Hoa Phong Bạch Vân - Chương 3: An lạc nữ hoàng hoa lạc tử nguyệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hoa Phong Bạch Vân


Chương 3: An lạc nữ hoàng hoa lạc tử nguyệt


Tại Xuyên Không Quốc, bên trong Không Linh Cung.

Một nữ tử vận long bào trên có thêu một con Phượng Hoàng đỏ rực đẹp đẽ đang nằm trên nhuyễn tháp.

Nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, khuôn mặt trái xoan nhỏ cỡ bàn tay, cặp mày lá liễu, môi anh đào mê người, làn da trắng noãn mịn màng, mái tóc đen dài óng mượt được búi một kiểu tóc phức tạp nhưng lại đầy uy nghiêm và đẹp đẽ. Thân hình nữ tử nhỏ nhắn, đường cong cơ thể chuẩn khỏi nói. Cả người nữ tử tỏa ra một loại mị hoặc khó tả, nhưng không kém phần uy nghi của bậc đế vương. Nữ tử này chính là không Linh Nữ Hoàng – Không Uyển Mộng Liên của Xuyên Không Quốc.

Xuyên Không Quốc là một Quốc Gia tồn tại giữa ranh giới không gian, là nơi quản lí sự ổn định của các không gian, quản lí việc xuyên không…

Bên cạnh Không Uyển Mộng Liên là một đám cung nữ mĩ miều, xinh đẹp, người thì bóp chân, người thì quạt mát, người thì lột vỏ nho dâng cho Không Uyển Mộng Liên thưởng dụng.

Sáu cung nữ này là do trong một lần Không Uyển Mộng Liên cải trang vi hành cùng với Hàn Lâm Nhi bắt gặp các nàng bị đem bán tại khu phố nô lệ.

Không Uyển Mộng Liên thấy sáu nữ tử này có dung mạo thanh tú, lại có tính cách quật cường không chịu khuất phục nên sinh lòng hứng thú nhất thời đã mua các nàng về. Sau đó để trong phủ của Hàn Lâm Nhi. Sau một thời gian quan sát mới phát hiện ra sáu cung nữ này không những xinh đẹp lại còn thông minh hơn người, thiên phú tu luyện cũng không tồi, đặc biệt còn rất trung thành vì vậy mới đưa các nàng vào cung cho hầu hạ bên Không Uyển Mộng Liên.

Từ ngoài điện một Nữ Quan đi vào, nàng ta chính là Tể Tướng đương triều Hàn Lâm Nhi, là trợ thủ đắc lực và cũng là bạn tốt của Không Uyển Mộng Liên.

Hàn Lâm Nhi kính cẩn đến trước mặt Không Uyển Mộng Liên, thân hình cuối thấp xuống hành lễ.

” Vi thần tham Kiến bệ hạ, Nữ Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. “

” Miễn lễ, chúng ta vốn dĩ là bạn thân, tại sao từ khi ta đăng quan đến giờ ngươi lại xa cách với ta như vậy a, thật khiến người ta thương tâm. “ Không Uyển Mộng Liên vừa nói vừa đưa tay ôm ngực, phối với nét mặt bi thương, người không biết cứ tưởng Không Uyển Mộng Liên thương tâm đau buồn thật.

Nhưng Hàn Lâm Nhi đã chơi thân với Không Uyển Mộng Liên từ nhỏ còn không biết nàng ta đang giả bộ sao. Hàn Lâm Nhi không còn cách nào khác đành tạ ân đứng dậy. Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói. “ Tạ bệ hạ, bệ hạ, dù sao lễ nghĩa cũng không thể thiếu được, như vậy là không hợp lễ nghi. “

Không Uyển Mộng Liên nghe vậy thì trợn trắng mắt căm tức nói. “ Lễ nghi, suốt ngày lễ nghi. Ngươi đó, sau này khi không có người ngoài thì miễn ba cái lễ nghi này đi cho ta. “ Không Uyển Mộng Liên không tự xưng là trẫm mà trực tiếp tự xưng là ta đủ thấy quan hệ của hai người không phải tốt bình thường.

” Đã biết a.” Hàn Lâm Nhi mỉm cười đáp lại. Dù sao hai người vốn dĩ chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn. Mặc dù Không Uyển Mộng Liên là Nữ Hoàng nhưng lại chưa bao giờ xem thường nàng, không những thế, địa vị của nàng hiện tại cũng là do Không Uyển Mộng Liên ban cho. Chính vì vậy mà nàng đã sớm xem Không Uyển Mộng Liên là bằng hữu thâm giao từ lâu, đồng thời cũng tự thề với bản thân sẽ tuyệt đối trung thành với Không Uyển Mộng Liên, có chết cũng không từ.

Không Uyển Mộng Liên thấy vậy cũng cười theo. Như sực nhớ ra điều gì, Không Uyển Mộng Liên liền trở về dáng vẻ nghiêm túc hỏi. “ Lâm Nhi, việc đó ngươi làm xong chưa. “

” Xong rồi. Mộng Liên, ngươi nói xem rốt cuộc thì những vị ở trên đó tính làm gì vậy, tại sao lại đưa ra lệnh đó. “ Hàn Lâm Nhi cũng nghiêm túc trả lời. Vẻ mặt như có điều suy nghĩ mà hỏi.

” Ta cũng không biết nữa, mà thôi Thánh Ý khó dò. Tốt hơn hết là chúng ta không nên quan tâm làm gì, vẫn cứ nên im lặng quan sát thì hơn. “

Vài ngày trước Không Uyển Mộng Liên nhận được một bản danh sách và ý chỉ từ Thánh Chủ của Thánh Giới lệnh nàng phải đưa những người trong danh sách đến các không gian tương ứng ghi trong đó. Mặc dù Không Linh Quốc là một Quốc Gia nằm trong một không gian độc lập nhưng lại phải chịu sự chi phối của Thánh Giới. Chính vì vậy mà những chuyện quan trọng trong Không Linh Quốc đều do Thánh Giới quyết định.

” Người nói cũng đúng. À phải rồi, ngoài Huyết Nguyệt ra thì còn có hai nam tử cũng cùng Huyết Nguyệt xuyên không rồi. “ Hàn Lâm Nhi sực nhớ ra còn có một chuyện nữa liền vội nói.

Không Uyển Mộng Liên nghe vậy thì khẽ ngạc nhiên, suy nghĩ một chút thì thấy chắc không có chuyện gì bèn nói. “ Không cần lo lắng, chắc không có ảnh hưởng gì đây. Mà hai nam tử đó là ai vậy. “

” Hai nam nhân đó tên là Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo, đều là thủ hạ dưới trướng của Huyết Nguyệt – Tử Nguyệt. “

” Ân. Thật thú vị a. “

” Vậy ý của người là… “

” Hihi… đương nhiên là đến Minh Nguyệt Lục Giới một chuyến rồi. Mọi công việc triều chính cứ giao cho Nhiếp Chính Vương và Quốc Sư giải quyết đi. “

” Vậy cũng được, hi hi “

Thật ra thì Không Uyển Mộng Liên vốn là một người vô trách nhiệm, nàng ta thường hay trốn đi chơi nhiều lần. Mà Hàn Lâm Nhi lại chính là kẻ đồng lõa, hai người này thường xuyên rời bỏ Quốc Sự để đi chơi. Chỉ khổ cho Nhiếp Chính Vương và Quốc Sư lại phải bận bịu chuyện triều chính. Và cứ thế, hai kẻ vô trách nhiệm dẫn theo sáu cung nữ dùng Không Gian Chi Thuật mà rời Không Linh Quốc đến Minh Nguyệt Lục Giới.

**********

Minh Nguyệt Lục Giới – Nguyệt Hoa Quốc.

Trong một góc hẻo lánh gần phố Cẩm Nhung – Con phố sầm uất nhất Nguyệt Hoa Thành, nơi tụ tập các hộ gia đình quý tộc, quan lại bậc nhất Nguyệt Hoa Quốc.

Một nữ tử có dung mạo tuyệt sắc vận ngân y. Nữ tử tay cầm Phượng Hoàng Kiếm, theo sát sau là một đám hắc y nhân bịt mặt.

Đám hắc y nhân có khoảng hai mươi người, tay cầm kiếm, mặt đầy sát khí, từng chiêu thức sắc bén như muốn đoạt mệnh người xuất ra. Hai mươi người phối hợp với nhau ăn ý cùng lúc tấn công nữ rữa vận ngân y trước mặt.

Nữ tử do một lúc phải chống lại thế tấn công của hai mươi hắc y nhân mà mỗi người đều là cao thủ nên chẳng mấy chốc đã bị trúng nhiều nhát kiếm, máu đỏ chảy ra nhuốm đỏ ngân y. Tuy vậy nàng vẫn là có thể giết được hơn mười hắc y nhân.

Chẳng mấy chốc, đám hắc y nhân chỉ còn sáu tên, mà bản thân nữ tử cũng có không ít vết thương.

Nữ tử thấy vậy thì sốt ruột. Sao viện binh còn chưa tới, nếu còn không đến là nàng chết chắc a.

Một tên cầm đầu thấy đồng bọn dần ngã xuống từng người thì tức giận. Y liếc nhìn nữ tử. Xem ra y đã qúa xem thường nữ tử này. Hắc y nhân cầm đầu chĩa kiếm về phía nữ tử nói.

” Tử Nguyệt tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó chúng ta nữa. Mau mau chịu trói xuống địa phủ đi. Haizz… Ngươi nói xem, không có việc gì thì thôi sao lại đi quyến rũ vị hôn phu của người ta làm chi để giờ bị ám sát thế này. “

Nữ tử nghe vậy thì trợn trừng mắt, nàng thật muốn chửi tục mà. Nhưng là nhiều năm chịu giáo dục không cho phép nên đành nén giận, nghiến răng nghiến lợi nói. “ Ta đã nói rồi, ta không có quyến rũ ai hết. Ta và Văn Hàn chỉ là bằng hữu, sao các ngươi không tin. “

Hắc y nhân cầm đầu nghe vậy thì do dự nhìn nữ tử.

Từ khi đuổi theo nàng ta đến đây thì qủa thật y đã nghe không ít lần nàng ta giải thích như vậy. Ban đầu còn không tin, nhưng là đến tận bây giờ cự nhiên nàng ta vẫn là giải thích như vậy. Chẳng lẽ là thật.

Nữ tử thấy y do dự liền nhân cơ hội nói. “ Ta khuyên ngươi một câu. Nếu hôm nay ngươi giết ta, ngày tháng sau này của ngươi và đồng bọn trong Ám Dạ Các sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Nếu bây giờ ngươi chịu tha cho ta, ta đảm bảo sẽ không truy cứu trách nhiệm, nhược bằng không. Các ngươi chỉ còn một kết cục. Đó là chết, không những vậy, gia quyến của các ngươi sẽ phải chịu liên luỵ tru di cửu tộc. “

Hắc y nhân cầm đầu nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Bản thân y cũng biết người này có thân phận tôn qúy, nhưng lại không biết nàng ta rốt cuộc là ai. Dù sao chọc vào mấy người có thân phận này nọ rất phiền phức, thôi thì bây giờ y cứ cho thuộc hạ rút lui. Lỡ như chọc vào con cháu Hoàng Gia thì toi. Nghĩ vậy Hắc y nhân lập tức ra hiệu rút lui. Trước khi đi còn nói.

” Nhớ kĩ những lời hôm nay ngươi nói. “

” Hảo, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. “

Hắc y nhân nghe được câu trả lời liền hài lòng rời đi.

Chẳng mấy chốc trong hẻm chỉ còn một mình nữ tử. Nữ tử mắt thấy đám hắc y nhân đã rời đi liền vô lực ngã xuống đất. Vết thương trên người chất chồng nhau, máu đỏ chảy ra nhuộm đỏ một khoảng xung quanh. Nữ tử nhếch mép cười. Xem ra nàng là mất máu qúa nhiều mà chết a.

*****************

Cách nữ tử không xa có một khúc cua.

Một luồng ánh sáng màu bạc hiện lên, kèm theo đó là hai nam một nữ xuất hiện, ngay sau đó luồng ánh sáng màu bạc nhạt dần cuối cùng tan biến.

Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo cảnh giác nhìn xung quanh. Cả ba người đều có chung suy nghĩ sao họ lại còn sống, rõ ràng là mìn được kích nổ thì họ phải banh xác, chứ sao có thể còn sống đứng đây.

Chưa kịp suy nghĩ kĩ thì cả ba người đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm. Tử Nguyệt khẽ nhíu mày quan sát thì thấy cách đó không xa là một người đầy máu đang nằm trên mặt đất, không biết là sống hay chết.

Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo liếc mắt nhìn nhau liền tiến gần đến người đó.

Tử Nguyệt nhìn nữ tử trên mặt đất toàn thân đầy máu thì khẽ nhíu mày, nàng lại gần nữ tử hỏi. “ Ngươi làm sao vậy. “

Nữ tử vì mất máu qúa nhiều mà dần mất đi ý thức, nhưng lại nghe được tiếng bước chân tới gần thì lập tức vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghe được câu hỏi của một nữ tử thì kinh ngạc, giọng nói này sao nghe quen vậy.

Nữ tử càng nghĩ càng hoảng sợ ngước nhìn thì thấy được dung mạo của người tới. Vừa nhìn càng khiến nàng kinh ngạc, cự nhiên người tới lại có dung mạo y chan nàng cứ như là từ một khuôn đúc ra, giọng nói cũng giống hệt đến bất ngờ. Nàng hoảng sợ nói.

” Ngươi… ngươi là ai. “

Mạc Thiên Kì, Tần Thiên Hạo và Tử Nguyệt khi thấy được dung mạo nữ tử, lại nghe được giọng nói giống hệt Tử Nguyệt thì kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức trấn định lại, ánh mắt Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo hứng thú nhìn người nọ, miệng khẽ nhếch nụ cười lạnh, cự nhiên lại có người giống nhau đến vậy, chỉ có điều… Ánh mắt loé sáng.

Khoé miệng Tử Nguyệt khẽ cong tạo thành nụ cười tà mị, môi anh đào hé mở nói. “ Ngươi không cần biết, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút nơi đây là đâu. “

Qua một lúc không nghe được câu trả lời, Tử Nguyệt nhìn lại thì thấy ánh mắt đề phòng của nữ tử thì nhíu mày tỏ vẻ không vui. Nàng chính là ghét nhất người khác nhìn chằm chằm vào nàng a.

Tử Nguyệt không nói gì cúi người xuống đặt bàn tay lên đầu nữ tử, mắt khẽ nhắm, miệng lẩm nhẩm một loạt chú ngữ phức tạp. Luồng ánh sáng màu bạc hiện lên từ lòng bàn tay nàng bao bọc nữ tử. Một loạt thông tin cứ thế truyền sang não bộ của nàng.

Nàng chính là thấy phiền, nàng ta đã không trả lời thì nàng tự tìm câu trả lời thôi.

Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo thấy vậy thì nở nụ cười yêu thương, ánh mắt dịu dàng mang theo tình yêu mãnh liệt nhìn Tử Nguyệt.

Hai người biết Tử Nguyệt đang sử dụng Linh Tâm Thuật đọc kí ức người khác. Từ khi đi theo nàng, hai người đã biết nàng không phải là một người bình thường. Xung quanh nàng luôn tồn tại nhiều bí ẩn. Còn có cả linh thuật mà nàng sở hữu nữa. Nhưng hai người chưa từng hỏi nàng về bất cứ điều gì. Bởi vì hai người chờ nàng sẽ tự động nói cho y nghe. Như vậy chứng minh nàng hoàn toàn tin tưởng và sẵn sàng đón nhận hai người.

Ngay lúc Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì một tầng kết giới bao bọc xung quanh bốn người. Một loạt thông tin truyền tới não bộ của Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo. Hai người thầm vui mừng, nàng đây là quan tâm đến y a. Ngay sau đó hai người lập tức từ từ tiếp thì tin tức vừa có được.

Nơi đây được gọi là Minh Nguyệt Lục Giới, là thế giới của kiếm tiên.

Minh Nguyệt Lục Giới tồn tại sáu giới lần lượt là Thần Giới, Thiên Giới, Minh Giới, Ma Giới, Yêu Giới và Nhân Giới.

Thần Giới do Thần Đế cai quản, xưa nay đều sống cách biệt trong một Không Luân – được xem là một không gian độc lập nhưng quy mô nhỏ. Thần Giới có khả năng tạo ra vạn vật. Tuy nhiên trong nội bộ Thần Giới cũng có không ít mâu thuẫn phát sinh.

Thiên Giới do Thiên Đế cai quản, thuộc sự quản lí của Thần Giới, cũng nằm trong một không gian độc lập, ngự trị tại tầng thứ chín trên Cửu Trùng Thiên.

Minh Giới do Diêm Vương cai quản, ngự trị dưới lòng đất tần thứ ba và không thuộc sự quản lí của ai.

Ma Giới ngự trị tại Thiên Ma Đại Lục, do Ma Vương Ma Lãnh Hàn cai quản, y là một đại ma đầu giết người không thấy máu, tính cách lạnh lùng như Hàn Băng Vạn Năm, vô tình lãnh huyết.

Yêu Giới ngự trị tại Yêu Hoàng Đại Lục, do Yêu Vương Yêu Tư Lục cai quản. Là một kẻ nguy hiểm, ngoài mặt thì tuỳ hứng thích làm xằng làm bậy, cả ngày toàn làm những chuyện vô nghĩa nhưng thực chất y lại là kẻ có tâm cơ rất sâu. Dung mạo của y thì có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, đủ để mị hoặc nhân tâm, khiến người ta say mê điên đảo.

Yêu Vương và Ma Vương có tính cách trái ngược nhau nhưng họ lại là bạn thân với nhau, tình cảm cũng không phải tốt bình thường, khó có thể nói hết được. Cũng chính vì thế mà suốt mấy trăm năm nay hai giới Yêu Ma luôn là bạn bè thân thiết với nhau, cũng chưa hề có xung đột gì.

Nhân Giới thì trãi rộng khắp mười đại lục, bao gồm hàng trăm Quốc Gia lớn nhỏ. Trong đó phải kể đến Thập Đại Cường Quốc lớn mạnh nhất lần lượt là:

– Nguyệt Hoa Quốc do hoàng tộc họ Hoa cai trị, lãnh thổ trải rộng khắp Nguyệt Vân Đại Lục ;

– Hàn Mai Quốc do Hoàng Tộc họ Hàn cai trị, ngự trị tại Mai Hoa Đại Lục ;

– Lan Tâm Quốc do Hoàng tộc họ Minh cai trị, ngự trị tại Minh Lan Đại Lục ;

– Lãnh Vân Quốc do Hoàng tộc họ Lãnh cai trị, ngự trị tại Lãnh Hàn Đại Lục ;

– Ngọc Băng Quốc do Hoàng tộc họ Hiên Viên cai trị, ngự trị tại Ngọc Long Đại Lục ;

– Thượng Quan Quốc do Hoàng tộc họ Thượng Quan cai trị, ngự trị tại Quang Linh Đại Lục ;

– Nạp Lan Quốc do Hoàng tộc họ Nạp Lan cai trị, ngự trị tại Lưu Vĩnh Đại Lục ;

– Đào Thiên Mộc Quốc do Hoàng tộc họ Đông Phương cai trị, ngự trị tại Đào Vũ Đại Lục ;

– Họa Bạch Quốc do Hoàng tộc họ Bạch cai trị, ngự trị tại Vô Ưu Đại Lục ;

– Vũ Phong Quốc do Hoàng tộc họ Vũ cai trị, ngự trị tại Lam Tinh Đại Lục.

Mà nơi hai người đang đứng là Nguyệt Hoa Thành – kinh thành Nguyệt Hoa Quốc.

Riêng Tử Nguyệt thì lại có thêm một kí ức thông tin về nữ tử này.

Nàng ta tên Hoa Lạc Tử Nguyệt – An Lạc Nữ Hoàng của Nguyệt Hoa Quốc. Năm nay hai mươi tuổi.

Lên ngôi vị Nữ Hoàng từ năm mười lăm tuổi.

Mẫu Hoàng là Linh Thái Thượng Hoàng – Hoa Tự Minh Ân và Phụ Vương Linh Thái Hoàng Phu – Linh Du Phi.

Tuổi thơ cũng không có gì đáng nói. Từ lúc lên một tuổi đã không được mẫu hoàng và phụ vương thương yêu, bị ném cho ma ma trong cung nuôi dưỡng, hiếm khi có cơ hội được gặp và hưởng thụ tình thân. Số lần gặp mặt mẫu hoàng và phụ vương rất ít chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vài ngày trước có việc nên đến Vĩnh Phúc Quận gặp Quận Vương ở đó là Văn Hàn bàn chút chuyện. Vì không muốn gây chú ý liền giả trang thành một tiểu thư quan lại. Ngoài Văn Hàn thì không ai biết rõ thân phận của nàng.

Ở lại Quận Phủ được tám ngày, thường xuyên cùng Văn Hàn trò chuyện, bàn chính sự.

Hai đương sự thì tất nhiên thấy không có vấn đề gì. Nhưng cố tình bên ngoài lại đồn rằng hai người có tình ý với nhau.

Chuyện này càng đồn càng qúa đáng. Đến khi Hoa Lạc Tử Nguyệt biết thì đã thành là hai người sắp thành thân, Quận Vương Văn Hàn ở rễ. Nàng nghe vậy chỉ cười cười không thèm để ý.

Trong Quận có một vị tiểu thư tên Vương Mẫn là con gái của Vương Viên Ngoại giàu có nhất Quận Vĩnh Phúc đem lòng mến mộ Quận Vương Văn Hàn đã lâu.

Cũng khó trách, Quận Vương Văn Hàn này mới chỉ hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú nhưng lại nghiêng về vẻ đẹp âm nhu của nữ tử. Tính cách hiền hậu, ngay thẳng, rất được lòng mọi người. Khoé môi luôn nở nụ cười nhẹ như tắm gió xuân. Càng khiến cho bao trái tim cô nương đập loạn xạ. Cố tình vị Quận Vương Văn Hàn này lại không thèm để ý. Nghe đâu là trong lòng y đã có ý trung nhân.

Mà đúng dịp mấy hôm nay có một cô nương họ Lạc, tên Tử Nguyệt ở lại làm khách quý Quận Phủ. Mà vị Quận Vương Văn Hàn lại bỏ bê công việc, suốt ngày bồi bên cạnh nữ tử nọ trò chuyện. Càng khiến cho dân chúng trong Quận đoán già đoán non. Đoán hồi cái đẩu, cuối cùng lại đồn thành hai người sắp thành thân. Bát quái hết sức luôn.

Vị Vương đại tiểu thư Vương Mẫn nọ nghe vậy thì hết sức tức giận. Nhân lúc Hoa Lạc Tử Nguyệt rời đi liền bỏ tiền thuê sát thủ giết Hoa Lạc Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt mở mắt ra, nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt một chút, nàng thầm bĩu môi khinh thường. Đúng là vô dụng.

Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo thấy Tử Nguyệt đứng dậy thu hồi kết giới thì tiến lại gần hỏi.

” Kế tiếp nên làm sao đây. “

Tử Nguyệt nhìn về phía Hoa Lạc Tử Nguyệt lúc này đã hôn mê liền mở nụ cười lãnh huyết, tay trái giơ lên, thoáng chốc một ngọn lửa màu xanh xuất hiện, đây đúng là Lục Hỏa Chi Diệt – loại lửa có thể huỷ diệt tất cả thành tro bụi.

Tử Nguyệt làm động tác tay, lập tức Lục Hỏa Chi Diệt bao bọc cơ thể Hoa Lạc Tử Nguyệt, thoáng chốc ngọn lửa đã thiêu rụi sạch sẽ thân xác Hoa Lạc Tử Nguyệt thành tro bụi.

Tử Nguyệt lúc này mới nở nụ cười vừa lòng, môi mọng khẽ mở. Giọng điệu nhẹ nhàng nói, mắt không thèm nhìn đống tro bụi nọ một cái. “ Từ nay trở về sau ta tên Hoa Lạc Tử Nguyệt, thân phận là An Lạc Nữ Hoàng của Nguyệt Hoa Quốc. “

Nàng ghét nhất là nhìn thấy một người có dung mạo giống nàng, nếu có nàng nhất định phải tự tay huỷ đi, trên thế gian này nàng là độc nhất, tuyệt không cho phép người giống nàng, có trách cũng chỉ có thể nói nàng ta hôm nay quá xui xẻo vì đã gặp nàng thôi. Huống chi hiện tại nàng còn cần một thân phận để sống trong thế giới này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN