Hẹn Mưa Ngày Mưa - Chương 1: Ngày đông. Trời mưa. Tớ gặp cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Hẹn Mưa Ngày Mưa


Chương 1: Ngày đông. Trời mưa. Tớ gặp cậu


Đông đến, mang theo từng đợt gió mùa càn quét thành phố. Cái rét lạnh se sắt siết chặt lấy người đi đường. Không khí ẩm thấp, mọi vật xơ xác, tiêu điều.

Tôi ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa. Từng giọt mưa trong suốt nối đuôi nhau thành một vệt dài, long lanh dưới ánh đèn của thành phố. Trong màn mưa, thành phố buồn thật! Mải mê theo những giọt nước lạnh giá, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông kết thúc lớp học. Một vài người bạn chào nhau rồi ra về, tôi sắp xếp lại sách vở cho vào cặp, cắm headphone vào chiếc máy nghe nhạc.

Giai điệu trầm lắng của piano vang lên dìu dịu trong đầu thay vì cái ồn ào của cơn mưa ngoài kia.

Dưới hiên, người người vội vã kéo nhau ra về, ai cũng suýt xoa vì cái lạnh, chỉ muốn về nhà ủ mình trong chăn ấm cùng một ly sữa nóng. Tôi chần chừ không muốn mở ô, cảm nhận gió lướt qua da thịt, vài giọt nước mưa vô tình đáp thẳng vào mặt mang theo chút gì đó lành lạnh, ươn ướt.

Một cái đập nhẹ khiến tôi giật mình quay về đằng sau.

– Cậu gì ấy ơi, cho tớ về chung với nhé! Hôm nay tớ quên mang theo ô rồi!

Một cậu con trai lạ hoắc gãi đầu nhìn tôi cười. Đầu tóc ướt nhẹp bết vào trán, mặt mày dính nước, mũi không biết vì lạnh hay sao mà đỏ ửng, mắt cong cong ý cười. Chả biết đội mưa thế nào mà ra thành dạng này? Tôi lúng túng cả tay chân trong khi cậu ta cứ nhoẻn miệng cười.

Tôi lóng ngóng rút ra từ trong cặp một tờ giấy mềm, chìa ra trước mặt cậu. Trông bộ dạng cậu ta lúc này chả khác gì một chú tuần lộc kéo xe ông già Noel trong một đêm mưa tầm tã.

– Hì, cảm ơn! Tớ chạy từ cổng trước sang đây nên bị mắc mưa tí xíu. – Lại cười.

– Nhà cậu đường này sao? – Trong lúc đợi cậu ta lau khô mặt mũi, tôi cố tình bắt chuyện để phá vỡ sự ngượng ngịu của hai người vừa mới gặp.

– Cậu cũng thế?

– Ừ, mỗi tối học xong tớ đều theo đường này về nhà.

– Ơ, như thế nào mà có một cô gái xinh thế này sống gần nhà mà tớ không biết được nhỉ?!

Tôi bật cười trước câu nói đùa cùng với biểu hiện trên gương mặt cậu.

– Thì giờ biết rồi đấy thôi!

Cảm giác bất ngờ, ngại ngùng ban đầu được xóa bỏ bởi những câu nói đùa hài hước của cậu. Cả hai bước cùng nhau qua những con phố, giẫm lên những con đường mưa, và đội cả một trời mưa trên đầu.

– Cậu nghe gì đấy? Nói chuyện với tớ mà cũng chả chịu bỏ ra.

– Xin lỗi, thói quen thôi!

Tôi cười, định giơ tay lên lấy tai nghe xuống thì một bàn tay khác đã nhanh hơn rút nó ra khỏi tai tôi. Một cái gì đấy chạm nhẹ qua má, lành lạnh nhưng lại khiến tim tôi run lên.

– Để xem cậu nghe cái gì!

Cậu chầm chậm rút một bên tai nghe đeo vào tai, một thoáng bất ngờ xuất hiện trên mặt.

– Là Kiss the rain của Yiruma, cậu cũng lãng mạn thật!

Tôi cười phì.

– Có sao đâu, lãng mạn cũng là một gia vị của cuộc sống mà!

– Hưm, nhưng những lúc thế này thì nên làm thế này!

Chưa kịp để tôi tiêu hóa hết câu nói, một khuôn mặt che khuất tầm mắt. Tôi đứng sựng người, hai mắt mở to bất ngờ đối nghịch cặp mắt biết cười kia. Hơi thở nong nóng vờn trước mặt, đánh vào cánh mũi.

– Này, cậu làm gì vậy hả?

Tôi bước lùi về đằng sau, mặt bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua chín. Tim bắt đầu nhảy múa trong lồng ngực, không… không ổn rồi! Tôi chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với một tên con trai, hơn nữa còn là một tên vừa mới gặp.

Cậu ta phì cười, tay nhéo má tôi.

– Sao cậu hay đỏ mặt vậy nhỉ? Tớ chỉ muốn lấy tai nghe giúp cậu thôi mà. Cậu là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần đến vậy sao?

– Không, không có! Này, bỏ ra! Ai cho cậu cái quyền bẹo má tớ.

Mấy tên con trai khác phải đứng cách tôi 1m là ít, thế mà cậu ta có thể tự nhiên như vậy. Mới lần đầu gặp mà cứ như thân với tôi lắm.

– Tại vì cậu trông rất đáng yêu, mặt cậu bây giờ thế này này! – Cậu ta phồng má lên, cái mũi đỏ hếch lên cao, hai mắt làm bộ nhíu lại.

– Thế mà đáng yêu á?! Trông nó xấu xí chết đi được.

Tôi giả vờ nhăn mặt nhưng lại bật cười trước kiểu phồng man trợn má có một không hai kia. Cậu ta thấy tôi cười cũng toét miệng cuồ theo.

Tôi với cậu bạn mới tiếp tục hành trình về nhà. Mưa không biết ngưng khi nào, ô trắng cũng nằm gọn trong túi xách, headphone gỡ từ lúc nào. Nhưng hình như tôi quên mất một điều…

Tiếng piano vẫn vang vọng đâu đây, chưa kết thúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN