Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ? - Chương 28: Bữa lẩu vô cùng đau đớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?


Chương 28: Bữa lẩu vô cùng đau đớn


Editor: babanini

Bữa trưa là lão Thánh mời khách.

Bởi vì thành phố G khá là lạnh nên lão Thánh đề nghị đi ăn lẩu, còn nói thịt dê ở đây mềm mại ra sao, thịt bò tươi sống thế nào, tôm hùm ngon đến mức nào, khiến cho đám lợn nước miếng giàn giụa, gật đầu tán thành dồn dập.

Đương nhiên sau đó mọi người hỏi quản lí mới biết nồi lẩu ở đây là tự túc, 50 đồng là đủ cho một người rồi.

Bạn có thể tưởng tượng, khi lợn cầm được bảng thực đơn thì sẽ như thế nào, ách, được rồi, trước đó đã đảm bảo loại lợn này là loại biết chữ.

Hiện tại những người này đang gọi món ăn: thịt dê, thịt bò, gan lợn, thịt viên, trứng tôm, chọn lấy một đống. Chỗ này có 20 con lợn nha, à không là 19 con lợn và 1 người, đương nhiên một cái bàn không đủ, nhưng lão Thánh nói ngồi tách ra thì không vui, mọi người hiếm khi tụ tập cùng một chỗ, nên ghép 3 cái bàn thành một. Mọi người chen chúc một chút rồi ngồi xuống.

Con Vịt ngồi bên cạnh lão tử, Chân Phạm vô cùng bi phẫn, ngồi ở bên trái lão Thánh. Nhìn một nồi thịt đủ loại kiểu dáng đang sôi sùng sục, lão Thánh đang rót rượu cho ta, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhân yêu đáng chết, em ngoài PK và chơi mạt chược ra thì còn biết gì nữa không.”

Ta cau mày nghĩ một hồi: “Uống rượu.”

Tay hắn rót rượu run bần bật, thuận tay đổ ly rượu hắn vừa rót được một nửa của ta vào chén của hắn, đưa cho ta một đĩa đậu phộng, nói: ” Hôm nay không uống rượu.”

Có lẽ vì giới tính của lão tử nên không một ai chuốc rượu ta; lão Thánh thì thảm hơn một chút, vì làm lão đại, nên hắn không thể thoát khỏi màn này.

Cả đám bắt đầu chơi trò ỷ mạnh hiếp yếu. Thực lực đám này hắn còn lạ gì, bắt đầu thấy chột dạ. Xét thấy những tên đầu sỏ của công hội đều đã ở đây, nhưng một đoàn xưa nay anh dũng, nhưng đa số lại là dân gian xảo, trong lúc nguy cấp, không chó cắn áo rách đã là không tệ rồi, ai lại muốn quản sự sống chết của lão đại.

Cái gì? Bạn hỏi hắn vì sao không cầu cứu lão tử?

Ta không chuốc cho hắn say là đã may mắn cho hắn rồi, lại còn cứu.

Cuối cùng lão Thánh bất đắc dĩ chỉ có thể tóm chặt Con Vịt: “Con Vịt, làm huynh đệ đã lâu, có nạn cùng chịu.”

Con Vịt vốn đang bỏ đồ ăn vào trong nồi, nhìn một mười mấy ly rượu đưa tới, vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt lại có chút ngượng nghịu: “Mày biết rõ tao không thể uống.”

Lão Thánh đã bị chuốc uống bốn chén, vừa được ngơi ra là gọi ngay: “Mày có phải là anh em hay không, nhanh!”

Thế là thêm một người bị hại.

Đám lợn liền hăng hái tiếp tục uống rượu, lão tử xắn tay áo bắt đầu gắp thịt.

Ầy, thịt dê ở đây thật sự rất ngon, thịt bò cũng rất tươi, tôm hùm ăn ngon thật.

Kết quả là Con Vịt uống say!!!

Thánh Kỵ Sĩ thì vẫn còn chịu đựng được, khí thế của đám lợn vẫn không giảm. Ta nhìn đống bát của bọn hắn trên bàn, hơi lo rằng đám lợn này sẽ chỉ biết uống, nhắc nhở: các anh em, món ăn không thu thêm tiền, còn rượu thì có thu thêm đấy.

Câu nhắc nhở này làm cho bọn bọ cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của ta… Chân Phạm vỗ vỗ vai của ta: “Tiên ca, chăm sóc cho Con Vịt nha.”

Lão tử kéo tên đang gục xuống bàn kia lên. Con Vịt rất cao, nhưng may mắn thay hắn không nặng lắm, ta vừa lôi vừa kéo hắn tới ghế sô pha. Có thể là do da mặt hắn quá trắng nên sau khi say rượu thì sắc mặt lại hồng hồng, vô cùng đáng yêu.

Nhìn hắn đổ mồ hôi, ta cởi áo khoác của hắn xuống. Quả thật lão tử không phải người kiên nhẫn, đối phó với người say rượu, thường thì sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất: … cho hắn cốc nước đá là xong! Bây giờ đang là trời đông giá rét, nhưng lão tử cũng mặc kệ!

Lão tử chạy đến chỗ nước uống lấy cốc nước đá, không ngờ mới vừa mang nước đến bên cạnh hắn, hắn mở mắt ra nhìn, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Bạn không thấy cảnh tượng đó: một mỹ nam say chuếnh choáng, quần áo thì xốc xếch, hai tai đỏ bừng, hai mắt nửa mở nửa khép, môi đỏ nửa khép nửa mở mà thấp giọng nói cảm ơn. Con Vịt à, nếu như bây giờ là thời điểm lão tử 28 tuổi, chắc chắn lão tử sẽ cắn ngươi ngay đó.

Thế nhưng… được rồi lại là thế nhưng, ta chán ghét hai chữ này, thế nhưng dù sao bây giờ lão tử cũng không phải thời 28 tuổi, Tiểu Đường thường nói ta đã già thành một mụ Lý Mạc Sầu.

Được rồi, nói chung cuối cùng lão tử không có cắn hắn; tiếng cảm ơn này cũng làm cho lão tử không tiện bưng nước đá tiếp tục đổ vào mặt hắn, ta chỉ có thể đi đổi cho hắn một chén trà.

Nhưng hắn không cho ta đi, tự mình cầm cốc uống, thậm chí tự tay đưa lại cốc, sau đó mỉm cười gật đầu với lão tử: “Tôi nằm đây một lát, không cần phải để ý đến tôi.”

Lão tử xem thường: ta cũng không có ý định quản ngươi!

Lại quay trở lại bàn. Thánh Kỵ Sĩ cũng đã lảo đà lảo đảo, lão tử mặc kệ tất cả, tiếp tục xắn tay cầm muôi vớt, thò vào trong nồi mò mò thịt.

(Ai đó lệ tuôn: Tiên ca, em chưa ăn no sao)

Lúc đó lão Thánh đã sắp chết trận. Khi một người liều mạng nói không uống, chắc chắn khi đó người đó rất tỉnh táo; nhưng khi tự khẳng định rằng bản thân ngàn chén không say, rõ ràng là đã say bí tỉ rồi.

Lão tử đưa tay ngăn Ngoại Tinh Nhân: “Được rồi, được rồi, sắp tới mấy người phải đi nghĩa vụ rồi, lúc gần đi còn muốn chuốc cho lão đại thế lực đến chết sao?”

Ngoại Tinh Nhân cợt nhả: “Tiên ca, em quá coi thường lão đại của chúng ta rồi.” Nói xong, hắn liền nhảy đến trước mặt lão Thánh: “Lão đại, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là gì? Số thẻ tiết kiệm là gì?”

Lão Thánh đạp hắn một cước, mắng hắn cút!

Hắn nhìn lão tử cười mỉa: “Thế nào? Vẫn tỉnh táo đúng không?”

Đột nhiên Con Vịt không biết từ lúc nào đã ngồi trở lại trên bàn. Lão tử ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại tỏ ra như không có chuyện gì, mỉm cười rót đồ uống cho ta.

Lão tử chợt hiểu ra: “Mẹ kiếp, Con Vịt, thì ra anh giả say sao?”

Lẽ nào hắn biết vừa nãy lão tử muốn dùng nước đá đổ lên người hắn?

Hắn cười cười, thì thầm: “Tôi thật sự không uống được.”

Thấy không, tên này mới tỉnh táo này!!!

“Lại đây, nếm thử cái này, đây là đặc sản thành phố G đấy.” Hắn gắp một khối gan heo màu sắc là lạ, thả vào trong bát của ta.

Bữa rượu này uống từ mười một giờ đến hơn ba giờ chiều, cả đám người đều say đến liểng xiểng, một mình Con Vịt khiêng bọn họ trở về phòng trong, còn bảo lão tử giúp một tay.

Đáng tiếc, lão tử không có hứng thú với khiêng lợn. Hắn chỉ cười lắc đầu, tiếp tục nửa đỡ nửa ôm mấy tên say xỉn về phòng.

Lão tử cầm cái chén ngồi ở ghế sô pha, nhìn hắn ra ra vào vào, cuối cùng đã hiểu tại sao tên này không muốn uống say: hắn muốn tỉnh để mà nhặt xác!

Muốn để lão tử thu dọn chiến trường, chắc lão tử chỉ thả đám lợn này trên thảm, xếp thành chữ S, hoặc đổi thành chữ B cũng được.

Khiêng xong tên cuối cùng, Con Vịt đi vào rửa tay, giọng vẫn ôn hòa như cũ: “Về phòng nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối còn có thành chiến đấy.”

Lão tử kinh hãi đến biến sắc: “Bọn họ còn có thể lên đánh thành chiến sao?”

Con Vịt mỉm cười: “Uống bia thôi mà, tí nữa là tỉnh.”

Điều này khiến lão tử khâm phục sát đất. Đám người kia, cho dù là đám lợn nhưng cũng là đám lợn thần nha!!

Đến hơn 18h bọn họ mới giã hơi bia mà tỉnh lại, sinh khí dồi dào phục sinh tại chỗ!!!

Muốn đánh thành chiến, chỗ đánh tất nhiên là do lão Thánh chủ nhà giải quyết, có điều chuyện này cũng dễ giải quyết: hắn chỉ cần gọi điện bảo đệ tử của hắn ở quán vài câu, đến 19h bọn ta đi đến quán Internet Vỏ Sò Xám đã có sẵn 20 máy trên tầng 2.

20 máy này chia thành bốn cụm, bố trí không tệ, màn hình LCD 19 inch, CPU Intel core 2 DUO, bộ nhớ 2G 512MHz.

Khi đang đăng nhập game, lão Thánh mang đồ uống đến, tất cả đều là trà xanh ghi là dùng để giải rượu. Lần này mọi người không tin, thái giám lắm miệng nói một câu: “Lão đại, trà xanh này không phải là hàng giả chứ?”

Trêu đến lão Thánh tức giận cầm cái chai gõ vào đầu của hắn.

Mọi người vừa trêu đùa vừa ngồi vào vị trí của mình. Một hàng năm máy tính này của ta, vốn là lão Thánh, Con Vịt, lão tử, Chân Phạm và Ngoại Tinh Nhân. Lão Thánh gọi Hôi Thái Lang lại đây, kiên quyết đuổi Ngoại Tinh Nhân lên hàng hai.

Lần này là chúng ta tấn công, phải nói qua, trước kia Mông Hồng Thiên Hạ là thế lực trung lập, không tham dự bất kỳ liên minh nào, nên cũng rất ít thế lực cùng tranh chấp. Mà lần công thành này thế mà lại lập được hai liên minh.

Nói cách khác, dù chúng ta lựa chọn bất kỳ bên nào thì cũng phải tham gia vào việc tranh chấp của liên minh. Thế nhưng thành chiến mà, kinh nghiệm cho thấy rồi sẽ loạn cả lên thôi.

Vì thế lão Thánh vẫn hỏi thăm phía liên minh công thành kia một chút. Đối phương tất nhiên là cầu còn không được, nhanh chóng gia nhập hàng ngũ.

Tuy Mông Hồng Thiên Hạ không phải thế lực số 1 nhưng rất ổn định. Những năm này mặc kệ game cập nhật thế nào, sáp nhập server ra sao, thế lực này vẫn luôn chiếm được một đài ở cổ tế đài Ba Thục, không nhiều không ít – đối với các thế lực chiến, chỉ cần tăng thêm một liên minh liền rất tốt rồi. Vì vậy, bọn họ trở thành đối tượng lôi kéo của hai phe liên minh.

Nhưng lão Thánh vẫn không mở miệng, thành viên thế lực cũng không nóng lòng chuyện này, biến Mông Hồng Thiên Hạ trở thành một mỹ nhân chờ gả, hai gia tộc liên minh mạnh mẽ muốn kết hôn, mà bản thân thì không muốn lấy ai cả.

Sau khi tiến vào Mộng Nguyên thành, mọi người bắt đầu tập hợp ở Mông Kỳ Môn.

Một đoàn người cùng online, lão Thánh chỉ đạo trên YY.

Chúng ta bắt đầu đánh vào từ Mộng Kỳ Môn, yểm hộ cho người của liên minh Trác Việt đánh vào từ hai bên. Bởi vì là thế lực trung lập, bình thường quan hệ với người thủ thành cũng không tệ lắm, trận chiến này lại phải chém giết quy mô, dù biết trên chiến trường không nói đến người quen nhưng đôi bên cũng không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.

Cuối cùng, Mộng Nguyên thành bị liên minh Trác Việt công phá thì cảm giác này ngày càng rõ ràng.

Bọn ta vừa ra khỏi Mộng Nguyên thành thì thấy cung tiễn thủ thủ thành, ID là Miểu Địch Tam Thiên mở đỏ giết lão Thánh. Cái tên này ta biết, là tên luôn quanh quẩn vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng người chơi cung tiễn thủ.

Có Con Vịt ở đây đương nhiên hắn không thể giết Lão Thánh, vì vậy mấy lần hắn bắn tên thương tổn lão Thánh, Con Vịt đều đứng cạnh bơm máu.

Lúc này tình cảm đoàn kết của tập thể vô cùng mạnh mẽ. Ở ngay dưới mũi bọn hắn mà ngang nhiên đi giết lão đại chẳng khác nào cầm gót giày đập vào mặt bọn hắn. Vì vậy mấy tên trong thế lực vô cùng tức giận, quyết định xông tới vây đánh.

Lão Thánh chỉ nói một câu trên YY: “Quên đi.”

Thật ra mọi người đều hiểu rõ rằng nếu như bây giờ xông lên vây đánh tên kia, chuyện sẽ trở thành đánh nhau với liên minh của hắn – đến khi đó Mông Hồng Thiên Hạ muốn trung lập cũng không thể trung lập được nữa.

Chúng ta nhất định phải nương nhờ vào liên minh Trác Việt, bằng không ngay cả khi Mông Hồng Thiên Hạ có mạnh hơn, cũng không thể chống lại một thế lực.

Mà tên cung tiễn thủ kia còn liên tục dùng Dạ Lang và Quyện Điểu (skill của cung tiễn thủ). Cung tiễn thủ là một nghề nghiệp khiến người khác vô cùng điên tiết: da hắn rất giòn, nhưng chạy trốn rất nhanh.

Nếu đánh thắng được, hắn tất nhiên sẽ chạy nhanh tới để đánh chết; nếu đánh không được, hắn vắt chân lên cổ chạy đi ngay. Vì vậy dù vẫn còn trong thời gian chiến trường, nhìn thấy nghề nghiệp này…lão tử trốn trước luôn!!!

Mà lúc này thì rõ ràng là trốn không xong rồi. Lão Thánh không chiến, Mông Hồng Thiên Hạ thật mất mặt; lão Thánh chiến, liên minh đối phương sẽ mất mặt.

Lão tử chỉ có thể thở dài, nghĩ lại xem cách đánh của cung tiễn thủ như thế nào.

“Lão Thánh,” ta vừa gọi hắn, hắn đã xoay đầu lại: “Tao sẽ đi gặp hắn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN