Huyết Hận Phi Ưng
Chương 56: Tranh Đoạt Ngôi Minh Chủ (3)
Quần hùng không ai hay biết đây là lúc hung hiểm nhất, tính mạng hai lão như ngàn cân treo sợi tóc, bởi hai lão không đấu theo cách bình thường mà đang đấu nội lực.
Sát Bất Hoàn thấy nội lực của đối phương như sóng Trường Giang cuồn cuộn xô tới, hết lớp này tới lớp khác thì ngấm ngầm kinh hãi. Càng đấu nội lực của Quan Tinh Phi như càng gia tăng chẳng có dấu hiệu gì suy kiệt.
Chỉ có Quan Tinh Phi mới biết nội lực của lão có giới hạn, nếu như cứ tiếp tục giao đấu thì cả hai sẽ cùng lưỡng bại câu thương.
Nhưng lúc này họ không thể dừng lại được nữa rồi, đành phải gia tăng thêm nội lực may ra một người thất thủ trước thì người kia còn toàn mạng.
Lúc này trên đầu Sát Bất Hoàn đã bốc lên một luồng bạch khí, lúc đầu mỏng, bay tản mát nhưng sau đậm dần, bốc thành một trụ lớn. Quan Tinh Phi thì mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm y phục, mặc lúc đỏ lúc trắng xem chừng khó cầm cự được lâu hơn. Lúc này chỉ cần bên ngoài bắn lén ám khí dù nhỏ như cây kim cũng khiến hai lão mất mạng.
Bên dưới quần hùng cũng đã nhận ra tình trạng hung hiểm của hai lão. Không ai bảo ai, mọi người đều tập trung theo dõi từng cử động của hai đối thủ. Một người nói khẽ:
– Không xong rồi, hai lão già ấy đang định chết cùng nhau hay sao vậy?
Người khác thêm vào:
– Phải ngăn hai lão ấy lại.
Nhưng nói thế chứ chẳng ai dám vọng động cả. Bởi muốn cứu Sát Bất Hoàn và Quan Tinh Phi thì phải có nội công cao hơn hẳn hoặc chí ít là ngang bằng nếu không thì cả ba sẽ cùng dắt tay nhau xuống gặp Diêm Vương. Nội lực của hai lão lúc này đã suy kiệt nhưng không ai đoán biết được họ còn bao nhiêu nội lực trong người, rủi có bề gì lại liên lụy tới mình thì nguy.
Bọn người hai phái Cuồng Sát Giáo Thánh và Ngũ Độc Cốc nhanh chóng tỏa ra bao vây quanh đài, khí giới chuẩn bị sẵn sàng, rõ ràng bọn chúng cũng có ý đề phòng người ám toán.
Tam Tú Thiên Sơn đưa mắt nhìn nhau. Đại Tú gật đầu rồi tiến nhanh về phía đài.
Lão vừa đi được mươi bước thì có một bóng người bay ra khỏi đài rơi như bao gạo bị quẳng xuống trước mặt. Thì ra đó chính là Sát Bất Hoàn. Trên đài, Quan Tinh Phi cũng thổ ra một ngụm máu tươi. Lão vội ngồi xuống điều tức khí huyết.
Sát Bất Hoàn tuy bị thương nặng nhưng cũng ráng ngồi dậy gầm lớn:
– Tên gian tặc bỉ ổi sao ngươi dám hạ độc ta…
Quần hùng đang ngỡ là Quan Tinh Phi nội công cao hơn Sát Bất Hoàn nên thủ thắng nhưng nghe Sát Bất Hoàn nói thế thì đùng đùng nổi giận la hét:
– Thật là hèn hạ.
– Như thế phạm vào điều lệ đả lôi đài rồi…
Hắc y nhân cũng vội bước lên đài nói:
– Quan huynh đã không tuân thủ điều lệ xem như trận này thua cuộc.
Quan Tinh Phi cười ha hả nói:
– Xin hỏi các vị Quan mỗ đã phạm vào điều lệ nào?
Quần hùng nhao nhao:
– Không được dùng ám khí trong khi giao đấu…
Quan Tinh Phi càng cười lớn hơn nói:
– Thế có ai biết ta đã dùng ám khí gì đả thương Liễu huynh không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau:
– Chuyện này…
Người phái Cuồng Sát Giáo Thánh quát lớn:
– Rõ ràng sư phụ ta trúng độc mà ngươi còn lớn tiếng nói không dùng ám khí đánh lén sao?
Quan Tinh Phi hừ một tiếng đáp:
– Hạ độc đâu nhất thiết phải dùng tới ám khí. Ta chỉ mới thổi có một hơi thôi mà Sát Bất Hoàn huynh đã ra nông nỗi rồi. Trong điều lệ đưa ra chỉ nói là không được dùng ám khí chứ có nói là không được hạ độc…
Quần hùng đuối lí chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Hắc y nhân thầm nghĩ “Đúng là ta có sai sót trong chuyện này, không ngờ khả năng hạ độc của Quan Tinh Phi lại lợi hại như thế. Xem ra phen này giữa hai phái Ngũ Độc Cốc và Cuồng Sát Giáo Thánh không thể tránh khỏi một phen ác đấu…” Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi Hắc y nhân thấy trong lòng buồn bực vô cùng. Lão nói:
– Quan huynh…
Nhưng lão chưa kịp nói hết câu thì Quan Tinh Phi đã nói:
– Hầy, Lão huynh không cần phải nói, lúc nãy Quan mỗ cũng vì bất đắc dĩ mới phải hạ độc thủ với Liễu huynh thôi.
Lão vẫy tay ra hiệu cho đệ tử mang thuốc giải tới giao cho Sát Bất Hoàn.
– Liễu huynh, mọi ân oán giữa chúng ta hôm nay chấm dứt tại đây, Quan mỗ may mắn thắng được huynh, nếu như huynh còn chưa phục thì sau này có thể tìm tới Ngũ Độc Cốc bất cứ lúc nào, Quan mỗ xin được thỉnh giáo.
Sát Bát Hoàn nhận thuốc giải lão nói mấy câu cảm kích rồi lui về lều của Cuồng Sát Giáo Thánh vận công trị thương.
Quan Tinh Phi ngồi trên đài tĩnh dưỡng khá lâu nhưng chưa ai lên thách đấu với lão cả. Ai cũng thấy lão vừa rồi tổn hao không ít nguyên khí nên muốn cho lão thêm chút thời gian phục hồi công lực. Mới hay bọn hắc đạo này thường ngày hành động ngụy dị nhưng cũng không phải là những kẻ đồi bại mất hết nhân tính nhân, lúc kẻ khác gặp nguy mà cầu lợi cho mình. Xét thấy hành động đó cũng đủ hơn bọn người luôn dương dương tự đắc cho mình là danh môn chánh phái.
Một hồi lâu sau, Quan Tinh Phi từ từ đứng dậy, lão nhìn khắp lượt quần hùng rồi nói:
– Đa tạ thịnh tình của các vị. Bây giờ có ai muốn đấu với lão phu xin mời bước lên đây.
Lão vừa nói xong thì một tràng cười khanh khách vang lên rồi một bóng người mặc áo xanh đeo mạng che mặt từ bên dưới vọt lên, thân pháp như én lượn. Người đó đáp xuống trước mặt Quan Tinh Phi lạnh lùng thốt:
– Phiêu Phiêu muốn lãnh giáo tuyệt kỹ của Cốc chủ.
Quần hùng bên dưới bấy giờ mới ồ lên. Thì ra người vừa lên đài khiêu chiến với Quan Tinh Phi là Liễu Phiêu Phiêu nữ ma đầu nổi danh tàn ác với ngoại hiệu Hắc Thánh Cầm.
Liễu Phiêu Phiêu tay cầm một cây cổ cầm đen bóng, ả không đợi Quan Tinh Phi đáp lời thân hình đã vọt lên trên không trung rồi ở thế lơ lửng đó gảy khúc nhạc Phong Kiều Dạ Bạc
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong như hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
Tiếng đàn nghe rùng rợn khiến mọi người lạnh gáy tựa như nghe tiếng quạ hoang kêu gào trong sương.
Liễu Phiêu Phiêu huy động công lực vào cây cổ cầm, mấy tiếng tinh tang vang lên đồng thời ba luồng đao khí nhằm vào Quan Tinh Phi bắn ra. Đao khí thanh thoát mà âm hiểm.
Quan Tinh Phi quát lên một tiếng vung song chưởng lên đỡ. Đao khí không làm gì được lão nhưng cắt vụn mấy vạt áo nơi cổ tay lão, trong lòng lão biết đối phương đã giở tuyệt học ra, sẽ rất khó đối phó.
Âm kình từ cây thất huyền cầm như một lớp sóng cuồn cuộn đánh ra. Quan Tinh Phi cười nhạt, không biết từ khi nào trên tay lão đã cầm một cặp đoản kích. Mũi kích xoáy lên công kích, kình phong vang vọng bốn phía.
Thân hình Liễu Phiêu Phiêu vẫn lơ lửng trên không trung, trước chiêu thế dời non lấp bể ấy khó lòng tránh né nhưng ả chỉ khẽ xoay cây đàn lên đón đỡ rồi mượn lực từ từ đáp xuống. Nguyên cây đàn của ả là Thiết Cầm nên đao thương bất nhập.
Một người khí kình mạnh mẽ, một người nội lực hồn hậu, ác đấu với nhau ngoài trăm chiêu khiến cho quần hùng bên dưới lắc đầu thè lưỡi.
Quan Tinh Phi thình lình quát lên một tiếng, song kích nhắm hướng Liễu Phiêu Phiêu phóng tới. Thế phóng mau lẹ khác thường. Không đợi hết chiêu, tả thủ xuyên qua hữu thủ đánh ra chiêu Hiệp Khê Sơn Hải. Chỉ nghe một tiếng rắc khô gọn, cánh tay Quan Tinh Phi đánh trúng vào trụ đàn. Cánh tay lão tê chồn. Nhưng lão đã kịp bắt gọn song kích.
Liễu Phiêu Phiêu bật cười khanh khách. Móc câu nơi tay ả khua lên một vòng lấp loáng ánh ngân quang, bức Quan Tinh Phi phải lùi mấy bước. Rồi lại nẩy mấy tiếng đàn nhịp điệu cấp bách, trong tiếng đàn đã vận nội lực thượng thừa vào để làm rối loạn tâm thần đối phương. Nội lực đối phương vì tiếng đàn phát động mà bị kiềm chế một cách bất ngờ. Tiếng đàn khoan thai thì đối phương ra chiêu thong thả. Tiếng đàn dồn dập thì đối phương ra chiêu cấp bách. Như vậy đối phương lâm vào tình thế không thể chống đỡ được.
Phương pháp dùng cầm âm hòa lẫn với võ công đã đi đến trình độ võ học tối cao. Nếu nó cao đến độ chót thì không cần phải ra chiêu, chỉ một tiếng đàn cũng đủ làm cho địch nhân tán loạn tâm thần, lộn ngược kinh mạch biến thành kẻ điên khùng, tệ hơn nữa là đứt hết kinh mạch mà chết.
Trình độ Liễu Phiêu Phiêu chưa đạt tới cảnh giới đó. Nhưng cũng đủ khiến cho quần hùng bên dưới chao đảo, khí huyết nhộn nhạo khó chịu không tả. Mọi người đành ngầm vận công bế hết kinh mạch nhưng có mấy người vẫn phải thổ huyết ra ngoài.
Trên đài Quan Tinh Phi vẫn bất động. Sắc mặt hồng hào chẳng có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn cả. Liễu Phiêu Phiêu khẩy đàn càng lúc càng mau, nhịp điệu khẩn trương, tiếng đàn mãnh liệt. Bỗng “bực” một tiếng, một dây đàn đứt. Lại nghe “bực, bực” thêm mấy tiếng, toàn bộ dây đàn đứt hết. Liễu Phiêu Phiêu nhăn nhó đứng nhìn Quan Tinh Phi, vẻ mặt ả hết sức thê lương, vậy là bao năm khổ luyện đã thành vô dụng.
– Quan Cốc chủ nội lực thâm hậu, Phiêu Phiêu xin cam bái hạ phong.
Nói rồi phi thân xuống khỏi đài. Rồi bỏ xuống núi, vừa đi vừa hát một khúc hát của Lý Thương Ẩn:
Cầm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên
trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh, châu hữu lệ
Lam Điền nhật noãn, ngọc sinh yên…
Quần hùng nhìn theo dáng ả khuất dần, thở phào nhẹ nhõm, rồi không ai bảo ai cùng hướng về phía đài chúc mừng cho Quan Tinh Phi. Chỉ có lão mới biết vừa rồi lão thắng hoàn toàn là may mắn. Lúc đấu cùng Sát Bất Hoàn, nội lực của lão đã bị tiêu tán hết nên không bị ảnh hướng bởi ma cầm của Liễu Phiêu Phiêu.
*Phong Kiều Dạ Bạc
Trăng tà chiếc quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San
*Cầm Sắt (Lý Thương Ẩn)
Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm
Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên
Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!