Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 15: Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Hoa Đào Bất Thành Kiếp


Chương 15: Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?


Edit: Loli

Beta: Rika

Ta nằm ở trên giường không ngừng suy nghĩ những lời Tả Khâu Ngạo nói, nhưng mà trước sau vẫn không tìm ra manh mối rõ ràng, xoay người đứng lên muốn tìm Cừ Cử thương lượng một chút, đeo giầy vào rồi mới nhớ tới, hắn đã không còn ở trong Phấn Đại , lúc này vừa vặn trăng sáng, có lẽ hắn đã ôm A Lê ngồi đâu đó trên sườn núi ngắm sao, đúng như hắn đã từng đối xử với ta như vậy.

Ta thật sâu bình ổn hơi thở lại nằm xuống, trằn trọc, cho đến canh ba mới có thể chợp mắt, nằm mơ thấy những chuyện linh tinh lộn xộn, ta lúc thì mơ về cái tuổi ở Linh Dẫn cốc cùng Nhị Cẩu Tiểu Mai đi ăn trôm gà, lúc lại nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ Cừ Cử là khi nào, cuối cùng ở cảnh tượng cương thi âm lãnh thì bừng tỉnh giấc mộng, mở to mắt, ngoài của sổ trời đã sáng choang, ta đưa tay tìm tòi, đệm dưới thân sớm đã bị mồ hôi thẩm ướt một tầng.

Ta nâng tay lau mồ hôi trên trán, đứng dậy đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, ánh mắt trời hôm nay rất đẹp, mọi thứ phảng phất như thuở trước, chỉ là khi ta nhìn đến cánh của phòng Cừ Cử khép chắt, tâm vẫn nhịn không được có chút đau đớn.

Mọi nơi trong Phấn Đại đều có hình bóng hắn, nơi này, nơi này, dường như chỉ một cái xoay người còn có thể thấy hắn lười biếng vỗ đầu ta, gọi ta một tiếng nha đầu, chỉ là.. Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cầm lấy chậu bên cạnh đi ra mở của.

Ngày chung quy vẫn cứ trôi qua, ta phải tích góp từng chút sức lực, phải đem tướng công của ta cướp về!

Cái giếng trong viện là mấy ngày trước Cừ Cử dùng tiên thuật làm ra, hắn nói lúc nào cũng phải ra bờ suối múc nước thật phiền toái, tay ngọc phẩy một cái liền làm ra một miệng giếng, hù cho Tiểu Toàn đi xem bệnh trở về há to miệng, ta quả thực cũng không biết giải thích thế nào Cừ Cử “nhu nhược” vậy làm sao trong một buổi chiều liền làm ra một cái giếng, thế nên ta dứt khoát liền mặc kệ cho hắn khi không có việc gì liền ngồi chồm hỗm bên miệng giếng mà nghiên cứu.

Lúc này, tiểu Toàn đang ở bên trong cùng “Sơn dương râu” nghiên cứu chứng bệnh của tiểu nhi tử Lý gia, trong viện cực kỳ im lặng, ta ngồi xổm bên bên cạnh giếng kéo một thùng nước lên đổ vô chậu, trực tiếp đem mặt nhúng vào.

Rất lạnh!

Ta mở to mắt nhìn chằm chằm kim chúc bồng bềnh sáng bóng dưới đáy, con mắt cảm thấy lạnh băng thô ráp, nhưng mà chốc lát trong mắt lại cảm thấy ẩm nóng, thật lâu sau ta mới ý thức được, ta rơi lệ .

Trong viện vang lên một hồi tiếng va chạm dẫm đạp, ta đột nhiên đem đầu nhấc ra khỏi chậu, nước trên tóc theo động tác vung lên của ta tạo thành trong không khí vài đường cong đẹp mắt, Tam Ngưu ôm ngực dựa vào tường nhìn ta thở đứt quãng.

“Mật Nhi, ngươi nhanh đi nhà ta nhìn một chút, nương ta cùng Đại Ngưu đều bị bệnh.”

Ta một phen lau mặt, yên lặng gật gật đầu, vào nhà lấy ra hòm thuốc, không nhanh không chậm cùng Tam Ngưu đi đến nhà hắn.

Vào nhà Tam Ngưu, đập vào mắt ta là cảnh nương Tam Ngưu đang đỡ mép giường kịch liệt nôn mửa, bộ dạng thập phần tiều tụy, cha Tam Ngưu thấy ta đến liền ân cần nghênh đón. Ở trong lòng ông, ta chính là Bồ Tát có thể cải tử hồi sinh…

Đỡ nương hắn nằm xuống giường, sau khi đợi bà bình tĩnh trở lại ta nhẹ nhàng xem mạch bà.

Mạch tượng vững vàng hữu lực, chỉ là ——

Ta hơi hơi nhíu mày, ta nhìn nương Tam Ngưu rồi lại liếc liếc cha hắn. Hù cha Tam Ngưu lau một phen mồ hôi, lôi kéo tay áo ta khóc lóc, nhà ông ba con trai đều lớn như vậy rồi, mà ông vẫn không thể học được bình tĩnh…

“Mật Nhi a, nương Tam Ngưu có còn cứu được hay không?”

Nương Tam ngưu nghe thấy Tam Ngưu cha hỏi vậy cũng cố sức ngồi dậy. Ta thu thập này nọ cúi đầu cười nhợt nhạt

“Không có chuyện gì, chính là thẩm thẩm làm việc gì quá sức mới sinh ra bệnh này , ân…” Ta sờ sờ cằm, ánh mắt mê ly đứng lên.”Không cần một năm, bệnh này của thẩm liền khỏi.”

“Một năm?” Tam Ngưu nương nắm lấy tay chồng rất là lo lắng hỏi .”Mật Nhi a, có thể hay không mau khỏi một chút, ngươi cũng thấy đấy, nhà ta ba con trai, hơn nữa bá bá ngươi, này bốn đại nam nhân sợ là không biết chiếu cố chính mình …”

Ta nhìn bộ dáng bọn họ như vậy cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.”Đại thẩm à, đây là quy luật tự nhiên, Mật Nhi thật sự bất lực.” Nhìn dáng vẻ hoang mang của bọn họ, ta lưng mang hòm thuốc nói.”Chúc mừng thôn trưởng bá bá cùng thẩm thẩm, người có thai .”

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, mặt thẩm thẩm nhanh chóng đỏ lên, thiêu đốt tới tận mang tai. Thôn trường bá bá giả đứng đắn khụ khụ hai tiếng, ánh mắt thủy chung không dám nhìn hướng ta cùng Tam Ngưu. Ta nhếch miệng cười kéo kéo tay áo Tam Ngưu “Ngươi không phải nói Đại Ngưu cũng bị bệnh sao, mau mang ta đi nhìn một cái.”

Tam Ngưu mạnh mẽ phản ứng lại, giương miệng chậm chạp gật gật đầu, đứng dậy đưa ta tới hậu viện. Ta nghĩ, chuyện nương Tam Ngưu mang thai đối với hắn mà nói là một sự đả kích…

Ta là lần đầu tiên đến phòng ngủ của Đại Ngưu, ta từng nghĩ rằng phòng của nam nhân trong thiên hạ đều lộn xộn giống như phòng của Tiểu Toàn vậy, có thể quy củ sạch sẽ như phòng Cừ Cử đã là hiến thấy, chỉ là, nhìn thấy phòng ngủ của Đại Ngưu trước mắt ta rốt cục hiểu được cái gì tên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Phòng Đại Ngưu thu thập không nhiễm một hạt bụi , ngoài cửa sổ nở đầy sắc hoa tường vi, trong phòng vấn ví hương khí nhàn nhạt, nếu không biết còn tưởng đây là khuê phòng của nữ nhi, chỉ là, bộ dáng trước mắt của Đại Ngưu so với phòng ở nhìn thế nào cũng không thấy tương xứng.

Đại Ngưu ngồi ở ghế trên, tóc rối tung, hốc mắt hãm sâu,chỉ ngắn ngủi mấy ngày không thấy, trên người hắn đã gầy đi một vòng lớn, mà ở trên người hắn, là một kiện dây thừng thô chắc, nó gắt gao đem Đại Ngưu chói chặt vào ghế. Tình hình của Nhị ngưu canh giữ ở bên người Đại Ngưu cũng không được tốt lắm , xem ra đã có vài ngày không ngủ. Ta giật mình kéo kéo tam ngưu.

“Đây là…”

Ánh mắt Tam Ngưu ảm đạm một chút, thanh âm rất nhẹ.”Cũng không biết là hắn bị làm sao, từ hôm qua đã như vậy rồi , đôi khi còn giãy dụa đánh người phá đồ đạc, nương ta chính là do hôm qua bị hắn đẩy mới thành bộ dáng như vậy!”

Ta liếc Tam Ngưu nuốt nước miếng trong miệng, ta rất muốn nói cho hắn biết, người mang thai nôn mửa là việc bình thường, này cũng không phải là do Đại Ngưu đẩy . Nhưng mà khi nghĩ lại, nương Tam Ngưu thật sự là bị động thai khí, có lẽ cùng cú đẩy của Đại Ngưu thoát không khỏi liên can , vì thế lời đến bên miệng lại nuốt về.

“Mật Nhi a…”

Ta quay đầu, nương Tam Ngưu được cha hắn dìu sắc mắt tái nhợt bám vào khung cửa tiến vào phòng.”Ngươi y thuật cao minh, vô luận như thế nào cũng mong ngươi cứu Đại Ngưu, thẩm thẩm van cầu ngươi!”

“Thẩm, người không cần như vậy, ta nếu có thể tự nhiên sẽ đem toàn lực giúp đỡ, chính là…” Ta dừng chút suy nghĩ, dọa cho cha Tam Ngưu đổ mồ hôi lạnh .”Ta thấy, đây không giống như một chứng bệnh, có phải hay không…”

Tam ngưu nương mạnh mẽ vỗ đầu , “Ý ngươi nói là, Đại Ngưu hắn gặp phải cái gì đó không sạch sẽ ?”

“Ta cũng không chắc chắn. Tam Ngưu, ngươi đi Dạ Viên mời Cừ tiên sinh tới đây. Hắn là người tinh thông ngũ hành, chắc là sẽ có biện pháp”

Quả thật, nói Cừ Cử tinh thông ngũ hành chính là nói dối , nhưng mà ta nghĩ, nếu thật sự là gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ thì hắn là thần tiên hẳn là sẽ có biện pháp đi.

Tam Ngưu không hề động đậy, hắn nhìn ta muốn nói lại thôi. Ta nhất thời liền hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Hôn lễ của ta cùng Cừ Cử người ở Ngưu trang không ai là không biết, tự nhiên tin tức ta bị Cừ Cử vứt bỏ mọi người đều biết , có thể nghĩ rằng ta lúc này nhìn thấy Cừ Cử thì trong lòng sẽ không thoải mái, này thực là làm khó Tam Ngưu rồi.

Ta nâng tay vỗ vỗ bả vai Tam Ngưu, cười hắc hắc.”Không có gì đáng ngại, mau đi đi.”

Tam Ngưu do dự một chút, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài. Nhị Ngưu kéo kéo tay áo của ta, con mắt vụng trộm nhìn Đại Ngưu đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ta.

“Mật Nhi, hắn như thế nào lại vây ? Mới vừa rồi trong mắt còn đầy hoang mang, hiện tại sao lại…”

Nhị Ngưu không có đem những lời trong miệng nói hết, nhưng mà ta thấy ánh mắt Đại Ngưu liền có thể đoán ra những lời Nhị Ngưu còn chưa nói hết đó. Đại Ngưu hiện tại thực không bình thường, ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta mang theo cừu hận sâu sắc!

Ta trái lo phải nghĩ thật sự là không nhớ ra mình từng hại chết ai, nếu thật sự là Đại Ngưu trêu chọc vào thứ gì không sạch sẽ, như vậy thứ kia tại sao lại? Giống như cùng ta có thâm cừu đại hận gì vậy?

Ta rơi vào trầm tư, Đại Ngưu đột nhiên giống như là phát cuồng, một bên gào thét một bên điên cuồng muốn bứt khỏi sự trói buộc của dây thừng, âm thanh trong cổ họng tựa như tiếng sói hú dưới ánh trăng vậy. Ta thấy trên người Đại Ngưu bị dây thừng cắt chảy máu mà nhịn không được lùi về phía sau hai bước.

Tam Ngưu nương nhìn bộ dáng điên cuồng của con, lại nhìn chăm chú vết thương trên người hắn mà kinh hô khóc thành tiếng. Tam Ngưu cha mạnh mẽ đem bà kéo trở về, may mà kéo về kịp, bởi vì ngay sau đó Đại Ngưu liền giãy khỏi dây thừng, hướng về phía bình hoa trên bàn trà đánh lại!

“Con!”

“Ca!”

Trong phòng hỗn loạn, nhưng ta hoàn toàn không thể bận tâm, chỉ có thể liều mạng trốn tránh. Không phải ta không quan tâm người khác sống chết, mà là ta phát hiện, tất cả công kích của Đại Ngưu chỉ hướng về một người là ta! Lúc này hắn nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên rồi từng bước hướng về phía ta, cửa ở phía sau Đại Ngưu, ta bị buộc vào ngõ cụt!

“Đại Ngưu ca!” Ta thử thăm dò hướng hắn gọi một tiếng, Đại Ngưu sửng sốt, ánh mắt nổi lên hoang mang, hành động cũng dần dần chậm lại. Xem ra một chiêu này hữu dụng, ta đang muốn thở phào một hơi, Đại Ngưu nguyên bản chậm lại hành động bỗng nhiên sắc bén hiện lên, trong ánh mắt hắn càng dày đặc hận ý!

Ta đã không còn đường lui, giãy dụa , ta hô lớn ra tiếng.”Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng là ta chưa bao giờ làm chuyện gì thực có lỗi với ngươi, ngươi muốn giết ta cũng phải cho ta biết lí do chứ!”

Đại Ngưu hạ xuống cánh tay, tiện đà xả ra tràng cười quỷ dị, hắn nhẹ nhàng mở ra bờ môi tái nhợt, dùng giọng điệu lanh lảnh nói: “Không oán không cừu, nhưng là ngươi cản đường của ta, chịu chết đi…”

Cánh tay Đại Ngưu rất nhanh liền vung lên, trong phòng liên tiếp phát ra tiếng hét chói tai, ta hoảng sợ nhắm lại hai mắt.

Không có đau đớn như trong tưởng tượng.

Ta chậm rãi mở mắt, Đại Ngưu thần sắc an tường chậm rãi ngã xuống, phía sau hắn, Cừ Cử hai ngón tay khép lại, tay áo bay lên, trên mặt của hắn, có thật sâu hoảng sợ. Hắn chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó thân mình mạnh mẽ đem ta ôm vào trong lòng ngực.

Hắn ở bên tai ta nhẹ giọng nói, nha đầu, nàng muốn hù chết ta sao…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN