Mỹ Nhân Kế, Quân Cờ Vương Phi
Chương 32: Chẳng có tình xưa
Bất ngờ, trên nền mây đen âm u có những dải màu xanh đỏ thu hút tầm mắt của hắn, nhìn kĩ lại, thì ra là mười mấy con diều đang bay lượn.
Từng con diều đang bay lượn trong cơn gió dữ dội, như muốn dứt khỏi sợi dây ràng buộc, những màu sắc sặc sỡ bắt mắt như tô điểm thêm cho bầu trời Vũ Mặc hiên bớt đi phần ảm đạm.
Lãnh Kỳ Túc hai mắt nhíu lại, đây không phải là những con diều ngày lễ đó hắn mua cho Mặc Sương hay sao?
Nhớ đến nữ nhân ấy, tim hắn không kiềm được mà co thắt lại, cũng chẳng biết bây giờ nàng ta như thế nào?
Hắn có thể cứu nàng, nhưng lại không thể cứu.
Tâm tư của kẻ hạ độc hắn hiểu rất rõ, nhưng cũng chính vì vậy hắn lại càng không thể hành động bừa bãi.
Trong cuộc minh tranh ám đấu chốn cung đình này nàng chỉ có thể là vật hy sinh mà thôi.
Đây cũng chính là lý do hắn không lui tới U Mai uyển thêm lần nào nữa. Kỳ thật, hắn đã giết qua ngàn vạn người, nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn lại không biết dùng thái độ nào để đi gặp một người sắp chết là nàng.
“Vương gia, người muốn đi U Mai uyển nhìn một chút không? Nghe nói, tình trạng của Vương phi vô cùng không ổn!” Không biết từ lúc nào, Linh Lung đã đứng sau lưng hắn, trong tay cầm một cây quạt. Nàng cũng đang ngước nhìn những con diều trên trời, thần sắc miên man.
“Vậy sao?” Lãnh Kỳ Túc không trả lời, chỉ nhếch mép cười với thái độ bất cần, “Bổn vương thấy không cần thiết, vẫn còn nhã hứng thả diều thế kia, chắc chắn chẳng phải như ngươi nói vô cùng không tốt”
Linh Lung thu ánh mắt lại, lặng lẽ nhìn một bên mặt nghiêng tuyệt diễm của hắn, trầm thấp nhả ra một câu, “Thật ra, tình trạng tốt hay không tốt, Vương gia trong lòng đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?”
Dừng lại một chút, nàng tiếp tục nói, “Người trúng phải độc “bán diện thương” nhiều lắm chỉ sống được một tháng, mà trong một tháng này lại phải chịu nỗi đau giày vò khôn xiết, tính thời gian thì đến nay Vương phi có lẽ một bên mắt đã mù, còn tai có lẽ…”
“Vậy thì đã làm sao?”, Lãnh Kỳ Túc hai mắt khẽ lóe, hắn quay đầu hét lớn cắt ngang lời nàng, “Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một con nô tỳ Bổn vương bỏ mười mấy lạng bạc ra mua ờ chợ nô mà thôi”
Linh Lung hạ mắt, nhàn nhạt mỉm cười, “Thật sao? Vương gia thật sự nghĩ như thế?”
“Đương nhiên!” Lãnh Kỳ Túc phủi tay áo rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn những con diều sặc sỡ trên trời, song khóe môi hắn đã mím chặt thành một đường, còn ánh mắt thì ngập tràn sự băng lạnh.
***
U Mai uyển.
Mặc Sương yếu ớt nằm trên giường, mượn khe cửa ngắm nhìn những con diều đang bay lượn, ánh mắt vô hồn tựa như một hình nhân gỗ.
Con chích chòe than suốt ngày chiêm chiếp hót hôm nay cũng im lặng lạ thường, nó chỉ đậu bên gối nàng, không ngừng lấy chiếc mỏ dài của mình nhẹ mổ lên tóc nàng.
Đúng, những con diều ấy là do nàng cố ý thả lên, U Mai uyển nằm ở góc khuất, còn Mặc Vũ hiên nằm ở hướng tây, nàng chỉ học theo những người cổ đại mượn vật nói người mà thôi. Chỉ muốn để cho nam nhân đó thấy được những chiếc diều này, có lẽ sẽ niệm một chút tình xưa nghĩa cũ.
Xem ra, chẳng có tình xưa!
Hoặc dã hắn không nhìn thấy được chăng?
Thôi bỏ đi, nàng cười trào phúng, mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn không phải không biết nàng đã đến bước đường này, nếu muốn đến thì đã sớm đến rồi.
Mà phía Dật ca ca vẫn một mực bảo nàng tiếp tục nhẫn nại.
Nàng cười khổ, tiếp tục chịu đựng sợ là cũng chẳng đổi được thuốc giải, đúng không?
“Bách Hợp, đem dây diều tất cả đều cắt đứt hết đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!