Giang Sơn Chiến Đồ - Chương 33: Ai là hung phạm?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Giang Sơn Chiến Đồ


Chương 33: Ai là hung phạm?


Phủ Hà Nam và tỉnh Hà Nam ngày nay không giống nhay, mà chỉ giới hạn địa khu ở xung quanh Lạc Dương. Hà Nam phủ ở bên cạnh phường Phúc Thiện, ở chợ phía Tây, chiếm ba mươi mẫu đất, là một thể với huyện nha Lạc Dương, chủ quan Hà Nam Doãn là quan hành chính cao nhất trong địa khu này.

Hà Nam Doãn cũng là chức quan dễ dàng đắc tội với người nhất trong triều đình, các Hà Nam Doãn tiền nhiệm cũng không làm được bao lâu, ngắn thì mấy tháng, lâu là hai ba năm, đều vì các loại áp lực mà thỏa hiệp hoặc bị miễn chức.

Đương nhiệm Hà Nam Doãn kiêm Lạc Dương lệnh Lý Cương nhậm chức vào năm ngoái. Lý Cương khoảng sáu mươi tuổi, nổi tiếng thanh liêm ngay thẳng, y lúc trước là Tham Quân Sự của Bắc Chu Tề vương Vũ Văn Hiến, sau khi Vũ Văn Hiến bị Chu Tuyên đế vì kiêng kị mà giết chết, không người nào dám nhặt xác cho Vũ Văn Hiến, chỉ có duy nhất Lý Cương đứng ra, giành được thanh danh trong thiên hạ.

Vào thời của Tùy Văn Đế, y đã từng là thầy của Thái Tử Dương Dũng, đến khi Dương Quảng đăng cơ, tuy rằng Dương Quảng không thích Lý Cương vì y đã từng là thầy của Dương Dũng, nhưng muốn biểu hiện ra sự rộng lượng của mình, liền bổ nhiệm Lý Cương là Lễ Bộ Thị lang, Thượng thư tả thừa, năm trước điều đi làm Hà Nam Doãn kiêm nhiệm Lạc Dương lệnh.

Mặc dù kinh thành tập hợp rất nhiều quyền quý, dưới chân thiên tử, Hà Nam Doãn thực sự là một chức vụ khó giải quyết, cũng may Lý Cương có thể kiên trì nguyên tắc, cương trực công chính, người hận y tuy nhiều, nhưng lại không thể làm gì được y.

Trải qua cả đêm thẩm vấn, Lý Cương đại khái đã hiểu được chân tướng của vụ huyết án trong quán rượu Thiên Tự Các. Tuy rằng Vũ Văn thập tam Thái Bảo là người bị hại, nhưng bọn họ lại là bên chủ động ra tay trước, lại dẫn đầu rút đao hành hung. Hơn nữa, Vương Khánh Phương có ý muốn giết chết người khác trước, sau đó bị phản kích mà chết, như vậy không thể nói tới cái gì mà người vô tội bị hại chết.

Nhưng kẻ giết người quả thật cũng có trách nhiệm, hành vi đã làm có thể định tội ngộ sát, dựa theo pháp luật của đại Tuỳ, ứng với bị đánh một trăm trượng, sung quân ba nghìn dặm.

Nhưng Lý Cương có chút đau đầu, Trương Huyễn và La Sĩ Tín đều kiên quyết nói mình là kẻ giết người, mà hai gã Vũ Văn Thái bảo rõ ràng thấy, lại không chịu chỉ ra kẻ giết người chân chính, phỏng chừng bọn họ là đang chờ đợi quyết định của Vũ Văn Thuật.

Lý Cương lại nhìn kỹ lời khai, theo lời khai suy đoán, Trương Huyễn đang đánh nhau kịch liệt với hai gã Vũ Văn Thái bảo, không rảnh tay giết Vương Khánh Phương, mà La Sĩ Tín không đánh với ai, là người có khả năng giết chết Vương Khánh Phương nhất.

Lúc này, tòng sự Hàn Dực vội vàng đi đến, khom người nói:

– Khởi bẩm sứ quân, ty chức đã tới quán rượu điều tra rõ ràng rồi.

Lý Cương mừng rỡ:

– Kết quả như thế nào?

Hàn Dực cầm bản vẽ trong tay đưa lên:

– Đây là bức tranh đánh nhau ở hiện trường do ty chức vẽ, nhìn sẽ biết ngay.

Lý Cương vội vàng mở bức tranh trên bàn ra, Hàn Dực chỉ vào một cây cột gỗ nói:

– Nơi này chính là nơi Vương Khánh Phương bị giết, mà Trương Huyễn lúc ấy ở đây.

Hàn Dực chỉ qua chỗ khác:

– Hắn và người chết cách nhau một cây cột gỗ, cách xa nhau một trượng năm thước, từ vị trí của hắn, căn bản không thể đánh tới Vương Khánh Phương. Nhưng La Sĩ Tín và người chết cách xa nhau một trượng, đối diện người chết, hơn nữa đao của y có dấu vết đánh vào đao của người chết, bởi vậy ty chức có thể kết luận, là La Sĩ Tín giết chết Vương Khánh Phương, mà không phải là Trương Huyễn.

Lý Cương lại nhìn kỹ bức tranh một lần nữa, hoàn toàn giống với suy đoán của mình, y gật đầu:

– Dẫn Trương Huyễn đến đây!

***

Trong lao ngục phủ Hà Nam có hai loại, một loại là hắc lao, một loại là minh lao. Hắc lao ở dưới mặt đất, tối đen, điều kiện tồi tệ, bình thường dùng để giam giữ tử tù và trọng phạm. Mà minh lao thì ở trên mặt đất, chỉ giam giữ một số người phạm tội nhẹ, hoặc là giam giữ tạm thời.

Nhưng đối với hơn mười người tham dự đánh nhau tối hôm qua, thậm chí ngay cả minh lao cũng không thể giam giữ, bọn họ đều có chức quan trong người, chỉ có thể hạn chế tự do nhất thời. Bọn họ bị nhốt vào hai phòng nha dịch, trên ý nghĩa là, tỉnh rượu tự suy ngẫm, mọi người đều là khách quen ở nơi này, cứ nằm xuống ngủ, sáng mai tự nhiên có người đến bảo lãnh thả ra.

Trương Huyễn sóng vai mà ngồi với Tần Quỳnh ở bên tường, cười nói chuyện phiếm, khó được có cơ hội này, hắn và Tần Quỳnh hàn huyên đến nửa đêm.

– Theo ý của Tần huynh, quận Tề bên kia loạn phỉ tạo phản là có người cố ý tạo ra, phải không?

Tần Quỳnh gật đầu thở dài:

– Hẳn là như vậy, loạn phỉ ở quận Tề không trừ tận gốc, sinh sôi trở lại, nguyên nhân căn bản là có người bụng dạ khó lường ở phía sau gây sóng gió, ví dụ đơn giản nhất là, Lưu Bá Đạo trước đây là hào kiệt của quận Hải, gã cử binh tạo phản cũng không phải là có dã tâm hay là sống không nổi, mà là có người ở sau lưng gã sai khiến. Còn nữa, lúc trước Vương Bạc xúi giục người tạo phản, chúng ta vốn nghĩ rằng y chỉ là một kẻ thư sinh, nhưng sau mới biết được, sau lưng y cũng có người sai khiến, hoàn toàn giống với Lưu Bá Đạo.

– Là ai sai khiến?

Trương Huyễn hỏi.

– Lão đệ nghe nói qua bốn thế lực lớn thần bí nhất trong thiên hạ chưa?

Trương Huyễn suy nghĩ một chút, thốt ra:

– Vũ Xuyên Phủ!

Tần Quỳnh gật đầu:

– Tây Vũ Xuyên, đông Bắc Tề, bắc Kim Sơn, nam Giang Tả, đây là tứ đại thế lực dân gian của Đại Tùy. Vũ Xuyên Phủ là thế lực của quý tộc Quan Lũng, Bắc Tề chính là chỉ thế lực của di tộc Bắc Tề, Giang Tả chính là thế lực còn sót lại của nam triều, Kim Sơn cung là chỉ thế lực Đột Quyết.

Trương Huyễn biết rất rõ tình hình của Vũ Xuyên Phủ, hắn hiểu về Giang Tả Hội, dù sao Đại Tùy thống nhất nam bắc mới hơn hai mươi năm, nhưng phân chia đã hơn mấy trăm năm, ngăn cách nam bắc làm sao có thể dễ dàng thủ tiêu được. Vì thế phía nam liên tục tạo phản, cho đến bây giờ chưa từng ngừng lại.

– Tần huynh mới vừa nói Vương Bạc và Lưu Bá Đạo, những người này tạo phản, sau lưng chính là Bắc Tề ủng hộ sao?

Tần Quỳnh thở dài:

– Năm đó sau khi Bắc Chu diệt Bắc Tề thống nhất phương bắc, không tiến hành trấn an, lung lạc các phái thế lực còn sót lại của Bắc Tề mà lại tiến thêm một bước nghiêm khắc chèn ép, tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của sĩ tộc Sơn Đông và quý tộc Bắc Tề.

– Tiên đế lấy uy vọng Hoàng đế khai quốc còn có thể ngăn chặn các phe thế lực Sơn Đông bắn ngược lại. Một khi tiên đế qua đời, phản kháng ở các nơi trong Sơn Đông cũng tự nhiên mà sinh ra, Bắc Tề thành lập vào năm Đại Nghiệp thứ nhất, bao gồm quý tộc cũ của Bắc Tề và các thế gia chính trong Sơn Đông.

– Theo ta được biết, Bắc Tề thậm chí còn cấu kết với Cao Cú Lệ, đương kim Thánh Thượng chinh phạt Cao Cú Lệ hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến thế cục ở địa khu Sơn Đông. Vì thế lần đầu tiên Đại Tùy tiến công Cao Cú Lệ, Bắc Tề lập tức lệnh cho Vương Bạc ở quận Tề tổ chức loạn dân tạo phản, chính là để kiềm chế Đại Tùy tiến công Cao Cú Lệ.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn chưa từng nghe qua thời Tùy mạt còn có thế lực Sơn Đông phản công với thế lực Quan Lũng, bây giờ nghe mặc dù có chút khó tin nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì cũng hợp tình hợp lý.

Hôm nay từ miệng Tần Quỳnh mới biết được, hoá ra đại loạn của Tùy mạt còn có nguyên nhân lịch sử sâu xa như vậy.

Lúc này, một gã tòng sự đến trước cửa lao, cao giọng nói:

– Sứ quân mời Trương Huyễn đến nói chuyện.

Hàn Tân lập tức cả giận nói:

– Trực nương tặc, khi nào thì thả chúng ta?

Tòng sự nào dám chọc đám thị vệ đại gia này, vội vàng cười bồi nói:

– Phủ quân nhà ta đang xử lý thủ tục, xong xuôi sẽ lập tức thả các vị ra ngoài.

– Nhanh một chút, ông đây giữa trưa còn có tiệc, nếu làm trễ nải xem ta bẻ cổ của ngươi như thế nào!

– Nhất định nhất định, xin các vị đại ca yên tâm chờ đợi.

Trương Huyễn vừa mới đứng lên, La Sĩ Tín cũng liền vội đứng dậy:

– Ta cùng đi với huynh.

Trương Huyễn lại ấn y ngồi xuống, cười nói:

– Huynh không cần khẩn trương như vậy, vị Hà Nam Doãn này rất khôn khéo, phỏng chừng ta muốn gánh tội thay huynh cũng rất khó, ta đi xem tình hình trước.

Trong lòng La Sĩ Tín đã quyết định, liền không kiên trì nữa:

– Huynh đi đi!

Trương Huyễn ra khỏi phòng, đi theo bộ khoái. Tần Quỳnh thấp giọng oán giận nói với La Sĩ Tín:

– Biết vậy thì đã không dẫn đệ đến kinh thành, tính tình nóng nảy của đệ không thay đổi, ở đâu cũng gặp phải rắc rối, lần này còn làm liên lụy đến Trương công tử nữa.

La Sĩ Tín lắc đầu:

– Ta tuyệt đối sẽ không liên lụy hắn!

– Vậy còn đệ? Đệ làm sao bây giờ, tuổi trẻ đã mắc tội giết người, cho dù không xử tử thì cũng bị lưu đày, tiền đồ của đệ coi như xong rồi!

– Tiền đồ?

La Sĩ Tín cười lạnh một tiếng:

– Triều đình mục nát này ngay cả một chức Giáo Úy nho nhỏ cũng không cho, còn nói gì tới tiền đồ. Đệ đã nghĩ kỹ rồi, nếu phán đệ có tội, trừ phi bọn họ giết đệ, nếu không đệ sẽ đi Ngõa Cương, con mẹ nó, ông đây muốn tạo phản.

Tần Quỳnh đá gã một cái, nháy mắt với gã, Sĩ Tín oán hận nghiêng đầu đi, sau một lúc lâu gã lại thấp giọng thở dài:

– Trương công tử cùng ta vốn không quen biết, lại có thể nhân nghĩa với ta như vậy, La Sĩ Tín ta cho tới bây giờ ân oán rõ ràng, mặc kệ cuối cùng hắn có cứu được ta hay không, ân đức của hắn ta sẽ khắc ghi trong lòng.

***

Trương Huyễn bước nhanh đi vào nội đường, tối hôm qua hắn đã đã tới một lần, tường thuật lại tiền căn hậu quả về cuộc ẩu đả trong quán rượu. Lần này lại đến, hắn đã quen thuộc rồi, đi vào trong phòng khom người thi lễ với Lý Cương ngồi trong công đường:

– Tham kiến Lý phủ quân!

– Trương thị vệ không cần phải khách sáo, mời ngồi!

Tuy rằng Trương Huyễn được Tiêu Hoàng hậu phong làm Thái Tử Thiên Ngưu, tuyên Huệ úy, tuy nhiên Binh bộ vẫn chưa chính thức bổ nhiệm, trước mắt hắn vẫn là Dực Vệ bát phẩm trong Yến Vương phủ, thuộc loại quan nhỏ cấp thấp, không có tư cách ngồi chung bàn với tam phẩm Hà Nam Doãn.

Chỉ có điều Lý Cương rất khách sáo, không so đo loại lễ nghi này. Trương Huyễn thi lễ ngồi xuống, Lý Cương xoay người nhìn bản tường thuật của hắn ngày hôm qua nói:

– Hôm nay chúng ta lại đến quán rượu tiến hành điều tra hiện trường, gần như có thể xác định cái chết của Vương Khánh Phương không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần kéo tội về mình.

Trương Huyễn cười lắc đầu:

– Giết người dù sao cũng là tội lớn, không ai kéo loại tội này lên người mình. Tối hôm qua ta đã nói, La Sĩ Tín chỉ đá gã ngã lăn ra, người chân chính dùng đao giết người là ta, là ta ngộ thương Vương Khánh Phương, ta không biết sứ quân điều tra hiện trường thế nào, dù sao tình hình lúc đó không thể trở lại như cũ, việc điều tra không nhất định là chính xác, xin Lý phủ Quân xem xét rõ ràng.

Lý Cương không nghĩ tới Trương Huyễn cố chấp như vậy, y cười khổ một tiếng nói:

– Trương thị vệ biết sẽ bị tội danh gì không?

– Ngoại trừ tội chết, tội danh gì ta cũng có thể nhận.

– Tội chết thì chắc chắn sẽ không có, dù sao đối phương ra tay trước, ta phán ngươi bị đánh một trăm gậy, đày ba ngàn dặm nhập ngũ mười năm, ngươi có thể nhận không?

Trương Huyễn đương nhiên không thể nhận, lưu đày mười năm, cơm canh đều lạnh, nếu thật là như vậy, hắn thà rằng đi Ngõa Cương, tuy nhiên đây là tính toán xấu nhất.

Trực giác nói cho Trương Huyễn, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, Vũ Văn Thuật sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, Yến Vương cũng sẽ không để mặc Vũ Văn Thuật ức hiếp thuộc hạ của y.

Nếu hắn Trương Huyễn kiên trì gánh tội thay, cuối cùng có khả năng sẽ là chuyện lớn hoá nhỏ. Nhưng nếu La Sĩ Tín bị định tội, vậy La Sĩ Tín liền sẽ trở thành vật hi sinh trong tranh đấu triều đình, trong đó ai nặng ai nhẹ, trong lòng Trương Huyễn đều sáng tỏ.

Trương Huyễn không trực tiếp trả lời Lý Cương, hắn lại hỏi:

– Hiện tại giờ gì rồi?

– Trời vừa sáng, chắc là đang giờ Thìn!

Giờ Thìn chính là tám giờ sáng, Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:

– Nếu ta đoán không sai, Vũ Văn Thuật rất nhanh sẽ đến tìm Phủ quân, hơn nữa ông ta nhất định sẽ nhận định là ta giết người.

Trương Huyễn vừa dứt lời, một gã nha dịch chạy vào, vội vàng hấp tấp nói:

– Khởi bẩm phủ quân, Vũ Văn Đại tướng quân đến đây.

Lý Cương ngạc nhiên, nhìn Trương Huyễn hồi lâu nói không ra lời. Trương Huyễn cười, đứng lên nói:

– Phủ quân hãy nghe ý tứ của Vũ Văn Đại tướng quân rồi hãy đưa ra quyết định!

Hắn thi lễ với Lý Cương, xoay người rồi nghênh ngang rời đi. Lý Cương một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vàng nói:

– Mau mời Vũ Văn Đại tướng quân vào đây!

eak’>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN