng thêm phức tạp.

Cảm giác giây phút này vô cùng kỳ lạ, giống như thể thấy Dạ Vô Yên đang quấn quít với một bản thân mình khác vậy. Nhưng bên cạnh cảm giác kỳ quái đó lại có chút đắng cay, vì đó thực không phải là mình, còn Dạ Vô Yên xem bộ dạng lại hoàn toàn không hề nhận ra.

Trước đây, có lẽ chàng cũng thích nàng, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến Sắt Sắt nhận ra rằng có lẽ cái mà chàng thích trước đây chỉ là cái xác bên ngoài của nàng mà thôi. Nếu thực sự yêu con người nàng, sao ngay cả đến thật giả cũng không thể phân biệt?

Triệt Nhi đứng đó, mở to đôi mắt đen láy, ngây ra nhìn cảnh trước mặt, cái miệng nhỏ hơi hé ra, dường như cực kỳ kinh ngạc.

Sắt Sắt cúi mắt, đưa tay bịt mắt Triệt Nhi, không ngờ chưa kịp bịt lại, đã thấy Triệt Nhi lạnh lùng nói: “Hai người đang đánh nhau ư? Tuyền Vương, sao ngài lại đánh Mặc Nhiễm tỷ tỷ? Mặc Nhiễm tỷ tỷ, ta tới cứu tỷ.” Vừa nói vừa vung nắm đấm nhỏ xíu tới.

Dạ Vô Yên thấy Triệt Nhi xông tới, trong đôi mắt đen sâu thẳm bỗng ánh lên một tia khác lạ khiến ngươi ta nhìn thấy không hiểu nổi rốt cuộc chàng đang nghĩ gì. Dạ Vô Yên đồng thời buông Mặc Nhiễm ra, giơ tay kéo lại áo, từ từ ngồi dậy.

Nắm tay bé nhỏ của Triệt Nhi vừa đúng đánh vào bụng chàng, Dạ Vô Yên chau mày, nửa quỳ nửa ngồi, chau mày hỏi: “Tà Nhi, cháu muốn bảo vệ nàng ấy ư?”

“Ta không phải Tà Nhi, ta là Vô Tà công tử!” Triệt Nhi dường như rất căm ghét cách gọi thân mật đó của Dạ Vô Yên, dường như chẳng có chút thiện cảm gì với người đang đứng trước mặt.

“Vô Tà?” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nheo lại, dường như đang ngẫm nghĩ về tên của đứa bé này, “Không phải Tà công tử mà là Vô Tà? Vô Tà công tử sao?”

“Ta muốn ngủ với Mặc Nhiễm tỷ tỷ!” Triệt Nhi cao giọng nói, cậu nhóc mới có mấy tuổi, vốn dĩ không hiểu ra thâm ý trong câu nói của Dạ Vô Yên.

Khóe miệng Dạ Vô Yên khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhã, “Được rồi! Nếu Vô Tà công tử thích, vậy Bản vương cũng không ngăn cản nữa.”

Triệt Nhi cười rất đắc ý, nói: “Được thôi, ngài tới phòng ta ngủ đi! Ta ngủ ở đây!” Cậu bé không muốn Dạ Vô Yên ở cùng cô gái này, vì thị nữ vừa rồi có nói, Tuyền Vương Phủ sẽ có tiểu công tử.

Dạ Vô Yên vẫn cười nhạt nói: “Được.”

Chàng quay đầu nhìn Mặc Nhiễm nằm trên giường, nói: “Sắt Sắt, nếu nàng đã quên ta, tạm thời không thể chấp nhận ta, vậy cũng tốt, nếu nàng thích đứa trẻ này, mà đứa trẻ này cũng thích nàng, vậy thì để nó ở với nàng đi!”

Sắt Sắt nghe thấy Dạ Vô Yên dịu dàng gọi Mặc Nhiễm là Sắt Sắt, trong lòng nàng bỗng cảm thấy rất đáng cười.

Dạ Vô Yên dứt lời, liền mỉm cười đi ra khỏi phòng.

Sắt Sắt thấy chàng chầm chậm đi tới, lặng lẽ cúi đầu, khẽ khép hàng mi.

Khi Dạ Vô Yên đi qua nàng, bước chân đột nhiên dừng lại, trái tim Sắt Sắt giây phút đó căng như dây đàn, có điều, ánh mắt Dạ Vô Yên chỉ dừng lại trên khuôn mặt nàng trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng một cách nho nhã.

Đêm đã khuya, bầu trời đen như nhung, những ngôi sao lấp lánh hắt lên những tia sáng yếu ớt. Cửa sổ chạm hoa khép chặt. Trong phòng, Dạ Vô Yên khoanh tay đứng trước bàn, thân hình cao lớn dưới ánh nến đổ thành chiếc bóng rất lớn trên tường.

“Điều tra ra chưa?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hỏi.

Một bóng đen nhanh nhẹn nhảy vào trong phòng, thấp giọng nói: “Bẩm Vương gia, Mặc Nhiễm cô nương quả thực bốn năm trước xuất hiện ở Yên Chi Lầu, có điều nghe nói khi đó cứ ốm mãi, chỉ ở trong hậu viện dưỡng thương, vì thế hầu hết các cô nương trong lầu đều chưa gặp cô ta. Đến hơn một năm trước, cô ta mới bắt đầu mãi nghệ ở Yên Chi Lầu, nhưng cô ta luôn đeo mặt nạ, chưa bao giờ để lộ mặt thật, có lẽ vì muốn che đi vết sẹo trên mặt. Vì nhảy múa giỏi nên cô ta khá nổi danh ở Yên Chi Lầu. Diệp đại nhân mời các cô nương ở Yên Chi Lầu tới Vương phủ diễn có lẽ cũng không biết bộ dạng cô ra thế nào.”

“Có lẽ không biết, nhưng nhất định chịu sự sai khiến của ai đó. Ngươi âm thầm điều tra xem, Diệp đại nhân vì sao lại nghĩ ra việc mời vũ cơ tới hiến nghệ mừng sinh nhật Bản vương.” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, con người Diệp đại nhân thế nào, Dạ Vô Yên biết rất rõ, ông ta rất chính trực, nhất định không phải là người của Dạ Vô Trần.

“Còn về đứa bé của Thái tử, thuộc hạ đã điều tra rồi, Thái tử quả thực có nuôi một ca kỹ ở bên ngoài, đúng là có một đứa con, tuổi cũng xấp xỉ Tà công tử.” Gã thám vệ đó bẩm báo từng lời từng chữ.

Dạ Vô Yên nghe vậy thoáng nhếch lông mày, đột nhiên quay người, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn sắc bén: “Ngươi có thăm dò được bộ dạng đứa trẻ đó thế nào không?”

“Điều này thuộc hạ chưa điều tra ra, nghe nói đứa trẻ đó hơn một tháng trước đã được đưa vào phủ Thái tử rồi.”

Dạ Vô Yên chau mày, trước mắt hiện ra khuôn mặt đẹp như ngọc của Vô Tà công tử. Có lẽ Dạ Vô Trần thực sự có một đứa con ở bên ngoài, nhưng không chắc đứa bé đó chính là Vô Tà công tử này.

Nó nói nó không phải Tà công tử mà là Vô Tà công tử. Nếu đúng là con của Dạ Vô Trần, sao hắn có thể để trong tên con mình có chữ “Vô” được? Cho dù gia đình thường dân đi nữa cũng là phạm húy, huống hồ là Thái tử. Vì thế, chàng nghi ngờ tiểu công tử Vô Tà này không phải con của Dạ Vô Trần. Nhưng nếu không phải thì sao hắn lại dắt theo đứa trẻ này đến đây?

Nếu Vô Tà công tử quả thực không phải con hắn, vậy vì sao trước mặt bá quan văn võ hắn lại thừa nhận điều này, cuối cùng còn để cậu bé ở lại Tuyền Vương Phủ. Lẽ nào, hắn muốn…

Dạ Vô Yên nheo mắt lạnh lùng nói: “Phái người trông coi Tà công tử thật cẩn thận, đừng để chuyện gì xảy ra với nó!”

“Vương gia, nếu Vô Tà tiểu công tử không phải là con Thái tử, sao chúng ta không tương kế tựu kế?”

Dạ Vô Yên chau mày, trước mắt hiện kên khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu của Vô Tà, có lẽ vì đứa trẻ đó có vài phần giống chàng. Không hiểu vì sao từng lời nói cử chỉ của đứa bé đó đều khiến chàng như mất đi cả hồn phách. “Không thể được!” Chàng lạnh lùng nói, chàng quyết không thể vì mục đích của mình mà hi sinh một đứa trẻ đáng yêu như thế được.

“Nhưng, Vương gia, đây là một cơ hội tuyệt vời.” Thám vệ đó có chút thất vọng.

Dạ Vô Yên đứng dậy, đi lại một vòng trong phòng, nói một cách hờ hững: “Bất luận thế nào, nhất định cũng phải bảo vệ đứa bé đó, nhất định không được để nó gặp bất cứ tổn thương nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN