Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 37: Na Tra Cừu Hận Lý Tịnh Đích Nguyên Nhân?
Trương Tử Tinh ngầm kêu kinh ngạc, Na Tra và Lý Tịnh trong truyện chả khác nào kẻ thủ, Lý Tịnh phá hủy thần miếu của Na Tra, làm hắn mất đi cơ hội đầu thai; Na Tra dựa vào liên hoa làm thân sống lại, lập tức đi tìm Lý Tịnh báo thù, nếu không phải Nhiên Đăng đạo nhân tặng cho Lý Tịnh Lung Linh Bảo Tháp, chỉ sợ thù hận giữa hai cha con cả đời cũng không thể hóa giải. Nhưng bây giờ Na Tra mới sinh không lâu, cùng Lý Tịnh không có ân oán gì mới phải, chẳng nhẽ hai người trời sinh đã không hợp?
Trương Tử Tinh có chút tò mò, dò hỏi Na Tra, Na Tra đầu tiên cương quyết không nói, về sau bị sư phụ mang ra rất nhiều đồ chơi dụ khị, mới chịu nói nguyên nhân.
Thì ra, Na Tra hôm qua thấy Lý Tịnh ẩu đả Ân thị, nó từ lúc sinh ra chỉ gặp phụ thân một lần, suốt ngày quấn quýt với mẫu thân, tất nhiên trong lòng uất ức, cho nên sáng nay tới hoàng cung mới cố ý gây chuyện, không nghe lời Lý Tịnh dặn dò bái sư, quyết thay mẫu thân “trả thù”.
“Lý Tịnh đánh vợ ?” Trương Tử Tinh nheo nheo lông mày, lại đánh giá Lý Tịnh thấp hơn vài phần, dù địa vị nam nữ nhà Thương rất bất bình đẳng, người chồng trên hết, nhưng thế nào hắn cũng rất coi thường kẻ vũ phu đánh vợ, có giỏi ra ngoài hung hăng, bằng cái gì mà lại trút giận lên đàn bà trong nhà !
Khương Văn Sắc và Dương Cửu nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ đồng tình, Hoàng Phi Yến thì không nói , Khương Văn Sắc và Dương Cửu trước đây vô số lần bị Thọ Vương ngược đãi, đánh đập hết sức khổ sở. Nhưng thời đại này đàn bà địa vị thấp kém, trong mắt nam nhân chỉ là công cụ tiết dục và sinh đẻ, mà con gái các quý tộc, đại thần còn là công cụ chính trị, không ít người chịu cảnh bạo lực, chỉ có cách về nhà mẹ đẻ khóc lóc, nhưng cũng không thể làm gì. Cũng may tổ tiên linh thiêng, Thọ Vương khỏi bệnh bỗng tính tình thay đổi lớn, không hề còn hành vi bạo lực, mà ngược lại không chỉ yêu thương bọn họ hơn xưa, còn có một loại tôn trọng chưa từng được nếm trải trước đây, khiến hai nàng cảm động vô cùng, càng hết lòng chăm sóc phu quân.
Trương Tử Tinh cũng muốn ra vẻ trước ba nàng, bèn hỏi Na Tra: “Na Tra, con có biết cha con đánh mẹ con thế nào? Cứ nói ra, quả nhân sư phụ ta nhất định thay con làm chủ, “
Na Tra biết phụ thân rất sợ hãi vị thiên tử sư phụ này, ánh mắt sáng rỡ nói: “tối hôm qua…phụ thần từ chiến trường trở về gặp mặt mẫu thân, lúc đó chưa có chuyện gì. Nhưng đến đêm con ngủ không được, định chạy đi tìm mẫu thân thì nghe thấy tiếng mẫu thân kêu lên, tựa như là rất thống khổ, con mở cửa phòng nhìn qua thì thấy phụ thân ở trần đè mẫu thân ở dưới…khi dễ mẫu thân!”
“Sặc!” một âm thanh vang lên cắt ngang lời Tiểu Na Tra, thì ra Trương Tử Tinh đang uống trà bỗng phun sạch, nhìn tiểu đồ đệ đang tỏ ra rất uất ức, vị thiên tử sư phụ này chẳng thèm để ý hình tượng ôm bụng cười lớn, Khương hậu ba nàng cũng đỏ bừng mặt, chỉ có Na Tra chẳng hiểu tại sao, giơ mắt nhìn vị sư tôn tự nhiên lại cười rất quái dị.
Trương Tử Tinh giờ mới biết tại sao Na Tra lại ác cảm với Lý Tịnh như vậy, thì ra Lý Tịnh theo quân chinh Đông vài tháng, lần trước trở về lại gặp lúc Ân thị sinh nở, hai người đã lâu không ân ái, hôm qua đoàn tụ tất nhiên muốn tâm tình một phen, không ngờ lại bị Na Tra nghe thấy. Có thể tưởng tượng, hai vợ chồng đang ngụp lặn trong bể tình thì bỗng bị con trai chạy vào thì tình cảnh lúc đó thế nào?! Na Tra không được ai giải thích, tưởng phụ thân đang “ẩu đả” mẫu thân, lại bị Lý Tịnh mắng cho một trận nên ấm ức trong lòng, vì thế hôm nay mới cố ý không nghe lời để “trả thù”…
“Cái ẩu đà này, um, thực ra cũng không có gì…”, Trương Tử Tinh lại cười to, nhìn ba vị mỹ nữ nháy mắt trêu chọc, tối hôm qua trên giường lớn trong cung không phải cũng có một trận “ẩu đả” rất hay sao? Ba nàng đâu không biết ý tứ của hắn, nét hồng trên mặt càng nồng, ngượng đến không dám ngẩng đầu.
“Na Tra a, con nhầm rồi “, Trương Tử Tinh nín cười nói: “Kỳ thực…cha con không phải đánh mẫu thân con, mà là …đang luyện một loại công phu, công phu này đối với nam nữ đều có lợi, con bây giờ còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ hiểu…”
Thấy vẻ mặt Na Tra bán tín bán nghi, Trương Tử Tinh bày ra bộ dạng nghiêm trang nói: “sư phụ là thiên tử, sao lại phải lừa đứa trẻ như con? Nếu mà không tin, có thể đi hỏi mẹ con. Con đã là môn hạ của ta, phải biết tôn sư trọng đạo, nếu mỗi việc này cũng không làm được, đừng trách ta trục xuất khỏi sư môn !”.
Na Tra nhớ tới mẫu thân dặn đi dặn lại mình phải giữ kín chuyện này, trong lòng cũng tin hơn nửa, thấy sư phụ có vẻ tức giận, vội vàng sử ra tuyệt kỹ “ăn vạ”, Trương Tử Tinh vốn đang vờ giận, thấy tiểu Na Tra còn có chiêu này, lập tức bỏ đi vẻ mặt nghiêm trang. Chỉ thấy vị sư phụ bất lương này cười thần bí, nói với tiểu đồ đệ: “công phu này hết sức hữu ích, chờ bao giờ con lớn cũng phải tu luyện, sư phụ lúc đó sẽ tận tâm truyền thụ, lại sẽ tìm cho con một đối tượng luyện công, không, một người thì ít quá…”
Khương Văn Sắc “xì” một tiếng, mặt ngọc đỏ bừng chen miệng nói: “Bệ hạ thực là vô lại, lại dạy đồ đệ như thế, không được làm hỏng tiểu hài tử…”
Dương Cửu, Hoàng Phi Yến vội vã kéo Na Tra sang một bên, bịt tai nó lại để tránh cho người kia “giáo dục sớm” làm hỏng đầu óc trẻ nhỏ. Trương Tử Tinh lại cười to một trận, cho Na Tra theo cha mẹ đi đi về, chờ Lý Tịnh trở lại ải Trần Đường trấn thủ, lại vào cung học nghệ.
Suốt mấy ngày “nghỉ lễ”, Trương Tử Tinh cả ngày dẫn ba nàng ra ngoài săn bắn, chèo thuyền, tối lại ở hậu cung cần mẫn “nghiên cứu” công pháp song tu, quả hết sức khoái ý.
Nhưng mà ngày vui luôn chóng qua, nghỉ lễ qua đi, Trương Tử Tinh không cách nào trốn tránh đành lên triều, lần này Văn Trọng, Thương Dung học khôn rồi, quần thần vừa quỳ bái Thiên tử xong, lập tức bước ra dâng khải tấu. Nội dung chủ yếu là bẩm báo tình hình xã hội, kinh tế Đại Thương mấy tháng qua, lại dâng rất nhiều tấu chương xin Thiên tử ngự phê. Trương Tử Tinh mặt mày nhăn nhó nhìn đống tấu chương, thầm kêu may mắn mình đã phát minh ra giấy, chứ nếu dùng thẻ tre hay mai rùa ghi chép, chỉ riêng tấu chương hai vị lão thần dâng lên đã nặng đủ đè chết người – chả trách tại sao có nhiều hôn quân trong lịch sử như vậy, ai muốn đã đứng đầu thiên hạ lại còn phải mệt nhọc vì nước vì dân? Rất nhiều quân vương khi lên ngôi còn minh mẫn sáng suốt, mà qua vài năm đã hoang phế triều chính, trầm mê hưởng lạc, quên sạch đại chí lúc đầu, từ đó mà để gian thần nắm lấy triều chính, dân tình khổ cực nổi loạn hoặc nước mất nhà tan không phải chuyện hiếm.
Một vị quân vương tài giỏi phải vừa biết ổn định, phát triển quốc gia, lại phải am hiểu ngoại giao, đối phó với tranh đấu quyền lực trong nội bộ, mâu thuẫn gia tộc các loại vấn đề, người thường thực không làm nổi. Cho dù Trương Tử Tinh trí tuệ siêu phàm, thể chất hơn người, lại có kinh nghiệm của nhân loại và Siêu Não hỗ trợ, nhưng cũng có lúc cảm thấy lực bất tòng tâm, xem ra làm hoàng đế thực chẳng có gì vui vẻ.
Trương Tử Tinh dù thích gái đẹp, thích hưởng thụ, nhưng tuyệt không phải là kẻ chỉ lo hưởng nhạc, không biết điều độ, mà ngược lại, hắn so với bất cứ kẻ nào đều rất rõ ràng đạo lý an nhàn là nguy hiểm. Sau khi biết tin tam giáo đã lập bảng Phong Thần, hắn không biến thành loại người mất đi ý chí không còn phấn đấu, hoặc là điên cuồng hưởng nhạc, mê hoặc bản thân. Vì hắn là Trương Tử Tinh, hắn đã nếm qua cảnh ý chí suy sụp, không còn muốn sống, cả ngày chìm trong men rượu. Chuyện đã xảy ra không thể nào níu kéo, hắn không để mình lại rơi vào tình cảnh như xưa, cho dù chỉ có một tia hi vọng cũng không thể bỏ qua; mà dù không có hi vọng, hắn cũng quyết tâm tìm trong bóng đêm tuyệt vọng ánh sáng của hi vọng !.
Xử lí xong chánh vụ, Trương Tử Tinh không lập tức về hậu cung mà đi xem Hoàng gia công xưởng. Hoàng gia công xưởng được thành lập sau Thần Binh Phường, cũng là một công xưởng chế tạo bí mật, rất nhiều “phát minh” của Trương Tử Tinh đều được chế tạo tại đây, như sản xuất giấy, in ấn hay làm bút. Lần này hắn tới là giao cho Hoàng gia công xưởng một nhiệm vụ mới: chế tạo thủy tinh.
Từ lúc biết chuyện bảng Phong Thần, Trương Tử Tinh liên tục suy nghĩ một vấn đề, đó là làm sao hoàn toàn khôi phục Siêu Não, thả ra ngoài cơ thể. Mặc dù dữ liệu trong Siêu Não có thể giúp kinh tế và quân sự của Đại Thương phát triển vượt bậc, nhưng nếu chỉ có vậy vẫn không thể đối kháng với tiên nhân. Siêu Não rời khỏi cơ thể có thể trợ giúp hắn nhiều hơn rất nhiều, là siêu cấp sinh vật computer thế kỷ XXIV, Siêu Não không chỉ là một kho dữ liệu khổng lồ, mà còn là một loại vũ khí siêu việt thời đại vô cùng đáng sợ…
Hắn từng trao đổi với Siêu Não, kết quả cho thấy, chỉ cần có đủ năng lượng, Siêu Não sẽ có thể thoát ra trói buộc năng lượng của vùng không gian kỳ dị kia thoát ra ngoài. Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là, năng lượng Tố Nữ Kinh chỉ đủ giúp Siêu Não vận hành, còn xa mới đạt tới mức cần có. Ví dụ như một người sống thực vật, thuốc men chỉ đủ giúp hắn kéo dài sinh mạng mà không cho hắn tỉnh lại được. Nói thực, cho dù Trương Tử Tinh biến thành một con siêu cấp “ngựa giống”, một đêm tìm trăm mỹ nữ thì năng lượng song tu thu được cũng còn xa không đủ. Ngẫm đi ngẫm lại, hắn cũng chỉ nghĩ ra một biện pháp có thể hỗ trợ Siêu Nào: Điện!
Ở thời nhà Thương mà nói đến chữ điện nghe có vẻ buồn cười, với tài liệu thời này, ngay cả chế tạo ra một bình acquy đơn giản cũng rất khó, huống chi làm ra thì dòng điện cũng quá yếu, không đủ cho Siêu Não ngáp một cái. Mục tiêu của Trương Tử Tinh chính là sét trong tự nhiên, nếu có thể tại Thương triều làm một con diều thu lôi thí nghiệm, ghi vào sử sách, chỉ sợ Franklin ở châu Âu N năm sau chỉ có thể làm tên thợ in thôi.( * )
Xét về độ khó, Trương Tử Tinh gặp phải khó khăn nhiều hơn Franklin năm đó nhiều, Franklin chỉ cần chứng minh “điện trời” và điện do công nhân làm ra là một, mà Franklin cũng rất may mắn, không ít khoa học gia đã chết vì thí nghiệm điện thời đó, ngay cả giáo sư nổi tiếng người Nga Richmann cũng là người hiến thân. Mà bây giờ Trương Tử Tinh muốn làm là, dưới điều kiện hết sức thiếu thốn, thu thập tia sét tích tụ lại, sau đó dẫn vào trong cơ thể, không cần phải nghi ngờ, đây tuyệt là một cái thí nghiệm điên cuồng và nguy hiểm.
Đầu tiên phải giải quyết vấn đề bình ngưng điện, Trương Tử Tinh định làm một bình Leyden tạm thời tích điện, bình Leyden là do Musschenbroek- đại học Leyden phát minh năm 1746, chính là bình ngưng điện đầu tiên trên thế giới (**). Tất nhiên, Trương Tử Tinh muốn làm là một bình Leyden lớn siêu cấp, phức tạp hơn của Musschenbroek rất nhiều, tính năng cũng mạnh hơn, mà bước đầu tiên, chính là chế tạo tài liệu cơ bản của bình Leyden- thủy tinh.
*************
( * ) và (**): tác giả viết nhầm chút, Benjamin Franklin(1706-1790), người mở đường cho những nghiên cứu về điện học, là nhà khoa học Mỹ- là người đã đề xuất thí nghiệm dùng diều dẫn điện, và trong thí nghiệm của ông ngày 15-06-1752 đã sử dụng bình Leyden của nhà khoa học Hà Lan Pieter van Musschenbroek (1692-1761)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!