Giảo Phụ - Chương 30-2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ dưới ánh trăng (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Giảo Phụ


Chương 30-2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ dưới ánh trăng (2)


Trong lúc đó quận chúa Đường Diệu Đan và Bạch Cốc Lan cũng đã tới, đều tiến lên bái kiến công chúa An Tuệ.

Lần trước Đường Diệu Đan rơi xuống nước bị kinh sợ, dưỡng một thời gian mới thoáng có chuyển biến tốt, bởi vì nghe nói phủ công chúa An Tuệ có diễn kịch, nên tới xem một chút.

Chân Ngọc thấy được dung nhan Đường Diệu Đan mặc dù hơi tiều tụy, nhưng vẫn còn coi là có tinh thần, không bằng kiếp trước sau khi rơi xuống nước , bị bệnh lâu mới khỏi, nhất thời âm thầm thở phào. Xem ra nhắc nhở trước như vậy, vẫn là có chút hiệu quả.

Công chúa An Tuệ kéo Đường Diệu Đan nói: “Diệu Đan, nữ chính trong vở kịch hôm nay, cũng là một vị quận chúa, kỳ lạ là, Ngọc nương miêu tả vị quận chúa kia, rất giống như là dựa vào dáng vẻ và tính tình của muội mà miêu tả, dĩ nhiên, miêu tả khuynh quốc khuynh thành, tính tình thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng cương liệt, lại xuất sắc hơn muội nhiều.”

Đường Diệu Đan vừa nghe thấy lời này, không khỏi thầm phiền não, lại so sánh ta với con hát? Nàng nhất thời đưa mắt tìm Chân Ngọc, vừa đúng lúc Chân Ngọc nhìn sang, không kìm được cho Chân Ngọc một ánh mắt sắc lạnh, không che giấu chút khinh thường nào với nàng.

Chân Ngọc vốn muốn đi lên thăm hỏi, lại thấy nàng như thế, chỉ đành phải lui về phía sau nửa bước, đợi nàng đi qua, lúc này mới nhún khẽ chào, trở lại chỗ ngồi của mình.

Công chúa An Tuệ thấy Đường Diệu Đan không thích Chân Ngọc, không khỏi nói: “Chắc là thấy tên nhớ tới người, Chân Ngọc nương này cùng tên với Chân Bảng nhãn, chỉ sợ Diệu Đan mỗi khi thấy nàng, lại nhớ tới cố nhân.” Nói rồi thở dài thật sâu.

Quý thị cười theo nói: “Chân Bảng nhãn này lúc trước không thức thời, không đầu quân cho công chúa, cũng không ngờ công chúa vẫn còn nhớ tới hắn.”

Công chúa An Tuệ nói sâu xa: “Khắp kinh thành tài tuấn, ngoại trừ phò mã trước đây, cũng chỉ có chân Bảng nhãn và Vương Chính Khanh có tư cách làm bản công chúa phò mã thôi. Đáng tiếc một chết sớm, một đã lấy vợ.” Nàng vừa nói chuyện, trong mắt lại thoáng qua một tia lạnh lẽo, có hung dữ chợt lóe lên nơi đáy mắt rồi biến mất.

Phía dưới lại có người cao giọng bẩm báo nói: “Cửu Giang Vương và Tô nhũ nhân đến!”

Cửu Giang vương cũng bởi vì vương phi Thân thị mang bệnh nhẹ, chỉ dặn bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, nên dẫn theo nhũ nhân Tô Băng Hương tới xem kịch.

Công chúa An Tuệ vừa nghe Cửu Giang vương đến, lại đích thân ra chào đón, dẫn Cửu Giang vương đến trong phòng khách, sai người dẫn Tô Băng Hương lên lầu.

Nhất thời mọi người lại dần dần đến bái kiến, lúc này mới đồng loạt ngồi xuống.

Tô Băng Hương lại ngồi cạnh Chân Ngọc, Chân Ngọc rất có thiện cảm với nàng, tất nhiên thăm hỏi mấy câu.

Tô Băng Hương thấy Chân Ngọc Trạng Nguyên phu nhân này thân thiết, tất nhiên cười đáp lại. Hai người nói mấy câu nói, rất nhanh chóng quen thân.

Nhất thời rượu và thức ăn hạt dưa và trái cây đều được bày lên, một đĩa nhỏ nối tiếp một đĩa nhỏ, đặt trên án kỷ(cái bàn) trước mặt mọi người, để mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vừa xem.

Kịch bắt đầu diễn rồi, bởi vì hát và diễn đều rất tốt, hơn nữa chuyện xưa ly kỳ quanh co, mọi người cũng nghe đến mê mẩn, quên cả nhấc đũa.

Chân Ngọc nghe đến quên dùng bữa, lại chỉ châm rượu, uống một ly rồi một ly, nhất thời có chút say, lúc này mới giật mình, dừng ly trong tay, trong lòng tràn đầy nhu tình, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Đường Diệu Đan.

Thấy Đường Diệu Đan cũng xem đến nhập thần, kịch đến chỗ động tình, nàng còn cầm khăn tay lau khóe mắt, không khỏi cảm thán: Quận chúa, kịch này viết ra cũng là vì người, chỉ là người không hề hay biết.

Lúc nghỉ giữa vở kịch, Đường Diệu Đan dẫn nha đầu rời ghế, đi xuống lầu, nhìn dáng vẻ chắc là đi lại thư giãn gân cốt và rửa tay.

Chân Ngọc nhìn xung quanh không người nào để ý tới nàng, liền lặng lẽ xuống lầu, theo sau Đường Diệu Đan.

Cửu Giang vương cũng rời ghế ở nửa vở kịch, chỉ tản bộ ở gần, bởi vì đứngở chỗ tối ngắm cảnh, đột nhiên thấy Chân Ngọc đi về một hướng, ma xui quỷ khiến, hắn liền đi theo.

Tô Băng Hương lúc này cũng kêu nha đầu Xảo Nhi dìu nàng đi xuống tản bộ, hướng đi lại vừa đúng theo phía sau Cửu Giang vương.

Chân Ngọc thấy Đường Diệu Đan vào phòng quần áo, nàng liền đợi ở bên ngoài, đợi Đường Diệu Đan đi ra, mới vừa nghênh đón, gọi: “Quận chúa!” Một tiếng này có dư vận, có nhớ nhung.

Đường Diệu Đan thấy là Chân Ngọc, liền có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Là Trạng Nguyên phu nhân à!”

Chân Ngọc thấy Đường Diệu Đan nói dứt lời, phất áo muốn đi, đầy bụng nhớ nhung đột nhiên tràn ra, bất chấp tất cả kéo tay áo nàng, kéo chặt nói: “Quận chúa!”

“Càn rỡ!” Đường Diệu Đan giận dữ, dùng sức kéo tay áo lại, nhất thời không kéo lại được, bị Chân Ngọc kéo đến nghiêng người, không khỏi giương một tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt Chân Ngọc.

Chỉ nghe một tiếng “Chát” thanh thúy vang lên, trên mặt Chân Ngọc in lên dấu bàn tay thật rõ ràng, nàng nhất thời giật mình.

Đường Diệu Đan cũng choáng rồi. Đối phương dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, cho dù nàng vô lễ hơn nữa, mình tát một bạt tai như thế này, còn là. . . . . . .

Tiếng bàn tay vang lên thì Cửu Giang vương đi theo phía sau cũng choáng rồi, không khỏi thốt lên ngăn cản nói: “Diệu Đan, chớ có vô lễ!”

Đường Diệu Đan vừa nghe thấy âm thanh của Cửu Giang vương, quay đầu nhìn lên, uất ức nói: “Vương huynh, nàng vô lễ trước.”

Chân Ngọc lại nhìn phía bên trái Cửu Giang vương, thấy không có người đi theo, không khỏi nóng nảy, nhẹ giọng la lên: “Vương Gia thân thể vàng ngọc, bên cạnh sao có thể không có một người? Tuy là đây là phủ công chúa, nhưng là. . . . . .” Nàng nói xong, lập tức ý thức được thân phận mình, gấp rút ngừng lại.

Cửu Giang vương lần này thuận theo lời nàng nói, gật đầu nói: “Trạng Nguyên phu nhân nói rất đúng, cũng là Bổn vương sơ xuất. Nghĩ lại chuyện ở thư trai lần trước, nếu là không có Trạng Nguyên gia cùng Trạng Nguyên phu nhân cứu giúp, chỉ sợ đã xảy ra đại họa. Vẫn muốn tìm một cơ hội chính thức nói một tiếng cảm tạ với Trạng Nguyên phu nhân!”

Đường Diệu Đan bởi chuyện tát Chân Ngọc bị Cửu Giang vương bắt được, chỉ sợ hắn trách phạt, lúc này thấy hắn hàn huyên cùng Chân Ngọc, nhất thời lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, kéo tay nha đầu, nhanh chóng rời đi.

Chân Ngọc thấy Cửu Giang vương chịu nghe khuyên, nhất thời vui mừng, nói: “Vương Gia thân phận bày ra như vậy, ra vào tự phải cẩn thận.”

Cửu Giang vương tối nay nhìn này vở kịch sầu thảm này, trong lòng cũng có thu tình, lúc này thấy Chân Ngọc quan tâm, rất hài lòng, lại tránh không khỏi chua xót thay nàng, tấm thâm tình này, Bổn vương cũng là không thể báo đáp được!

Tô Băng Hương theo chân tới đây, xa xa, thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc đứng một chỗ nói chuyện, xem ra vô cùng thân mật, nhất thời ngừng bước chân, kinh sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Một vị là Vương Gia, một vị là Trạng Nguyên phu nhân, bọn họ. . . . . .

Xảo Nhi đỡ Tô Băng Hương đang tay nắm chặt lại, cúi đến bên tai Tô Băng Hương nói: “Nhũ nhân, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh thôi!”

Ngoài kinh hãi, Tô Băng Hương cũng là lo lắng, Cửu Giang Vương và Chân Ngọc nương hẹn hò, không biết chọn một chỗ bí ẩn, lại chọn chỗ bên ngoài nơi thay đồ, chỉ cần hơi sơ suất không đề phòng, sẽ bị người khác nhìn thấy. Không được, không thể rời khỏi như thế, chi bằng nhắc nhở bọn họ một chút. Nàng nghĩ tới đây, quay đầu nhìn xung quanh, nhặt lên một hòn đá nhỏ từ dưới đất, ra sức ném một cái, ném tới chỗ Chân Ngọc và Cửu Giang vương, ném xong, liền kéo Xảo Nhi tránh vào chỗ tối.

“Lộc cộc” một tiếng, hòn đá nhỏ rơi tới bên chân Chân Ngọc, nàng thấy thế giật mình, thân thể vừa nghiêng, ngã xuống.

Cửu Giang Vương nhanh mắt nhanh tay, vừa đưa tay đỡ, vừa đúng chạm vào eo nàng. Ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh trăng, ánh trăng nhẹ nhàng ánh trong mắt nhau.

Chỉ trong nháy mắt, Chân Ngọc đã đứng vững, lui về phía sau nửa bước, nhỏ giọng nói: “Đa tạ vương gia.”

Cửu Giang vương lúc này mới hơi hồi thần, biết mình đường đột, bởi vậy che giấu nói: “Chưởng ấn trên mặt Trạng Nguyên phu nhân chưa tan, lấy nước lạnh đắp một chút, một lúc nữa mới đi lên lầu, tránh khỏi bị nhìn người thấy lại hỏi.”

Chân Ngọc gật đầu, ngó nhìn nơi yên ắng này, không biết vừa nãy người nào ném một hòn đá nhỏ tới đây, thực không nên ở đây lâu, liền phúc thân khẽ chào, chuẩn bị cáo lui.

Vương Chính Khanh ngồi trong bữa tiệc không thấy Cửu Giang vương, cũng là sợ hắn gặp thích khách, vào lúc này lại tìm tới đây, phía xa xa, liền thấy Cửu Giang Vương và một cô gái đứng nói chuyện dưới ánh trăng, nàng kia, rõ ràng là thê tử của mình Chân Ngọc nương. Bước chân hắn thoáng chậm lại, trong mắt nổi lên nghi ngờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN