[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh
Chương 13: Thần giới (hoàn)
Thiên địa lặp lại, luân hồi chuyển hóa. Ngàn năm trôi qua, Lục giới lặp lại trật tự vạn năm trước, Thần giới, tiên giới, nhân giới, yêu giới, ma giới và phật giới. Phật giới quy lâm, chính là đại giới tồn tại gần nhất với thần minh. Mà thần giới, chính là tồn tại đỉnh cao, duy nhất vĩnh vương trên thế gian.
Thế gian vạn vật, tất cả đều cần thần minh quản lí.
Tiên giới trăm ngàn năm nay, vật đổi sao rời, nhưng thứ nhất không thay đổi chính là vị trí của Trường Lưu sơn, nghe nói Trường Lưu tiên môn, vạn vật duy nhất, ngàn năm nay không dưới năm vị có thể tấn giai thần vị, mà nơi đây chính là nơi toàn bộ Tiên giới kính trọng.
Muôn ngàn năm nay, có ai tu tiên không muốn vĩnh sinh bất diệt, bảo vệ vạn giới? Trường Lưu sơn, không thể không nói chính là tiên môn thân cận nhất với thần giới.
Trên nhân gian ai nào biết Thần giới tọa lạc nơi nào, chỉ biết rằng, cứ trăm năm một lần, thần giới sẽ tại Trường Lưu Sơn nhận thức những thiên tài nhỏ tuổi, tương lai có thể vấn đỉnh thần vị. Không thể nghi ngờ là cứ ngày đó thì Lục giới náo nhiệt hẳn lên, không kể yêu ma lưỡng giới đều có thể tham dự lễ nghi tuyển chọn. Đúng thực đã gần tới ngày đó, chính vì thế ngày này đây Trường Lưu sơn vô cùng náo nhiệt.
“Này, ngươi nói xem, năm nay sẽ có mấy người được tuyển chọn đây?”
“Ngươi đang nói chuyện cười đấy ư? Mấy người? Có một người đã là vận may cực kì rồi, ngàn năm qua chỉ có chưa tới 5 người được tuyển chọn, nói nghe thì dễ nhưng đó toàn là những thiên tài ngàn năm khó gặp đó!!”
Lúc này hai người đồ đệ của Trường Lưu đang cầm hai thanh mộc kiếm đi ngang qua rừng trúc Trường Lưu thì thầm to nhỏ với nhau. Này người thanh niên gầy và hơi cao nhếch miệng khinh bỉ. Nhưng rất nhanh người thanh niên tuấn mĩ bên cạnh đã nhanh chóng nói:
“Ngươi chưa nghe qua hay sao? Này Ma giới gần đây có một thiên tài tuyệt đỉnh, không nói ngoa chính là vạn năm khó gặp, linh căn toàn hệ, hiện nay đã tấn chức thượng tiên, chắc chắn chưa đến trăm năm sẽ tấn giai thần vị nha!”
Thanh niên gầy gò nghe vậy cũng cười hắc hắc:
“Rất có thể nha! Với lại nghe nói vị thiên tài này chính là Thánh nư của Yêu Ma lưỡng giới, dung nhan của nàng được ca tụng là ngũ giới đệ nhất mĩ nhân, tới Thần giới cũng có thể tranh phong nha!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ, không hế để ý sâu trong rừng trúc từ lúc nào có một con ngươi đỏ như máu lóe lên đầy hứng thú rồi nhanh chóng nhắm lại.
Địa lễ tuyển chọn của Thần giới mỗi lần tổ chức phải có tới hàng ngàn, vạn người từ khắp các nơi bốn bể tứ hải tiến tới. Nhưng trong đây ngàn năm chính là lần náo nhiệt nhất! Nghe nói người chủ trì lần đại hội lần này chính là Hỏa Thần Sát Thiên Mạch, đã từng là người thống nhất Yêu Ma Lưỡng giới nha!
Sau khi ngài phi thăng thần giới kia, Ma giới cùng Yêu giới lại phân chia, cho tới này mấy chục năm trước, nghe nói cả hai giới đều thần phục một vị thần nữ, được tôn sùng thành Thánh nữ hai giới, sau này nàng trưởng thành sẽ trưởng khống hai giới này.
Vô Ngân Nguyệt chính là một người tham dự buổi tụ hội của Trường Lưu, cô tu tiên từ lúc mới lọt lòng, tới năm 18 thì vừa khéo tu thành tiên thể, người đời vốn như thế đã nói cô là thiên tài ngàn vạn năm hiếm có một người, ấy vậy mà trước cô luôn đeo bám một cái tên Thánh nữ Yêu Ma Lưỡng giới, Tiêu Thiên Nhan!
Ngày hôm nay cô ta thật muốn xem xem thiên tài luôn đứng trước cô ta một hạng là thần thánh phương nào!!!!!!
“Hỏa thần tới!”
Tất cả mọi người nghe xong đều đứng thẳng lưng, cúi đầu, riêng Vô Ngân Nguyệt thì vẫn có gan một chút, hơi ngẩn đầu l6n nhìn nhưng cô ta chỉ thấy trước mắt mình là một mảnh hồng sắc yêu diễm, chói lóa. Dung nhan diễm lệ, yêu hoặc, mái tóc tím như thác chảy dài, huyết nhan kh4 híp, tỏa ra khí tức diễm lệ câu hồn!
Vô Ngân Nguyệt ngẩn ra, nhưng thật nhanh làm cô ta giật mình là thân thể cô ta lại không nghe theo điều khiển mà bay lên, cuối cùng lại bị rớt xuống ngay dưới chân hồng liễn như lửa kia. Vô Ngân Nguyệt nghe thấy tiếng nói yêu mị tận sương, khẽ mang theo nhàn nhạt ý cười:
“Thiên phú không tồi, này có muốn theo ta chăng?”
“Ta,… tỷ tỷ,… ta “
Ánh mắt Sát Thiên Mạch ngưng tụ, ngoài người kia ra, ai cho phép kẻ khác được gọi như thế thanh âm? Hắn lạnh thanh vung tay lên, cười cười:
“Có mắt không tròng, đưa cô ta vào Nhan Điện!”
“Dạ!”
Lúc này Vô Ngân Nguyệt cúi người run rẩy, mắt của cô ta,…. mắt của cô ta…. không thấy gì nữa rồi, nhưng cô ta cũng không thể nào kêu gào hay phản kháng được vì thân thể của cô ta,… không nghe theo sự khống chế mà mềm oặt xuống!
Bên dưới người xem không khỏi lạnh gáy nhưng cũng không dám nói gì, mồ hôi từng người chảy xuống từng giọt.
Người tùy tùng sau lưng biết chủ nhân hỉ nộ vô thường lại mất hứng nên cúi người nói:
“Chi bằng, ngài xem qua danh sách Trường Lưu tiến cử?”
“Được!”
Nói xong, Sát Thiên Mạch nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp, dáng vẻ xinh đẹp, yêu mị tận cùng. Lúc sau, một tráp án được đưa lên, Sát Thiên Mạch đưa mắt liếc qua, ngay lập tức biến sắc, tráp án trên tay người kia ngay tức khắc bị thiêu rụi.
Thiên Nhan? Tiêu Thiên Nhan? Có kẻ dám lấy tên nàng? Là kẻ nào? Tên gọi ấy, là ai dám đặt.
Sát Thiên Mạch tức giận, đưa tay phóng ra một hồi hỏa, lơ lững giữa thiên địa, hắn cười lạnh nói:
“Cho các ngươi một canh giờ, nếu không bắt ả đứng thứ nhất kia, Trường Lưu này nên tu sửa thoáng một phát đi!”
Lửa cháy đỏ rực tỏa ra hơi nóng kinh người, nhưng trong lúc này lại có một tên băng bắn tới thổi bay Yêu Hỏa giữa trời, bay vào biển Trường Lưu làm nước biển bên trên phủ một tầng hỏa diễm. Sát Thiên Mạch nheo mắt, tuy đó chỉ là một phần thần thức của hắn tỏa ra thần hỏa nhưng lám sao c1 thể dễ dáng dập tắt?
“Không cần tìm, là ta, Ta tên Tiêu Thiên Nhan!”
Giọng nói trong như ngọc vang vọng, hoa đào khắp trốn Trường Lưu bay theo gió, lúc này đặc biệt lay động bay xuống như một cơn mưa, sắc hồng tràn ngập khắp trốn, trong làn mưa hoa mờ ảo ấy mờ ảo một dáng người.
Lấy thiên địa làm nền, lấy bốn mùa làm sắc, thiên hạ tiếu dung, sao sa biển rộng. Nếu nói nh7 Yêu Thần vẻ đẹp quyến rũ, kia nàng ấy vẻ đẹp kiêu sa, thì cô gái này có một vẻ đẹp thánh khiết.
Nói như Yêu Thần hoa Thiên Cốt, đệ nhất mĩ nhân Thần giới cũng phải kém cạnh, Sát Thiên Mạch nhướng mày chỉ là một dáng bước thôi, đã đẹp như vậy, liệu, mình có quá xuống sắc không? Giật mình vì suy nghĩ này, hắn lóe lên một ý nghĩ, đoạt xác luyện hồn, có khi nào một thân thể như vậy, nàng sẽ trở lại?
“Hừ, thân xác này của ta, muốn là được sao?”
Lại nghe xong trong giọng nói một cổ khí chất rất quen thuộc, Sát Thiên Mạch ngây người, nhan sắc này,… cũng quá giống nàng đi, ngoại trừ thần ấn Cửu Thủy Điện Liên Hoa, thật sự cái gì cũn giống!
Tiêu Thiên Nhan nhướng mày, miệng mỉm cười thật nhạt:
“Thần giới ở nơi nào?”
Điều duy nhất mà nàng truy không được, đó là diện vị của Thần giới, nàng sống lại gần 50 năm, này muốn đi tìm bọn hắn cũng không xong, chính vì diện vị Thần giới quá thần bí. Sát Thiên Mạch ngẩn người:
“Man Hoang.”
Thiên Nhan sững sờ, nàng cười thoáng một phát, quay người rời đi. Sát Thiên Mạch thấy thế vội vàng phi thân đi theo, khi gần tới trận pháp đi vào, Tiêu Thiên Nhan mỉm cười nhìn năm nam nhân đang đứng đó cùng Sát Thiên Mạch vừa tới, khẽ cười:
“Ta đã nợ các chàng nhiều!”
Bọn họ mỉm cười, Hiên Viên Lãng bước lên một bước, ôm lấy nàng, khẽ nói:
“chúng ta dường như đã đợi ngày này thật lâu!”
…………..Hoàn……………
Ngoại truyện là chuyện của trời
Bao giờ có hứng ta lại ra nha! ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!