[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian


Chương 3


Đời là bể khổ, Phật đã dạy

Và theo một cách nào đó, tôi thấy Phật đã nói đúng. Vụ việc bị dân anh
chị hỏi thăm hôm qua thực sự là một cú sốc khá lớn, nhất với những tên
loi nhoi nửa mùa như tôi.

Sau khi phóng ra xa khỏi hiện trường, tôi quyết định sẽ đi vào những con đường lớn, đông người, nhiều lô cốt, dễ kẹt xe. Những nơi như thế nếu
lũ đàn em của Tóc Dựng còn đuổi theo thì tôi còn có thể kêu cứu với
những người bên đường.

Chưa bao giờ tim tôi đập mạnh đến thế. Chưa bao giờ mắt tôi lại nhòe đi như thế. Chưa bao giờ tôi thấy con quỷ của nỗi sợ hãi lại trùm lấy tôi
chặt đến thế. Mắt tôi giờ vẫn còn nhạt nhòa đấy… Nhầm, chỉ là mấy giọt
nước mắt chảy ra từ lúc nào không biết. Quẹt đi những giọt nước mặn, tim tôi giờ đã trở lại bình thường. Nhưng có một con suối của nỗi sợ hãi âm ỉ chạy trong tâm hồn tôi

Giữa đám đông, nhưng cảm thấy tách biệt với thế giới…

Đã từng có người bảo rằng thế giới này thực sự không có định mệnh. Đó
chỉ là tên gọi của những điều đau buồn, tệ hại mà chúng ta không tránh
được hoặc phạm phải. Nếu “định mệnh” thực sự là thế, tôi sẽ là một cô
gái không có “định mệnh”. Cuộc đời tôi từ đầu đến giờ quá đơn giản và
quá trung bình để có thể kể ra. Sinh ra, lớn lên, đi học, đi làm, lập
gia đình, chết. Không có gì đặc biệt, như vô vàn con người khác trên
hành tinh này. Tôi sẽ mãi chỉ là người làm việc sau cánh màn, lén nhìn
qua tấm vải đỏ. Nơi ngoài kia, những diên viên chính của câu truyện được ánh đèn rọi vào, được những khán giả vỗ tay tán thưởng. Sau những ánh
đèn kia là những con người thầm lặng như tôi, làm nhiều việc nhất nhưng
không bao giờ có ai nhớ nổi tên để kể ra. Họ gọi chúng tôi là “đám
đông”, là “quần chúng”, là “nhân dân”, là “người”

Con đường vắng vẻ dưới ánh chiều tà he hắt. Tôi đã quá sức đi lòng vòng
trong thành phố chỉ vì một nỗi sợ vô cớ. Nhà tôi hiện ra dưới bóng râm
của cây bàng vĩ đại được cách dây cả chục năm. Nó im ỉm và lờ đờ một
cách khác thường…

Đáng lẽ tối hôm qua tôi phải khai báo với cha mẹ mọi việc như những tờ
báo hay chỉ dẫn, nhưng có lẽ vì những tờ báo không phải là con trẻ, nên
họ mới nói như thế.

Đêm tới, tôi nằm nhìn lên trần nhà. Bóng tối phủ đầy. Có điều gì đó mắc
vào cuống họng của tôi. Căn phòng nhỏ trầm tĩnh đến kì lạ. Đầu ong ong.
Bóng đêm như một tấm mền vô hình nhẹ tênh, phủ lên tất cả những kẻ thức
khuya một nỗi buồn không trọng lượng. Nó tràn vào tâm hồn tôi, lắng
xuống đáy.

Tôi ngẫm nghĩ về chuyện này một cách vô thức.Nó khiến tôi nhận ra một
điều gì đó. Vì nó bắt đầy như một trò đùa, nhưng lại kết thúc bằng một
thảm họa.

Nó khiến tôi bắt đầu nhận thức được hậu quả sẽ xảy ra bởi những việc
mình làm, mình nói. Tôi bỗng nhận ra rằng tôi đang bước qua cái thời mà
những gì tôi nói đều là một trò đùa vui, và đi vào một thế giới mà tất
cả mọi người sẽ nhìn nhận tôi một cách nghiêm túc và thành thật. Hôm nay tôi đã quá may mắn để được ai đó giúp đỡ. Tôi thấy cảm kích nhưng cũng
tự ti về chính mình. Một ngày nào đó, tôi sẽ trưởng thành. Lúc đó còn ai có thể cứu giúp tôi nữa?…

Câu hỏi không có câu trả lời như một cú thúc sau lưng, khiến tôi nhìn
ánh sáng vọng lên từ con phố trên thềm cửa sổ theo một cách khác, môt
cách kì lạ hơn…

***

Đúng như tôi dự đoán, Hường rất hoảng hốt sau khi biết được chuyện và
trách móc tôi không cho cô nàng biết ngay tối qua. Tôi cười trừ. Ở căn
tin trường, tại chỗ ngồi quen thuộc nhìn ra sân, chúng tôi đã có một
cuộc bàn luận rất nghiêm túc về vụ việc này. Mổ xẻ từng vấn đề có thể:
thằng đấy tại sao lại làm thế, tại sao hắn lại biết tôi đi con đường đấy hàng ngày, hắn là băng đảng nhỏ hay to, tên Tóc Bạc là ai, hắn có quan
hệ với tên kia, tại sao tóc hắn bạc, nhuộm hay tóc thật, vậy hắn phải đi dưỡng tóc nhiều không, blah, blah, blah….

Khi “tám” với Hường trong cái trường ồn ào nhất thành phố này, tôi cảm
thấy an toàn. Thấy bình yên, thấy mình. Tôi thuộc về thế giới này. Cái
thế giới trẻ con này. Tôi đang lớn lên, đúng như vậy, nhưng ai quan tâm
chứ nhỉ? Tôi vẫn còn một cuộc đời để sống. Và chuyện lớn lên sẽ giống
như một con đường lát bê tông mà tôi đang dấn thân vào. Một cuộc phiêu
lưu dài dằng dặc. Trốn tránh hay đối mặt?

Hường đã cho tôi những lưu ý cũng như là lời khuyên rất hay về chuyện
ngày hôm qua. Thứ nhất, vụ việc này quá hoản hảo và kì lạ, tôi nên cẩn
thận và không nên đi ra đường một mình, đi học thì đi xe buýt. Thứ hai,
tôi không nên tin tên Tóc Bạc dù hắn cứu tôi, đó có thể là một cái bẫy.
Thứ ba, tốt nhất là đừng có gây hấn với bất cứ ai nữa, kẻo chuốc họa vào thân (điều này là quan trọng nhất)

Lúc mà Hường nói đến lời khuyên thứ ba của mình. Tôi ỉu xìu, sao mà Hường nhìn rõ tâm can tôi thế nhỉ?

– Tôi biết bà cũng có ý định trả thù _ Hường lên giọng _ Đừng có mà thậm chí nghĩ về chuyện đó, bà chỉ rơi vào nhiều rắc rối hơn thôi

– Xì, đúng là bà. Hứ

– Đừng có làm cái mặt đấy với tôi nhé. Tôi..tôi…tôi cù bà này _ Hường chọt tôi một cái

– Á! Bà làm cái gì vậy! Bà biết cù là điểm yếu nhất của tôi nên mới giở trò à!

– Hé hé hé, bà đáng bị phát ấy chứ! Ê! Đứng lại đây, bà đây mà động thủ là mi không thoát đâu nhé

Tôi vọt lẹ, không quên chọt lại Hường một cái. Hường cười ha hả từ đằng sau, vừa chạy vừa kêu những từ ngữ hết “giang hồ”

Cái sân trường càng trở nên náo động hơn nữa. Bao bọc chúng tôi vào những tiếng ồn mạnh mẽ của nó.

Đáng lẽ ngày hôm đấy phải kết thúc ở đó, nếu không có vụ nhỏ Lan lớp
trưởng xì tôi ở lại trực nhật, cùng với một cái vụ gì đó mà nó cứ úp mở
là sẽ dành riêng cho tôi. Sao mà tôi lại cảm thấy cái giọng của nó cứ
như một tay thợ săn nhử con mồi vào tròng thía nhỉ?

Sau khi mệt bở hơi tai nâng ghế lên để “nàng” Lan quét, tôi đã được bật
mí cái bí mật (bằng cái giọng lạnh tanh không cảm xúc của nó):

– Prom bà sẽ đi làm ở tổ ánh sáng

– Cái gì cơ chứ! Tôi có làm gì đâu? _ mắt tôi thô lố như mắt cóc nhìn Lan

– Bà quên nhanh thế!? Còn cái vụ iPod hôm trước thì sao hả? Bà mà không làm vụ này thì coi như bà học sinh khá luôn đấy

Tôi rên rỉ. Prom. Buổi đi chơi cuối năm của cả trường. Cái lúc mà những
đứa bạn sẽ cùng chung tay lập một cái hội độc thân mà rắt ríu nhau đi
chơi. Cái ngày mà những đứa yêu nhau sẽ có cơ hội bày tỏ tình thương mến thương ra cho thiên hạ xem. Cái lúc lũ con trai có thể chứng tỏ ta đây
lịch lãm nhường nào và lũ con gái có thể tự cho mình mua những bộ đầm
xinh đẹp đắt tiền hù mọi người chơi. Ôi! Prom của tôi, sao mà nó lại
trở ra như vậy cơ chứ?

– Chặc, tội nghiệp bà quá _ Lan lên tiếng (giọng nó bây giờ đầy vẻ châm
biếm) sau khi thấy cái bản mặt của tôi _ Nhưng đừng lo, bà chỉ phải làm
ngày hai thôi, ngày vũ hội í, ngày một thì cứ đi chơi, chỉ cần đến giúp
các thầy cô chăng vài cái đèn là ok

– Ừ, cám ơn _ tôi thở dài, thấy một cái tương lai của mình đã mất đi phần nào sự tươi sáng của tuổi thần tiên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN