Chỉ Vì Được Gặp Em (Just For Meeting You) - Chương 7: Kịp gặp người vào cơ duyên tuyệt nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Chỉ Vì Được Gặp Em (Just For Meeting You)


Chương 7: Kịp gặp người vào cơ duyên tuyệt nhất


Tình yêu trên đời này chia thành rất nhiều loại. Có loại là bầu bạn tâm hồn, dựa vào một bát “canh súp gà” để một mực tin rằng, yêu chính là không gặp cũng không tan; Có loại ti tiện như cát bụi, đối phương tát bạn một bạt tai, bạn còn quan tâm xem vì sao tay người ta lại lạnh như vậy; Một loại khác là giày vò lẫn nhau, hai người như Chu Du đánh Hoàng Cái*, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu; Còn có một loại giống như “Vô gian đạo”, “Cung tâm kế”, nghi ngờ lẫn nhau, tựa hồ đang hăm he theo dõi xem ai sẽ là người ngoại tình trước vậy; Loại cuối cùng là kiểu mờ ám, trong lòng đã hiểu nhưng không nói ra, giống như trên phim hay nói: Bạn muốn có mối quan hệ với người ta, người ta cũng muốn có gì đó với bạn, hai người đều biết rồi sẽ có một ngày anh tình em nguyện, nhưng chẳng biết cái ngày ấy cụ thể là khi nào, khi ấy chính là quãng thời gian đẹp nhất.

*Một truyện trong Tam quốc diễn nghĩa: Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm khổ nhục kế. Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt hai anh em họ Sái, để mượn hai gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả vờ oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo đã tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.

Với những điều trên đây, cô nàng Mickey đọc xong chỉ lườm nguýt. Trong mắt cô, tình yêu chỉ có một kiểu, đó chính là lừa và bị lừa, đơn giản như ra chợ mua thức ăn, không cần dùng tình khiến đối phương cảm động, không cần dùng lý lẽ giãi bày.

Sở dĩ nói như vậy bởi cô có một lịch sử tình trường kinh thiên động địa. Mickey, người đẹp nước Nam, mối tình đầu của cô diễn ra vào năm đầu đại học, yêu đến chết đi sống lại. Lúc tốt nghiệp, bạn trai khóc lóc nói bố mẹ muốn đưa anh ta sang Anh học nghiên cứu sinh, vì chuyện này, Mickey còn dứt ruột tặng cho anh ta một chiếc vòng tay hạng sang, nhìn thấy vòng tay như thấy người. Kết quả, chưa đầy hai tháng cô đã nhìn thấy anh ta cùng người phụ nữ khác ăn món Thành Đô ở hàng bà Vương bên cạnh. Chiếc vòng tay ấy vẫn còn đung đưa trên cổ tay cô tiểu tam kia. Bị gã đàn ông tồi tệ lừa gạt, cả một năm trời vết thương cũng chưa thể lành. Lúc đó cô vừa xấu xí vừa quê mùa, thế là đã điên cuồng thẩm mỹ làm đẹp, cuối cùng khổ sở hóa thiên nga, đàn ông cứ thế được dâng lên tận cửa như đồ ăn gọi ship, vẫn còn nóng nguyên.

Đàn ông trở thành thứ cô dễ dàng có được nhất. Mickey lập tức hạ quyết tâm, không làm một Đế vương với tam cung lục viện, mà phải trở thành Võ Mị Nương, khiến đàn ông khắp thiên hạ đều tới tranh sủng.  Trước mặt những người đàn ông khác nhau, cô trở thành những mẫu phụ nữ khác nhau. Gặp người có tham vọng bảo vệ mãnh liệt thì hai mươi tư tiếng đồng hồ giả vờ yếu đuối, xem Titanic cũng khóc, xem Shrek cũng khóc; Gặp anh chàng là fan cuồng anime thì đi hẹn hò sẽ mặc quần áo người hầu, 1D, 2D thay đổi linh hoạt không trở ngại; Gặp một tổng giám đốc bá đạo thì ngày ngày nũng nịu đến nỗi cả một cơn gió cũng có thể thổi bay; Gặp hạng đàn ông trăng hoa thì trở thành kiểu phụ nữ giả vờ ngây ngô, thuần khiết, kiên nhẫn theo đuổi; Gặp phải gã xấu xa, háo sắc thì tự trói chặt mình lại, dâng sẵn lên giường.

Nói theo lời của Châu Tinh Trì thì: Thật ra, tôi là một diễn viên.

Vài lần như thế, khi mười hai cung hoàng đạo đã tập hợp đầy đủ, cô tự thừa nhận mình nắm rõ đàn ông trong lòng bàn tay, với những lý lịch đặc sắc đã gom góp được còn có thể viết thành Bí kíp bạn trai cũ.

Cô có một người bạn thân thiết tên là Đại Hoa, hồi học đại học sinh hoạt trong cùng một câu lạc bộ. Bạn trai của cô ấy là một nhân viên văn phòng, nhưng tính cách lại rất bảo thủ, chậm chạp, chần chừ mãi không dám cầu hôn. Một người đã tình nguyện đi theo anh ta từ lâu như Đại Hoa trở thành người làm chứng duy nhất cho thành tích chiến đấu huy hoàng trên con đường của Mickey, không ít lần phải hết sức kìm chế không đi báo cảnh sát. Nguyện vọng lớn nhất của cô ấy, ngoại trừ việc bạn trai bỗng một ngày bị sét đánh rồi mạnh dạn cầu hôn ra thì chính là hy vọng Mickey có thể một lần nữa rơi xuống dòng sông tình yêu, trở thành vợ hiền dâu thảo, không có buôn bán thì sẽ không có tổn thương.

Đại Hoa vốn tưởng rằng tâm nguyện này còn phải rao bán thêm ba đến năm năm nữa, kết quả, giữa đường lại bị người ta ra giá cao mua mất.

Câu chuyện bắt đầu như thế này. Mickey bị Đại Hoa kéo tới một quán bar chơi Rock Ballad mới mở để ngắm anh chàng ca sỹ mà theo lời đồn có thể khiến con gái rơi lệ, con trai im lặng. Ban đầu Mickey còn thờ ơ, cuối cùng lại bị rơi thẳng xuống hố, chất giọng của ca sỹ hát chính dịu dàng như có giấy mài cọ vào trái tim, dáng vẻ khi hát lại nghiêm túc tới mức khiến bao nhiêu hormone trên người vô thức đánh nhau. Sợi dây trong não bộ bỗng nhiên căng ra, cô tựa hồ nhảy trở về năm nhất đại học, trở lại làm một cô gái nhìn thấy đàn ông là tò mò.

Anh chàng ca sỹ nói không tốt bằng hát, giữa chừng có đoạn thoại còn lắp bắp, vì quá căng thẳng nên cứ ngốc nghếch vò vò mái đầu vốn đã xoăn tự nhiên của mình. Mickey đã hoàn toàn đắm say bỗng bùng lên một suy nghĩ biến thái: Muốn được ngửi mái tóc của anh.

Ừm, vẫy lá cờ “Bà đây không yêu” đã nhiều năm thì sao chứ, vẫn cứ trúng tiếng sét ái tình, không còn gì để thương lượng.

Thông qua mạng tình báo mạnh mẽ, cô đã lấy được tài liệu chi tiết còn chi tiết hơn cả sát thủ của anh chàng ca sỹ. Chu Bái, hai mươi tám tuổi, bố là quan chức Chính phủ, bản thân là một ca sỹ sáng tác nổi tiếng trên mạng, nói chuyện khi gấp sẽ lắp bắp, mái tóc ngoại trừ xoăn ra thì còn vàng tự nhiên, là fan cuồng của Vua hải tặc, thích nghe Sodagreen, Hebe, Trần Ỷ Trinh, tới nay vẫn còn có thói quen viết blog, đạo diễn yêu thích nhất là Vương Gia Vệ, “Nhung nhớ mãi không quên, ắt sẽ có hồi đáp”, ly ly hợp hợp cùng người bạn gái cũ năm lần, độc thân đã một năm.

Về cơ bản, muốn đối phó với loại đàn ông này phải hóa thân thành một cô gái văn nghệ lãng mạn. Cô đánh cược với Đại Hoa, sẽ mất ba tháng để khiến Chu Bái yêu mình.

Mickey đi ép thẳng tóc, tháo mi giả xuống, ném son đi, phủ lên mặt một lớp kem BB nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy hoa, chân đi đôi giày Converse, vai khoác túi vải thô, bày ra đủ mọi hoàn cảnh để vô tình gặp gỡ Chu Bái, tạo cảm giác quen thuộc cao độ.

Hôm nay, Chu Bái hát xong thì bắt gặp Mickey xách túi hành lý đứng trước cửa quán bar. Anh tròn mắt, chỉ tay vào chiếc túi của cô, tỏ vẻ nghi hoặc. Mickey nói bằng giọng bình thản: “À, em từ sân bay vội tới xem buổi biểu diễn của anh”, sau đó còn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô thầm nghĩ: Được rồi, bây giờ anh ấy nhất định sẽ cảm thấy cô gái hay vô tình gặp mặt này rất dịu dàng yếu đuối, khao khát bảo vệ sẽ dâng tràn. Quả nhiên, Chu Bái ngoan ngoãn giúp cô chuyển hành lý lên xe của mình, nói là đưa cô về nhà. Dọc đường, Mickey vẫn giữ nguyên dáng vẻ xa cách của mình, ngang qua một dải cây chăng đèn sáng rực, cô bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Đưa em đi được không?”. Giọng cô rất khẽ, nhưng Chu Bái lại gật đầu, sau đó đưa cô về nhà.

Chỉ mất hai ngày, họ đã thân thiết.

Chu Bái có một căn nhà Loft* của riêng mình, một tầng bên trên là phòng ngủ, bày đầy mô hình các nhân vật trong Vua hải tặc, tầng dưới nói chính xác là một phòng làm việc, vì từ cửa nhà anh cho tới phòng thu âm đều chất đầy các loại CD, loa đài, ghita và keyboard.

*Nhà Loft có thể được gọi là một phong cách thiết kế mở, tạo không gian rộng và thoáng,  là một ngôi nhà nhỏ nhưng lại tạo cảm giác rộng, thông thoáng do không có sự tách biệt giữa các không gian. Phong cách này ngày càng được sử dụng nhiều trong thiết kế nội thất nhà phố, với những ngôi nhà có diện tích không mấy rộng rãi.

Lúc Chu Bái viết nhạc thì Mickey cũng đàn lung tung ra vẻ trên chiếc keyboard của anh. Khi anh thu âm trong phòng thu, Mickey lại lôi sách của An Ni Bảo Bối ra đọc, đọc chán rồi thì bật nhạc của Sodagreen lên nghe. Đến lúc Chu Bái nghỉ ngơi thì cô cùng anh xem Vua hải tặc, đến đoạn Ace chết liền khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, nói gì cũng quyết phải viết một bài văn bày tỏ cảm xúc trào dâng giây phút này, thế là cô liền mở trang blog ra.

Mỗi việc cô làm đều khiến Chu Bái mắt tròn mắt dẹt. Anh lắp bắp nói: “Sở thích của chúng ta quả thật là… giống y hệt”. Mickey tỏ ra lãnh đạm như nước, nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, khẽ khàng bật ra hai chữ: “Thế… ư?”.

Thật ra thì trong lòng đang vui như hoa.

Hai thanh niên lãng mạn sống với nhau rất hòa hợp, cuộc sống vô vàn những điều bất ngờ.

Có buổi sáng, Mickey choàng tỉnh khỏi giấc mở, bắt gặp ngay đôi mắt của Chu Bái, khiến cô giật mình thon thót. Chu Bái tươi cười, lưu lại một nụ hôn lên má cô, cuối cùng đưa di động cho cô và nói: “Có người nhắn tin cho em này”.

Mickey đón lấy xem, suýt nữa thì ngừng thở. Là tin nhắn của anh bạn trai cũ nào đó: Bà xã, sao anh không nhắn tin Weixin cho em được nữa?

Mickey bỗng bật cười ha ha, ngượng ngập trừng mắt giải thích đây là bạn thân của cô, tên Đại Hoa, hai người quen gọi nhau thân thương là “bà xã”. Cô còn gọi cho Đại Hoa ngay trước mặt Chu Bái, nói lớn: “Bà xã à, em thử gửi lại lần nữa xem, chắc là tín hiệu của em có vấn đề! Khụ… khụ… khụ…”.

Đại Hoa nghe được tiếng ho ám hiệu, cả quá trình đều lườm nguýt. Sau khi ngắt máy, anh bạn trai ngốc nghếch của cậu ấy ở bên cạnh, hỏi với vẻ ngây thơ: “Sao anh lại nghe thấy có người gọi em là bà xã trong điện thoại, hơn nữa còn là con gái…”.

Sau chuyện ấy, Đại Hoa gào lên vào điện thoại: “Michellin, cậu là đồ tồi!”. Mickey dở khóc dở cười, xin lỗi liên tục, nhưng vẫn không quên uy hiếp cậu ấy, nếu còn dám gọi tên “cúng cơm” của cô thì cô sẽ cướp bạn trai của cậu ấy.

Phải, Mickey có một cái tên cúng cơm rất đặc biệt, nhị vị phụ huynh có văn hóa của cô nhất định không ngờ một cái tên mỹ miều đáng yêu, ngọt ngào như thế này, có một ngày lại biến thành thương hiệu lốp xe.

Điều mà cô nàng lốp xe không thể ngờ là tin nhắn đó chỉ là sự khởi đầu của những cơn ác mộng.

Một ngày, họ chuẩn bị đi xem kịch nói. Chu Bái xếp hàng mua vé còn Mickey thì đứng đung đưa chiếc váy hoa của mình đợi anh. Kết quả, gã bạn trai cũ kia xuất hiện. Sau khi bị đá, anh ta trở thành một con người hoàn toàn khác, gương mặt nhỏ thanh tú đã mọc đầy râu, lỗ chân lông to như vừa áp mặt xuống đất hít đầy bụi. Anh ta gọi Mickey một tiếng “bà xã” với vẻ không chắc chắn lắm. Mickey cảnh giác trừng mắt với anh ta: “Anh nhận nhầm người rồi. Mickey là chị gái của tôi, vì mắc phải một căn bệnh nan y nên mới cố tình chia tay với anh. Cách đây không lâu chị ấy đã qua đời rồi, xin hãy nén bi thương!”. Nói rồi, Mickey vừa gạt nước mắt vừa chỉ tay về ngọn núi phía xa và nói: “Chị tôi được chôn cất trên đó, chị ấy hy vọng anh có thể dũng cảm, đừng đau buồn, hãy trở thành con người tốt nhất”. Nghe xong, anh bạn trai kia sụt sịt nhét cho Mickey một nắm tiền rồi chạy về phía ngọn núi đó. Ừm, chính là chạy.

Xem kịch xong, Chu Bái hỏi cô, người đàn ông cô nói chuyện lúc anh đi mua vé là ai. Cô quả quyết vung tay: “Là một học sinh em quen khi làm gia sư hồi đại học, mấy năm không gặp, cậu ta đã cao thế rồi”.

Về sau, lại có rất nhiều những chuyện như vậy xảy ra. Đám bạn trai cũ trở về duyệt binh như hẹn trước vậy, bình luận, spam ngay trên bài đăng Weibo của cô, ngồi ở Starbucks viết blog bỗng dưng có người quỳ xuống xin được quay trở lại, thậm chí khi dùng phần mềm gọi xe cũng gặp phải mấy người chuyển nghề làm tài xế. Nhưng Mickey vẫn còn may, nhờ vào ba tấc lưỡi và khả năng diễn xuất ngang tầm Ảnh hậu Oscar của mình, cô đều bình an vượt qua, cho tới khi Chu Bái rút được một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi áo của cô.

Thời gian như bị một vị giáo sư ngang ngạnh nào đó đóng băng. Mickey nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó, bao lời nói dối ngạo nghễ trước kia đều rách tả tơi. Cô loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng của quá khứ. Có một anh bạn trai cũ  nào đó gặp cô ở Dubai, nói yêu cô tới không thể kiểm soát. Trên tầng cao nhất của một khách sạn du thuyền, anh ta đã quỳ xuống, rút chiếc nhẫn lấp lánh này ra. Cô đón lấy, nói rằng: “Tôi sẽ suy nghĩ”, rồi tới ngày thứ hai, cô đã mang theo nó, chạy bán tháo về nước.

Chu Bái ôm gây đàn ghita trước ngực, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình rồi nở một nụ cười trong sáng, nói: “Nhẫn to quá rồi!”.

“Đây là của Đại Hoa!” Mickey kích động đến vỡ cả giọng, ngồi nghịch tóc mai của mình rồi nhấn mạnh như không: “Đây là nhẫn sếp của Đại Hoa tặng cậu ấy, sợ bị bạn trai nhìn thấy nên tạm thời để ở chỗ em, anh đừng làm lộ”.

Chu Bái tin cô, đưa tay lên miệng làm động tác “Suỵt”, rồi gật đầu như giã tỏi, ngay cả mái tóc xoăn tít kia cũng rung rinh theo. Bỗng nhiên từ giây phút ấy, trong lòng Mickey dâng lên một nỗi áy náy.

Về sau, vì lời nói dối này, cô ép Đại Hoa phải đeo nhẫn lên. Đại Hoa nói ngón áp út của cậu ấy vốn chỉ dành cho anh bạn trai, kiên quyết không chấp nhận, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương to đùng ấy, cậu ấy chợt quên bẵng mất lời hứa của mình, tạm thời quăng bạn trai qua một bên. Kết quả, cậu ấy đeo lên mà quên tháo xuống, bị bạn trai nhìn thấy, không thể bán đứng Mickey, cậu ấy đành câm nín. Anh bạn trai ngốc bỗng chốc thiếu bình tĩnh, khẳng định chắc nịch rằng cậu ấy đã có người khác ở bên ngoài. Họ bèn cãi nhau long trời lở đất một trận, anh bạn trai khóc lóc bỏ đi.

Đại Hoa ném chiếc nhẫn lên người Mickey, khóc lóc nói: “Cậu tưởng tình yêu là thứ dễ dàng cho cậu chà đạp như vậy sao? Mấy năm qua, mình thật sự chịu đủ rồi. Có ai chưa từng thất tình chứ? Cứ nghĩ làm tổn thương tất cả những người xung quanh là cậu đã chiến thắng. Nhưng cậu có biết không? Những gã đàn ông đó cùng lắm chỉ gạt nước mắt, quay người là lại thản nhiên sống một cuộc đời khác. Cậu thì sao, ngoài việc cuối cùng chỉ có thể dùng mỹ phẩm che đi nếp nhăn trên mặt, cậu được cái gì. Họ luôn là lửa, cậu mới chính là con thiêu thân. Chẳng ai ngốc cả, vốn không có người nào tranh giành để chiều chuộng cậu, họ chỉ đang giương mắt nhìn xem cậu nực cười đến cỡ nào mà thôi. Michellin, nếu sau này cả thế giới đều hận cậu, nhất định phải nhớ trong đó có mình, mình cũng hận cậu”.

Mất đi Đại Hoa, cuộc đời của Mickey từ nay đã âm u quá nửa, vì cô chợt phát hiện ra không còn một người bạn thứ hai như Đại Hoa nữa. Sau trận say khướt, cô bôi kem che khuất mọi quầng thâm trên mắt, ra sức dùng kẹp ép thẳng mái tóc xuống. Cô nhìn vào gương, tự nhủ với bản thân: Mickey, mày chẳng vui chút nào cả.

Cô một mình tiêu hóa nỗi buồn, tiếp tục diễn vai một thanh niên lãng mạn, tốt bụng. Bài hát Chu Bái sáng tác trên mạng có lượng nghe lập kỷ lục mới, có mất công ty đĩa nhạc tới tìm anh tạo quan hệ, muốn ra album cho anh. Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên ở lỳ trong nhà, ngồi trước một dãy nhạc cụ, viết lời, thu nhạc. Mickey vẫn ngồi nghịch ngợm gõ keyboard của anh, lại sợ làm ồn tới anh nên ngồi bên ngoài phòng thu, yên lặng ngắm nhìn. Qua lớp kính, cô lặng lẽ giơ tay lên khoảng không, vuốt mái tóc xoăn của anh, bỗng nhiên cảm thấy mình như được chạm vào cầu vồng. Hình như cô quên không nói với Đại Hoa rằng mình đã sớm rung động với người đàn ông trước mặt này rồi.

“Có những người chìm vào sự tầm thường nông cạn, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong thối rữa. Nhưng bỗng chốc, có một ngày bạn gặp được một người rực rỡ như cầu vồng. Từ đó về sau, những người khác trên đời chẳng qua chỉ là mây trôi vội vã lướt qua mà thôi.” Đây là lời thoại cô thích nhất trong một bộ phim từng xem. Đại khái nó chính là tâm trạng hiện tại của cô.

Vì càng ngày càng bận, Chu Bái từ bỏ đi hát ở quán bar. Sau khi bài hát cuối cùng kết thúc, các em gái vây quanh anh thương tiếc vô ngần. Nhưng sau khi anh chính thức giới thiệu Mickey lên sân khấu, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ đôi phần. Từ dưới sân khấu chiếu lên vô số ánh sáng như siêu nhân đánh quái thú, Mickey nheo mắt lại, muốn dùng sức ghi nhớ những gương mặt đang căm hận mình, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Cô nhìn thấy mối tình đầu hồi đại học của mình.

Sau khi bốn mắt nhìn nhau, anh chàng kia bỗng chầm chậm bước tới trước sân khấu, giơ tay hỏi Chu Bái, có thể để anh ta hát một bài không. Chu Bái chưa hiểu chuyện gì bèn vui vẻ mời anh ta lên, còn yêu cầu ban nhạc sau lưng hợp tác, sau đó kéo Mickey cả người đã cứng đờ đi xuống.

Anh chàng kia hát bài Trái chín mùa hạ, đây là bài hát định tình của họ hồi đại học. Hát xong, anh ta bèn kể một câu chuyện. Anh ta từng thích một cô gái, nhưng vì cô gái ấy tự phụ đến kinh người mà anh ta cảm thấy mình như bị cầm tù, phải lùi bước hết lần này đến lần khác, cuối cùng hạ quyết tâm rời xa cô ấy. Thời đại này, tình cảm đều là đôi bên tình nguyện, không thích là không thích, cưỡng ép sẽ chẳng có lợi cho ai. Kết quả, cô gái đó vì muốn trả thù anh ta mà nghĩ đủ mọi cách phá hoại tình yêu giữa anh ta và bạn gái mới, cho tới khi họ chia tay. Về sau, cô ấy còn dùng những thân phận khác nhau để lừa nhiều người đàn ông hơn, mang sự tự kiêu đi nuôi dưỡng lòng tự trọng cao cao tại thượng của mình, chà đạp tình cảm của tất cả mọi người. Con mồi mới nhất của cô gái ấy là một ca sỹ, chính ca sỹ này ban nãy còn ngốc nghếch giới thiệu cô ấy với mọi người.

Câu chuyện được kể xong, dưới sân khấu lập tức trở nên ồn ào. Một người trước giờ mồm mép luôn nhanh nhạy như Mickey nhất thời cũng mất quyền phát ngôn. Cô cố gắng giữ khoảng cách với Chu Bái, không dám nhìn anh. Chỉ không ngờ, Chu Bái ném cây đàn ghita lên mặt đất, bước lên, chỉ tay vào mặt anh chàng mối tình đầu và mắng: “Anh nói gì hả. Anh tự cho là mình quan trọng quá đấy. Ban nãy anh cũng nói đó thôi, là anh bỏ cô ấy trước. Chỉ vì người ta bám riết lấy anh nên vô tình bị gán cho cái mác ‘bạn gái cũ’. Khi anh còn ở bên cô ấy, sao không chê cô ấy bám lấy mình đi. Tới khi cô ấy mặt dày dâng mọi thời gian cho anh, anh chỉ cần buông một câu ‘Không thích’ là lãng phí của cô ấy bốn năm trời, tại sao người ta không được trả thù! Con gái không phải dùng để tăng giá trị kinh nghiệm của cuộc đời anh, mà dùng để yêu thương, trước tiên, anh phải hiểu rõ chuyện này đã!”.

Chu Bái nói vang vang từng chữ, không hề lắp bắp chút nào. Mọi người đều ngây người cả, trong đó có một cô gái mập mạp tiên phong vỗ tay trước. Chu Bái kiềm chế cơn giận, giữ chặt thái dương đang điên cuồng giật lên giật xuống củ mình. Khi anh hoàn hồn lại thì đã không còn thấy Mickey đâu nữa.

Cả một con đường xe cộ tắc nghẽn, khi Chu Bái về tới nhà thì Mickey đã dọn sạch sẽ đồ đạc của mình. Chiếc máy lọc không khí bỗng nhiên phun khói, dưới đất vẫn là một đống CD đổ chỏng chơ, giống như căn nhà này chưa từng có một bà chủ nào xuất hiện vậy.

Mickey dốc nốt hớp rượu cuối cùng trong cốc vào cổ họng rồi ho sặc sụa, bò rạp người ra bàn, ý thức dần mơ hồ, trái tim đau đến co thắt lại, lại thêm có cơn gió lạnh thổi qua, sống lưng cô bỗng nổi hết da gà. Cô chợt nghĩ phải chăng mình sắp chết rồi?

Bỗng nhiên có một chiếc áo từ đâu được đắp lên người cô. Mickey ngước lên, là Đại Hoa.

“Bị vạch trần rồi thì đi thôi, sao cứ phải lưu luyến bịn rịn như thế.” Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh Mickey, chuyện ở quán bar hôm đó, cậu ấy đều đã nghe cả, “Lừa gạt người ta thì cũng phải lừa cho có khí chất một chút chứ”.

“Mình thích anh ấy.” Mickey nghẹn ngào, lẩm bẩm.

Sau một lúc trầm mặc, Đại Hoa giật lấy rượu trong đĩa của người phục vụ bên cạnh, ngửa cổ dốc cạn, thậm chí như muốn nuốt cả cốc. Nhớ lại, lần gần đây nhất họ uống rượu kiểu này là lần đầu tiên Mickey thất tình. Lúc đó, cô vẫn còn buộc tóc, mặt tròn quay, cả người toát lên vẻ non nớt. Nhìn dáng vẻ thảm hại của cô lúc này mà xem, thật không kể hết được những xót xa. Đại Hoa cảm thấy ăn năn như đã nợ cô rất nhiều ly rượu vậy.

Tối đó, hai cô gái thất tình say đến bất tỉnh nhân sự.

Giao thừa năm nay, hình ảnh trên hộp đèn quảng cáo tại ngã tư cũng đã được đổi thành poster buổi liveshow năm mới của Chu Bái. Địa điểm ngay tại quảng trường trung tâm, anh sẽ biểu diễn bài hát của mình lần đầu tiên. Tối hôm ấy, cả Mickey và Đại Hoa đều đi. Họ suýt nữa chết bẹp giữa biển người, cuối cùng thật sự không đủ nhẫn nại, đành đứng từ xa ngắm anh. Hơn một tháng không gặp, Chu Bái dường như đã gầy đi. Anh vẫn mang mái tóc xoăn tiêu chuẩn ấy, hát liên tục mấy bài của người khác, cuối cùng trước khi tới lượt hát bài của mình, anh lắp bắp nói một đoạn dài cảm nghĩ về ước mơ, về cuộc đời.

Cũ rích, Mickey nghĩ.

Nhưng bài hát ấy đúng là hay thật, người đến quảng trường cũng mỗi lúc một đông hơn. Hai cô gái bé nhỏ gần như bị đám người ấy đẩy tới đẩy lui, cho tới khi không còn nhìn thấy Chu Bái nữa. Đại Hoa khuyên cô: “Đừng vất vả bám riết lấy con diều này nữa. Bây giờ cậu buông tay, anh ấy có thể bay được cao hơn. Anh ấy vốn không phải người cậu có thể giữ làm của riêng mình đâu”.

Mickey mím môi, kiễng chân lên ngó nghiêng, sau đó vùi mặt vào trong khăn len, quay người định đi. Lúc này, Chu Bái trên sân khấu lên tiếng: “Bài hát tiếp theo đây, tôi muốn tặng cho một cô gái rất ngốc nghếch. Tôi biết cô ấy nhất định đang có mặt ở đây. Tôi muốn để cô ấy biết rằng, tôi yêu cô ấy”.

Nhạc dạo đầu vừa vang lên, Mickey cố gắng nhớ lại xem tại sao đoạn nhạc này lại quen đến thế. Cô chợt dừng bước, hốc mắt đỏ ửng lên trong giây lát, xung quanh miệng và mũi sương mù mờ mịt. Chất giọng dịu dàng của Chu Bái rót vào tai cô, Mickey đột nhiên quay người len trở lại. Đám người xung quanh hung dữ lườm cô. Đại Hoa thấy vậy cũng chạy tới, bắt lấy cánh tay Mickey, giúp cô cùng len lên, đáp trả lại những con người kia ánh mắt thiếu thiện cảm y như thế.

Hai cô gái chen chúc rất vui vẻ.

Con người mà, thường sẽ mặt dày vào lúc quan trọng nhất. Bình thường chúng ta “ngoan ngoãn” quá lâu nên mới để lúc tình yêu đến, đi theo đúng trình tự, giống như những con thỏ hiền lành không chịu nổi một chút ấm ức, bị “súp gà” tẩy não, cao giọng hét vang phải sống là chính mình trong tình yêu, nhưng vừa gặp khó khăn thì đã khom lưng đầu hàng. Thật ra đứng trước tình yêu, chúng ta đều chẳng là gì cả. Chúng ta vốn không hề vĩ đại như trong tưởng tượng, một cơn gió nhẹ là có thể khiến ta say, bụi trần cũng có thể giết chết ta. Nếu đã vậy, chi bằng hãy cứ suồng sã triệt để, phá bỏ mọi quy tắc. Càng là những thứ thanh xuân không giữ lại được thì thanh xuân càng không cần giữ.

Mickey nhớ ra rồi, mỗi một phím đàn đen trắng cô gõ bừa lên keyboard khi trước đều được Chu Bái ghi lại rồi phổ thành bài hát hoàn chỉnh như ngày hôm nay.

“Mười… chín…” Khi trên màn hình lớn bắt đầu hiển thị đồng hồ đếm ngược đón năm mới, đám đông dưới sân khấu bắt đầu huyên náo.

Cuối cùng cũng chen lên được đám fan gần sân khấu nhất, Mickey ngẩng đầu nhìn Chu Bái đứng ngược sáng, đang nhìn thẳng vào mắt cô. Anh lấy micro xuống, bước từng bước về phía Mickey bằng nụ cười điển hình của mình. Cùng với tiếng đếm ngược đang liên miên không dứt, anh hỏi qua micro: “Em có biết vì sao anh nói em ngốc không?”.

Hốc mắt Mickey long lanh nước, cô vội vàng lắc đầu.

“Ba… hai…” Chu Bái tới trước mặt cô.

Anh đặt micro xuống, ghé vào tai cô, thì thầm: “Cô gái lốp xe này, thật ra anh đã biết em là người như thế nào từ lâu rồi”.

“Một!” Ruy băng và pháo hoa cùng lúc sáng rực lên trên bầu trời.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mickey trong quán bar, Chu Bái đã yêu cô, vì thế căng thẳng đến độ hát nói một đoạn cũng lắp bắp. Sau này, anh dùng tiền mua một bản tài liệu chi tiết về Mickey. Michellin, hai mươi sáu tuổi, không có nghề nghiệp cố định, từng là biên tập của một tạp chí thời trang, lúc khóc sẽ nước mắt nước mũi tèm lem, từng trải qua một chuyện tình thất bại hồi đại học, sau này trở thành một cô gái kiều diễm đa mặt, vô cùng tự tin đối với đàn ông, bồi dưỡng được một đôi quân bạn trai cũ lớn mạnh vô cùng, kế thừa triết học vĩ đại, luôn muốn vấn đề cụ thể, phân tích cụ thể, thích nghe vô số các nam ca sỹ, thích xem phim của rất nhiều nam diễn viên, luôn luôn bước trên con đường của yêu hoặc đang muốn yêu, nhưng, giây phút này vẫn còn độc thân.

Anh cười tươi như hoa đào. Khó khăn như vậy, nhưng anh thích thử thách, kiên trì tin rằng có thể dùng tình yêu chân thành để thay đổi cô. Hai con người đều có ý đồ riêng sẽ khiến câu chuyện này trở nên kỳ diệu một cách lạ thường.

Được rồi, khung cảnh được chuyển về đêm giao thừa ấy.

Mickey và Chu Bái ôm chặt lấy nhau giữa đám đông. Cô lấy một tay cố gắng bóp chặt mũi, ngẩng đầu gào khóc, chỉ sợ nước mũi rớt xuống áo anh. Tới khi nước mắt đã khô, cô mới chợt nhớ ra không biết Đại Hoa đã đi đâu.

Phía kia đám đông bỗng dưng trở nên ồn ào. Đại Hoa bị kẹp chặt giữa mấy người đàn ông lực lưỡng, giống như đang khóc. Mickey lại một phen hỗn loạn, khó khăn lắm mới tới được trước mặt Đại Hoa, thấy anh bạn trai của cậu ấy đang quỳ dưới đất, tay trở lên chiếc nhẫn kim cương còn to hơn chiếc nhẫn ngày xưa.

“Đồ ngốc, ai cầu hôn lại quỳ cả hai chân xuống chứ. Anh đang bái các cụ sao!” Đại Hoa phì cười trong làn nước mắt, ra sức gật đầu.

Về sau, anh chồng của Đại Hoa đã gửi cho Mickey một tin nhắn rất dài, đại ý là: Cảm ơn cô, nếu không nhờ chiếc nhẫn đó, tôi đã chẳng lấy hết dũng khí đưa Đại Hoa tới đoạn tiếp theo của cuộc đời.

Cô chỉ đáp lại một câu: Đừng khách khí.

Để tôi tổng kết nhé, tình yêu trên đời này bất luận thuộc về loại nào, chỉ cần mang cái mác “tình yêu” là đã chẳng dễ dàng.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu những câu chuyện hay. Kết thúc một câu chuyện, Xuka không cưới Nobita*, Akagi Haruko có thể sẽ phụ trách mở ra cánh cửa yêu đương cho Hanamichi Sakuragi**, có người từng nắm tay, nhưng sẽ chẳng tới cuối cùng. Giống như vừa hay họ đang vội vã chạy tới những chuyến tàu khác nhau, có thể bỏ lỡ mất duyên phận, hoặc vốn dĩ tưởng rằng có thể đồng hành dài lâu, kết quả ai đó lại xuống bến trước. Trông có vẻ như tiếc nuối, nhưng cuộc đời như biển lớn, rồi cũng phải cho phép có người bỏ lỡ bạn mới có thể kịp gặp cơ duyên tuyệt vời nhất.

*Các nhân vật trong bộ truyện tranh Doraemon.

**Các nhân vật trong bộ truyện tranh Cao thủ bóng rổ.

Mong sao người bạn yêu và người yêu bạn sớm ngày gặp nhau, bình an vui vẻ, mọi sự như ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN