Chúa Sẽ Phù Hộ Em - Quyển 1 - Chương 3-1: Thôn Gama (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Chúa Sẽ Phù Hộ Em


Quyển 1 - Chương 3-1: Thôn Gama (1)


Gió núi táp thẳng vào mặt, thấp thoáng nghe thấy tiếng va đập, sau đó tất cả lại trở về trạng thái cũ.

Tôi nghe thấy tiếng thét gọi của người chăn dê, cũng biết đàn dê đang rất
hỗn loạn, nhưng cứ cảm thấy thật khó hiểu. Abbas chỉ bị ngã xuống núi
thôi, giống như tôi cũng bị ngã vậy, chẳng phải bây giờ tôi vẫn rất ổn
sao, Abbas cũng sẽ ổn thôi. Biết đâu lúc nào đó, ở một nơi nào đó, anh
ta sẽ lại xuất hiện, trên mặt vẫn sẽ là nụ cười rạng rỡ. Thế là tôi nín
thở chờ đợi, dỏng tai lên nghe ngóng… nhưng Abbas không xuất hiện nữa.

“Abbas?” Tôi bám vào vách đá, thận trọng trèo xuống, vừa trèo vừa gọi to:
“Abbas…” Anh ta nhất định đang ở dưới đó, có thể đã bị thương, chuyến đi này có ai trên người không có vài vết thương chứ, chỉ cần vẫn ở đó thì
sẽ có cách. Trèo xuống khó hơn trèo lên rất nhiều, tôi vô cùng lo sợ,
mỗi bước đi đều cần phải thật chắc chắn, Abbas vẫn đang ở dưới kia… Đột
nhiên, một bàn tay ôm chặt lấy tôi. Lâm đã chạy đến ngăn tôi lại, nói
“Ngải, đừng đi xuống nữa, nguy hiểm lắm!”

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nhíu mày, nói: “Abbas ngã xuống dưới rồi, có lẽ vẫn đang ở đó, chúng ta phải đi cứu anh ấy!”

“Anh ấy không có ở đó đâu. Ngải, tôi nhìn thấy anh ấy rơi xuống sông rồi…”

“Vậy thì đi ra chỗ sông, chúng ta vớt anh ấy lên.”

Lâm ngập ngừng nói: “Chỗ sông… cũng không có. Ngải, nước sông chảy xiết như vậy, anh ấy… đã bị cuốn đi rồi.”

Tôi ngắt lời anh ta: “Có khi bị mắc vào chỗ nào đó thì sao? Hoặc có thể bị
nước xô vào bờ?” Nói rồi, tôi vùng ra định đi tiếp, nhưng Lâm không chịu buông tay ra. Tôi khẽ rít lên: “Lâm, nếu là anh bị ngã xuống đó, cho dù đã bị nước sông cuốn trôi, tôi cũng sẽ đi xuống, cho dù không còn một
tia hy vọng, cho dù không còn bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ đi xuống đó!”

Lâm hơi khựng lại, nhìn tôi chăm chăm, sau đó buông tay ra, thở dài, khẽ
nói: “Được, vậy chúng ta cùng xuống, có điều cô phải đi chậm thôi.”

Tôi gật đầu.

Khi tôi và Lâm vẫn đang giằng co với nhau bên vách đá, người chăn dê đã
trèo xuống dưới. Anh ta vừa trèo vừa gào to lên với chúng tôi, nhưng tôi không hiểu anh ta nói gì, chỉ cảm thấy anh ta đang rất lo lắng. Người
chăn dê đó đã quen với đường núi, tốc độ trèo xuống không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần so với tôi và Lâm, có vẻ như anh ta muốn xuống trước
để tìm kiếm. Vậy là sắp có tin của Abbas, sắp tìm thấy Abbas rồi. Chưa
biết chừng anh ta đã bị ngất xỉu nên mới không nghe thấy chúng tôi gọi,
và lát nữa, người chăn dê kia sẽ cõng anh ta lên.

Vách núi phía
dưới hiện lên ánh đèn vàng lấp loáng, đó là ánh đèn pin của người chăn
dê, anh ta đã trèo xuống chỗ thấp nhất rồi. Sau đó, ánh đèn vàng bắt
đầu hướng ra bờ sông, tiếp sau đó lại ánh lên vài lần rồi không thấy đâu nữa. Xem ra anh ta đã chạy ra phía sau những tảng đá khổng lồ trên sông Broughton rồi.

Tới khi tôi và Lâm trèo được xuống chỗ thấp nhất, người chăn dê cả người ướt sũng chạy tới, trên tay xách một chiếc ủng
cao su Trung Quốc. Anh ta hét lên, ra hiệu chúng tôi đứng đợi ở đó, sau
đó chạy như bay về phía thôn Gama. Thời gian dường như chỉ trong nháy
mắt nhưng cũng lại rất lâu, vô số ánh đèn pin từ bên kia núi rọi tới.
Tới nửa đêm, cả hai bên bờ sông Broughton và trên vách núi, chỗ nào cũng là dân làng Gama. Gần sáng, dân làng men theo bờ sông đi xuống hai mươi dặm và tìm thấy thi thể lạnh giá của Abbas.

Tôi và Lâm muốn đi
theo dân làng xuống hạ lưu sông tìm kiếm nhưng bị mấy người lớn tiếng
quát tháo, để không làm tình hình thêm rối loạn, chúng tôi đành đứng
yên, cũng không dám nói gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, thấy sắc
mặt đối phương đã trắng bệch như người chết trôi, tóc cũng ướt sũng,
dính bết vào cổ, cũng không biết là do sương hay mồ hôi, người thì run
bần bật trong buổi sáng lạnh thấu xương. Khi ánh mặt trời rọi xuống, hai người dân làng mệt mỏi bước tới ra hiệu cho chúng tôi đi theo họ về
thôn.

Thôn Gama được bao bọc bởi núi đá, những căn nhà bằng đá
xám xịt kề sát nhau, như thể mỗi căn nhà đều được xây dựng trên nóc của
một căn nhà khác, bất kể là nhà hay đá đều bị tuyết phủ kín, lặng lẽ
đứng im trong đất trời lạnh lẽo và núi đồi cao ngất bao quanh.

Trưởng thôn Gama tên là Wughi, một cụ già với vẻ mặt đau thương, đang đứng rất nghiêm trang trước dãy nhà bằng đá. Nhìn thấy chúng tôi, ông ta lặng lẽ quay người, ra hiệu chúng tôi đi theo. Tôi và Lâm bước thấp bước cao đi theo, dọc đường chỉ im lặng. Tôi như kẻ mất hồn, thi thoảng liếc mắt
nhìn Lâm, nét mặt anh ta vô cùng buồn bã, hoàn toàn không thể đoán được
anh ta đang nghĩ gì. Đôi lúc, sự day dứt và cảm giác tội lỗi có thể
khiến một người gục ngã. Câu này do ai nói nhỉ? Đầu óc tôi rất hỗn loạn, rất đau… sợ hãi, hoảng loạn, đau lòng… tất cả cảm xúc đều đè nến trong
tim. Tôi liên tục hít thở thật sâu, cố ép bản thân đừng nghĩ đến Abbas
nữa, dù sao việc cũng đã rồi, nhưng tôi lại không thể không nghĩ…

Abbas chết rồi, mà việc này lẽ ra có thể không xảy ra, nếu anh ta không tới
cứu tôi và Lâm, nếu tôi không cẩu thả nhét tiền vào trong túi áo khoác
ngoài… nhưng đời người không có chữ “nếu”.

Ông cụ nãy giờ đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, phóng ánh mắt như thấu cả tâm can về phía tôi rồi lập tức quay đi, bình tĩnh bước tiếp như thể cảnh tượng ban nãy hoàn toàn chưa xảy ra. Nhưng tôi lại như kẻ làm việc xấu bị bắt quả
tang, mà sự thật đúng là như vậy, vô cùng hoảng loạn. Lâm liếc nhìn tôi, đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy tay tôi, những ngón tay thon dài, lòng
bàn tay ấm áp vẫn còn ươn ướt. Tôi hơi khựng lại.

Một đám trẻ con không biết từ đâu xuất hiện, bám theo chúng tôi như cái đuôi sao chổi,
vừa tròn mắt hiếu kì vừa không ngừng gọi: “Chijili? Chijili?” Đây là
câu tiếng Balti mà người nước ngoài nào cũng hiểu, ý là: “Có chuyện gì
vậy?”

Tại vùng núi Karakoram rộng lớn, ngoài những người phu
khuân vác kiêm luôn nhiệm vụ dẫn đường cho người nước ngoài như Abbas
ra, hầu như không có mấy người biết tiếng Anh, vậy mà hình như trong cái thôn Gama bé tí tẹo này, những người biết tiếng Anh cũng không hề ít.
Chí ít ông trưởng thôn Wughi trước mặt chúng tôi lúc này là một người
như vậy.

Nhưng Wughi không hề nhìn chúng tôi lấy một lần, chỉ
lặng lẽ dẫn chúng tôi vào một ngôi nhà. Nhìn từ bên ngoài, tất cả các
ngôi nhà đều giống hệt nhau, chẳng khác gì các vách đá, ngoại trừ có một cánh cửa. Một người phụ nữ khoác chiếc khăn choàng thêu hoa bước ra, bà ta là vợ của Wughi, tên là Sila. Bà ta đưa tôi vào phòng sau, còn Lâm
thì được gọi ra một căn phòng lớn nhất ở giữa nhà, đó chính là phòng
khách.

Ở Pakistan, phụ nữ thường không có quyền nghị sự, không có việc gì thì cũng không chạy ra phòng khách. Nhìn bóng Lâm khuất dần,
tôi biết anh ta được gọi đi bàn bạc việc hậu sự của Abbas, trong lòng
càng bứt rứt đứng ngồi không yên, muốn làm gì đó nhưng lại không làm
được gì cả. Trong cuộc sống luôn có những lúc ngoài việc đối mặt với
hiện thực thì không còn cách gì khác, giống như lúc này vậy.

Tôi phải đợi dân làng bàn bạc xong mới biết kết quả, không biết sẽ phải bồi thường hay làm trâu ngựa đền tội đây? Có khi nào bị lôi đi chém đầu thị chúng không? Bất luận kết cục là gì, tôi đều sẵn sáng chấp nhận, mà
cũng chỉ có thể chấp nhận.

Thấy tôi không ngừng đi qua đi lại,
Sila mỉm cười, ấn vai tôi ngồi xuống, chỉ vào cốc sữa chua và bánh
Chapati trên bàn, ra hiệu bảo tôi ăn. Tôi miễn cưỡng cầm một miếng bánh
lên ăn, cảm thấy thật nhạt nhẽo, vô vị.

Khi mùi trà Bạch Ngọc từ
từ bay ra từ phòng khách, hơn chục người đàn ông lần lượt đi vào, nét
mặt vô cùng nghiêm nghị. Tại đa số khu vực hẻo lánh của Pakistan, những
việc đại sự trong thôn thường do những bậc bô lão đức cao vọng trọng
hoặc những người có kiến thức uyên bác thảo luận và quyết định, những
cuộc họp trưởng lão như thế được gọi là “Chi nhĩ cách”, tôi đoán những
người đàn ông này chắc hẳn chính là các bậc trưởng lão của thông Gama.

Theo sau những trưởng lão là người chăn dê với nét mặt đau khổ, tiếp sau đó
là một nhóm gồm ba người: Một thanh niên cao to vạm vỡ, một đứa trẻ vẫn
đang thò lò mũi xanh và một người phụ nữ đang khóc thút thít. Đó là vợ
và hai đứa con trai của Abbas: Kangkun và Ali. Kangkun khoảng mười tám,
mười chín tuổi, còn Ali vẫn còn bé tí, sợ sệt nép sau lưng anh.

Nhìn thấy ba người này, tâm trạng vừa mới yên ổn một chút của tôi lại bắt
đầu thấp thỏm, lo lắng tới mức cảm thấy khó thở. Sila vỗ vào người tôi,
an ủi: “Bây giờ không sao rồi, đừng lo lắng, không có việc gì rồi.” Bà
ta cho rằng tôi lo lắng về cái chết của Abbas, xét ở một số phương diện
thì đúng là như vậy. Trong lòng tôi như có một lỗ hổng, giống như dòng
sông Broughton mang theo những tảng băng trôi đang cuồn cuộn chảy, đang
gào thét, giằng xé, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra có hỏi Sila cũng vô
ích, bà ta chỉ biết vài từ tiếng Anh ít ỏi, cũng giống như tôi chỉ biết
vài từ tiếng Balti.

Quãng đường dài lại thêm tâm lí lo lắng sợ
hãi, giờ nói chuyện với Sila lại cứ ông nói gà bà nói vịt thế này đã lấy đi chút sức lực cuối cùng của tôi. Tôi đổ gục xuống chiếc ghế đệm mềm
mại, sức cùng lực kiệt, gân cốt rã rời, cũng không biết là mấy giờ mà đã nhắm mắt lại. Được rồi, dù sao thì cũng phải chết, mọi việc cứ đợi ngủ dậy rồi tính tiếp.

Không biết bao lâu sau, đột nhiên tôi nghe
thấy có người gọi: “Ngải, tỉnh dậy đi! Ngải!” Khi nhận ra đó là giọng
của Lâm, tôi lập tức ngồi bật dậy như cái lò xo, vội vã hỏi: “Anh về rồi à? Thế nào, mọi người đã nói những gì?”

Có lẽ tôi đã ngủ một lúc khá lâu, vì thấy bên ngoài bầu trời u ám, đồng hồ đeo tay chỉ sáu giờ,
nhưng không biết là sáu giờ tối hay sáu giờ sáng, ngoại trừ tiếng “lách
tách” thi thoảng phát ra từ đống lửa trong bếp lò, xung quanh hoàn toàn
yên tĩnh, những người khác không biết đã đi đâu.

Trong ánh lửa chập chờn, sắc mặt của Lâm rất phức tạp, khiến tôi một lần nữa lại chột dạ, hỏi: “Họ đã đưa ra quyết định chưa?”

Anh ta liếc nhìn tôi rồi cất giọng trầm trầm: “Ngải, năm ngoái cũng có một đứa trẻ bị đàn dê húc ngã xuống vách núi.”

Tôi thần người, hỏi: “Có đứa trẻ cũng bị đàn dê húc xuống vách núi sao? Chuyện này có liên quan gì tới việc của Abbas?”

Lâm không thèm bận tâm tới tôi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Những việc như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra, trên thực tế hàng năm đều có… Chuyện
đàn dê làm chết hay bị thương người khác không phải là việc gì mới mẻ.”
Giọng của anh ta rất nhẹ, nhưng không hiểu sao nghe anh ta chậm rãi thốt ra hai câu này, trán tôi lại đầm đìa mồ hôi.

Ánh mắt của Lâm
lướt qua tôi rồi hướng về một nơi xa xăm. “Người chăn dê đã nhận toàn bộ lỗi lầm, là anh ta đã không nhìn thấy chúng ta trên vách đá, là đàn dê
của anh ta đã húc Abbas xuống vách đá, khúc ngoặt đó hẹp như vậy, trời
lại tối, cho nên anh ta không nhìn thấy chúng ta…”

Tôi mơ hồ hỏi tiếp: “Cho nên?”

“Cho nên người dân trong thôn, bao gồm cả vợ của Abbas đều chấp nhận lời giải thích này.”

“Lời giải thích nào? Không lẽ…”

Lâm chậm rãi gật đầu, tiếp: “Đúng, tất cả đều là lỗi của người chăn dê,
chúng ta không có lỗi gì cả, thậm chí còn là người bị hại.”

Tôi trợn tròn mắt á khẩu, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Không thể nào… anh đùa kiểu gì vậy?”

Nhưng thái độ của Lâm lại không giống như đang đùa một chút nào cả. Giọng tôi đột nhiên cao vống lên rồi lại vội vã hạ xuống: “Abbas là người chuyên
dẫn đường trên núi cao, đi ủng cao su trên nền tuyết có khác gì đi dưới
đồng bằng, anh ta bị một đàn dê húc xuống vách núi ư? Sao có thể như vậy được?”

Lâm không trả lời, quay lại nhìn tôi với vẻ thẫn thờ. Tôi từ từ bình tâm lại, phải, người chết là hết, hiện giờ quan trọng không
phải là thực tế chuyện xảy ra như thế nào mà là ai chịu trách nhiệm với
cái chết của Abbas. Người chăn dê nhận toàn bộ trách nhiệm là kết quả
tốt nhất, họ là người cùng thôn, mọi người đều nghèo, đền vài con dê là
xong việc. Nói vậy nghĩa là ngày mai chúng tôi có thể phủi mông ra đi
được rồi? Không cần chịu trách nhiệm, không cần xin lỗi, không cần đền
bù… kết quả này thực sự tốt tới mức không thể tốt hơn được nữa, nhưng
tại sao lòng dạ tôi lại rồi bời như thế này?

“Người chăn dê đồng ý đền tám con dê.” Lâm hạ giọng nói, sau đó thì im lặng. Trong không gian im ắng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh ta, mấy chữ này như thể
sống dậy, không ngừng quấn lấy tôi. Tám con dê, chỉ có tám con dê, tính
mạng của Abbas chỉ bằng tám con dê thôi.

Đột nhiên, Lâm quay đầu lại, hỏi: “Ngải, tôi còn bao nhiêu tiền?”

Mặc dù không hiểu tại sao bỗng dưng anh ta lại nhắc tới tiền, nhưng tôi vẫn lôi toàn bộ số tiền đó ra cho anh ta. “Phần lớn bị bay xuống vách núi
rồi, một số thì bị đàn dê giẫm lên, cho nên phần còn lại cũng chỉ có hơn một nghìn đô la thôi.”

Lâm khẽ thở dài, một lát sau lẩm bẩm: “Chắc là vẫn có thể mua chút gì đó.”

Thì ra anh ta nghĩ tới điều này, nhưng mấy chữ ít ỏi chỉ khiến tôi càng
thêm bối rối, cứ tưởng chuyến đi tới Pakistan này chẳng qua chỉ là một
chuyến công tác nên chẳng mang theo nhiều tiền, lục khắp người cũng chỉ
có khoảng hai trăm đô la.

Khi lộn túi áo khoác ra, vô tình chạm
phải cái túi áo đã bị rách, tôi khẽ khựng lại, nghĩ nếu mình không tùy
tiện nhét mười ngàn đô la và trong túi, nếu như chiếc áo này không phải
là loại áo rẻ tiền mua ngoài chợ, nếu như sừng dê mắc vào một chỗ khác
thì có lẽ Abbas giờ vẫn còn sống.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy
tiếng Lâm: “Phải rồi, Wughi đề nghị chúng ta ở lại đây dưỡng thương, đợi khi nào vết thương khỏi, ông ta sẽ cử người đưa chúng ta ra ngoài. Tôi
đã đồng ý rồi.”

Tôi ngạc nhiên, hỏi lại: “Họ đề nghị chúng ta?”

Lâm ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, trong mắt anh ta từ nãy tới giờ luôn thấp thoáng những cơn sóng ngầm, nhìn kĩ lại dường như không phải. Sau khi
nói xong câu này, anh ta liền quay mặt đi, một lát sau thì trở về chỗ
chiếc đệm của mình, nằm xuống, lại còn kéo chăn che kín đầu, để lại tôi
một mình thẫn thờ trong đêm tối, sau đó, dần dần bị bóng tối nuốt chửng.

Theo truyền thống của người Balti, khi một người dẫn đường hoặc một phu
khuân vác bị thương nặng, bị ốm hoặc chết và không thể hoàn thành công
việc khác hàng giao thì người nhà của họ hoặc đồng hương sẽ tiếp nhận và hoàn tất. Đây gọi là có trước có sau, bụng làm dạ chịu.

Tôi
quyết định phải ngủ một giấc trước đã. Tư Gia Lệ trong phim Loạn thế
giai nhân chẳng đã nói: “Ngày mai lại là một ngày mới” còn gì. Nhưng Tư
Giai Lệ là một nữ hảo hán, còn tôi thì không. Đêm đó, bất luận cố gắng
thế nào đi nữa, tôi cũng không sao ngủ được, có lẽ cũng thiếp đi được
một lúc và dù luôn nhắm mắt, nhưng những việc xảy ra xung quanh, tôi đều biết. Thời gian chầm chậm trôi đi, Wughi đã ra ngoài, Sila bắt đầu nhóm bếp nấu trà, sau đó là Lâm tỉnh dậy.

Đầu tôi nhức như búa bổ,
tôi mơ thấy mình đang hoang mang tìm đường trên núi tuyết, không biết
nên đi theo hướng nào, cũng không biết tại sao mình lại ở đây. Sau đó,
mây đen ập tới, bão tuyết hoành hành, nhưng tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Alice, Muri và cả Abbas, bọn họ giống như một bức tranh đã bị giẫm nát
vụn, mơ hồ không rõ, không nhìn thấy được.

Tiếp đó, Bá Khiêm xuất hiện. Anh ta quay lưng về phía tôi, bước đi một cách dứt khoát. Tôi
gọi, anh ta lập tức quay đầu lại, nhưng không phải quay về phía tôi mà
nhìn sang một hướng khác, tôi thấy Chương Á hai tay dang rộng, mái tóc
tung bay, lao vào lòng anh ta. Bá Kiêm đón lấy cô ta, mỉm cười, thầm thì câu gì đó, còn tôi thì ngây người đứng nhìn.

Thoắt cái, cảnh
tượng lại thay đổi, tôi thấy Abbas đang nấu trà, hàm răng móm mém, gương mặt nhăn nheo nứt nẻ, và cả nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của anh
ta, sau đó bàn chân đi ủng cao su phóng to, hiện ra trước mắt tôi. Tôi
lao ra, giữa đất trời là những đồng đô la màu xanh đang bị gió cuốn bay, kêu phần phật… Tôi nhắm nghiền hai mắt, có thứ gì đó lăn xuống gò má,
ướt đẫm vỏ gối.

Có một giọng nói thoáng qua như cũng ở trong giấc mộng: “Lòng có tâm sự thì dễ sinh bệnh. Sao không giống như người ta nói nhỉ?”

Không giống ai cơ? Tôi gắng gượng mở mắt ra, định hỏi Lâm nói tôi không giống ai, nhưng cả người cứ mềm nhũn vô lực.

Có phải khi người ta yếu đuối rất dễ gặp phải yêu ma quỷ quái? Cũng không
biết bao lâu sau, đến khi tôi khó khăn lắm mới gom đủ sức lực mở mắt ra, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là biểu cảm như gặp phải ma của Lâm.
Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh bỉ. “Lại mơ thấy cái tên Bá Kiêm đó
rồi, chà chà, đau lòng đến vậy sao?”

Tôi dụi mắt nhìn quanh, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, hỏi tiếp: “Cô không muốn nói vấn đề này ư?”

Tôi bực bội, gắt: “Hỏi vớ vẩn!”

Anh ta mỉm cười. “Nếu cô nói ra thì sẽ phát hiện tôi là một thính giả rất
biết lắng nghe đấy, hoặc có thể cho cô rất nhiều ý kiến của đàn ông.”

Nhưng ý kiến của đàn ông đa phần chẳng có gì hay ho cả, nhưng tôi bị mê hoặc
bởi nụ cười của anh ta, mãi lâu sau tôi mới xua tay với kẻ định cho mình những “ý kiến của đàn ông” đó, nói: “Không nghe, đi đi.”

Anh ta khẽ thở dài. “Cô ở đây đau lòng như vậy, người đàn ông đó hoàn toàn không hay biết, mà dù có biết cũng không quay lại.”

Tôi nhíu mày.

“Cách tốt nhất để đối phó với đàn ông chính là quên anh a đi.” Anh ta nói tiếp.

Cuối cùng, tôi nổi giận đùng đùng, quát: “Em Lâm, có biết thế nào là quyền riêng tư không?”

Anh ta vẫn cười hì hì, nhìn tôi, hỏi: “Cái người tên là Bá Kiêm đó tại sao lại bỏ rơi cô? Anh ta có người phụ nữ khác à?”

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt. “Sao anh biết?” Đây là bí mật lớn nhất trong lòng tôi, sao anh ta lại biết nhỉ?

“Đồ ngốc!” Anh ta đột nhiên đưa tay ra xoa đầu tôi, làm tóc tôi rối tung.
“Tìm người khác đi, để thằng cha không có mắt đó phải tức chết.”

Tôi sửng sốt, nhưng không phải vì câu nói này của anh ta mà vì hành động
như đang xoa đầu một con chó đó sao lại quen thuộc, thân thiết đến vậy.

Thực ra tới Karakoram lâu như vậy rồi, hình ảnh của Bá Kiêm đã dần phai
nhạt, cảm giác đau đớn trong tim tuy rằng vẫn còn nhưng đã bớt mãnh liệt hơn trước. Hôm nay khi nghĩ tới anh ta, tôi thấy đa phần là sự thất
vọng hoặc bất lực. Bát nước đã hất đi khó lòng lấy lại được, nhưng giống như tất cả những người phụ nữ bị bạn thân cướp người yêu, tôi thực sự
không hiểu một người đàn ông sao có thể cùng lúc thắm thiết mặn nồng với hai người phụ nữ là chị em tốt của nhau. Thật ghê tởm!

Một lúc
lâu sau, như để phá vỡ bầu không khí nhạy cảm trong phòng, Lâm vứt thứ
gì đó cho tôi, nếu không phải do món đồ rất nhỏ, tôi đã tưởng là anh ta
vứt vào thùng rác. Tôi vội vàng đón lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”

Anh ta không vội đáp, nhưng tôi đã nhận ra nó. “Hộ chiếu? Đây chẳng phải là hộ chiếu của tôi sao? Sao lại ở trong tay anh?”

Lâm cười toe toét, nói: “Ồ, thì ra tên đầy đủ của cô là Ngải Mễ Lạp. Cô thích ăn cơm nên mới có tên Mễ Lạp à?”

Tôi cúi đầu nhìn quyển hộ chiếu ở trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn bộ mặt
hớn hở của Lâm, sau khi nhìn đi nhìn lại hai lần, tôi nhảy dựng lên,
quát: “Sao anh lục túi của tôi hả?”

“Sila giao đồ đạc của cô cho tôi, nên tôi đã nhìn thấy.” Anh ta thản nhiên đáp như thể đó là lẽ dĩ nhiên.

Mặt tôi đỏ bừng lên vì cạnh cuốn hộ chiếu còn có một gói băng vệ sinh.

Lâm càng lúc càng tỏ ra đắc ý. “À phải rồi, gói băng vệ sinh đó đã bị đè
bẹp rồi, cô còn cần nữa không?” Sau khi nói xong câu này, anh ta còn lẩm bẩm tự hỏi: “Sao lại có người để băng vệ sinh và hộ chiếu cùng một chỗ
chứ?”

“…”

Bởi vì cả hai thứ này đều không được để bị ướt.

Tôi tức đến run người, anh ta quả nhiên đã nhìn thấy hết rồi. Sau đó, tôi
giơ hai cánh tay cứng đờ lên, nhào đến định bóp cổ anh ta.

Anh ta gạt tay tôi ra, nói: “Mễ Lạp, người bình thường đừng bắt chước xác ướp chứ.”

Tôi gào lên: “Đừng có gọi tôi như vậy!”

“Nhưng cái tên này rất đáng yêu.” Anh ta vừa cười vừa nói.

Tôi điên lên, bị một gã đàn ông kém tuổi gọi thẳng tên cúng cơm là một việc rất khó chấp nhận. Khẽ “hừ” một tiếng, tôi cất giọng hỏi: “Phải rồi,
tại sao Sila lại đưa hết đồ của tôi cho anh?” Thực ra tôi sớm đã nhận
thấy có gì đó không ổn, có điều lúc đó không còn sức để tìm hiểu.

Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng đơn sơ, có lò
sưởi, trên tường có treo một tấm thảm màu sắc trầm tối, hiện giờ trong
phòng đang đặt hai tấm đệm, đệm của Lâm ở đầu bên kia, chăn ga đầy đủ,
đầu giường có đặt đồ dùng của anh ta, rõ ràng là đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi.

Lâm thản nhiên nói: “Cô bị ốm nên Sila đã đưa toàn bộ đồ dùng của cô cho tôi giữ.”

“Tại sao lại giao cho anh giữ?”

Anh ta chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu.

“Hơn nữa, tại sao anh cũng ngủ trong phòng này?” Tôi truy hỏi.

Anh ta ngây thơ hỏi lại: “Thế thì sao?”

Tôi dùng chút sức lực khó khăn lắm mới có được gào lên: “Đây là Pakistan, anh nói xem thế thì sao?”

Người dân ở vùng núi Pakistan cực kỳ bảo thủ, con gái từ mười mấy tuổi đều
phải chùm khăn che mặt, tất cả những cô gái trưởng thành đến đây du lịch một mình, dù là người nước ngoài cũng đều bị đánh giá là thiếu chừng
mực, Wughi và Sila sao có thể để tôi và Lâm ở cùng nhau được chứ? Mặc dù chúng tôi mỗi người một giường nhưng như thế này cũng đủ lạ lùng rồi.

Lâm thản nhiên giải thích: “Ồ, tôi nói với Wughi chúng ta là chị em.” Nói
xong, anh ta quay sang nhìn, thấy tôi nhướng mày như thể không tin, bèn
chêm vào một câu: “Điều này tốt cho cô.”

Sau khi nói xong câu
này, anh ta nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng chằm chằm nhìn lại, nói một
cách chính xác là chúng tôi chừng mắt nhìn nhau, bất động vài giây, sau
đó tôi hỏi lại: “Chị em?”

Lâm gật đầu xác nhận. “Đúng vậy, đợi
đã, ái chà,” anh ta tóm được chiếc gối mà tôi coi như phi tiêu ném tới,
tiếp: “Đừng tức giận, nghe tôi nói hết đã.”

“Chị em thì có thể
ngủ cùng một phòng ư?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói. Ngủ ngoài trời
không tính, hơn nữa, hiện giờ tình hình đã khác, tôi không muốn suốt
ngày có một kẻ với bộ dạng nhìn thấu gian tình ở ngay bên cạnh.

“Nếu cô không muốn ở cùng một phòng với tôi thì chỉ có nhà của Abbas còn giường trống thôi.”

Anh ta vừa thốt ra câu này, tôi lập tức im miệng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN