Thánh Tuyền Tầm Tung
Chương 12: Thiên Vương Lão Tử
Dịch giả: gaygioxuong
Tần Bốn Mắt rào trước đón sau, tôi đồng ý cũng dở mà phản đối cũng không xong. Tuyền béo tỏ rõ quan điểm việc gì ra việc đó, nếu có khả năng giúp đỡ thì hai chúng tôi sẽ không bao giờ thoái thác, bởi vì đã nợ ân tình của các vị. Nhưng, nếu như vì thế mà phải bán người anh em kết nghĩa cho các vị làm quản lý, bản thân tôi là người đầu tiên không đáp ứng. Tần Bốn Mắt không ngừng cam đoan với chúng tôi không phải vấn đề về di chúc, nhưng lại không chịu hé lộ thêm một chút thông tin nào. Chúng tôi bị anh ta úp úp mở mở làm cho không biết đâu mà lần suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng về đến “Nhất Nguyên Trai” ở khu phố Tàu.
Còn chưa vào cửa đã cảm giác có chuyện khác thường. Ngoài cửa tiệm có mấy nhân viên đang phun nước dập lửa, cửa chính đã bị đốt cháy đen từ bao giờ. Sau khi vào trong, chúng tôi phát hiện ra bên trong còn thảm hại hơn, đồ đạc bị đập nát vương vãi khắp mặt đất, không ít người bị thương chảy máu, Tiết Nhị gia thì đang ở bên cạnh sân vườn tổ chức một phân đội cứu thương nhỏ, đang xử lý và băng bó vết thương cho mọi người. Theo tôi thấy, chắc chắn đã có người đến đập phá, vội hỏi: “Tiết Nhị gia, ông không bị thương đấy chứ?”
Trên trán buộc một sợi dây năm màu, ông lão vừa nhìn thấy tôi đến, ôm lấy cổ tôi khóc rống lên: “Cậu chủ, lần này cậu đi không đúng lúc chút nào. Người cha đáng kính của cậu đang ở trên trời chờ mong lắm đấy!” Tôi thầm nhủ, lần này lại xướng ra cái trò khỉ gì nữa đây? Người cha đáng kính của tôi ngày nào mà chẳng ở nhà hát Sa gia bang(1), khỏe như vâm, làm sao ông lại khóc lóc bảo rằng đã lên thiên đàng rồi. Ông Tiết thì thầm vào tai tôi: “Bên trong có người, cứ phối hợp theo ta.” Nói xong, ông tiếp tục gào khóc.
(1) Sa gia bang là vở kinh kịch được sáng tác vào thời kỳ cách mạng văn hóa Trung Quốc, được coi là vở kinh kịch mang màu sắc cách mạng nhất.
“Tiết lão nhị, ông đừng có diễn kịch nữa. Thằng nhóc này nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy có nét nào giống lão yêu quái kia cả. Người đâu, tháo bảng hiệu.”
Một ông lão mặc áo chẽn xanh vừa hút tẩu vừa đi từ trong phòng khách ra, hai mắt sáng quắc, mang khí thế của người quen ra lệnh, được bốn tên đàn ông cường tráng hộ tống ở phía sau. Nhìn thấy lão đi ra, một số nhân viên chỉ chực xông lên đánh.
Ông Tiết kín đáo nháy mắt với tôi, sau đó quay sang nói với lão ta: “Ông chủ Vương, cậu chủ chúng tôi đã về rồi. Có gì cần, ông cứ trao đổi với cậu ấy.” Tôi bị ông Tiết đột ngột đẩy lên đằng trước, thiếu chút nữa đã húc đầu vào ngực ông chủ kia. Lão áo chẽn nhả ra một hơi khói, nhướng mày hỏi: “Cậu thật sự là đồ đệ của lão yêu quái?”
Tôi ghét nhất là khi người khác tỏ vẻ kiêu ngạo tự cao như thế này, thế là ưỡn thẳng lưng, lườm lườm nhìn lão, bắt chước giọng điệu của ông cụ Tang hỏi ngược lại: “Làm càn, Nhất Nguyên Trai là các chỗ các người giương oai sao? Các người cho rằng mình là ai!”
Ông lão hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Thế nào, lão yêu quái không có với ngươi, khi gặp Thiên Vương Lão Tử phải cúi người chào một tiếng ‘sư bá’ hay sao?”
Tôi thầm nghĩ, chẳng hiểu cái lão quái vật này từ đâu chui ra, vừa đến đã oang oang đòi gỡ bảng hiệu “Nhất Nguyên Trai”. Theo như Shirley Dương đã nói, “Nhất Nguyên Trai” dù sao cũng có thể coi là bá chủ một vùng, tại sao lại bị một lão già lọm khọm đàn áp đến nông nỗi này. Chẳng lẽ trước khi chết, ông cụ Tang đã thiếu người ta một món nợ bán cả nhà không đủ trả hay sao, còn vị này chính là Diêm Vương đến đòi nợ? Còn đang nghĩ ngợi, ông Tiết đã chạy tới bên cạnh tôi, bảo với vị Thiên Vương Lão Tử đang vênh váo không coi ai ra gì kia: “Ông chủ Vương, quản lý mới của chúng tôi vừa mới chạy từ nội địa sang, sự việc đời trước cậu ta vẫn còn chưa rõ lắm. Chúng ta thong thả vào trong từ từ nói chuyện.”
“Hừ, ta thấy lão ấy già nên lú lẫn mất rồi, sắp chết còn nhận một kẻ đồ đệ để đối nghịch với ta.”
“Ông chủ Vương, ngài nói như vậy có lẽ quá xa cách rồi! Nào nào, mời vào trong, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện. Lần này cậu chủ chúng tôi đã cất công mang từ Đại Lục sang loại trà Phổ Nhị tốt nhất.” Ông lão vừa nói vừa đẩy tôi lùi lại. Tần Bốn Mắt lập tức kéo tôi về phía hậu viện: “À, quản lý, anh nói xem anh đã để trà ở chỗ nào, sao tôi tìm mãi mà không thấy. Anh mau đi cùng với tôi xem sao. Tiết Nhị gia, lúc nào ngài gọi, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Tần Bốn Mắt lôi kéo tôi và Tuyền béo vào trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện, đóng cửa lại rồi thở phào một hơi: “Nhị gia ứng đối rất khéo, may mà nói năng ăn khớp với cậu, nếu không thì đã bị bại lộ từ sớm.”
Tuyền béo đã nhịn sắp phát khùng, thấy nơi này không còn ai khác lập tức hỏi: “Đm, thế này là thế nào. Lão Hồ trở thành đồ đệ của lão yêu quái đã chết kia từ bao giờ vậy, lão già ma cô kia là ai? Cứ như là mố được nhị ngũ bát vạn(2) vậy, nếu không phải anh tìm mọi cách ngăn cản, cậu đây đã xông lên đập cho một trận cho tỉnh người ra. Mẹ nó, từ khi đi ra từ bụng mẹ đến giờ, cậu béo đây vẫn chưa bao giờ nhìn thấy kẻ nào kiêu ngạo đến như vậy.”
(2) Trong Mạt chược, nhị, ngũ và bát vạn là ‘tướng’, lấy được con nào cũng có thể hồ; Cho nên khi người chơi sờ (mố) được ba con bài này, trong lòng sẽ cảm thấy phấn khích
Tần Bốn Mắt rót cho Tuyền béo một chén nước: “Anh béo bớt giận, chuyện này có chỗ khó nói.” Nói xong, anh ta ngồi đối diện tôi, nghiêm túc nói: “Thiên Vương Lão Tử – Vương Phổ Nguyên, Hội trưởng thương hội Hoa kiều, cũng chính là Đại Long Đầu theo cách gọi trên giang hồ. Anh Hồ, ý nghĩa ra sao chắc có lẽ anh đã hiểu?”
Tôi bảo có gì mà không hiểu, chẳng phải chỉ là một lão già xã hội đen hay sao? Chúng ta trốn trong này làm gì, cứ làm theo những gì Tuyền béo nói, xông ra ngoài quật chết lão thì mới đúng đắn. Tần Bốn Mắt lắc đầu: “Xã hội đen thì chưa đến mức. Nhưng ông chủ Vương là sư huynh của ông cụ Tang, trong khi đó giữa hai ông cụ này có thể coi là có một món nợ từ năm mươi năm trước, mong anh Hồ châm chước cho một chút.”
Hóa ra vào thời thanh niên, hai ông cụ Tang và Vương cùng gia nhập vào sư môn cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm, đúng ra phải là sư huynh đệ chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng người ta thường nói, một núi không thể chứa hai hổ, hai người vừa mới gặp mặt nhau lần đầu tiên đã lập tức thấy đối phương không vừa mắt, đấu với nhau cả đời chỉ vì tranh ba tiếng “Đại sư huynh”. Về sau ông cụ Vương bị nhà gọi quay lại Mỹ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, còn ông cụ Tang vẫn tiếp tục ở lại trong nước làm mưa làm gió, thậm chí còn đã từng làm tham mưu trưởng chi Tôn Khôi Nguyên. Vừa nghe nói đến cái tên đó tôi đã nhớ ra, Tôn Khôi Nguyên thì người nào cũng biết, đó chính là tên cướp Tôn Điện Anh ở Đông Lăng, cầm đầu vụ trộm mộ Từ Hi. Chẳng trách sau này ông cụ Tang phải tha hương trốn tránh đến tận nước Mỹ, nguyên nhân trong đó khó tránh khỏi là để chạy trốn sự truy nã của nhà cầm quyền. Tần Bốn Mắt tiếp tục nói: “Lúc ông cụ Tang mới đặt chân lên nước Mỹ, hoàn toàn nhờ vào ông chủ Vương bỏ qua hiềm khích lúc trước, âm thầm dẫn dắt mới có thể thuận lợi cắm rễ dừng chân. Có thể nói, “Nhất Nguyên Trai” có được tên tuổi như ngày hôm nay, không thể phủ nhận được công lao của ông cụ Vương.”
Tôi bảo như thế chẳng phải là rất tốt hay sao, hai ông lão biến chiến tranh thành tơ lụa, không có việc gì thì ngồi hút tẩu uống trà, bồi dưỡng tình nghĩa sư huynh đệ. Tại sao ông cụ Tang vừa mới chết chưa được vài ngày, ông lão kia đã đến phá tiệm, đừng có nói là bởi quá thương tiếc người bạn lâu năm, đầu óc đã trở nên lú lẫn rồi đấy nhé.
Tần Bốn Mắt lắc đầu: “Muốn trách thì phải trách tính tình hai ông cụ đều quá ngoan cố. Đến cuối đời vẫn không thôi không tranh giành ba tiếng “Đại sư huynh”. Anh không biết đó thôi, năm xưa khu phố Tàu bị hai ông cụ quậy tung cả lên, mãi đến khi cao tầng đặc khu ra mặt trấn áp thì sự việc mới tạm thời lắng xuống. Kể từ lúc đó, ông cụ Tang đã nảy sinh ý định về nước. Những năm gần đây, ông cụ thấy đối thủ con cháu đầy nhà, trong khi bản thân thui thủi một mình nên cảm thấy vô cùng cô đơn. Tôi nghĩ, lần này ông cụ về nước, ngoài giải sầu ra, thì quá nửa là ráo riết tìm kiếm một người có khả năng để giao cho gánh vác công việc kinh doanh. Nếu không, làm sao lại giao “Nhất Nguyên Trai” vào tay anh vào những giây phút cuối đời.”
Tôi nhận thấy anh ta đang ép tôi lên sân khấu diễn vai chính, vội vàng nói: “Đây hoàn toàn là việc nhà của “Nhất Nguyên Trai” các anh. Một người xa lạ như tôi tự dưng xía vào thì không thích hợp chút nào. Hay là thế này đi, tôi ra ngoài giúp các anh đánh cho lão một trận, hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa.”
“Anh nghe tôi nói hết đã. Ngày trước, hai ông cụ đã dùng “Nhất Nguyên Trai” làm tiền đặt cược, chi tiết cụ thể ra sao thì tôi không quá rõ, nhưng lại có quan hệ đến kế sinh nhai của trên dưới một trăm người trong tiệm chúng ta. Nếu như tháo bảng hiệu, chẳng những nhân viên ở đây phải giải tán, các chi nhánh e rằng cũng nhiều khả năng sẽ bị liên lụy. Giờ ông cụ Tang đã mất, nếu như anh vẫn không chịu tiếp nhận, chỉ sợ cửa tiệm sẽ không chống đỡ được nữa.”
Tôi đã biết một ông cụ Tang được gọi là Tang Bá Thiên, không ngờ ở đây còn có một Thiên Vương Lão Tử(3). Ân tình thì phải trả, nhưng có nên lấy mạng của mình ra để đánh bạc hay không, tôi lập tức bị vấn đề này làm cho đầu phình to gấp đôi, không biết nên thoái thác như thế nào. Tuyền béo lắm mưu ma chước quỷ, bày cho tôi: “Lão Hồ, hay là trước tiên cậu cứ thử nghe ngóng xem thực ra đánh cược như thế nào. Nếu giữ lại được cửa tiệm thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn; Không may không giữ được thì cũng đành chịu, chí ít ra cậu đã cố gắng hết sức rồi, họ sẽ không thể trách móc gì cậu được.”
(3) bá thiên có nghĩa là hùng bá thiên hạ, còn thiên vương lão tử có nghĩa là vua cả thiên hạ. Nghĩa của hai biệt hiệu tương tự nhau.
Tôi nói: “Cách làm của cậu là hành vi thiếu trách nhiệm với mọi người. Tôi làm việc, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho chót.” Tần Bốn Mắt liên tục nói đúng đúng. Tôi bảo anh kích động cái gì, tôi đã đồng ý đâu, anh để cho tôi suy nghĩ kỹ càng một lúc đã.
Đúng lúc này, ngoài sân bỗng nhiên vang lên tiếng đánh nhau, chúng ta mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy mấy nhân viên trong tiệm đã bị người đánh ngã lăn trên mặt đất, bị thương không nhẹ. Một thanh niên phì phèo xì gà từ đi từ bên ngoài vào, sau lưng là một đám tay chân đi theo tháp tùng. Y liếc xéo chúng tôi, dùng thái độ côn đồ mà chỉ người ông ma cô của y mới có, hỏi: “Ông nội của tao đâu?”
Tần Bốn Mắt nhướng mày, chỉnh lại cà vạt, bước lên phía trước: “Cậu cả Vương, nơi này là “Nhất Nguyên Trai”, mời về cho!”
Thằng ma cô trẻ mắc cái tật chẳng khác gì người ông của y, không bao giờ coi người khác ra gì. Y phà ra một hơi khói thuốc, chỉ vào Tần Bốn Mắt, nói: “Người đâu, trừng trị!”
Tôi và Tuyền béo nhận thấy tình hình sắp đánh nhau đến nơi. Phát khùng vì đã phải nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng đã kiếm được kẻ để phát tiết, hai thằng hét lên một tiếng, không đợi đám cháu chắt kia kịp hiểu chuyện gì xảy ra, quơ lấy chổi và ghế đẩu trong sân lập tức xông lên đánh. Phải nói đám bảo kê này thường ngày chỉ biết bắt nạt người hiền sợ kẻ ác, có lẽ đã lâu lắm rồi không đụng độ với người nào đánh nhau liều mạng như tôi với Tuyền béo. Đánh một lúc, trên người chúng tôi đã dính không ít vết thương bầm tím, nhưng bên phía bọn chúng thảm hại hơn, một trong số chúng bị vỡ đầu chảy máu, đã ngất lịm. Tôi cứ tưởng rằng Tần Bốn Mắt sẽ phải chịu thiệt, có ngờ đâu anh bạn trí thức này lại rất kiên cường, quần thảo với gã ma cô từ chỗ cái giếng đến tận phòng khách, cả hai đã cuốn chặt lấy nhau lăn lộn trên mặt đất.
Người ta thường nói, người thiện bị người lấn ngựa thiện bị người cưỡi. Đối phó với loại cặn bã như vậy, phải cầm vũ khí đánh dập đầu bọn chúng. Đám nhân viên trong tiệm lây nhiễm nhiệt huyết của chúng tôi, đồng loạt vớ bừa lấy bất cứ thứ gì, đánh nhau với đám bảo kê chỉ được cái bề ngoài hung hãn kia.
“Các ngươi làm cái trò gì thế này, tất cả dừng tay lại cho ta!”
Lão ma cô chợt rống lên một tiếng sư tử hống, màng nhĩ chúng ta thiếu chút nữa bị xé rách. Tuyền béo bịt lỗ tai, chửi ầm lên: “Con mẹ nó, lão già này đúng là cầm tinh con lừa, tiếng hét lớn quá thể.”
Tôi ngoác miệng gào lên với cậu ta: “Đây là công phu nội gia, xem ra lão ma cô kia là một người luyện võ.”
Ma cô trẻ đang bị Tần Bốn Mắt đè xuống đất đánh cho tối tăm mặt mũi, thấy ông nội mình xuất hiện, vội vàng kêu cứu. Tần Bốn Mắt liếc nhìn lão già họ Vương, cười gằn một tiếng rồi lồm cồm đứng dậy, thắt lại cà vạt ngay ngắn.
Ma cô già nhìn thấy đám quân phản động của mình bị toàn thể quần chúng nhân dân đánh cho không ngóc đầu lên được, tức giận đến mức mặt mũi xanh lè. Tôi và Tuyền béo âm thầm giơ ngón tay cái, cùng cảm thấy trận vừa rồi đánh không chê vào đâu được.
Ma cô già giận quá hóa cười, bước đến trước mặt tôi, nói: “Tốt tốt tốt, không hổ là đồ đệ tốt mà lão yêu quái chọn lựa. Hừ, lão già ta đây thực sự muốn nhìn xem, ngươi sẽ tìm ra ấn Bá Vương bằng cách nào.” Nói xong lão xách lỗ tai thằng cháu ma cô của mình lôi ra ngoài cửa.
Tôi hỏi ông Tiết ấn Bá Vương là cái gì. Ông không trả lời mà chỉ nói quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, khen tôi có phong phạm giống hệt như ông cụ Tang thời còn thanh niên. Tần Bốn Mắt nhặt kính dưới đất lên, vui vẻ nói: “Hai vị thật bản lãnh, họ Vương kia e rằng cả đời này cũng chưa bao giờ bị người nào đánh thẳng vào mặt như vậy.”
Tôi lau máu trên mặt, nói thế chẳng đáng là cái gì, vào thời điểm tôi và Tuyền béo tham gia trận đánh tiễu phỉ ở vùng cao mới thực sự được gọi là ác liệt. So với đám thổ phỉ lẩn trốn trên núi, cái đám quân tư gia này chỉ là trẻ con còn đang bú bình.
Náo loạn cả một đêm, ngay cả cơm chúng tôi cũng còn chưa kịp ăn. Tuyền béo gào lên chết đói đến nơi, bụng tôi cũng không chịu thua kém sôi lên ùng ục. Ông Tiết vỗ đầu, không ngừng nói xin lỗi, lập tức bảo phòng bếp sắp một bàn tiệc.
Trước khi khai tiệc, ông Tiết thắp cho ông cụ Tang một nén nhang. Người lớn tuổi hay đa sầu đa cảm, mới nói được hai câu đã lại rơm rớm nước mắt. Tôi nhìn thấy đầy một bàn gà vịt thịt cá, con giun trong bụng không ngừng biểu tình, vội vàng đỡ ông Tiết đứng dậy.
“Nhị gia, người là sắt cơm là thép, bỏ ăn bữa nào sẽ đói nhũn người bữa đó. Nào, trước tiên ông ăn hết cái chân gà này để bổ sung một chút năng lượng, lát nữa còn có sức để mà tiếp tục khóc.” Tôi tiện tay cũng xé một cái đùi gà rồi gặm. Nhìn thấy chúng tôi ăn như sắp chết đói, mặt mũi dính đầy mỡ, ông Tiết lau nước mắt, nhận lấy cái đùi gà, nói: “Cũng được. Chúng ta ăn cơm trước, chờ khi ăn xong, ta sẽ kể lại cho các cháu nghe câu chuyện ngày trước. Đến lúc đó, các cháu sẽ hiểu được ngọn ngành những gì đã xảy ra.”
Tôi thầm than hỏng rồi, lại gặp một người thích kể chuyện dông dài. Những người cao tuổi như ông, hễ cứ rảnh rỗi là lại tìm người người nào đó để kể lại những câu chuyện xưa. Thà đau một lần rồi thôi, tốt nhất giờ cứ nghe ông kể cho xong chuyện, sau đó ngủ một giấc, buổi sáng ngày mai mới tới chỗ Shirley Dương giải thích rõ ràng mọi chuyện sau.
Tần Bốn Mắt đoán được tâm sự của tôi, rót cho ông Tiết một chén rượu: “Tiết Nhị gia, dù cháu đã theo ông cụ Tang một thời gian rất dài, nhưng có một số việc cũng chỉ biết sơ sài. Hôm nay người nhà họ Vương đã đưa ra tối hậu thư, nếu ông không ngại thì cứ nói hết những gì mình biết ra, để cho chúng cháu có cơ hội chuẩn bị tâm lý trước.”
Rượu vừa vào bụng, ông Tiết lập tức trở nên lắm lời. Ông vỗ vai tôi, nói: “Cháu Nhất, lần này đã liên lụy đến cháu rồi. Thời ấy, anh cả Tang và ông chủ Vương trẻ tuổi nóng máu, vì tranh đoạt chức chưởng môn đã từng gây ra một trận gió tanh mưa máu. Để hóa giải ân oán giữa hai người, sư phụ của họ đã dấu tín vật chưởng môn là ấn Bá Vương đi, với hi vọng họ có thể đồng tâm hiệp lực, cùng mưu đồ nghiệp lớn. Có ngờ đâu, việc đó lại càng đào sâu mâu thuẫn giữa hai người. Cũng còn may là về sau ông chủ Vương quay lại nước Mỹ thừa kế cơ ngơi và việc kinh doanh buôn bán của gia đình. Về phần anh cả Tang, ông ấy chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm ấn Bá Vương. Ông ấy đi khắp nơi thu thập đồ cổ văn vật trong một thời gian dài như vậy, chính là vì muốn tìm ra manh mối về tín vật chưởng môn.”
Tôi hỏi ông chẳng lẽ cái ấn đóng dưới bảng hiệu “Nhất Nguyên Trai” không phải là ấn Bá Vương hay sao? Ông Tiết cười méo xẹo bảo rằng đó là do ông cụ Tang không chịu thua kém, đã thuê người phỏng chế lại theo trí nhớ của mình. Bên phía ông chủ Vương cũng có một cái, nhưng đó cũng chỉ là đồ giả. Ngày trước, sư phụ hai người chỉ để lại có một cái nhẫn, một tấm bản đồ, bảo họ cùng nhau đi tìm tín vật. Nhưng hai người này đã đấu với nhau quá nửa đời người, dù thế nào cũng không chịu hợp tác lấy một lần. Vào năm ngoái, ông cụ Tang nói phải về nước một lần xem sao, còn đánh cược với ông chủ Vương, bảo rằng nếu lần này không tìm thấy ấn Bá Vương, bản thân sẽ phá bảng hiệu “Nhất Nguyên Trai” để cho nhà họ Vương làm củi đốt bếp. Có ngờ đâu, chẳng những không tìm thấy vật muốn tìm, ngay cả tính mạng cũng chẳng giữ được. Nói đến đây, Tiết Nhị gia quay sang mắng xối xả Cây Sào ăn cây táo, rào cây sung một trận, bảo rằng nếu sau này mà gặp thì sẽ bằm xác y ra thành mảnh vụn.
Tôi nói, nếu như hai tín vật phải hợp nhất thì mới có thể tìm được Bá Vương ấn, vậy cần gì phải canh chừng không cho lão ma cô kia phá tiệm, cùng lắm chúng ta phá hủy cái nhẫn đó đi, chỉ dựa vào mỗi cái bản đồ, ông ta tha hồ mà hao tâm tổn trí, bao công sức đổ sông đổ bể hết. Ông Tiết đã ngà ngà say, mơ mơ màng màng nói: “Phá hủy chiếc nhẫn là hành vi cùng bất đắc dĩ. Anh cả Tang cả đời ngược xuôi, chẳng qua là vì muốn thắng họ Vương kia một lần. Ta là anh em, vậy mà thực tế lại chẳng thể giúp gì được cho ông ấy. Ta hổ thẹn, ta thật hổ thẹn!” Nói xong lại ôm bàn thờ khóc rống lên, nước mắt chảy đầm đìa. Ba kẻ con cháu chúng tôi cũng bị ông lây nhiễm khiến sống mũi cay cay, không biết nên an ủi như thế nào.
Ngày hôm sau, tôi và Tuyền béo dậy từ sáng sớm để tới viện bảo tàng gặp Shirley Dương. Nhờ kinh nghiệm hỏi đường lần trước, lần này có thể nói là quen tay hay làm, chúng tôi nhanh chóng đến nơi. Chuyến đi lần trước quá vội vàng, không kịp quan sát kỹ càng viện bảo tàng. Hôm nay trời trong xanh, hơn nữa lại là thời kỳ cuối thu, thời tiết trong lành. Tôi hít vài không khí trong lành, tâm trạng bỗng chốc thư thái hơn rất nhiều, quyết định lát nữa khi đi vào sẽ thong thả dạo một vòng, bởi dù sao đây cũng là viện bảo tàng có khuôn viên lớn nhất nước Mỹ, thậm chí là cả thế giới. Bên trong cất giữ hiện vật từ cổ chí kim, từ đông sang tây, có giá trị khảo cổ rất lớn.
Sau khi vào trong viện bảo tàng, trước tiên phải đi dọc theo một bồn hoa trồng kín loại hoa Tulip màu vàng đầy sang trọng quý phái. Đây chính là chỗ cửa vào đường hầm mà tôi và Tuyền béo đã đào ngày hôm qua, chẳng biết cái đường hầm ăn trộm đó có bị phát hiện ra nữa hay chưa. Tuyền béo nói, giờ chúng ta có cần tìm cách lấp nó đi để xóa hết dấu vết hay không. Tôi bảo, lúc này mà chui vào trong đó, chắc chắn sẽ bị người ta quy kết vào tội ăn trộm hoa. Tốt nhất là cứ mặc kệ, nếu không may sau này việc này bị người ta hỏi tới, chúng ta đánh chết cũng không thừa nhận, cứ đổ vấy cho mấy kẻ đột vòm kia là xong.
Bởi vì đang là ban ngày, viện bảo tàng đang tiếp đón rất nhiều du khách với đủ loại sắc tộc màu da. Vô số Cameras trên tay người nước ngoài không ngừng lóe sáng, hết sức náo nhiệt, không còn sót lại một chút không khí u ám nào của đêm hôm qua. Tuyền béo bị hiện vật trưng bày trong viện bảo tàng làm cho thèm khát đến mức sắp nhỏ cả dãi. Vì để tránh cho thằng ranh này phạm sai lầm, tôi lôi tuột cậu ta đi một mạch qua khu triển lãm, đến thẳng phòng nghiêm cứu của Shirley Dương.
Vào ban ngày, nơi này có vẻ giống hệt như một phòng khám bệnh. Sau khi vào trong, cô nàng người Mỹ ở bàn đón tiếp ngăn chúng tôi lại. Tôi bảo muốn tìm Shirley Dương, cô nàng gật đầu rồi đi vào bên gọi một cuộc điện thoại. Chẳng bao lâu sau, cô nàng quay ra mỉm cười mời chúng tôi vào. Tuyền béo khen trình độ ngoại ngữ của tôi tiến bộ thần tốc. Tôi không dám nói cho cậu ta biết, thật ra mình chỉ biết có mỗi vài câu vừa rồi, nếu cô nàng kia tiếp tục hỏi thì chắc chắn sẽ lòi đuôi chuột ra.
Cô nàng người Mỹ dẫn chúng tôi vào một phòng tiếp khách với những cửa sổ được thiết kế tiếp đất. Tôi thấy nơi này rất rộng rãi, chẳng những có ghế sô pha bọc da, trong góc phòng còn đặt một cây chuối tây xanh mơn mởn để làm cảnh, bèn bảo với Tuyền béo: “Chủ nghĩa xã hội tư bản sa đọa, ngay cả phòng họp cũng đẹp hơn văn phòng chính phủ quê nhà chúng ta rồi.” Tuyền béo tỏ thái độ hoàn toàn nhất trí, móc cây bút máy ra định viết lên tường phòng một câu khẩu hiệu để công khai phê phán tội lỗi. Trong lúc chúng tôi đang thảo luận xem dùng câu nào cho chuẩn xác nhất, cửa kính phòng tiếp khách chợt bị người khác đẩy từ bên ngoài vào. Quay lại nhìn, người đến chẳng phải Shirley Dương, mà chính là viên cảnh sát ngày hôm trước thiếu chút tức đã bị Tần Bốn Mắt làm cho tức chết ở cục cảnh sát – Mũ Sắt Đen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!