Quyền Sát
Chương 1: Phế vật Lâm gia
Thương Khung đại lục, cường giả vi tôn.
Thần Long quốc, hướng Đông Nam.
Thanh Quang trấn.
Bất kỳ người dân nào sinh sống ở Thanh Quang trấn đều biết đến tứ đại gia tộc phân biệt Lâm gia, Hạ gia, Sở gia cùng Đinh gia. Tứ đại gia tộc chính là bốn thế lực cầm đầu tạo thành thế chân vạc.
Tại Thanh Quang trấn, tứ đại gia tộc là lão đại.
Lâm gia là thế lực mạnh nhất trong tứ đại gia tộc, có nhân khẩu ngàn vạn, hàng loạt các tiệm buôn bán mang lại lợi nhuận kết xù khiến cho bất cứ người nào thèm khát.
Sân trường thao luyện Lâm gia.
Ba!
Ba!
Hàng loạt tiếng vang trước sân trường thao luyện không ngừng vang lên, trong sân trường, từng hàng người ngay ngắn đứng trước mặt người đàn ông trung niên. Bọn họ đều là những thiếu niên khí huyết phương cương đang dùng hết sức đánh vào cây cọc gỗ đối diện.
Trên trán mỗi người không ngừng chảy xuống mồ hôi, hẳn mọi người đã duy trì động tác trong thời gian dài. Cọc gỗ vẫn không ngừng phát ra biên độ rung động nhỏ bé nhưng vẫn kiên cố không bị gãy.
Ba!
Ba!
-Mạnh hơn nữa! Mạnh hơn!
Âm thanh ngày càng to hơn khi người đàn ông trung niên đứng thét lên. Người đàn ông trung niên tên Lâm Đại Hành, là tam trưởng lão một trong mười hai vị trưởng lão của Lâm gia, cảnh giới Quyền Linh cao giai.
Lâm Đại Hành chính là tấm gương điển hình cho thế hệ trẻ noi theo, thần tượng của nhiều thanh thiếu niên Lâm gia.
Tiếng thét của Lâm Đại Hành như liều thuốc kích thích khiến cho mỗi người càng lúc càng hăng hái tung sức mạnh hơn đánh vào cây cọc gỗ.
Ba!
Ba!
Lâm Đại Hành vẫn đứng đấy, hai tay chắp sau lưng duy trì trạng thái bất động. Sau một lúc, Lâm Đại Hành giơ tay quát lớn:
-Tất cả dừng ở đây!
Nghe thanh âm của Tam trưởng lão, mọi người dừng tay, buông lỏng toàn thân.
Lâm Đại Hành dùng ánh mắt nghiêm nghị quét một vòng quanh sân trường hô to:
-Các ngươi nghe đây, hôm nay là ngày trắc thí thực lực, quy tắc kiểm tra bất cứ ai cũng đã biết, ta không nói nhiều, các ngươi đều là con cháu Lâm gia, hãy cố gắng bằng mọi giá không được để cho gia tộc thất vọng. Các ngươi nghe rõ chưa!
-Nghe rõ!
Lâm Đại Hành dứt lời, thanh âm lớn như sấm dậy chợt nổi lên trong hàng ngũ thanh niên hô to lên hưởng ứng.
Lâm Đại Hành nghe tiếng hô to, khẽ gật đầu thoả mãn, chỉ tay về phía phiến đá trung tâm sân trường. Kỳ lạ là phiến đá chỉ duy nhất một màu hắc sắc, trên đỉnh được khảm vào viên ngọc trong suốt, nhìn là biết có chỗ thần diệu.
-Ta đọc đến tên ai, người đó hãy bước đến ngay lập tức đánh mạnh vào Hắc Ngọc Thạch. Người đầu tiên. Lâm Tĩnh Nguyệt!
Ngay khi Tam trưỡng lão vừa dứt lời, một thiếu nữ ngay lập tức bước ra từ hàng ngũ đám đông.
-Có!
-Lên đi.
Tam trưởng lão nhìn Lâm Tĩnh Nguyệt ra hiệu.
Lâm Tĩnh Nguyệt nhanh chóng bước đến, nhắm mắt tĩnh thần vài giây. Không khí toàn trường bỗng chốc rơi vào trầm lắng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng Lâm Tĩnh Nguyệt.
Lâm Tĩnh Nguyệt mở mắt, tạo thế tung quyền thật mạnh vào Hắc Ngọc Thạch.
Ầm!
Hắc Ngọc Thạch nhận đòn toàn lực của thiếu nữ nhưng không có lấy một tia rung động, riêng viên ngọc trong suốt chợt sáng lên hiện ra từng chữ:
“Quyền Đồ sơ giai, thực lực tứ tượng”
-Tốt, ngươi lui xuống.
Tam trưởng lão khẽ gật đầu hài lòng.
Lâm Tĩnh Nguyệt chắp tay hướng tam trưởng lão bước xuống đài.
Tam trưởng lão sau khi quan sát Lâm Tĩnh Nguyệt rời đi, lại hô to:
-Người tiếp theo, Lâm Hạo!
-Có!
Tiếng hô vang lên, một người thiếu niên khuôn mặt tuyệt mỹ nhanh chóng bước ra khỏi hàng đến đứng trước Hắc Ngọc Thạch.
Toàn trường sôi trào:
-Không phải là Lâm Hạo tên phế vật đấy chứ.
-Chắc chắn là hắn, ta có nghe rõ.
-Hừ, tên phế vật ấy là nỗi ô nhục của cả Lâm gia chúng ta.
-…!!
Âm thanh huyên náo vang lên khiến tam trưởng lão tức giận quát lớn:
-Tất cả im lặng.
Tam trưởng lão nhìn người thiếu niên trước mặt tỏ vẻ thông cảm:
-Lên đi.
-Vâng ạ!
Người thiếu niên mặc cho xung quanh bàn tán, bình tĩnh đứng trước Hắc Ngọc Thạch. Người thiếu niên hét lên một tiếng thật to tung quyền.
Hắc Ngọc Thạch đón nhận quyền của thiếu niên vẫn như lần trước bất động, viên ngọc trong suốt thì lần nữa sáng lên:
“Quyền Đồ sơ giai, thực lực bán tượng”
-Ha ha, ta biết mà, phế vật mãi chỉ là phế vật.
-Hừ, thực lực hắn ta mãi chẳng tăng lên tí nào.
-Lâm gia quả thật mất mặt vì hắn.
-…
Âm thanh huyên náo toàn trường vang lên mạnh mẽ.
Lâm Hạo vẫn đứng đấy, thờ ơ với tất cả lời nói xung quanh.
-Ài, Lâm Hạo, ngươi phải cố gắng tu luyện thật tốt a, đừng làm mất mặt gia tộc.
-Vâng thưa trưởng lão, đệ tử rõ.
Lâm Hạo nhẹ nhàng nói, bộ dạng giống như chẳng mấy bận tâm về kết quả trắc thi trước mắt.
-Ài, ngươi xuống đi.
Lâm Hạo chắp tay hào tam trưởng lão rồi từng bước rời xa quảng trường thao luyện.
-Không hiểu Lâm gia đại tộc chúng ta tại sao lại xuất hiện một tên phế vật như vậy.
Khảo nghiệm trắc thí vẫn tiếp tục diễn ra.
Lâm Hạo vẫn bảo trì tư thế ung dung mở cửa tiểu viện.
Lâm Hạo bước vào phòng, thấy một người thanh niên giờ phút này vẫn còn đang ngủ say liền bước đến nắm lấy chóp mũi.
Người thanh niên đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng nghẹt thở chợt choàng tỉnh dậy.
-Tiểu tử ngươi làm cái quái gì vậy, muốn làm ca nghẹt thở chết sao. Ca mà chết lấy ai huấn luyện cho ngươi.
Người thanh niên nhìn Lâm Hạo la toáng lên, rồi nét mặt thoáng ngạc nhiên:
-Ngươi đã tiến cấp lên Quyền Đồ đại viên mãn rồi à!
-Ân. Phong ca nhận ra à.
Lâm Hạo đáp lời, ánh mắt cảm kích nhìn về phía người thanh niên:
-Tất cả là nhờ ơn Phong ca dạy dỗ.
Lâm Hạo trước đây quả thật là phế vật Lâm gia, thực lực của hắn trước đây chỉ là Bán Tượng, nhưng từ ngày Phong ca xuất hiện, Lâm Hạo đã có những sự tiến bộ vượt cấp.
Lâm Hạo gặp Phong ca một cách rất chi là ngẫu nhiên, khi đang đi dạo trong trấn, Phong ca từ trên trời rơi xuống
Lâm Hạo rất tò mò về xuất thân của Phong ca. Lâm Hạo nghe Phong ca nói hắn là nhà nghiên cứu dinh dưỡng trên Địa Cầu, do cười nhiều quá đau bụng chết đi thành ra xuyên không qua thế giới này. Lâm Hạo nghe có vẻ chẳng tin tưởng chút nào. Nhưng phải nói khả năng của Phong ca thật bá đạo, hắn chỉ cần liếc sơ qua là biết người ta đang có tu vi gì. Thật bá đạo!
Phong ca đã từng truyền thụ khả năng phán đoán tu vi của người tu luyện, thế nhưng mà Lâm Hạo nghe xong chẳng hiểu gì. Cái gì mà dựa vào lượng mỡ thừa, chỉ số cơ bắp trên cơ thể,… Có truyền thụ đến rụng răng Lâm Hạo cũng không lọt chữ nào.
Lâm Hạo vẫn cảm kích người thanh niên trước mắt đã đem đến cho bản thân thành tựu hôm nay.
-He he, ca cảm thấy bản thân quả thật tài giỏi.
Phong ca nghe Lâm Hạo khen bèn cảm dương dương tự đắc.
-Phong ca nếu muốn thì đã có thể đạt đến tu vi Quyền Vương sao không chịu tu luyện.
Lâm Hạo thắc mắc, với khả năng của Phong ca chắc chắn sẽ trở thành cao thủ nếu chịu tu luyện. Quyền Vương a! Thực lực đó là đã có thể làm bá chủ một phương, tỷ như tứ đại gia tộc Thanh Quang trấn vậy. Ở cái thế giới thực lực vi tôn, kẻ mạnh chính là người định ra quy củ, kẻ yếu thì phải tuân theo những quy củ, còn thường xuyên bị bắt nạt.
-Hừ, tiểu tử ngươi chỉ biết tu luyện thôi à
Phong ca nước miếng tung bay:
-Trên đời này còn có nhiều niềm vui lắm, tỷ như làm thương gia, điền chủ nè, nói chung ta không thích tập võ, mệt nhọc lắm, thay vào đó ta sẽ trở thành huấn luyện viên cho tiểu tử ngươi thăng hoa trở thành đệ nhất cao thủ trên chốn võ lâm.
-Huấn luyện viên là chức vụ gì Phong ca?
-Tựa như lão sư đó mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!