Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 4: Vân Trung Tử
Trương Tử Tinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên đạo nhân. Đạo nhân này tướng mạo đường hoàng, mặc áo bào màu xanh, họa hình bát quái đồ án, tay trái cầm một giỏ hoa trang trí tinh tế, tay phải mang phất trần ánh bạc.
Trương Tử Tinh vốn không nghĩ bỏ chạy, lại thấy đạo nhân khí chất phi phàm, trong lòng đoán là một kỳ nhân dị sĩ trong thế giới này, vội vàng thi lễ, cố ý nói:“Đa tạ ý tốt của đạo trưởng, chỉ là truy binh đông đảo, sợ rằng đạo trưởng song quyền nan địch tứ thủ, xin ngài mau mau ly khai!”.
Đạo nhân cười nhẹ, khom tay đáp lễ:“Bần đạo tu tại núi Chung Nam, tên gọi Vân Trung Tử, vừa rồi thấy tiên sinh hào hiệp trượng nghĩa, trong lòng bội phục, nguyện thi triển tiểu thuật giúp tiên sinh thoát thân”.
Trương Tử Tinh vừa nghe thấy danh tính đạo nhân, trong lòng cả kinh. Vân Trung Tử, tiên nhân nổi danh Xiển Giáo, pháp lực cao cường, sư phụ Lôi Chấn Tử, một thanh mộc kiếm “Cự Khuyết Kiếm” thiếu chút nữa tiêu diệt hồ yêu Đát Kỷ. Trụ cột nhà Thương-Văn thái sư cũng chết dưới Thông Thiên Thần Hỏa Trụ của hắn, còn thoát khỏi Tam Hoa Chi Ách dưới Hỗn Nguyên Kim Đấu trong Hoàng Hà Trận, được xưng là vị tiên nhân may mắn nhất Xiển Giáo.
Sau chuyện xảy ra ở miếu Nữ Oa, tiên nhân đầu tiên giúp đỡ Trụ Vương, thật ngạc nhiên chính là đệ tử Xiển Giáo Vân Trung Tử ! Nếu lúc đó Trụ Vương không bị Đát Kỷ mê hoặc, đốt bỏ mộc kiếm Vân Trung Tử dâng tặng, chỉ sợ Đát Kỷ sớm chết dưới“Cự Khuyết Kiếm”, 600 năm cơ nghiệp Thành Thang cũng không hẳn kết thúc. Chuyện này khiến Trương Tử Tinh thập phần khó hiểu, Vân Trung Tử vì sao dâng bảo kiếm trừ yêu? vì kéo dài Thành Thang huyết mạch mà không tiếc đắc tội Nữ Oa Nương Nương? Là có ẩn tình khác hay là bug của tiểu thuyết (^-^)?
Vân Trung Tử thấy Trương Tử Tinh ngây người, bèn hỏi:“chẳng nhẽ tiên sinh không tin lời bần đạo?”
“Đạo trưởng khí độ phi phàm, mới nhìn đã biết là vị đạo sĩ vừa đức vừa tài, sao có thể đùa giỡn lúc này? Ta tự có biện pháp thoát thân, không dám nhọc công đạo trưởng”. Trương Tử Tinh thu hồi ý nghĩ, quyết định trước hết lung lạc Vân Trung Tử, hạ giọng nói:“Tại hạ vốn tôn sùng đạo thuật hiền sĩ, chờ xong chuyện này, mời đạo trưởng không chê, quá bộ tới gia cư, cũng để ta nghe giáo hối”.
Vân Trung Tử thấy Trương Tử Tinh vẻ mặt tự tin, lại lễ phép cung kính, cũng không níu kéo, nhẹ gật đầu.
Hai người vừa trao đổi mấy câu, truy binh đã xông tới trước mặt. Trần Cật chỉ vào Trương Tử Tinh, hướng vị tướng cưới ngựa nói:“Đại nhân, là hắn!”.
Võ tướng nhìn qua Trương Tử Tinh một lượt, thét hỏi:“Ngươi là người nào, dám bao che cho nô lệ bỏ trốn khỏ phủ Phi Liêm đại phu, còn đánh bị thương gia tướng đại phu? Còn không mau bó tay chịu trói, nếu không chém đầu không tha”.
Trương Tử Tinh cũng không thèm nhìn võ tướng, quay ra một tên tùy tòng đánh mắt, tùy tòng liền bước lên hét lớn: “Chớ có vô lễ! Thọ Vương Thiên Tuế tại đây, còn không mau xuống ngựa chịu tội!”. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Võ Tướng vừa nghe bốn chữ “Thọ Vương Thiên Tuế”, cả người rùng mình, nhìn lại trang phục trên người Trương Tử Tinh, mặc dù hoài nghi, nhưng thấy đối phương không có vẻ gì sợ hãi khiến hắn rợn tóc gáy – tại Muội Ấp thành, có tên bình dân nào dám giả mạo đương kim tam điện hạ?
Nam tử thân trần không ngờ tới ân nhân là Thọ Vương điện hạ, nhất thời ngây ngốc không nói nên lời. Vân Trung Tử lông mày nhướng lên, không khỏi nhìn kỹ Trương Tử Tinh, một lời không nói.
Tùy tòng thấy võ tướng nghi ngờ, quát to một tiếng, từ bên người rút ra một tấm kim bài giơ lên trước mặt võ tướng. Võ tướng chăm chú nhìn, chỉ thấy mặt trên khắc ba chữ lớn “Thọ Vương Phủ”, không dám chậm trễ, vội vã xuống ngựa quỳ lạy: “mạt tướng Lý Uy, vừa được điều từ ải Đồng Quan về Muội Ấp nhận chức phó tướng, không biết Thiên Tuế đại giá, xin người thứ tội!”.
Trần Cật còn đang dương dương đắc ý, nghe đến đối thủ chính là Thọ Vương, chính mình suýt chút nữa còn hạ sát thủ, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.
“Đồng Quan ?” Trương Tử Tinh còn nhớ trong sách viết khi Hoàng Phi Hổ làm phản vượt năm ải, tại Đồng Quan suýt bị Trần Đồng dùng hỏa long đốt chết, bèn hỏi: “Tướng trấn thủ ải Đồng Quan có phải Trần Đồng ?”
“Dạ đúng! Thiên Tuế anh minh !”. Trần Đồng từng phạm sai lầm trong quân, thiếu chút bị phó soái Hoàng Phi Hổ chém đầu, gần đây mới được điều tới ải Đồng Quan. Lý Uy thấy hắn nói không sai, nào còn nửa điểm hoài nghi, trong bụng thầm chửi Trần Cật hại người, vội vã tìm đường lui:“Vừa rồi tiểu tướng không tra rõ, bị người này vu cáo, thiếu chút nguy hại Thiên Tuế, thật tội đáng muôn chết!”.
Trương Tử Tinh thầm than: cái gì là vu cáo đây? Nói vớ vẩn, vẫn là ai cầm quyền thế, nắm tay lớn hơn chính là chân lý. Vì có Vân Trung Tử bên cạnh, hắn cũng không làm to chuyện, nói vài câu an lòng Lý Uy, quay sang Trần Cật mắng: “Bổn điện hạ cũng không làm khó loại hạ nhân như ngươi, trở về mang chuyện hôm nay nói cho Phi Liêm Đại Phu, hai nô đãi này ta muốn, nếu có điều dị nghị, bảo hắn tự mình đến Thọ Vương Phủ đòi người đi !”.
Trần Cật mồ hôi ướt đẫm, nào dám đáp lời, chỉ dập đầu không ngừng như máy.
Trương Tử Tinh lệnh tùy tòng tìm thái y đến Thọ Vương phủ chữa trị nữ hài, lại thành khẩn mời Vân Trung Tử đến làm khách. Vân Trung Tử cũng không từ chối, theo Trương Tử Tinh hồi phủ. Còn nam tử thân trần kia lẽo đẽo theo sau, như đi trong mộng, trong đầu hét lớn: Ân nhân là Thọ Vương Thiên Tuế! đường đường Thọ Vương Thiên Tuế vì một tên nô lệ như ta mà bị thương lưu huyết! Chỉ sợ nhảy vào biển lửa, phân thân toái cốt cũng khó báo đáp ơn này.
Trở lại Thọ Vương phủ, sai người an trí đôi huynh muội xong, Trương Tử Tinh mời Vân Trung Tử đến thư phòng, dâng lên trà thơm quả ngọt.
Vân Trung Tử còn là lần đầu thấy lá trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, chỉ thấy thanh thuần mát họng, cả người thoải mái, không khỏi khen ngợi hỏi:“Điện hạ, đây là vật gì?”
Trương Tử Tinh biết văn hóa trà đến nhà Đường mới bắt đầu thịnh hành, người Thương triều còn chưa biết công hiệu trà diệp, giải thích: “đồ này tiểu vương nghiên cứu cổ phương mà chế ra, tiên trà, cũng coi như là loại cực phẩm, đạo trưởng đã có lòng yêu thích, lát nữa xin dâng tặng một chút, mong rằng nhận cho”.
Kì thật trà này, Trương Tử Tinh lúc rảnh rỗi đi qua ngoại thành Muội Ấp phát hiện một chút cây cối dã sanh, gia công đơn giản làm ra, vốn đâu phải là cái gì “tiên trà” thần bí, đây là Trương Tử Tinh cố ý nói ra như vậy. Vân Trung Tử đâu biết điều này, trong lòng không khỏi đánh giá Thọ Vương cao hơn vài bậc, cũng không chối từ, cười nói:“Bần đạo người sơn dã, sao dám nhận lễ của Điện hạ. Vừa rồi trong chợ, Điện hạ hành động trượng nghĩa thật khiến người bội phục, mà bần đạo suýt chút nữa làm thêm chuyện thừa thãi…”
“Đạo trưởng quá khiêm nhường rồi, nếu sớm biết có ngài, vừa rồi tiểu vương cũng không dám bêu xấu trước mặt!” Trương Tử Tinh nghe ra Vân Trung Tử với mình có vài phần hảo cảm, ánh mắt sáng rỡ, cùng Vân Trung Tử đàm luận thế sự.
Vân Trung Tử vốn tưởng chỉ cần nói vài câu khách sáo, hồi lâu mới phát hiện, vị Thọ Vương này hóa ra thập phần bác học, thiên văn địa lý không gì không biết, mà nhiều chỗ một vị tiên nhân như hắn cũng chưa từng nghe qua, càng nghe càng hứng thú. Trương Tử Tinh một bên đàm luận, một bên không ngừng thăm dò chuyện“Phong Thần Bảng” cùng sự tình của tiên nhân.
Qua ngôn từ của Vân Trung Tử, Trương Tử Tinh cũng an tâm một chút, xem ra trước mắt, tam giáo còn chưa lập ra “Phong Thần Bảng”. Dù hắn không dám cầu “Phong Thần Bảng” ở thế giới này không tồn tại, nhưng ít nhất cũng nói lên hắn còn thời gian phát triển và cải biến một chút sự tình. Còn chuyện tiên nhân tu luyện, Vân Trung Tử nói cái gì tu chân, tu tiên, kim đan, nguyên thần, hắn nghe mà chẳng hiểu gì.
Hai người nói chuyện cả buổi cũng cảm giác có chút nhàm chán. Trương Tử Tinh thấy thời cơ thuận lợi, đột ngột vái Vân Trung Tử một vái, trên mặt lộ vẻ thành khẩn:“Tiểu vương cùng đạo trưởng thật có cơ duyên, mới gặp mà như quen tự thưở nào, lại vô cùng ngưỡng mộ học thức của đạo trưởng, mong đạo trưởng không chê ngu dốt, nhận ta làm đồ đệ, có thể hàng ngày nghe chỉ dậy”.
Gặp Vân Trung Tử là cơ hội khó được, Trương Tử Tinh đã sớm quyết không để lãng phí cơ may. Mặc dù thế lực Xiển Giáo không bằng Triệt Giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không lợi hại như sư đệ Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng vị thánh nhân này không đơn giản, pháp bảo lợi hại nhất chính là bộ mặt dày kia, thường xuyên bất kể thân phân ra tay chèn ép đệ tử Triệt Giáo, mà vị đại sư huynh Lão Tử chính là đồng lõa. Trong trận Hoàng Hà, Tam Tiên Cô dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu bắt hết mười hai kim tiên đệ tử Xiển Giáo, vị này cùng Lão Tử hợp sức tiêu diệt Tam Tiên Cô. Tại Tru Tiên Trận và Vạn Tiên Trận, hai người thậm chí còn bắt tay với Phương Tây giáo chủ Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cùng đối phó tam sư đệ Thông Thiên Giáo Chủ. Môn nhân Triệt Giáo có mạnh mấy, cũng chỉ có một vị cấp giáo chủ, những người còn lại đều kém rất xa, không cách nào ứng phó, cuối cùng thất bại quả không có gì khó hiểu. Bây giờ” Phong Thần Bảng” chưa lập, quan hệ với Xiển Giáo chính là biện pháp tốt, nhiễu loạn mệnh vận cũng được, phá hoại nội bộ cũng hay, khiến tiên nhân tự tàn sát, ở giữa làm “ngư ông đắc lợi”.
Vân Trung Tử không biết ý đồ Trương Tử Tinh, còn tưởng hắn thành tâm học đạo, thầm suy nghĩ: “Ngày trước tại Ngọc Hư Cung, chưởng giáo sư tôn ẩn ý nói khí số nhà Thương đã tận, khí vận chuyển sang Tây Kỳ, hưng thịnh của giáo ta cũng tại chuyện này, lựa chọn nhàn hạ, không cần đối phó với khí thế Triệt giáo, tu tâm dưỡng tính là được. Vị Thọ Vương này mặc dù thông tuệ, tư chất rất cao, nhưng thân phận quá đặc thù, rất có khả năng sau này trở thành Thương Triều hoàng đế. Nếu thu hắn làm đệ tử, không chỉ nghịch ý sư tôn, mà còn có thể gây phong ba…”.
Vân Trung Tử cẩn thận như vậy cũng là hợp lí, Xiển Triệt hai phái tranh hùng không nói, trước mắt nhà Thương quốc thế không ngừng rơi xuống, ba nhi tử của Đế Ất đều có tư cách trở thành thái tử. Mà Thọ Vương tranh quyền thành công trở thành thiên tử, lại học được đạo pháp trường sinh bất lão cũng rất có khả năng. Thử nghĩ nếu nhân gian có một vị hoàng đế bất tử, không phải phạm vào thiên đạo, nhân đạo hay sao?
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thọ Vương trước mặt, Vân Trung Tử lại không nỡ cự tuyệt, trầm ngâm nói:“Điện hạ thân thể cao quý, thuộc về xã tắc. Nếu muốn tu luyện, trừ phi điện hạ nguyện ý từ bỏ thế tục, gia nhập làm đệ tử phái Chung Nam của ta”.
Trương Tử Tinh thấy Vân Trung Tử muốn hắn từ bỏ thân phận Thọ Vương đi tu luyện, làm sao đồng ý. Hắn vốn ý đồ bất lương gia nhập vào Xiển Giáo, dù có thực sự trở thành môn hạ Ngọc hư Cũng, cũng chưa chắc toàn mạng sau này. Tại cuộc chiến phong thần, Xiển Giáo tam đại đệ tử trừ bỏ số ít người “thân thể thành thánh”, còn lại đều là tốt thí, chết rồi còn bị đưa lên đài Phong Thần để người ta sai khiến, đâu cần phải rách việc như vậy?
Trương Tử Tinh chậm rãi đứng thẳng người, than thở nói:“Đã là như vầy, chỉ sợ tiểu vương cùng đạo trưởng không có duyên phận thầy trò rồi”.
Trương Tử Tinh trả lời vốn nằm trong ước tính của Vân Trung Tử, cho nên cũng không lộ ra biểu tình gì, chỉ là trong lòng thầm tiếc nuối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!