Manh Hệ Tướng Công - Chương 1: Tướng công, đừng dọa người ­
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Manh Hệ Tướng Công


Chương 1: Tướng công, đừng dọa người ­


Edit: Sabj

Bên trong Phong Ngữ lâu vô cùng xa hoa, một hồng y nữ tử tay kéo tay áo, miệng ngậm bút, mắt nhìn chăm chú vào con số trên sổ sách, lẩm bẩm trong miệng: “Tên đại hỗn đản Diệp Trúc Tuyên không có bản lĩnh tiếp quản Hồng Diệp trai, tên tiểu hỗn đản Diệp Hoa Ngâm suốt ngày chỉ biết gây rối, nơi quỷ quái Hồng Diệp trai này sớm muộn gì cũng có ngày ta dỡ xuống!” Nói hết câu, cây bút trong tay nữ tử cũng di chuyển, viết xuống một con số trên khoản nợ.

“Không thể chịu được nữa!” Nữ tử ném cây bút đi, không ngờ cây bút lại bay tới nghiên mực làm mực văng tung tóe khắp nơi, hồng y nữ tử vô cùng hoa lệ cứ như vậy bị một đống mực hôn lên, mà gương mặt tinh xảo của nàng cũng bị mực vấy đen. Nàng dường như cũng không để ý, chỉ hô to một tiếng: “Diệp Lâm!”

Cửa Phong Ngữ lâu bị đẩy mạnh ra, một chàng trai trẻ tuổi chật vật vọt vào: “Phu nhân! Xảy ra chuyện gì!”

“Chẳng xảy ra chuyện gì!” Hồng y nữ tử giận dữ.

Diệp Lâm đóng băng tại chỗ: “Hả?”

“Vì không xảy ra chuyện gì nên ta mới tức giận.” Hồng y nữ tử buộc cái váy vô cùng phiền phức thành một túm rồi mới vượt qua cửa đi vào trong viện, Diệp Lâm vội vàng đuổi theo, nữ tử có vẻ không tìm được nơi trút giận, lung lay cả buổi mới tìm được một thân cây, đá một phát dường như bớt giận không ít, sau đó mới mở miệng: “Diệp Trúc Tuyên đâu? Hắn suốt ngày chạy đi tiêu tiền, hắn nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống chắc? Diệp Hoa Ngâm đâu? Lúc nào cũng ra ngoài gây rối, nó nghĩ Hồng Diệp trai là làm bằng sắt à? Chuyện nào Hồng Diệp trai cũng giải quyết được sao? Con không hiểu chuyện đã đành, ­đằng này Diệp Trúc Tuyên là cha cũng không hiểu chuyện, ta không phải đã bảo ngươi đi tìm Diệp Trúc Tuyên về dạy lại con cho tốt sao, hắn đâu rồi?”

“Ặc…” Diệp Lâm run rẩy như chiếc lá trong gió, “Lão gia nói hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm, tối nay mới về.”

Nữ tử có vẻ như đã tập mãi thành thói quen: “À? Chuyện quan trọng của hắn là gì?”.

“… Giúp nhóm ăn xin ở ngôi miếu phía tây thành mua một căn nhà.” Diệp Lâm thấy miệng đắng chát.

“Diệp Trúc Tuyên chết tiệt!” Hồng y nữ tử hừ lạnh, nói xong lập tức lao ra cửa. Phía sau Diệp Lâm lập tức hô to: “Phu nhân, không thể được!”

Hồng y nữ tử, nữ chủ nhân của Hồng Diệp trai không biết phía sau có bao nhiêu thay đổi đang chờ nàng.

Hoa Chi đã nghe nói rất nhiều về Hồng Diệp trai, nơi nơi đều hình dung nơi đó phồn hoa, đường hoàng như thế nào.

Rất nhiều năm trước Hoa Chi luôn mong ước một ngày nào đó sẽ đến Hồng Diệp trai để thể nghiệm cái gọi là xa hoa trong miệng phụ thân, nhưng nàng thật không ngờ bản thân mình sẽ đến Hồng Diệp trai dưới tình huống này. Nhà tan cửa nát, không còn chỗ dung thân.

Đứng ở đầu đường thành Trường An cười khổ, Hoa Chi đi theo hướng người qua đường chỉ, đột nhiên một giọng nói vang lên.

“Hoa Chi tỷ tỷ, là ngươi sao?” Người nói chuyện là một cậu bé thoạt nhìn khoảng mười tuổi, xinh đẹp tinh tế, quần áo nhìn cũng biết là thiếu gia nhà giàu. Lúc này hắn mở to hai mắt quan sát Hoa Chi, dáng vẻ muốn nói lại thôi hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

Hoa Chi sững sờ, theo trí nhớ thì nàng chưa từng gặp đứa bé này, nhưng sao nó lại biết tên của nàng.

Thấy Hoa Chi không có động tác, cậu bé xác định mình không nhận lầm người, lập tức nhoẻn miệng cười: “Hoa Chi tỷ tỷ, ta là Tiểu Ngâm, Diệp Hoa Ngâm.” Nghe thấy Diệp Hoa Ngâm nói, Hoa Chi cảm giác giờ mình đã hiểu đạo lý “Đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công”. Diệp Hoa Ngâm là đứa trẻ ba năm trước ở vùng hoang vu Lư châu nàng cứu về, lúc ấy thấy hắn lạc đường nên thuận tay cứu, sau này đến lúc chia tay nàng mới biết đứa bé này chính là Diệp Hoa Ngâm con trai của chủ nhân Hồng Diệp trai tiếng tăm lừng lẫy.

Ba năm không gặp Diệp Hoa Ngâm đã không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc năm đó nữa, ngược lại nàng lại nghèo túng đến mức xấu hổ.

Nàng tới đây để tìm trai chủ Hồng Diệp trai, nếu gặp Diệp Hoa Ngâm thì tất cả sẽ dễ dàng hơn.

“Tiểu Ngâm.” Hoa Chi nghiêm túc nhìn Diệp Hoa Ngâm, cúi người nói: “Mang ta đến Hồng Diệp trai được không, ta có chuyện quan trọng muốn gặp chủ nhân Hồng Diệp trai.” Nam tử bề ngoài vô cùng thần bí, một mình chống đỡ toàn bộ Hồng Diệp trai, Diệp Trúc Tuyên.

Mà Diệp Hoa Ngâm dưới tầm mắt nàng chỉ nói ra một chữ: “Hả?”

Không lâu sau khi Hoa Chi nói ra câu nói kia, nàng và Tiểu Ngâm đứng trước đại môn hoa lệ đến đáng sợ của Hồng Diệp trai, nàng khó hiểu hỏi: “Tại sao lại dẫn ta đi gặp mẹ ngươi mà không phải trực tiếp gặp chủ nhân Diệp Trúc Tuyên?”.

Bước chân Tiểu Ngâm dừng lại, cười gượng hai tiếng: “Cha ta là tên bại gia tử*, ngươi không cần gặp làm gì, hơn nữa, mẹ ta mới là Hồng Diệp trai chủ, nhân, chính, thức.”

(*bại gia tử: phá gia chi tử, tiêu tiền như rác)

Khi hắn nói tới đây, hắn lại ngây ngẩn cả người lần nữa, đồng thời sửng sốt còn có Hoa Chi và người mẹ kính yêu của hắn – ­ ­chủ nhân của Hồng Diệp trai, thê tử của Diệp Trúc Tuyên, Minh Sơ.

Chẳng qua vị chủ nhân này mặc một chiếc váy đỏ dính hai vết mực, buộc một túm ở đầu gối, trên mặt cũng bị mực vấy đen, tóc tai bù xù, hùng hổ chuẩn bị xuất môn.

Ngay sau đó, khi Hoa Chi đang choáng váng nói không nên lời, nữ chủ nhân của Hồng Diệp trai đã mở miệng nói với con trai nàng Diệp Hoa Ngâm: “Đây là khách sao?”.

“Là khách.” Diệp Hoa Ngâm vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Một giây sau, cửa của Hồng Diệp trai bị ầm ầm đóng lại, chỉ để lại Hoa Chi ngây người ra nhìn và người bị tiếng đóng cửa làm hoảng hốt lui về phía sau từng bước Diệp Hoa Ngâm.

Diệp Hoa Ngâm tập mãi thành thói quen nhún vai, giải thích với Hoa Chi: “Nàng đi rửa mặt chải đầu.”

“Người đứng đầu Hồng Diệp trai, quả nhiên không phải người bình thường.” Trải qua lần gặp kinh tâm động phách vừa rồi, Hoa Chi không khỏi cảm khái từ trong đáy lòng. Lời cảm khái này lại nhận lấy sự xem thường từ Diệp Hoa Ngâm bên cạnh: “Thôi đi, nàng tất nhiên không phải người bình thường rồi, có cô nương nào thiếu sự dạy bảo như nàng không?”

Hoa Chi cười ra tiếng: “Ta muốn hỏi một câu, Tiểu Ngâm, mẹ ngươi bao nhiêu tuổi?”

Diệp Hoa Ngâm liếc Hoa Chi một cái, hừ hừ nói: “Hai mươi ba tuổi.”

Hoa Chi sửng sốt nửa ngày: “Ngươi đừng nói với ta là mười ba tuổi nàng đã sinh ra ngươi nhé.” Diệp Hoa Ngâm thấy dáng vẻ nàng sững sờ nhịn không được bật cười.

“Ta không phải do nàng sinh.”

“Ồ?” Đã không đếm nổi số lần Hoa Chi ngẩn người trong hôm nay, Hồng Diệp trai quả thật là nơi tràn ngập sự thần kỳ, nàng không khỏi cảm thán trong lòng.

Diệp Hoa Ngâm chỉ cười, cũng không định giải thích với nàng, Hoa Chi hiểu có một số việc người ngoài như nàng không thể hỏi đến, vì vậy mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi nữa, ngay lúc đó, Diệp phu nhân Hồng Diệp trai Minh Sơ vừa xông vào thay quần áo cuối cùng cũng lại xuất hiện, tuy nhiên lần này nàng thay một thân váy dài màu vàng nhạt hoa lệ có tay áo rộng, búi tóc vân kế*, hoa điền** trên trán tinh xảo khéo léo làm cho dung nhan vốn xinh đẹp tuyệt trần của nàng lại càng nổi bật.

(*Búi tóc vân kế:  Búi tóc có hình tròn, được thắt cao giữa đỉnh đầu gọi là vân kế vụ hoàn – búi tóc của mỹ nữ như mây như sương. Nghe đồn xuất hiện sớm nhất là từ một tiên nữ hầu cạnh Nữ Oa. Đây cũng là kiểu búi tóc quen thuộc của mỹ nhân cổ đại Triệu Phi yến.

** Hoa điền: bông hoa được vẽ giữa trán)

Hoa Chi nhịn không được trong lòng cảm thán một tiếng, đây mới là phong thái chân chính của Diệp phu nhân Hồng Diệp trai, nàng không chỉ đẹp đến kinh tâm động phách mà còn có một lọai khí chất khiến người ta phải thán phục ­–hãy bỏ qua lời nàng vừa nói lúc nãy đi, nàng thật sự tự biết xấu hổ.

“Phu nhân.” Hoa Chi khẽ nói.

Minh Sơ nhìn Hoa Chi, hơi nhíu mày nói: “Cô nương họ gì?”

“Họ Hoa, Hoa Chi.”

“Hoa Chi cô nương, nhị tiểu thư của Hoa gia ở Lư châu đúng không?” Minh Sơ lộ ra vẻ mặt khó nắm bắt, “Chuyện xảy ra với Hoa gia ta đã nghe nói, Hồng Diệp trai và Hoa lão gia vốn có giao tình, sau khi biết chuyện ta đã phái người điều tra.”

Hoa Chi kinh ngạc, tuy nhiên đảo mắt đã hiểu, với thế lực của Hồng Diệp trai, muốn biết nàng là ai, đã xảy ra chuyện gì không phải việc khó.

Chẳng qua không biết tại sao nhìn thấy vẻ mặt của Minh Sơ, Hoa Chi lại có cảm giác không tốt, nàng tiến lên một bước, cung kính thi lễ với Minh Sơ.

“Phu nhân có thể tra được gì?”

Minh Sơ lắc đầu nói: “Tra được rất ít, tuy nhiên dựa theo tác phong hành sự này mà xem xét thì đúng là hơi giống với Hắc Y giáo từng tung hoành giang hồ.”

Hoa Chi nhất thời kinh ngạc, Hắc Y giáo, nàng tất nhiên đã từng nghe qua. Đó là cái tên khiến người trong thiên hạ phải sợ hãi, từng là một trong giang hồ tứ đại truyền kỳ, thủ đoạn độc ác, đã từng ở giang hồ tạo nên tinh phong huyết vũ, tiêu diệt liên tục hơn mười danh môn trên giang hồ, toàn bộ đều đi theo con đường chính đạo có chung một kẻ thù.

(*tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu)

Chẳng qua, Hắc Y giáo đã biến mất nhiều năm, chẳng biết tại sao lại chọn Hoa gia để xuống tay đầu tiên?.

Thu hồi suy nghĩ, Hoa Chi chậm rãi nói: “Diệp phu nhân, ta đến đây để hoàn thành lời ủy thác của gia phụ lúc lâm chung.”

Nu cười của Minh Sơ không hề thay đổi, có vẻ như đã đoán được từ trước: “Hoa lão gia có việc muốn ủy thác cho ta?”.

“Không sai.” Hoa Chi từ bọc quần áo luôn mang theo người cẩn thận lấy ra một vật đưa cho Minh Sơ, “Đây là vật gia phụ muốn ta phải đưa đến Hồng Diệp trai, hắn nói, Hoa gia đã tận lực, sự an bình sau này của giang hồ phải dựa vào Hồng Diệp trai.”

Sự an bình sau này của giang hồ phải dựa vào Hồng Diệp trai.

Cùng một câu nói, nhưng khi lọt vào tai Minh Sơ và Diệp Hoa Ngâm lại mang ý nghĩa khác nhau.

Nhìn khối ngọc đỏ rực trong tay Hoa Chi, trên khối ngọc chạm khắc bút họa* mạnh mẽ một chữ “Khuynh”, đôi môi đỏ mọng của Minh Sơ khẽ nhếch, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài: “Hoa Chi cô nương, mời ngươi trở về đi, thứ này Hồng Diệp trai không thể nhận, cũng nhận không nổi.”

(*bút họa: bút hoạ là các chấm và đường tạo nên hình thể chữ Hán, cũng là đơn vị kết cấu nhỏ nhất của chữ Hán. Theo yêu cầu khi viết chữ Khải, từ lúc hạ bút đến lúc nhấc bút là một nét (nhất bút), còn được gọi là một nét vẽ (nhất hoạ), hợp xưng “bút hoạ”, hình dáng cụ thể của “bút hoạ” gọi là “bút hình”.)

Mặc dù chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nhưng ai cũng nhìn ra sắc mặt Minh Sơ rất xấu, dường như đang che giấu điều gì đó.

Nghe Minh Sơ nói, lòng Hoa Chi trầm xuống nhưng vẫn không chịu buông tha: “Diệp phu nhân, theo lời gia phụ thì Khuynh Vân lệnh này vốn là của Hồng Diệp trai các ngươi, ngươi bây giờ lại nói nhận không nổi, đây là ý gì?”.

“Ý là, Hoa Chi cô nương, ngươi có thể đi rồi.” Minh Sơ quay lưng lại không nhìn sự thất vọng trên mặt Hoa Chi.

Hoa Chi quả thật vô cùng thất vọng, nhưng vẫn hy vọng có thể thuyết phục được Minh Sơ: “Diệp phu nhân, ta thường nghe gia phụ nhắc tới Hồng Diệp trai, đều nói Hồng Diệp trai mặc dù không giao thiệp với giang hồ nhưng làm việc lại có phong phạm hiệp giả, được gia phụ rất tôn trọng, bây giờ xem ra, Hồng Diệp trai cũng chỉ là loại không dám thu hồi cả đồ đạc của mình vì sợ phiền phức sao?”

Minh Sơ nghe hiểu, bàn tay trắng nõn trong váy dài dần dần nắm chặt nhưng trên mặt vẫn thờ ơ: “Không sai, khối ngọc đỏ trong tay ngươi tên Khuynh Vân lệnh, chính là Khuynh Vân lệnh vừa xuất ra có thể triệu tập tất cả các cao thủ đã từng uy chấn võ lâm của Khuynh Vân Môn, cũng là Khuynh Vân lệnh mà thế lực khắp nơi tranh đoạt, cũng là Khuynh Vân lệnh hại Hoa gia của ngươi một đêm diệt môn, nó quả thực từng thuộc về Hồng Diệp trai Diệp gia, nhưng là đã từng, ngươi hiểu không? Hiện tại Hồng Diệp trai chỉ là cửa hàng bình thường, không có chút quan hệ nào với võ lâm giang hồ.”

“Phu nhân nói như vậy thì có thể vạch rõ được quan hệ sao?” Hoa Chi lại nói.

“Không thể sao?” Minh Sơ mạnh mẽ hỏi lại.

“Đương nhiên không thể.” Lúc này người mở miệng là Diệp Hoa Ngâm. Hắn mở to đôi mắt trong suốt như lưu ly, trầm tĩnh nhìn mẹ mình: “Mẹ, rõ ràng người không phải là người trốn tránh trách nhiệm như vậy, vì sao người lại nói thế?”

Minh Sơ xoay người nhìn con trai, mày hơi nhíu: “Con muốn ta phải làm sao? Nhận lấy khối Khuynh Vân lệnh này, sau đó mang một đám huynh đệ của Hồng Diệp trai đã quen với bàn tính dùng bút đâm chết những cao thủ võ lâm mà nghe phong thanh là muốn tới đoạt Khuynh Vân lệnh? Hay nói cho tên bại gia tử cha con ra ngoài dùng tiền đập chết người đoạt lệnh bài, hay để con tìm họ giảng đạo lý?”.

“Người…” Diệp Hoa Ngâm há mồm định nói, nhưng bất hạnh không tìm thấy lý do để phản bác.

Sùng kính Hoa Chi dành cho Minh Sơ đã sớm vứt lên chín tầng mây, lúc này nhìn thấy Minh Sơ giáo dục con, nhịn không được ngắt lời: “Hồng Diệp trai các ngươi không thể chết vì Khuynh Vân lệnh, vậy Hoa gia chúng ta thì sao? Người Hoa gia phải chết vô ích ư?”

“Chẳng liên quan gì tới ta.” Minh Sơ nhẫn tâm nói.

Hoa Chi cũng không nhịn được nữa, không thèm nói đạo lý với nàng mà hét lên: “Minh, Sơ!”.

Minh Sơ không cam lòng yếu thế cũng đáp lễ: “Hoa, Chi! Ta đã nói rất rõ ràng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa!”

“Còn muốn thế nào ư?” Hoa Chi cười lạnh, “Ta muốn phá hủy nhà của ngươi!” Nói xong, tay phải nàng lóe lên, không biết từ đâu lấy ra một cây roi, khí thế sắc bén vung về phía Minh Sơ.

Minh Sơ hừ một tiếng: “Được, ta nhìn xem ngươi muốn hủy thế nào.” Chỉ thấy tay áo dài nàng nâng lên một cái, roi của Hoa Chi đã bị cuốn vào trong tay áo nàng.

Hoa Chi tuy rằng tức giận nhưng cũng không muốn đả thương người, lúc trước nàng nghĩ Minh Sơ chỉ là nữ tử quen bút sách nên thấy mình đánh xuống sẽ sợ không ít, ai ngờ võ công Minh Sơ không hề kém, nắm chặt lấy roi của nàng, không cho nàng rút tay.

“Buông tay!” Hoa Chi tức giận chỉ thiếu nước giơ chân.”Mẹ!” Diệp Hoa Ngâm bên cạnh cũng không thể ngồi yên.

Minh Sơ cảm thấy nhàm chán, nhún vai nói: “Cầm lấy.” Tay áo dài vung roi về phía Hoa Chi, thực ra Hoa Chi cũng không phải võ lâm cao thủ gì, chỉ học mấy chiêu phòng thân ở nhà mà thôi, cũng không có kinh nghiệm giao thủ với người khác, hiện tại mắt thấy roi đang bay về phía mình, nhịn không được quát to một tiếng rồi tránh sang bên cạnh. Mà không khéo vừa lúc đó, một người từ bên ngoài đi vào, roi gào thét nện lên người kia, một tiếng thanh thúy vang lên khiến ba người ở đây da đầu run lên.

“Đau…” Người đó mở một đôi mắt rất lớn, trong suốt mà xinh đẹp, chỉ là biểu tình trên mặt rất đau đớn.

Minh Sơ cảm thấy mặt mũi gia đình bị ném đi hết, vội vàng kêu con trai: “Tiểu ruồi bọ, mau đưa người cha vô dụng của con về phòng rồi đóng cửa lại, đừng để hắn tiếp tục dọa người nữa!”

Diệp Hoa Ngâm không còn gì để nói đi đến trước mặt người kia, hắn cũng cảm thấy nên tránh xa hai nữ nhân vô lý nói động thủ là động thủ này đi thì hơn.

Nhưng người đó đột nhiên dừng động tác vuốt mặt lại, hai mắt chăm chú nhìn Khuynh Vân lệnh trong tay Hoa Chi, lẩm bẩm trong miệng: “Hoa gia… đã chết ư?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN