Lương Tiên Khó Cầu
Chương 68:
Vô tình ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Linh Nhạc, nhưng ánh mắt đó đã không còn ấm áp nhìn nàng như trước mà chỉ chậm rãi lướt qua chỗ ngồi còn trống bên cạnh nàng, mày khẽ nhíu chặt, y đột nhiên đứng phắt dậy.
Nàng hoảng hốt, y nhìn chỗ ngồi còn trống bên cạnh mình, lúc đầu là đau lòng, về sau thì phẫn nộ. Đột nhiên lại xoay người bước đi, bộ dáng đầy tức giận.
Y muốn làm gì? Không phải y cho rằng Viêm Kì bỏ rơi nàng mà tức giận chứ? Nàng càng hoảng hốt, bật người chạy theo hướng y vừa đi, Linh Nhạc, đệ nhất định không được làm việc gì ngốc nghếch đâu.
Yến tiệc lại khôi phục vẻ náo nhiệt ồn ã như trước, cũng không ai chú ý tới một vài người đã rời đi.
“ Đúng rồi, ta nhớ rồi.” Đột nhiên một vị tiên nhân cao giọng nói ra, “ Ta đã nói mà, khúc Vô Ưu vũ này sao lại quen vậy chứ, thì ra một ngàn năm trước Thiên Âm công chúa đã từng múa khúc này tại Dao Trì tiên hội.”
Choang! Cái chén trong tay Diễn Kì bất chợt rơi xuống đất, vỡ vụn. Lời nói này giống như một tia sét đánh thẳng vào đầu y, y vội vã hỏi vị tiên nhân vừa nói.
“ Ngươi xác định, một ngàn năm trước nàng ấy đã từng múa qua khúc Vô Ưu này ở Dao Trì tiên hội ư?”
Vị tiên nhân kia sửng sốt, không hiểu vì sao y lại kích động như vậy, nhưng vẫn theo quy củ đáp: “ Bẩm thái tử điện hạ, thần xác định. Lúc ấy Thiên Âm công….. Nàng ấy vẫn còn là một tiểu hài tử vốn là không nên tham gia những loại tiên hội như thế nhưng nàng lại nghịch ngợm trộm tới, sau đó Thiên Đế còn nổi giận một trận làm cho các tiên nhân tham dự yến hội ngày đó cũng không dám nhắc tới chuyện đó nữa.”
Diễn Kì lảo đảo lùi từng bước về phía sau, loạng choạng giống như bị một lực nào đó mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực. Là nàng ấy, thật sự là nàng ấy, người con gái mà y giữ trong lòng một ngàn năm trước, hóa ra lại là nàng ấy!
Thì ra y ngay từ đầu đã nhận sai người.
Quay phắt đầu nhìn về chỗ ngồi xa xa nhưng ở đó đã không còn bóng dáng nàng. Đột nhiên lòng y khủng hoảng, mọi thứ dường như bị đảo lộn hết cả, xoay người bước đi, y cũng không biết phải thế nào nữa, cứ như vậy mà bước đi. Trong lòng cô quạnh trống vắng, lúc này y chỉ muốn được nhìn thấy nàng ấy, như thể tìm được nàng mới có thể che lấp được nỗi vắng vẻ trong lòng.
“ Thái Tử?”
Diễn Kì đột nhiên rời khỏi khiến cho các tiên nhân đều sửng sốt, kì thật yến hội hôm nay là do Thái tử cùng thiên phi tương lai đứng ra tổ chức, hiện tại chủ gia đột nhiên bỏ đi, mọi người không khỏi hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng về phía vị chủ thượng còn lại, Phượng Minh.
Phượng Minh ngồi yên tại đó, không có ý định lên tiếng giải thích điều gì nhưng bàn tay thì nắm chặt cái chén, run run.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!