Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 50: Bày mưu lập kế
Ngày hai mươi lăm tháng mười, Mặc Thành.
Ở Nam quốc vẫn đang là mùa thu, nhưng ở Mặc Thành, gió bắc lạnh lẽo đã bắt đầu thổi tới. Trận tuyết đầu tiên vừa dứt, đất đai phía Bắc đã khô cứng lạnh giá, cỏ cây đều đã rụng hết lá, chỉ còn những cành cây trơ trụi, bên trên phủ một lớp tuyết mỏng, giống như chỉ sau một đêm gió xuân Giang Nam thổi tới làm rơi hoa lê trên ngàn vạn cành cây, lấp lánh mà mỹ lệ.
Trên trời mây phủ kín mít, lại bắt đầu một trận tuyết lớn. Từng bông tuyết rơi xuống mặt người, hơi lạnh lập tức thấm vào da thịt.
Cả Tuyền Vương Phủ bị bao phủ một bầu không khí nặng nề vì lão Thái hậu đột nhiên qua đời và Tiên hoàng lâm bệnh nặng, Tuyền Vương đau khổ vô cùng, đã nằm trên giường bệnh suốt mấy ngày qua. Vì thế, sắc mặt của tất cả thị vệ và thị nữ trong phủ đều vô cùng nặng nề, chẳng ai nói với ai một lời.
Trong phòng ngủ của Dạ Vô Yên dưới đất phủ một lớp thảm dày, cả căn phòng đều vô cùng ấm áp. Ánh đèn mờ ảo, Dạ Vô Yên ngồi tựa trên giường, tay cầm chén trà khẽ đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Bộ hạ đắc lực của chàng Trương Tử Hoàn Trương tướng quân đang ngồi trên chiếc ghế bát tiên bên cạnh, đôi mắt sáng như sao nhìn Dạ Vô Yên một lượt từ trên xuống dưới, thở phào một hơi, cười nói: “Vương gia, cuối cùng ngài cũng chịu trở về, mấy ngày nay mạt tướng ngày nào cũng giả làm Vương gia nằm trên giường bệnh, đúng là mệt muốn chết.”
Mấy ngày nay Dạ Vô Yên tới Thủy Long Đảo, ngoài mấy thuộc hạ tâm phúc ra, người ngoài không một ai hay biết. Từ khi Dạ Vô Yên bị tước binh quyền, chức Tướng quân của Trương Tử Hoàn cũng chỉ để làm chơi, vì thế Dạ Vô Yên liền lệnh cho ông ta đóng giả làm chàng, nằm trên giường giả ốm.
Chuyện này đúng là làm khổ Trương Tử Hoàn, suốt ngày bị nhốt trong căn phòng ấm áp, lại không được ra ngoài, một người đã quen chinh chiến như ông ta, phải sống cuộc sống như vậy thực vô cùng khó chịu.
Dạ Vô Yên nhấp một ngụm trà nữa, đôi mắt ẩn sâu làn hơi nước, mờ ảo lóe lên sự tinh anh, khóe môi chàng nở nụ cười nhạt, hỏi một cách thờ ơ: “Lẽ nào còn mệt hơn việc ngươi phải ra trận giết địch sao?”
Trương Tử Hoàn gật đầu đáp: “Đúng vậy, mấy ngày nay, thực chẳng thoải mái bằng việc thuộc hạ ra trận giết địch.” Đang nói, bỗng nghe thấy bên ngoài Noãn Các có tiếng thị vệ truyền tới, “Vương gia, có cấp báo từ kinh thành truyền tới.”
Dạ Vô Yên nghe vậy, lông mày liền chau sít lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người khác chẳng thể nào nhìn rõ tâm tư,ngoài mặt là nụ cười khó hiểu như có như không, chàng buông chén trà xuống, trầm giọng nói: “Truyền vào!”
Cấp báo đêm khuya, nhất định là tin tức quan trọng. Không đầy thời gian uống hết một chén trà, một thám báo mình mặc đồ đen, dáng vẻ mệt nhọc tiến vào cung kính bái kiến chàng. Khuôn mặt hắn ta vô cùng mệt mỏi, đôi mắt đầy tia máu, ngay cả giày cũng đầy vết bùn, tóc vẫn còn những bông tuyết chưa tan, rõ ràng là mấy ngày nay đi không nghỉ, chạy suốt đêm tới đây.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Dạ Vô Yên hỏi một cách hờ hững, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
Thám báo đó sắc mặt trở nên nặng nề: “Vương gia, thuộc hạ có cấp báo. Hoàng đế đã lệnh cho Cố Vĩnh và Tân Đạt thống lĩnh binh mã tới bắt Vương gia! Bây giờ dưới trướng Vương gia không có một binh một tướng nào, tốt nhất ngài nên tính toán trước, chỉ mấy ngày nữa thôi, đại quân sẽ tới Mặc Thành.”
Dạ Vô Yên nghe vậy, cười rất thoải mái, nói: “Lấy lý do gì?”
Tên thám báo liền đáp: “Nói là hiện giờ Tiên hoàng bệnh nặng, đều là do Vương gia là hại, muốn bắt Vương gia về kinh hỏi tội.”
“Được, Bản vương biết rồi.” Nói rồi, chàng dặn dò Sính Đình tìm người chăm sóc cho thám báo đó.
Trương Tử Hoàn ngồi trên ghế nghe vậy liền đứng dậy, trầm giọng nói: “Vương gia, đã tới lúc khởi sự rồi.”
Dạ Vô Yên chỉ khoanh tay đứng đó, khóe môi nở nụ cười nhạt như có như không, thần thái điềm tĩnh, dường như đã liệu trước việc như thế này sẽ xảy ra. Ánh mắt chàng chăm chú, giọng nói trầm ngâm: “Tử Hoàn, truyền lệnh xuống, gọi các bộ tướng tới nghị sự sảnh bàn việc.”
Đêm đó, đèn đuốc trong nghị sự sảnh sáng tới tận đêm khuya.
Sáng sớm ngày thứ hai, tuyết đã ngừng rơi, nhưng sắc trời vẫn một màu ảm đạm. Cây hàn mai trước sân sau một đêm gió tuyết đã có thêm mấy nụ chờ nở, tỏa ra mùi thơm thanh khiết nồng đợm.
Linh Lung luôn ở bên hầu hạ Y Lãnh Tuyết bưng một bát canh sâm tới phòng ngủ của Dạ Vô Yên.
“Vương gia,” Linh Lung đặt bát canh sâm lên bàn, khẽ cười nói: “Y cô nương tự tay nấu canh sâm, ít nhiều xin Vương gia cũng nên dùng một chút.”
“Vương gia, xem ra nàng ta vẫn còn tình ý với ngài, trong lá thư này vẫn chưa nói ra chuyện Xuân Thủy Lầu.” Linh Lung nói.
Dạ Vô Yên lại chẳng coi vào đâu, thực ra chuyện Xuân Thủy Lầu, Y Lãnh Tuyết không nói ra là rất thông minh, vì cho dù nói ra, nàng ta cũng không tìm được đến đó.
“Xem ra, bây giờ là lúc để mẹ con nàng ta đoàn tụ rồi, Linh Lung, lát nữa Bản vương sẽ cho hai mươi hộ vệ đưa Y Lãnh Tuyết về Bắc Lỗ Quốc, ngươi theo bọn họ luôn nhé. Nếu có thể thì ở lại chăm sóc cho nàng ta.” Dạ Vô Yên nói một cách hờ hững.
“Vương gia vẫn để nô tì hầu hạ nàng ta sao? Nàng ta đi rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?” Linh Lung vốn rất khâm phục Y Lãnh Tuyết, vì mấy năm trước, khi nàng ta đi theo Dạ Vô Yên, đã tận mắt chứng kiến nàng ta đi tìm thiên sơn tuyết liên cho Dạ Vô Yên, cứu được tính mạng chàng. Có điều, Chủ nhân của nàng ta là Dạ Vô Yên, vì thế, mấy lần Y Lãnh Tuyết bán đứng Dạ Vô Yên khiến nàng ta không thể tiếp tục đi theo ủng hộ Y Lãnh Tuyết được nữa.
“Chẳng phải ngươi rất thích hầu hạ nàng ta sao?” Dạ Vô Yên nhướng mày hờ hững hỏi.
Trong khoảnh khắc, Linh Lung cảm thấy hoàn toàn sụp đổ: “Chẳng phải Vương gia nói nô tỳ phải tận tâm hầu hạ nàng ta, để moi lấy tin tức bí mật.” Ngừng lại một lát, nàng ta lại nói tiếp: “Vương gia, nếu nàng ta vẫn không đi, nên làm thế nào?”
Dạ Vô Yên khoanh tay đi lại trước cửa sổ, trầm giọng nói: “Ngươi đi gọi nàng ta đến gặp Bản vương!”
“Vâng!” Linh Lung chậm rãi bước ra. Một lát sau, bên ngoài liền truyền lại tiếng bước chân nhẹ nhàng, Y Lãnh Tuyết đã tới.
Vén tấm rèm cửa, hơi ấm trong phòng phả tới, không khí lạnh giá bên ngoài nhanh chóng bị đẩy lùi.
Ánh mắt Y Lãnh Tuyết nhìn quanh, một lúc mới thấy Dạ Vô Yên đang đứng bên cửa sổ. Tuy chỉ thấy bóng dáng cao ráo của chàng từ phía sau lưng, nhưng trái tim nàng ta vẫn đập rất mạnh. Nàng ta đã lâu chưa được gặp chàng, mấy ngày nay nghe nói chàng bị ốm, bệnh tình nghiêm trọng, nhiều lần đến thăm nhưng đều bị đuổi về. Nhưng hôm nay chàng lại đột nhiên bảo Linh Lung gọi tới khiến trong lòng nàng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng ta lại ngấm ngầm sợ hãi chàng đến thế. Chàng không còn là vị hoàng tử đáng thương dễ dàng bị người khác ức hiếp như năm xưa nữa, cũng không còn là người đàn ông luôn ngưỡng mộ kính trọng trước phong thái tuyệt trần của nàng ta như trước kia.
Chàng đã thay đổi rồi! Thay đổi đến mức mỗi lần gặp chàng, nàng ta đều thấy thấp thỏm không yên!
“Yên, chàng tìm ta?!” Y Lãnh tuyết thấy Dạ Vô Yên vẫn chăm chú nhìn cành hàn mai đang chớm nở ngoài cữa sổ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Dạ Vô Yên chầm chậm quay đầu, dùng đôi mắt sáng trong sắc bén của mình nhìn chằm chằm vào Y Lãnh Tuyết, trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của chàng nở nụ cười nhạt, nhẹ như sương khói. Chàng hờ hững nói: “Lãnh Tuyết, nàng lại đây nhìn xem.”
Y Lãnh Tuyết thấy trong giọng điệu của chàng không có sự lạnh lùng ghê gớm, trái tim nàng ta khẽ run, như bị thôi miên, liền chầm chậm bước tới bên chàng, nhìn theo ánh mắt chàng về phía cây hàn mai bên ngoài cửa sổ.
Dưới lớp tuyết mỏng, từng đóa hoa đã chớm nở, cánh hoa xòe ra, thấp thoáng lộ ra lớp nhị màu vàng tươi. Trên cánh hoa còn đọng một lớp tuyết mỏng, băng thanh ngọc khiết, trong sáng rực rỡ, liên tục toát ra làn hương thơm thanh khiết thấm vào lòng người.
Rất đẹp, rất thuần khiết, rất mê người.
Trước đây, nàng ta cũng rất thích ngắm hoa, có điều mấy năm nay, dường như nàng ta đã không còn tâm trạng đó nữa.
“Lãnh Tuyết, trong lòng Bản vương, nàng đã từng giống như thiên sơn tuyết liên và hàn mai trong tuyết, băng thanh ngọc khiết, cao quý thoát tục. Nàng như nữ thần mặt trăng, là bông hoa lộng lẫy chốn nhân gian, là nữ thần mà con dân Bắc Lỗ Quốc sùng bái, cũng là một cô gái đáng để cho Yên khâm phục! Lẽ nào nàng không muốn trở lại làm một con người như thế nữa ư?” Dạ Vô Yên khẽ nói, giọng điệu mang một nỗi buồn vô hạn.
Y Lãnh Tuyết nghe lời chàng, trong lòng vô cung chấn động, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn hàn mai liền quay lại nhìn trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không một tì vết của Dạ Vô Yên.
“Vương gia, lẽ nào đóa hoa đã bị giẫm đạp rồi mà vẫn có thể băng thanh ngọc khiết, cao quý thoát tục được nữa ư?” Trong đôi mắt hạnh của Y Lãnh Tuyết dội lên từng đợt sóng cuồng nộ.
Dạ Vô Yên chau mày, chậm rãi nói: “Cho dù hoa mai rơi xuống bùn, vẫn thơm hương như thế. Nhưng nàng đã thay đổi rồi, đó là điều khiến ta đau lòng nhất. Lãnh Tuyết, chuyện đã qua rồi, sao nàng vẫn không thể quên đi?”
Y Lãnh Tuyết ngước mắt nhìn lên, trong ánh mắt ngập tràn sự oán hận, nàng ta nói bằng giọng điệu thê lương: “Được, ta có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, vậy còn Vương gia thì sao? Chàng có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được không? Nếu không phải vì ta đã thất thân, Giang Sắt Sắt sao có thể đoạt mất chàng từ bên ta được? Không phải vậy sao? Vì ta từ một đóa tuyết liên cao quý rơi xuống đã thành bùn nhơ, vì vậy, huynh mới quay sang Giang Sắt Sắt, đúng không?”
Dạ Vô Yên nghe vậy hoàn toàn chết lặng!
Chàng đã giải thích nhiều lần với nàng ta, người chàng yêu là Giang Sắt Sắt, đối với nàng ta trước đây chỉ là sự ngưỡng mộ. Nhưng chàng không ngờ trong trái tim nàng ta lại có những suy nghĩ như vậy. Nàng ta cho rằng mình bị thất thân mà chàng mới không thích nàng ta nữa!
“Tình yêu thực sự sẽ không mất đi vì chuyện thất thân đâu! Lãnh Tuyết, xin lỗi, có lẽ ta chưa từng yêu nàng. Đêm trong Đại hội Tế trời đó, nàng nói với ta khi ở trong trướng rằng nàng muốn làm Tế Tư. Khi ra đi, nàng hôn ta, nhưng chính nụ hôn đó đã làm ta hiểu rằng, người mà trong lòng ta thực sự yêu thương, không phải là nàng!” Dạ Vô Yên khẽ than thở.
Nụ hôn đó?!
Đôi mắt đẹp đẽ của Y Lãnh Tuyết đầy sự thê lương ai oán.
Nụ hôn đó khiến chàng hiểu rằng người chàng yêu không phải là nàng ta. Nhưng cũng chính vì nụ hôn đó, nàng ta hiểu rằng, trái tim nàng ta rất yêu chàng.
Nàng ta luôn cho rằng, trong trái tim mình vốn không có chàng. Chàng cũng chỉ như những người đàn ông Bắc Lỗ Quốc ngưỡng mộ nàng ta mà thôi và chỉ là một trong số những người như thế. Điều khác biệt duy nhất là, họ là người Bắc Lỗ Quốc, còn chàng là người Nam Nguyệt.
Nhưng nụ hôn đó cũng đã khiến trái tim nàng ta đập rất mãnh liệt, thậm chí, trong lòng còn tràn ngập sự ngọt ngào. Nàng ta lúc đó mới biết rằng, mình đã sớm bị khuất phục bởi phong độ của chàng. Vị công tử hào hoa cũng là chiến thần sắt đá trên sa trường đó không biết từ lúc nào đã lấy mất trái tim nàng ta.
Nhưng cũng chính nụ hôn đó đã khiến nàng ta đánh mất tình yêu.
Khi chàng thích nàng ta, nàng ta không thích chàng. Nhưng khi nàng ta thích chàng rồi, chàng lại đã yêu người khác.
Lẽ nào đây chính là sự “hữu duyên vô phận” sao?
Y Lãnh Tuyết nắm chặt nắm đấm, hàm răng trắng nghiến chặt. Nàng ta không cam tâm, nàng ta quyết không cam tâm!
“Lãnh Tuyết, ta đã phái người chuẩn bị xe ngựa, một lát nữa sẽ bảo Linh Lung đưa nàng về Bắc Lỗ Quốc! Tuy Y Lương là con của Hách Liên Bá Thiên, nhưng tính tình nó không xấu, nàng là mẹ nó, đừng quá hà khắc với con trẻ. Nàng đi đi!” Dạ Vô Yên hờ hững nói.
“Chàng muốn đuổi ta đi?!” Y Lãnh Tuyết trợn mắt, không tin vào tai mình. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, chàng chưa bao giờ đuổi nàng đi. Nhưng hôm nay, cuối cùng chàng cũng đã nhẫn tâm làm vậy rồi.
“Phải!” Dạ Vô Yên đứng bên cửa sổ khẽ nói, hờ hững thốt ra chữ đó.
“Vì sao?” Y Lãnh Tuyết hỏi một cách thê thảm, thân hình loạng choạng đứng không vững.
“Lãnh Tuyết, giữa hai chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, lẽ nào nàng vẫn không hiểu thật sao? Nàng đã cứu Bản vương hai lần, Bản vương đã cứu nàng từ dàn hỏa thiêu xuống, ở Xuân Thủy Lầu, Sắt Sắt vì cứu nàng mà nhiễm hàn độc. Con của Bản vương vì thế cũng bị hàn chứng giày vò suốt mấy năm. Nàng nên hiểu rằng, hàn độc của Triệt Nhi nặng hơn Y Lương rất nhiều. Trên vách núi Hắc Sơn, Sắt Sắt đã từng ra tay cứu nàng. Lẽ nào, những điều đó còn chưa đủ để nàng buông tay?”
“Ta cảm động, nhưng nếu không có khúc Quốc phong của nàng ta, sao ta có thể thảm bại đến mức như ngày hôm nay? Mọi chuyện đều là do nàng ta ban cho ta cả. Sao ta có thể buông tay?” Y Lãnh Tuyết nói một cách kích động, đôi mắt đẹp đã lệ rơi lã chã, môi nàng ta run lên không thể khống chế được. “Mấy năm nay, chàng có biết ta sống thế nào không? Ta chưa bao giờ ngủ yên giấc, lần nào cũng tỉnh dậy trong cơn ác mộng, trong mơ toàn là đôi mắt tà ác đó, là khói lửa ngút trời, không ngừng thiêu đốt thân ta, dường như lúc nào cũng có thể biến ta thành tro bụi. Đến tận bây giờ, dù có lạnh thế nào ta cũng không bao giờ dám lại gần chậu lửa. Chàng có biết ta đau đớn thế nào không…”
“Y Lãnh Tuyết, nàng đau hơn người khác chẳng qua là vì nàng biểu diễn hay hơn người khác mà thôi.” Dạ Vô Yên đột nhiên ngắt lời nàng ta, chàng không thể dịu dàng vì nỗi đau và những giọt nước mắt của nàng ta, thanh âm lại càng toát ra sự lạnh lùng tàn khốc. “Trên đời này, trong trái tim ai mà không có nỗi đau? Có ai mà chưa từng chịu khổ? Có ai lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió? Nàng cho rằng Giang Sắt Sắt không đau khổ hay sao? Nhưng nàng ấy chưa bao giờ kể lể với người khác, điều này không có nghĩa là nàng ấy đau khổ ít hơn nàng!”
Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, trước mắt chàng hiện lên tấm lưng trắng ngần của Sắt Sắt và từng vết sẹo dúm dó trên đó. Khi xưa lúc rơi xuống vực, hẳn nàng đã đau đớn biết bao!
Nỗi lòng oán hận của Y Lãnh Tuyết bị những lời nói này của Dạ Vô Yên chặn lại, nàng ta đứng trong phòng, đành nuốt những lời muốn nói lại, suýt nữa thì uất ức quá mà ngất đi.
Dạ Vô Yên lạnh mặt, tiếp tục nói: “Cho dù đau đớn hơn nữa cũng không thể trở thành lý do để nàng hại người được. Y Lãnh Tuyết, màn kịch trên vách núi Hắc Sơn nàng có tham gia, đừng nói với ta là không. Thuốc trị hàn độc, nàng cất đi năm viên. Nàng muốn hãm hại vợ ta, giết con ta. Nàng làm những chuyện này đã đủ để ta ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng từ lâu rồi! Thậm chí bây giờ, nàng còn muốn ta thân bại danh liệt, không còn chỗ đứng trong thiên hạ nữa. Lãnh Tuyết, đã đến lúc nàng phải suy nghĩ lại rồi đấy!”
Y Lãnh Tuyết nghe vậy, như sét đánh ngang tai, đứng ngẩn trong phòng, không nói được một lời, nàng ta không ngờ Dạ Vô Yên từ lâu đã biết hết mọi chuyện, trong khoảnh khắc, sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy.
Dạ Vô Yên không nhìn Y Lãnh Tuyết, trầm giọng nói: “Người đâu!”
Tấm rèm bị vén lên, Linh Lung đưa hai thị vệ nhanh chóng bước vào.
“Đưa Y Tế Tư về Bắc Lỗ Quốc.” Dạ Vô Yên hờ hững nói, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như hàn băng, không còn một chút tình cảm, những gì còn lại chỉ là xót thương.
“Ta không đi!” Y Lãnh Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ đầy sự bi thương và tuyệt vọng, ngẩn ra nhìn Dạ Vô Yên.
“Sao hả, nàng còn muốn ở lại xem ta bại trận thế nào, chết thế nào đúng không? Ta nghĩ có lẽ nàng sẽ thất vọng đấy, vì thế chẳng thà nàng đừng xem thì hơn.” Nói rồi, chàng quay người, lại bước về phía cửa sổ, khẽ nheo mắt nhìn chăm chú vào cây hàn mai bên ngoài.
Y Lãnh Tuyết nghiến răng, căm hận nhìn bóng hình Dạ Vô Yên.
Chàng chỉ mặc bộ y phục đơn giản ở nhà, nhưng vẫn tuấn tú như thế, vẫn thoát tục nhường kia. Khắp người chàng toát ra khí chất cao quý phong nhã, đó là điều nàng chưa bao giờ thấy ở đàn ông Bắc Lỗ Quốc. Có lẽ từ khi nàng ta bắt đầu học đánh đàn, bắt đầu tiếp xúc với văn minh Nam Nguyệt, nàng ta đã nghĩ mình sẽ phải yêu một công tử phong độ như thế. Chỉ tiếc là chàng không còn thích nàng ta nữa.
“Được, ta đi!” Y Lãnh Tuyết thấp giọng đáp, sự kiêu ngạo như có như không toát ra từ hàng lông mày, lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa nỗi thê lương. Nàng ta thi lễ với Dạ Vô Yên, đứng thẳng lưng, bước từng bước chậm rãi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, gió lạnh thổi ào ào, khiến da mặt nàng ta đau đớn.
Được Linh Lung dìu đi, nàng ta lên xe ngựa, thị vệ hộ tống nàng ta nhanh chóng rời khỏi Tuyền Vương phủ ở Mặc Thành. Y Lãnh Tuyết ngồi trong xe ngựa, thân hình không ngừng run rẩy. Răng cắn chặt lấy môi. Có điều lông mày nàng ta toàn là sát khí.
Thực ra nàng ta không muốn chàng chết, nàng ta chỉ muốn chàng quay về như thủa ban đầu, quay về như khi chàng không có thứ gì, như thế, hai người bọn họ liệu có thể làm lại từ đầu không?!
Chàng muốn nàng ta buông tay, nhưng nàng ta biết, nàng ta không thể buông tay được nữa. Có lẽ vĩnh viễn không thể nào buông tay được!
Hai mươi tháng Mười, Mặc Thành.
Tuy không có tuyết rơi, nhưng sắc trời không đẹp. Mây đen dày đặc, che kín trên đỉnh đầu khiến lòng người cũng vì thế mà cảm thấy vô cùng nặng nề. Đương nhiên, sự nặng nề đó không chỉ bởi sắc trời, mà còn vì năm vạn binh mã đang đóng ngoài thành.
Hòa Thuận Hoàng đế giáng mật chỉ, năm vạn tinh binh đó không phải được Cố Vĩnh và Tân Đạt đưa từ hoàng thành tới, vì nếu đại động can qua, chưa kịp đi đâu, tin tức đã truyền tới. Triều đình vốn có tinh binh cường tướng đóng tại phương Bắc, Cố Vĩnh và Tân Đạt chỉ cần bí mật tới đây, rồi điều năm vạn tinh binh từ Cư Nhai Quan tới bao vây Mặc Thành với tốc độ thần tốc như sét đánh không kịp bịt tai là được rồi.
Tốc độ nhanh như sét đánh đó nếu không phải Dạ Vô Yên nắm được thông tin từ trước, e rằng muốn chạy cũng không kịp. Nhưng không hiểu sao, Dạ Vô Yên được tin rồi, vẫn không hề bỏ chạy.
Năm vạn tinh binh điều tới, trong khi binh quyền của Tuyền Vương đã bị tước bỏ hết, dưới trướng không còn một binh một tốt. Tình cảnh như thế, người ngoài nhìn vào, đương nhiên không cần nói tới thắng thua nữa.
Trong phủ Tuyền Vương ở Mặc Thành, hoa mai trong hậu hoa viên chỉ trong một đêm đã nở hết, gió thổi cành khô, hoa mai nở rộ. Trước mắt là cảnh hoa nở rợp trời, cánh mũi ngập tràn hương thơm.
Trong rừng mai có một đình nhỏ, mái đình cao vút như cánh chim. Trong đình có trải một tấm thảm Ba Tư vuông vắn, trên nền nâu thêu những hoa văn cổ điển phức tạp. Trên thảm bày một chiếc bàn gỗ lim, Dạ Vô Yên và Kim Đường ngồi trên nệm gấm, đang chơi cờ vây.
Sính Đình đứng một bên, mỉm cười nhìn hai người đánh cờ.
Kim Đường là Tổng quản của Dạ Vô Yên, trên sa trường cũng là quân sư của chàng, nên tài nghệ đánh cờ cũng rất giỏi.
“Bách tính trong thành đều sắp xếp ổn cả chưa?” Dạ Vô Yên cầm quân trắng, chậm rãi đặt xuống, hờ hững hỏi.
Kim Đường đặt một quân cờ đen xuống góc Đông Bắc, trầm giọng đáp: “Đã làm theo lời dặn của Vương gia rồi, người già trẻ nhỏ đều đã được đưa ra khỏi thành. Có điều nhiều trai tráng không chịu đi, họ muốn ở lại chiến đấu cùng Vương gia. Thuộc hạ khuyên giải nhiều mới bảo họ rời khỏi đây được.”
Dạ Vô Yên mấy lần tới Mặc Thành, tướng sĩ thuộc hạ tuy kiêu dũng thiện chiến, nhưng chưa bao giờ nhiễu loạn dân chúng. Khí thế quân đội hừng hực nhưng kỷ luật nghiêm minh. Hơn nữa Dạ Vô Yên lại yêu dân như con, thế nên rất được bách tính quý mến. Những trai tráng ở lại cũng đoán được tình cảnh của Tuyền Vương, vì thế mới muốn ở lại, lúc cần thiết sẽ dốc hết sức mình trợ chiến.
Bàn tay nắm quân cờ trắng của Dạ Vô Yên dừng lại một lát rồi mới hạ quân cờ xuống, trầm giọng nói: “Ngươi thua rồi!”
Kim Đường cúi đầu nhìn, quả nhiên, quân trắng đã thành thế phi long phá vỡ thế vây hãm trùng trùng của ông ta, một bước vọt lên trời.
Dạ Vô Yên đẩy bàn cờ ra, chầm chậm đứng lên, khoanh tay đi ra ngoài đình, đôi mắt thâm sâu nổi bật trên nền hoa mai rực rỡ, lộ ra luồng ánh sáng chói mắt. Sự bình thản nho nhã và dịu dàng thường ngày của chàng đã được thay thế bởi sự sắc lạnh của thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ. Xé tan vẻ ngoài nho nhã, thực ra chàng là loài chim ưng kiêu ngạo coi thường hồng trần, lúc nào cũng có thể giơ móng xé nát con mồi, có điều phải xem chàng có hứng làm vậy không đã!
“Báo!” Một hộ vệ trong phủ vội tới trước đình trong hậu hoa viên, người mặc khôi giáp nặng nề, bước đi phát ra những tiếng leng keng, “Bẩm Vương gia, Tân Đạt dẫn bốn vạn binh mã tới đóng ngoài thành, Cố Vĩnh dẫn một vạn tinh binh đã vào thành, hiện nay đã vây chặt Vương phủ rồi, trong đội ngũ của chúng có một giám quân tay cầm Thánh chỉ của Hoàng đế, muốn Vương gia ra ngoài nghe chỉ! Còn nếu Vương gia không đi tiếp chỉ, sẽ luận tội mưu phản.”
“Giám quân?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Dạ Vô Yên trở nên nghiêm nghị, chàng chầm chậm bước xuống thềm, quay đầu nói với Kin Tổng quản: “Kim Đường, theo Bản vương ra ngoài xem sao!”
Trên con đường lát đá xanh, Dạ Vô Yên ung dung bước đi, hai bên đường tùng bách xanh tươi phủ một lớp tuyết mỏng, hàn phong thổi tới, tuyết bay lên, màn sương thổi về phía Dạ Vô Yên. Chàng mặc chiếc áo bào rộng màu trắng, đi trong gió, tà áo nhẹ bay linh động, nhưng khí thế lại trầm ổn như núi.
Cùng tuyết sương bay tới còn có rất nhiều vũ tiễn, từ trong không trung vun vút bay lại, dày đặc như tuyết. Trên mái nhà, cột hành lang có vô số mũi tên sắc bén cắm sâu đến mấy thốn.
Hộ vệ đứng quanh Dạ Vô Yên, vung binh khí trong tay, đánh dạt tên bay khắp trời xuống đất.
Khi cửa phủ mở ra, đội quân bên ngoài thấy Dạ Vô Yên chỉ mặc bộ thường phục màu trắng, đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Cố Vĩnh vừa vào thành, thì thấy Mặc Thành đã chỉ còn là một tòa thành trống, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, mới biết Tuyền Vương đã biết tin này từ lâu, xem ra đã chạy trốn rồi.
Không ngờ cửa phủ vừa mở, người đàn ông chậm rãi bước ra lại chính là Tuyền Vương.
Cố Vĩnh ra lệnh, cung tiễn thủ liền dừng lại không bắn tên nữa.
Dạ Vô Yên đứng trước cửa phủ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhã, ánh mắt ôn hòa nhìn lướt qua người Cô Vĩnh và Tân Đạt, rồi nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi mặc quan phục bên cạnh, nói đúng ra đó mới chỉ là một thiếu niên. Thân hình còn chưa kịp lớn hết đã bị bọc trong bộ quan phục nghiêm trang, nhìn chẳng thích hợp chút nào. Khuôn mặt đặc biệt tuấn tú, như hoa xuân nở rộ, đẹp như ánh trăng sáng. Nhưng khuôn mặt non nớt tao nhã đó lại mang chót xót xa khiến người khác thương cảm.
Đây là giám quân ư?
Đẹp trai thế này, lại còn là một thanh niên trẻ, vậy mà Dạ Vô Trần lại phái tới làm giám quân?
Dạ Vô Yên khẽ nheo mắt, trong mắt tóe ra hàn ý lạnh lùng. Chàng lờ mờ nhớ lại thời gian gần đây, thám báo có nói tới chuyện Dạ Vô Trần sủng ái một nam tử.
Trước đây rất lâu, chàng đã từng nghe nói Dạ Vô Trần “đoạn tụ chi phích[1]”, có điều vẫn chưa nắm được điểm yếu này của hắn. Có lẽ bởi Phụ hoàng còn tại vị, vì vậy hắn rất giữ ý. Mấy năm nay, chàng gần như vẫn cho rằng, đó chỉ là lời đồn đại mà thôi. Nhưng không ngờ hắn vừa kế vị, đã không còn ngần ngại gì nữa. Chàng trai đứng trước mặt, không cần phải nói cũng có thể đoán được hắn là ai!
[1] Đoạn tụ chi phích (mê đắm đến cắt tay áo) là một thành ngữ chỉ về tình yêu đồng tính nam. Câu này xuất phát từ điển tích sau: Trong Hán Thư – Nịnh Hạnh truyện, truyện thứ sáu mươi ba có viết: Đồng Hiền, từng làm chức Lang Quan (một cách gọi tắt các chức danh của quan thư trung lang, thị lang, nghị lang v.v…), là người rất đẹp trai, lại biết chải chuốt. Ngày nọ Hán Ai Đế nhìn thấy, vì mê sắc đẹp của chàng mà cùng đàm luận, rồi chàng ta được vua sủng hạnh. Vì thế, vua ra vào chàng đều được ngồi chung hầu hạ, mới hơn mười ngày mà được hưởng tiền tới ngàn vạn. Địa vị tôn quý của Đồng Hiền khiến trăm quan kinh sợ. Lúc nào chàng cũng được nằm ngủ cùng vua. Một lần, chàng ngủ trưa cùng vua, nằm đè lên tay áo vua, vua muốn ngồi dậy, nhưng không nỡ đánh thức chàng, nên cắt tay áo, chỉ vì muốn tránh làm chàng phải tỉnh giấc.
“Tuyền Vương, còn không quỳ xuống tiếp chỉ?!” Giám quân trẻ tuổi ung dung truyền lệnh, đôi mắt đen láy chăm chú vào Dạ Vô Yên một cách hứng thú.
Dạ Vô Yên nhếch mắt, nhìn đám binh tướng tay cầm cung nỏ đang đứng xung quanh, ánh mắt chàng lại nhìn vào gương mặt thiếu niên trẻ trung kia, lạnh lùng nói: “Thánh chỉ của Hoàng thượng được đưa đến thế này sao?”
Dạ Vô Trần sợ không ép chàng làm phản được, nên phái nam sủng của hắn tới, ép chàng phải quỳ dưới chân gã nam sủng này sao? Kế sách như thế không biết do kẻ nào nghĩ ra?
“Tuyền Vương, ngài muốn mưu phản sao?” Giám quân trẻ tuổi hét lên the thé.
Dạ Vô Yên nhướng lông mày, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Xin hỏi giám quân đại nhân, ngài dựa vào đâu mà nói Bản vương mưu phản?”
Giám quân trẻ tuổi chỉ vào Dạ Vô Yên, lớn tiếng nói: “Tuyền Vương, Thánh chỉ của Hoàng thượng đã tới đây, ngài còn không bày hương án quỳ xuống tiếp chỉ, lẽ nào muốn mưu phản sao?”
Dạ Vô Yên nhếch mép, không nói gì mà chỉ nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt đen sâu thẳm phát ra tia nhìn sắc bén dị thường, “Kim Đường, bày hương án!” Chàng hờ hững nói.
Kim Đường đáp lời, nói: “Vâng!” rồi quay người dặn thị vệ vào trong tủ bê án gỗ ra.
“Giám quân đại nhân, không biết có thể cho ta biết tôn tính đại danh không?” Dạ Vô Yên cười hỏi.
Cố Vĩnh vội nói: “Tuyền Vương, giám quân đại nhân họ Lan tên Đình!” Trong thâm tâm, Cố Vĩnh không muốn Tuyền Vương làm phản, cho dù hiện giờ ông ta có năm vạn tinh binh, còn hộ vệ của Tuyền Vương phủ xem ra không quá ngàn người, nhưng khi thấy Mặc Thành chỉ là một tòa thành không, trong lòng ông ta đã bắt đầu lo sợ.
“Họ Lan? Là nhân sĩ phương nào?” Dạ Vô Yên tiếp tục hỏi.
“Tuyền Vương, ngài nhiều lời quá đấy!” Lan Đình trợn đôi mắt đẹp, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.
Dạ Vô Yên nheo mắt, khóe miệng nhếch lên: “Lan Đại nhân, nếu đã làm giám quân, hẳn võ nghệ của ngài cũng không tệ, không biết Bản vương có thể thỉnh giáo được không?” Nói rồi, không để Lan Đình kịp phản ứng, chàng đã tiến lên trước một bước, tay áo rộng vung lên thành một cơn gió lạnh, đẩy về phía hắn.
Phía trước Lan Đình có rất nhiều hộ vệ, thấy thế liền hoảng hốt vung đao bảo vệ, tay Dạ Vô Yên vừa vung lên, khí thế mạnh mẽ liền bức đám người kia tản ra bốn phía, những tiếng kêu thảm thiết liền không ngớt vang lên.
Lan Đình thấy tình hình không ổn, liền vung tay áo lên, phía trước khói sương mù mịt. Khi nhìn lại, không còn thấy bóng dáng Lan Đình đâu nữa. Hắn bỏ chạy nhanh như vậy, thật là quỷ dị!
Thuật độn khói!
Dạ Vô Yên nhướng mày một cách hứng thú, đôi mắt thâm sâu khẽ nheo lại, toát ra những tia sáng lạnh lẽo đến ghê người.
Tuy giang hồ có nhiều người biết dùng đạn khói để thoát thân, nhưng không giống với thân pháp nhàn nhã kỳ dị này, loại thân pháp này rõ ràng là Nhẫn Thuật của Y Mạch Quốc!
Y Mạch Quốc! Nhẫn Thuật!
Dạ Vô Trần, ngươi có biết ngươi kéo loại người gì về bên mình không?! Liệu ngươi có biết rằng cơ nghiệp tổ tiên xây dựng đang như chỉ mành treo chuông?!
Dạ Vô Yên đứng lặng ở đó, đôi mắt sâu thẳm chìm trong băng giá.
Trong đội ngũ phía xa, Lan Đình đột nhiên hét lớn: “Tuyền Vương phản rồi! Các tướng sĩ mau bắt lấy hắn! Kẻ nào bắt được Tuyền Vương sẽ được trọng thưởng!”
Thanh âm trong trẻo lộ ra sự kích động không thể diễn tả, bay theo gió lạnh ngày đông, thanh âm đó không lớn, nhưng lọt vào tai binh sĩ rất rõ ràng.
Hắn hô lớn một tiếng, hơn một vạn người trong khoảnh khắc đều chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm của thiếu niên đẹp đẽ đó vang lên không ngừng trong không gian.
“Tuyền Vương, ngài thực sự muốn tạo phản sao?” Cố Vĩnh cao giọng hỏi, trong thanh âm ngấm ngầm thể hiện sự kinh hãi.
“Có gì không được?” Dạ Vô Yên trầm giọng đáp.
Chàng đứng hiên ngang, ống tay áo dài chắn gió, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm, khóe môi nở nụ cười hờ hững. Tuy nhàn nhã ung dung nhưng khí thế ghê người trời sinh đó khiến người khác cảm thấy như bị đè nén, không thể nào hít thở được.
Khí thế đó chỉ có thể được rèn luyện trong trăm ngàn trận chiến giữa đám thiên binh vạn mã, người thường quyết không thể có được.
Cố Vĩnh xưa nay luôn kính nể Tuyền Vương, vì thế, khi Tuyền Vương làm phản, ông ta bất đắc dĩ mới hiệu lệnh cho binh sĩ bắt Tuyền Vương.
Một trận chiến trong ngày đông tháng giá, cuối cùng cũng đã bùng nổ.
“Ngày hai mươi tám tháng Mười, Tuyền Vương làm phản!”
“Ngày hai mươi tám tháng Mười, giờ Thìn, Cố Vĩnh và Tân Đạt thống lĩnh năm vạn tinh binh tấn công Mặc Thành, nhưng Mặc Thành chỉ còn là một tòa thành trống. Giờ Thìn ba khắc, Cố Vĩnh dẫn một vạn tinh binh bao vây Vương phủ, một lát sau, Tuyền Vương chậm rãi bước ra khỏi phủ. Khi giám quân tuyên chỉ, Tuyền Vương đột nhiên làm khó, giám quân bỏ chạy.”
“Tuyền Vương làm phản, hơn một ngàn hộ vệ trong phủ đối đầu với một vạn tinh binh. Chiến thắng hoàn toàn, bắt sống Cố Vĩnh, Cố Vĩnh đầu hàng!”
“Giờ Tỵ, thuộc hạ đắc lực của Tuyền Vương là hai tướng Trương Tử Hoàn, Vương Sách, dẫn hai vạn quân Ngân Dực đột ngột tập kích bốn vạn binh mã bên ngoài Mặc Thành của Tân Đạt, chiến đấu tới giờ Ngọ, lấy ít thắng nhiều. Tân Đạt tử trận, bốn vạn binh sĩ, có ba vạn đầu hàng. Từ đó, Tuyền Vương đã có năm vạn tinh binh.
“Sau đó, Tuyền Vương dùng tốc độ sấm sét dẫn quân đánh chiếm ba châu xung quanh là Thanh Châu, Vĩnh Châu và Lương Châu. Thanh Châu và Vĩnh Châu hàng, tướng sĩ Lương Châu tử chiến, không đầy ba ngày, Tuyền Vương đã thu phục được ba châu.”
“Mùng một tháng Mười một, Tuyền Vương triệu tập tướng sĩ, lập đàn thề dẹp nạn ngoài thành Lương Châu.”
“Trọng binh của triều đình phần lớn tập trung ở Nha Đài phía Đông. Cư Nhai Quan phía Tây, Thiệu Châu phía Bắc. Bây giờ, trọng binh ở ba nơi có hơn năm mươi vạn, đều đã được đều tới Mặc Thành.”
“Hòa Thuận đế nghe tin Tuyền Vương làm phản, cực kỳ phẫn nộ. Hỏi ai dám lĩnh binh đi bắt giặc. Hỏi khắp lượt mà không ai dám đáp lời. Long nhan đại nộ, liền hạ chỉ phái Hiên Viên Bưu làm Chủ tướng, Đường Hùng làm phó tướng, thống lĩnh năm mươi vạn quân tiến lên phía Bắc.”
Thanh âm của Tử Mê rõ ràng mà uyển chuyển, vọng lên trong hoa đình.
Trong không khí mang mùi hương thanh nhã của trà hoa, Sắt Sắt ngồi trong hoa đình, trong tay cầm chiếc chén vẽ mây, hồi lâu không uống ngụm nào. Tâm trí nàng lúc này đều để vào từng lời từng chữ mà Tử Mê đọc.
Từng lời từng chữ khiến trái tim bình lặng của nàng đập như điên cuồng.
Cuối cùng chàng cũng khởi sự rồi!
Tuy không thể tận mắt thấy tình hình, nhưng sự kinh tâm động phách đó lại khiến nàng cảm nhận được từ những câu chữ vô cùng đơn giản.
Tình hình hôm đó có lẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ một ngàn hộ vệ mà phải chiến đấu với một vạn tinh binh, một ngàn hộ vệ đó chắc chắn là tinh nhuệ trong cánh quân Ngân Dực của chàng, nếu không sao có thể địch lại nổi? Trương Tử Hoàn và Vương Sách là ái tướng của Dạ Vô Yên, Dạ Vô Yên làm phản, đương nhiên họ cũng làm phản theo. Triều đình chỉ đoạt binh quyền của Dạ Vô Yên, nhưng không kịp đoạt binh quyền của các tướng sĩ khác.
Ở phương Bắc, thanh danh của Dạ Vô Yên vô cùng hiển hách, lần này khởi sự, rất nhiều kẻ đầu hàng, nhất là những thuộc hạ cũ dưới trướng của chàng. Chỉ trong mười ngày, chàng từ chỗ không có binh tướng đã thành một người nắm giữ mười lăm vạn quân. Nhưng cho dù như vậy, cũng đâu thể địch lại trăm vạn quân của triều đình? Có khác gì lấy trứng chọi đá?
Sắt Sắt chớp mắt, chầm chậm thưởng thức ngụm trà, nhưng chỉ cảm thấy vị đắng chát ngập đầy khuôn miệng, nàng không đừng được phải chau mày. Tử Mê thấy vậy, liền nhè nhẹ lui xuống, trong hoa đình vô cùng tĩnh mịch. Căn lầu gác này nằm ở góc biển, nhưng xa xa, thậm chí vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển đang thét gào.
Một tay Sắt Sắt khẽ chống cằm, nàng nhắm mắt, yên lặng ngồi trước bàn.
Khi Phụng Miên ván rèm chầm chậm bước về phía nàng, chỉ thấy nàng đang chống tay lên má mà suy tư.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Sắt Sắt, lười nhác ngồi xuống ghế đối diện nàng, nheo mắt nhìn Sắt Sắt kỹ càng.
Ánh mặt trời bên ngoài rọi qua song cửa, chiếu lên khuôn mặt nàng, một nửa khuôn mặt tuyệt mỹ bị bao trùm bởi ánh nắng, một nửa lại ẩn trong bóng râm nhàn nhạt, lộ ra vẻ đẹp diễm lệ khó nói nên lời. Đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt là làn sóng trong veo, đôi mày khẽ chau, mang theo nỗi u sầu.
“Cô đang lo lắng cho ngài ư?” Phụng Miên thấp giọng hỏi, thanh âm lộ ra sự não ruột khó nói.
Sắt Sắt ngước mắt, lặng nhìn Phụng Miên rồi cười nói: “Đúng vậy! Quả thực ta có chút lo lắng, mười lăm vạn binh mã sao có thể địch lại trăm vạn tinh binh?”
Quả thực nàng đang lo lắng cho chàng, cảm giác đó bắt nguồn từ sâu trong trái tim, nàng biết không thể lừa gạt chính bản thân mình được nữa.
“Nhưng Miên lại không lo cho phía chủ nhân!” Phụng Miên khẽ cười nói: “Cô có biết hiện giờ quốc khố của Nam Nguyệt đã trống rống rồi không?”
Sắt Sắt nghe vậy, liền kinh ngạc quay đầu nhìn sang, quốc khố rỗng sao?! Việc cơ mật của quốc gia như thế, sao hắn có thể biết được? Không phải là Dạ Vô Yên đã lấy hết tiền trong quốc khố rồi chứ? Điều này quả thực quá đáng sợ. Có điều sau khi Gia Tường Hoàng đế bệnh nặng thoái vị, triều đình trở nên cực kỳ hỗn loạn. Nếu Dạ Vô Yên có người ở bộ Hộ thì việc này cũng không phải là điều không thể!
“Nói vậy binh mã của triều đình không thể cầm cự được bao lâu nữa?” Sắt Sắt hỏi.
Phụng Miên cười khẽ rồi gật đầu một cách vô cùng nho nhã: “Trong kinh phái đi năm mươi vạn binh mã, bây giờ là mùa đông, phương Bắc rét căm căm, e là bọn binh tướng sinh ra ở phương Nam đó khó mà chịu nổi cái rét phương Bắc, thế nên chắc chắn không cầm cự được bao lâu đâu. Còn về năm mươi vạn quân ở phương Bắc, lấy mười lăm vạn chống lại năm mươi vạn, không phải là chuyện khó khăn gì với chủ nhân. Những trận chiến lấy ít thắng nhiều, chủ nhân đã đánh nhiều rồi!”
Sắt Sắt chưa từng chứng kiến phong thái Dạ Vô Yên trên chiến trường. Không biết chàng dũng mãnh thế nào mà có thể khiến Phụng Miên tin tưởng chàng như vậy. Có điều, lời nói của Phụng Miên khiến Sắt Sắt bớt hẳn mối lo trong lòng.
“Cô còn yêu chủ nhân không?” Thanh âm nhẹ nhàng nho nhã của Phụng Miên chầm chậm vang lên.
Sắt Sắt được hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao. Hồi lâu nàng mới hờ hững đáp: “Yêu thì sao? Không yêu thì sao, đời này chắc chắn hai chúng ta không thể ở bên nhau được nữa rồi!” Sắt Sắt khẽ than.
Phụng Miên nghe vậy, hàng lông mi dài khẽ run, ánh mắt hiện lên những làn sóng dị thường.
Năm xưa, hắn tự hào cho rằng trận pháp của Tuyền Cơ Phủ không ai phá được, nếu có người phá được, hắn nhất định coi người đó là tri kỷ, không ngờ cuối cùng lại bị một cô nương hóa giải. Đêm đó, hắn không thấy dung mạo thật của cô nương đó, sau này, nghe nói nàng chính là người mà chủ nhân yêu say đắm, trong lòng hắn có chút oán thán. Nhưng khi thấy phong độ và khí phách của nàng, hắn đã luôn mừng thầm cho chủ nhân.
Hôm đó, khi nàng cưỡi thuyền đạp sóng tới bắt hắn, khi hắn biết nàng là ai, ngón tay đã từng chạm lên ngực nàng đột nhiên lại nóng rực lên như bị lửa đốt. Bốn năm trước, nỗi xốn xang trong khoảnh khắc lại tấn công vào tim hắn. Tim hắn trào lên một cảm giác vô cùng phức tạp, rất kỳ quái, cảm giác đó đặc biệt rõ ràng, chính là sự vui mừng khó diễn tả thành lời.
Có điều, cả đời này, hắn chỉ mang lòng ngưỡng mộ nàng mà thôi, vĩnh viễn chỉ có thể đè chặt trong trái tim của hắn.
“Ta lại chế tạo được một chiếc tàu ngầm, ta đưa cô đi thử một vòng nhé, dạo dưới đáy biển bảo đảm cô sẽ vui vẻ lại thôi!” Phụng Miên chớp mắt, nói cười tủm tỉm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!