Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Quyển 1 - Chương 7: Cướp dê cướp ngựa, cướp phụ nữ
Trước khi Dela và nhân viên khách sạn xông vào phòng, Lâm đã nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo cho bản thân và tôi, nên khi bị bắt gặp đứng cạnh nhau trước cái giường gẫy sập, anh ta lập tức nói ngay: “Chiếc giường này chất lượng không tốt!”
Dela đẩy cửa đi vào, vừa hay nghe thấy câu này, liền gật đầu, nói: “Phải, thế trận lớn thế này, đến giường bằng đá chắc cũng phải sập thôi.”
Mặt tôi đỏ như gấc chính.
Dưới ánh mắt nóng như thiêu đốt của mọi người, chúng tôi được chuyển sang căn phòng mới có tới tám chiếc giường, Dela và Ceda cũng vào ở cùng. Tôi kiên quyết đòi Ceda ngủ ở giường bên cạnh và lăn lộn trong sự xấu hổ, ảo não. Lâm chốc lát lại liếc nhìn, khiến tôi rối bời không biết phải làm gì. Trước dáng vẻ lúng túng của tôi, đột nhiên anh ta quay đầu đi chỗ khác, khẽ phì cười.
Dela nãy giờ trùm chăn giả chết không nhịn được nữa, kéo chăn ra, đưa mắt nhìn lên trần nhà, hỏi: “Người anh em, ngày mai tiếp tục chiến đấu có được không hả?”
Lời này vừa thốt ra, những tiếng rì rầm trong phòng đột nhiên im bặt, chỉ còn cái chăn của Ceda đang không ngừng rung lên, như thể con bé bị cảm lạnh. Tôi trằn trọc trong tâm trạng hỗn loạn và xấu hổ, mãi tới rạng sáng mới thiếp đi
Lúc tôi tỉnh dạy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Lâm và Dela đã không còn ở trong phòng, tôi thấy yên tĩnh phần nào, sau buổi tối hôm qua, nhất thời tôi cũng không biết phải đối diện anh ta thế nào. Ceda vẫn ở trong phòng, vừa thấy tôi dậy, con bé lập tức lao tới đứng ở đầu giường, vui vẻ nói: “Ngải, mau dậy ăn sáng thôi, có cà phê đấy@”
Tôi tròn mắt kinh ngạc, cà phê và sô cô la là có tiền cứu mạng của bổn cô nương đấy! Ngoài ra cà phê còn có tác dụng làm người ta bình tâm, đúng là thứ tôi đang cần. Thế là tôi vội vàng rửa mắt rồi đi xuống tầng dưới. Ceda kéo tôi đi thẳng vào một cửa hàng đối diện với khách sạn, mặc dù nhỏ nhưng rất đông khách. Trên một chiếc bàn kê sát tường có đặt sẵn tách cà phê đang bốc khói nghi ngút với bánh naan
Vừa ngồi xuống tôi liền hỏi: “Lâm đâu?”
Ceda cười hì hì, đáp: “Ái chà, sao không thấy chị hỏi thăm Dela nhỉ?”
Kể từ bây giờ tôi không nói gì nữa là được chứ gì?
Ceda cười khúc khích đẩy tách cà phê tới trước mặt tôi, nói: “Chị mau nếm thử xem, anh Lâm nói cà phê này có thể xép vào hàng ba loại cà phê khó uống nhất thế giới đấy,”
Để che giấu sự bối rối, tôi cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm to, vừa nghe thấy câu này liền “phụt”một tiếng, phun hết cà phê ra ngoài.
Ceda dã tránh ra từ sớm, lúc này mới nói với vẻ thông cảm: “Ôi, đúng là khó uống thật!”
Pakistan không trồng cà phê, nhưng chịu ảnh hưởng của nền văn hoá Trung Á, một số nhà hàng tự nhận là “cao cấp” vẫn có thể tìm được nguồn hàng. Có điều, sau khi bị pha trộn với phong cách ẩm thực của người Ấn Độ, Ả Rập và Ba Tư, cà phê ở đây… thà không nhắc tới còn hơn! Chả trách trà Bạch Ngọc ở đây lại khó uống vô địch như vậy, coi như cũng tìm ra nguyên nhân rồi.
Tôi tức giận nhìn Ceda chằm chằm: “Biết là khó uống còn lôi chị tới làm gì?”
“Anh Lâm nói ở đây có điện thoại quốc tế.” Ceda nói rồi hất chiếc cằm mũm mĩm về phía một góc của cửa hàng.
Điện thoại quốc tế? Tôi kích động đứng bật dạy, suýt chút nữa làm đổ cả tách cà phê. Ceda xua tay, nói: “Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột! Hiện giời đang có người dùng, chị cứ ăn đi, em sẽ để mắt hộ chị.”
Ở một góc cửa hàng, quả nhiên có đặt một chiếc điện thoại màu xanh. Lúc này, điện thoại đang nằm trong tay một người phụ nữ, bên cạnh còn có một người đàn ông đang đứng, hai người họ thì thầm nói chuyện gì đó, xung quanh có rất nhiều người hoặc đứng hoặc dựa vào tường, hình như đều đang xếp hàng đợi gọi điện thoại.
“Thế này thì phải đợi tới khi nào?” Tôi cầm lấy cái bánh naan, cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi: “Họ đi đâu rồi?”
“Sáng sớm đã đi hỏi thời gian trực thăng tới rồi, chúng ta cứ đợi ở đây là được.” Ceda cũng bắt đầu ăn bánh, cô bé hiếu kì cũng nhấp một ngụm nhỏ cà phê, bỗng chốc mặt mũi nhăn nhó, phàn nàn: “Giống nước đái ngựa.”
Tôi phì cười, cũng không tới mức khó uống đến như vậy, nhưng quả thật gần giống với nước rửa bát. Cái quán nhỏ này nấu ăn tệ vậy mà vẫn đông khách, xem ra đều là nhờ chiếc điện thoại đó. Nhắc tới điện thoại, tôi chợt giật mình, một ý nghĩ loé lên trong đầu…
Tôi ngừng ăn, đặt cốc cà phê xuống và từ từ ngoái đầu lại, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang gọi điện thoại, họ vẫn đứng quay lưng về phía tôi. Cô gái quấn một chiếc khăn trùm đầu dài, dáng người nhỏ nhắn, còn người đàn ông vóc dáng tầm thước, hay người nắm tay nhau và đều ăn mặc giống người dân bản địa. Đúng lúc cô gái đó đặt chiếc điện thoại ở trong tay xuống thì có một người đàn ông cao to nhanh như tên bắt bước tới giành lấy ống nghe trước vô số bàn tay khác. Ceda ảo não thét lên. Cô gái kia bị người đàn ông cao lớn xô đẩy, hơi lảo đảo, thế là người đàn ông đi cùng cô ta vội vàng đỡ lấy, cô gái quay đầu lại mỉm cười với anh ta, để lộ gương mặt vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt bồ câu sáng lấp lánh. Nhìn thoáng qua, cô gái đó có gương mặt khá giống tôi.
Tôi chỉ thần người trong một giây rồi bật dạy gọi: “Alice?” Cô gái ở trước mặt chính là lí do tôi ngàn dặm chạy tới Pakistan này. Lặn lội khắp nơi, khổ sổ tìm kiếm suốt hơn một tháng trời mà không thấy, không ngờ hôm nay tôi lại gặp Alice ở đây.
Khi bảo tôi tới Pakistan khuyên Alice quay về, Ngô Chung từng nhắc tới việc họ cãi nhau. Nghe nói đây là nguyên nhân khiến Alice bỏ đi nhưng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết trong này tất phải có uẩn khúc gì đó, nếu không sao lại bỏ nhà tới cái xứ Pakistan hẻo lánh nguy hiểm này chứ, trừ phi cô ta muốn tự sát. Nhưng dựa theo những gì tôi biết về cô tiểu thư này thì ngày cả khi trái đất bị huỷ diệt, cô ta cũng sẽ không tự sát. Hơn nữa, cá nhân tôi cũng tự hỏi rằng đến người yêu thường mà còn không khuyên nhủ được thì tôi có thể làm gì được chứ? Nhưng đằng nào cũng có người trả lộ phí cho, lại đang trong tâm trạng chán nản cực độ nên khi ông chủ Ngô gọi đến, tôi có thể thấy lần đi chơi này quả thực hơi khốn khổ. Và dù chẳng hy vọng mấy vào tài thuyết phục của mình nhưng tôi nghĩ chí ít sẽ cố gắng hết sức để xứng với số tiền Ngô Chung bỏ ra được. Tuy nhiên, trong vô số giả thuyết đã từng đặt ra, tôi thực sự không nghĩ rằng khi vừa nhìn thấy tôi, Alice lập tức bỏ chạy.
Nghe thấy tiếng gọi, Alice quay về phía tôi, khi ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, những biểu cảm như hoảng sợ, sửng sốt, thậm chí là kinh ngạc…mà tôi đoán là sẽ có khi gặp lại đồng hương ở một nơi xa xôi kì quái đều không hề xuất hiện, chỉ có sự phẫn nộ hiện lên trong mắt cô ta. Sau đó, cô ta đẩy người đàn ông bên cạnh ra, nhỏ giọng nói gì đó, khiến anh ta thoáng quay lại nhìn rồi nhanh như chớp kéo tay Alice rẽ đám đông bỏ chạy.
Tôi thực sự không tin vào mắt mình nữa, nhất định là bị hoa mắt rồi, người đàn ông đó…sao lại là Muri được chứ?
Đột nhiên, đầu óc tôi trở nên tê dại. Nhất định là nhìn nhầm rồi, Muri sao có thể ở cùng với Alice được? Anh ta cũng tới đây tìm Alice, thế thì tìm thấy cô ta trước tôi cũng là điều hết sức bình thường, tại sao hai người vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy? Hơn nữa, chẳng phải Muru đã nói với Abbas là đang đợi tôi ở Chitralsao? Đây là Changga, cách Chitral tận trăm núi nghìn sông cơ mà!
Những thắc mắc chưa được giải đáp lần lượt hiện ra trong đầu tôi. Sau khi tôi bị lạc đường, Muri không hề đi tìm tôi. Anh ta chắc chắn biết rằng bất kì ai bị ket ở vùng núi Karakoram trong tiết trời lạnh giá này đều lành ít dữ nhiều. Vả lại, rõ ràng anh ta nói với chúng tôi rằng Alice đang ở Chitral, vậy sao không tự mình đi tìm mà còn phải dẫn tôi theo? Còn nữa, chết tiệt, ban nãy nhất định là tôi đã nhìn nhầm rồi, sao anh ta và Alice lại nắm tay nhau? Vì họ nắm tay nhau nên lúc đầu tôi mới không nhận ra.
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mà thôi, việc quan trọng nhất bây giờ là bằng mọi giá, không được để bọn họ chạy mất!
Nghĩ thế, tôi lao ngay ra ngoài. Bóng dáng của Alice và Muri đã lẫn vào đám đông từ lâu, tôi đưa mắt nhìn quanh, gọi: “Alice! Alice!” nhưng chẳng thấy bóng dáng họ đâu cả. Ceda thấy tôi đột nhiên lao ra khỏi quán, cũng chạy ra theo. Tôi dặn cô bé: “Em ở lại đây đợi anh Lâm, cứ bảo chị nhìn thấy một người bạn, sẽ quay về ngay”! rồi dựa vào trực giác, đuổi theo.
Nghe nói năm 326 sau Công nguyên, Alexander Đại đế từng hạ lệnh đưa quân đội đến Changga để bảo vệ vùng biên giới Tây Bắc của đế quốc. Sự xuất hiện của quân đôi đã mang đến sự thịnh vượng về thương mại cho khu vực này, khu chợ Changga nổi tiếng Trung Á đã bắt đầu hình thành từ thời điểm đó. Thời gian qua đi,tuy sự huy hoàng không còn nữa nhưng đường xá của thị trấn vẫn giữ nguyên nét đặc sặc của một cứu điểm quân sự trọng yếu, đan xen phức tạp, hơn nữa, càng tiếng gần toà thánh đường xanh thì càng ngoằn nghèo.
Đường lớn nối đường nhỏ, đường nhỏ rẽ vào ngõ hẻm, càng đi, tiếng người nói, ánh sáng và bóng núi tuyết càng thưa thớt như thể tôi đã lạc vào thời Trung cổ. Nhưng may mà cuối cùng tôi cũng đuổi kịp Alice và Muri trong một con ngõ chật chội. Thấy bóng dáng hai người họ lại sắp biến mất, không còn cách nào khác, tôi gào lên: “Đứng lại, Alice! Còn chạy nữa, cô có tin tôi sẽ nói cho mẹ cô biết không hả?”
Chiêu doạ mách mẹ này thường chỉ dành cho học sinh mẫu giáo, nhưng bắt đầu từ hồi mẫu giáo, Alice không sợ trời, không sợ đất đã rất sợ người mẹ đẹp như Tây Thi tái thế của mình. Quả nhiên, bóng người đang chạy thục mạng phía trước thoắt do dự rồi dừng lại. Alice quay lại, bực bội quát lên: “Ngải Mễ Lạp, chị dám!”
Con bé này từ nhỏ tới lớn đều lôi cả họ cả tên của tôi ra mà gọi như vậy đấy, nó chưa từng một lần gọi tôi là chị gái, cơ bản là vì mối quan hệ cùng cha khác mẹ không đội trời chung giữa chúng tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy thế cũng tốt, đằng nào tôi cũng không thốt nổi hai chữ “em gái” buồn nôn đó. Phải, tôi và Alice đều mang họ “Ngải”, cái tên Alice này chính xác phải là “Ngải Lệ Tư”.
Tôi nói: “Để xem tôi có dám hay không! Dì vẫn chưa biết chuyện cô tới Pakistan phải không?”
Trên mặt Alice hiện lên vẻ hoang mang, nhưng con bé lập tức ngẩng cao đầu, nói: “Chị không quản nổi việc này đâu!”
Tôi cười lạnh, đốp lại: “Nếu không quản được thì tôi đã không tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này.”
Alice cũng cười khẩy, nói: “Đó là vì Ngô Chung mua vé máy bay cho chị, nếu không, có đánh chết chị cũng không tới.”
Tôi cứng họng. Nói cũng phải, những nhân viên văn phòng dựa vào tiền lương ít ỏi để sống khổ sở qua ngày như tôi làm gì có khả năng làm việc động trời này chứ, trừ phi chán sống!
Alice thấy tôi im lặng thì cười giễu: “Thấy chưa, tôi nói đúng rồi chứ gì! Nếu như chị chỉ đi vì tiền thì đừng có giả vờ tốt bụng nữa!”
Tôi không kiên nhẫn thêm được nữa: “Trước mặt cô, tôi không cần phải giả vờ tốt bụng!” Thực sự là không cần thiết, bố tôi chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác, chết đi để lại hai bà vợ và hai đứa con gái, không có tài sảnn gì đáng tranh chấp và cũng không có tình cảm gì đáng tran giành.
Alice vô cùng tức giận, hỏi: “Vậy tại sao chị cứ bám theo tôi không chịu buông ta?”
Từ chỗ tôi đứng có thể thấy nãy giờ cô ta và Muri vẫn nắm chặt tay nhau, tôi quyết định coi như không thấy, nhẹ nhàng đáp: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
Alice “hừ” lạnh một tiếng, thái độ như thể chẳng bận tâm. Tôi chậm rãi nói tiếp: “Nếu tôi nói với cô rằng tất cả những người đàn ông đã có vợ, ngay cả Ngô Chung, đều thế cả thì cô có chịu nghe không?”
Không ngờ tôi có thể nói ra những lời như thế này. Ngay cả Muri cũng phải ngạc nhân, thấy Alice dừng lại nói chuyện với tôi, anh ta liên tục lôi lôi kéo kéo bảo cô ta mau đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, vậy mà sau khi nghe được câu này, anh ta không khỏi khựng lại. Tôi vờ như không nhìn thấy, người này đã bảo tôi lại Karakoram, bất kể xuất phát từ lí do gì thì tuyệt đối cũng không phải người tốt, tôi khuyên Alice đừng dính tới những người đàn ông đã có gia đinh, nhưng không có nghĩa tôi tán thành chuyện anh ta với Alice.
Alice mím môi im lặng, trong ngõ rất tốt, thi thoảng mới có xe hoặc ngựa đi lướt qua, ánh sáng chỉ loé lên trong giây lát rồi biến mất, chập chờn chiếu lên gương mặt diễm lễ đầy vẻ lo lắng của cô ta. Tôi chầm châm tiến lại gần, khuyên nhủ: “Ngải Lệ Tư, theo chị về nhà đi! Chạy tới một nơi như thế này vì bất kỳ người đàn ông nào đều không đáng.”
Thực ra, tôi rất ghét vai trò “chị gái” này, vì tôi biết do người phụ nữa đó có thai nên bố tôi mới nhất quyết bỏ lại vợ con, “đứa con” bị bỏ rơi đó chính là tôi. Nhưng sau khi bố tôi qua đời, có những chuyện cũg đi qua, ví như sự ấm ức, oán hận sâu sắc trong xương tuỷ, ví như sự bi phẫn không lúc nào nguôi ngoai. Thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, câu này thựuc ra chỉ là nói láo, nhưng thời gian có thể làm con người ta lớn dần, nó cũng dạy tôi hiểu thế nào gọi là lực bất tòng tâm, giống như tôi và Alice, dù có ghét nhau đến thế nào đi nữa vẫn là chị em.
Bỗng có tiếng vó ngựa vang lên phía sau, hình như có người đi vào ngõ. Tiến vó ngựa càng lúc càng gần, tôi khẽ tránh sang một bên nhưng không quay đầu lại. Lần này không thể để cô ta trốn thoát được nữa. Tôi khẽ nói: “Ngộ nhỡ em xảy ra chuyện gì, chị thì không sao, mẹ chị thậm chí còn thấy mừng, nhưng em nghĩ thử xem dì sẽ ra sao. Còn nữa…”
Tiếng vó ngựa phía sau đột nhiên trở nên gấp gáp, lập tức như có luồng gió vút qua sau gáy. Trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một đôi bàn tay túm chặt lấy và nhấc bổng lên. Trước mắt tôi là gương mặt kinh ngạc đến thất sắc của Alice và Muri, một đôi chân ngựa rắn chắc, thân ngựa màu đen tuyền. Tôi hét lên thất thanh.
Người cưỡi ngựa nhanh nhẹn quấn vài vòng dây cương, buộc chặt tay tôi rồi tăng tốc lao về phía trước. Trong lúc hoảng loạn, tôi gập tay lại thúc mạnh về phía sau, nhưng chỉ chạm phải một thứ cứng như thép, đau khủng khiếp! Thằng cha này mặc áo giáp sao?
Thấy tôi phản kháng, người đàn ông đó nói: “Ta khuyên em đừng cử động lung tung, em đánh không lại ta đâu.” Nói rồi, anh ta khẽ bóp tay tôi, chỉ nghe một tiếng “khục” tôi lập tức đau đến chảy nước mắt. Giọng nói của người này rất trầm, tôi lại bị giữ chặt trước ngực anh ta nên có cảm giác tiếng nói vang lên từ lồng ngựa anh ta. “Đừng cựa quậy lung tung nữa, biết chưa? Ta không muốn làm em bị thương đâu, Ngải Mễ Lạp, cô dâu của ta.”
Nghe thấy đối phương gọi tên của mình, tôi bất chấp tất cả quay ra sau nhìn, nhưng anh ta quá cao lớn, ngựa lại phi rất nhanh nên cố hết sức tôi cũng chỉ nhìn thấy một bộ râu rậm rạp. Tôi lập tức nhớ đến Hassan, người đàn ông có đôi mắt sắc như chim ưng và bộ râu rậm mà tôi đã gặp ở khu chợ ngày hôm qua.
Chết tiệt, sợ cái gì thì cái đó lại tới!
Chớp mắt, con tuấn mã đã bỏ xa Alice và Muri, rẽ vào một con ngõ nhỏ, sau đó lại rẽ thêm lần nữa, rồi lại một con ngõ khác. Trên đường, tôi nhìn thấy hai thanh niên mặc trang phục giống Hassan, cưỡi ngựa từ hướng khác đi tới. Vừa nhìn thấy tôi, một người đã hào hứng hét lên: “Cướp được rồi hả? Tốt quá rồi!”
Tôi thầm chửi thề trong bụng. Nếu là tôi, một hôm đi trên phố, thấy một anh chàng rất ưng ý, hôm sau liền phi ngựa tới bắt người ta về, chắc tôi cũng sẽ rất vui sướng; nhưng vấn đề là tôi lại chính là cái người bị bắt đó và giờ tôi chẳng vui vẻ chút nào.
Người thanh niên còn lại chỉ tỏ vẻ lạnh lùng, không nói gì cả. Cậu ta thúc ngựa chạy tới, hơi nghiêng người, nói: “Đại nhân Hassan, bạn của cô ta đã phát hiện có điều bất ổn, sắp đuổi tới chỗ này rồi.”
Sau khi nhìn rõ mặt của người thanh niên này, tôi ngoạc mồm chửi luôn: “Kangkun, cậu là đồ khốn nạn, chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?”
Kangkun vờ như không nghe thấy, nói tiếp: “Nhiều nhất cũng chỉ vài phút là đuổi kịp chúng ta.”
Hassan trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vào nhà!”
Theo lời anh ta, ba con ngựa đều nhất loạt quay đầu, phi vào một ngôi nhà trông bình thường như tất cả những ngôi nhà xung quanh, cánh cửa từ từ mở ra, sau khi cả ba con ngựa đã vào bên trong thì lập tức khép lại. Tất cả mọi người xuống ngựa, bỗng có ba con ngựa khác, một con màu đen, hai con màu nâu phi ra. Những người đàn ông cưỡi ngựa đều mặc áo đen, bên cạnh mỗi người đều có thêm một cô gái nhỏ nhắn, đầu quấn một chiếc khăn to.
Hassan ôm tôi xuống ngựa rồi lập tức giao tôi cho một người phụ nữ to béo choàng khăn thô. Bà ta thô bạo nhét mộ đống giẻ rách vào miệng tôi, thiết nghĩ việc này thật thừa thãi vì tôi đã hoảng loạn không thốt nên lời từ lâu rồi.
Tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Người đàn ông tên Hassan này tuyệt đối không đơn giản chỉ là ông chủ của một quán ăn bình dân, trước khi anh ta cướp tôi về đã nắm rõ địa hình thị trấn và chuẩn bị sẵn đường rút lui rồi. Những con ngựa mới tới và cả những cô gái trên lưng ngựa rõ ràng là để dùng vào kết giương đông kích tây, anh ta đã cố tình tìm những người có vóc dáng giống tôi để thế thân. Lại còn cái nơi kín cổng cao tường này nữa… chẳng lẽ họ muốn đánh nhau sao? Trời ạ, sao Lâm có thể tìm thấy tôi đây?
Đầu óc tôi rối như anh hẹ. Kangkun, cái tên khốn này, rốt cuộc hắn muốn bán tôi cho ai chứ? Nhớ tới người đàn ông đứng đầu, tay cầm cây kiếm dài trên bức tranh ở quán ăn, Hassan nói đó là tổ tiên của anh ta, mẹ ơi, không phải là tổ tiên của phường thổ phỉ chứ. Đầu gối tôi bất giác mềm nhũn, tôi ngã phịch xuống đất trong sự bất lực.
Trước giờ, tôi cứ tưởng chuyến đi tìm Alice này cùng lắm chỉ vất vả vì đường đi mà thôi, hôm nay mới biết hoá ra là bị người ta cố ý vứt vào nơi núi tuyết cho lạc đường. Giờ đây, tôi vẫn có thể sống sót được chẳng qua vì phúc lớn mạng lớn. Cảm giác bị mắc bẫy khiến tôi chán nản. Cứ tưởng sắp được về nhà đến nơi, những chuyện này rỗi sẽ biến thành một cuộc thám hiểm vô thưởng vô phạt, để khi tôi nho nhã xuất hiện giữa quảng trưởng Nhân Dân với tư cách là một nhân viên văn phòng, nó sẽ trở thành đề tài buôn chuyện nóng hổi nhất…Nhưng giờ đây, khi hai tay bị trói chặt cánh khuỷu, miệng thì chặt những giẻ lau, nằm thu lu trên đất, tôi mới biết hoá ra không phải tôi phúc lớn mạng lớn mà chẳng qua là chưa đến lúc! Wughi cũng không phải là lo lắng vô cớ, ở một nơi cách xa thế giới văn minh như thế này, tính mạng tôi nói mất là có thể mất ngay… Lần này thì tiêu thật rồi, mẹ tôi sẽ không phải thúc giục tôi kết hôn làm gì nữ, vì trong nháy mắt đã bị gả cho người ta rồi. Nghĩ tới đây, không kìm nổi nữa, tôi gục đầu xuống khóc oà lên.
Người phụ nữ đã nhét giẻ vào mồm tôi tên là Niz, nãy giờ bà ta vẫn lạnh lùng nhìn tôi, giờ thấy tôi gào khóc, bà ta lại nói: “Khóc được là tốt! Cô gái biết khóc lóc mới là cô gái ngoan còn thuần khiết.”
Tôi lập tức thôi khóc, tức giận ngẩng đầu lên, nhưng do miệng bị nhét đầy giẻ nên tức mà không chửi mắng được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn trừng trừng nhìn bà ta. Tôi thèm vào, ai muốn lấy chồng thì đi mà thuần khiết! Bây giờ tôi phải làm sao đây, Alice, công việc của tôi, lời hứa với thôn Gama, tất cả đều trở nên hão huyền hết rồi.
Đúng lúc này, một thanh niên áo đen đi tới trước mặt Hassan, ghét tai nói nhỏ câu gì đó. Ánh mắt của Hassan lập tức chĩa về phía tôi, anh ta ra hiệu cho Niz đưa tôi vào phòng.
Tôi bị Niz kéo dậy rồi đẩy mạnh về phía trước. Vừa đi vài bước tôi đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh vọng tới. Chính là giọng của Dela: “Ngải Ngải, cô đang ở đâu?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ taháy cách đó sáu, bảy gian nhà, có hai bóng người cao lớn đang trèo lên tưởng men theo bờ tường để kiểm tra từng gian nhà một. Đúng là Lâm và Dela rồi, xem ra họ không dễ bị lừa bởi đám người ngựa thế thân đó.
Đám người trong sân không hề hoảng loạn bởi diễn biến bất ngờ này, mấy tay hộ vệ ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, còn những người khác thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu nhìn, ai đang làm gì vẫn cắm cúi làm tiếp, tất cả đều có vẻ ung dung, thong thả.
Người sốt ruột nhất chỉ có tôi, nhưng không đợi tôi có bất kì phản ứng gì, Niz đã đẩy mạnh tôi vào một gian phòng. Mất đà, tôi ngã nhào vào trong. Cánh cửa đóng rầm một cái, bất chấp đau đớn, tôi cuống cuống đứng lên, lao ra ngoài. Niz giơ tay ngăn tôi lại,hỏi: “Đi đâu?”
Đột nhiên có tiếng đập cửa rầm rầm và có tiếng người hô: “Ở chỗ này!” Là Dela. Tôi bị Niz khống chế nên dù nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng cũng chỉ biết giãy giũa một cách vô ích. Hi vọng Lâm và Dela có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn của tôi mà phá cửa xông vào, cứu tôi ra.
Cánh cửa gian nhà bên cạnh được mở ra, một người đàn ông bực bội lớn tiếng quát: “Làm gì thế hả? Ở đây không có cô gái anh tìm.”
“Nhưng có người nhìn thấy…” Lần này là giọng của Lâm.
Người đàn ông thô lỗ ngắt lời anh ta: “Nhìn thấy cái gì? Đi đi, đi đi!” Ngay sau đó là tiếng cửa đóng sập lại,
Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi ở chỗ này, không phải ở phòng bên cạnh. Bất ngờ, Niz lôi tôi đi vào, không nói không rằng bắt tôi khoác chiếc Burqa của phụ nữa bản địa. Burqa của phụ nữ Pakistan có loại để lộ mặt, cũng có loại trùm kín từ đầu tới chân như con chim cánh cụt. Bộ quần áo đen sì mà Niz đang cố choàng lên người tôi là loại dành cho chim cánh cụt. Thoắt cái, tôi thấy trước mắt tối sầm, chỉ lờ mờ chút ánh áng. Với bộ dạng này, sợ rằng có đứng đối diện nhau thì Lâm cũng không thể nào nhận ra tôi.
Bỗng bên ngoài có người hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Niz khẽ hỏi: “Họ đi rồi à?”
Người kia nói: “Đại nhân bảo bà dẫn cô gái đó đi ra theo lối cổng sau trước, ngài sẽ đuổi theo.”
Niz gật đầu tuân lệnh rồi đẩy tôi đi. Tôi bị ép đi ra bằng lối cổng sau. Lòng tôi như có lửa đổ, ngặt nỗi tay chân bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ, cả người lại khoác Burqa, không sao cựa quậy được.
Có tiếng người nói ầm ĩ thấp thoáng xuyên qua làn áo, chiếc xe không ngừng lắc lư, có lẽ đang đi vào khu chợ. Sau đó, tiếng người nói xa dần, không khí trở nên lạnh giá, hình như chúng tôi đã ra khỏi Changga và tới một nơi hoang dã. Bánh xe không ngừng vang lên tiếng lộc cộc, màn đêm buông xuống, rất lâu sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Cửa xe được mở ra, có người thò tay kéo mảnh voan trên đầu tôi xuống.
Niz vội ngăn lại: “Hiện giờ vẫn chưa thể tháo voan che mặt được.”
Người đó nói: “Không sao.”
Tôi nhận ra người vừa nói là một trong những kẻ đã bắt cóc tôi trong khu chợ.
Người đó đỡ tôi xuống xe, Niz bám theo không rời nửa bước. Thực ra ngay cả khi bà ta không bám theo thì tôi cũng không chạy thoát được. Cái váy chết tiệt này chẳng khác nào cái bao tải, ngay cả khi chân tay không bị trói thì tôi cũng không thể nào chạy nhanh được.
Trước mắt tôi là một cái sân cực lớn và khu nhà chính đèn đuốc sáng trưng, liên tục có người thò đầu ra nhìn, nhưng hoàn toàn im lặng. Vừa đặt chân vào nhà, tôi liền thấy hai bên có nhiều người đầu đội mũ nỉ, ăn mặc trang trọng đứng xếp hàng ngay ngắn, trông đen xì xì một đám, nhìn thoáng qua ít nhất cũng phải tới năm chục người. Người đàn ông cao lớn đang đứng tại vị trí chủ đạo ớ phía cuối đám đông chính là Hassan. Tôi kinh hãi, chuyện gì thế này?
Bộ quần áo trên người Hassan còn mới tinh, dưới ánh đèn càng trở nên vô cùng trang trọng, quý phái. Anh ta hết đưa mắt nhìn mặt tôi lại nhìn xuống bộ quần áo quê mùa trên người tôi, đột nhiên im lặng. Tôi nghe thấy tiếng Niz nuốt nước bọt ừng ực.
“Voan che mặt đâu?” Anh ta hỏi.
“Ở đây, bây giờ tôi sẽ đeo cho cô ấy, thưa đại nhân.” Có người lập tức đưa tới một chiếc khăn voan trắng tinh có gắn hoa. Niz lập tức chùm lên đầu tôi. Từ lúc xuống xe, tôi luôn trong tình trạng choáng váng, nhưng lúc này bỗng tỉnh tá hẳn. Sực nhớ ông lão ở chợ từng nói đội khăn voan trùm đầu có nghĩa là đồng ý xuất giá, tôi bèn ngoảnh đầu đi nhất định không chịu đội.
Niz tức điên người nhưng trước mặt đám đông không thể có hành vi thô lỗ. Nhân cơ hội này, tôi giãy giụa bỏ trốn, mấy tay vệ sĩ không nói không rằng lập tức bước về phía cửa, chặn đường tháo chạy của tôi.
Theo truyền thống, voan trùm đầu phải do một người phụ nữ trong nhà đội cho cô dây, đương nhiên truyền thuyết cũng nói là cô dâu phải cam tâm tình nguyện đội khăn thì hôn lễ mới được coi là có hiệu lực, nhưng rõ ràng không một ai trong cái nhà này có ý định tuân thủ quy tắc thứ hai cả. Cả đám đàn ông từ nãy tới giờ vẫn im lặng một cách kỳ lạ, chăm chú nhìn tôi và Niz giằng co với nhau. Tôi không trốn được nhưng cũng không thể ngăn được quyết tâm đội khăn trùm cho tôi của Niz.
Vốn dĩ việc đội khăn trùm rất dễ dàng, nhưng vì dọc đường xe không ngừng lắc lư nên dây trói lỏng ra, bị tôi giật mạnh mấy cái liền bung hết; hai tay được giải phóng tôi đương nhiên sẽ ra sức kháng cự. Nhất thời Niz cũng không biết làm thế nào, thấy tình hình không ổn, bà ta bèn hét lên, mấy người đàn bà đanh đá ở bên cạnh xông tới. giữ chặt lấy cơ thể đang giãy giụa của tôi để Niz nhân cơ hội trùm khăn lên đầu tôi. Tôi giật mình, ú ớ kêu nhưng đống giẻ rách chết tiệt trong miệng vô cùng ngoan cố, đến giờ vẫn không chịu rơi ra.
Thấy việc trùm khăn đã thành công, đám người trong phòng đều thở phào, một người lớn tiếng hô: “Hành lễ:” Mấy người đàn bà và Niz túm chặt lấy tay tôi, đẩy về phía Hassan. Đây đâu giống kết hôn, rõ ràng là bị bắt lên đoạn đầu đài@
Thấy chỉ còn cách Hassan có mấy bước chân, không hiểu sức mạnh từ đâu mà có, tôi bất ngờ co chân đá một cái trúng giữa bụng Niz, khiến bà ta ngã chổng vó, đồng thời kéo một người khác ngã theo. Mấy người còn lại cuống cả lên, có mấy người giơ tay túm tôi lại. Tôi lao về phía trước, nhưng phía trước có Hassan chắn ngang, thấy không còn chỗ nào để chạy, tôi chỉ còn cách lùi lại.
Mười mấy người lập tức xông về phía tôi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên từ phía cửa: “Đang làm cái gì vậy?” Giọng nói không lớn nhưng vô cùng uy nghiêm, đa số người trong phòng đều dừng lại, tôi cũng bị Niz túm chặt như túm một con gà,
Trong lúc hỗn loạn tôi đã may mắn lôi được đống giẻ rách trong miệng ra, lúc này liền gào lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra!” Niz giơ tay bịt miệng tôi lại, bị tôi cắn cho một phát, đau đến nỗi lông mày dựng ngược lên. Bà ta giơ tay định tát tôi thì Hassan giận dữ quát: “Niz, dừng tay!”
Niz dừng tay, ngay cả tôi cũng bị tiếng quát đó làm cho đứng tim. Ông lão mới đến lên tiếng: “Tốt lắm, bây giờ ai có thể nói cho nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Một hộ vệ lắp bắp nói: “Lão gia…Hôm nay, đại nhân…kết hôn.”
“Nếu là kết hôn, ta nghĩ cần tìm hiểu xem tại sao không có ai báo trước cho ta biết.” Ông lão châm rãi nói: “Còn nữa, cô gái này là người ở đâu? Hình như cô ta không hề muốn kết hôn.”
Niz chen ngang: “Cô gái này rất muốn kết hôn ạ. Lão gia, cô ta đã đeo khăn trùm đầu rồi.”
Người được gọi là lão gia hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: “Vậy sao?”
Nghe tới đây tôi đã hiểu ra phần nào, ông cụ này hình như không hay biết gì chuyện Hassan muốn cưới tôi, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người họ không mấy hoà thuận, mấy chục người trong phòng này đều nghe lệnh của Hassan nhưng dường như cũng không dám đắc tội với ông cụ. Ông cụ này không hiểu từ đâu chạy tới phá đám, thật là tốt quá! Tôi thầm reo lên vui mừng, bây giờ mà có thêm màn thà chết cự tuyệt nữa thì càng tuyệt vời. Nói tóm lại là làm ầm lên để không thể tổ chức đám cưới được nữa là tốt nhất.
Hassan nãy giờ im lặng, lúc này mới cất giọng trầm trầm: “Cha, con sẽ giải thích với cha sau.”
Niz ấp a ấp úng như thể muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi liếc nhìn Hassan, cuối cùng bà ta lại không nói gì cả. Những người còn lại trong phòng cũng đưa mắt nhìn nhau, đều biết thân biết phận giữ im lặng. Hassan ra hiệu cho Niz dẫn tôi xuống dưới trước.
Khi đi ngang qua chỗ ông lão, tôi thấy người mà Hassan gọi là cha này mới ngoài năm mươi tuổi, có cặp mắt nhỏ và dài giống hệt anh ta. Ông cụ ngồi trên một chiếc xe lăn, mặc dù có đắp một tấm chân nhưng vẫn có thể nhận ra phía dưới đùi không có gì cả, chắc là một người tàn phế. Tôi gắng sức gào lên: “Xin hãy cứu tôi, xin hãy cứu tôi!” Niz bóp chặt cánh tay của tôi, hằm hè: “Ngoan ngoãn chút đi.” Ánh mắt của ông cụ lướt qua mặt tôi, sáng quắc, ông ta trầm ngâm nghĩ ngợi.
Nếu như ông lão này là cha của Hassan thì khả năng đồng ý cứu tôi vô cùng nhỏ, nhưng ông ta đã ngăn hôn lễ lại, đây cũng có thể coi là một tia hy vọng. Sau đó, tôi bị áp giải tới căn phòng bên cạnh. Tối hôm nay đã trôi qua như thế này, tôi cứ bám lấy bậu cửa sổ, Niz thì dính lấy tôi như sam, ngoài ra còn có mấy vệ sĩ canh gác bên ngoài.
May mà ông trời không phụ người có tâm, sáng hôm sau, ông lão đẩy xe lắn đi qua, nghe thấy tiếng gọi thất thanh của tôi, do dự giây lát rồi “đi” tới.
Tôi gào lên qua khung cửa sổ: “Ông ơi! Chào ông, cháu là Ngải Mễ Lạp. Cháu bị bắt cóc tới đây, ông có thể giúp cháu được không?” Thời gian không nhiều, tôi quyết định cầu cứu luôn.
“Giúp cô cái gì?” Ông cụ hỏi.
“Có thể giúp cháu đưa tin không? Cháu có bạn ở Changga, cháu…” Câu này chưa nói hết đã bị ông cụ cắt ngang: “Nếu như nó đã kiên quyết muốn cưới cô, ta cũng chỉ còn cách đồng ý, hy vọng cô có thể nhanh chóng hoà nhập với gia đình này. Chỉ là ta thực sự không hiểu nổi tại sao nó cứ nhất quyết phải cưới cô. Cô không mang lại bất kì lợi ích gì cho bộ lạc và gia tộc của ta cả.” Vừa nói ông lão vừa nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đã bị một tràng này làm cho đầu óc rối loạn, chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc.
Miệng lưỡi của ông lão vẫn sắc như dao: “Ngải tiểu thư, những điều liên quan tới bộ tộc của chúng ta, cô biết được bao nhiêu?”
“Bộ tộc? Không…biết được bao nhiêu/”
“Cô có phải là tín đồ đạo Hồi không?”
“Hả…?”
Ông cụ chán nản kết luận: “Quả nhiên đúng như ta suy đoán, cô là một kẻ dị giáo.”
Tôi ngớ người, tôi gọi ông ta lại vì ông ta đã ngăn cản hôn lễ, những tưởng có thể nhờ vả ông ta để thoát khỏi đây, bây giờ mới biết ông ta ngăn cản hôn lễ không phải vì kết hôn bất hợp phát hay xuất phát từ thiện ý nhân đạo nào mà vì cảm thấy tôi không xứng.
Có vẻ như ông lão không muốn mất thời gian với tôi nữa nên mới nói: “Nếu như nó nhất định muốn cưới cô, ta cũng chỉ còn cách đồng ý. Hi vọng cô tự biết thu xếp cho ổn thoả, sau này chúng sống hoà thuận với những người vợ khác của Hassan. Ta sẽ nhanh chóng bảo Mullah thu xếp cho cô nhập giáo/”
Tôi lắp bắt: “Những…người vợ khác?”
Ông cụ bực bội đáp: “Phải, những người vợ khác. Theo qui định của chúng ta, mỗi người đàn ông đều có thể lấy bốn người vợ, có vấn đề gì không?”
Có, rất nhiều vấn đề nữa là đằng khác, chỉ có điều hiện giờ tôi chẳng thốt ra được câu hỏi nào.
Bỗng ông cụ phóng ánh mắt sắc bén về phía tôi, nói: “Nó lại còn muốn cô thành người vợ đầu tiên của nó nữa.”
Tôi buột miệng hỏi: “Chẳng phải tất cả các bà vợ đều như nhau sao?”
Mặc dù không biết nhiều về tín đồ đạo Hồi và Hồi giáo nhưng tôi cũng biết bốn người vợ của họ và chế độ đa thê trong thời Trung Quốc cổ đại khác nhau ở chỗ giữa những người vợ không có sự phân biệt lớn bé, chồng mua quà cho người vợ này thì cũng phải mua quà có giá trị tương đương cho những người vợ khác, đối xử bình đẳng như nhau.
Ông cụ liếc xéo tôi với ánh mắt khinh bỉ như đàn gảy tai trâu, giải thích: “Đương nhiên không giống nhau, cô có thể sinh cho nó đứa con trai trưởng.”
Bây giờ tôi thực sự muốn khóc rồi!
“Hơn nữa, nói thật, diện mạo của cô…” ông cụ thở dài rồi nói tiếp, “tôi thực sự không thấy hay người có điểm gì giống nhau cả. Có thể chỉ là vì…” Ông cụ kết thúc câu nói bằng một cái nhún vai.
Tôi đột nhiên thấy rợn tóc gáy, hỏi: “Cái gì giống nhau? Này, ông đừng đi, hãy nói cho cháu biết ý ông là gì.”
Ông cụ vốn đã quay người đẩy xe lăn đi xa, thấy tôi gọi, ông ta khẽ ngoái đầu lại, nói: “Ta là cha của Hassan, sau này cô có thể gọi ta là cha giống như Hassan, hoặc gọi tên của ta là Jari.”
Người tôi ngây như khúc gỗ. Khi sự việc phát triển vượt quá sức tưởng tượng từ trước tới nay của bạn, phản ứng của bạn cũng chỉ có thể giống như tôi lúc này thôi, ngây ra như khúc gỗ.
Buổi chiều, tình hình càng xoay như chong chóng. Kangkun tất tả chạy tới, nhìn thấy bóng dáng cậu ta, lòng tôi càng thêm nặng trĩu. Kangkun xuất hiện ở chỗ này chỉ nói lên một điều: Lâm và Dela đã thực sự bị cắt đuô, tôi sẽ không trông chờ vào ai được nữa.
Kangkun thấy tôi vẫn bình yên vô sự thì vô cùng kinh ngạc, quay sang chất vấn tên hộ vệ đang giám sát tôi, chỉ thấy anh này xua tay với vẻ mặt kích động, Kangkun đột nhiên cao giọng hỏi: “Cưới đại nhân Hardel?”, sau đó phẫn nộ lắc đầu, nói: “Không, không, lúc đầu chúng ta đâu có nói như vậy, chẳng phải chúng ta đã thoả thuận là bán đi Peshawar rồi cơ mà.”
Đột nhiện trời xoay đất chuyển, cậu ta nói cái gì? Định bán tôi đi Peshawar sao? Kể từ năm 1979, sau khi Phương Tây ngang nhiên xâm lược Afghanistan, thành phố Peshawar nằm cạnh biên giới Pakistan và Afghanistan trởi thành hậu phương của phiến quân và du kích Afghanistan. Tổ vỡ trứng cũng tan tành, Peshawar ngay lập tức trở thành khu chợ đen lớn nhất ở Pakitsan. Buôn lậu thuốc phiện, chất gây nghiện, vũ khí, và cả di vật văn hoá, đồ cổ…đều là những ngành nghề chủ yếu giúp thành phố này tồn tại, ngoài ra, nơi đây còn là chợ buôn người khét tiếng nhất cả vùng Trung Á.
Đột nhiên Kangkun bị gã hộ vệ đẩy ngã ngửa ra. Gã hộ vệ khinh bỉ nhổ nước bọt xuống đất mà Kangkun không hề phản kháng, chỉ từ từ đứng lên, im lặng bỏ đi. Nếu như không phải hướng cậu ta đi đối diện với cửa sổ thì tôi sẽ cho rằng người thanh niên co đầu rụt cổ bỏ đi này ngoan ngoãn như một con cừu non, nhưng đến nơi vắng vẻ, gương mặt cậu ta bỗng trở nên rất đáng sợ.
Dù Kangkun đã đi khuất nhưng chân tay tôi vẫn còn bủn rủn bởi cái tin vừa nghe thấy. Bán tôi đi? Đây không phải là sự thật chứ? Đột nhiên tôi nhới tới một bộ phim tài liệu nói về chuyện buôn bán người ở vùng biển Caribbean, kẻ tiêm người đã tiên morphine hoặc meth (ma tuý đá) vào người những cô gái bị bắt cóc để khống chế họ, ép buộc họ tiếp khách. Tại chợ người, đối tượng dễ bán nhất chính là những cô gái trẻ và những cô gái từ vùng khác đến có nước da trắng nõn như tôi đây.
Không, không, tôi là người Trung Quốc cơ mà. Tôi vô thức giơ tay ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình, nhưng ý nghĩ này vừa loé lên đã bị một ý nghĩ khác đè bẹp, điều này chẳng liên quan gì tới việc tôi là người Trung Quốc, điều mà khách hàng quan tâm chỉ là chủng loại đa dạng, cái gì cũng có.
Tôi ngồi xuống ghế xô pha, thời gian đã qua bao lâu cũng không biết, đang lúc ngẩn ngơ thì cửa bị đẩy ra, một hàng người đi vào, dẫn đầu là hai người lớn tuổi, trong đó có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, Niz cũng ở trong số đó. Đám người lần lượt ngồi xuống chiếc ghế xô pha đối diện trước mặt tôi, nói: “Đây là nước suối lấy ở gần đây, đã được đun sôi rồi.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn bà ta,
Trên mặt bà ta hiện lên một nụ cười giả tạo: “Cô có thể hiểu được tiếng Pashtun sao? Tốt quá rồi, vậy là những lời đại nhân nói, cô có thể hiểu.”
Tôi tiếp tục ngỡ ngàng.
“Chúng tôi biết mời cô tới như thế này không được phải phép cho lắm!” Nói tới đây, bà ta dừng lại, đánh mắt ra hiệu cho những người khác rồi tiếp: “Có điều, đây là truyền thống của chúng tôi. Hơn nữa, đại nhân là một người đàn ông rất tốt, cô sẽ hạnh phúc.”
Những người này tới để khuyên tôi kết hôn sao? Tôi dở khóc dở cười, thì ra ở Pakistan cũng có bà mối. Nhưng hiện giờ, tôi thực sự không cười nổi. “Xin hãy thả tôi về nhà!” Tôi van xin, tất cả mọi người đều giả vờ không nghe thấy.
“Đại nhân vẫn chưa có người vợ nào. Ngàu từng du học ở Anh Quốc, căn nhà này cũng là của ngài, ngoài ra ngài còn có rất nhiều sản nghiệp khác, nhiều tới mức cô khó bề tưởng tượng nổi.” Bà ta tiếp tục thuyết phục.
Thực ra vùng lòng chảo Broughton bao gồm tất cả các thị trấn ở đây chứ không chỉ có thôn Gama thượng và Gama hạ, ngay cả Changga cũng nằm trong phạm vi thế lực của Hassan. Tại vùng đất rộng lớn xa xôi thuộc Tây Bắc Pakistan này, gia tộc của Hassan tiếng tăm lừng lẫy, còn anh ta là nhân vật lãnh tụ kiệt xuất của cả một thế hệ trong gia tộc, từ những người giàu có, quan chức tới những người bán rong trên phố, không một ai không biết Hassan Naboo Hardel, ngoại trừ tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!