Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 49: Nghinh Dâu - Nạp Thiếp
Sáng sớm, Bạch Cẩm Chúc trở dậy, đôi mắt nàng sưng húp, hai ngọn nến long phụng cháy dang dở, Thịnh Vương cũng đã rời đi. Bạch Cẩm Chúc khàn khàn giọng:
– Người đâu!
Tì nữ thiếp thân nàng là Mộng Phúc vội vàng vào:
– Huyện chúa! Vương gia đã về thư phòng rồi. Người cũng sửa soạn chuẩn bị vào cung kính trà Quý phi nương nương.
Bạch Cẩm Chúc nghiêm giọng:
– Ngươi vừa nói gì?
Mộng Phúc hơi sợ hãi, nàng ta bối rối:
– Là Vương gia đã quay về thư phòng…
Bạch Cẩm Chúc dùng hết lực tức giận hất chậu nước chuẩn bị rửa mặt lên người Mộng Phúc:
– Ta không còn là Huyện chúa, không phải là Vận Minh Huyện chúa nữa! Ngươi phải gọi ta là Vương phi! Thịnh Vương phi nghe rõ không?
Mộng Phúc quỳ trên sàn nhà, thân thể ướt nhẹp run rẩy:
– Vương phi tha tội, nô tì ngu dốt, Vương phi tha tội.
Hổ Phách nghe ồn ào trong phòng, nửa đêm qua Vương gia quay về thư phòng là nàng đã biết Bạch Cẩm Chúc chọc giận Vương gia hoặc không khiến Vương gia hài lòng. Nhưng đó không phải là việc quan trọng, nàng chỉ cần đem dấu lạc hồng đi.
Hổ Phách tươi cười tiến vào, liếc sơ căn phòng không chút bừa bộn, chỉ là mắt Bạch Cẩm Chúc có chút sưng đỏ:
– Chúc mừng Vương phi!
Bạch Cẩm Chúc liếc mắt cho Mộng Phúc lấy hộp gỗ mạ vàng đưa đến Hổ Phách, lại tháo từ cổ tay một chiếc vòng bạch ngọc:
– Cô cô, cái này nhân ngày đại hỉ cô cô cứ giữ lấy.
Hổ Phách sau mấy câu tốt lành thì quay về Diên Hi cung. Trên bầu trời đã có vài vệt hừng đông, mặc dù vẫn om om tối. Khoảng một canh giờ nữa mới đến thời gian kính trà.
Thịnh Vương ngồi trong xe ngựa đợi sẵn, Bạch Cẩm Chúc cũng lầm lũi vào trong. Trước kia nàng mong mỏi cái hôn sự này bao nhiêu thì giờ hối hận bấy nhiêu.
Sau khi kính trà, Hoàng thượng cùng Thịnh Vương đều sang Ngự Thư phòng. Vạn Quý phi cũng có công việc, Bạch Cẩm Chúc tự thân quay lại Vương phủ. Chập tối nàng nhận được tin ba ngày nữa sau lễ lại mặt Thịnh Vương sẽ đến Mi Châu dự đại hôn Thành Hầu. Chỉ là chuyến này, không có nàng đi cùng.
Phùng phủ.
Vịnh Đan hơ hơ tay trên chậu than ấm, hôm nay lạnh thật, tuyết đã lất phất rơi, Gia Hỷ vừa thỉnh an lão phu nhân quay về. Nàng treo áo choàng lên, uống chút trà gừng nóng.
Bối Lan đem điểm tâm vào, miệng cười vui vẻ:
– Hôm qua lại mặt của Thịnh Vương phi cũng thật lớn!
Vịnh Đan bĩu môi:
– Thịnh Vương không thật tâm với nàng ta! Nếu không Thịnh Vương đã chẳng dự lễ cưới Thành Hầu một mình như thế!
Gia Hỷ liếc mắt sang, chậm rãi:
– Chuyện người khác không nên bàn luận. Biết đâu Vương gia xót xa nàng ta mùa đông khắc nghiệt nên không đưa theo.
Lữ Mộng Oánh bên ngoài tiến vào, giọng lanh lảnh:
– Tỉ tỉ của ta ơi, có tân nương nào vừa mới sau ba ngày đại hôn đã phải đi chuẩn bị nạp thiếp cho tướng công không?
Gia Hỷ nhìn bộ dáng ấm áp tròn trịa của Lữ Mộng Oánh liền mỉm cười:
– Cứ coi như nàng ta buồn chán nên mới muốn để Phùng Gia Hòa sớm sang bên đó cho náo nhiệt đi.
Bạch Cẩm Chúc làm vậy không có gì là lạ, nhân cơ hội Thịnh Vương rời phủ, nàng ta nạp Phùng Gia Hòa vào, như vậy cái lệ ba ngày cùng người mới cũng bị mất, Phùng Gia Hòa không gặp Thịnh Vương thì không thể có khả năng hoài thai. Hơn nữa bây giờ Bạch Cẩm Chúc là chính thê, nàng ta cho Phùng Gia Hòa danh phận gì thì chỉ được nhận danh phận ấy. Thịnh Vương mấy tháng nữa có quay về cũng chẳng vì một thiếp thất làm mất mặt Vương phi. Hơn hết hiện tại Thịnh Vương vẫn ngụ lại kinh thành, có Bạch gia chống lưng, cơn tức tối bị bỏ rơi lại này Bạch Cẩm Chúc sẽ giận cá chém thớt để Phùng Gia Hòa nhận hết.
Gia Hỷ mở hộp trang sức mới chưa đeo bao giờ ra, chọn lấy một đôi vòng vàng có họa tiết hình quả lựu hoa lựu:
– Bối Lan, đưa cái này đến phòng Tứ tiểu thư, cứ nói ta tặng trước chúc mừng nàng ta được gả đi.
Lữ Mộng Oánh vân vê khăn tay:
– Tỉ cũng thật có lòng a! Phùng Gia Hòa cũng đâu tốt đẹp với tỉ cái gì.
Gia Hỷ cười cười:
– Muội không thấy Thịnh Vương phi rất nôn nóng đưa nàng ta vào phủ hay sao? Trên đời có người nguyện chia sẻ trượng phu hay hiền lương thục đức như vậy? Vận Minh Huyện chúa lâu nay nổi tiếng chua ngoa. Ta chỉ muốn để Phùng Gia Hòa đi nhanh một chút, tránh gây ra chuyện thiêu thân gì.
Trong phủ mấy hôm nay cũng náo nhiệt vô cùng. Nhưng không phải vì Phùng Gia Hòa mà bởi Phùng Tú Mi. Hai bên nhà Hạ gia và Phùng gia đã chuẩn bị đâu đó, mấy ngày nữa Hạ gia sẽ đưa sính lễ sang hỏi cưới. Tam phòng coi như lần này kết thông gia với Vương Công quý tộc cũng nở mày nở mặt.
Gia Hỷ ngẩng ngẩng người, Phùng Tú Mi danh chính ngôn thuận gả đi làm chính thất, tương lai lại là Hạ gia Bá phủ phu nhân! Nàng thêm trang không thể sơ sài, vẫn nên quý trọng thích đáng:
– Vịnh Đan, em đưa danh sách thêm trang cho Lục tiểu thư đến ta xem thử, dù sang Lục muội cũng phải gả đi. Thật là gấp rút, ban đầu chẳng phải còn muốn đợi đến cập kê, bây giờ thì muốn rước dâu trước năm mới!
Vịnh Đan thi lễ một cái chuẩn bị lui ra:
– Để em lấy thêm sữa ấm cho tiểu thư, bên ngoài đã dán giấy đỏ, không chừng tí nữa sẽ có người đến treo đèn lồng và thay rèm cửa!
Gia Hỷ gật đầu, đúng là tiểu thư đầu tiên trong phủ gả đi, không náo nhiệt thật không phải.
Tam phòng.
Tam phu nhân cặm cụi giúp Phùng Tú Mi thêu giá y, trái với thái độ vui vẻ trước mặt mọi người, gương mặt Tam phu nhân xám xịt. Phùng Tú Mai cũng ngồi đó, giúp đỡ tỉ tỉ song sinh thêu hà bao tiền thưởng.
Hồi lâu, Tam phu nhân bị kim châm vào tay, đột ngột quăng bỏ tất cả bật khóc. Phùng Tú Mi hai mắt cũng sưng húp, chỉ biết quỳ xuống cuống quýt:
– Nương, là nữ nhi không tốt, nữ nhi xin nương tha cho nữ nhi đi. Nương đau lòng nữ nhi chịu không được!
Phùng Tú Mai chỉ biết cắn răng:
– Mẫu thân, tỉ tỉ lỡ lầm, chỉ có mẫu thân mới giúp được tỉ tỉ, mẫu thân đừng sa sút tinh thần!
Tam phu nhân lau nước mắt, nhìn hai con gái yêu kiều hoa ngọc lại đau lòng khôn kể:
– Hạ Đại Công tử coi như là người biết chuyện, nhưng làm sao có thể giấu giếm cả Hạ gia? Cái thai con không sớm thì muộn cũng bị phát hiện mà thôi!
Phùng Tú Mi lắc lắc đầu:
– Nương, không sao mà, chàng không nói ra không ai có thể biết được, thai phụ có người bảy tháng đã sinh nở. Nữ nhi sẽ xoay sở vượt qua. Huống hồ cái thai cũng chỉ mới gần hai tháng!
Tam phu nhân nâng tay để con gái ngồi dậy, chuyện này chỉ một mình bà biết. Cứ coi như Hạ Đại Công tử và Phùng Tú Mi lưỡng tình tương duyệt, nhưng Phùng Tú Mi cập kê còn chưa tới, cưới gấp rút thế này Hạ gia cũng không hài lòng mà lão phu nhân sợ Tam phòng mang tiếng trèo cao. Nhưng nữ nhi là quan trọng nhất, Tam phu nhân đành bất chấp để Phùng Tú Mi gả đi danh chính ngôn thuận.
Phùng Tú Mi là tiểu thư phòng thứ xuất, thường ngày hiền lành không kiếm chuyện, tuy gia cảnh không dư dả nhưng Phùng phủ còn lão phu nhân chống đỡ, không để chất nữ trong nhà bị thiếu thốn. Phùng Tú Mi mỗi tháng đều lấy tiền tiêu vặt ra ngoài mua sách cấm, loại miêu tả tình cảm nam nữ rẻ tiền của người bán dạo.
Một lần nàng gặp phải Hạ Đại Công tử, cũng một dạng quần là áo lượt ham chơi hơn ham học. Hạ Đại Công tử là đích trưởng tử của huynh trưởng Hạ phi nương nương, gọi Hạ phi một tiếng cô cô. Tuy vậy hắn ở cùng kế mẫu, tổ mẫu của hắn cũng lại là kế thê của Hạ lão thái gia, cho nên quan hệ một nhà hiển nhiên không tốt.
Hạ Đại Công tử tuy được Hoàng thượng chấp thuận là người thừa kế huân tước của Hạ gia, nhưng dưới hắn còn hai đệ đệ nữa, đều là thân sinh nhi tử của kế mẫu, cho nên chuyện hậu trạch đấu đá vốn không thể tránh khỏi. Tổ mẫu hắn hiện giờ không phải ruột thịt, người duy nhất cùng hắn có huyết thống ngoài phụ thân chính là Hạ phi.
Cũng bởi thế hắn đi đâu làm gì cả Hạ gia không ai quản, kế mẫu hắn còn mong muốn hắn càng chơi bời hư hỏng càng tốt, vậy nên hắn có khiến Phùng Tú Mi hoài thai tự cũng chẳng ai hay. Chỉ đến khi hắn quay về một hai đòi cưới thì kế mẫu hắn mới chuẩn bị sính lễ. Dù gì phụ thân Phùng Tú Mi cũng là phòng thứ xuất, với Bá gia Hạ phu nhân không tạo nên uy hiếp, càng không trợ giúp được gì cho Hạ Đại Công tử. Hôn lễ cứ thế diễn ra mà thôi.
Gia Hỷ chăm chú đọc danh sách những món thêm trang cho Phùng Tú Mi thì Hà ma ma tiến vào, gương mặt khinh miệt:
– Tiểu thư không biết đâu, mấy ngày nữa Phùng Hoa Thường tiểu thư sẽ đến đây đấy!
Gia Hỷ không bất ngờ, Châu Tích có lẽ đã xuôi theo ý Lệ phi nương nương nạp nàng ta vào cửa. Có điều trong phủ xem ra ngày càng đông đúc, một Hàn thiếu gia, một Nguyễn Tĩnh Hoa, lại thêm Văn Nhược Nhan, bây giờ có cả Phùng Hoa Thường. Gia Hỷ vươn vai đứng dậy:
– Qua năm mới sẽ hết náo nhiệt mà thôi! Càng nhiều càng loạn!
Hà ma ma lấy rèm cửa màu đỏ thay lên, lại đổi đèn lồng mới, không khí tươi mới hơn rất nhiều. Lữ Mộng Oánh cũng giúp đỡ Hà ma ma, thuận tiện bát quái:
– Năm sau tuyển tú Nguyễn tiểu thư trúng tuyển hay trật tuyển đều rời phủ. Họ Nguyễn coi như cao quý, có lẽ sẽ được chỉ hôn đi. Ai da…đúng là ta đầu thai không tốt, nếu xinh đẹp hơn thì có thể làm phi rồi!
Hà ma ma xì mấy tiếng:
– Phùng Hoa Thường tiểu thư mới là mệnh không tốt, đến Lục tiểu thư còn có thể trở thành thê tử của Hạ Đại Công tử được thừa tước, còn nàng ta dung mạo hoa ngọc như vậy lại chỉ có thể trở thành thiếp thất một tên đại cặn bã như Châu Tích!
Gia Hỷ bước ra thềm nhà, tuyết đã lất phất rơi, đột nhiên thấy Triệu Tử Đoạn chậm rãi đi vào.
– Ta đến thay Hầu gia đưa lễ vật chúc mừng hỉ sự Lục tiểu thư!
Gia Hỷ tựa vào khung cửa, váy nàng trắng muốt hòa theo những bông tuyết ẩn hiện. Triệu Tử Đoạn tìm cách xua đuổi ý nghĩ yêu thương hiện lên trong lòng, hắn bước vào thềm nhà, phủi phủi tuyết trên áo:
– Nàng có định mời trà ta không?
Gia Hỷ mỉm cười:
– Thiếu giám vào trong đi! Ngày đông ta còn đang buồn chán đây này!
Triệu Tử Đoạn chưa đặt chân qua cửa thì đã nghe giọng Lữ Mộng Oánh lảnh lót:
– Oa! Nếu ta có sắc đẹp của Thiếu giám thì có thể được làm Vương phi rồi! Ra mắt Thiếu giám!
Mặt Triệu Tử Đoạn sa sầm lại, dẫu rằng hắn biết dung mạo bản thân bán nam bán nữ, có thể gọi là đại mỹ nhân nhưng hắn đâu phải công công thật? Hắn vẫn là nam nhi, là nam nhi đấy.
Triệu Tử Đoạn gật đầu cứng nhắc một cái, Gia Hỷ vẫn thản nhiên:
– Đây là biểu muội ta, nàng còn nhỏ, đừng chấp nhặt! Vả lại nàng đang khen mà!
Triệu Tử Đoạn uống hớp trà, như nhớ ra điều gì mới nói:
– Hầu gia nói ta truyền lời với nàng, đừng lo lắng!
– Lo lắng?
Gia Hỷ cau mày, nàng thì lo lắng cái gì chứ, nếu có cũng là chuyện nữ nhân hậu trạch, có gì đáng để Thành Hầu quan tâm. Gia Hỷ mông lung nhìn ra khoảng sân đầy tuyết. Năm nay tất cả Hoàng tử đều đã đến Mi Châu dự đại hôn Thành Hầu, cái kế sách của Hàn thị đành phải hoãn lại rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!