Nam An Thái Phi Truyền Kỳ - Chương 5: Vào Vương phủ chăm chỉ làm việc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Nam An Thái Phi Truyền Kỳ


Chương 5: Vào Vương phủ chăm chỉ làm việc


Chu Tử ở lại nhà Lưu lão bà.

Nàng và Mã Kim Phượng, Doãn Tiểu Hà còn có Lý Hàm Hương ở cùng nhau. Bốn người bình thường trừ ngủ chính là giúp Lưu lão bà làm việc nhà, như nấu cơm giặt giũ quét sân linh tinh.

Chu Tử ở nhà làm việc đã quen, cũng không biết mệt, chỉ là cao hứng vì thức ăn ở nhà Lưu lão bà có thịt, ăn thật rất ngon. Nàng đang tuổi lớn, lượng cơm ăn rất nhiều, ở nhà Lưu lão bà nửa tháng, vóc dáng của nàng lại cao thêm một centimet.

Trong bốn người các nàng, tuổi của Chu Tử không lớn nhất, nhưng vóc dáng lại cao nhất, chân lại dài, ưỡn ngực hóp bụng nhìn qua có một loại cảm giác hạc trong bầy gà, căn bản không giống như bộ dạng mười hai tuổi.

Trước kia Chu lão thái thật sự đã nhờ người qua nhà Chương lão Tam làm mai, bị vợ của Chương lão Tam dùng lời nói dịu dàng từ chối.

Chu lão thái nghe lời khuyến khích của Chu Tử, biết rõ không thích hợp, nhưng bị lợi ích làm mê muội, nhịn không được mà tự thân xuất mã, lại chạy một chuyến đến nhà Chương lão Tam, lần này còn hạ thấp tiêu chuẩn, vì mục tiêu để Chu Tứ Mỹ lên làm thiếp của Chương Kỳ.

Ai ngờ vợ Chương lão Tam giận dữ ngay tại chỗ, thét lên ra lệnh gã sai vặt đuổi Chu lão thái ra ngoài, miệng còn lớn tiếng quát mắng: “Thứ tú bà không biết xấu hổ! Còn muốn để tiểu điếm oa (điếm oa, chỉ đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, hàm ý vũ nhục) của nhà bà đến hại Chương Kỳ nhà ta, thiếp cái rắm, nhà ta chướng mắt…”

Chu lão thái bị mắng như tát nước, còn bị hàng xóm chỉ trỏ, dù da mặt có dày hơn tường thành, cũng chỉ có thể xám xịt rời đi.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này, giờ không đề cập tới.

Nửa tháng sau, bốn người các nàng bị đưa đến phủ Cao thái gia.

Bộ dạng Cao thái gia trắng trắng tròn tròn, khoảng bốn năm mươi tuổi, chăm chú nhìn kỹ bốn người các nàng, hỏi xuất thân gia đình một chút, rồi khoát tay sai người dẫn đi.

Qua mấy ngày quan sát, Chu Tử phát hiện mấy người Mã Kim Phượng các nàng đều rất có tâm kế, bình thường mồm miệng thực nhanh. Nếu là kiếp trước, lúc ở tuổi này, Chu Tử hẳn không đấu lại những cô bé có tâm kế như vậy, nhưng mang theo trí nhớ của kiếp trước, Chu Tử không khỏi có loại cảm giác “tiểu nha đầu cũng chỉ đến thế này”. Nàng rất nhanh đã nhìn thấu bản chất tính cách của mấy người Mã Kim Phượng, thật sự cực kỳ thỏa mãn lòng hiếu kỳ dào dạt của mình.

Thân hình cao lớn tính tình cố chấp, trong nhà Mã Kim Phượng không có chút sản nghiệp nào, có bảy đệ đệ muội muội, trong nhà thật sự không chống nổi nữa, vừa vặn gặp lúc Cao thái gia mua nha đầu, cha mẹ mới bán nàng.

Dáng người nhỏ xinh ngũ quan thanh tú, Doãn Tiểu Hà lại là mẹ chết cha tái giá, có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, bị mẹ kế đứng ra bán tới đây.

Dáng người lả lướt mặt mày xinh đẹp, Lý Hàm Hương lại có cha mẹ chết sớm, bị tỷ phu (anh rể) cờ bạc rượu chè trai gái hút hít đủ cả của mình bán vào đây.

Sau khi biết được cụ thể, trong lòng Chu Tử cũng rất thê lương, cảm thấy sâu sắc họ đều là người lưu lạc nơi chân trời, ai cũng có thảm cảnh như ai, trong đó bao gồm cả mình, chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất.

Năm mới sắp đến, Cao thái gia ra tay rất rộng rãi, bốn tiểu cô nương đều từ trong ra ngoài có hai bộ quần áo, mỗi người được hai cây trâm bạc. Trâm bạc rất đơn giản, nhưng Chu Tử vẫn thật cẩn thận nhận lấy —— có đơn giản hơn nữa thì cũng được tạo ra từ bạc mà!

Vừa hết năm, Cao thái gia liền phái hai vợ chồng quản gia cùng hai sai dịch mang theo bốn tiểu cô nương ngồi xe đi đến kinh thành Kim kinh.

Một đường màn trời chiếu đất, đến kinh thành đã là tiết trời đầu xuân.

Độc huyện ở phía bắc kinh thành, khi bọn họ xuất phát từ Độc huyện là băng tuyết ngập trời, đến kinh thành đã là dương liễu tràn ngập đế đô.

Bởi vì đang vội, xe ngựa đi thật nhanh, quản gia đi theo lại trông chừng rất nghiêm, sau khi vào Kim kinh, ngay cả màn xe bốn tiểu cô nương cũng không dám xốc lên nhìn xem, cho nên mãi đến khi xuống xe vào phủ Cao Thượng thư ở kinh thành, Chu Tử vẫn không biết kinh thành Đại Tống trong truyền thuyết rốt cuộc có bộ dáng gì.

Ngày tiếp theo, bốn người Chu Tử bắt đầu một bên học tập nghi lễ, một bên học tập tài nghệ ở phủ Cao Thượng thư.

Các nàng được an bài vào ở trong một Thiên Viện nhỏ, vẫn bị trông chừng chặt chẽ, ngay cả sân cũng không cho rời khỏi, thức ăn đều có người phụ trách đưa vào.

Vừa mới bắt đầu, nội dung học và y phục của bốn người đều giống nhau, nhưng không lâu sau liền có khác biệt.

Quần áo phân phối cho Chu Tử thường có màu tím nhạt, bắt nàng học tiêu. Chu Tử cảm thấy cái từ “Thổi – tiêu” này thật sự bất nhã, nhưng lại không thể nói ra, thực sự có cảm giác khổ không thể nói.

Bất quá, tâm tư nàng thông suốt, tự mình an ủi chính mình, tạm thời học một tài nghệ cũng tốt.

Tất cả quần áo phân phối cho Mã Kim Phượng đều là màu đỏ, bắt nàng ta học khiêu vũ. Chẳng qua Mã Kim Phượng múa kiếm vũ phi thiên (múa kiếm) linh tinh gì đó cũng không tệ, thoạt nhìn mạnh mẽ thướt tha, nhưng điệu Thải liên (hái sen) khúc hay mấy điệu múa dịu dàng mềm mỏng linh tinh gì đó thực không thích hợp với nàng ta, nhìn qua là lạ, không đặc biệt hài hòa.

Quần áo của Doãn Tiểu Hà đều là xanh biếc đậm đậm nhạt nhạt, bắt nàng ta học tỳ bà. Nàng ta là người hiếu thắng, tuy rằng cảm thụ âm nhạc không tốt, nhưng lại chịu tốn công sức, cuối cùng cũng luyện được ra khuông ra dạng.

Quần áo của Lý Hàm Hương là màu mà Chu Tử thích nhất —— hồng phấn, hồng tươi, hồng nhạt, phấn nhạt, thoạt nhìn đặc biệt đẹp mắt, nàng ta học hát khúc, bản thân nàng ta cũng có thiên phú, không bao lâu là có thể hát một ít bài đơn giản cho nhóm Chu Tử các nàng nghe.

Tính cách bốn người khác nhau, nhưng học cũng rất khắc khổ.

Chu Tử biết, sau này mình còn phải ăn cơm của người, cho nên học vô cùng nghiêm túc, ban ngày không ngừng luyện tập, buổi tối nằm lên giường mà vẫn còn nghĩ về giai điệu.

Thời gian một năm trôi qua rất nhanh.

Tuy rằng Cao phủ cung cấp thức ăn cho các nàng không thể nói là tốt, nhưng vẫn có thịt có rau, mỗi bữa đều được ăn no, trong một năm này vóc dáng Chu Tử lại cao không ít, đại khái khoảng 1m68 (LPH: hâm mộ quá), so ra cũng cao hơn Mã Kim Phượng nửa cái đầu.

Trước kia nàng rất gầy, cách da bọc xương cũng không xa, mặc dù xinh đẹp, nhưng nhìn qua khá khô cằn. Hiện tại nàng mười ba tuổi, làn da trắng nõn thanh khiết, hai mắt trong suốt đầy nước, mang theo chút tròn trịa trẻ con, rất đẹp mắt.

Đã đến mùa hè, Cao phủ đặc biệt mời ma ma đến dạy bốn người Chu Tử kỹ xảo hầu hạ người trong phòng.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, Cao phủ còn đặc biệt nhờ môn khách trong phủ sửa lại tên cho nhóm Mã Kim Phượng các nàng.

Mã Kim Phượng đổi thành Xích Phượng, Doãn Tiểu Hà đổi thành Lục Hà, Lý Hàm Hương đổi thành Phấn Nhụy. Đến phiên Chu Tử, môn khách nhìn rồi lại nhìn, hỏi nguyên danh (tên vốn có), cuối cùng trầm ngâm không nói. Hắn cũng nhìn ra bốn nha đầu đứng cạnh nhau trước mắt này sẽ phát triển, ra khỏi đây thì khả năng được tuyển chọn rất cao, nên chọn tên phải thật thận trọng.

Hắn đang trầm tư, Chu Tử nói nhỏ: “Tiên sinh, nô tỳ tên là Chu Tử, đọc giống như ‘Khóm trúc’, trong ‘Trúc tím trong trẻo lạnh lùng kiên trinh có nghĩa’.”

Môn khách không nghĩ cái tên Chu Tử còn có hàm nghĩa như vậy, trầm ngâm một lát, liền gật gật đầu: “Vậy thì vẫn gọi là Chu Tử thôi!”

Sửa tên xong, hắn lại nhìn Chu Tử liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi biết chữ?”

Chu Tử hành lễ đáp lại, thấp giọng nói: “Đi theo tỷ tỷ nhà bên cạnh, biết được một ít.”

Môn khách gật gật đầu, quay về, không đề cập gì với người phụ trách của Cao gia.Nhóm Mã Kim Phượng các nàng vốn đều không biết chữ, sửa tên lại cũng không sao cả, nói ra còn là may mắn, cảm thấy tao nhã hơn nhiều.

Chu Tử lại tự mình lén lút thấy may mắn, hai chữ “Chu Tử” tuy rằng bình thường, nhưng cũng coi như tạm được, bởi vì Xích Phượng, Lục Hà, Phấn Nhụy gì đó, nghe qua rất giống tên cô nương trong kỹ viện!

Lại qua một năm, Cao phủ phái hai chiếc xe ngựa, chở bốn người Chu Tử rời khỏi phủ Cao Thượng thư, một đường về phía nam.

Sau khi ngồi nửa ngày trên xe ngựa, các nàng lại cùng vợ chồng quản gia và hộ vệ lên thuyền ở bến tàu trên kênh đào, tiếp tục xuôi nam.

Ngồi trên thuyền, tuy rằng sinh hoạt không quá dễ dàng, nhưng so với hai năm đều như trong tù ở Cao phủ của Chu Tử mà nói, thật là một loại thể nghiệm khác biệt.

Mặt trời sáng sớm thật đỏ, khiến nàng nhìn mà thấy hy vọng; chạng vạng mặt trời lặn tỏa ánh chiều tà, khiến nội tâm nàng bình tĩnh; dọc theo bến thuyền là các thôn nhỏ dựa vào vách núi phấp phới cờ bay, khiến nàng miên man bất định; khi đi thuyền mà gặp bão tố, khiến nàng hiểu được nhiều điều mới mẻ; khi thấy nam tử vạm vỡ anh tuấn trên bến tàu, khiến nàng nhìn thêm một chút…

Sau khi Chu Tử rời thuyền, đã trở thành một Chu Tử mới.

Nàng đã biết, thì ra, còn sống là một chuyện thực có ý nghĩa.

Chỉ cần còn sống, có thể thưởng thức nhiều cảnh trí xinh đẹp, nhiều con người tốt đẹp trong cuộc sống.

Chu Tử quyết định phải cố gắng sống sót.

Các nàng ở trên thuyền ngây người gần một tháng, rốt cuộc cũng xuống thuyền ở Nhuận Dương thủ phủ của Nam Cương.

Lúc lên thuyền, đúng vào thời tiết dương liễu ngập tràn cuối xuân; lúc rời thuyền, Dương thụ bên đường đã trổ đầy lá mới, mùa hè đã sắp đến rồi.

Sau khi rời thuyền, hai chiếc xe ngựa đã sớm chờ ở bến tàu.

Đám người Chu Tử theo hai ma ma tới đón lên xe, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc xe dừng lại, Chu Tử lén nhìn qua khe hở của màn che liếc mắt một cái, phát hiện phía trước là cửa chính theo kiểu đền thờ nguy nga cao lớn, trên cửa chính viết bốn chữ to “phủ Nam An vương”, hai bên cửa chính là hai hàng thị vệ giáp trụ (mũ và áo giáp) chỉnh tề giương giáo, thoạt nhìn rất trang nghiêm.

Xe các nàng đi vào theo cửa hông.

Buổi tối bốn người được an bài vào một viện nhỏ ở góc Tây Bắc trong phủ Nam An vương.

Cho đến lúc này, bốn người mới biết mình bị phủ Cao Thượng thư đưa tặng cho Nam An vương gia. Trước kia các nàng lớn lên trên vùng đất nhỏ bé Độc huyện, đến Kim kinh, lại bị Cao phủ nhốt trong một viện nhỏ, sao có thể hiểu những điều này?

Cho dù biết là mình bị đưa cho Nam An vương gia, nhưng Nam An vương gia là loại nhân vật nào thì ai cũng không biết.

Buổi tối bốn người tập hợp trong sân, một bên hóng mát một bên nói chuyện phiếm.

Ở cùng nhau hai năm, bốn người các nàng thoạt nhìn ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán, cho nên mặt ngoài thoạt nhìn thực thân thiết, kỳ thật khoảng cách rất xa. Bất quá bốn người vẫn mơ hồ chia thành hai phe —— Xích Phượng cậy mạnh, nắm Phấn Nhụy xinh đẹp thướt tha nội tâm hiếu thắng chặt chẽ trong lòng bàn tay; Lục Hà kiên cường thông minh lanh lợi ăn nói siêu hay, đây đều là thứ Chu Tử thiếu hụt, nàng và Lục Hà trở thành bạn tốt.

Nàng thật muốn làm bạn tốt với Lục Hà cả đời.

Ngồi trong viện dưới giàn nho, Xích Phượng và Phấn Nhụy ngồi cùng nhau, Lục Hà thì lại ngồi cùng Chu Tử, bốn người không biết ai dẫn đầu, bắt đầu đoán Nam An vương gia rốt cuộc là dạng người thế nào. Cuối cùng mọi người đều đồng ý với quan điểm của Chu Tử —— “Có thể lên làm Vương gia nhất định là đức cao vọng trọng uy phong tám hướng giỏi bày mưu nghĩ kế”, những lời này của Chu Tử còn có hàm nghĩa là cáo già tuổi già sức yếu ngồi không ăn bám, nhưng lời nàng nói ra mấy người Xích Phượng các nàng đều thực tán thành, đều vỗ tay tán thưởng.

Xích Phượng còn xấu hổ nói: “Không biết Vương gia có thể thích chúng ta không…”

Phấn Nhụy cúi đầu không nói, cầm nhánh cây vẽ lên mặt đất.

Lục Hà ngẩng đầu nhìn về phía xa, mặt mày xinh đẹp mang theo một phần kiên nghị.

Chu Tử mỉm cười: “Bình thường ngươi xinh đẹp như vậy, Vương gia nhất định sẽ sủng ái ngươi!”

Xích Phượng thẹn thùng cúi đầu, mặt còn thật đỏ.

Trên mặt Chu Tử mang theo ý cười, trong lòng lại cảm thấy thực lạnh, giống như khí trời cuối mùa thu, quần áo bị gió thổi xuyên qua.

So với hai năm qua, các nàng có khác gì ngồi tù đâu?

Bất quá là từ một nhà giam này lại đi đến một nhà giam khác mà thôi!

Không lâu sau, bốn người Chu Tử đều bị phân công việc.

Lục Hà cùng Xích Phượng bị phân đến chính viện, Phấn Nhụy bị phân đến phòng bếp nhỏ, Chu Tử bị phân đến Diên Hi cư.

Lục Hà vô cùng chững chạc, cho dù được phân đến chính viện cũng không thấy có chút đắc ý gì, vẫn có vẻ thực bình thường. Nhưng Xích Phượng không như thế, loại tình cảm đắc ý dạt dào trong đầu mày đuôi mắt, đi bộ cũng tỏ thái độ.

Nàng đến Diên Hi cư mới biết được, mình là nha hoàn có cấp bậc thấp nhất trong Diên Hi cư —— nha hoàn tam đẳng (LPH: cấp ba, nhưng để cấp ba nghe thế nào ấy ^^), trong Diên Hi cư còn nhiều nha hoàn nhất đẳng (cấp một).

Chuyện này khiến nàng có chút hoang mang —— một Thiên Viện cần nhiều nha hoàn nhất đẳng như vậy sao?

Không quá vài ngày, lòng hiếu kỳ của Chu Tử cũng được thỏa mãn.

Thì ra, Diên Hi cư mới là nơi Vương gia xử lý việc nhà!

Chu Tử dưới quyền trực tiếp của quản sự gọi là Đào ma ma, bộ dạng rất hiền lành, không quá thích nói chuyện, bất quá trên mặt luôn mang theo nụ cười, phụ trách toàn bộ cuộc sống hằng ngày của Diên Hi cư. Sau khi Chu Tử gặp bà, đã được phân việc tưới hoa nhổ cỏ. Vì người làm công việc này không thể ló mặt trước mặt Vương gia, nên bọn nha hoàn cũng không thích làm. Chu Tử không thèm để ý mấy thứ này, nàng biết mình rất thành thật, thay vì ngốc hồ hồ không an phận, còn không bằng thành thành thật thật, làm việc thật tốt.

Nàng vốn dĩ rất kiên định, bây giờ lại càng thêm chịu khó. Nàng còn nghiêm túc học hỏi người làm vườn, hoa nào mỗi ngày phải tưới nước, hoa nào ba ngày tưới một lần, hoa nào bảy ngày tưới một lần, hoa nào nửa tháng tưới một lần, rất nhanh liền làm công việc tưới hoa này thật tốt. Về phần quét hoa viên, đến phiên nàng trực, trừ sáng sớm vẩy nước quét xung quanh, nàng thường xuyên quét tước thêm một lần vào buổi trưa.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, nàng mới nhớ đến một sự kiện —— Nam An vương gia trong truyền thuyết rốt cuộc ở nơi nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN