Giảo Phụ
Chương 59:
Vương Chính Khanh có
chút ý kiến với Chu Hàm Xảo, nhưng Chu Hàm Xảo thận trọng, trong khoảng
thời gian ngắn, hắn lại tìm không ra chỗ sai, không thể làm gì khác hơn
là tạm thời bỏ ý định đưa nàng ta đi.
Ở một nơi khác, Đường Tấn
Minh lại gần như tức điên, nói với mưu sĩ Trần Minh Viễn: “Nực cười? Rõ
ràng là bổn vương vất vả bài xếp diễn kịch, đưa đoàn kịch đến đạo quan,
mời phụ hoàng xem kịch, không có công lao cũng có khổ lao. Nhưng phụ
hoàng lại quên mất bổn vương, cũng không có ý định ban thưởng, lại ban
thưởng cho Chân thị, còn ngự bút thân phong ả làm nữ Bảng nhãn. Càng tức hơn chính là, kỳ hạn nửa tháng lần trước hẹn với Chân thị, hiện giờ đã
qua, ả lại không hề có tin tức gì, đây là coi bổn vương như không sao?
Không giáo huấn ả, không biết trời cao đất dày? Cho là dựa vào Cửu đệ và Vương Chính Khanh, là có thể giữ được nàng sao?”
Trần Minh Viễn
khuyên nhủ: “Vương gia, nếu hoàng thượng đã ngự bút thân phong Chân thị
làm nữ Bảng nhãn, ở phương diện nào đó mà nói, ả có
thể coi là người của hoàng thượng rồi, vương gia muốn động tới ả, còn
phải suy nghĩ.”
“Vậy theo ngươi, bổn vương nên bỏ qua cho ả sao?” Đường Tấn Minh tức giận, “Không ngay ngắn trị một chút, như thế nào
nuốt xuống được giọng điệu này?”
Trần Minh Viễn nói: “Vương gia, đại sự quan trọng hơn, nữ nhân này, đặt trên tay cũng được!”
Đường Tấn Minh tuy nói là ngưỡng mộ tài hoa của Chân Ngọc, muốn chiêu mộ về
phía mình, không bằng nói, càng thêm si mê dung mạo của Chân Ngọc. Nếu
Chân Ngọc là một nữ nhân xấu xí, tin rằng hắn không có hứng thú lớn lắm. Giờ hắn bị Trần Minh Viễn nhìn thấu, mặt đỏ lên, chỉ đành phải hỏi
“Ngươi có gì kế?”
Trần Minh Viễn nói: “Binh quyền Kinh Thành nằm
trong tay Cửu Giang vương, thật ra thì vương gia cũng không có phần
thắng rồi. Nay chỉ có thể liên thủ với công chúa An Tuệ, mượn tài quyền
trong tay công chúa An Tuệ trợ giúp nuôi tư binh, dùng để đối kháng Cửu
Giang vương.”
Đường Tấn Minh nói: “Hoàng muội không dễ lôi kéo, muốn kết liên minh với nó, thật sự không dễ dàng.”
Trần Minh Viễn nói: “Hợp ý là được.”
Đường Tấn Minh muốn liên thủ với công chúa An Tuệ, Tứ vương gia Đường Tấn Sơn cũng muốn kết liên minh với vị hoàng muội này, hỏi Lục Thường đã cấu
kết từ lâu xem công chúa An Tuệ gần đây yêu thích vật nào người nào.
Lục Thường lặng lẽ nói với Đường Tấn Sơn: ” Mấy ngày nay công chúa rất
thích xem kịch, vẫn còn thích hai vở kịch Chân thị viết, hơn nữa còn cảm thán văn phong của Chân thị giỏi như Chân Bảng nhãn năm đó, nhất thời
chỉ muốn Chân thị là nam tử, sẽ chiêu vào phủ làm phò mã .”
Đường Tấn Sơn thở dài nói: “Nhưng Chân thị dù sao cũng không phải là nam tử.”
Lục Thường cười duyên nói: “Chỉ cho nam tử nuôi nam sủng, không cho nữ tử nuôi nữ sủng sao?”
Đường Tấn Sơn kinh ngạc, “Hoàng muội đổi khẩu vị?”
Lục Thường kề sát ngực Đường Tấn Sơn, cúi đầu ghé vào tai hắn nói: “Công
chúa gần đây đổi khẩu vị, đổi hết nhóm người hầu hạ bên cạnh, thích thị
nữ có tài tình hầu hạ , hồng tụ thiên hương cái gì đó. Tối qua, còn
triệu Hồng Y vào ấm giường. Sáng nay lúc Hồng Y đi ra, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt không đúng. Nghĩ đến có lẽ. . . . . .”
Đường Tấn Sơn giật mình nói: “Thật có chuyện này ư?”
Lục Thường nói: “Năm đó công chúa không chiếm được Chân Bảng nhãn, cũng khó chịu rất lâu. Nay lại nhớ thương tới Chân thị, thật sự đối kháng với
người họ Chân. Nếu vương gia có biện pháp giúp công chúa thuận lợi có
được Chân thị, có lẽ công chúa sẽ liên thủ với vương gia!”
Đường
Tấn Sơn luôn biết công chúa An Tuệ làm việc không theo lẽ thường, tùy
hứng làm bậy, nàng đột nhiên thích nữ tử, vì nữ tử này cam tâm trả
giá…, thế nhưng hắn lại tin tưởng. Chỉ là hiện nay Chân thị được phong làm nữ Bảng nhãn, mà lại có Cửu đệ cùng Vương Chính Khanh bảo vệ, đâu
có dễ dàng xuống tay?
Lục Thường lại nói: “Qua ít ngày nữa chính
là lễ Vạn Thọ, đến lúc đó vương gia và công chúa muốn đích thân đến đạo
quan chúc thọ hoàng thượng, Chân thị này được phong nữ Bảng nhãn, đương
nhiên phải theo Trạng Nguyên gia cùng nhau đi chúc
thọ, đến lúc đó, lắm thầy nhiều ma , Vương Gia
nghĩ biện pháp nào đó, để công chúa được như như nguyện, chuyện sau đó,
dễ nói hơn rồi.”
Đường Tấn Sơn đưa tay dò vào trong áo Lục Thường Y, bóp một cái nói: “Ý kiến hay. Những ngày này hầu hạ hoàng muội cẩn
thận, có động tĩnh gì, sớm thông báo cho bổn vương. Yên tâm, tương lai
thành đại sự, nhất định với nói một tiếng hoàng muội, đưa ngươi tới bên
người bổn vương.”
Lục Thường ưm một tiếng, ngã trên người Đường Tấn Sơn.
Cửu Giang vương đang chuẩn bị thọ lễ, muốn ở ngày Vạn Thọ lễ này, làm cho
Hoàng đế vui vẻ, chỉ là chuẩn bị tới chuẩn bị lui đều không hài lòng,
nhất thời bàn bạc với Thân thị: “Nếu không, bỏ những thứ đã chuẩn bị đi, dâng lên bức bình phong nàng thêu? Mặc dù lễ nhẹ, nhưng cũng là hiếu
tâm.”
Thân thị cũng hi vọng thọ lễ dâng lên thật đặc biệt, nhất
thời hơi trầm tư, cách một hồi nói: “Hoàng thượng gần đây thích xem
kịch, càng vì một kịch bản hay, phong Ngọc nương làm nữ Bảng nhãn. Vương gia sao không nhờ Ngọc nương viết một kịch bản nữa, sau khi có được
kịch bản, lặng lẽ diễn tập, đến lúc đó đưa qua, để đoàn kịch trình diễn, có lẽ càng khiến hoàng thượng vui vẻ!”
Cửu Giang Vương vừa nghe, ánh mắt sáng lên nói: “Vương phi nói rất đúng.”
Chân Ngọc biết được để nàng viết kịch bản nữa, không có từ chối, qua hai tối liền viết được một quyển kịch bản mới hiến tặng cho Cửu Giang vương.
Cửu Giang Vương vừa nhìn, ha ha cười nói: “Rất hay, phụ hoàng nhất định sẽ thích.”
Viết xong kịch bản, Chân Ngọc bàn bạc với Vương Chính Khanh, muốn chuyển đến hầm mỏ ở một thời gian, thuận tiện cho việc nặn Độ Tiên Bàn và Phi
Thiên Đỉnh.
Vương Chính Khanh nghĩ đến chuyện thích khách lần
trước, tuy là thích khách kia nhằm vào Cửu Giang vương, nhưng rốt cuộc
nhớ tới vẫn kinh hãi, lúc này sao có thể yên tâm để Chân Ngọc đến hầm mỏ ở?
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh không yên lòng, liền nói:
“Hầm mỏ không phải nơi đại ca ta đang phụ trách sao? Có huynh ấy chiếu
cố, còn sợ cái gì chứ?”
Vương Chính Khanh cau mày nói: “Nơi đó tất cả đều là nam tử, một mình nàng là nữ tử ở đó, yên tâm thế nào được?”
Chân Ngọc nói: “Nơi đó gần am Kim Sa, ta ngủ ở am Kim Sa, ban ngày mới đến mỏ.”
Vương Chính Khanh suy nghĩ, hiện nay vương phủ bận rộn, mình thật sự không
phân thân được, không cách nào cùng Chân Ngọc đến hầm mỏ, nhưng theo kế
hoạch của hai người, nếu có thể nung ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh,
dâng lên trong lễ Vạn Thọ, djen*dan*le*quy*don tất nhiên sẽ được hoàng
thượng chú ý, đến lúc đó thành công, có lẽ sẽ lấy được quyền kinh doanh
đồ sứ trong tay công chúa An Tuệ chuyển đến tay Cửu Giang vương.
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh do dự, liền lại nói: “Nếu chàng vẫn không
yên lòng, vậy để cho Sử Thiết Thủ đi theo ta, để cho hắn bảo vệ là
được.”
Vương Chính Khanh chỉ đành phải đồng ý, quay đầu dặn bảo
Sử Thiết Thủ rất nhiều lời, cuối cùng sợ Sử Thiết Thủ không đủ tỉ mỉ,
lại để cho Chương Phi Bạch cùng đi với Chân Ngọc.
Vừa nghe Chân
Ngọc phải đến hầm mỏ ở một thời gian ngắn, Chu Hàm Xảo gần đây luôn có
cảm giác sợ hãi hoảng loạn, đến trước mặt Chân Ngọc cầu xin, để Chân
Ngọc đưa nàng đi theo.
Chân Ngọc cũng hơi nhận thấy được ý đồ của Vương Chính Khanh, có lòng che chở cho Chu Hàm Xảo,
liền đáp ứng. Khi lên đường thì không chỉ dẫn theo Lập Hạ Bán Hà, còn
tiện dẫn theo Chu Hàm Xảo và Xuân Nhu.
Chân Ngọc liền ở trong hầm mười ngày, chờ Vương Chính Khanh quá khứ nhận nàng thì nàng nặn ra độ
tiên bàn cùng Phi Thiên đỉnh, đã là đốt chế đi ra, mấy vị sư phụ làm gốm đang vây ở bên cạnh tấm tắc khen ngợi.
Mười ngày không thấy,
Vương Chính Khanh đánh giá Chân Ngọc, thấy nàng mặc dù đen đi một chút
gầy đi một chút, nhưng càng có thêm ý vị, nhất thời lòng ngứa ngáy, lại
hận nhiều người, ngay cả tay cũng không thể sờ một cái.
Chân Ngọc tính toán ngày lễ Vạn Thọ, mắt thấy Vương Chính Khanh tới đón, nhất
thời thở nhẹ một hơi, sẽ không lỡ thời gian đưa lễ thì tốt.
Bởi vì nhìn trời cũng không sớm, hai người thương lượng, quyết định đến am Kim Sa dùng bữa, dùng xong liền trở về thành.
Thừa dịp nghỉ ngơi, Chương Phi Bạch lặng lẽ bẩm báo chuyện xảy ra trong mười ngày này với Vương Chính Khanh, lại nói: “Tam phu nhân quả thật có tài, không thua nam tử chút nào. Chỉ là mười ngày, còn thu phục được mấy đại sư làm gốm, khiến họ thuận tùng nói gì nghe nấy. Hiện để cho họ nặn ấm
tử sa to bằng lòng bàn tay, bọn họ vốn nói bình quá nhỏ không dễ nặn,
hơn nữa sợ tương lai ra lò, lượng tiêu thụ không tốt, không biết Tam phu nhân nói cái gì, bọn họ lại nghe theo, làm theo ý của Tam phu nhân!”
Vương Chính Khanh mỉm cười nghe, trong bụng nói: nàng là Chân Bảng nhãn nha, đương nhiên là có tài.
Chu Hàm Xảo núp sau đám người nhìn Vương Chính Khanh một cái, hơi phiền
muộn. Mười ngày này, Tam phu nhân để cho nàng chăm sóc cuộc sống và ăn
uống hàng ngày cho mọi người, càng để cho nàng may vá cho Sử Thiết Thủ
và Chương Phi Bạch, hai người này vốn là không thay đổi sắc mặt với nữ
tử, thấy nàng ngược lại cũng khách khí. Nàng hận mỗi ngày không thể cứ
trôi qua như vậy, không cần lo lắng một ngày nào đó bị đuổi đi. Nhưng
hôm nay, không trở về cũng phải trở về, ngày tháng tốt chấm dứt rồi sao?
Đoàn người trở về thành, tới trước cửa phủ, sớm có người ra nghênh đón, đón bọn họ đi vào.
Ninh lão phu nhân biết được mấy ngày này Chân Ngọc ở hầm mỏ nặn Độ Tiên Bàn, là vì quà cho lễ Vạn Thọ, giúp Vương Chính Khanh có thêm thể diện trước mặt hoàng đế, nhất thời cũng khen ngợi, Ngọc
nương càng ngày càng giỏi. Bởi vậy khi nghe được nàng về phủ, liền sai
người qua mời tới nói chuyện.
Chân Ngọc qua gặp Ninh lão phu nhân, bị bà miễn cưỡng mấy câu, lúc này mới trở về phòng.
Ngày hôm sau lại có cả đám phu nhân tới thăm hỏi, Chân Ngọc vừa vặn mang
theo mười cái ấm tử sa nhỏ về phủ, liền tặng mỗi người một ấm, cười nói: “Đây chính là ấm tử sa ta tự tay nặn ra, dưới đế có khắc tên ta, mọi
người đừng ghét bỏ, lấy về thưởing thức cũng được, tặng người khác cũng
được.”
Tiền thị thấy ấm tử sa tinh xảo, liền khen: “Ngọc nương thật khéo tay!”
Quý thị cũng khen một câu, cười nói: “Còn có hay không? Nếu còn, tặng thêm cho ta một ấm.”
“Ngươi cho rằng ấm tử sa này là củ cải trồng trong đất nhà mình à, nhổ ra được một đống, tùy ý tặng người?” Tiền thị cười trêu ghẹo Quý thị, “Ngọc
nương tặng cho ngươi một ấm, ngươi liền vội vàng cầm, còn muốn nhiều
hơn, quá tham rồi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều cười.
Tiễn các vị phu nhân đi, Chân Ngọc lại trầm tư, người ta nói nước đầy tất
tràn, trăng tròn tất khuyết, mấy ngày này quá thuận lợi, chỉ sợ tiếp đó
sẽ xảy ra chuyện gì. Giống như ngày lễ Vạn Thọ, người muốn làm khó mình
và Tam lang, nhất định rất nhiều, còn phải cẩn thận đề phòng.
Đến ngày lễ Vạn Thọ này, tuy là Đường Tập Võ đã nói tất cả đều giản lược,
nhưng một đám người có chức vị có thân phận sáng sớm đã chạy tới đạo
quan ở ngoài thành ra mắt chúc thọ.
Sớm có tiểu nội thị đón bọn họ vào phòng, sắp xếp chỗ ngồi, chờ hoàng đế triệu kiến.
Long tử Long nữ như Cửu Giang Vương và công chúa An Tuệ, dĩ nhiên là được gặp Đường Tập đầu tên, dâng lên quà chúc thọ.
Trong các loại quà mừng thọ, Đường Tập Võ quả nhiên có hứng thú với Độ Tiên
Bàn và Phi Thiên Đỉnh Chân Ngọc nặn, hỏi tới lai lịch.
Cửu Giang
vương vội đáp, lại cười nói: “Bàn và đỉnh này, cũng là Chân thị người mà phụ hoàng thân phong làm nữ Bảng nhãn làm ra.”
“Ồ!” Đường Tập Võ cảm thấy bất ngờ, gật đầu nói: “Không tệ, này Chân thị này cũng có tài.”
Đợi đến khi đoàn kịch Cửu Giang vương đưa tới lên diễn, Đường Tập Võ lại hỏi kịch bản là người phương nào viết?
Cửu Giang vương vội vàng dâng kịch bản lên, cười nói: “Là Chân thị viết.
Lần này, Chân thị đi theo Vương Chính Khanh cùng tới chúc thọ phụ hoàng, đang chờ ở phòng ngoài.”
Đường Tập Võ cảm thấy hứng thú, mở miệng nói: “Cho mời Vương Chính Khanh và Chân thị tấn kiến!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!