Giảo Phụ - Chương 37:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Giảo Phụ


Chương 37:


Liên tiếp mấy ngày
liền, Vương Chính Khanh trốn tránh không gặp Chân Ngọc, Chân Ngọc lại
cho rằng hắn bận rộn, không có thời gian gặp nàng, cũng không để ý, vẫn
nhiệt tình giúp Chân Thạch và Kiều thị xem phòng ốc.

Chân Thạch và Kiều thị rốt cuộc cũng nghe theo ý kiến của Chân Ngọc, thuê một viện nhỏ, bắt đầu bố trí lại.

Chân Thạch vốn không có nhiều ngân lượng trong tay, còn do dự chuyện thuê
nhà, cũng là Chân Ngọc mang hai bức tranh tới cho hắn, nói là tranh Chân Bảng nhãn vẽ lúc trước, để ở chỗ nàng, dặn lại về sau huynh trưởng tới, bán đi dùng đê thuê phòng ốc.

Chân Thạch vừa thấy tranh, nào chịu bán? Chỉ nói muốn giữ lại làm kỷ niệm, về chuyện bạc, sẽ nghĩ cách khác.

Chân Ngọc thấy hắn như thế, không thể làm gì khác hơn là trở về vẽ thêm hai
bức nữa, đưa tới nói: “Chân Bảng nhãn sớm biết Chân đại ca tất nhiên
không nỡ bán tranh, cố ý nhiều vẽ mấy bức. Chân đại ca vẫn là giữ lại
hai bức, cầm hai bức ra ngoài bán đi!”

Chân Thạch thấy vậy, cuối cùng nhịn đau bán hai bức, cũng được hơn một ngàn lượng bạc, nhất thời mới yên tâm thuê viện lạc.

Chân Ngọc đợi họ an ổn, liền chuẩn bị nói chuyện Chân Gia Nguyên vào học với Vương Chính Khanh, chỉ là mấy ngày nay không thấy bóng dáng Vương Chính Khanh.

Tối nay, nàng lưu ý, biết được Vương Chính Khanh trở về
phủ, đang trong thư phòng, cuối cùng chạy tới, vào cửa nói: “Cuối cùng
cũng bắt được ngươi rồi.”

“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Vương Chính Khanh lạnh nhạt, dường như biến thành một người khác.

Chân Ngọc thấy hắn vẻ mặt khác lạ, có chút ngạc nhiên, vài ngày trước còn
bình thường, sao hôm nay lại thay đổi thái độ? Nàng nghĩ, rốt cuộc vẫn
mở miệng nói: “Cũng là muốn giúp Chân đại ca hỏi một chút, ngươi có thể
xin mấy tộc lão (người già có uy quyền trong dòng họ), cho Chân Nguyên
Gia vào Vương gia tộc học* lên lớp?”

*Tộc học: trường học chỉ dạy con cháu trong gia tộc

“Chuyện nhà hắn, ngươi cũng thật để tâm.” Vương Chính Khanh không nóng không lạnh, cũng không đáp là có thể hay không.

Chân Ngọc hơi cau mày, “Được hay không được, ngươi cho một lời chắc chắn đi.”

Vương Chính Khanh nhìn Chân Ngọc một cái, trái tim thắt lại, sau một hồi
mới nói: “Nếu là chất nhi của Chân Bảng nhãn, ta đương nhiên sẽ tận
lực.”

Chân Ngọc vừa nghe, biết là được rồi, nhất thời thở nhẹ một hơi, có chút không quen Vương Chính Khanh lạnh nhạt, ngồi một chút liền cáo lui.

Vương Chính Khanh thấy nàng muốn đi, cũng là gọi lại nói: “Ngọc nương, thư phòng là nơi trọng địa, về nàng sau đừng tới nữa.”

Chân Ngọc quay đầu, nhìn kỹ Vương Chính Khanh một cái, dần sinh nghi ngờ, nhưng cũng từ từ đi ra ngoài.

Ngày thứ hai, bởi vì hoa quế trong phủ mới nở, Tiền thị lại thiết hoa yến (
mở tiệc ngắm hoa), khi đưa thiệp tới tay Chân Ngọc, Hồ ma ma cười nói:
“Hoa yến lần trước, đúng lúc Tam gia bị thương, liền không có tới dự,
lần này nàng lại mở hoa yến, bất luận thế nào cũng phải nể mặt tới một
chuyến rồi.”

Lập Hạ cũng cười nói: “Lần trước làm xiêm áo mùa
thu, còn có hai bộ chưa mặc, Tam phu nhân mặc dự tiệc vừa đúng dịp! Còn
có đồ trang sức cũng đưa tới rồi, lại phải thử một chút mới được.”

Chân Ngọc ngẩn ra nói: “Ta đánh thêm đồ trang sức khi nào? Những thứ trong rương, cũng đủ nhiều rồi, còn đánh thêm cái gì?”

Hồ ma ma híp mắt cười nói: “Là Tam gia phân phó đánh đồ trang sức, nói phu nhân vào cửa hơn một năm, ngài ấy không có gì tặng phu nhân, lần trước
đi ngang qua tiệm châu báu, đi vào nhìn một chút, có vài kiểu dáng trang sức, nhưng là người khác đặt rồi, không tiện mua lại, liền bảo tiệm
trang sức đánh thêm hai bộ khác. Ta đoán Tam gia muốn tự tay đưa tới cho phu nhân, nên không nói. Không ngờ trưa nay Tam gia lại sai người đưa
tới. Lúc nãy thấy phu nhân ngủ trưa, ta liền thu vào.” Nói rồi đi tìm
hộp trang sức, mở ra cho Chân Ngọc xem, lại lặng lẽ thở dài nói: “Chất
lượng thật tốt! Có thể biết Tam gia thật lòng muốn làm lành với phu
nhân, bởi vậy mới đánh đồ trang sức tặng phu nhân.”

Chân Ngọc
nhặt một cây trâm kim phượng lên xem thật kĩ, thấy trâm này chế tác tinh tế, không thua trâm phượng trong hộp trang sức của mình, liền gật đầu
nói: “Cây trâm này có thể phối với nhiều kiểu tóc, về mặt này Tam gia
coi như có chút thưởng thức.” Vừa nói vừa nhìn đồ trang sức khác, coi
như nàng không am hiểu mặt này, không thể không thừa nhận, vài món đồ
đều là tinh phẩm, Vương Chính Khanh cũng tốn không ít.

Hồ ma ma lại rỉ tai nói: “Phu nhân, có muốn hầm một chung canh ngưu tiên* trước hay không?”

*Canh bổ thận a~~~

Chân Ngọc gật đầu nói: “Hầm đi hầm đi!” Lần trước trên người hai vị di nương đều bất tiện, đến nay đã qua mười ngày, có lẽ đều tiện rồi, đợi cho
Vương Chính Khanh uống canh bổ, nếu để di nương đi hầu hạ, rất có thể
sinh ra nữ nhi rồi.

Hồ ma ma chu đáo hơn, đi hỏi thăm hàng tung
Vương Chính Khanh trước, hỏi được mấy tối nay đều không rảnh, liền quay
về cười nói với Chân Ngọc: “Tam gia không có thời gian! Thừa dịp này,
phu nhân cũng phải bồi bổ trước đi.”

Nói đến thuốc bổ, Chân Ngọc
lại nhớ tới Chân Thạch và Kiều thị, để Hồ ma ma chuẩn bị thuốc bổ, tính
mấy ngày nữa đi thăm Kiều thị thì đem thuốc bổ mang qua cho nàng.

Chân Ngọc đã từng là nam nhân, đối với chuyện Vương Chính Khanh đột nhiên
tặng nàng đồ trang sức, chỉ cho rằng không có chuyện gì mà ân cần, phi
gian tức đạo (không phải kẻ gian xảo cũng là phường trộm cắp), hơn nữa
hắn đột nhiên lạnh nhạt, nhất định có vấn đề, phải để tâm đến.

Không ngờ ngày hôm sau, liền nghe được một chuyện, nói là lần trước Hoàng đế
ban thưởng ca cơ, cũng ban thưởng một người đến Diêu phủ, tặng cho Diêu
Ngọc Thụ làm thiếp. Diêu Ngọc Thụ mấy ngày liền đều ngủ trong phòng ca
cơ, còn dung túng ca cơ này vô lễ với Bạch Cốc Lan, Bạch Cốc Lan tức gần chết, mặc dù không dám về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, rốt cuộc khóc lóc
kể lể mấy câu trước mặt vương phi Thân thị, la hét muốn hòa ly vân vân.

Chân Ngọc vừa nghe Bạch Cốc Lan muốn hòa ly, hơn nữa những lời này còn
truyền ra ngoài, không khỏi giật mình, thật sự có quyết tâm muốn hòa
ly? Nếu không, quyết sẽ không truyền ra bên ngoài. Nhưng mà, chuyện này
có liên quan tới việc Vương Chính Khanh tặng nàng đồ trang sức sao?
Chẳng lẽ bọn họ đã gặp mặt, Vương Chính Khanh đã hứa hẹn, Bạch Cốc Lan
có đường lui, mới dám nói lời ngoan độc?

Trong lòng Chân Ngọc
sinh nghi, liền lưu ý động tĩnh của Vương Chính Khanh, cố ý đợi hắn về
phủ, ở nhị môn vô tình gặp gỡ, cười nhẹ nhàng thỉnh an. Vương Chính
Khanh thấy nàng, cũng không mừng rỡ như trước, chỉ càng khách khí lạnh
nhạt.

Trong lòng Chân Ngọc biết có điều bất thường, tối nay đặc
biệt chuẩn bị rượu và món ăn, Hồ ma ma đi mời Vương Chính Khanh tới đây
uống rượu ngắm trăng. Hồ ma ma đi một lúc lâu trở lại, lẩm bẩm nói: “Tam gia nói còn phải xem sách, không có thời gian tới đây, bảo Tam phu nhân sớm nghỉ ngơi.”

Chân Ngọc vừa nghe, gật gật đầu, xem ra là xảy ra vấn đề rồi.

Mấy ngày sau, chính là ngày Tiền thị thiết yến, lại chỉ mời mấy nữ quyến
các phủ thường lui tới, không hề náo nhiệt như lần trước.

Khi
Chân Ngọc đến Vi phủ, Vi phủ cũng mời đoàn kịch hát, chuẩn bị bắt đầu
diễn kịch bản mà nàng viết. Tiền thị cầm tay nàng nói: “Hiện các đoàn
kịch trong kinh thành đều diễn vở kịch này, nhưng diễn đến điên rồi, tất cả các phủ chỉ danh muốn diễn vở kịch này! Lần trước ở phủ công chúa
xem một lần, cũng là chưa ghiền, còn muốn xem lại. Muội đã đến rồi, vừa
hay vừa xem vừa bình luận một chút.”

Chân Ngọc cười nói” Không phải hội thưởng hoa sao? Sao lại diễn kịch vậy?”

Tiền thị cười nói: “Ngắm hoa chỉ là một danh mục, trong phủ nhà ai còn không có hoa để ngắm? Mọi người cùng tụ họp, xem kịch, nói một chút chuyện
phiếm là điều bình thường.”

Hai người vừa nói chuyện, tiến vào
phòng hoa. Chân Ngọc quét mắt nhìn một vòng, thấy có mấy vị phu nhân lần trước gặp ở vương phủ và phủ công chúa, trong đó Bạch Cốc Lan cũng ngồi ở đó.

Mọi người nhất thời chào hỏi, rồi về chỗ ngồi của mình, lại có người đi vào báo, nói quận chúa Đường Diệu Đan tới.

Tiền thị vừa nghe, vội đích thân ra nghênh đón. Lần này nàng đưa thiếp mời,
tất nhiên đưa tới vương phủ hai tấm, một tấm của vương phi Thân thị, một tấm của Đường Diệu Đan, chỉ cho rằng hai người bọn họ đều sẽ không đến, không ngờ Đường Diệu Đan lại đến rồi.

Đường Diệu Đan vốn không
muốn, cũng là Thân thị khuyên nàng, nói: “Những lúc này buồn bực trong
phủ, chỉ sợ buồn đến sinh bệnh, hay là đi một chút! Vả lại Thị Lang phu
nhân Tiền thị là một người phúc hậu, nên qua lại nhiều một chút.” Thân
thị còn có ý khác không có nói ra, Tiền thị có một đệ đệ chưa thành
thân, nhân phẩm cực kỳ xuất chúng, vả lại gia thế cũng không tục. Coi
như cũng có thể xứng với Đường Diệu Đan rồi. Hiện nay cứ qua lại trước,
nếu là Tiền thị cố ý, không chừng sẽ để cho Đường Diệu Đan gặp đệ đệ của nàng, nếu là vừa mắt, tất nhiên sẽ có chuyện vui, không vừa mắt, cũng
không có tổn thất gì.

Đường Diệu Đan đang muốn không đi, lại sợ Thân thị nghi ngờ, nghĩ nghĩ, liền sửa sang một chút, đi dự tiệc.

Nơi này Chân Ngọc nghe được Đường Diệu Đan tới, không nhịn được nhìn về
phía ngoài cửa, nhất thời nhớ tới chuyện lần trước bị nàng cho một cái
tát, lại hơi thu hồi tầm mắt, trong bụng thở dài một tiếng. Đợi Đường
Diệu Đan tiến vào, nàng rốt cuộc không nhịn được mà nhìn trộm Đường Diệu Đan, vừa vặn Đường Diệu Đan quét mắt qua, thấy nàng thì đáy mắt có
không kiên nhẫn cùng khinh thường, rất nhanh đã quay đầu đi chỗ khác.

Chân Ngọc thu hồi tầm mắt, có chút không vui, ngược lại không giống như mấy
lần trước vội vã tìm cơ hội nói chuyện với Đường Diệu Đan. Nhưng đối với chuyện Đường Diệu Đan chịu tới dự tiệc, cũng suy đoán một hồi, sau đó
nhớ tới vị đệ đệ kia của Tiền thị. Đường Diệu Đan nếu là đi theo người
đệ đệ này của Tiền thị, cũng có thể khiến người ta yên tâm. Chỉ khi nàng gả vào chỗ tốt, mình mới có thể thực sự buông nàng xuống.

Bạch
Cốc Lan lại nhìn lén Chân Ngọc, âm thầm ghen ghét, một thời gian không
gặp, lại thêm kiều diễm rồi, có thể biết là ân ái với Vương Chính Khanh
lắm! Cũng phải, hiện nay người người ca thán, nói cái gì mà Trạng Nguyên phu nhân có tài có dũng, không chỉ cứu Cửu Giang vương, còn có thể viết kịch bản, là kỳ nữ tử vân vân. Vương Chính Khanh có được phu nhân là kỳ nữ như nàng, có thể không thương yêu?

Khi Chân Ngọc xem kịch,
Lập Hạ lại lẫn trong đám nha đầu mà các phu nhân mang đến, trong đó một
nha đầu của một phu nhân họ Diêu cũng là người Giang Nam, nghe Lập Hạ
cũng là người Giang Nam, không tránh được nhiều lời mấy câu, thăm dò quê quán nhau ở nơi nào các kiểu, chưa qua một giây liền thân thuộc. Vị phu nhân họ Diêu kia chính là đường tỷ của Diêu Ngọc Thụ, tất nhiên biết
một số chuyện của Diêu gia, hơn nữa nha đầu này cũng là người nhiều
chuyện, vừa bị Lập Hạ trêu chọc, liền không giữ được miệng, thì thầm to
nhỏ một chút chuyện Diêu gia.

Đợi Chân Ngọc xem kịch xong, từ Vi
phủ cáo lui về, Lập Hạ liền đỡ nàng lên xe ngựa, cũng đi theo lên xe
ngựa, đợi khi xe ngựa đã chuyển động thì nàng mới nói chuyện hôm nay
thăm dò, cúi đầu bên tai Chân Ngọc nói: “Phu nhân, này Bạch nương tử kia cùng phu quân không hòa thuận, nháo lên muốn hòa ly! Diêu gia sợ gây ra chuyện khó nghe, thời gian này đối xử với Bạch nương tử không tệ, dỗ
dành được lắm.”

Chân Ngọc vừa nghe, suy nghĩ, chẳng lẽ Bạch Cốc
Lan muốn hòa ly rồi, Vương Chính Khanh cũng muốn hòa ly, đến lúc đó cưới nàng ta?

Nàng về tới phủ thì lại có ma ma tới mời, nói: “Tam phu nhân, Tam gia đang ở phòng sưởi trong viện, mời phu nhân qua gặp.”

Muốn ngả bài sao? Chân Ngọc suy nghĩ, đáp lời ma ma một tiếng, theo bà đến phòng sưởi trong viện.

Vương Chính Khanh ngồi dưới cửa sổ trong phòng sưởi uống rượu, tâm tình rối
rắm, bản thân bất lực, nhất thời nghe được tiếng bước chân, cũng không
quay đầu, chỉ nói: “Tới rồi?”

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh
một mình ngồi dưới cửa, bóng lưng có chút tiêu điều, nhẹ nhàng thở dài
một hơi, cũng hiểu tâm tình của hắn. Mình muốn ngắm nhìn Đường Diệu Đan
mà không được, Vương Chính Khanh muốn ngắm nhìn Bạch Cốc Lan mà không
được, đều là tâm tình giống nhau đấy? May mà huynh tẩu hiện đã trong
kinh, Vương Chính Khanh muốn như thế nào cũng được, mình có thể đi cùng
huynh tẩu, bọn họ tất nhiên sẽ không cự tuyệt mình.

Vương Chính
Khanh độc ẩm nửa bầu rượu, trong nội tâm khó chịu, khi thấy Chân Ngọc
ngồi đối diện hắn, mặt phấn ngậm xuân, cười nhẹ nhàng, lại cảm giác có
chút chói mắt, bị nàng lừa gạt hơn một năm mà không biết, bản thân uổng
xưng là mưu sĩ rồi.

“Tam lang gọi ta tới đây, là để uống rượu
sao?” Chân Ngọc thấy vẻ mặt Vương Chính Khanh ủ dột, thật sự cũng không
muốn chọc giận hắn.

Vương Chính Khanh giơ rượu lên, khép nửa mắt, khóe mắt nhìn trộm Chân Ngọc qua đáy ly, chậm rãi mở miệng nói: “Ngọc
nương, nàng vào phủ cũng hơn một năm, có từng thích ta một chút hay
không?”

Chân Ngọc khẽ ngạc nhiên, hồi tưởng lại mình và Vương
Chính Khanh chung sống từng ly từng tý, cũng có chút thừa nhận, mình
không hề nữa ghét Vương Chính Khanh nữa rồi, về phần yêu thích? Có hay
không đây? Nàng suy nghĩ, cũng không đáp.

Một hồi lâu sau, Vương Chính Khanh không nghe thấy câu trả lời, liền thở dài nói: “Hiểu rồi, nàng không cần nói nữa.”

Chân Ngọc thở nhẹ một hơi, không cần nói thì tốt. Nàng cũng châm rượu, uống
cùng Vương Chính Khanh. Hai người đều có tâm sự, lại đều không muốn mở
miệng nói chuyện trước.

Vương Chính Khanh âm thầm đánh giá Chân
Ngọc: kiều nhan như hoa, tài hoa xuất chúng, cô gái như vậy, sao có thể
là bình phàm? Ngày trước, là mình swo sót.

Chân Ngọc âm thầm đánh giá Vương Chính Khanh: tài mạo song toàn Trạng Nguyên Lang, muốn cưới
một nữ nhân yêu mến mà không được, chỉ xoay quanh mình, rốt cuộc là
không chịu được nữa thôi?

Nửa bầu rượu rất nhanh liền uống xong,
Vương Chính Khanh thừa dịp chính mình còn có một chút tỉnh táo, cuối
cùng mở miệng nói: “Ngọc nương, chúng ta hòa ly đi!” Một câu này, âm
thanh khàn khàn, vừa thấp lại vừa trầm, nếu không phải Chân Ngọc ngồi
đối diện hắn, căn bản không nghe rõ.

Cái ly trong tay Chân Ngọc thiếu chút nữa rớt xuống, chỉ đành đặt lên án kỷ, thật lâu sau mới nói: “Tùy ngươi!”

Lòng Vương Chính Khanh nổi lên lửa giận, lớn giọng nói: “Nàng không hỏi một câu tại sao sao?”

“Còn cần phải hỏi sao?” Chân Ngọc lạnh lùng nói. Nguyên chủ vì hắn, không để ý tôn nghiêm làm ầm ĩ, sau đó tức chết rồi, mình cũng không phải là
nguyên chủ, hắn muốn hòa ly thì hòa ly, chẳng lẽ còn phải bám lấy hắn
hay sao?

Vương Chính Khanh nghe Chân Ngọc nói, cười khổ một tiếng nói: “Cũng phải, đâu cần phải hỏi nữa?” Hỏi tới hỏi lui, còn có thể
mong chờ nàng thật lòng với mình sao?

Chân Ngọc cũng có hỏa khí,
nếu đã muốn hòa ly cưới người khác, còn làm ra bộ dạng muốn chết này cho ai nhìn? Hiện nay người nên nửa chết nửa sống, chẳng lẽ không phải là
nữ nhân đáng thương bị hắn vứt bỏ như mình sao?

Thấy Chân Ngọc
đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài, Vương Chính Khanh đột nhiên cũng
đứng lên, kéo tay áo Chân Ngọc lại, ôm nàng vào ngực.

Chân Ngọc nắm quả đấm, nhất thời lại buông ra, mặc cho Vương Chính Khanh ôm, ngoài lửa giận ra, lại còn có thương cảm.

Vương Chính Khanh ngửi hương hoa quế nhàn nhạt tỏa ra từ người Chân Ngọc, một cảm xúc không cam lòng sôi trào, không chút nghĩ ngợi, vừa cúi đầu,
liền ngậm chặt đôi môi Chân Ngọc.

Hơi thở Vương Chính Khanh phả
trên mặt, lẫn với mùi rượu, cũng không khó ngửi, ngược lại, còn làm lòng người nhảy nhót. Trong khoảng thời gian ngắn, Chân Ngọc cũng không có
khước từ, chỉ là thân thể cứng đờ, có một cảm giác xa lạ cuộn trào trong tim, hình như cũng không ghét Vương Chính Khanh thân cận như vậy.

Hai môi chạm nhau, mềm mại thơm ngọt, khiến người ta không thể kiềm chế.
Vương Chính Khanh không khỏi ôm chặt eo Chân Ngọc, môi lưỡi cùng tiến,
hô hấp nóng bỏng, thì thầm nói: “Ngọc nương, Ngọc nương!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN