Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn - Chương 1: Đêm sâu kinh mộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn


Chương 1: Đêm sâu kinh mộng


Editor: Ngạn Tịnh

Đêm hôm khuya khoắc, ký túc xá nữ phòng 303, tiếng chuông điện thoại không ngừng reo vang.

“Bán đứng tình yêu của em, buộc em rời đi, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em lại tuôn. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm anh mang nợ, cho dù trao bao nhiêu tình cảm để bù đắp, cũng không thể nữa rồi”

“Bán đứng tình yêu của em, buộc em rời đi, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em lại tuôn. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm anh mang nợ, cho dù trao bao nhiêu tình cảm để bù đắp, cũng không thể nữa rồi”

“Bán đứng tình yêu của em, buộc em rời đi, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em lại tuôn. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm anh mang nợ, cho dù trao bao nhiêu tình cảm để bù đắp, cũng không thể nữa rồi”

“Bán đứng tình yêu của em…” (Tác giả: thực không phải vì muốn tăng số lượng từ, chỉ là do hiệu quả nên phải vậy)

“Cung Tiểu Kiều! Nhận điện thoại—-“

Thẳng đến khi tập thể gối bay đến, Cung Tiểu Kiều mới mơ màng nhận điện thoại.

“A lô”

“Tiểu Kiều”

“Ừm” Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng đáp.

“Nhớ em”

“A…” Cung Tiểu Kiều cả kinh! Cô không có nghe lầm chứ?

“Muốn gặp em”

“A…?!” A xong rồi mới đột nhiên bừng tỉnh, “Bây giờ?”

“Ừm”

“Đại gia, bây giờ đã là giờ nào rồi chứ! Tôi xem nào… chỉ mới ba giờ sáng! Có thể đừng ép buộc tôi như vậy không?” Cung Tiểu Kiều trong lòng bất ổn. Cố Hành Thâm có phải uống lộn thuốc không? Lại còn nói nhớ cô?!

“Trong vòng 10 phút, em đến đây, hoặc là anh đến đón em”

“Cố Hành Thâm! Xem như anh lợi hại!”

Cung Tiểu Kiều nằm ở trên giường nhắm mắt lại, dồn khí đan điền ba mươi giây, rốt cuộc cũng nhịn được xúc động muốn ngửa mặt lên trời gào thét. Xoay người ngồi dậy, lưu loát mặc quần áo rời giường.

Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Hơn nửa đêm nói ba câu kỳ lạ khiến cô tâm thần không yên.

“Này!” Vừa ra đến cửa, cô bạn Tịnh Bình thò từ trong chăn ra gọi cô lại.

“Cửa sổ lầu một kia có chó canh cửa”

Cung Tiểu Kiều nghẹn nghẹn, “Biết rồi”

Cửa ký túc xá đều có chốt phòng trộm, nhưng cửa sổ tận cùng hành lang lầu một lại bị người phá.

Nghe nói là nhóm nhân tài thường xuyên hẹn hò vào đêm khuya hay những người hay đi về khuya đã đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng dỡ xuống.

Trường học đã sửa lại rất nhiều, nhưng mỗi lần sửa xong lại bị phá, vì thế quản lý liền dùng tiền mua chốt chống trộm để mua chó canh cửa.

Cung Tiểu Kiều mê muội ôm đèn pin linh hoạt nhảy từ cửa sổ ra.

Vừa tiếp đất liền thấy một bóng đen như tia chớp phóng tới, Cung Tiểu Kiều lập tức đứng im.

Bác gái quản lý thật quá không phúc hậu, nuôi con chó lớn đến mức có thể so với chó ngao Tây Tạng.

“Gâu… gâu gâu…”

“Suỵt! Suỵt! Đại Hắc ngoan nào, không được phép sủa” Cung Tiểu Kiều vội vàng lấy một khối thịt bò nhét qua, một bên vuốt ve bộ lông xù của nó, “Ngoan nào ngoan nào, chị thích nhất là em đấy, moa~”

May mắn cô có duyên với chó, bình thường quan hệ với con chó này không tệ, thời khắc mấu chốt quả nhiên có công dụng.

Cung Tiểu Kiều một đường hùng hùng hổ hổ chạy đến nhà trọ.

Đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, một vật thể không rõ đụng vào chân cô.

“Shh, đau chết mất, cái quái gì thế này…”

Cung Tiểu Kiều lấy đèn pin chiếu qua, “vật thể” kia rõ ràng đúng là Cố Hành Thân hơn nửa đêm nổi điên ép buộc cô.

“Thì ra là không phải…” Cung Tiểu Kiều thì thào.

“Này! Cố Hành Thâm anh làm cái quỷ gì vậy, hơn nửa đêm không đi vào nằm ở cửa làm gì?” Cung Tiểu Kiều tức giận đá anh một cước.

Nếu lúc này Cố Hành Thâm thanh tỉnh, cho cô mười lá gan cô cũng không dám chạm vài một sợi tóc của anh. Bất quá, chỉ là một con ma men mà thôi! Chính là lúc có thù báo thù, có oán báo oán.

Đang muốn đá thêm vài cái trút căm phẫn, Cố Hành Thâm đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi trong trẻo không có một chút men say. Cung Tiểu Kiều hoảng sợ, vội vàng thu hồi chân, “Hắc, anh tỉnh rồi… Tại sao không vào nhà mà ngủ! Trời lạnh như vậy rất dễ bị cảm lạnh!”

“Không mang chìa khóa” Cố Hành Thâm nói vẻ mặt rất thản nhiên, không hề có cảm giác phạm tội.

“Không mang chìa khóa?! Vậy mà anh lại ngang nhiên nói dối rằng nhớ tôi, muốn gặp tôi! Hại tôi hơn nửa đêm mạo hiểm bị chó cắn mà nhảy cửa sổ đến tìm anh!” Cung Tiểu Kiều nổi trận lôi đình.

“Em ngủ không tỉnh, nghe lầm”

“Tôi… Tôi nghe lầm?” Lại bị đùa giỡn, Cung Tiểu Kiều tức đến muốn đập đầu vào tường.

“Đỡ anh đứng dậy” Cố Hành Thâm nhu nhu thái dương.

Tên khốn kiếp này thế mà lại nói như đương nhiên thế được!

Cung Tiểu Kiều tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, “Chìa khóa đưa cho anh rồi, tôi đi đây!”

Kết quả, vừa mới xoay người chợt nghe tiếng rên rỉ đau khổ từ phía sau.

Người đàn ông kia chống một cái chân dài dựa vào tường, bộ dáng trông có vẻ rất khó chịu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN