[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi - Chương 11: Hôm nay nam chính bắt đầu mài dao xoèn xoẹt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi


Chương 11: Hôm nay nam chính bắt đầu mài dao xoèn xoẹt


Đi Tây Bắc quay thêm mấy phân cảnh bổ sung, cuối cùng Tô Điềm Điềm cũng xong vai.

Diễn “Nữ Tướng” xong, cô lại lần lượt nhận vài vai diễn nhỏ khác. Do được đạo diễn Hồ Tử Lý giới thiệu nên mấy bộ phim kế tiếp đều rất thuận lợi.

Đúng lúc Tô Điềm Điềm sắp quên vụ xuyên không lần trước thì Lưu Á Nam bất chợt mang tới một tin cực hot. 

– Gần đây Studio M-TP đang tuyển nữ chính cho MV. Chị đề cử em, mấy ngày nữa nhớ đi casting đấy.

– Hửm? Dạo này em còn đang đóng phim mà.

Tô Điềm Điềm vừa nghe điện thoại vừa lật kịch bản. Trợ lý mới Đồ Đồ của cô đang bàn bạc với chuyên viên trang điểm về trang phục trong cảnh sau. 

Chắc là do đạo diễn Hồ Tử Lý quá ấn tượng với cảnh nhảy múa của Tô Điềm Điềm nên nhờ ông ấy mà những vai diễn tìm đến Tô Điềm Điềm đều liên quan đến ca múa.

Tô Điềm Điềm cũng thấy rất thích nên gần như cô đều nhận hết. Cuối cùng còn chọn mấy vai diễn nằm trong khả năng của mình.

Cô không hề có suy nghĩ rằng nhất định phải chứng minh diễn xuất của mình, không nhảy múa tiếp nữa. Cô cảm thấy kiếm tiền quan trọng hơn là bị giới hạn vai diễn. 

Ví dụ như hiện tại, trong tay cô đang cầm kịch bản về một nữ ca sỹ trong “Đêm Thượng Hải”.

– Mới hai tập đã chết thì lo gì chứ? Chẳng lẽ cô còn sợ trùng lịch chắc?

– … 

Đâm trúng tim rồi nè bà chị.

Hình như chỗ Lưu Á Nam có chuyện gì đó nên rất ồn ào, giọng điệu của chị cũng khá vội vàng.

– Địa điểm ở ngay thủ đô đấy. Em quay xong bên kia thì nhớ về sớm. Chị đang ở chỗ Nghiêm Lập. Ông nội này, trước sau gì chị cũng phải xử nó!  

Tô Điềm Điềm đang định nói thêm gì thì giây tiếp theo đã nghe thấy Lưu Á Nam gầm lên:

– Nghiêm Lập! Mày lại muốn ăn đòn đấy phải không? Ngồi yên! Bỏ di động xuống cho tao! Cầm kịch bản lên đọc đi!

Bên kia lập lại vang lên giọng đọc chậm rì, vô cảm như học sinh tiểu học của Nghiêm Lập: 

– Cảnh thứ ba mươi bảy, địa điểm: Thư viện, thời gian: Buổi chiều tươi đẹp…

Nói thật chứ Tô Điềm Điềm hoàn toàn không bất ngờ chút nào cả.

– … 

Dưới tay Lưu Á Nam có bốn nghệ sĩ, chỉ có mình Nghiêm Lập là một cậu nhóc choai choai. Tuy rằng nổi tiếng nhất, nhưng cũng khiến người ta đau đầu nhất.

Tuy rằng Lưu Á Nam rất thích cậu nhóc, nhưng lần nào cũng tức điên người. Nói theo kiểu của chị thì mỗi lần ở cùng với Nghiêm Lập, chị đều cảm giác như mình đang phải trông cả một vườn trẻ.

Lưu Á Nam thở hổn hển: 

– Sớm muộn gì chị cũng tức chết vì nó mất thôi.

Dường như bên kia có người đang giục. Lưu Á Nam thở hổn hển vài cái rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi:

– Chị gửi nội dung casting cho em, lát nữa bảo Đồ Đồ đặt vé cho em. Em tranh thủ đọc đi. Công việc của M-TP không dễ nhận đâu… Ây dà ông con kia phải lên sân khấu rồi, chị cúp máy nhé. 

Tô Điềm Điềm vội dạ dạ hai tiếng, cúp điện thoại rồi mới chợt nhận ra.

Chờ đã, studio M-TP???

Đó không phải là Sơn Tùng sao?! 

Khi biết mình phải đi casting đóng MV của Sơn Tùng, trong lòng Tô Điềm Điềm vô cùng lo âu.

Nghĩ kiểu gì địa vị của mình cũng không đủ, thế nào cũng không tới lượt mình được… Sau đó cô mới phát hiện quả nhiên mình đã suy nghĩ quá nhiều. 

=.=

MV mà cô casting chỉ là một nghệ sĩ mới gia nhập vào studio M-TP chứ không phải là bản thân Sơn Tùng.

Mặc dù có phần hụt hẫng, nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi. 

Thứ nhất, Tô Điềm Điềm tự nhận địa vị của mình chưa đủ, thứ hai là vì không cần gặp mặt Sơn Tùng.

– Số 7.

– Có. 

Tô Điềm Điềm thôi nghĩ vẩn vơ, đứng dậy khỏi ghế.

Ánh mắt của các cô gái xung quanh đều tập trung lên người cô, trong lòng mỗi người đều đang ngầm so sánh, sau đó lại càng căng thẳng hơn.

Chỗ ngồi của Tô Điềm Điềm không phải là quá chót bét. Đằng sau cô còn mười mấy cô gái nữa. Rất nhiều diễn viên trẻ chưa có tiếng tăm gì đều đến tham dự buổi casting này, cho nên tất cả đều rất coi trọng cơ hội này. 

Hứng trọn những ánh mắt dò xét kia, Tô Điềm Điềm bình tĩnh ưỡn ngực thẳng lưng.

Trợ lý tóc xoăn gọi tên nghe tiếng lại ngẩng đầu nhìn cô uể oải, rụt cổ vào nói:

– Vào đi. 

Phòng casting rất lớn, giống như hội trường trong trường học vậy. Một dãy người ngồi nghiêm chỉnh ở phía trước. Đến người có kinh nghiệm diễn xuất dày dạn như Tô Điềm Điềm cũng phải giật mình.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười cúi người chào rồi khoan thai bước tới chính giữa sân khấu. 

Sân khấu trong phòng rất lớn, thoạt nhìn có vẻ khá trống trải. Nhưng thường thì như thế càng khiến người ta thấy áp lực hơn. Trong phòng còn có ba chiếc camera, ống kính tối om chĩa thẳng vào sân khấu, rõ ràng là sẽ quay và lưu trữ lại nội dung casting hôm nay.

Đây đều là những tiểu xảo mà người phỏng vấn thích dùng bao lâu nay.

Vội nhìn lướt qua sắc mặt của mọi người, Tô Điềm Điềm không khỏi tập trung hơn trước. 

Đạo diễn Bùi An vừa thắng lợi ở Cannes về. Biên kịch Bao Nhụy nổi tiếng trong nghề. Còn có những nhân vật chỉ nghe tiếng tăm chứ chưa từng thấy mặt… Nhìn quy mô này thì nói là đang chọn nữ chính cho phim điện ảnh cũng có người tin, huống chi chỉ là chọn nữ chính cho MV.

Trợ lý tóc xoăn lúc nãy vừa gọi tên đang cầm một cái thùng nhỏ đi tới. Một người đàn ông đeo kính đen tiện tay rút một tờ, sau đó giơ sáu ngón tay lên cho mọi người thấy.

– Bắt đầu đi. Diễn đoạn thứ sáu. 

Ngài béo ngồi bên tay trái gật đầu với Tô Điềm Điềm, giọng điệu khá là thân thiện. Trên chiếc bàn trước mặt ông có đặt một tấm bảng ghi “Phạm Đại Đông”.

Cuộc casting lần này chỉ lựa chọn trong quy mô nhỏ đối với công ty nào đó mà thôi. Trước khi đến đây, mỗi người đều nhận được kịch bản theo kiểu đoạn ngắn. Số 6 mà Tô Điềm Điềm rút thăm trúng chính là đoạn cuối cùng trong đó.

Cô bất giác thở phào. Cô đã học thuộc làu đoạn kịch bản này trên máy bay rồi. 

Nhưng mà…

Tô Điềm Điềm nhìn xung quanh, bỗng mỉm cười nhìn máy quay bên trái, vẫy tay như đang gọi ai đó.

Anh chàng đội mũ lưỡi trai đứng sau camera không khỏi ngơ ngác chỉ vào mình, sau đó quay mặt nhìn về phía giám khảo phỏng vấn. Phạm Đại Đông nhìn hai người họ, suýt nữa trừng rớt cả hai mắt ra. 

Lúc này Tô Điềm Điềm lại giậm chân, vẻ mặt hờn dỗi, giống như đang giục anh ta vậy.

Cô vốn đã xinh đẹp, để hợp với vai diễn hôm nay, cô còn đặc biệt mặc một chiếc váy ngắn trẻ trung năng động. Một chuỗi động tác vô cùng lưu loát, đáng yêu đến mức khiến người ta bật cười.

Anh chàng kia bất giác muốn đi tới, nhưng lại thấy cô gái đột nhiên đổi biểu cảm. 

Cô mỉm cười nhìn vào khoảng không trước mặt mình, giơ tay ra như muốn vuốt lên nếp nhăn trên quần áo do vừa chạy tới của đối phương.

Rõ ràng là kịch câm không có một câu thoại nào, nhưng lại cho người ta cảm giác như họ đang cười đùa với nhau vậy, bầu không khí ngọt ngào quá sức tưởng tượng.

– … 

Anh chàng ăn phải dưa bở đành phải kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, im lặng ngồi lại đằng sau camera.

Có lẽ là do góc độ cho nên hình ảnh trong camera còn hấp dẫn hơn thiếu nữ trên sân khấu vài phần.

Cô hoàn toàn không nhìn vẻ mặt của các giám khảo bên dưới, chỉ nhìn nam chính trong tưởng tượng bằng ánh mắt nồng nàn. Nhưng thực tế lại khống chế cảnh quay cực kỳ ổn. 

Từng hành động cử chỉ đều cho người ta cảm giác hoạt bát trẻ trung, thậm chí dường như cả sân khấu đều tràn đầy hương vị của tình yêu.

Nội dung trong kịch bản được trình diễn rất trôi chảy. Mấy vị giám khảo nhìn nhau, Phạm Đại Đông đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi vang lên trong phòng.

Trợ lý tóc xoăn ôm ngực vô cùng khoa trương, sững sờ nhìn sân khấu. Phạm Đại Đông vội quay đầu lại nhìn. Hóa ra Tô Điềm Điềm đã thay đổi kết cục của kịch bản một chút. 

Thiếu nữ vốn xinh xắn hoạt bát kia luc snày lại đang níu váy bồn chồn, giống như hạ quyết tâm nào đó, cô từ từ nhón chân, khẽ hôn lướt một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lập tức mím môi mỉm cười đầy xấu hổ.

Nụ cười ấy như một giọt mực rơi vào nước, hóa thành một đóa hoa nở rộ, khiến người ta không thể rời mắt.

… Sau khi Tô Điềm Điềm rời khỏi phòng casting, trong phòng bắt đầu thảo luận rôm rả. 

– Cô gái này diễn tốt đấy.

Đây là đạo diễn Bùi An.

– Nhưng tiếc thật… 

Phạm Đại Đông lấy làm khó hiểu:

– Sao thế? Tôi cảm thấy được lắm mà, rất đáng yêu, hình tượng cũng hợp nữa.

– Là người của bên Tinh Ngu, tiếng tăm cũng khá lắm. 

– Tôi không thích những người tự cho mình là thông minh.

Sắc mặt của Bao Nhụy sa sầm. Những người đàn ông đang ngồi ở đây đều khá thích thú với động tác mà Tô Điềm Điềm tự ý thêm vào. Nhưng Bao Ngụy lại không hề thích.

Có người lầm bầm: 

– Nhưng tôi thấy hợp mà…

Bao Nhụy nhướng mày:

– Sao hả? Đang nghĩ tôi ghen tỵ vì người ta trẻ trung xinh đẹp nên cố ý kiếm chuyện đúng không? 

Phạm Đại Đông dở khóc dở cười:

– Bà đang nói gì thế.

Bao Nhụy lườm mắt, ngón tay gõ lên bàn: 

– Tôi đồng ý với quan điểm của ông Bùi. Cô gái này đúng là rất khá, nhưng không hợp với nơi này. Nếu sau này tôi viết kịch bản thì sẽ cân nhắc đến chuyện mời cô ấy. Nhưng lần này… thì Không được.

Bà viết kịch bản đã bao nhiêu năm rồi, đương nhiên biết chủ ý của Tô Điềm Điềm rất tốt, dựa theo kinh nghiệm diễn xuất mà tăng thêm động tác đó.

Nhưng tệ cũng là tệ ở điểm này. 

– Cô ấy hợp với việc quay phim, nhưng không hợp để quay MV. Cô ấy không thể làm quen với tiết tấu của MV được đâu.

Tuy rằng đều là nhập vai, nhưng MV có sự khác biệt rất lớn với phim ảnh.

Phải kể một câu chuyện hoàn chỉnh chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, chưa kể còn phải dành phần lớn thời gian để đặc tả ca sĩ. 

Thời gian dành để kể chuyện cũng không được nhiều. Tất cả cảnh quay đều phải rút gọn hết mức có thể.

Cho nên Bao Nhụy mới nói cô ấy làm việc dư thừa.

Bởi vì dù cô có sửa tốt hơn nữa thì cũng không cho vào MV được. 

Nhưng Phạm Đại Đông vẫn do dự. Lúc trước có quá nhiều người casting, nhưng không có ai khiến ông hài lòng cả. Ông vẫn không từ bỏ ý định, đối chiếu lý lịch của mọi người, quả nhiên là càng xem càng hài lòng.

– Ông Bùi, ông thấy thế nào?

Bùi An hắng giọng rồi nói: 

– Hay là mình xem tiếp đi đã. Vẫn còn có rất nhiều cô gái khác mà, đúng không?

Phạm Đại Đông trừng ông một cái. Người đàn ông đeo kính đen ngồi bên kia giơ tay lên:

– Đại Đông à, tôi nói này, ông thấy cô bé này rất tốt, nhưng ít nhiều gì ông cũng phải cân nhắc xem Tiểu Minh nhà mình có chịu nổi hay không chứ. 

– Tiểu Minh cũng mới vào nghề thôi, ca hát nhảy múa còn đỡ, ông bảo cậu ấy diễn… Nếu hai người này xuất hiện trong cùng một khung hình thì khác gì bỏ tiền ra tự dìm mình.

Phạm Đại Đông vỗ trán:

– Cũng đúng. 

Ông do dự trong chốc lát rồi đặt hồ sơ của Tô Điềm Điềm về chỗ cũ. Đang định bảo tóc xoăn đi gọi người tiếp theo thì bỗng có người rút phần hồ sơ kia ra.

Người kia mặc áo hoodie màu xanh đen, trong mũ áo còn đội nón lưỡi trai màu đen. Vành nón gần như che khuất hết khuôn mặt của anh, chỉ để lộ cái cằm trắng nõn.

Ngón trỏ lướt qua hồ sơ, cuối cùng dừng lại trên ba chữ “Diễn viên múa” một lúc. Anh bỗng bật cười khe khẽ. 

– Anh Đông, em muốn cô ấy.

——

Vở kịch ngắn: 

Tô Điềm Điềm: … Sao nghe câu cuối nó cứ sai sai ấy nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN