Chị Dâu Em Chồng - Chương 2: Hoài thai tự nhiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
279


Chị Dâu Em Chồng


Chương 2: Hoài thai tự nhiên


Cũng chính vì đang trong thời gian nhạy cảm nên chị chỉ dạ rồi tiếp tục nằm nghe nhạc. Chị bây giờ chỉ mong an ổn để có một đứa con thôi. Hằng với chả Hoẹ, chị ba mươi hai tuổi rồi chứ có còn con nít đâu mà không nhìn ra tâm ý của con bé. Chẳng có cô gái thơ ngây nào tối ngày đụng chạm đàn ông đã có vợ như thế, cũng chẳng có người giúp việc tốt bụng nào xểnh ra là đi mách tội chủ nhà. Anh Hoàng thấy vợ lầm lì suốt thì cũng khó chịu, cơ mà dạy vợ thì phải dạy dứt điểm, chứ đang dạy mà còn nhảy vào dỗ chỉ sợ xôi hỏng bỏng không nên anh đành kệ.

– Bông chào bà Hoà, Bông chào ba Hoàng, Bông chào cô Bích, Bông chào Nana, Bông ứ thèm chào cô Hằng, Bông mới đi học về ạ.

Bông ngồi lủng lẳng trên lưng ông Thuận xoen xoét cái mồm, vừa được ông thả xuống Bông đã nhăm nhe lên tầng với mẹ Hoài, tiếc rằng bị ba Hoàng giữ lại. Ba bắt Bông xin lỗi cô Hằng á, ba bảo không xin lỗi thì ba còn lâu mới yêu nữa. Bông nịnh ba không được đành phải khoanh tay cúi đầu.

– Bông xin lỗi cô Hằng. Cơ mà cô Hằng cũng phải xin lỗi Bông á, ai kêu cô Hằng chê Bông vẽ xấu, còn cướp tranh của Bông nữa.

Thấy ba Hoàng e hèm nên cô Hằng cũng phải xin lỗi Bông, ba dặn Bông đẩy người khác là không tốt, lần sau không được nghe mẹ Hoài xúi bậy, Bông oan ức quá chối đây đẩy.

– Đâu có đâu, Bông không hề đẩy cô Hằng á, mẹ Hoài cũng không xúi gì cả. Bông chỉ đập nhẹ xíu thôi ý, tại cô sợ Nana nên ngã mà.

Hằng thấy chú Hoàng tin con Bông hơn mình nên cũng nhanh mồm nhanh miệng bảo cô nhầm, đập tay Bông xin xí xoá mọi chuyện nha. Bông gật đầu rồi nhưng chú Hoàng thì chưa. Trước mặt cả gia đình chú mắng Hằng chuyện bé xé ra to đã khiến Hằng quê lắm rồi, chú lại còn bắt Hằng xin lỗi cô Hoài nữa, tức không để đâu cho hết mà. Ông Thuận thấy cả nhà căng thẳng thì xua tay kêu thôi chuyện qua rồi cho qua đi, vào xem cậu Niệm lên tivi kìa. Chương trình tiếng nước ngoài nên chị Hoài không hiểu lắm, chỉ nghe loáng thoáng ba Thuận bảo hình như cậu lọt top ba mươi triệu phú trẻ tự thân nổi bật nhất do một tạp chí uy tín bên đó bình chọn. Mẹ Hoà trầm trồ khen cậu càng lớn càng giống chú Nhất, ba Thuận nghe vậy khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh liền cười xuề xoà, anh Hoàng vừa cắn miếng dưa vừa chẹp miệng.

– Triệu phú tự thân? Đến hài! “Rich kid” mới đúng!

– Anh Niệm “start up” từ năm anh ấy học năm hai cơ, sinh viên trường em ai cũng ngưỡng mộ, anh chả biết cái gì cả!

Cô Bích cãi lại, cô năm nay hai mốt tuổi nhưng do lỡ dở chuyện bé Bông nên mới là sinh viên năm nhất. Mỗi lần nhắc tới “anh Niệm” ánh mắt cô lại sáng long lanh, còn sáng hơn mắt Bông lúc được ăn kem.

– Mày mới là non dại đấy, chú Nhất gửi tiền sang lúc nào chú báo cho mày à? Không khéo lên tivi cũng là chiêu bài PR của chú dọn đường cho cậu về nước.

Cô Bích bĩu môi, ba Thuận chẳng mắng cô mà lại kêu anh Hoàng bớt xét nét. Nhiều lúc anh thấy ba bênh cậu Niệm một cách cố chấp, ai không biết còn tưởng hai người chung dòng máu ấy chứ. Trong lúc cả nhà tranh luận rôm rả thì chị Hoài đã dắt Bông lên phòng đi ngủ rồi. Bé Bông bám chị kinh khủng, hễ có cơ hội liền mè nheo đòi ngủ phòng mẹ Hoài. Đó là vì Bông tưởng chị là mẹ Bông, trộm nghĩ nếu Bông biết mẹ ruột của mình là ai, chắc Bông sẽ không còn quấn quít bên chị như thế. Chị Hoài thở dài, ngồi một lát chợt nghe tiếng xin lỗi nho nhỏ bên tai. Chồng chuộc lỗi bằng cách xoa chân xoa tay cho chị, thực tình chị cũng chẳng giận anh lắm. Anh nhà chị tính cách hoà đồng nên làm ở xí nghiệp kẹo bánh công nhân ai cũng quý, chỉ là, chính vì quá thân thiện nhiệt tình nên thường gây rất nhiều hiểu lầm. Chị nhớ mùa đông năm ngoái có em gái cấp dưới tặng anh khăn và áo len tự đan, anh điềm nhiên dùng khiến cả xí nghiệp nghĩ rằng hai người có tư tình. Vợ nhắc anh còn bảo người ta quý lắm người ta mới đan cho mình, mình từ chối khác gì dội gáo nước lạnh vào họ. Chị tức mình làm mặt lạnh gần một tháng anh mới chịu vứt đi, nhưng trong thâm tâm vẫn chẳng hiểu mình sai ở đâu.

– Vợ yêu chồng không?

Tự dưng anh ôm chị hỏi rõ sến, cứ như họ còn trẻ lắm không bằng. Chị mỉm cười hỏi không yêu sao cưới? Lòng anh rộn ràng hẳn, tiếp tục hỏi dò rằng trước khi cưới anh chị đã từng có mối tình nào chưa, cái câu này anh hỏi cả vạn vạn tỷ tỷ lần rồi, lần nào nghe chị một mực phủ định chưa có anh cũng vui vui. Lần này anh còn hứng khởi vặn vẹo thêm chả nhẽ hồi trẻ chị chưa từng cảm nắng hay thích thầm ai, cơ mà chị chỉ trả lời chung chung rằng nhiều lắm, hồi nhỏ hay mộng mơ thấy ai đẹp trai tim chả đập loạn.

– Vậy vợ nói tên một người vợ ấn tượng nhất đi!

– Lâu quá vợ quên hết rồi!

Vợ đáp qua loa rồi tắt đèn đi ngủ trước. Anh thì không ngủ được, lòng anh nặng trĩu, chút gì đó cay cay nơi sống mũi, anh bật dậy đi lên tầng ba, rẽ vào phòng làm việc riêng của mình bật đèn nhìn chăm chăm bức ảnh cưới của hai vợ chồng. Có một người tiến tới khoác thêm cho anh chiếc áo, nhận ra bé Hằng nên anh khẽ thở dài.

– Mày nói đúng, cô Hoài không dám thừa nhận.

– Chắc cô sợ chú buồn đó. Lúc cô bác sĩ Thư qua thăm cô Hoài con nghe rõ ràng hai cô nói chuyện mà, cô Thư hỏi cô Hoài là chú Hiệp mới lấy vợ rồi, cô Hoài có mừng cho người xưa không?

Anh Hoàng càng nghe càng muốn nổi máu điên. Vợ chồng với nhau bao nhiêu năm mà sao chị cứ phải giấu diếm anh làm gì? Còn kêu lâu quá quên hết rồi chứ, nói dối trắng trợn như vậy mà cũng mở mồm ra được. Chị Hoài nằm dưới tầng hai thực ra cũng chưa vào giấc, đêm khuya thanh vắng giọng bé giúp việc thánh thót rót vào tai chị. Nó tường thuật nhưng lại cắt xén câu chuyện, cái đoạn chị bảo chị Thư đừng đùa linh tinh, chị với anh Hiệp không có gì nó lại chẳng kể cho anh Hoàng, đến khổ. Như mọi khi là chị xông lên ba mặt một lời rồi đấy, nhưng nay phải giữ gìn nên đành đợi chồng xuống mới nói rõ mọi chuyện. Chồng chị vẫn cáu, anh hỏi nếu không phải là anh Hiệp thì là anh nào? Chị không làm gì khuất tất thì việc gì phải giấu?

– Cái chuyện chăn gối lần đầu là do em bị tai nạn nên thế, em thề độc trước khi lấy anh em chưa từng ăn nằm với ai cả. Còn việc cảm nắng thì thời trẻ ai chả có, anh mỗi năm cảm nắng một cô anh cũng có nói cho em đâu?”

– Là do anh lo em ghen bóng ghen gió.

– Thì đó, em cũng lo thế đó!

Anh Hoàng đuối lý không cãi lại được vợ, bực bội quay người sang bên khác. Cơ mà bát đũa còn có lúc sứt mẻ nữa là vợ chồng, tính anh cũng hay quên giống mẹ Hoà, sáng hôm sau vẫn vui vẻ bón cháo cho vợ hại bé Hằng tức lộn ruột. Cô Bích nom thấy ngứa mắt chẳng kém, cô lẩm bẩm mắng chị Hoài. Bông ngồi cạnh cô hóng hớt được ngay lập tức mách mẹ.

– Mẹ Hoài ơi cô Bích bảo mẹ vô dụng á.

– Cái con ranh này, suốt ngày hớt lẻo.

Cô Bích quay sang giơ nắm đấm doạ Bông, Bông sợ chạy té khói, cô Bích với Bông cãi nhau chí choé. Ông Thuận quát cô Bích không được hỗn với chị dâu, bà Hoà nheo mắt nhìn con gái và cháu nội, à không, cháu ngoại mới đúng, con bé Bông cái mặt y sì thằng cha mà sao cái tính nó đành hanh giống con Bích thế không biết? Bông chạy mệt thì nhào vào lòng ông nũng nịu, Bông đi học rồi chị Hoài mới ghé tai cô Bích thủ thỉ.

– Nếu như ngày xưa mẹ Hoà khỏi bệnh chị đi làm luôn chứ không ở nhà chăm con mọn cho cô thì chắc bây giờ cũng bớt vô dụng, cô nhỉ?

Chị chỉ nói câu đó rồi bỏ lên lầu, cô Bích tức nghẹn họng. Cô bực vì bà ấy nói quá đúng khiến cô không phản biện được. Hồi đó ba Thuận, mẹ Hoà và anh Hoàng giận cô nông nổi nên không đến thăm. Chỉ có chị Hoài tay xách nách mang đủ thứ về quê chăm cô. Sau này Bông ra đời cũng là chị trông con cho cô đi học, đêm hôm dậy cho bé uống sữa để cô được ngủ nhiều. Ban đầu cô thương chị còn hơn anh Hoàng, chỉ là sau này mới phát hiện ra con người chị thâm độc khủng khiếp, mụ cố tình làm vậy để cướp Bông của cô. Bông nhà cô nói giỏi y như thằng cha nó vậy, cùng độ tuổi ấy mấy bé hàng xóm mới chỉ bập bẹ được vài từ nhưng Bông thì siêu ghê lắm, cái mồm liến thoắng suốt ngày như bà cụ non ý, ai gặp cũng khen con nhỏ có năng khiếu đặc biệt về ngôn ngữ. Cô tự hào về Bông bao nhiêu thì việc Bông không được gọi cô là mẹ khiến cô đau bấy nhiêu, cô tủi thân lắm mỗi lần nhìn Bông quấn quít bên chị Hoài. Lâu dần, cô hận chị, giận luôn cả Bông.

Chị Hoài trước những lời xỉa xói của cô Bích có vẻ bình thản nhưng ngồi trong phòng một mình lòng chị lại man mác buồn. Chị cố gắng cầm chắc cây cọ vẽ đưa qua đưa lại rất nhiều lần, ngặt nỗi chẳng có lần nào ưng ý. Xưa kia chị chỉ phác qua vài nét non xanh nước biếc hùng vĩ như hiện lên trước mắt, từ ngày bị tai nạn chân tay thô cứng nét vẽ mất đi vẻ tinh tế của nó. Đối với một người từng được rất nhiều giải hội hoạ như chị, sự cố năm ấy chẳng khác nào cơn gió cuốn đi đôi cánh ước mơ. Rất nhiều lần chị muốn tâm sự với chồng cho khuây khoả, tiếc rằng anh Hoàng không hiểu. Với những người chỉ có thể vẽ quả trứng gà tròn xoe như anh thì tranh vợ vẽ thế là tuyệt mỹ lắm rồi, anh còn bảo đàn bà con gái cần gì mơ mộng nhiều, vẽ mấy bức tranh, may mấy bộ đồ thì được bao nhiêu tiền cơ chứ, vợ cứ ở nhà anh nuôi cho sướng. Xét cho cùng anh là một người chồng tốt, còn chị, vẫn chưa thể gọi là một người vợ tốt, một người con dâu làm tròn bổn phận.

– Chị Hoài nhớ uống thuốc đúng giờ nghe chửa?

Mẹ Hoà ghé qua dặn con dâu, chẳng đợi chị dạ mẹ đã cùng bé Hằng khiêng mấy chum đất đựng tôm chua lên sân thượng phơi cho được nắng. Mùi tôm quyện lẫn mùi rượu nếp ngạt ngào và mùi riềng thơm nồng đầy quyến rũ, con bé Hằng nó cứ hít hà mãi mà không chán.

– Thơm quá bà ơi, bà khéo tay quá chừng luôn, khi nào tôm lên men chua bà đừng đem sang nhà bà Kỷ hết nhá, bớt lại cho con ăn với ạ. Cái nhà bà Kỷ có mỗi cậu con trai về nước mà làm rình rang như đám cưới không bằng ý bà nhờ.

– Cha bố nhà chị, mai sau chị có điều kiện rồi con chị đi nước ngoài tám năm mới về tôi sợ chị còn làm hơn thế ý chứ!

– Á? Tám năm á bà? Lâu dữ vậy? Khéo cậu quên xừ tiếng mẹ đẻ rồi cũng nên. Hôm xem tivi thấy cậu nói ba xàm ba láp con chả hiểu gì sất, cái mặt thì lạnh băng nom rõ chảnh. Nói chung chả bằng một góc chú Hoàng nhà mình nhờ bà nhờ, cơ mà tội chú Hoàng lấy phải cô Hoài, nhỡ đợt này cô vẫn không chửa được thì tính sao hả bà?

– Phỉ phui cái mồm nhà chị!

Bà Hoà nguýt con Hằng, nó cười hề hề kêu nó lo cho bà nên nó mới tính xa vậy thôi. Bà thở dài bảo nếu lần này thất bại chắc thuê người để họ mang thai hộ, giờ khoa học tân tiến rồi chẳng ai kỳ thị chuyện đó đâu. Bé Hằng nghe xong ôm bà thỏ thẻ nịnh nọt.

– Eo ui chú Hoàng phong độ như thế, đầy người muốn hoài thai tự nhiên với chú ý chứ, bà cần gì phải nhờ khoa học cho nó tốn kém, mỗi lần cả núi tiền chứ có ít đâu, mà chắc gì đã thành công? Cứ tự nhiên thôi bà ạ, vừa rẻ vừa chắc ăn.”

– Thì biết thế, nhưng sợ cô Hoài không chịu rồi vợ chồng lục đục chú Hoàng lại trách bà, mệt lắm.

– Ôi dào, bà mới là chủ cái nhà này chứ có phải cô Hoài đâu ạ. Bà đâu có làm gì sai mà chú Hoàng trách bà được? Sai là sai ở cô Hoài ý, người ta nói cây độc không trái gái độc không con cấm có sai đâu bà ạ.

– Thôi cứ đợi xem tình hình cô Hoài thế nào đã.

Bà Hoà chẹp miệng sai con Hằng đem nốt mấy lọ tương lên phơi. Ban sáng anh Hoàng thấy mẹ làm vất vả còn bảo mẹ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng ít thôi mới trẻ con chứ. Cha bố nhà anh, chả nhẽ anh không hiểu mẹ giúp dì Kỷ phần nhiều là vì anh à? Quan hệ hai bên gia đình tốt đẹp thì sau này chú Nhất sẽ để ý phần cái ghế Giám đốc xí nghiệp kẹo bánh Nhất Kỷ cho anh. Về mặt công việc là thế, còn về mặt tình cảm tất nhiên là mẹ thương dì Kỷ thật lòng, dì cũng thương mẹ lắm, chả bao giờ để mẹ thiệt cả. Đấy, nhờ mẹ làm mấy con tôm với vài lọ tương mà dì cũng qua gửi tiền đầy đủ, tranh thủ lên thăm cả con dâu của mẹ nữa. Ngày xưa dì mãi mới tòi ra được cậu Niệm nên dì hiểu nỗi khổ của chị Hoài, đàn bà hiếm muộn không những mong con mỏi mòn mà còn tối ngày bị điều tiếng, tủi lắm. Có lẽ vì thế nên chị Hoài thân với dì hơn mẹ Hoà, trước mặt dì chị thường tâm sự thật chứ không khách sáo.

– Khổ lắm dì ạ, người ngợm nó cứ mệt lả, sức thì chỉ được một phần mười sức lúc trước chả thiết làm gì. Mấy hôm nay con còn bị đau bụng dưới nữa chứ, thấy chị Thư bảo không có gì đáng ngại cơ mà thi thoảng đêm con chả ngủ được, nhiều khi chợp mắt chút lại mơ thấy cái kim tiêm của chị, bật dậy mà toát mồ hôi hột. Đợt này con mà trúng đứa nhỏ thì bắt trả giá thế nào con cũng chịu.

– Ôi dào đến lúc đẻ ra nó bướng lại chỉ mong tống vào ấy chứ. Như thằng Niệm khốn nạn kia kìa, dì mà không giả bệnh nó có thèm vác mặt về khối ra ấy. Nghĩ mà bực bội.

Chị biết dì nói vậy để an ủi chị thôi chứ gương mặt dì khi nhắc tới cậu rạng rỡ biết bao. Sinh ra đứa con trai thành đạt, làm gì có bà mẹ nào không tự hào chứ? Chị Hoài thì chả dám mong được như dì, chị chỉ cần có con thôi, có con là tốt lắm rồi, con dù hơn hay kém người ta chị cũng không quan trọng, miễn con khoẻ mạnh bình an là được. Dì Kỷ hiểu suy nghĩ của chị, trước khi về dì đưa chị mấy chiếc vòng cho hai vợ chồng, bé Bông và cô Bích. Là những sợi dây bình an màu đỏ nhỏ xíu dì xin mãi trên núi, cô Bích và anh Hoàng chê quê nên quẳng cho Bông, một mình Bông được đeo hẳn ba chiếc, một chiếc tay trái, một chiếc tay phải, một chiếc cổ chân trái. Thấy cổ chân phải hơi trống Bông định xin mẹ Hoài nốt chiếc còn lại, nhưng thấy mẹ Hoài đeo vào tay rất xinh đẹp rồi nên thôi.

– Mẹ Hoài ơi bạn Sò cũng có búp bê Mỹ á, anh Khôi với chị Thu mua cho bạn ý hai em búp bê lận cơ. Mẹ Hoài gọi điện cho cậu Niệm dặn cậu mua cho Bông hẳn hai mươi em búp bê đi mẹ Hoài, để Bông đem đến lớp chơi á.

Bông nhất định phải có nhiều búp bê hơn Sò nên Bông nài nỉ mẹ tới tấp luôn, Bông đâu có biết liên lạc với cậu Niệm cực kỳ khó. Anh Hoàng thân với cậu như anh em ruột thịt thì chị Hoài cũng xem như chị dâu cậu, ấy thế mà hàng năm chị nhắn tin chúc Tết cậu “seen” thôi chứ có bao giờ “reply”. Tám năm qua cậu nhắn đúng được cho chị ba tin nhắn, mỗi tin không quá hai mươi ký tự. Mà không biết là cậu nhắn hay trợ lý của cậu nữa, tại rất nhiều dịp lễ chú Nhất, dì Kỷ, ba Thuận, mẹ Hoà và anh Hoàng đều nhận được những tin nhắn dài sướt mướt với nội dung na ná nhau, người lớn trong nhà cảm động rớt nước mắt, chỉ có vợ chồng chị Hoài mỉm cười nhìn nhau, đồng tình mắng cậu soạn có vài cái tin cũng lười.

– Mẹ Hoài xinh đẹp ơi mẹ mau gọi cho cậu đi mẹ!

Bông níu tay mẹ phụng phịu, mẹ bảo Bông đợi ba Hoàng về nhờ ba gọi, Bông chạy ra ngoài ngõ đợi mãi ba mới về cơ mà ba lại kêu Bông sang nhà bà Kỷ. Bà Kỷ giúp Bông bấm số của cậu, còn đưa máy cho Bông nói chuyện với cậu hẳn hoi. Giọng cậu ngọt như giọng con gái ý, Bông được cậu khen thích hết cả người đi á, tung tăng về khoe ba Hoàng hại ba suýt cười sặc. Cậu Niệm nói chuyện với dì Kỷ cậu còn chả bao giờ nói thừa từ nào nữa là nịnh ngọt Bông, không khéo Bông vừa được tiếp chuyện với bạn gái cậu cũng nên. Cơ mà ba Hoàng kệ Bông thôi, cho Bông ríu rít cho vui cửa vui nhà.

– Nana ơi cậu Niệm thương chị lắm luôn á, cậu Niệm hứa mua cho chị hai mươi em búp bê luôn, xong chị cho Nana chơi cùng chị nha!

Bông xoa đầu Nana thích thú kể lể, cô Hằng nghe thấy chẹp miệng tiếc cho con Bông ở với cô Hoài nhiều nên thần kinh không bình thường, nó làm như con chó hiểu tiếng người không bằng, chị Bông với cả em Nana nghe ngứa cả tai. Nhưng thôi kệ Bông, cô Hằng giờ phải dọn vườn cho xong cô còn có việc. Theo như Hằng thăm dò thì bà Hoà không hề bài xích việc tìm người đẻ thuê cho chú Hoàng, như vậy chỉ cần Hằng sinh được cho chú một thằng cu thôi thì đời Hằng sẽ lên mây. Hằng nghĩ mà phấn khởi khủng khiếp, tối đó Hằng tắm mất gần một tiếng mới xong, chôm luôn lọ nước hoa của cô Hoài xịt lên người rồi rón rén lên phòng làm việc của chú Hoàng liều lĩnh tắt điện. Hằng cứ lo chú mắng cơ, nhưng không, chú lao ra ôm Hằng liền. Màn đêm mờ ảo khiến Hằng không thể nhìn thấy gương mặt chú, nhưng vòng tay của chú mới rộng lớn và vững chãi làm sao. Chú bồng Hằng đặt trên đùi, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa bụng Hằng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN