Giảo Phụ - Chương 28: Lang tình cùng thiếp ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Giảo Phụ


Chương 28: Lang tình cùng thiếp ý


Ngày kế tiếp, Vương
Chính Khanh liền chuyển về thư phòng, bởi vì vết thương cũng đã khỏi kha khá rồi, ngược lại không lại tiếp tục băng bó, buổi chiều tự mình bôi
chút thuốc cao là được rồi.

Một ngày như thế, Hồ ma ma lại nói với Chân Ngọc: “Tam phu nhân, sinh thần lão phu nhân sắp tới, thọ lễ này phải có chuẩn bị.”

Chân Ngọc thử dò xét nói: “Chi bằng giống như năm ngoái, tặng đồ giống nhau?”

Hồ ma ma cười nói: “Năm ngoái là tự tay thêu đồ chúc thọ cho lão phu nhân, chỉ là năm nay bận rộn, đến giờ cũng không thấy Tam phu nhân cầm kim
chỉ, còn nói cái gì tặng đồ giống nhau chứ? Nhanh chóng ra bên ngoài tìm một món đồ hiếm tặng lên là được.”

Vừa nghe Hồ ma ma nhắc tới
may vá, Chân Ngọc lúc này mới thầm nói không tốt, thân là nữ nhân, không biết may vá thì phải làm sao? Bởi nguyên chủ may vá cũng coi như không
xuất sắc lắm, tất nhiên cũng vượt qua cửa này. Thời gian mà dài, chuyện
mình không biết may vá này, nhất định không gạt được. Thôi, thân là nữ
nhân, phải học tốt chuyện may vá.

Suy tư một chút, Chân Ngọc
liền gọi Lập Hạ và Hồng Tụ vào phòng, lệnh các nàng thiêu thùa may vá
dưới mắt nàng, bản thân nàng thì xem sách, lại thỉnh thoảng liếc các
nàng may vá như thế nào, len lén học nghệ.

Ừ, thêu hoa à, chính
là trước phải vẽ hình trước, dựa theo bản vẽ không nhanh không chậm mà
thêu, đến hết nửa ngày, là có thể thêu được một chiếc khăn nhỏ rồi. Chân Ngọc nhìn cảm thấy không phải rất khó, trong bụng sinh ra lòng tin, lão tử trước kia mưu đại sự cũng cân nhắc nặng nhẹ, thêu hoa còn có thể làm khó ta hay sao?

Tới muộn, để nha đầu ma ma lui xuống, Chân Ngọc ngồi ở trong màn, tay cầm giá thêu cùng kim thêu, đâm đâm, lại đâm đâm, không được, chỉ đều quấn thành một đoàn rồi. Nàng đổi một chiếc khăn
trắng, bắt đầu lại, vẫn chưa được, có chỗ chặt, có chỗ lỏng, nhìn như
một đống cỏ lộn xộn vậy. Nàng lại đổi một chiếc khăn, vẫn không được.

Thêu hoa này, yêu cầu kiên nhẫn, khi người nào đó kiên nhẫn, bên cạnh đã làm hỏng hơn mười mấy cái khăn trắng.

Chân Ngọc mắt cũng ê ẩm, đầu ngón tay bị đâm vài kim, rỉ vài máu giọt, nhất
thời nhìn bên giường một đống khăn trắng, có chút sững sờ, thì ra là các nữ nhân mỗi ngày thêu hoa, cũng là rất vất vả, không hề nhẹ nhõm hơn
nam nhân mưu đại sự.

Ngày thứ hai, Lập Hạ dọn dẹp phòng thì phát hiện mười mấy tấm khăn trắng thượng đẳng còn sót lại biến mất rồi,
không khỏi giật mình, hỏi Chân Ngọc: “Tam phu nhân có thấy một cái hộp
khăn trắng hay không? Vốn là một tá mười hai cái, cũng chưa dùng cái
nào, cái hộp lại trống rỗng.”

Chân Ngọc lặng lẽ vỗ vỗ gối đầu,
đống khăn bỏ đi kia, nàng giấu dưới gối, tính lát nữa ra ngoài, lặng lẽ
vứt đi, lúc này nghe thấy Lập Hạ hỏi, liền nói: “Ta tặng người rồi.”

Lập Hạ nói thầm trong bụng, rõ ràng hôm qua còn thấy, hôm nay muốn tìm hai
cái ra ngoài thêu hoa, để cho ngài dùng lúc thường ngày, qua một đêm,
lại tặng người? Hơn nửa đêm, tặng cho ai chứ?

Trong lòng nàng nghi ngờ, cũng không dám hỏi ra lời , nhất thời dọn dẹp gian phòng rồi lui xuống.

Chân Ngọc trầm tư, chuyện như vậy có thể lừa gạt được người khác, chỉ sợ
không thể gạt được Hồ ma ma, còn phải nghĩ cách làm cho lời nói dối trọn vẹn.

Đợi đến khi nghỉ trưa xong, Hồ ma ma đi vào hầu hạ, Chân Ngọc liền lấy ra đống khăn tay kia dưới gối để Hồ ma ma nhìn.

Hồ ma ma giật mình, “Đây là?”

“Đây là tối hôm qua ta len lén luyện thêu hoa, luyện làm hỏng khăn tay.”
Chân Ngọc thấy vẻ mặt Hồ ma ma mờ mịt, liền nói tiếp: “Sau khi tỉnh lại
từ lần bệnh nặng lúc trước, ma ma không cảm thấy ta có cái gì khác sao?”

Hồ ma ma gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, kéo Chân Ngọc, gọi tên xưng hô lúc
trước, “Nương tử, người chỉ là không hài lòng, mới thay đổi tính tình .”

Chân Ngọc thở dài nói: “Không những tính tình thay đổi, ta phát hiện, ta thế mà quên thêu hoa như thế nào rồi, tối hôm qua cầm khăn lên muốn thêu
một chút, lại thêu thành ra như thế này.”

“A!” Hồ ma ma kinh
hãi, lúc này mới cẩn thận nâng khăn lên xem kỹ, ngay cả lần đầu tiên
thêu thùa, cũng không thể thêu loạn hết lên thế này!

“ChuyệnTam
phu nhân quên thêu hoa này, ngàn vạn lần không thể nói ra.” Hồ ma ma là
vú nương nuôi lớn Chân Ngọc, hơn nữa vẫn luôn đi theo nàng, thế nào cũng không tin Chân Ngọc lại biến thành người khác, nhưng lúc này nghe được
lời này, lại nhớ tới chuyện trong thời gian này, rồi lại kinh hãi, mãi
một lúc sau mới nói: “Chỉ sợ là trúng tà, chúng ta âm thầm đến miếu
quyên quyên tiền dầu hương, mời hòa thượng niệm mấy cuốn kinh!”

Chân Ngọc thấy Hồ ma ma cũng không có lòng nghi ngờ, nhất thời thở phào nhẹ
nhõm, bởi vậy chọn ngày, cùng Hồ ma ma đến miếu một chuyến, góp tiền dầu hương. Đợi đến khi xin bùa hộ thân thì Hồ ma ma nhỏ giọng nói: “Tam phu nhân cầu cho mình một cái, còn phải cầu cho Tam gia một cái mới đúng.
Tam gia lần trước bị thương, vốn nên cầu phúc cho ngài ấy, xin một tấm
bùa bình an.”

Chân Ngọc vừa nghe thấy Hồ ma ma nói như vậy, âm
thầm ghi nhớ lại, ừm, thân là nữ nhân, phải thỉnh thoảng đến chùa miếu
dâng hương một chút, xin bùa bình an cho phu quân, gửi gắm tấm lòng lên
tấm bùa bình an, đưa đến tay phu quân, để cho hắn giữ trong ngực, ngày
đêm cảm nhận.

Trở lại trong phủ, Hồ ma ma lại nhắc nhở Chân
Ngọc, nên đích thân tặng bùa bình an đến tay Vương Chính Khanh, khiến
hắn cảm động một chút.

Hầu hạ mấy ngày không cảm động, đưa một
tấm bùa bình an sẽ cảm động? Chân Ngọc có chút nghi ngờ, nhưng vẫn làm
theo lời Hồ ma ma nói, tìm đến bên thư phòng.

Vết thương của
Vương Chính Khanh đã tốt hơn, chỉ là có chút ngứa ngáy, lúc này đang
muốn kêu Thị Thư tìm thuốc cho hắn bôi một chút, đột nhiên nghe được
tiếng Thị Thư bên ngoài thỉnh an, miệng nói gặp qua Tam phu nhân, không
khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa thư phòng, kì lạ, có chút âm thầm
mong đợi, mong đợi cái gì lại không nói ra được.

Chân Ngọc vào
thư phòng, thỉnh an Vương Chính Khanh, hỏi tình hình vết thương, nghe
nói buổi chiều sẽ bị ngứa, liền nói: “Vương Gia không phải thưởng cao
bạc hà sao? Ngươi nhột thì lấy ra bôi một chút cũng là được.”

“Nàng giúp ta bôi!” Vương Chính Khanh thấy Thị Thư thức thời, đợi bên ngoài
không tiến vào, không khỏi tiến tới nhỏ giọng nói: “Tự mình bôi, thường
bị che khuất không thấy rõ vết thương.” (cái gì che khuất các nàng tự
hiểu ^_^)

Nghe xong lời này, Chân Ngọc”Ách” một tiếng, mắng một tiếng lưu manh, kì lạ, mặt có chút nóng nóng, nhất thời trợn mắt một
cái nói với Vương Chính Khanh: “Để Thị Thư bôi giúp ngươi!”

“Thị Thư tay chân vụng về, đâu bì được với nàng?” Vương Chính Khanh tính
toán, mình đã một tháng không có đụng nữ nhân được chưa? Không thể ăn
thịt, chẳng lẽ uống chút canh cũng không cho? Sẽ nghẹn chết đấy?

Chân Ngọc đang muốn kiên cường cự tuyệt một tiếng, đột nhiên nhớ tới lời Hồ
ma ma tận tình khuyên bảo, quyết định không nhìn là được, bởi vậy cười
móc ra bùa bình an, nhét vào tay Vương Chính Khanh, nhu tình chân thành
nói: “Đặc biệt đến miếu xin cho chàng, bảo vệ bình an đấy!” (ta sửa
thành hắn->chàng, đến khi hết nhu tình thì lại sửa lại thành hắn, nên có chi đừng thắc mắc nhé)

Trên mặt Vương Chính Khanh quả nhiên
lộ ra vẻ mặt vui mừng , nhanh chóng nhét bùa bình an vào ngực, cất ổn
thỏa, vỗ vỗ, xác nhận sẽ không rớt ra ngoài, lúc này mới cười nói: “Phu
nhân vất vả rồi!”

“Chỉ cần chàng bình an, cực khổ nữa cũng đáng
giá.” Chân Ngọc mặc dù cảm thấy lời nói này chút ê răng, nhưng nàng có
một biện pháp, không nhìn mắt Vương Chính Khanh, chỉ nghĩ Vương Chính
Khanh là một mỹ nhân, lại nói lời này, đương nhiên thuận lợi hơn nhiều,
mà còn có một chút hứng thú tán tỉnh.

Vương Chính Khanh thấy
Chân Ngọc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ lúng ta lúng túng nói
chuyện, còn khiến trái tim hắn đập nhanh hơn những tối nàng giúp hắn bôi thuốc, nhất thời đưa tay ra kéo Chân Ngọc, muốn ôm nàng ngồi trên đầu
gối.

Chân Ngọc bị hắn kéo xuống, lập tức hiểu ý đồ của hắn, ra
sức vùng vẫy, xoay người lại chạy đến cạnh cửa, hô: “Thị Thư, giúp Tam
gia bôi thuốc.” Mắt thấy Thị Thư đáp lời đi vào, nàng liền như một làn
khói chạy bay.

Lòng Vương Chính Khanh ngứa ngáy, lại không thể
làm gì. Thấy Thị Thư tìm thuốc, quả nhiên muốn giúp hắn bôi, không khỏi
đá nhẹ một cước qua nói: “Biến, ta tự bôi.”

Thị Thư lùi lại phía sau, cũng không có bị đạp, lặng lẽ nói: “Nếu không, kêu một nha đầu đến giúp Tam gia bôi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN