Thánh Tuyền Tầm Tung - Chương 14: Mưa gió lại nổi lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Thánh Tuyền Tầm Tung


Chương 14: Mưa gió lại nổi lên


Dịch giả: gaygioxuong

Trong chớp mắt, tôi chợt nhớ tới đám người mặc đồ đen đã gặp tại sân bay Thượng Hải, bọn chúng hành động thần bí lại còn mang theo bản thiết kế xẻng Lạc Dương. Nghe Răng Vàng nói, lúc ấy bọn chúng gấp rút giục máy bay cất cánh, bảo rằng có chuyện quan trọng phải làm, không thể chậm trễ. Tôi vội vàng hỏi Shirley Dương: “Nhà bảo tàng xử lý những hiện vật mới được chuyển tới như thế nào?”

Dù không hiểu tại sao tôi lại đưa ra một câu hỏi chẳng có liên quan gì vào lúc này, nhưng cô vẫn từ tốn giải thích: “Từ trước tới nay, chúng luôn được cất giữ trong nhà kho tạm thời, chính là gian phòng trước mặt chúng ta đây. Sau đó sẽ được chuyên gia phụ trách thẩm định phân loại đưa vào hồ sơ, rồi chuyển đến các phòng nghiên cứu tương quan để tiến hành phân tích chú giải. Sau khi quy trình công tác nghiên cứu đã được hoàn thiện, viện bảo tàng sẽ đưa ra quyết định chuyển chúng sang khu vực triển lãm hay cất giữ trong kho an toàn để bảo quản.”

Tôi gật đầu, lại hỏi cô: “Nếu như vật phẩm đã được cất vào nhà kho, có phải người ngoài sẽ rất khó tiếp cận hay không?”

“Điều này là đương nhiên, nhà kho nằm sâu dưới mặt đất hơn 100m, được cài đặt hệ thống bảo vệ hiện đại. Hơn nữa, máy báo động trong nhà kho còn nối thẳng với Cục an ninh quốc gia. Có thể nói, viện bảo tàng của chúng tôi là thành lũy kiên cố nhất trên toàn cầu.”

Shirley Dương đang nói, đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi: “Lão Hồ, có phải anh có phát hiện gì đó hay không?”

Tôi kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua ở sân bay cho hai người nghe. Shirley Dương nhíu mày nói: “Manh mối này rất quan trọng, tôi cảm thấy buộc phải liên hệ với cảnh sát một lần. Lão Hồ, anh có dự định gì không?”

Trời còn chưa sáng, tôi và Tuyền béo đã lẻn ra khỏi tiệm chạy đến đây. Có lẽ giờ ông Tiết đang lùng sục khắp nơi tìm hai thẳng chúng tôi rồi, nếu như không quay về giải thích một câu thì thật sự hơi quá đáng. Vì vậy, chúng tôi quyết định trước tiên quay về tiệm lấy hành lý rồi sẽ trở lại tìm cô sau. Ra khỏi cửa viện bảo tàng, Tuyền béo vẫn còn luyến tiếc mãi bí thuật xuyên tường, bảo rằng lần tới có cơ hội nhất định phải đi núi Côn Ngô tìm bắt loài thỏ ăn sắt mà sống, thử một lần xem có linh nghiệm hay không. Tôi nhìn thấy bên kia đường có một chiếc thùng lớn màu đen đang đỗ, bên vỉa hè lại có mấy kẻ với gương mặt mang nét của người châu Á đang canh chừng nhìn về phía chúng tôi, bèn kéo lại Tuyền béo đang chuẩn bị sang đường lại: “Này, những kẻ kia sao lại nhìn có vẻ quen mắt thế?”

Chúng tôi giả vờ như người đang rỗi việc, tản bộ dọc theo con phố. Mấy kẻ kia lập tức băng qua đường, tiến lại gần chúng tôi. Chiếc xe thùng lớn màu đen ở bên kia đường cũng bắt đầu từ từ lăn bánh, bám riết sau lưng chúng tôi.

Chúng tôi mới tới nước Mỹ được có mấy ngày, số người đã từng tiếp xúc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Những kẻ này có tác phong hành động không giống cảnh sát, trong “Nhất Nguyên Trai” cũng chưa từng nhìn thấy anh em nào giống như vậy. Chỉ còn lại vị Hội trưởng Thương hội Hoa kiều, người tự phong là Thiên Vương Lão Tử, Vương Phổ Nguyên kia nữa mà thôi. Chẳng lẽ Ma Cô Già lại nghĩ ra cái trò quỷ gì để hành hạ hai anh em chúng tôi?

Những người đó càng lúc càng rút ngắn khoảng cách, tôi và Tuyền béo len lỏi trong đám đông, sải bước vội vàng gần như là chạy.

“Con mẹ nó, cái đám này ma cô này bám đít quá chặt.” Tuyền béo lâu lắm rồi không vận động nhiều như vậy, đầu tóc ướt sũng mồ hôi. Tôi thấy cứ thế này thì không thể nào cắt đuôi được, bèn bảo với Tuyền béo: “Tìm chỗ nào đó giải quyết vấn đề để thoát khỏi mớ phiền phức này.”

Sau khi chúng tôi thống nhất với nhau, hai thằng lập tức dốc hết sức lực, guồng chân chạy như điên. Mấy kẻ kia lập tức đuổi theo. Người đi đường xung quanh bị chúng ta làm cho kinh sợ, dạt cả sang hai bên. Tôi có cảm tưởng như hai chân đang đạp mây lướt gió, lâu lắm rồi không hoạt động thân thể xương cốt mạnh như vậy.

“Tuyền béo! Bên này.” Tôi chọn trúng con hẻm phía sau một quán ăn nhỏ, lôi Tuyền béo chạy vào một khu vực tối đen như hũ nút. Mấy kẻ theo dõi lập tức lao vọt vào trong. Ngõ hẻm cực kỳ nhỏ hẹp, tối đa có thể cho phép hai người đi sóng vai. Tuy có bảy tám người, nhưng đối phương buộc phải xé lẻ ra để hành động. Tôi và Tuyền béo khoái nhất là cái trò đánh lộn như thế này, hai thằng nhặt vỏ chai bia lăn lóc trên mặt đất lên, cứ trông thấy người là đập. Hai thằng ranh tóc vàng bị chúng tôi đánh bay ngược trở lại. Mấy kẻ theo dõi không ngờ chúng tôi lại ra tay độc ác như vậy, mấy tên ở sau cùng vội vàng bỏ chạy. Số còn lại dựa vào nơi hiểm yếu hòng chống lại, bị chúng tôi đánh cho một trận tơi bời.

“Nói, nhóc con, ai phái mày tới?” Tuyền béo tóm cổ một kẻ xách lên, hung dữ hỏi, “Không cho các ngươi thấy một chút bản lãnh, ngươi còn không biết cậu đây là người không dễ trêu. Dám ra tay với cậu béo đây, ta khinh!”

Thằng nhóc tóc vàng bị Tuyền béo làm cho kinh sợ tới mức không dám kêu thành tiếng, lau nước mắt, nói ngọng nghịu bằng tiếng Trung: “Tiết Nhị gia ở khu phố Tàu phái chúng tôi đến, ông ấy bảo có việc tìm anh Hồ…”

Nghe vậy, Tuyền béo ảo não nói: “Hỏng rồi, lão Hồ, quân ta đánh quân mình.” Tôi vẫn đang cảm thấy quái lạ vì đám tay chân của Vương Phổ Nguyên cũng chẳng phải hạng người như thế này. Có ngờ đâu, mấy gã tóc vàng này chỉ là đám côn đồ ở khu phố Tàu do ông Tiết phái tới chuyển lời. Đúng lúc này, một chiếc xe thùng màu đen từ từ dừng lại, chặn ngang ở đầu con hẻm. Tôi và Tuyền béo thoáng liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy tình hình không ổn. Cửa xe vừa mở ra, bốn tên đàn ông vạm vỡ đã nối đuôi nhau nhảy xuống, chính là bốn tên bảo vệ đã đi theo sau Vương Phổ Nguyên ngày hôm trước. Ngực áo bọn chúng phồng lên một cục, tôi thừa hiểu đó là súng ngắn, lập tức nhấc thằng nhóc tóc vàng ném vào đống rác. Tuyền béo cùng với tôi đi thẳng tới chỗ bốn kẻ vạm vỡ như bò mộng. Đối phương thấy chúng ta lại gần, không hề nói năng câu gì, một tay làm ra tư thế mời, một tay thọc vào trong lồng ngực. Tôi rặn ra một nụ cười gượng gạo, bảo Tuyền béo: “Đến nước Mỹ lâu như vậy, còn chưa lần nào được ngồi xe cao cấp thế này. Hôm nay người anh em này chiêu đãi cậu, lên đi!”

Tuyền béo cười hì hì, đập tôi một cái. Hai người không nói thêm câu gì, chui tọt vào bên trong chiếc xe đen thui đó.

Chiếc xe liên tục lao đi vun vút, bốn tên vạm vỡ ngồi thẳng đơ ở ghế trước và ghế sau, kẹp tôi và Tuyền béo vào giữa. Bốn gã giống như tượng thần canh cửa, mắt không nháy lấy một cái, nhìn chằm chằm quan sát phản ứng của hai thằng không rời một giây phút nào. Tôi định nói vài câu cho không khí bớt tẻ nhạt, nhưng bị đôi mắt vô cảm của bọn chúng nhìn chằm chằm, thành ra cụt hứng chẳng muốn nói câu gì. Trong lòng tôi nôn nao thấp thỏm không yên, chẳng hiểu nổi chúng đang đưa hai thằng đến chỗ nào, lỡ như Ma Cô Già nổi điên bí mật dìm chúng tôi xuống Thái Bình Dương, vậy thì chẳng có ai biết đường mà vớt xác cho.

Tôi ngó nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, nhà cửa hai bên đường đang dần biến mất, điều này đã chứng tỏ chúng tôi đang ngày càng rời xa thành phố. Chẳng bao lâu sau, một vùng biển khơi đã xuất hiện trong tầm nhìn. Tôi bảo Tuyền béo, lần này có lẽ đã làm liên lụy đến cậu rồi, đi một chuyến xa tít mù khơi còn chưa kịp ăn một cho ra tấm ra miếng thì đã phải đi gặp Mark báo cáo lỗi lầm đã phạm phải trong những năm vừa qua mất rồi. Tuyền béo cũng rất u sầu. Cậu ta bảo, lão Hồ cậu chỉ giỏi lừa đảo, lúc trước khăng khăng là sẽ được uống rượu mừng, thế quái nào mà bánh cưới còn chưa được ăn, rượu Hoàng Tuyền lại đã được bưng lên tận miệng. Sắp tới khi gặp Mark, tớ phải tố cáo cho bằng được, cái cậu đồng chí này cực kỳ không đáng tin cậy.

Chiếc xe thùng liên tục lao nhanh như tia chớp, khoảng nửa giờ sau đã chạy đến một khu nông trại ở vùng ngoại ô. Bốn xung quanh là ruộng ngô mênh mông bát ngát. Có mấy chiếc máy kéo đang cày bừa trên vài thửa ruộng. Chúng tôi không hiểu Ma Cô Già đang làm cái trò quỷ gì, đành phải đi vào khu ruộng ngô dưới sự áp tải của bốn tên vạm vỡ.

“Lão Hồ, liệu bọn chúng có định xuống tay ở chỗ này, dùng xác chúng ta làm phân bón không?” Tuyền béo vừa đi vừa hỏi, “Hay là ta chạy trốn đi. Ruộng đồng lớn thế này, có lẽ bọn chúng chưa chắc đã bắt được chúng ta.”

“Nơi này quá hoang vu, quanh đây không thấy bóng một căn nhà nào. Chúng ta tránh được mùng một không tránh được ngày rằm. Hơn nữa, nếu quả thật muốn giết chúng ta, chúng đã xuống tay trên đường rồi, cần gì phải hao công tốn sức đưa chúng ta đến tận đây. Tớ đã để ý nhìn rồi, toàn bộ chìa khóa xe đang nằm trong tay Đầu Trọc, nếu thật sự muốn chạy vậy phải bắt đầu ta tay từ lão.”

Chúng tôi tiến sâu vào trong khu ruộng ngô, thỉnh thoảng có một hai âm thanh vang lên văng vẳng đâu đây. Tên bảo vệ trọc đầu quay lại bảo tôi: “Lát nữa gặp Long Đầu, nhớ thông minh một chút. Tâm trạng của ông ấy không được tốt lắm.”

Ngoài miệng tôi nói: “Tâm trạng Ma Cô Già không tốt có liên quan chó gì đến tôi, cậu đây không phải là vú em của lão.” Nhưng trong lòng lại âm thầm tự nhắc nhở chính mình, lần này muôn vàn lần không thể hành động theo cảm tính.

Sau khi đi sâu vào trong thêm một lúc, chúng tôi đã tới một khoảng đất đất trống bị đốt trụi. Đập vào mắt là hai tên mặc đồ đen đã bị hành hạ đến mức hấp hối, đang quắp người lại trên mặt đất, toàn thân be bét máu thịt, không có chỗ nào còn lành lặn. Vương Phổ Nguyên thì đang cầm chén trà, ngồi dưới một cái lọng phật vàng, đứng đằng sau là hai kẻ bảo vệ. Còn thằng cháu Ma Cô Trẻ, lúc này đang đứng ở bên cạnh. Nhìn thấy chúng tôi tới, gã không dám mở miệng nói câu gì, chỉ giơ ngón tay thối về phía hai thằng.

Cảnh này rõ ràng là người nhà họ Vương đang thi hành gia pháp, chẳng hiểu nổi hai kẻ mặc đồ đen kia đã vi phạm điều cấm nào mà lại bị trừng phạt nặng như thế. Khó hiểu nhất là Vương Phổ Nguyên bắt chúng tôi tới đây để làm gì.

“Hồ Bát Nhất,” Vương Phổ Nguyên nhấp một hớp trà, sau đó gằn giọng nói ra tên tôi từng chữ một, “Cậu có quen biết hai người kia không?”

Tôi lắc đầu, trong lòng thầm nhủ đùa chắc. Hai tên này bị các vị đánh sưng vù cả mặt như Trư Bát Giới. Đừng có nói là tôi, ngay cả mẹ ruột chúng đến, có lẽ cũng thể không nhận ra được nữa là.

Vương Phổ Nguyên đặt tách trà xuống, hỏi tiếp: “Có biết vì sao lại đưa các cậu đến đây không?”

Tôi đáp: “Cụ đưa chúng tôi đến đây, khẳng định không phải là để uống trà. Hai vị đang nằm trên mặt đất kia, chúng tôi chẳng hề quen biết. Nếu có gì muốn nói, cụ tốt nhất cứ nói thẳng tuột ra.”

Vương Phổ Nguyên đứng lên, đi đến bên cạnh hai kẻ mặc đồ đen, nói với bọn chúng: “Hai người kia, các ngươi đã từng gặp chưa?”

Hai kẻ nằm trên mặt đất, đầu tiên há miệng hít vào mấy hơi rồi mới nói: “Vương lão anh hùng, việc này không có liên quan đến người khác, ông tốt hơn hết là cho chúng tôi được giải thoát. Tránh cho sau này có người bảo rằng người của nhà họ Vương cụ không hiểu đạo nghĩa giang hồ.”

Hắn vừa nói xong, Ma Cô Trẻ lập tức nhảy ra đá cho hắn một cú: “Đã trộm đồ của nhà họ Vương chúng ta, mày còn dám mở miệng nói đạo nghĩa.”

Cú đá đó rất mạnh, người đó bị đá bay đi cả nửa mét, vừa rơi xuống đất đã ộc ra máu mấy lần liền. Ma Cô Trẻ đang định tiếp tục đánh nữa, Vương Phổ Nguyên đã quát lên “Thanh Chính”, gã lập tức rụt chân lại, giải thích: “Ông nội, do hắn đã…”

Vương Phổ Nguyên phất tay, Ma Cô Trẻ không dám nói thêm câu gì, ngoan ngoãn lùi lại đứng bên cạnh cái lọng phật. Qua cuộc đối thoại ngắn vừa rồi của hai người, tôi thấy hiển nhiên là nhà họ Vương đã bị kẻ khác đánh cắp mất một món đồ quan trọng nào đó, còn hai kẻ này là nghi phạm đã bắt được. Tuy nhiên, xét theo những gì vừa diễn ra, có lẽ vật bị mất trộm vẫn còn chưa lấy lại được, mà đã bị đồng lõa của chúng mang đi mất. Vương Phổ Nguyên bắt chúng tôi đến đây, đơn giản chỉ là vì hoài nghi chúng tôi, cho rằng chúng tôi có liên quan đến việc này.

Vương Phổ Nguyên bước tới trước mặt tôi, hỏi: “Hồ Bát Nhất, cậu có biết ta và lão yêu quái đã từng đánh cược với nhau hay không?”

Tôi thành thật trả lời lão: “Tiết Nhị gia đã nói sơ qua.”

“Vậy cậu có biết làm thế nào để tìm được ấn Bá Vương không?”

“Biết đại khái một chút, nghe nói là phải hợp nhất hai món tín vật truyền thừa của sư môn lại.”

“Đúng vậy, xem ra cái gì cậu cũng biết.” Vương Phổ Nguyên dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó tiếp tục nói, “Nhưng vào ngày hôm qua, tấm bản đồ trong tay ta đã bị kẻ khác đánh cắp. Cho nên, ta muốn tìm cậu tới đây để hỏi một câu, chiếc nhẫn bằng Ngọc Phỉ Thúy có còn nguyên vẹn không?”

Hai kẻ nằm trên mặt đất đã mềm nhũn như một đống bùn, sau khi nghe nói chiếc nhẫn đang nằm trong tay tôi, tên bị đánh cố gắng lấy hơi, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Hắn lướt nhìn qua một lượt cả Tuyền béo lẫn tôi. Nhưng đến khi nhìn thấy tôi, hắn đột ngột thốt lên: “Là chú mày!”

Tiếng hô của hắn lập tức làm cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tôi. Trong lòng hết sức bực bội, tôi bèn hỏi hắn chúng ta đã gặp nhau ở đâu. Tên kia kích động đến mức gần như đứng bật dậy. Tuy nhiên, xương đùi đã bị người ta đập gãy, hắn đành phải nhổm người lên nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở sân bay Thượng Hải, chú mày không nhớ sao?”

Tôi ngồi xổm xuống quan sát, nhưng kẻ này không phải là gã mặc đồ đen vặn hỏi tôi và Răng Vàng về bản thiết kế ở phi trường ngày hôm đó. Trong khoảnh khắc, vô số câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu, tôi thực sự không biết nên hỏi hắn câu nào trước mới tốt. Thấy tôi rối rắm lưỡng lự, Ma Cô Trẻ nói với ông nội mình: “Cháu đã bảo là bọn chúng cấu kết với nhau rồi mà, hãy để cháu xử lý thằng ranh này.”

“Xử lý cậu ta, cháu là đối thủ của người ta sao?” Vương Phổ Nguyên không thèm nể nang gì thằng cháu trai vô dụng. Lão đặt chén trà xuống, ngồi xổm bên cạnh tôi cười gằn một tiếng, “Hay cho một câu “Tha hương ngộ cố tri”. Hồ Bát Nhất cậu có dám khẳng định chắc chắn là mình không có liên gì tới vụ trộm đồ không, không có liên quan gì với “Nhất Nguyên Trai” không! Hử?”

Tôi đáp, cụ à, việc này thực sự chẳng có liên quan gì tới chúng tôi cả. Ngay cả chúng tôi cũng bị kẻ khác thó mất đồ, giờ còn đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi truy tìm hung thủ đây này!

Vừa nghe thấy nói hai kẻ mặc đồ đen này thuộc về đám người có bản vẽ mà tôi đã gặp ở Thượng Hải, Tuyền béo lập tức nổi hứng bừng bừng. Cậu ta ngồi xổm xuống, hỏi gã đó: “Người anh em, cái mặt nạ của viện bảo tàng cũng là do các vị thó đúng không?”

Gã đồ đen vừa mới nghe thấy Tuyền béo hỏi như vậy, giọng nói đột nhiên trở nên ngắc ngứ, hết sức bối rối nói: “Tôi không hiểu các vị đang nói cái gì. Tôi chỉ biết là đã gặp anh bạn này cùng với một người bịt răng vàng ở sân bay.”

Gã nói như vậy, tôi càng khẳng định đám người mặc đồ đen mình đã gặp lúc trước có liên quan đến vụ mất trộm. Tôi đứng lên, nói với Vương Phổ Nguyên: “Không dối gạt cụ, chúng tôi cũng bị mất đồ. Hơn nữa, có nhiều khả năng là do cùng một nhóm thực hiện. Tuy không biết mục đích của bọn chúng là gì, nhưng hai kẻ này hết sức quan trọng, hi vọng cụ cho bọn chúng một con đường sống, giao cho cảnh sát xử trí.”

Vương Phổ Nguyên đương nhiên không dễ dàng tin tưởng lời nói của chúng tôi như vậy, lại tiếp tục to tiếng dồn ép. Tôi thật sự không còn cách nào, đành phải kể lại từ đầu đến cuối vụ mất trộm của viện bảo tàng, lẫn lần chạm mặt với đám người đó ở sân bay Thượng Hải cho lão nghe.”Ông cụ Vương, tất cả đều là sự thật. Nếu cụ vẫn còn không tin, chúng ta chỉ còn mỗi cách là đến cục cảnh sát đối chất nữa mà thôi.”

Tuyền béo đã không nhẫn nhịn nổi được nữa, nói với Vương Phổ Nguyên: “Đồng chí Vương kính mến, tất cả chúng ta đều là người bị hại, hiện giờ theo đuổi cùng một mục tiêu. Cụ đừng có nghi ngờ nữa, nếu chúng tôi thật sự là đám kẻ trộm, chắc chắn đã cầm cái ấn vứt đi đó cao bay xa chạy, hơi sức đâu mà ở đây tán hươu tán vượn với cụ.”

Vương Phổ Nguyên liếc mắt ra hiệu cho đám thủ hạ. Bọn họ lập tức lôi hai kẻ mặc đồ đen ra phía bên ngoài ruộng ngô. Tôi sợ hai kẻ đó bị thủ tiêu, vội nói với Vương Phổ Nguyên: “Giờ đồ vẫn còn trong tay bọn họ, cụ hành xử tốt nhất nên chừa lại một con đường lui.”

Lão hừ một tiếng đầy nặng nề: “Thế nào, ta cần cậu dạy mình phải làm thế nào hay sao? Cái đám thanh niên tự cho mình là thông minh các cậu, thật sự là không biết trời cao đất rộng. Lão yêu quái họ Tang kia có truyền nhân như cậu, coi như lão không may.” Nói xong, lão sai đám tay chân dẫn tôi và Tuyền béo lên biệt viện ở trên núi chờ mình.

Biệt viện của Vương Phổ Nguyên nằm trên ngọn núi ngay đằng sau khu nông trường. Chúng tôi bị bốn tên lực lưỡng áp giải, leo núi hơn một giờ đồng hồ mới tới được cổng chính một công trình mang đậm nét kiến trúc cổ của Trung Quốc. Tôi hỏi lão già trọc đầu lên trên đó bằng cách nào. Lão ta chỉ lên trời, đáp: “Cáp treo, lên thẳng.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả thật có một sợi cáp điện ở giữa không trung. Tuyền béo hỏi tôi: “Lão già mắc bệnh gì mà lại xây nhà trên núi, chẳng lẽ nơi này là một khu vực có phong thuỷ tốt?”

Cậu ta vừa hỏi câu này đã lập tức gợi ý tưởng cho tôi. Hoàn cảnh địa lý của nước Mỹ và Trung Quốc có rất nhiều điểm khác nhau. Xét tổng thể, địa hình Trung Quốc tây cao đông thấp, vạn núi giống nhau như cùng một mẹ, đều bắt đầu từ Côn Luân. Trong Phong thuỷ học, nơi khởi nguồn của núi và nước được gọi là ‘tổ’, ‘tổ’ lại được chia thành ‘viễn tổ’, ‘thái tổ’, ‘thiếu tổ’, ‘tổ sơn’. Thời cổ đại, các nhà phong thuỷ cho rằng núi Côn Luân là cây trụ chống trời, là liên kết giữa trời và đất, toàn bộ núi non sông ngòi trên mặt đất đều khởi nguồn từ Côn Luân, cho nên gọi Côn Luân là ‘thái tổ’. Tiếp đó, dãy Côn Luân phân nhánh ra ‘Đại can long’ tức là ‘thái tổ’, ‘thái tổ’ phân nhánh ra ‘Trung can long’ tức là ‘thiếu tổ’, ‘thiếu tổ’ phân nhánh ra ‘Tiểu can long’ tức là ‘Sơn tổ’, mả kết thì được gọi là ‘Phụ sơn’. Ví dụ như Tung Sơn, Hằng Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn và Thái Sơn trong Ngũ Nhạc, đều là nhánh Đại can của dãy Côn Luân, là ‘tổ’ của muôn vàn núi non sông ngòi nhỏ, do đó được gọi là ‘Đại tông’.

Đến giờ chúng tôi đã biết, Côn Luân không phải là dãy núi cao nhất thế giới. Xét theo vị trí địa lý trên toàn thế giới, nó chỉ có thể được coi là thái tổ long mạch của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Lúc mới tới nước Mỹ, tôi đã tìm được một vài tài liệu có liên quan, phát hiện ra hoàn cảnh địa lý tuy có ngàn vạn loại khác nhau, nhưng phương pháp coi phong thuỷ thì vẫn là cùng một dạng, đều coi trọng nhất là xu thế cát (tường), con người hòa hợp với tự nhiên.

Tôi quan sát kỹ càng thế núi bên cạnh biệt viện của nhà họ Vương một lượt. Thế này thuộc về ‘Long thuận thế nguy’, sườn núi xanh tươi, bốn phía thông thoáng, hai bên uốn vồng lên tạo thành thế như đang bay lên, thuộc về đẳng cấp ‘Tam Dương thổ châu’ cao nhất. Khi xây dương trạch ở chỗ này, mục đích chính là nhằm tạo phúc quan cao chức trọng trong vòng ba trăm năm cho con cháu đời sau. Xem ra, dã tâm của lão già họ Vương rất lớn, chẳng những muốn tung hoành trong giới kinh doanh, mà còn nuôi ý định chen chân vào chính trường. Tuy nhiên, tôi thấy đứa cháu kia của lão, tính tình thì ngang ngược hống hách, lại chẳng có tài cán nào, e rằng nỗi khổ tâm này của lão già họ Vương cuối cùng rồi sẽ cũng trở thành công cốc.

Khi vào bên trong biệt viện quan sát, tôi thấy không sai lệch lắm so với đã dự đoán, cũng chỉ là tầng trên tầng dưới đèn điện điện thoại, những vật dụng bày biện trên sàn lẫn trang hoàng trên bốn vách tường đều đậm chất xa xỉ đáng ghê tởm của chủ nghĩa tư bản. Tuyền béo hỏi tôi đối sách tiếp theo là gì. Tôi thầm tính toán, hai người kia vẫn còn trong tay lão già kia, hiện giờ chúng tôi không nên trở mặt thẳng thừng với lão ta, bèn nói: “Mao Chủ Tịch đã có chỉ thị, chúng ta phải coi trọng đoàn kết với những đồng chí bất đồng ý kiến với mình để cùng nhau công tác. Cho dù là ở địa phương hay là trong quân đội, chúng ta đều phải tuân thủ theo chỉ thị này. Đối với những người ngoài Đảng cũng giống như vậy. Chúng ta là đội ngũ tập hợp lại từ năm châu bốn biển, cho nên không riêng gì phải đoàn kết chặt chẽ với những đồng chí có cùng ý kiến với mình, mà còn phải đoàn kết chặt chẽ cả với những đồng chí bất đồng ý kiến để cùng nhau công tác.”

Tôi còn chưa nói xong, Ma Cô Trẻ đi từ trên tầng xuống, nói với tôi: “Ông nọi gọi anh lên tầng, gặp ở phòng sách.”

Tôi và Tuyền béo vừa định đi lên tầng, gã lại nói: “Chỉ một mình anh lên thôi, cái tên béo mập kia không được phép đi lên.”

Tôi nói: “Hai chúng tôi đi cùng nhau, nếu phải lên trên đương nhiên là sẽ cùng tiến lên. Nếu như ông nội của cậu có ý kiến, bảo ông ấy xuống đây gặp chúng tôi cũng được.” Nói xong, tôi và Tuyền béo lách qua hai bên người gã để đi lên tầng. Ma Cô Trẻ tức giận đến mức mắt long lên sòng sọc, hùng hùng hổ hổ theo sát chúng tôi vào trong phòng sách. Vừa vào đến bên trong, gã lập tức mở miệng ton hót với ông nội mình: “Ông nội, họ tự tiện xông vào, cháu không ngăn được.”

Vương Phổ Nguyên dường như đã đoán trước chúng tôi sẽ không làm theo ý của mình, cho nên chẳng hề tức giận, vẫy tay ra hiệu cho mấy người chúng tôi ngồi xuống nói chuyện, thái độ tốt hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần. Tôi âm thầm cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ lão đã đổi tính?

“Giờ chỉ có mấy người chúng ta, có gì cứ nói thẳng không phải ngại ngần gì cả.” Vương Phổ Nguyên cầm tấm ảnh được đóng khung trên bàn sách lên, nói bằng giọng đầy hoài niệm, “Ta và lão yêu quái cùng bái đạo trưởng Thái Nhất ở núi Long Hổ làm sư phụ. Vị đạo trưởng này đã từng du lịch Âu Mỹ, tinh thông thiên văn dược lý, ngôn ngữ các nước, có thể nói là có kiến thức uyên bác về cả Trung Quốc lẫn Phương Tây. Vào thời dạy học ở nước Mỹ, ông ấy đã kết bạn với cha ta. Cha ta khâm phục sát đất học vấn của đạo trưởng, bởi vậy mới có chuyện sau này ta về nước bái sư như đã nói. Lúc mới về Trung Quốc, ta không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, tính cách còn bộp chộp hơn cậu Nhất đây vài phần, ” Nói đến đây, Vương Phổ Nguyên mỉm cười, chỉ vào người trong tấm ảnh, nói: “Đây là ảnh lão yêu quái khi sang nước Mỹ, là tấm ảnh duy nhất mà chúng ta chụp chung. Khi ấy, nếu không phải ta và lão ấy nóng máu tranh nhau ba tiếng “Đại sư huynh” thì sau này đã chẳng gây ra lắm chuyện hoang đường đến thế, khiến cho những người có liên quan phải chết oan chết uổng, thật sự là oan nghiệt!”

Tôi đã có lần nghe ông Tiết kể lại “Sự tích quang vinh” của hai người khi ấy, cho nên an ủi lão người chết không thể sống lại, mong cụ nén bi thương. Chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội, đạo trưởng Thái Nhất và ông cụ Tang sẽ tha thứ cho cụ.

“Láo xược! Ta làm người đâu đến lượt họ Tang kia tha thứ,” Lão Vương quẳng tấm ảnh xuống, bảo với tôi, “Ta là người đã bước một chân vào quan tài, có chuyện nói thẳng. Hôm nay tìm cậu đến, một là để đối chất vụ trộm cắp bản đồ kho báu; hai là muốn hỏi một câu, cậu có hứng thú hợp tác với chúng ta hay không.”

Tôi nghiền ngẫm lại tính cách của Vương Phổ Nguyên, cuối cùng cũng vỡ ra được đôi điều. Lão điều động đội ngũ, phô trương rầm rộ để “mời” chúng tôi tới, hoàn toàn không phải vì mục đích hưng sư vấn tội. Lão ma cô này chỉ tung hỏa mù đánh lừa thiên hạ, thực chất chỉ nhằm vào mỗi cái ấn Bá Vương đã bị thất lạc từ lâu. Mặc dù tôi không biết cái ấn đó quý hiếm ở chỗ nào, cũng chẳng hiểu tại sao lại có nhiều người muốn chiếm đoạt nó như vậy, nhưng việc này có liên quan vụ án mất trộm của viện bảo tàng. Tôi phải chơi trò ú tim với lão một chút thì mới có thể thu được nhiều thông tin có ích hơn.

Tôi giả vờ như không hiểu, hỏi lại lão: “Ông chủ Vương, ngài chuyên thực hiện những vụ làm ăn lớn, dường như chúng tôi không giúp đỡ được cái gì. Nếu đã xác định vụ trộm không có liên quan gì đến mình, phải chăng chúng tôi có thể đi?”

“Ha ha ha ha, nếu cậu không có hứng thú, vậy chúng ta đã không còn gì để nói. Nếu như cậu muốn đi, xin cứ tự nhiên!”

Vương Phổ Nguyên dường như đã nắm chắc mọi việc trong tay, không thèm nói lấy một câu để giữ chân tôi lại, thản nhiên gọi luôn thằng cháu trai của mình tiễn chúng tôi xuống dưới nhà. Tôi không ngờ lão lại hành động dứt khoát như thế, không chừa lại bất cứ đường lui nào. Theo lý thuyết, lão đã mất bản đồ, trong khi lại không có chiếc nhẫn, muốn tìm ấn quý có lẽ còn khó hơn cả lên trời, tại sao lại có vẻ như chắc chắn sẽ lấy được vật đó, không hề tỏ ra lo lắng một chút nào? Nếu như không phải lão đóng kịch quá giỏi, vậy thì có chắc chắn là có vấn đề. Nhưng người ta đã ra lệnh tiễn khách, tôi thực sự không thể nào mặt dày mày dạn bảo rằng muốn ở lại ăn cơm tối, đành phải trưng ra gương mặt tươi cười nói bye bye với lão.

Trước khi đi, viên bảo vệ đầu trọc đưa cho hai chúng tôi một tấm danh thiếp, bảo rằng sau khi về nhà suy nghĩ kỹ thì có thể liên hệ với lão ta, ông chủ Vương bản tính nhân hậu sẽ không chấp nhặt với hàng con cháu. Tôi nhận tấm danh thiếp, nhìn lướt qua rồi nhét vào trong túi áo, thầm nhủ trừ phi trời sập xuống, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ còn dây dưa với người nhà họ Vương nữa.

Có ngờ đâu, chúng tôi vừa trở lại “Nhất Nguyên Trai”, trời đã thực sự sập xuống.

Sau khi xuống chân núi, tôi và Tuyền béo đứng chờ cả một đêm bên vệ đường mới bắt được một chiếc xe tải nhỏ chở ngô vào nội thành bán. Ông bác nông dân Mỹ hết sức nhiệt tình, trên đường đi liên tục mời mọc chúng tôi ăn ngô nhà trồng được. Tuyền béo vừa gặm bắp ngô vừa nói: “Trên đời này, nông dân ở đâu cũng vậy cả, không cần biết là ở Trung Quốc chúng ta hay là nước Mỹ, cũng đều có tính cách chân chất như thế. Ông bác, bắp ngô của bác bán bao nhiêu tiền một cân? Khi nào về nước, tôi xách theo hai túi để làm bằng chứng cho tình hữu nghị nhân dân hai nước Trung, Mỹ.”

Đáng tiếc ông bác người Mỹ không hiểu tiếng thổ ngữ Bắc Kinh của cậu ta, trên đường đi hai người căn bản nói chuyện theo kiểu ông nói gà bà nói vịt. Sau khi vào đến nội thành, chúng tôi vội vàng chạy về khu phố Tàu. Vừa mới đến cửa trụ sở chính, chúng tôi đã bị một đám thanh niên tóc vàng chặn lại. Bọn họ vừa đẩy chúng tôi vừa nói: “Chạy mau, cảnh sát đang chờ hai người ở bên trong.” Tôi nhận ra kẻ cầm đầu chính là Tóc Vàng chạy đến nhắn tin bị chúng tôi đánh nhầm ở ngõ hẻm sau quán bar ngày hôm qua, bèn tóm lấy gã lôi qua một bên, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Cảnh sát tới để làm gì?”

Gã vừa đẩy hai đứa tôi vừa nói: “Tiết Nhị gia bảo tôi chờ các anh ở chỗ này, người của cục cảnh sát đã vây kín tiệm rồi. Ông ấy nhắn các anh trốn đi mau.”

Tuyền béo eo éo hỏi tôi: “Lão Hồ, có phải cậu đã ăn vụng bắp ngô sau lưng tớ cho nên mới bị gặp quả báo hay không?”

Tôi nói, cậu đừng có mà đổ vạ, vừa rồi cả xe ngô của người ta thiếu chút nữa là bị một mình cậu chén sạch, cậu còn ở đó mà oán tôi. Tôi hỏi Tóc Vàng, Tiết Nhị gia còn nhắn nhủ gì nữa không.

Tóc Vàng thấy chúng tôi vẫn còn chưa chịu đi, nôn nóng dậm chân: “Cảnh sát nói hai người phóng hỏa giết người, là phần tử nguy hiểm, đã phát lệnh truy nã rồi. Các anh đi mau, nếu không đi sẽ bị họ bắt bây giờ!”

Tôi và Tuyền béo nhìn nhau, cả hai không thể tin được lời gã nói là nói thật. Giết người? Đùa quá lố rồi! Hai thằng chúng tôi thiếu chút là chôn thây nơi hoang dã, thế quái nào mà giờ lại biến thành tội phạm bị truy nã? Tôi bảo, giờ không thể chạy được, bỏ chạy chẳng khác nào có tật giật mình, sợ tội bỏ chạy. Chúng ta phải tới “Nhất Nguyên Trai” hỏi cho rõ ngọn ngành, để xem chính xác đã xảy ra chuyện gì. Tuyền béo cũng đồng ý với tôi, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng. Chúng ta, một không giết người sát, hai không phóng hỏa, tay cảnh sát Mỹ có dài đến mấy cũng chẳng thể với được qua Thái Bình Dương.

Chúng tôi không chịu nghe theo lời khuyên can của đám Tóc Vàng, khăng khăng đòi đi vào hỏi cho ra lẽ. Còn chưa tới cửa tiệm, chúng tôi đã nhìn thấy hai người Mỹ mặc đồng phục cảnh sát đang đứng dưới tấm biển với vẻ mặt cảnh giác. Tôi kéo Tuyền béo trốn vào trong một tiệm tạp hóa gần đó, bàn bạc tìm cách trà trộn vào trong tiệm. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét của phụ nữ, Tuyền béo hỏi tôi cô ta đang nói cái gì, sao mà thấy chúng ta lại còn kích động hơn cả thấy Mao Chủ Tịch nữa vậy. Hai người cảnh sát kia rút phắt súng ra, lao vọt về phía chúng tôi. Tôi vội vàng kéo Tuyền béo: “Người ta hô cứu mạng. Chạy mau, tớ nghe nói cảnh sát Mỹ không cần giải thích nhiều, nhìn thấy nghi phạm là nổ súng.”

Tuyền béo bảo: “Làm gì đến mức đó, làm thế thì có còn luật pháp gì nữa.” Cậu ta vừa nói xong, “Đoàng đoàng” hai tiếng súng vang lên. Cảnh sát Mỹ giơ súng, gào lên rách cả cuống họng phía sau chúng tôi, đại khái bảo chúng tôi giơ tay đầu hàng sẽ được khoan hồng,… Chúng tôi trốn sau một chiếc ô tô đỗ cạnh đường, rất nhiều người đi đường gần đó đồng loạt ôm đầu nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Tuyền béo nói: “Đm, đám binh lính du côn này! Nếu cậu đây có đồ chơi, bắn phát nào đảm bảo đầu chúng sẽ nở hoa phát đó.”

Tiếng súng làm kinh động đến rất nhiều cư dân ở quanh đó. Rất nhiều người đổ xô ra khỏi “Nhất Nguyên Trai”, trông thấy cảnh sát đang nổ súng về phía chúng ta, họ hùa nhau xông lên ngăn cản. Tần Bốn Mắt cũng có mặt trong đám người đó. Anh ta ra hiệu bằng tay với chúng tôi, sau đó chạy theo hướng ngược lại. Tuyền béo hỏi tôi Tần Bốn Mắt muốn nói gì thế, tôi bảo không hiểu. Tóm lại, giờ chúng ta phải tranh thủ lúc hỗn loạn bỏ chạy, mấy tên cảnh sát không có vẻ gì là muốn bắt sống chúng ta cả, có khả năng cấp trên đã đưa ra mệnh lệnh, đối phó với phần tử khủng bố có thể tiền trảm hậu tấu.

Thấy quần chúng làm loạn cản trở, hai viên cảnh sát đành phải lấy bộ đàm gọi viện trợ. Tôi đoán có lẽ họ đã mai phục một số lượng lớn cảnh sát ở quanh đây. Không dám ở lại chỗ này lâu, hai thằng liều mạng chạy như điên. Vừa chạy ra đầu ngõ, một chiếc taxi màu vàng cua gấp một theo đường vòng cung, quay ngược lại rồi phanh đánh két trước mặt chúng tôi. Tần Bốn Mắt nóng nảy nhấn còi hai lần, tôi và Tuyền béo giống như chết đuối vớ được cọc, vội vàng lên xe.

Vừa lên xe, ngay phía sau đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Tần Bốn Mắt văng tục CMN rồi dí chặt chân ga, liên tiếp húc đổ rất nhiều quán nhỏ ven đường mới thoát được ra khỏi khu phố Tàu. Tôi quay đầu lại quan sát tình hình, phát hiện ra ba chiếc xe cảnh sát đang bám sát sau đuôi xe chúng tôi, chỉ còn cách tầm hơn mười mét. Lúc này, nếu như họ nổ súng, chúng tôi sẽ đối mặt với hiểm nguy xe có thể bị lật bất cứ lúc nào.

“Hồ Bát Nhất, các anh đã bị bao vây, hãy may chóng đầu hàng!”

Vừa nghe thấy giọng nói ngọng nghịu bằng tiếng Trung quen thuộc, tôi đã biết ngay người đang kêu gọi đầu hàng là Mũ Sắt Đen. Tôi nhô đầu lên khỏi ghế sau để xem xét, quả nhiên là anh chàng tóc vàng người nước ngoài đó. Anh ta thò nửa người ra ngoài cửa kính xe, giơ loa công suất lớn kêu gọi chúng tôi đầu hàng. Tuyền béo bảo cái thằng cháu nội này còn chưa chịu câm miệng, chúng ta không thể dừng lại. Tần Bốn Mắt nhìn lướt qua kính chiếu hậu, nói: “Hai anh bám chắc vào, giờ chúng ta phải đánh cược một phen.” Nói xong, anh ta nhấn lút chân ga, chiếc xe hơi thiếu chút nữa là bắn tung lên trời.

Xe cảnh sát đuổi theo chúng ta chạy lòng vòng quanh những khu phố buôn bán rộng rãi. Mất hơn 10 phút mà vẫn không thể cắt đuôi được. Tần Bốn Mắt phân trần, thường ngày mình chỉ đi làm quanh khu vực này, chạy ra khỏi nơi đây là mù tịt đường đi lối lại.

Tôi bảo với anh ta: “Giờ cứ tiếp tục chạy thế này sẽ rất bất lợi đối với chúng ta, hết dầu thì cứ chuẩn bị mà chờ chết, phải tìm một nơi mà cảnh sát không thể nhúng tay vào được.”

Tần Bốn Mắt trầm ngâm một lát: “Có hai nơi có thể trốn, một là đại sứ quán, hai là Thương hội Hoa kiều. Những cảnh sát này có lớn gan đến mấy cũng không dám xông bừa vào hai nơi đó.”

Vào lúc này, chiếc xe của Mũ Sắt Đen đột nhiên tăng ga đuổi gấp, thiếu chút nữa là húc xe của chúng tôi văng lên vỉa hè. Tôi nói không còn nhiều thời gian để lựa chọn nữa, gấp lắm rồi, nơi nào gần hơn chúng ta sẽ đến nơi đó.

Tần Bốn Mắt hơi đẩy kính mắt lên, nói với hai đứa tôi: “Bám chặt vào!” Sau đó, anh ta đột ngột đánh cua gấp, lái xe lao thẳng về phía xe cảnh sát. Tôi nói anh làm gì thế này, anh ta bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, vừa mới chạy qua mất rồi.” Vừa dứt lời, xe của chúng tôi đã đâm rầm rầm hai cú liền, hất văng chiếc xe cảnh sát chặn trước mặt, chạy vào một quảng trường được quây xung quanh bằng lưới sắt. Cú đâm đột ngột của anh ta khiến ngũ tạng lục phủ của tôi xóc lên tận cổ họng, đến khi nhìn tới Tuyền béo thì đã thấy cậu ta ngã sấp mặt xuống ghế ngồi, bắt đầu văng tục. Tôi hỏi đây là chỗ nào, Tần Bốn Mắt nới lỏng cà- vạt, thở phào một hơi dài: “Địa bàn của lão ma cô.”

Chúng tôi vừa tắt máy, đã có mười người mặc quần áo rằn ri huỳnh huỵch chạy ra khỏi khu nhà ở phía bên kia quảng trường. Đúng lúc này, xe cảnh sát cũng vừa chạy đến nơi. Mũ Sắt Đen không hề lỗ mãng xông thẳng vào địa bàn người khác giống như chúng tôi, mà ngừng xe lại ngay trước lưới sắt. Mười mấy cảnh sát xếp thành hàng nấp sau xe cảnh sát, rút súng chĩa vào chúng tôi. Mũ Sắt Đen đứng đầu hàng, vừa bắn chỉ thiên vừa hô hào: “Hồ Bát Nhất, các anh đã bị bao vây, không nên chống cự vô vị.”

Tôi trả lời ngay tức thì: “Phải nói là chống cự vô ích! Cái tên người nước ngoài nhà ngươi, con mẹ nó đừng có cố tỏ ra là người có học vấn trước mặt ông đây.”

Mũ Sắt Đen tức xì khói. Nhưng đối mặt với đám lính đánh thuê của thương hội Hoa kiều, anh ta không dám nổ súng bừa bãi, chỉ còn mỗi cách chui vào trong xe lấy bộ đàm gọi cho cấp trên yêu cầu trợ giúp. Lúc này, đám lính mặc đồ rằn ri đã chạy đến nơi, bao vây quanh xe của chúng tôi. Kẻ cầm đầu gõ cửa kính xe, tôi nhìn lên, hóa ra là Ma Cô Trẻ. Gã mặc đồ rằn ri, cầm súng ngắn, cười hết sức rạng rỡ: “Úi cha, chẳng phải anh Hồ đây sao, sao lại có thời gian rảnh tới uống trà thế này?”

Tuyền béo đẩy mạnh cửa xe ra, thiếu chút nữa là đập vào người Ma Cô Trẻ. Cậu ta vừa xuống xe vừa nói: “Mấy anh em tôi đến tìm ông nội nhóc nói chuyện, phận làm cháu thì tránh qua một bên cho đỡ vướng chân.”

Tần Bốn Mắt thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến Ma Cô Trẻ. Sau khi xuống xe, anh ta không hề nói năng câu gì, đi thẳng vào trụ sở thương hội, coi Ma Cô Trẻ giống như là không khí. Mũ Sắt Đen đứng bên ngoài gấp rút đến mức vò đầu bứt tai, nâng súng hét lớn: “Đứng lại hết cho tôi, nếu không sẽ nổ súng!”

Ma Cô Trẻ nhướng mày, cười ầm lên nói: “Cậu đây chỉ chờ ngươi nói câu này. Người đâu, khiêng súng máy ra đây, để cho đám lính Mỹ này có cơ hội chiêm ngưỡng đồ chơi của chúng ta.” Vừa dứt lời, quả thực đã có hai kẻ lực lưỡng khiêng một khẩu súng máy từ phía sau lên. Tôi hỏi tàng trữ cái thứ này không bị coi là phạm pháp ở Mỹ hay sao? Gã vỗ vào họng súng, vênh mặt dương dương tự đắc nói: “Khẩu Maxim từ thời thế chiến lần thứ nhất, được xếp vào hàng đồ cổ. Bọn họ lấy cớ gì mà bắt tôi!”

Tuyền béo xen vào: “Không ngờ năng lực giác ngộ tư tưởng của thằng ranh cậu lại tốt đến thế, chơi mấy cái trò khôn vặt này đúng là chẳng kém cạnh ai. Sau khi gặp ông nội cậu, chúng tôi nhất định sẽ nói tốt cho cậu vài câu. Lão Hồ, tiền tuyến sẽ nhường lại cho đồng chí trẻ tuổi này, còn chúng ta về hậu phương để nghiên cứu kế hoạch tác chiến nào.”

Tần Bốn Mắt đang đứng chờ chúng tôi ở cửa Thương hội nãy giờ, đứng bên cạnh anh ta là bảo vệ của lão ma cô, Đầu Trọc. Đầu Trọc đưa cho Tần Bốn Mắt một tấm danh thiếp, sau đó nói với tôi: “Cậu Hồ, lại gặp nhau. Xem ra lần này cậu đã nghĩ thông suốt.”

Tôi cười hì hì thay cho lời chào, hỏi lão ta ông chủ Vương có ở đây không. Lão ta chỉ vào thang máy nói ông cụ đang ở bên trên chờ từ nãy. Tần Bốn Mắt giới thiệu, Thương hội Hoa kiều có bốn phân hội ở khu vực này. Chỗ chúng ta đang đi vào là hang ổ của Vương Phổ Nguyên, là nơi lão tiếp đón các chính khách cao cấp của Mỹ, cho nên đám cảnh sát kia mới không dám tự tiện xông vào. Anh ta giới thiệu xong, tôi tự nhiên lại nhớ tới đám người mặc đồ đen ăn trộm bản đồ, ngay cả một nơi mà cảnh sát cũng phải kiêng kỵ đôi ba phần vậy mà bọn chúng lại dám động thủ trên đầu thái tuế, thích trộm là trộm. Chẳng hiểu hai kẻ bị bắt sống lúc trước, giờ thế nào rồi.

Tần Bốn Mắt nói: “Kể từ sau khi hai người các anh bỏ đi không lời từ giã buổi sáng hôm kia, Tiết Nhị gia đã phái rất nhiều người đi tìm kiếm khắp nơi. Mãi về sau mới phát hiện ra hành tung của các anh ở chỗ viện bảo tàng, Tóc Vàng quay về báo các anh đã bị kẻ khác bắt đi. Chúng tôi cứ tưởng đó là việc hay ho mà Vương Phổ Nguyên đã làm ra. Lúc ấy đã tập trung những anh em rảnh tay định đi nông trường cứu các anh rồi, không ngờ cảnh sát đột nhiên xông vào tận nhà, bảo rằng muốn bắt tội phạm truy nã.” Nói đến đây, Tần Bốn Mắt ngừng lại một giây, rồi mới nói tiếp với giọng nặng nề: “Tôi nghĩ có lẽ các anh vẫn còn chưa biết, giáo sư Owen của viện bảo tàng quốc gia đã bị chết. Cảnh sát nói các anh chẳng những giết người, mà còn thiêu hủy phòng làm việc của ông ấy. Một trợ thủ người châu Á của ông ấy cũng bị mất tích.”

Tin tức của Tần Bốn Mắt giống như sét đánh giữa trời quang. Trong khoảnh khắc, lỗ chân lông toàn thân tôi đều nở ra, toàn bộ máu trong người chạy qua gáy xộc thẳng lên đỉnh đầu. Chẳng cần quan tâm mọi người vẫn còn trong thang máy, tôi túm lấy Tần Bốn Mắt, hỏi lại anh ta: “Ai chết? Anh lập lại một lần nữa, là ai mất tích?”

Anh ta bị tôi xô đẩy thiếu chút nữa là đã ngã ngửa ra, vội tóm lấy tôi để giữ thăng bằng, đáp: “Quản lý, anh tỉnh táo lại một chút! Viện bảo tàng xảy ra hoả hoạn, người chết là vị giáo sư, còn vị trợ thủ người châu Á thì chỉ bị mất tích. Cảnh sát nói, hiện giờ chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ cô ấy bị sát hại. Theo phán đoán chủ quan, có lẽ khi phát sinh hoả hoạn cô ấy không có mặt tại hiện trường.”

Tuyền béo nói: “Dương tham mưu trí dũng song toàn, đã bao nhiêu lần tham gia đổ đấu nguy hiểm dưới mộ cổ mà vẫn lành lặn trở về. Chỉ một trận cháy nhỏ, chắc chắn không thể gây thương tích cho cô ấy được. Lão Hồ, câu đừng có thần hồn nát thần tính, nếu không sau này Dương tham mưu biết được sẽ chế nhạo cậu cho mà coi.”

Tôi vỗ vỗ lên đầu, buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Trọc Đầu an ủi tôi: “Về vụ hỏa hoạn ở viện bảo tàng, trong tay chúng tôi thực ra có một vài manh mối. Cậu Hồ, lát nữa gặp ông cụ, tự cậu sẽ hiểu, có một số việc không cần thiết phải lo lắng.”

Tôi buông bàn tay nãy giờ vẫn tóm chặt vai Tần Bốn Mắt ra, xin lỗi anh ta, chẳng có lòng dạ nào mà đi tìm hiểu ẩn ý trong câu nói của Đầu Trọc. Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí sinh ra cảm giác bất lực chưa bao giờ từng có. Khi vào văn phòng của Vương Phổ Nguyên, bên trong đã có một gã đàn ông băng bó đang ngồi ở đó. Khi thấy tôi đi vào, gã mỉm cười thân thiện với tôi. Tôi thật sự không nhận ra đó là ai, cho nên hỏi thẳng Vương Phổ Nguyên rốt cục là có chuyện gì xảy ra.

Lão đứng cạnh khung cửa sổ tiếp đất, nhìn đám người đang giằng co trên quảng trường, đáp lại tôi: “Cậu chịu tới tìm ta, coi như đã gặp may. Ta chỉ vừa mới biết một vài chuyện thông qua anh bạn kia.”

Gã xác ướp thấy tôi nhìn sang mình, lại mỉm cười thân thiện: “Anh bạn trẻ, không nhớ ra tôi sao? Tính cả lần này, chúng ta có thể coi là đã gặp nhau ba lần rồi.”

Tôi còn đang ngẫm nghĩ, Tuyền béo lại là người kịp phản ứng trước: “Đm, thằng ranh nhà ngươi bị đánh như vậy mà còn chưa chết, sống dai thật.”

Nghe Tuyền béo nói, tôi mới chợt nhớ ra, cái tên đầu quấn băng kín mít này không phải ai khác, mà chính là một trong hai gã mặc đồ đen đã gặp trong ruộng ngô lần trước. Tôi nghĩ bụng, lúc trước cứ tưởng rằng ngươi là một kẻ cứng đầu, tại sao chỉ trong nháy mắt đã bị mua chuộc rồi. Xem ra, nhất định lão già kia đã cho gã không ít lợi ích. Quả thật là đao kiếm dễ ngăn, đạn bọc đường khó phòng. Tuy nhiên, lúc này tôi chẳng thèm quan tâm nguyên nhân tại sao gã lại gia nhập vào dưới trướng lão già họ Vương. Tôi chỉ muốn biết một điều – đêm qua viện bảo tàng chính xác đã xảy ra chuyện gì, Shirley Dương giờ đang ở đâu.

Lão già họ Vương thấy tôi nôn nóng ra mặt, vì vậy đi thẳng vào vấn đề ngay. Lão vừa mở toang cửa sổ vừa nói rành rọt: “Bọn chúng có sáu người tất cả, nhận tiền của người khác đến nước Mỹ tìm một vật. Vụ trộm ở viện bảo tàng do bọn chúng gây ra, bản đồ của nhà họ Vương ta cũng do bọn chúng trộm. Về phần vụ phóng hỏa ngày hôm qua, tám chín phần mười cũng là do bọn chúng gây ra.”

Xác Ướp không đợi lão già họ Vương nói xong, đã lập tức phân bua: “Vụ cháy ngày hôm qua không có một chút can hệ gì đến tôi, hoàn toàn là do bọn chúng làm.”

Tôi mặc kệ gã có tham dự hay không, tóm lấy cổ áo gã, hỏi: “Vì sao các ngươi phải trộm cái mặt nạ trong viện bảo tàng? Còn nữ nghiên cứu sinh kia thì sao?”

Vừa bị tôi tóm chặt, gã đã đau đến mức kêu ú ớ không thành tiếng, có lẽ là vết thương đã vỡ ra. Gã vội vàng ôm lấy mặt, nói: “Anh bạn trẻ, đừng kích động đừng kích động! Việc này phải từ từ nói, không gấp được.”

Xác Ướp tên Tưởng Bình, nhà làm nghề mộc gia truyền. Đến đời mình, gã không chịu làm việc gì tử tế, chỉ thực hiện những phi vụ trộm gà trộm chó lặt vặt để kiếm ăn. Nửa tháng trước, có một thanh niên cao lêu nghêu, đeo khăn quàng cổ tìm tới chỗ bọn gã, muốn thực hiện một phi vụ làm ăn với gã.

“Hắn cho tôi một khoản tiền, nói một thời gian ngắn nữa sẽ có người liên hệ với tôi. Đến lúc đó, tôi cứ đi theo người đó là được, chỉ có lợi mà không có hại.” Xác Ướp tiếp tục hồi tưởng lại, “Sau khi hắn ra về khoảng tầm một tuần lễ, thì có ba nam một nữ tìm tới nhà, bảo rằng ông chủ giới thiệu đến, muốn dẫn tôi sang Mỹ làm ăn lớn. Ban đầu tôi không đồng ý, cảm thấy việc này không bình thường, chưa bao giờ từng nghe nói người nào vừa mới bắt đầu làm ăn đã có thể vươn sang được tận nước Mỹ. Sau đó, gã vạm vỡ nói năng cục cằn trong số ba người đó bảo rằng, chúng ta xuất ngoại là để lấy vài món đồ. Sau khi thành công, ông chủ sẽ tiếp tục thưởng thêm rất nhiều, sẽ chia đều cho tất cả chúng ta. Huống chi, tôi đã biết việc này, nếu như không chịu nhảy vào lửa, vậy thì chỉ có thể giết người bịt miệng. Các vị, tôi quả thật là bị ép buộc, quả thật là bị bọn chúng bức bách cho nên mới bước chân lên con đường không có đường về này.” Nói đến đây, gã dừng lại một chút, “Hành trình của chúng tôi rất gấp gáp, toàn bộ đều do tên Trâu Mộng quyết định. Về phần mấy người còn lại, tôi đã từng thử dò hỏi qua, nhưng kẻ nào cũng ngậm miệng như hến. Chỉ biết người nữ trong nhóm hình như là người chuyên vẽ bản đồ cho một Viện khoa học nào đó, có quan hệ thân thiết với tên Trâu Mộng. Vừa đến nước Mỹ, Trâu Mộng lập tức đưa cho tôi một bản vẽ thiết kế, hỏi tôi có cách nào để lẻn vào bên trong mà không để lại bất cứ dấu vết gì không. Tôi bảo rằng việc này dễ ợt, tổ tiên nhà họ Tưởng chưa bao giờ thiếu những thủ đoạn kỳ diệu. Thế nhưng, không biết chính xác là chúng ta muốn thó bảo vật gì. Trâu Mộng bảo rằng điều này không quan hệ gì đến tôi, tôi chỉ cần phụ trách mở khóa đào đường ngầm, những việc còn lại sẽ có người khác phụ trách. Lúc ấy, tôi cho rằng ai làm việc người ấy thì không còn gì tốt hơn. Nhưng sau khi đục thủng tường viện bảo tàng, tôi mới phát hiện ra tình hình phát triển theo chiều hướng xấu, bọn chúng không những trộm đồ mà còn giết người. Lúc ấy, tôi chỉ muốn cao bay xa chạy, nhưng Trâu Mộng bảo rằng còn một vật nữa còn chưa tới tay, phải mau chóng làm việc. Chuyện sau này ra sao, các vị đều đã biết cả rồi. Chúng tôi thất bại tại nhà Vương lão anh hùng, bị bắt sống. Tuy nhiên, tôi không hề ân hận một chút nào. Nếu không nhờ Vương lão anh hùng, tôi làm sao có thể thay da đổi thịt để một lần nữa làm người. Trận đòn của cụ không phải là đòn tra tấn mà là giáo dục. Cụ chính là cha mẹ tái sinh của tôi, Vương lão anh hùng!”

Tôi hỏi Tưởng Bình kẻ bị bắt cùng với gã ngày đó là ai. Tưởng Bình liếc nhìn lão già họ Vương, đến khi thấy lão gật đầu mới chịu nói: “Tên kia chuyên phụ trách vào trong lấy đồ, Trâu Mộng thường gọi hắn là Lý Cẳng Dài.” Nhìn vẻ mặt của Tưởng Bình, cái tên Lý Cẳng Dài bị đã gãy chân khi ấy, chỉ sợ đã không còn có mặt trên đời này nữa rồi. Lão già họ Vương làm việc theo phong cách tàn nhẫn, không bao giờ chừa lại đường sống cho những người không có giá trị lợi dụng. Theo tôi thấy, Tưởng Bình phản bội vì bị mua chuộc chỉ là thứ yếu, chủ yếu là bị lão cưỡng bức, không thể không bán đứng người khác để tự bảo vệ chính mình.

Tần Bốn Mắt hỏi gã: “Các anh đã thực hiện trót lọt vụ trộm ở viện bảo tàng, tại sao ngày hôm qua lại còn phải phóng hỏa giết người?”

Đây cũng chính là vấn đề mà mình quan tâm nhất, nên tôi vội vàng vểnh tai lắng nghe cấu trả lời của Tưởng Bình. Gã lắc đầu, nói: “Các vị, đêm qua tôi vẫn còn bị Vương lão anh hùng nhốt trong khu nông trại cơ mà. Việc phóng hỏa thực sự không có liên quan gì tới tôi. Tuy nhiên, tôi đã từng nghe thấy Trâu Mộng nói, ông già người nước ngoài kia đang nghiên cứu một thứ gây bất lợi rất nhiều cho hành động tiếp theo của ông chủ, phải diệt trừ. Cho nên tôi dám khẳng định, có tới tám chín phần mười là vụ việc ngày hôm qua có liên quan tới bọn chúng.”

Tuyền béo vỗ đùi, nhảy dựng lên nói: “Thế này là ổn rồi, chúng ta đã ở nông trường cả đêm hôm qua, đến lúc sắp sáng mới xuống núi. Chúng ta có nhân chứng, không cần phải sợ đám cảnh sát kia.”

Tần Bốn Mắt gật đầu: “Đúng vậy, các anh có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường, cho dù vụ việc này có bị chuyển sang toà án cũng không cần phải lo lắng.”

Thực ra, tôi chẳng bận tâm một chút nào tới việc bị truy nã. Điều tôi quan tâm hơn cả là mục đích chân chính của đám người mặc đồ đen này. Mặt nạ của công chúa Inca và tấm bản đồ kho báu của nhà họ Vương gia chẳng liên quan gì đến nhau; Huống chi, khi xưa đạo trưởng Thái Nhất đã nói, bản đồ phải phối hợp với chiếc nhẫn thì mới có thể xác định được vị trí chính xác. Đám người mặc đồ đen kia chỉ lấy mỗi tấm bản đồ thì chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, ông chủ đứng đằng sau bọn chúng thực ra là thần thánh nơi nào, tại sao phải trăm phương ngàn kế triệu tập một đám kỳ nhân dị sĩ để trộm cắp hiện vật được cất giữ trong viện bảo tàng.

Đúng lúc này, Vương Phổ Nguyên đột nhiên nói một câu rất quan trọng, làm tôi lập tức thấu suốt. Lão hỏi tôi: “Có còn nhớ lão yêu quái đã chết như thế nào không?”

Ban đầu tôi thực sự không quá để ý liên hệ hai việc này với nhau, nhưng câu hỏi của Vương Phổ Nguyên dường như đã khơi thông trí não, giúp tôi thông suốt được mạch suy nghĩ. Tôi vội vàng hỏi Tưởng Bình: “Người thanh niên mà anh nhắc đến, cái vị ông chủ đã tìm đến anh mà anh vừa nói lúc nãy ấy, ngoại hình của hắn ta ra sao?”

Tưởng Bình sợ lại bị tôi túm chặt, vội vàng trả lời: “Cao lêu nghêu, trông chẳng giống ai, nhưng giọng nói của hắn lại khá trầm, luôn đeo khăn quàng cổ.” Gã vừa dứt lời, Vương Phổ Nguyên đã mỉm cười hỏi tôi: “Giờ cậu đã hiểu rồi chứ?”

Người Tưởng Bình nhắc đến chính là kẻ đầu sỏ trong vụ âm mưu sát hại ông cụ Tang ngày trước, Cây Sào. Trong khoảnh khắc, tất cả manh mối đã ráp lại với nhau. Tôi gấp rút hỏi Vương Phổ Nguyên: “Nếu đúng thật là hắn, vậy tại sao hắn lại không bao giờ có ý định lấy chiếc nhẫn tôi mà đang cầm?”

Vương Phổ Nguyên không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ lấy một tờ bản sao từ trong ngăn kéo bàn ra, rồi nói: “Trước tiên cậu cứ xem qua thứ này, sau đó tự mình suy ngẫm xem tại sao.”

Tôi cầm lấy tờ bản sao, xem đi xem lại mấy lần. Chỉ thấy được đó là một bản vẽ hình núi non sông ngòi, còn có một vài ký hiệu kỳ lạ, nhìn có vẻ giống như một tấm bản đồ. Tưởng Bình sán lại để xem, vừa nhìn vào đã ngã xụi lơ xuống đất: “Cái gì, sao tấm bản đồ này vẫn còn ở chỗ cụ thế này?”

Vương Phổ Nguyên gằn giọng nói: “Bản các ngươi đã trộm mất đương nhiên là bản gốc. Nhưng chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới, nó nằm trong tay ta hơn bốn mươi năm, lẽ nào ta không sao chép ra vài bản để phòng ngừa hay sao?”

Tôi nhìn tấm bản đồ sao chép, lập tức hiểu ra. Nếu Vương Phổ Nguyên có bản đồ sao chép, vậy thì một kẻ lòng dạ thâm sâu như Cây Sào, đi theo ông cụ Tang nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không làm ra một chiếc nhẫn rập khuôn theo mô hình của chiếc nhẫn bằng Ngọc Phỉ Thúy? Hắn đã thiết lập sẵn đường lui cho mình, chẳng trách vào thời điểm ở Nam Kinh khi ấy, hắn lại rút lui nhanh chóng đến thế, hóa ra là đã chuẩn bị từ trước. Ngay từ ban đầu, mục đích của thằng ôn này chính là cái ấn Bá Vương do đạo trưởng Thái Nhất để lại. Hắn định chờ cho đến khi ông cụ mất, thuận lợi tiếp quản “Nhất Nguyên Trai”, thu nhẫn vào tay. Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, khiến hắn không thể không lộ ra bộ mặt thật, không còn đường nào khác đành phải tiến hành trộm bản đồ, ký thác toàn bộ hi vọng vào bản sao chiếc nhẫn. Sở dĩ lúc đầu hắn im hơi lặng tiếng ẩn nhẫn, có lẽ chỉ vì bản tính đa nghi, không làm việc gì không chắc chắn, lo ngại chỉ dựa vào mỗi bản sao thì không thể thể khám phá được bí mật trong tấm bản đồ. Về sau, do đã bị bại lộ hắn mới bí quá hoá liều, nghĩ ra kế hoạch giết người đoạt bảo vật, thuê mướn kẻ ác trộm đồ để thay thế.

Chỉ trong vài giây, tôi hầu như đã xâu chuỗi lại chính xác trình tự mọi việc, đang định xác nhận với Vương Phổ Nguyên thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở tung. Ma Cô Trẻ cầm súng đi vào, phấn khích đỏ bừng cả mặt, nói: “Ông nội, cháu đã bắt được tên chỉ huy cảnh sát làm tù binh!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN