Gian Thương Và Thiếu Gia
Chương 7:
Đại kiệu tám người khiêng, nghe nói chỉ có đại quan trong kinh thành mới có, ở nơi này không lớn không nhỏ, cũng chỉ có mấy hộ đại nhân gia mới có uy phong như vậy, ngay cả trong nha môn Huyện lệnh cũng chỉ có hai chiếc kiệu nhỏ mà thôi.
Cho nên, cỗ kiệu của quan phủ ở ngoài Lăng gia bị cỗ kiệu lớn hoa lệ ở ngoài cổng phá hỏng, một chút coi trọng cũng không có.
Phải biết rằng, gia thế Lăng Vô Thần không giống những người khác , hắn chiêu thân, người nào mà không muốn làm thân. Cho nên khi biết tin tức, những nhà có chút của cải đều cho người đến bái phỏng, ngoài ý muốn, lại phải chứng kiến cảnh trừng phạt tại đại sảnh.
Chủ vị chính là đương gia—— Lăng Vô Thần, khuôn mặt không chút thay đổi cầm ly trà trên tay, xem làm trò.
Ngồi cạnh là bằng hữu tốt nhất của hắn, toàn bộ người trong thành không ai không biết—— Diệp thiếu gia, người khiến nam nhân nhìn cũng thích, khuôn mặt lúc này vẫn lạnh như băng, hoàn toàn phù hợp với lời đồn “một năm bốn mùa tâm tình đều cực đoan”.
Mà giữa đại đường bị đánh cho chết đi sống lại chính là bà mối ngày thường cực kỳ hứng thú với công việc, tích cực giúp đôi lứa có cuộc sống hạnh phúc.
Mọi người buồn bực vây quanh ở bên cạnh nghị luận, cũng không đến gần nơi náo nhiệt, mỗi người nhận một ly trà từ nha hoàn đưa lên, vừa uống vừa đoán xem rốt cuộc bà mối phạm phải cái chuyện gì, chẳng lẽ là giới thiệu rồi không đưa cô nướng tới cho Lăng gia? Tấm tắc, đầu năm nay, bà mối cũng không dễ làm A.
Đánh được một lúc, gã sai vặt tiến vào bẩm báo Huyện lệnh tới.
Dứt lời, Huyện lệnh mang theo hai tùy tùng vội vã từ ngoài cửa đi vào, đầu tiên là nhìn bà mối đang cuống quýt cầu cứu, sau đó quay sang Lăng Vô Thần, “Có chuyện gì xảy ra?” Có người ở nha môn đánh trống kêu oan, làm Huyện lệnh cũng không thể không tự mình đến xem là có chuyện gì.
hắn buông ly trà, khuôn mặt anh tuấn, lạnh nhạt nói, “Phụ nhân này đầu lưỡi không xương, đi khắp nơi bịa đặt nói ta chiêu thân.”
A, tất cả kinh ngạc, nguyên lai là tin tức sai rồi. Phải biết rằng tính tình bất hảo không chỉ có Diệp thiếu gia mặt như mỹ ngọc, mà Lăng Vô Thần cũng không phải người dễ chọc, gia tài của hắn phủ khắp trong thành, chỉ cần nhìn hắn tùy ý đánh người Huyện lệnh đại nhân cũng mặc kệ là biết.
Lăng Vô Thần tiếp tục tung ra tin tức kinh bạo: “Ta đã hợp ý với một cô nương, phụ nhân này làm gia tin tức thất thiệt làm cô nương ta ái mộ thống khổ không thôi, cho nên ta rất tức giận.”
A, đã có người thích? Là cô nương nhà ai ? Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Diệp thiếu gia vẫn ngồi yên một chỗ, sắc mặt không đổi, chẳng lẽ là tiểu muội của Diệp thiếu gia? Khó trách nga, mọi người cùng gật đầu, muội muội mình thống khổ, sắc mặt ca ca khó coi cũng là chuyện bình thường, nguyên lai lý do hôm nay Diệp thiếu gia mất hứng chính là muội phu tương lai bị người khác nhìn trộm.
Huyện lệnh hiểu rõ gật đầu, “Được rồi, mời ngài tiếp tục, ta không quấy rầy nữa.” Thân là quan phụ mẫu bề bộn nhiều việc , xoay người lại liền đi, còn không quên hướng tùy tùng phân phó: “Về sau loại chuyện vặt vãnh này không cần báo cho ta biết.” Thân là quan phụ mẫu, dân chúng an lạc là chuyện quan trọng, nhưng quan hệ với các đại nhân gia cũng không thể khinh thường, phải khéo léo mới có thể giữ được vị trí vì dân chúng mà mưu phúc, nếu không bị rời đi thì còn có cái rắm mà vì dân chúng làm việc nha.
“Vâng.” Hai người tùy tùng cung thuận đáp.
Huyện lệnh cũng không để ý, Lăng gia cũng không chiêu thân, chẳng còn chuyện gì, mọi người cũng lập tức giải tán.
Xem đánh người cũng xem đủ rồi, Diệp Y Thiên buông ly trà đứng lên đi vào nội viện.
Lăng Vô Thần đuổi theo, lừa gạt tiến vào nội viện, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại tiến đến bên môi vừa hôn vừa nói: “không tức giận?”
nói cũng đã nói, nàng còn tức giận cái gì? Nàng liếc hắn một cái, hoàn toàn không biết cái liếc mắt hờn dỗi của mình có bao nhiêu quyến rũ.
Tâm nóng lên, hắn ôm nàng vào trong ngực, xoay người ôm nàng ngồi lên lan can trên hành lang, ngẩng đầu tiếp tục hôn, kết quả lại hôn lên bàn tay mềm mại, “Nghe nói quản gia nhà ngươi tìm được một tiều phu, có phải rất nhanh ngươi sẽ có thể vào cửa nhà ta hay không?” hắn cũng rất chờ đợi thiếu phu nhân kia nhanh chóng mang thai, để nàng sớm thoát khỏi trói buộc của vận mệnh thê thảm này, thấy nàng mệt mỏi như vậy, hắn cũng rất đau lòng .
hắn hôn lòng bàn tay làm cho nàng ngứa ngứa, nàng cười khẽ, nghiêng người ngồi lên đùi, tựa đầu vào vai hắn, không cho hắn tiếp tục lmf chuyện hồ đồ, “Uh, quản gia đang an bài.” Nàng cũng rất muốn nhanh chóng được giải thoát.
hắn nghiêng đầu hôn lên trán của nàng, chờ đợi lâu như vậy rồi rốt cuộc ngày đó cũng sắp đến, tâm tình vô cùng sảng khái, “Nhanh chóng an bài cho tên tiều phu đó, khi nào nữ nhân đó mang thai, ta lập tức đem đại kiệu tám người khiêng đưa ngươi vào cửa, sau này sẽ cưng chiều ngươi như bảo bối, ngươi muốn như thế nào, kể cả hưởng hết vinh hoa phú quý trong nhân gian, tác uy tác phúc, ta sẽ…” Miệng hắn đột nhiên bị che lại.
Như thế nào càng nói lại càng kỳ quái rồi? Nàng tức giận trừng hắn cười đến mụ mị con ngươi, “Lấy một nam nhân vào cửa, ngươi không sợ làm cha mẹ ngươi tức chết sợ.” Vừa nói, nhịn không được cười lên một tiếng, ngẩng đầu, che miệng hắn tay đặt lên lưng nhẹ nhàng hôn.
“không liên quan đến bọn họ.” hắn ở trong lòng bàn tay nàng dùng sức mở miệng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!