Huyết Hận Phi Ưng - Chương 61: Kiếm Yến Nhân (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Huyết Hận Phi Ưng


Chương 61: Kiếm Yến Nhân (2)


Kiếm Yến Nhân nhảy lùi lại ba bước, tay nắm chặt thanh đao, mặt đằng đằng sát khí, sẵn sàng nghênh địch. Nhưng Đại Tú không xuất thủ. Lão đưa tay rút thanh trường kiếm sau lưng, lưỡi kiếm sắc trắng, tua kiếm màu đỏ…

– Kiếm ơi kiếm, hôm nay ngươi lại phải nhuốm máu người nữa rồi. Mùi máu quả thật rất tệ, ta biết ngươi không thích chút nào. Ta cũng không thích. Nhưng biết phải làm sao. Muốn ngăn thảm cảnh của giang hồ ngươi buộc phải nhuốm máu của một vài kẻ điên cuồng mà thôi.

Giọng lão nghe thật thê lương, não nề.

– Huynh đệ, trước khi ta buộc phải vung kiếm, ta muốn cho huynh đệ một cơ hội cuối…

Kiếm Yến Nhân nhếch mép cười:

– Nếu vãn bối không muốn nhận cơ hội đó…

Đại Tú rít lên:

– Thì ngươi sẽ phải chết.

Đôi mắt Kiếm Yến Nhân lạnh lẽo nhìn ra xa. Hắn không đáp lời Đại Tú đồng nghĩa với việc hắn từ chối cơ hội mà lão nói. Cơ hội là tự mình tạo ra, trước khi hắn bạt đao, hắn tự tin hắn có một cơ hội, hắn không cần cơ hội kẻ khác ban cho.

Một tiếng cạch khô khốc vang lên, Đại Tú đã tra kiếm vào vỏ. Kiếm Yến Nhân ngạc nhiên hỏi:

– Tiền bối còn chờ gì mà chưa ra tay.

– Ta còn chưa đạt được mục đích của mình.

– Tiền bối còn có mục đích gì nữa sao?

– Phải.

Lão đáp gọn rồi vung tay, một vò rượu từ trên gò đất lão ngồi ban nãy bay tà tà về phía Kiếm Yến Nhân. Kiếm Yến Nhân đón lấy bình rượu, ngơ ngác nhìn Đại Tú.

– Ta tới đây muốn mời ngươi uống rượu. Lâu lắm rồi mới gặp được một kẻ thú vị như ngươi. Rất thú vị.

– Được tiền bối ưu ái Yến mỗ thấy mình sống thật không uổng phí. Mời tiền bối…

Gã nói rồi mở bình rượu, đưa lên uống liền một hơi.

– Hảo mỹ tửu. Trúc Điệp Thanh ba mươi năm…Quả là rượu ngon…

Đại Tú bật cười:

– Hảo nhãn lực. Hảo thính lực. Hảo huynh đệ. Ha ha ha.

Lão đón lấy bình rượu từ tay Kiếm Yến Nhân ngửa cổ uống liền một hơi.

– Trong đời lão chưa lúc nào thống khoái như lúc này, ha ha ha.

Kiếm Yến Nhân cũng cười. Vẻ băng lạnh của gã đã tan biến. Một già, một trẻ thi nhau đối ẩm đắc ý vô cùng.

– Huynh đệ đao pháp của ngươi rất khá. Chỉ có ba chiêu thôi nhưng bên trong ẩn chứa vô số biến hóa ảo diệu. Ngươi nói thật đi sư phụ của ngươi là ai?

Kiếm Yến Nhân lắc đầu đáp:

– Vãn bối đã nói rồi, vãn bối không có sư phụ.

– Không có người chỉ điểm sao ngươi có thể luyện thành thứ đao pháp này được? Nội công của ngươi cũng rất khá, với tuổi tác của ngươi không thể có nội lực thâm hậu như thế…

– Tiền bối nói đúng. Nội lực của vãn bối do người khác truyền cho. Còn đao pháp do vãn bối tự lĩnh hội.

Đại Tú trợn tròn mắt nhìn Kiếm Yến Nhân trầm trồ thán phục:

– Huynh đệ quả là kì tài võ học!

– Tiền bối quá khen, vãn bối không dám nhận.

– Ha ha, huynh đệ cứ kiêu ngạo một chút đi, khiêm tốn không giống bản tính của huynh đệ đâu.

Kiếm Yến Nhân ngượng nghịu cười:

– Trước mặt tiền bối vãn bối không dám tự kiêu.

Đại Tú thở dài nói:

– Huynh đệ, lát nữa đây ta buộc phải vì đại nghĩa mà giết chết huynh đệ nhưng thực tâm ta không hề mong muốn điều đó. Không phải vì ta ưu ái cho huynh đệ đâu, mà vì ta tiếc cho những tuyệt học của huynh đệ sẽ phải cùng huynh đệ chôn sâu nơi đáy mộ. Lúc đó Đại Tú ta mang tội làm thất truyền một pho đao pháp vô tiền khoáng hậu, những kẻ hậu nhân sau này nếu biết được sẽ trách móc ta…

Kiếm Yến Nhân gật gù nói:

– Tiền bối nói cũng đúng lắm. Nhưng nếu như người hôm nay phải chết không phải là vãn bối thì không biết sau này hậu nhân có trách móc vãn bối đã hủy đi loại kiếm pháp có thể khắc chế được đao pháp của vãn bối?

– Ha ha ha, nói phải lắm, nói đúng lắm. Huynh đệ, càng lúc ta càng có cảm tình với huynh đệ đó. Con người huynh đệ rất là thú vị…

– Tiền bối cũng rất thú vị…

– Nào, nào mau uống cạn đi…

– Tiền bối, vãn bối có vài điều không hiểu muốn thỉnh giáo tiền bối, hy vọng tiền bối giúp vãn bối.

– Đương nhiên là ta sẽ giúp ngươi. Nhưng trước hết ngươi phải trả lời ba câu hỏi của ta.

Kiếm Yến Nhân nhíu mày suy nghĩ rồi quả quyết đáp:

– Xin tiền bối cứ hỏi.

– Được! Câu thứ nhất, ngươi có phải là kẻ mạo danh Phong Di Lăng?

Kiếm Yến Nhân lắc đầu:

– Hoàn toàn không.

– Câu thứ hai, ngươi là… người của Phi Ưng Giáo?

Kiếm Yến Nhân không do dự, gật đầu nói:

– Vãn bối đã từng là người của Phi Ưng Giáo.

Đại Tú gật gù nói:

– Vậy mối thù mà ngươi nói có phải ngươi muốn báo thù cho ma giáo?

– Đây có phải là câu hỏi thứ ba không?

– Cứ coi là như thế.

– Đúng vậy. Vãn bối muốn báo thù cho bổn giáo. Vãn bối đã trả lời ba câu hỏi của tiền bối, bây giờ xin tiền bối hãy trả lời những thắc mắc của vãn bối.

– Được, ngươi cứ nói.

– Thực ra tiền bối là ai?

Đại Tú giật mình hỏi:

– Sao ngươi lại hỏi thế? Ta là Đại Tú trong Tam Tú Thiên Sơn…

Kiếm Yến Nhân cười nhạt:

– Trên Phổ Đà Sơn vãn bối đã không vạch trần chân tướng của tiền bối, nhưng ở đây có lẽ tiền bối nên nói thật, tiền bối không phải là Đại Tú…

– Dựa vào đâu mà ngươi nói thế?

– Hơn mười năm trước vãn bối đã có duyên được diện kiến ba vị Tam Tú Thiên Sơn, lẽ nào khi gặp lại họ lại không nhận ra vãn bối chứ?

– Đã hơn mười năm rồi làm sao bọn ta nhớ nổi. Trí nhớ của người già thường không được tốt…

– Tiền bối bất tất phải dấu diếm. Tam Tú Thiên Sơn từng có ơn với vãn bối, nay không thấy các lão nhân gia tới đây chắc là các vị ấy đã xảy ra chuyện gì, xin tiền bối cho vãn bối rõ.

Đại Tú nói:

– Ngươi không thắc mắc chuyện tại sao bọn ta lại giả dạng Tam Tú Thiên Sơn sao?

– Muốn giả dạng ba lão nhân gia đâu phải chuyện dễ. Tuy tiền bối không phải là Đại Tú nhưng chắc được lão nhân gia ủy thác, ngay cả võ công chân truyền của lão nhân gia cũng đã truyền thụ cho tiền bối… Trừ phi tiền bối là người thân tín mới được lão nhân gia tin tưởng mà giao phó…

Đại Tú bật cười, vỗ tay nói:

– Nhận xét đúng lắm. Không ngờ ba người bọn ta đã dốc bao tâm sức mà vẫn bị ngươi vạch trần, thật đáng hổ thẹn.

– Tiền bối với lão nhân gia là…

Chưa kịp để Kiếm Yến Nhân nói hết câu, Đại Tú đã ngăn lại:

– Ấy, ngươi đã biết ta không phải Đại Tú thì sao còn tiền bối này tiền bối nọ nữa?

– Vậy vãn bối…, à tại hạ phải xưng hô với các hạ như thế nào?

– Danh tánh của ta tạm thời chưa thể tiết lộ cho ngươi biết. Chỉ có thể cho ngươi biết ta họ Hà.

– Hà huynh, vạn hạnh…

– Yến huynh còn muốn hỏi gì nữa không?

– Hiện giờ ba lão nhân gia đang ở đâu? Họ vẫn được mạnh khỏe chứ?

Người họ Hà buồn bã lắc đầu:

– Ba huynh đệ ta có duyên gặp được ba vị nhân gia. Chỉ tiếc là không được bao lâu… Các lão nhân gia…Các vị ấy đã an nghỉ rồi…

– Sao? Các lão nhân gia đã an nghỉ rồi sao? Ôi thiên địa thật vô tình, ta không có cơ hội đền đáp công ơn của các lão nhân gia nữa rồi.

Hà lão đại để mặc cho Kiếm Yến Nhân than thở. Y đang suy tính tới những chuyện hệ trọng hơn. An nguy của giang hồ đang đè nặng lên vai y. Liệu Hắc Bạch đạo có thể tránh khỏi tai kiếp tàn sát lẫn nhau hay không phụ thuộc vào y rất nhiều.

– Yến huynh, ta có vài điều muốn nói với huynh. Hy vọng huynh có thể lưu tâm. Đó cũng là tâm nguyện của các vị nhân gia trước lúc ra đi.

– Hà huynh xin cứ nói. Nếu là việc các vị nhân gia giao phó thì tiểu đệ sẽ dốc hết sức quyết không từ nan.

– Được, nếu thế ta xin nói thẳng. Yến huynh có thể gác thù oán cá nhân sang một bên để cùng ta hóa giải thù oán giữa hai phe Hắc Bạch được chăng?

Kiếm Yến Nhân mặt biến sắc nói:

– Hà huynh, sao Hà huynh có thể yêu cầu Yến mỗ một việc khó khăn như thế. Mối thù của bổn giáo Yến mỗ khắc cốt ghi xương gần hai mươi năm nay sao có thể nói bỏ là bỏ được.

– Yến huynh, xin nghe tại hạ nói. Năm xưa, khi Phi Ưng Giáo bị tiêu diệt Hắc Bạch đạo đều có dính líu. Người thì vì trừ hại cho võ lâm, kẻ lại vì họa đồ kho tàng và bí kíp võ công… Những người có liên quan không phải là ít. Nhưng đó là những chuyện trong quá khứ, hà tất bọn hậu bối chúng ta phải khơi lại chuyện cũ khiến cho giang hồ náo loạn. Thay vì báo thù sao huynh không đứng ra giúp cho võ lâm xóa bỏ thù oán, hưởng cuộc sống thái bình. Như thế thì nghiệp chướng mà tổ tiên chúng ta gây ra sẽ nhẹ đi. Ở chốn cửu tuyền họ sẽ không oán trách chúng ta mà còn cảm ơn chúng ta nữa.

– Hà huynh, huynh đâu phải tận mắt chứng kiến phụ mẫu huynh, huynh đệ huynh chết thảm như thế nào, sao huynh có thể hiểu được vết thương trong lòng một đứa bé khó lòng mà lành được. Thù hận cứ chất chứa ngày này qua ngày khác, ta chỉ hận là chưa được tận tay giết chết từng kẻ thù mà thôi. Bảo ta không giết chúng mà giúp chúng ta không thể nào làm được.

Hà lão đại bật cười, tiếng cười của y nghe thật bi thảm:

– Yến huynh, huynh biết gì về Hà mỗ chứ? Có nỗi đau nào mà Hà mỗ chưa phải nếm trải. Bị người khác hiểu lầm, chửi rủa, khinh bỉ, cả Hắc Bạch đạo không có chỗ cho Hà mỗ dung thân. Thân thế thì mù mờ, phụ mẫu là ai, tại sao ta lại có mặt trên cõi đời này, tên họ ta là gì ta cũng không biết. Ta sống mà phải ẩn thân dưới danh nghĩa của người khác, hôm nay ta là người này, ngày mai lại là người khác, không được đường đường chính chính đứng trong giang hồ. Làm người như thế thì thà đâm đầu xuống sông chết quách đi. Nhưng ta chưa thể chết được, bởi ta chết đi rồi thì sẽ có rất nhiều người nữa phải chết, ta phải sống để bảo vệ những người mà ta yêu quý. Nếu như phải thù hận, phải báo thù thì kẻ thù của Hà mỗ không ít hơn Yến huynh là mấy đâu.

Kiếm Yến Nhân lặng người đi. Dù sao thì y cũng còn sung sướng hơn Hà lão đại, bởi y được sống dưới thân phận của mình. Y biết phụ mẫu y là ai, họ là người thế nào.

– Hà huynh, đệ hiểu những gì Hà huynh nói. Được đi cùng đường với Hà huynh, thiết nghĩ không có gì sung sướng bằng. Yến mỗ sẽ giúp huynh nhưng với một điều kiện.

– Yến huynh cứ nói.

– Sau khi ta giúp huynh hóa giải thảm sát võ lâm ta muốn huynh không can thiệp vào việc báo thù của ta…

– Yến huynh vẫn còn muốn báo thù sao?

– Phải, có một số kẻ ta nhất định phải giết. Nhưng Hà huynh yên tâm, ta sẽ không lạm sát người vô tội đâu.

– Ta tin ở Yến huynh.

Đúng lúc đó thì Hà lão nhị và Hà lão tam cũng xuất hiện:

– Hà hà, cuối cùng thì Yến đại hiệp cũng đi chung đường với ba huynh đệ ta rồi. Việc này đáng uống mừng, đáng uống mừng phải không lão đại.

Hà lão tam lém lỉnh:

– Hì hì, uống mừng việc chúng ta lại mang thêm một thân phận mới. Là họ Hà… đấy lão nhị.

Y cố ý kéo dài chữ “Hà”. Khiến cho Hà lão đại lúng túng, nguýt y một cái. Y được thể càng cười lớn hơn.

Kiếm Yến Nhân không hiểu khuất tất đằng sau nên chỉ biết cười cười.

Hà lão nhị và Hà lão tam mang ra thêm mấy vò rượu cùng một con gà đã được nướng chín. Cả bốn người kể từ lúc đả lôi đài tỷ võ đoạt soái đến giờ chưa ăn uống gì nên vui vẻ chia nhau ăn uống ngon lành.


Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN